Chương 5-4: Băng Lôi giao Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thư Vũ cậu đi đâu?

Tiếng gọi khẽ của Caine vang lên từ đằng sau, tôi lại bất chấp tất cả, chỉ bạt mạng chạy điên cuồng, trong đầu toàn là Thư Quân xảy ra đủ mọi chuyện, nghĩ đến nó có khả năng bị thương, chảy máu, thậm chí...

Tôi co cẳng chạy điên cuồng, cho dù trong đầu có âm thanh văng vẳng nói căn cứ sắp không còn người của Cương Vực rồi, mình nên ở lại đây lưu thủ mới đúng, bên cạnh Thư Quân còn có đại ca cơ mà —- Vậy vì sao nó lại phát ra chùm chớp điện lớn như vậy?

Tôi luôn nói năng lực của Thư Quân mạnh kinh người, nhưng đó là năng lực thao tác tinh vi vô cùng mạnh, nếu thật sự bàn đến cường độ, nó cho dù không yếu, cũng chưa chắc mạnh hơn những người khác trong Cương Vực quá nhiều, nhất là sau khi những lính đánh thuê ý thức được sự cường hãn và tính quan trọng của dị năng, tốc độ vùng dậy đuổi theo có thể sánh với hỏa tiễn.

Loạt chớp điện lớn như vậy, Thư Quân phải dốc hết toàn lực, nếu như không gặp nguy hiểm chân chính, nó sẽ không làm như thế, bởi vì tôi sớm đã căn dặn nhiều lần, cố gắng dùng năng lượng ít nhất có thể để đánh bại kẻ địch, bởi vì em vĩnh viễn không biết góc phố tiếp theo còn sẽ gặp phải những dị vật nào, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không ngàn vạn lần đừng để cạn năng lượng.

Nhưng dù có bao nhiêu lý do lý trấu, kỳ thực cuối cùng chỉ có một nguyên nhân —- Người tôi để ý nhất vẫn là Thư Quân, cho dù là đại ca cũng phải xếp phía sau, huống hồ là người của Cương Vực.

Chạy điên cuồng một mạch, dọc đường gặp được không ít dân chúng, bọn họ nhao nhao nhìn tôi đầy ngờ vực, cứ thế này, ngụy trang của tôi cũng sắp mất sạch sành sanh rồi, đành lấy lý trí còn sót lại bức mình chạy đến nơi không người, tốn thêm mấy giây cởi giày lột áo khoác.

Bộ đồng phục này đã được đặc chế, bên trong là dùng vải bóng màu đen, chỉ cần lật bên trong ra vo thành một cục, thoạt nhìn giống như một cái túi rác, tiện tay ném ở bên đường cũng không ai thèm nhặt.

Lúc này, trên người tôi chỉ còn lại quần áo làm bởi tơ bướm, một bộ đồ bó sát trắng thuần chỉ có một vài trang sức ở cổ áo và bên hông thân thể.

Tay phải chạm nhẹ vào mặt, ngưng kết ra một bộ mặt nạ băng, trong chớp mắt nén năm lớp, làm giảm độ trong suốt, dùng để che mặt, dưới chân thì hóa ra lưỡi trượt, thoáng cái đã trượt đi một đoạn rất xa.

Dùng trượt để ra ngoài trấn, may mà lập tức tìm được một cỗ xe đua, dọc đường nhấn ga hết cỡ, phóng cuồng điên đến rìa Lan Đô, đường ở đây bắt đầu có rất nhiều xe bỏ hoang, cũng không dễ chạy vào, cộng thêm tiếng xe quá lớn, nếu dẫn dị vật tới bao vây, chỉ sẽ khiến tôi tới nơi càng chậm.

Ở phương xa thỉnh thoảng phát ra ánh chớp, mặc dù không có dọa người như chùm sét ban đầu, nhưng khiến tôi càng thêm hoảng sợ, đây có phải là đại biểu Thư Quân đã không cách nào phát ra năng lượng cường đại như thế nữa?

Xuống xe, tôi lần nữa hóa ra lưỡi trượt, trượt đi điên cuồng, căn bản bất chấp mọi chướng ngại vật trước mặt, trực tiếp lợi dụng độ bám dính của băng đạp trên mặt tường cao ốc, sức bật nhảy của thân thể khi đã ăn kết tinh tăng mạnh, khiến tôi có thể trực tiếp nhảy từ tòa cao ốc này đến tòa khác, cũng may mà Lan Đô là đại đô thị nhà cao tầng liên tiếp nhau.

Nhưng vẫn có lúc không vượt qua được, tôi nhìn ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên ở phương xa, hạ quyết tâm, bất chấp độ cao mấy chục tầng lầu phía dưới, nhanh chóng lấy đà rồi nhảy đi, ở giữa không trung hóa ra từng phiến băng mỏng như cánh ve, đạp qua là vỡ, nhưng ít nhất để tôi có cái điểm tựa.

Đạp qua từng phiến một, độ cao của tôi lại dần dần giảm thấp, mắt thấy đã sắp bước không lên cao ốc cách vách, lần rơi xuống này lại phải trì hoãn bao nhiêu thời gian? Cho dù tôi bạt mạng chạy vào thành cũng sẽ tốn không ít thời gian, Thư Quân không thể cầm cự lâu như thế! Nói không chừng đã...

Đánh liều vậy, tôi ngay cả miếng băng kê chân cũng nén lại, trước đây không làm như thế là bởi vì thời gian quá ngắn, miếng băng chỉ lơ lửng giữa không trung trong thoáng chốc là sẽ rớt xuống, mà tôi còn phải đạp lên mượn lực, thời gian cần để nén chỉ có trong nháy mắt, thậm chí có thể nói, là phải nén xong cùng lúc miếng băng xuất hiện.

Miếng băng được nén hai lớp vẫn vỡ nát ngay sau khi tôi đạp lên, nhưng đã đủ để duy trì độ cao, mặc dù không lên cao hơn được nhưng ít nhất không rơi xuống nữa.

Đến bây giờ tôi mới hiểu, cường độ nén băng mới đủ để làm điểm tựa, chẳng trách lúc trước không tài nào đạp băng đi lên được, bây giờ đã có thể miễn cường bảo trì độ cao, nếu tôi có năng lực nén thêm mấy lớp, đi lên cũng không phải nói suông.

Nhưng lúc đầu, Băng Hoàng lại không có nhắc đến bí quyết này... A! Chẳng lẽ anh ấy đã dùng băng nén như thể băng thường rồi, căn bản không nghĩ đến phải đặc biệt nhắc nhở sao?

Sau khi đã nắm được bí quyết, tôi có thể tăng tốc vượt qua cụm nhà cao tầng, nhưng vẫn thấy chưa hài lòng, nếu như mạnh hơn một chút, trực tiếp hóa ra đường băng đầy trời, bây giờ tôi sớm đã có thể tìm được Thư Quân rồi...

Một tia sét từ dưới đất toát lên, gần ngay trước mắt, ở giữa đã không còn chướng ngại vật nào.

Tôi vội vàng cúi đầu tìm kiếm bóng dáng em gái, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở mép một cái hố lớn, đáy hố vậy mà còn có một người nằm sấp ở đó, không biết sống hay chết, may mà thân hình và mái tóc đó tuyệt đối không phải Thư Quân, đó là một người đàn ông... không phải đại ca chứ?

