Chương 5-6: Chỗ nào cũng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối mặt với anh vợ bị mình đánh gãy chân, tôi căng thẳng chân tay luống cuống, may mà, Cận Triển chỉ là liếc tôi một cái, hình như không có hứng thú gì, tiếp tục ăn, trái lại là hai người phụ nữ bên cạnh rất hào hứng nhìn tôi chằm chằm.

“Đây là Tiểu Vũ nhỉ?” Trong đó, người phụ nữ lớn tuổi hơn mang vẻ mặt ôn hòa nói: “Mau ngồi xuống đi nào, đừng câu cẩn, đều là người một nhà cả, không cần ngượng ngùng.”

Đây đã thành người một nhà rồi! A A, Lôi Thần Băng Hoàng người một nhà đúng chứ? Toàn nhân loại cũng muốn hoan hô rồi!

Cận Phượng kéo tôi ngồi xuống, còn lập tức kêu người mang một chén cơm tới, tôi cầm chén cơm, cảm giác tay muốn run luôn rồi, Lôi Thần mới bị tôi đánh gãy chân, cộng thêm bị những người áo đen toàn nhà ăn nhìn chòng chọc, toàn bộ lông tơ của tôi đều dựng lên, luôn cảm thấy một giây sau sẽ bị loạn đao chém chết!

Cận Phượng chỉ vào người phụ nữ bên bàn tròn, giới thiệu: “Đây là mẹ nhỏ của tôi, cậu cũng gọi mẹ nhỏ là được.”

Mẹ nhỏ? Tôi cảm thấy xưng hô này có hơi lạ, nhìn về phía mẹ nhỏ kia, đó là một người phụ nữ thoạt nhìn hoàn toàn không giống mẹ, mặc sơ mi màu xanh lá nhạt với váy dài màu trắng, vóc dáng thon thả, tướng mạo thanh nhã tú lệ, giống hệt một đại gia khuê tú, tôi vậy mà nhìn không ra tuổi của cô ta rốt cuộc mấy tuổi, nhưng tuyệt đối không thể nào là mẹ của Cận Phượng, cộng thêm xưng hô mẹ nhỏ này, đây chắc chắn là mẹ kế!

Cận Phượng nhếch khóe miệng, “Mẹ nhỏ rất trẻ, nhưng cậu vẫn phải gọi là mẹ nhỏ.”

“Chào mẹ nhỏ, con là Tiểu Vũ.” Tôi không thể không nhẹ giọng nói khẽ, tránh cho giọng nói bị Cận Triển nhận ra, lại không dám giả vờ quá khoa trương, tránh cho Cận Phương sinh nghi tôi tự dưng đổi giọng làm gì, độ khó để đắn đo thật không thấp!

Mẹ nhỏ lập tức cười, còn nhét vào một thứ, tôi cúi đầu nhìn, đó vậy mà là một cái phong bì đỏ, ý gì đây? Thời nay, lấy tiền chùi đít còn chê cứng… Khoan đã, thứ bên trong hình như không có phẳng, tôi không dám mở ra nhìn, chỉ có thể sờ lén lúc cất vào trong túi, độ lớn và hình dạng bất quy tắc này! Kết tinh tiến hóa?

“Đây là phí đổi xưng hô.” Cận Phượng giải thích.

Hả? Tôi ngơ ngác.

Cận Phượng tiếp tục giới thiệu: “Đó là anh tôi, anh ấy tên Cận Triển.”

Cận Triển nhìn qua, lần này, tôi không cần dạy mà lập tức hô lớn: “Chào Cận ca!”

Cận Triển hờ hững gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho người đứng phía sau anh ta, người đó lập tức đưa tới một cái phong bì đỏ, đây… mặc dù không hiểu vì sao, nhưng đứng ở trên địa bàn của người ta, có cái gì cứ ngoan ngoãn nhận hết là được.

“Cuối cùng là em gái tôi Cận Tiểu Nguyệt.”

Cận Tiểu Nguyệt này trông rất giống mẹ nhỏ, gần như từ một khuôn đúc ra, tôi nghĩ đây hẳn là mẹ con ruột, mặc dù nhìn có chút giống chị em, nhất là cái mặt khó coi của Cận Tiểu Nguyệt, thoạt nhìn không có cười cười dễ chịu như mẹ nhỏ.