Lúc này, người đàn ông đứng bên hố giơ cao tay phải, lòng bàn tay vậy mà phát ra ánh điện trắng xanh, ánh điện đó dần dần ngưng kết thành hình cầu, mắt thấy quả cầu điện này sắp nện xuống đáy hố, lòng tôi cả kinh, vội vàng vừa gào to "dừng tay", mặt khác lao xuống, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu sét đó rơi xuống người không biết thân phận kia, nổ cho hắn cháy đen thui.

Liệu có phải đại ca không?

Tôi lao về phía đáy hố, nửa cõi lòng sớm đã tê tái, nửa còn lại vẫn còn chút lý trí, đại ca cường đại như vậy, ở thế giới khác còn là cường giả đỉnh cấp Băng Hoàng, làm sao có thể cứ thế này biến mất, tuyệt đối không thể nào!

Cho dù người nằm dưới đáy hố vừa rồi, màu tóc có chút giống đại ca, nhưng, nhưng mà không có nhìn thấy Thư Quân!

Hay là nó đã...

Chỉ nghĩ đến cảnh ngộ mà đại ca và em gái có thể gặp phải đã khiến lòng tôi đau như muốn thở không ra hơi, căn bản không thể làm rõ một chuỗi suy đoán, cho dù cảm thấy chẳng đúng chỗ nào, nhưng trước hết vẫn đem thi, thi... đem người này lật lại để nhìn kỹ —-

Trước mắt đột nhiên có ánh điện lóe lên, tôi thật ra hoàn toàn không kịp phản ứng, nhưng né được nhờ bản năng thân thể, vừa mới tung người nhảy ra khỏi đáy hố, cái hố đó đã bị mấy tia sét oanh tạc lần nữa.

Tôi ngây ngẩn cúi đầu, đáy hố chỉ còn lại những mảnh xác cháy đen vương vãi, nhìn không kỹ còn nhìn không ra người, lần này hoàn toàn không thể nhận ra bộ mặt thật của cái xác cháy kia nữa.

Đây trái lại khiến người bình tĩnh hơn, đây không thể nào là đại ca, đại ca nhà tôi không thể nào có kết cục như vậy, tuyệt đối không!

Sau khi bình tĩnh lại, tôi phát giác mình có lẽ đã hiểu lầm, chớp điện căn bản không phải của Thư Quân phát ra, mà là người đàn ông kia, không ngờ ngoài Thư Quân ra, thời kỳ này vậy mà có người có thể phát ra lôi điện cường đại như thế.

Chính là bởi vì quá không có khả năng, cho nên, tôi vừa nhìn thấy chùm chớp điện đã cho rằng là Thư Quân.

Mà cho dù biết chân tướng là như vậy, trong lòng vẫn còn một chút khủng hoảng, đằng nào việc tôi đến đây cũng đã thay đổi quá nhiều chuyện.

Đại ca vốn nắm trong tay cả đoàn lính đánh thuê, anh ấy đáng lẽ sẽ bởi thế được rèn giũa rất nhiều, thậm chí mấy lần trải qua thời khắc sống chết, nhưng sau khi ký ức kiếp trước của tôi khôi phục, mọi thứ đều thay đổi, mặc dù để đại ca ăn kết tinh sớm hơn, nhưng cũng có khả năng bởi thế khiến anh ấy bớt đi rất nhiều rèn luyện ở thời khắc sống chết.

Thư Quân càng... sớm đã không tồn tại đi?

Chỉ sợ trời cao muốn thu hồi lại đứa em gái tốt như thế, cho nên dù khả năng cực kỳ ít, tôi vẫn cảm thấy rất phẫn nộ, ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn người đàn ông bắn sét lung tung kia, lúc này, hắn vậy mà bất chấp nguyên cớ cứ thế bắn tới một loạt chớp điện, trong lúc né tránh tôi cũng không quên tặng lại một thanh băng đao.

"Đây là... băng?"

Người đàn ông đó dùng chớp điện đánh lệch băng đao, nhìn băng vỡ trên mặt đất, có chút ngờ vực, sau đó khẽ nhếch khóe miệng, mang giọng điệu bỡn cợt nói: "Chỉ là băng."

Được lắm, ba chữ thôi đã khiến tôi muốn đóng băng thằng cha này thành tượng, để xem hắn còn nói "chỉ là băng" được nữa hay không!

"Vì sao ngăn cản tôi?" Người đàn ông đó khó hiểu hỏi, mặc dù giọng điệu nghe lên hình như cũng không phải rất để ý nguyên nhân.

Tôi chỉ vào đáy hố, giận dữ nói: "Anh vì sao công kích anh ta?"

Người đàn ông đó nhướn mày, "Các người quen biết?"

Tuyệt đối không quen biết! Tôi cố nén giận, tỉ mỉ dò hỏi: "Anh ta có phải là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, mặc áo khoác dài màu đen viền vàng, bên hông còn đeo súng hay không?"

Người đàn ông kia hờ hững nói: "Đại loại thế đi."

Đại loại cái con khỉ! Tim tôi xém nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu không phải thấy được người đàn ông này trả lời rất không nghiêm túc, tôi thật sự sợ chết luôn rồi!

"Trả lời nghiêm túc một chút cho tôi!"

Người đàn ông đó không tức mà còn cười, "Vậy để xem cậu có đủ tư cách khiến tôi nghiêm túc hay không!"

Cảm thấy được chiến ý của đối phương, tôi lập tức ngưng kết lưỡi trượt dưới chân, đóng băng lên tới đầu gối, biến thành một đôi giày bốt bằng băng.

Trong nhà có em gái mang thuộc tính lôi điện để làm thí nghiệm, tôi có không ít hiểu biết về dị năng lôi điện, kỳ thực tính dẫn điện của băng cũng không tốt, chỉ cần có lớp băng ngăn cách, thương tổn của lôi điện đối với tôi sẽ bớt đi hai phần, nghe lên không nhiều, nhưng có lúc chính vì một chút xíu thương tổn đó sẽ quyết định sống hoặc chết.

Trong thời gian ngắn ngủi làm giày, người đàn ông kia không rảnh rỗi chờ tôi làm xong trang bị chiến đấu, vừa ra tay đã ném ra ba quả cầu lôi điện to bằng nắm tay, mặc dù tốc độ của nó không nhanh, nhưng tôi cảm thấy không ổn lắm, lập tức trượt về sau một đoạn xa, tránh ba quả cầu đó ra.

Cầu lôi điện nổ tung một loạt, hình thành một bụi lôi điện lớn, nếu như vừa rồi không né ra, bây giờ chắc toàn thân đều tê dại rồi.

Đương nhiên, chỉ có tê dại là bởi vì tôi có dị năng hộ thể, nếu như là người bình thường, vậy ít nhất đã chín năm phần.

Không ngờ, lôi điện vậy mà còn có thể dùng như thế, cứ như là lựu đạn vậy, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng nếu đối phó đối thủ số lượng nhiều, đây trái lại tiện dụng hơn roi điện của Thư Quân nhiều, một quả quật một đám, hiệu suất đơn giản là không thể cao hơn.

Tên này thật không phải dạng vừa, năng lực sử dụng lôi điện hẳn là ở trên Thư Quân, đương nhiên, tôi là chỉ năng lực chiến đấu, nếu như là phương diện việc nhà, tôi khẳng định hắn không cách nào vừa nạp điện cho máy lạnh vừa ngủ.

Tôi gọi dao găm băng ra, nó ngắn một cách đáng thương, vũ khí kiểu như dao găm phải đến rất gần mới có thể đả thương đối phương, nhưng người sở hữu dị năng lôi điện lại cực hiếm khi áp sát, không nói cái khác, chỉ giăng lưới điện phòng thân thôi, tôi đã chỉ còn mỗi cách dùng dị năng vật lộn để cường hành đột phá chiêu này.

Hiển nhiên đối phương cũng hiểu điều đó, hắn nhếch khóe miệng, làm ra một quả lôi điện cầu lơ lửng bất động ở đằng trước và phía sau, nếu dám đến gần hắn, phần lớn sẽ lập tức nổ tung, cho dù không làm tôi bị thương, cũng có thể ngăn cản động tác của tôi.

Tôi lập tức tăng tốc độ trượt ở xung quanh hắn, bắn phi đao ra cứ như thể bất cần tiền, tốc độ của hắn kỳ thực không bằng tôi, nhưng ít nhiều có thể cảm giác được dao động năng lượng, vừa có động tĩnh đã lập tức phát ra chớp điện đánh rớt băng đao.

Nhưng tôi lại chưa chắc lần nào cũng thật sự phát ra băng đao, có lúc là nạp chút năng lượng cho Tiểu Dong đang ẩn dưới quần áo, có lúc thậm chí chỉ là động tác giả, trước khi tôi đi qua, đối phương đã đánh rất lâu, khắp mặt đất là xác cháy đen, hình như không chỉ một cỗ dưới đáy hố, người này dù có mạnh thế nào cũng có cái mức độ, cứ tiếp tục hao tổn như vậy, hắn sớm muộn sẽ phải ngã xuống.

Đây có hơi thừa dịp người ta khó khăn, nhưng tôi vì để rút ngắn thời gian, dọc đường gần như bạt mạng chạy, năng lượng hao tốn cũng khá kinh người, cộng thêm ở đây là Lan Đô, tôi thậm chí còn không rõ mình đang ở khu vực nào, không thể dốc hết năng lực vào trận chiến này.

Trên thực tế, tôi có chút do dự, nếu như chỉ là một hiểu lầm, hình như không cần thiết đánh...

Đối phương đột nhiên giơ tay lên, má của tôi xuất hiện vết máu, nếu không phải thân thể tránh theo phản xạ, đầu tôi bây giờ chắc đã nở hoa rồi!

Hắn vậy mà đã rút súng, dị năng không đủ thì dùng đạn bổ sung, được thôi, tôi bây giờ xác thực vẫn còn sợ đạn, tường băng chớp mắt hóa ra cũng không đủ để đỡ đạn hoàn toàn, mặc dù có thể giảm hoãn phần nào, nếu đánh trúng thật cùng lắm bị chút thương tổn, nhưng sẽ không trí mạng.

Chẳng qua, tôi là nói súng bình thường, khẩu súng trên tay người đàn ông này thoạt nhìn thật không phải đồ chơi bình thường! Rõ ràng là bề ngoài súng lục, nhưng lại lớn gấp rưỡi súng lục bình thường, ngay cả bộ phận giảm thanh trên nòng súng trông cũng không phải dạng vừa.

Súng này đừng nói là sau tận thế mới chế ra nhé? Dù ở trước tận thế, loại súng này có mấy vị đại lực sĩ nào chịu nổi lực phản chấn?

Tôi né phát súng này, đạn đánh trúng tường xi măng, vậy mà còn chọc thủng một cái lỗ nhỏ, đây là tên lửa mini thì có!

Đây là một người hiểu biết về súng, giống với lính đánh thuê nhà tôi, súng pháp của loại người này phải tốt hơn nhiều so với võ kỹ, cho dù dị năng rất uy, nhưng mới đầu muốn phối hợp tốt với thân thủ, trừ khi người đó là người tập võ.

Tôi từng thấy mấy người như vậy, nhưng về sau thì cũng chẳng mạnh đến đâu, dù sao người hiện đại đào đâu ra nhiều cao thủ võ thuật chân chính như thế, cho dù là Thường Thắng Quân trên sân thi đấu, có thể lấy một chọi hai chọi ba, nhưng gặp phải thứ dữ từng thấy máu, vẫn sẽ thua đến mất cả mạng, đằng nào tập võ với giết người vẫn là hai chuyện khác nhau.

Đến hậu kỳ, mới có một số cao thủ nổi tiếng nhờ thể thuật võ kỹ, bởi vì tận thế xác thực rèn luyện con người, cho dù là một nữ nhân viên văn phòng sau khi trải qua rèn luyện sinh tử của tận thế, nếu trở về trước tận thế, cho dù không ăn kết tinh cũng có thể quật ngã năm thằng chứ không đùa!

Người đàn ông này hiển nhiên không phải cao thủ võ thuật, mà là cao thủ súng thuật, cho nên kỹ xảo hắn nghĩ ra là dùng chớp điện giống như lựu đạn cầm tay.

Cũng giống như Quân Quân tài giỏi nhà tôi mới đầu đem dị năng lôi điện dùng làm bình nạp điện, từ cách vận dụng dị năng đã có thể biết nghề ban đầu của người này là gì.

Gã trước mắt phần lớn vốn là thứ dữ, sát thủ? Xã hội đen?

Súng pháp tuyệt đối chuẩn, nhưng thân thủ chỉ coi như tạm được, không đến mức vô cùng cường hãn, tám chín phần mười là xã hội đen.

Mà đối với khẩu súng hỏa lực cường đại, tôi lựa chọn né tránh, cho dù có tường băng cản đạn, bắp thịt khớp xương cũng sớm đã nhờ kết tinh mà trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với súng giới hỏa lực cường đại kiểu này, tránh không được vẫn sẽ phải hộc máu thậm chí nứt xương.

Làm cho mình trọng thương ở Lan Đô, đây mặc dù là chuyện đã làm rồi, may mà Tiểu Dong thông minh, trước khi tôi tỉnh lại đã dùng cành cây chôn vùi, bằng không có cơ hội tỉnh lại hay không vẫn thật khó nói.

So với lôi điện, súng pháp của người đàn ông này thực sự chuẩn hơn nhiều, cũng không biết là nhắm bắn làm sao, rõ ràng không theo kịp tốc độ của tôi, nhưng hắn vẫn nổ súng rất chính xác, nếu không phải trực giác của tôi cũng mạnh, kịp thời tránh né, trên người không biết đã có thêm mấy cái lỗ rồi.

Trực giác của cao thủ dùng súng quả thật chuẩn đến dọa người, may mà hiệu quả sau khi đổi sang dùng chớp điện kém hơn rất nhiều, có lẽ do chưa đủ thành thạo, tốc độ phát ra dị năng kém xa tốc độ nổ súng, việc này thế nhưng là cần huấn luyện trường kỳ.

Tốc độ bắn điện của Thư Quân cũng nhanh hơn người đàn ông này nhiều, con bé chỉ thua ở năng lượng, thân thủ với ý thức chiến đấu, nhưng những cái này đều cần kíp vô cùng, chỉ có thể chậm rãi tích lũy năng lượng với kinh nghiệm chiến đấu.