“Ánh mắt của Phượng nhi thật không tệ.” Mẹ nhỏ cười nói: “Tiểu Vũ có vẻ là một đứa trẻ tốt đây.”

“Đứa trẻ tốt thì được ích gì —-“

Lời của Cận Tiểu Nguyệt chưa nói xong, đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Cận Triển cắt ngang, nụ cười của mẹ nhỏ ảm đạm đi mấy phần, hình như có chút không dám nhìn con gái, nhưng lại mở miệng bắt chuyện với tôi.

“Ăn, ăn cơm thôi, nghe nói Tiểu Vũ đã ngủ suốt một ngày trời, chắc đói rồi nhỉ?”

Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên rất quỷ dị, mặt của Cận Triển trầm xuống, Cận Tiểu Nguyệt mặt vừa sợ vừa bướng bỉnh, Cận Phượng nhíu mày lại không nói chuyện.

Tôi đúng là đói thật rồi, nhưng tình huống này khiến người không tài nào nuốt nổi, đành chủ động mở miệng xoa dịu bầu không khí.

“Ừ, thật sự rất đói, sắp bắt đầu chưa? Mẹ nhỏ nói cho con cái nào ngon được không?”

Mấy câu đơn giản này đã khiến mẹ nhỏ lập tức nở gan nở ruột, còn gắp mấy miếng không biết thịt gì, lia lịa nói: “Ăn nhiều thịt một chút là được rồi, nhìn con gầy như thế, mau ăn đi.”

Tôi lập tức cúi đầu xới cơm ăn trong sung sướng, mẹ nhỏ cười càng vui vẻ, mặc dù mẹ kế này trẻ tuổi, chẳng qua chung cuộc vẫn là làm mẹ, nhìn con cái ăn được nhiều thì vui thích.

Mặt của Cận Triển không khó coi như thế nữa, khóe miệng của Cận Phượng kéo cao, chỉ có mặt Cận Tiểu Nguyệt vẫn âm trầm, cũng không biết đang mất hứng cái gì, chắc không phải còn muốn nhét Cận Phượng cho đại ca tôi chứ?

Làm ơn, Cận Phượng căn bản không phải —- tôi nhìn lén cặp chân dài khỏe đẹp phía dưới bàn, Shit! Cận Phượng có khi thật sự hợp gu của đại ca, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu…

“Sao nhíu mày vậy?” Cận Phượng nhìn qua, “Không thích món ăn? Tôi bảo bọn họ đổi.”

Tôi vội vàng lắc đầu, “Không phải, đồ ăn rất ngon, tôi chỉ là, chỉ là nghĩ đến anh trai tôi, không biết bọn họ có lo lắng cho tôi không.”

Cận Phượng nhàn nhạt nói: “Cơm cũng chưa ăn xong lại đã muốn chạy nữa rồi? Có tin tôi đánh gãy chân cậu, để cậu đi đâu cũng không được hay không? Đỡ cho tôi lần nào cũng phải đi cứu cậu, cũng không biết lần sau có cứu được không nữa.”

“… Không tin, cô thương tôi như vậy, khẳng định không nỡ đánh!”

Cho dù tin cũng phải nói không tin! Chỉ cầu đừng đánh gãy chân!

Cận Phượng nhếch khóe miệng, mẹ nhỏ cười lắng nghe, Cận Tiểu Nguyệt thì lườm một cái rõ to, về phần Cận Triển, căn bản chẳng buồn ngó ngàng tôi.

Đây khiến người thở phào, chỉ cần Cận Triển không nhận ra tôi, anh ta có thái độ gì cũng chẳng sao cả!

Cận Phượng tiếp tục hỏi kỹ hơn: “Nhà cậu cư trú ở gần đây?”

Tôi do dự gật đầu, xoắn xuýt một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Anh tôi hình như quen biết anh cô, tôi từng nghe anh ấy nói đến cái tên Cận Triển này.”

Cận Triển nhìn qua, lần này, hình như cuối cùng cũng nhìn thẳng tôi rồi, lòng tôi cả kinh, vội vàng giả vờ sợ hãi cúi đầu, trong lòng mặc niệm “Lôi Thần đại nhân ngài ngàn vạn lần đừng nhận ra tôi”.

Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói có chút không vui của Cận Triển. “Lá gan này cũng nhỏ quá rồi, Phượng, em phải trông chừng nhiều một chút, bằng không biến mất vô thanh vô tức, đến lúc đó em lại không dễ chịu.”