Sau khi tránh được hai viên đạn, cộng thêm một tấm lưới điện, tôi cuối cùng cũng kéo ngắn khoảng cách không đến ba mét, đối phương biết bị áp sát là chuyện rất không ổn, chân liên tục lùi về sau, giơ súng, đạn bắn không ngừng nghỉ, nhưng tuyệt đối không phải bắn bậy, từng phát súng đều nhắm chuẩn mục tiêu, có bắn hụt là tại tôi chứ không phải tại hắn.

Trong lúc né tránh, một thanh băng đao trên tay tôi bắn ra, đạn va chạm với băng đao ở không trung, xẹt ra ánh lửa lóa mắt.

Thừa dịp ánh lửa, tôi lập tức áp sát trước mặt người đàn ông, đồng thời rất xác định đối phương không nhìn thấy tôi, nhưng thần kinh phản xạ của hắn quá mạnh, vị trí súng giơ lên vừa vặn ở ngay trước trán tôi, cùng lúc đó, hắn còn phát ra hàng loạt chớp điện.

Ý thức chiến đấu của người này thật sự quá mạnh, hoàn toàn biết động tác tiếp theo của tôi, may mà tôi cũng không kém, nghiêng đầu tránh nòng súng, toàn thân trong chớp mắt được bao phủ lớp băng, mặc dù không thể hoàn toàn cách tuyệt, tia điện vẫn khiến làn da vừa đau vừa tê, nhưng mức độ này nhịn một chút là được.

Dao găm băng đâm về phía ngực của đối phương, không ngờ hắn lại tránh được bằng tốc độ cực nhanh, khác hẳn tốc độ thể hiện vừa rồi, tôi không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hắn có dị năng kép, loại khác là tốc độ? Hay dị năng lôi điện có thể gia tốc?

Thư Quân trước mắt cũng không có biểu hiện loại đặc tính này, nhưng có lẽ là cách vận dụng nào đó mà tôi không hiểu, đến hậu kỳ tận thế, cho dù là người có tính chất dị năng giống nhau hoàn toàn, phong cách đánh ra vẫn khác hẳn nhau.

Nhưng tiếp đến, hắn lại khôi phục tốc độ ban đầu, nếu không phải như thế, vừa rồi dùng loại tốc độ này cho tôi một phát súng ngay đầu ở cự ly gần, mặc dù không đến nỗi sẽ chết, nhưng lại khó tránh trọng thương.

Xem ra tốc độ đó ít nhất không thể duy trì lâu, chỉ có thể bạo phát trong tích tắc, bằng không hắn đã không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Nhưng dù cho hắn không có tốc độ nhanh như thế, cự ly của tôi cũng thực sự quá gần, cộng thêm tưởng rằng kích này chắc hẳn đắc thủ nên có chút sơ suất, đối phương sau khi né tránh tiện tay tặng một phát súng, tôi chỉ miễn cưỡng né được, đạn sượt qua vai làm tóe máu, may mà còn có lớp băng đỡ cho, xương bả vai chắc chưa gãy.

Vũ khí bí mật mà đối phương ẩn giấu là bộc phát tốc độ, may mà tôi cũng có hậu chiêu, sau khi đâm dao găm, hai nhánh cây dài bắn ra từ ngực.

Đối phương không ngờ đến điều này, tránh xong chỉ lo nổ súng, cho dù có ý thức chiến đấu siêu mạnh, dựa vào động tác phản xạ cũng chỉ miễn cưỡng xê dịch khoảng cách nhỏ tránh được chỗ hiểm, cành cây vẫn xuyên qua cánh tay của hắn, rồi sau đó bị súng bắn đứt.

Đau!

Hơ hơ, cây biết nói chuyện, ở tận thế vẫn thật chẳng là gì, ngày nào đó Tiểu Dong biết sinh con, chắc tôi cũng có thể bình tĩnh đỡ đẻ như thường.

Lúc này, người đàn ông bị xuyên thủng cánh tay vậy mà vẫn có thể vừa lùi về sau, vừa giăng lưới điện, tấm lưới trí mạng này trong chớp mắt mở rộng, tôi không kịp lùi về sau, chỉ có thể tức thời ngưng băng bao phủ làn da.

Đậu móa, cho dù có băng cách trở, tôi vẫn cảm thấy mình chín mất ba phần rồi, dị năng lôi điện quả thật danh bất hư truyền, phát huy câu nói "công kích chính là phòng thủ tốt nhất" tới cực điểm.

Chống chịu đau đớn tê dại toàn thân, tôi thoáng cái phóng đến gần đối phương một đoạn, uy lực lôi điện ở đây lớn đến có thể giật chết người bình thường trong chớp mắt, cho dù là tôi cũng không cách nào tỉnh bơ tiếp tục tiến lên, trực tiếp quỳ một gối xuống, dùng một tay chạm đất đóng băng ra một dải thảm, lao thẳng về phía đối phương.

Có đất làm môi giới, lôi điện của đối phương không thể hoàn toàn đánh vỡ băng của tôi, chờ đến khi thảm băng lao đến trước mặt hắn, trong chớp mắt đâm ra mười mấy cây dùi băng, chi chít rậm rạp hệt như một bụi gai.

Hắn cả kinh, cho dù lập tức thu gom lôi điện gia tăng cường độ, nhưng vẫn không đánh vỡ được toàn bộ gai băng, có hai cây gai băng sượt qua đùi và cẳng chân của hắn, đáng tiếc chỗ bị thương sâu hơn là cẳng chân, máu chảy ra không nhiều.

Lúc này, tôi đã lao đến trước mặt hắn, bất chấp đau đớn mãnh liệt, dao găm đâm về phía ngực đối phương, hắn dùng súng đỡ dao găm, hai người thoáng chốc rơi vào trạng thái giằng co, sức lực của người này tuyệt đối không kém hơn tôi, đáng tiếc tôi căn bản không định lấy cứng chọi cứng với hắn, trực tiếp đá một phát vào cẳng chân hắn.

Trúng rồi!

Ai ngờ được cái này mất cái nọ, hắn vậy mà còn ráng xoay thân súng, thoát khỏi khốn cảnh giằng co, nòng súng chỉa vào tôi, nổ ra phát đạn...

Tôi cố dùng tư thế không tưởng vặn người né phát này, sau đó lộn một hơi về sau kéo giãn khoảng cách.

May mà tôi chưa từng bỏ độ mềm dẻo và linh hoạt, lúc vẫn còn là Quan Vi Quân, ăn không nhiều kết tinh, sức lực không đủ, không biết dựa vào thân thủ nhanh nhẹn đã tránh được bao nhiêu tử cục, kiếp này, cho dù sức lực không thua kém ai, nhưng không muốn từ bỏ kinh nghiệm chiến đấu trong quá khứ, vẫn luyện thân thủ theo hướng linh hoạt nhanh nhẹn.

Đây còn được Băng Hoàng bảo chứng, anh ấy nói thân thủ của tôi khá tốt, cứ tiếp tục giữ vững sẽ rất có tiềm năng!

Nghe thấy lời này, tôi phổng cả lỗ mũi! Có điều, câu tiếp theo của Băng Hoàng lại bổ sung thêm, tôi bởi thế rất không thiện trường đánh giáp lá cà với đối thủ, vô thức lựa chọn né tránh, cho dù thực lực cao hơn kẻ địch cũng sẽ không chọn đối đầu trực diện, rất không có tiền đồ, phải sửa!

Ngẫm lại vừa rồi, tôi tốt xấu gì cũng đã xông lên bất chấp lưới lôi điện, còn dùng dao găm giằng co với súng của đối phương, coi như là có sửa đổi rồi nhỉ?