Cận Phượng gật đầu nói: “Em bảo A Tân đi theo cậu ta.”

“Đừng để nó chạy ra nữa, lần trước không chết coi như mạng nó lớn.”

Tôi giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ sợ Cận Phượng thật sự không để tôi đi nữa, nhưng lại đúng lúc chạm mắt Cận Triển.

“Anh cậu là ai?” Anh ta hỏi, mặc dù biểu hiện có vẻ như không cho rằng thật sự là người quen biết.

Tôi giả vờ sợ sệt nói: “Anh tôi tên là Cương Thư Thiên.”

Cận Triển ngẩn ra, người cướp lời trước lại là Cận Tiểu Nguyệt, cô ta mừng như điên mà hét: “Anh trai cậu là Cương Thư Thiên? Thật sự là Băng Hoàng Cương Thư Thiên?”

“Anh tôi tên là Cương Thư Thiên không sai, chẳng qua Băng Hoàng là cái gì?”

Không ngờ đối phương gọi thẳng Băng Hoàng ra như vậy, tôi đành cố gắng giả vờ ngơ ngác không hiểu, chỉ hi vọng ánh mắt của Cận Triển đừng quá sắc bén, tôi vẫn chưa luyện thành ảnh đế đâu.

Cận Tiểu Nguyệt lập tức hỏi dồn: “Anh trai cậu có phải là một đoàn trưởng lính đánh thuê?”

“Ừ.” Tôi nhíu mày, lần nữa xác nhận Cận Tiểu Nguyệt tuyệt đối biết phát triển về sau của tận thế, hơn nữa còn biết chi tiết hơn tôi nhiều.

“Dị năng của anh ta —-“

Lúc này, Cận Triển hờ hững liếc qua Cận Tiểu Nguyệt một cái, người sau lập tức ngậm miệng không dám nói chuyện, bên cạnh, mẹ nhỏ lặng lẽ ăn cơm, nhưng tay gắp đồ ăn lại có chút run rẩy.

Sau khi Cận Tiểu Nguyệt không dám nói chuyện, đổi sang Cận Triển bức hỏi: “Đoàn lính đánh thuê của Cương Thư Thiên tên là gì? Cậu biết được ai trong đó?”

“Cương Vực, những ai vô đoàn lâu một chút đều quen biết, như là Caine và Tằng Vân Thiến.”

Tôi đề xuất hai thành viên mà Cận Triển có khả năng biết hơn, Caine là cao thủ loại hình tổng hợp, mặc dù tính cách nhìn như lính nhà trời, nhưng thật ra mạnh vô cùng, thời gian đi theo đại ca cũng lâu, danh khí không nhỏ.

Vân Thiến thì có danh hiệu tay súng bắn tỉa mạnh nhất, hai người này thế nhưng là nhân tài được rất nhiều người cầm một đống tiền cầu nhảy việc, nhưng bọn họ lại cũng là người không thể nhảy việc nhất, thời hiện đại có lẽ đã rất ít dùng hai chữ “trung thành” này, nhưng bọn họ đối với đại ca tôi vậy chỉ có bốn chữ —-  trung thành chân chính!

Lúc này, Cận Triển nhìn tôi thật kỹ, tôi cũng mặc anh ta nhìn, mặc dù đại ca và tôi chẳng giống nhau mấy, chỉ có một cái mũi giống nhau, nhưng người không quen thuộc nào nhìn ra được điểm này.

“Cậu và Cương Thư Thiên không giống nhau lắm, tướng mạo hay tính tình đều khác nhau quá xa.”

Tôi thành thật nói: “Tôi với em gái giống mẹ hơn, đại ca thì giống cha.”

Cận Phượng đột nhiên nói: “Cái tên “Cương Thư Vũ” mà cậu lần trước nói cho tôi, thì ra là chữ Cương này, tôi tưởng là giang trong giang hồ.” (cương và giang đọc giống nhau)

Tôi cảm kích nhìn Cận Phượng một cái, nói lời này là để chứng minh tôi không có nói dối đi!

“Em trai của Cương Thư Thiên…”

Cận Triển trầm ngâm, không biết đang nghĩ cái gì, hi vọng không phải chuyện xấu, tôi nói sự tình ra là muốn đánh cuộc một phen, xem xem có cơ hội hợp tác hay không, nếu như anh ta có ác ý, vậy tôi lập tức tìm cơ hội đào tẩu, điều này tuyệt đối không khó, không tin anh ta có thể đoán được tôi có thực lực đánh gãy chân anh ta, cái mặt này của tôi thực sự quá lừa tình!

Cận Tiểu Nguyệt ước ao nhìn Cận Triển, thỉnh thoảng nhìn tôi bằng cặp mắt tỏa sáng, hừ hừ! Bây giờ biết tôi hiếm lạ chưa.

Cận Triển nhíu mày nói: “Lan Đô là miếng xương cứng, không dễ ăn như thế, nếu như Cương Thư Thiên ở đây, trái lại có thể cân nhắc hợp tác, anh ta hình như biết chuyện tận thế, hồi đầu đã có chuẩn bị, thực lực giờ đây hẳn là không yếu.”

Cận Phượng gật đầu, “Tiểu Nguyệt từng nói, về sau chẳng phải có tên vua dị vật tên là Mười Ba qua đây?”

A A, ngại quá, Mười Ba bị con bướm tôi đây phủi cho không biết đi đâu làm bảo phụ bé gái rồi, về sau liệu có đến hay không vẫn là ẩn số chưa biết.

Chỉ là cho dù không có Mười Ba, vẫn có một đống thứ đáng sợ, ví dụ như con giun thần mộc kia, nếu có Lôi Thần ở đây, nói không chừng có thể dễ dàng giải quyết, dị năng lôi diện mệnh danh lực công kích mạnh nhất, thế nhưng không phải dễ phòng thủ như vậy.

“Dị vật là một vấn đề.” Cận Triển nhíu mày nói: “Người thì lại là một vấn đề khác, có nhánh quân đội ở đây, hơn nữa không nói lời nào đã nổ súng, mục đích thoạt nhìn không giống cứu viện, hẳn là cũng muốn cướp địa bàn.”

Đụng phải người cũng nổ súng? Tôi nhíu mày, chẳng lẽ thật sự cứu sai rồi, quân nhân của Thượng Quan gia đã sa đọa đến mức phân không rõ xanh đỏ trắng đen mà giết người? Hay chỉ là bởi vì Lôi Thần thoạt nhìn cũng không giống người lắm…

Cận Phượng nhàn nhạt nói: “Quân đội không dễ chọc, có chỉ huy vừa lại có vũ trang, số người có lẽ cũng nhiều, đụng mặt chính diện không có lợi.”

Tôi không nhịn được mở miệng nói: “Bây giờ chủ yếu phòng thủ là được rồi,  số người của bọn họ nếu như có hàng ngàn thậm chí lấy vạn để tính, sớm muộn sẽ dẫn tới hàng loạt dị vật vây quét, không mau phân tán ra, đến lúc đó chết sẽ rất khó coi!”

Mặc dù rất nhiều quân đội trở thành khối u ác tính, cuối cùng vẫn là tan rã, chủ yếu bởi vì nguyên nhân này, sơ kỳ tận thế, bọn họ vẫn có thể hoành hành bá đạo, dị vật cũng sẽ không chủ động đi chọc bọn họ, chờ đến khi kẻ may mắn sống sót trốn chui trốn nhủi hết trơn, dị vật một khi đói, nào quản các ngươi có bao nhiêu người, cứ hết tốp này đến tốp khác bao vây, chết cũng phải ăn no trước rồi chết!

Huống hồ, ở đây còn là Lan Đô, một trong những đô thành dị vật đáng sợ nhất, ngay cả bươm bướm, lang nhân và giun thần mộc cũng tiến hóa ra rồi, tốc độ dị vật ở đây dám bao vây tiêu diệt quân đội sợ rằng sẽ còn nhanh hơn tôi biết.

Hai người cùng nhau nhìn qua, tôi lập tức sợ sệt cúi đầu yếu đuối.

“Cậu biết cũng nhiều đấy.” Lời tuy nói như thế, Cận Triển thoạt nhìn lại không làm sao tin tưởng tôi.

Tôi trầm mặc một chút, khẽ giọng giải thích: “Trước kia từng ở trong khu thu nhận của quân đội kiến lập, kết cục rất thảm, người trốn ra không nhiều.”