Kết quả của đối quyết trực diện vẫn không tính là xấu, mặc dù phát súng cuối cùng sượt qua cánh tay trái của tôi, không hổ là súng giới hỏa lực cường đại, chỉ sượt qua thôi cũng khiến tôi mất miếng thịt, nếu là ở trước tận thế, trên tay có lẽ sẽ để lại vết sẹo vĩnh viễn to bằng miệng ly, nhưng bây giờ là sau tận thế, ăn nhiều kết tinh, tám chín phần mười cũng có thể khỏi hẳn thậm chí không để lại sẹo.

Nếu muốn nói tận thế có cái gì tốt, cũng chỉ có kết tinh tiến hóa này thôi, cái gì mà thuốc kháng sinh steroid đều còn lâu mới sánh bằng, mặc dù có người đề xuất nghi ngờ, sau khi ăn nhiều kết tinh tiến hóa, con người ta không biết sẽ thế nào, nhưng bởi vì không ăn thì sẽ làm sao trái lại càng rõ hơn —- bị dị vật nuốt sống, cho nên không ai lựa chọn không ăn.

Sống một mạch đến mười năm tận thế, tôi phần nào biết rõ hậu quả sau khi ăn nhiều kết tinh tiến hóa.

Đến cuối cùng, người không phải người, dị vật không phải dị vật.

"Cậu mạnh thật đấy!"

Đối phương thu lại thái độ khinh miệt ban đầu, thần sắc nghiêm túc hơn vừa rồi rất nhiều.

Tôi đánh giá thương thế của nhau, vai và cánh tay của mình bị đạn sượt qua, toàn thân bị giật cho vừa đau vừa tê.

Hắn thì chủ yếu bị thương ở chân, hai vết cắt đang chảy máu ròng ròng, còn hứng trọn cú đá lúc đối quyết cận thân, xương chân của hắn ít nhất đã nứt rồi, cho dù gãy luôn cũng không lạ.

Hắn hơi hạ nòng súng xuống, thấy vậy, tôi thoáng do dự, vẫn thu lại tư thế chiến đấu, đương nhiên, chỉ là trông vậy thôi, nếu thật muốn đánh nữa, lúc nào cũng được!

"Trận này đánh quá đã!" Hắn nhướn mày, nói: "Chỉ không biết vì sao mà đánh."

Tôi lạnh lùng nói: "Thời bây giờ, làm sao mà đánh có quan trọng lắm không?"

Hắn không muốn đánh nữa, mặc dù nhìn sơ tôi bị thương nặng hơn, nhưng thương của tôi cũng không trở ngại hành động, chỉ cần phớt lờ đau đớn, vẫn có thể hành động như thường, nhưng chân của hắn hẳn bị thương không nhẹ, lại còn thương tổn đến xương cốt, chắc chắn không cách nào hành động như ban đầu.

Tốc độ thân thủ của người này vốn không bằng tôi, bây giờ lại bị thương ở chân, chỉ cần bị tôi áp sát lần nữa, phần lớn chính là giờ chết của hắn!

Hắn đã là nỏ mạnh hết đà.

Đến tận bây giờ tôi mới nhìn rõ tình huống xung quanh, người mà hắn đối phó tuyệt đối không phải chỉ một vài tên, hẳn là một đám người, chỉ là hoàn cảnh xung quanh vốn đã bị hẳn nổ cho tan hoang, tôi mới không phát hiện những mảnh xác cháy đen rải rác trên mặt đất ngay từ đầu.

Cho dù tôi vì chạy vội tới mà điên cuồng sử dụng dị năng, nhưng hiển nhiên đối phương tiêu hao nhiều hơn.

"Thì không quan trọng." Hắn hờ hững nói: "Nhưng tôi thấy cậu không muốn đánh nữa."

Tôi im lặng không nói. Mặc dù đối phương cố ý nói ngược, rõ ràng là hắn càng không muốn đánh tiếp, nhưng tôi đúng là không muốn đánh nữa, trận chiến này căn bản không có ý nghĩa, nếu thật muốn nói, còn là mình đuối lý...

"Tôi —-"

Đối phương đột nhiên giơ súng lên, tôi lập tức làm tư thế chiến đấu.

Hắn lại quát một tiếng: "Bên kia!"

Tôi sửng sốt, mặc dù có chút hoài nghi là bẫy, nhưng đuôi mắt xác thực liếc thấy động tĩnh, trực giác mãnh liệt khiến tôi tức tốc lùi ra, cùng lúc này, trên mặt đất nổ ra hai cái hố nhỏ, nếu tôi không lùi ra thì đã bị nổ banh chân rồi.

Súng giới cự ly xa vẫn còn có loại uy lực này, súng bắn tỉa?

Hôm nay đúng thật là súng gì cũng có, lấy vận khí của Cương gia để xem, lát nữa xuất hiện xe tăng khai pháo cũng không lạ, tốt hơn là mau tránh đi cho lành.

Trốn ở phía sau cột nhà, tôi nghiêng đầu qua, người đàn ông đối diện cũng trốn ở dưới một cây cột khác, chúng tôi nhìn nhau một cái, đều ở trong mắt nhau nhìn thấy ý không muốn đánh.

Do dự một lát, trước khi tránh đi, tôi vẫn mở miệng nói: "Hôm nay, xin lỗi nhé."

Đối phương nhướn mày, "Cậu nợ tôi một lần."

"... Ừ."

Đành gật đầu thừa nhận, ai bảo tôi hiểu lầm đối phương, mặc dù không biết đối thủ của hắn là ai, nhưng tóm lại chả liên quan đến tôi, mình tự dưng chạy ra gây rối, mặc dù giọng điệu đối phương hơi kém lại còn trực tiếp động thủ, cũng là một trong những nguyên nhân.

Sau khi hai người thống nhất ý kiến, quay đầu chạy theo hai hướng khác nhau, như vậy, kẻ địch ẩn nấp muốn đuổi theo cũng phải chia hai bên, hoặc là cầu may xem kẻ địch sẽ chọn đuổi bên nào —- đậu móa, tôi sợ nhất chính là chơi ăn may!

Tôi tung người bám lên mặt tường, trèo được năm, sáu tầng lầu rồi phá cửa sổ vào, người đàn ông kia hiển nhiên không có năng lực bám vách trèo tường như tôi, hắn lựa chọn chạy vào trong một tòa kiến trúc, nếu là như vậy, kẻ địch ẩn nấp vẫn lựa chọn đuổi theo tôi, vậy, vậy... Cương gia uy võ bá khí như thế, luôn là phải có khuyết điểm chứ!

Tự an ủi mình như thế, quả nhiên tốt hơn nhiều.

Khi tôi lánh vào trong tòa nhà, đạn bắn lên mặt tường, xém nữa là trúng rồi, may mà tốc độ của tôi đủ nhanh.

Loại súng pháp này khẳng định không phải dân thường nhặt được súng bắn tỉa, thậm chí không phải xã hội đen, ít nhất cũng phải là nghề sát thủ, mới sẽ có loại súng pháp này, nếu không thì chính là...

Quân nhân?

Tôi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới đám Ôn Gia Nặc, quân nhân vào lúc này đã sa đọa đến mức có thể tùy ý nổ súng vào người khác rồi sao? Chắc vẫn chưa đâu nhỉ?