Cận Triển liếc một cái qua, “Cậu vẫn có thể sống sót, xem ra cũng không phải thật sự nhát gan như thế, em trai của Cương Thư Thiên không nên là đồ hèn nhát.”

Anh mới là đồ hèn nhát cả nhà anh đều là đồ —- Anh và Cận Tiểu Nguyệt đều là đồ hèn nhát! Phượng và mẹ nhỏ thì thôi, bọn họ là người tốt, không phải hèn nhát.

“Nhìn ánh mắt vẫn không phục kìa.” Cận Triển cười nói với Cận Phượng: “Em cứ thích mấy gã cổ quái, Đao Sẹo năm đó tự mình bổ mặt, suýt nữa bổ đầu thành hai mảnh, vẫn được em cứu về, cậu trai em tìm được cũng quái như vậy, trông thì nhát gan, nhưng dám chạy khắp nơi.”

Cận Phượng cũng không phủ nhận chỗ “quái” này, chỉ là giúp biện giải: “Tiểu Vũ gan không nhỏ, chỉ sợ lạ.”

Cận Triển phì cười, sau đó nói với tôi: “Về sau mang anh cậu đến gặp tôi, nói với anh ta tôi muốn hợp tác cùng thôn tính Lan Đô.”

Tôi bùng lửa giận, khi đang muốn phản bác “làm sao không phải anh đi gặp đại ca tôi”, lại thay đổi suy nghĩ, việc gì mình phải bộc lộ căn cứ chứ?

Gật đầu, tôi khôn khéo nói: “Tôi dưỡng thương xong, ngày mốt sẽ khởi hành trở về nói với đại ca.”

Thật ra ngày mai về cũng được, vốn còn có thể hành động, cộng thêm ăn mấy phong bì đỏ vừa mới nhận được, ăn no ngủ kỹ, chờ dị năng khôi phục một chút, tôi hành động khéo một chút vẫn có thể về nhà.

Nhưng đại ca bây giờ đang ở ngay Lan Đô, tôi về sớm cũng tìm không được người, nếu đã tới rồi, không bằng ở thêm một ngày thăm dò gốc rễ của Lôi Thần, đến lúc đó đại ca mới dễ bàn điều kiện với Lôi Thần.

Chỉ hai, ba ngày thôi, căn cứ hẳn là sẽ không đến nỗi xảy ra đại sự chứ? Tôi có chút do dự, nhưng vẫn quyết định ở thêm một ngày xem thử.

“Ngày mốt?” Cận Triển nhàn nhạt nói: “Quả thật là một mình chạy vào Lan Đô, xem ra cũng không cần trông kỹ, thực lực không biết bao nhiêu, nhưng bản lãnh sống sót hẳn là không nhỏ.”

… Thời nay muốn là mỹ thanh niên yếu đuối vẫn thật khó.

“Vậy dị năng của cậu là gì?” Cận Tiểu Nguyệt hưng phấn hỏi: “Băng Hoàng mạnh như thế, nhất định có thể cho cậu ăn rất nhiều kết tinh, cậu hẳn là có luyện dị năng rồi đi?”

Nhận được vấn đề này, trong lòng tôi cả kinh, vốn để lộ năng lực băng ra cũng không sao, chỉ cần thoạt nhìn yếu yếu không mạnh bao nhiêu là được, có điều đánh một trận với Lôi Thần xong, ngay cả dao găm băng cũng bộc lộ rồi, lúc này nói mình là năng lực băng, đó chẳng phải tìm chết sao?

“Băng Hoàng rốt cuộc là cái gì?” Tôi khó hiểu nhìn Cận Tiểu Nguyệt, hỏi ngược lại, để tranh thủ thời gian nghĩ ra cái dị năng.

Cận Tiểu Nguyệt có chút chột dạ nói: “Ồ, anh trai cậu chẳng phải là năng lực băng sao? Vừa lại mạnh như vậy, gọi Băng Hoàng chẳng phải vừa vặn?”

Vấn đề là, tôi vừa lại chưa từng nói đại ca nhà tôi là năng lực băng, cô rốt cuộc lấy tin tức đâu ra? Dốt như vậy làm sao thi vào đại học? IQ có được 87 điểm không?

Tôi trầm mặc nhìn cô ta, giả vờ mang vẻ hoài nghi.