Khi đang suy nghĩ, sau lưng truyền đến mấy tiếng vang khe khẽ gần như không thể nghe thấy, tôi thình lình xoay người, cửa có mấy bóng người, khi vẫn chưa kịp phân biệt, những người kia đã nổ súng, mặc dù không bằng súng của người đàn ông vừa rồi, nhưng những người này lại là cầm súng giới kiểu bắn liên tục, số người vừa lại nhiều, cho dù một hai phát súng không thể bắn thủng tôi, nhưng mấy chục phát vẫn sẽ biến thành tổ ong!

Tôi chỉ có thể nhảy cửa sổ, sau lưng còn lãnh mấy phát đạn, xuống tới mặt đất, lại trở thành mục tiêu của súng bắn tỉa, nhưng nghĩ đến cao ốc phía sau không biết ẩn chứa bao nhiêu người, tôi chỉ có thể hứng lấy rừng súng mưa đạn, liều mình xuyên qua đường phố, lao đến một tòa cao ốc khác.

Vậy mà lao thẳng vào tầng lầu có kẻ địch ẩn trốn, vận khí này, nghịch thiên rồi!

Xui đến nghịch thiên!

Tự dưng ăn mấy phát đạn, tôi rất bực, trốn vào một tòa cao ốc khác, còn khám xét một lượt từ trong ra ngoài, xác định không có kẻ địch mai phục, lúc này mới an tâm ẩn náu, quan sát tình huống bên ngoài.

Sau khi chờ một lát, mới có người lục đục xuất hiện, những người này cũng thật cẩn thận, số lượng trái lại không giống sát thủ, chẳng lẽ thật là quân nhân?

Tôi bình tĩnh lại, bất luận là gì, những người này thoạt nhìn đều không phải hạng tầm thường, nếu không đủ tập trung, rất có khả năng sẽ bị phát hiện, bọn họ nhiều người, hỏa lực lại cường đại, tôi bây giờ toàn thân là thương, lại còn ở khu vực nguy hiểm như Lan Đô, căn bản không cần phải đối chọi với đối phương.

Lòng lặng như nước, bình tĩnh chờ đợi người của đối phương tập kết xong, cuối cùng phát hiện, quả nhiên là một nhóm quân nhân!

Những quân nhân này đang làm cái quái gì vậy, cho dù tôi và người đàn ông vừa rồi trông có vẻ không giống dân chúng bình thường, cũng không cần phải nấp bên cạnh nổ súng chứ?

Chẳng lẽ hiểu lầm chúng tôi là dị vật? Hm, đây trái lại rất có khả năng, tiến độ của tôi và người đàn ông vừa rồi thực sự có chút vượt quá mức bình thường, xem ra xác thực không giống người.

Tôi nhíu mày nhìn hành động của bọn họ, có lẽ khoảng hai mươi mấy người, tất cả đều mặc trang bị quân nhân toàn tập, nhìn võ trang còn tốt hơn đám Ôn Gia Nặc, có năm người cầm cái hộp dài, chắc là đựng súng bắn tỉa, mười mấy người còn lại đều cầm súng bắn liên tục, bên hông đeo hai khẩu súng lục, toàn thân đều là túi, chứa đầy hộp đạn.

Hỏa lực này cũng thật mạnh một cách quá đáng, chẳng trách dị vật đều không tìm tới bọn họ, trực giác dã tính của dị vật bây giờ rất mạnh, cộng thêm loài người yếu đuối vẫn còn nhiều, muốn lấp đầy bụng không khó, căn bản không cần thiết liều mạng với nhóm người này.

Khi tôi đang vật lộn với người đàn ông kia, không có dị vật tìm tới cửa, phần lớn cũng là bởi vì nguyên nhân này, nhưng nếu hai người chúng tôi quần nhau đến trọng thương, liệu có ngư ông nào tới hốt gọn chúng tôi hay không?

Lần này thật sự quá lỗ mãng, cho dù lo lắng cho an nguy của Thư Quân, nhưng tôi hoàn toàn không che dấu tung tích mà đi qua như vậy, có khi ngược lại còn mang đến nguy hiểm...

Nhìn những quân nhân này chẳng phải chính là ví dụ sống sờ sờ sao? Nếu không phải vì cuộc đọ sức của tôi và người đàn ông kia, nào sẽ tạo địch ý cho bọn họ, không tin bọn họ đụng phải dân chúng bình thường cũng sẽ nổ súng như vậy!

Trong những quân nhân này, có một người cứ luôn đứng ở phía trước mọi người, nhìn có vẻ là người dẫn đầu, trông lên trái lại không có gì đặc biệt, da màu đồng cổ, trang bị toàn thân cũng tương đương những người khác, cùng lắm là có thêm khẩu súng, vóc người coi như cao lớn, nhưng vẫn không bằng ngọn núi Ôn Gia Nặc —-

Đột nhiên, hắn xoay người, nhíu mày về phía vị trí của tôi, lúc tôi đang căng thẳng, hắn vừa lại chuyển tầm nhìn đi, hình như không có phát hiện tồn tại của tôi.

Có mấy vết sẹo đỏ từ phần trán bên trái kéo dài đến dưới mắt của người đó, chỗ nông chỗ sâu, nhìn có vẻ là dấu vết bị bỏng, vết thương không nhẹ, chắc hẳn là may mắn lắm mới có thể giữ được con mắt trái.

Từ khuôn mặt xem ra không phải một chàng trai trẻ tuổi, nếp nhăn đuôi mắt và giữa lông mày in sâu, có lẽ cỡ bốn mươi? Nhưng có khả năng cũng không già như thế, vết sẹo, màu da sậm, còn có nếp nhăn đều sẽ khiến hắn trông già hơn tuổi thực tế.

Người đàn ông đó nói chuyện với hai người bên cạnh, nhưng khoảng cách quá xa, âm lượng bọn họ nói chuyện cũng khá nhỏ, tôi chỉ nghe được đứt quãng, chỉ nghe thấy mấy từ khi những người đó bất giác nói to lên trong lúc kích động.

"Đó thật sự là người sao?"

Đương nhiên, hàng thật giá thật, còn rất đẹp trai nữa cơ!

Người đàn ông mặt sẹo vừa mở miệng liền mắng: "Kệ bà nó là cái gì, lần sau còn gặp phải, đm, bắt cả hai về bầu bạn, nhìn một lượt từ trong ra ngoài, là người hay là quỷ rõ ngay thôi!"

Vừa mở miệng đã hỏi thăm bà người ta, miệng thì chửi xối xả, câu nào câu nấy văng tục, đây chắc chỉ nói suông, thái độ không thèm cố kỵ như vậy của hắn trái lại cũng có hiệu quả đối với người khác, mười mấy tên lính sau khi nghe xong chuỗi hỏi thăm của trưởng quan, thần sắc căng thẳng trên mặt bớt đi rất nhiều.

"Đúng thật là quái vật..."

"Nếu như là người, làm sao có thể mạnh như vậy?"

"Đáng tiếc để bọn chúng chạy rồi..."

Tôi lắng nghe, trong lời nói của những người này mãi mà không có thông tin hữu dụng nào, chỉ là cảm thấy khủng hoảng đối với tôi và người đàn ông kia. Vậy mà ngay cả quân nhân cũng bị dọa sợ rồi, tôi lần nữa sám hối vì hành vi thiếu suy nghĩ của mình, may mà có nhớ mang mặt nạ, bằng không đại khái phải đầu thai sống lại lần nữa mới có thể diễn tốt vai mỹ thanh niên nhu nhược yếu đuối rồi.