Cận Tiểu Nguyệt hình như cuối cùng cũng phát giác ra sai lầm của mình, ấp a ấp úng nói không ra cái lý do, cả mặt đều căng đỏ, cuối cùng đánh lạc đề, gượng gạo nói: “Cậu vẫn không nói dị năng là cái gì, liệu có phải cố ý muốn ẩn giấu?”

Câu giờ được một lúc, tôi trái lại đã nghĩ ra một cái “dị năng”, khi đang muốn mở miệng nói, Cận Phượng lại nói trước.

“Không muốn nói thì không cần nói, đàn ông của tôi không cần nói cái gì cả!”

Đm, đột nhiên cảm thấy mở cờ trong bụng làm sao đây?

“Chị!” Cận Tiểu Nguyệt cuống quýt nói: “Chị cũng quá tin gã công tử bột này rồi! Nếu như cậu ta không mang ý tốt thì sao? Chị không cảm thấy cậu ta rõ ràng yếu như vậy, nhưng vẫn có thể chạy khắp nơi, điều này thực sự rất kỳ lạ sao?”

“Tiểu Vũ không yếu.” Cận Phượng nhìn cô ta, khó hiểu nói: “Chị từng nói với em cậu ta không yếu, vì sao em cứ cảm thấy cậu ta yếu?”

Đừng nói cô ta, A Tân cũng cảm thấy tôi chỉ được cái mặt, là một tên công tử bột thứ thiệt, mặc dù tôi diễn không giỏi, nhưng may mà có cái mặt cộng thêm vóc người nhỏ luyện hoài không đô được… Nói xong mình cũng muốn khóc luôn, tôi yêu cầu thật sự không cao, cơ bắp có thể đô hơn Vân Thiến được không?

Cận Triển phì cười nói: “Cậu ta thoạt nhìn chỗ nào cũng yếu.”

Cận Phượng nhướn mày, vậy mà bật lại Lôi Thần: “Làm một trận, không chừng anh còn thua cậu ấy.”

Không không không, chúng tôi đánh ngang tay mà thôi, ai da, đột nhiên cảm thấy có chút kích động nhỏ, mình đánh ngang tay với Lôi Thần cơ đấy!

Cận Triển nhướn mày, “Nếu như em nỡ, thì đến đánh một trận thử xem.”

Cận Phượng nhìn sang, tôi vội vàng cúi đầu giả vờ làm nàng dâu yếu đuối! Là mỹ thanh niên yếu đuối! Cô ấy thu hồi ánh mắt, hào phóng nói: “Không nỡ, ai cũng không được động vào Tiểu Vũ, bao gồm cả anh.”

Cận Triển hừ lạnh một tiếng, lại bất ngờ không nói gì nữa, nếu như là em gái nhà tôi bảo vệ một gã đàn ông khác, còn vì hắn bật lại tôi! Đậu móa, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tan nát cõi lòng rồi, phải giết chết phanh thây gã đàn ông kia cho bằng được!

“Chị!” Cận Tiểu Nguyệt uất ức nói: “Chị đối xử với cậu ta còn tốt hơn bọn em, chẳng lẽ cậu ta quan trọng hơn bọn em sao?”

Mẹ nhỏ biến sắc, trách mắng: “Tiểu Nguyệt con nói bậy cái gì vậy! Phượng nhi trước giờ thương con như thế, con vậy mà vì một chút chuyện nhỏ đã ghen với anh rể, còn nói mấy lời vô lý như vậy, mẹ trước kia là dạy con làm sao!”

Chúng tôi thật sự vẫn chưa kết hôn. Tôi yếu ớt thanh minh trong lòng.

Cận Tiểu Nguyệt thoạt nhìn chẳng mấy sợ mẹ nhỏ, nhưng chỉ bị Cận Triển lườm mấy cái đã không dám nói chuyện nữa, cô ta thoạt nhìn thật sự rất sợ ông anh này, cúi đầu nước mắt cũng rưng rưng.

Cô gái này vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, tướng mạo cũng thanh nhã thoát tục giống mẹ nhỏ, bỏ đi bộ dạng giương nanh múa vuốt kia, tỏ ra vẻ mặt uất ức, vẫn thật đúng là một đóa bạch liên hoa khiến người yêu thương.

Chẳng qua, so cái gì cũng có thể thua, riêng chỉ có cái mặt là tuyệt đối thua không được!

Tôi lập tức kéo tay áo