Gã mang sẹo nhíu mày càng ngày càng sâu, cứ mãi lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, thần sắc người kia lãnh tĩnh, nói cũng không ít, hơn nữa lúc hắn nói chuyện, người đàn ông mang sẹo lắng nghe rất nghiêm túc, chỉ đáng tiếc người đó nói chuyện quá nhỏ, tôi chẳng nghe được lấy một chữ.

Người đàn ông mang sẹo nghe xong, mày nhíu như cái rãnh núi, trái lại là người bên cạnh kích động phụ họa: "Hà Cửu anh nói đúng,  đây phải giữ kín miệng! Nếu để mấy lão bất tử bên Thượng Quan gia biết có hai quái vật kia, mẹ nó không biết lại muốn hạ mệnh lệnh quái quỷ gì nữa, nói không chừng còn bảo bọn mình đi vật lộn sống chết còn không được làm tổn thương một cọng lông của quái vật!"

Nói lời này xong, thần sắc mọi người đều hết sức khó coi... khoan đã! Thượng Quan? Tôi biến sắc, chẳng lẽ đây là người của nhà tiểu Sát?

Hỏa lực vậy mà cường đại như vậy, mặc dù Tiểu Sát từng nhắc đến Thượng Quan gia có người được quân đội chống lưng, nhưng cũng nói đến Thượng Quan gia nội đấu nghiêm trọng, hình như nói cái gì mà "Thần Hồng khuynh hướng quân đội được thế", đúng rồi, người đàn ông mang sẹo này chắc không phải là Thượng Quan Thần Hồng chứ?

Tôi nhìn người đàn ông mang sẹo, vừa lại cảm thấy chắc là không phải, "khuynh hướng quân đội" bốn chữ này nghe lên, cho dù thật sự có quân chức, cũng sẽ không phải kẻ mang lính chạy khắp nơi ở tận thế nguy hiểm.

Nhưng gã trước mắt, khẳng định là quân nhân thân kinh bách chiến, bất luận là hắn dẫn một nhóm lính tiến vào Lan Đô, hay là vết sẹo trên mặt đều nói rõ điều này.

Mọi binh lính đều nhìn người đàn ông mang sẹo, người đàn ông đó lại giống như đang nghĩ điều gì đến thất thần, hoàn toàn không chú ý, tên Hà Cửu kia gọi mấy tiếng, thậm chí đề cao âm lượng đến cả tôi cũng nghe thấy.

"Đường Lương trưởng quan!"

Người đàn ông mang sẹo có cái tên chẳng ăn nhập gì cuối cùng cũng có phản ứng, mở miệng "đệt" một tiếng: "Bảo các anh em bắt đầu trốn đi, mẹ nó tao cứ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, tránh đi trước đỡ khỏi ăn lol!"

Nghe vậy, Hà Cửu lập tức đi làm, ngay cả một tiếng chất vấn cũng không có, dù cho xung quanh gió lặng sóng yên.

Tôi nhíu mày, bị phát hiện rồi sao? Tên Đường Lương này có trực giác dã tính quá mạnh, hay là có dị năng ở phương diện này? Ví dụ như loại dị năng hệ tinh thần có thể phát giác sinh vật sống giống thím nhà tôi, nếu không có ăn nhiều kết tinh tiến hóa như thế, trông lên cũng chỉ là trực giác mạnh một chút mà thôi.

Nhưng cái gã cao lớn thô kệch miệng toàn chửi bậy này nếu là dị năng hệ tinh thần, thực sự quá khiến người cảm thấy thế giới thật kỳ diệu...

Chỉ có hồi tưởng mấy giây thôi, những binh lính kia đã bắt đầu rút lui rồi, tôi đang suy nghĩ có cần tìm chút phiền toái cho đối phương hay không, để báo mối thù vừa rồi, thuận tiện để Thượng Quan gia bớt vài tên, tránh cho số người chênh lệch quá nhiều, nếu đối phương thật sự muốn gây phiền toái, chiến thuật biển người sẽ khiến chúng tôi ăn không tiêu.

Nhưng thậm chí không đến lượt tôi ra tay, nắp cống hai bên đường đột nhiên đồng loạt bị hất tung lên trời, làn sóng màu đen từ bên trong tuôn ra ngoài, nhìn kỹ mới phát hiện, đó vậy mà là giác thử tôi đã từng gặp phải khi lần đầu vào Lan Đô!

Những binh lính kia thế nhưng không biết đây là thứ gì, bọn họ điên cuồng nổ súng muốn ngăn cản làn sóng màu đen, nhưng hiệu quả không tốt, hoặc nên nói, bọn họ đánh chết không ít, vấn đề là số sống sót nhiều hơn.

Những giác thử này xông qua bên cạnh bọn họ, những binh lính kia điên cuồng nổ súng, mắt cũng đỏ ngầu, đạn bắn ra như thể bất cần tiền vậy.

Tôi lại cảm thấy không đúng, giác thử vào thời kỳ này lá gan rất nhỏ, hàng loạt tiếng súng hẳn đã đủ dọa bọn chúng chạy đi, nên nói, những giác thử này ngay từ đầu đã không nên xuất hiện, bất luận là cuộc tranh đấu giữa tôi và người đàn ông lôi điện kia, hay là hàng loạt tiếng súng lúc sau, hẳn sẽ không để bọn chúng dám xuất hiện.

Quá sai rồi! Lúc bầy giác thử xông qua bên cạnh quân nhân, thậm chí cũng không có thuận thế rỉa một ít máu thịt, như thể chúng có chuyện gấp, ngay cả cơm cũng không rảnh mà ăn...

Chuyện cấp bách nhất trong tận thế lại là —- tị nạn!

Ngay khi tỉnh ngộ, cảnh đập vào mắt là những quân nhân kia vừa chạy trốn vừa không quên phản kích, thỉnh thoảng kéo đồng đội bên cạnh một cái, tránh cho bọn họ té vào trong làn sóng giác thử, rơi vào kết cục toàn thân lỗ chỗ.

Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến những người lính nằm đầy mặt đất ở trong Sở Nghiên Cứu Phân Tử, nhất là Đen, tôi vốn còn muốn đào mỏ thượng tá người ta, ai ngờ vừa quay đi, người đã không còn...

"Chạy mau! Phía sau có thứ còn lớn hơn!"

Nghe thấy lời này, tôi mới phát hiện đầu óc của mình vẫn chưa kịp phản ứng, miệng đã hành động trước rồi.

Những người kia sửng sốt, nhưng bất luận bọn họ có tin hay không, cũng không có cách nào hành động, bên chân bọn họ toàn là giác thử, căn bản không có chỗ giẫm, nếu đạp mạnh chân, sợ rằng đầu tiên sẽ bị sừng của giác thử xé rách da thịt, giẫm được mấy bước sau đó còn có thể đi hay không cũng khó nói.

Cũng đã lỡ làm thánh mẫu rồi, tôi dứt khoát làm tới cùng, trực tiếp xông ra ngưng kết một con đường băng.

"Chạy! Chạy mau!"

Mọi người ngơ ngác nhìn tôi, Đường Lương mang sẹo kia trái lại phản ứng tốt hơn nhiều, hắn nổ một loạt súng về phía giác thử đầy mặt đất, thu hút chú ý của lính nhà mình, giận dữ gào lên: "Còn không mau chạy, chờ bị thông à!"

Những người lính kia hồi thần, lập tức chạy lên đường băng, có người còn suýt nữa trượt té, chỉ là lập tức đứng vững chân rồi bắt đầu co cẳng chạy điên cuồng.

Tôi tức thì có chút hối hận rồi, lính có tố chất tốt như thế, nếu Thượng Quan gia thật sự có ác ý với Cương Vực, hành động này của tôi chính là thả hổ về rừng, mà bọn họ bây giờ đang đứng trên đường băng, chỉ cần động chút tay chân, là có thể trực tiếp khiến người ngã vào trong bầy giác thử...

Nhưng tôi lại chần chừ không động thủ, vừa nghĩ đến bây giờ dù có đánh nhau làm sao, cuối cùng, vẫn chẳng phải còn lại một nước loài người thôi sao?

Cho dù tôi giết chết tất cả kẻ địch, trở thành tồn tại giống như Băng Hoàng, nhưng đến mười năm tận thế, loài người có ba cường giả đỉnh cấp, nhưng hoàn cảnh vẫn gian nan, còn có điều quan trọng hơn là nguy cơ chưa biết mười năm sau...

Nếu như tôi cứu thêm một ít người, liệu có khả năng, ở trong những người này có thể sinh ra mấy cường giả đỉnh cấp chăng?

Mới do dự một thoáng như thế, những binh lính kia đã chạy rất xa, tốc độ rút lui thật không tệ, tôi nếu còn không ra tay, cũng khỏi cần ra tay nữa —- Thôi kệ!

Tôi hít sâu một hơi, nếu Thượng Quan gia sau này thật sự muốn đánh, vậy cứ tới đánh đi! Bây giờ đưa người cho dị vật ăn, còn thuận tiện phát triển thực lực của dị vật, tôi chính là làm không được!

Lúc này, Đường Lương kia đang ở sau chót, nhưng vẫn không lo chạy, mà là dừng chân, nhìn về phía tôi, khuôn mặt hung dữ, nếu không phải biết là không thể nào, tôi còn tưởng đối phương muốn quành lại giết rồi.

"Phía sau!"

Lúc này, chuông cảnh báo trong lòng mới vang lên điên cuồng, tôi không quay đầu đã nhảy tránh sang bên cạnh trước, một bóng đen dài to lớn sượt qua thân, thậm chí đụng vào tay của tôi.

Sau khi tránh ra, tôi nhìn về phía cánh tay, vết quẹt sưng đỏ, hiển nhiên có độc, rồi ngẩng đầu lên.

Đây là, chín đầu...

Mặc dù suýt nữa thốt ra chữ "rồng" này, nhưng tôi hiển nhiên không xui đến mức đó, ngay cả sinh vật trong truyền thuyết cũng chạy ra, đây là một con giun đi? Ít nhất nhìn lên giống như con giun khổng lồ phiên bản nhiều đầu.

Nửa con giun xông ra khỏi lỗ cống, thân thể lớn hơn cái lỗ một chút, màu da núc ních thịt, mang theo chất nhầy trong suốt, thân thể có từng đốt, phần phía trên tách thành mấy nhánh, thon hơn phần thân một chút, nhưng phần chóp lại không có đầu, mà là một cái đỉnh tròn, nhưng vẫn động tới động lui, giống như một khúc cổ không đầu đang tự di động.

Đm, rắn nhìn còn đáng yêu hơn!

Nhưng sự mắc ói của tận thế không có giới hạn, thứ này há miệng ra, miệng còn to hơn thân thể, hai hàm răng rậm rạp nhìn muốn tê dại cả đầu, đây rốt cuộc là rắn là giun hay là cá mập trắng, đằng nào cũng không quan trọng, quan trọng là một cái đầu trong đó đột nhiên vươn dài gấp bảy tám lần, da cũng kéo mỏng đến nhìn không thấy nếp nhăn, nó ngoạm đầy mồm giác thử, rồi rụt ngắn trở lại trong chớp mắt, nhai ngồm ngoàm, bên miệng phun ra một đống máu.

Lúc này, một cái đầu khác đột ngột vươn qua, tốc độ rất kinh người, mau lẹ giống như rắn, tôi xoay người tránh, nhưng không ngờ đối phương cũng xoay đầu theo, cổ bẻ một góc chín mươi độ, hàm răng rậm rạp gần ngay trước mắt, tôi tránh cũng không được, chỉ có thể vươn tay đánh lệch mặt của nó, đồng thời thuận theo lực đạo này để mình bật ra.

Tay lại cảm thấy đau nhói, vừa nhìn, vừa đỏ vừa sưng, còn có chất nhầy buồn nôn.

Tôi lập tức ngưng kết băng ở trên tay, dùng băng ngăn chặn đau đớn, đồng thời vẩy vẩy tay, hất đi chấy nhầy cùng với vụn băng.

Hành động đánh vào mặt hình như đã chọc giận đối phương, tất cả cái đầu đều nhìn về phía tôi, mặc dù tôi nhìn không ra nó rốt cuộc có mắt hay không.

Tất cả cái đầu thoáng chốc nhào tới, tôi không trông mong có thể tránh được, trực tiếp ngưng kết một mảng tường băng lớn, những cái đầu kia trực tiếp đập lên tường băng, mấy cái đầu đập lên trước còn bị lõm xuống, gục xuống mặt đất ngọ ngoạy tới lui, có vẻ đau đớn.

Thừa dịp đầu nó bị choáng váng sau va đập, tôi xông lên, dao băng trực tiếp chém phăng mấy cái đầu bị móp kia, cũng không khó cắt, vỏ ngoài của thứ này hình như không cứng lắm, mặc dù dai, nhưng vẫn ở trong phạm vi đao băng của tôi có thể ứng phó.

Rốt cuộc phải chuồn đi, hay là lấy kết tinh của thứ này?

Lúc đang do dự, con giun đột nhiên lao thẳng lên trời, cả con len ra khỏi lỗ cống, thậm chí làm cái lỗ nứt toác, phần phía dưới cuồn cuộn xuất hiện, đây hoàn toàn không khớp tỉ lệ với phần lộ ra ở phía trên...

Thì ra phía dưới mấy cái đầu này không phải liên tiếp với thân thể, hay phần cổ, nó giống như một cái cây lớn, từ phía dưới đến phía trên có vô số phân nhánh, phần vừa rồi lộ ra chỉ là nhánh đầu mút, thân thể chân chính hoàn toàn chôn ở trong cống thoát nước, mãi đến khi tôi triệt để chọc giận đối phương, mới thật sự hiện thân.

Gọi giun chín đầu đúng thật là sỉ nhục đối phương, đây ít nhất có chín mươi chín cái đầu, dựng lên giống như con rắn, hệt như thần mộc ngàn năm đứng sừng sững trước mắt.

Chẳng trách bầy giác thử chạy như phi ấy, thậm chí cũng chả buồn kiếm ăn!

Chín mươi chín cái đầu toàn bộ nhìn về phía tôi, há miệng để lộ ra hàm răng nhọn chi chít... đệt!

Tôi hóa ra lưỡi trượt dưới chân, co cẳng trượt, phía sau, là vô số cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn điên cuồng đuổi theo, thân thể to lớn đè nghiến mọi thứ trên đường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro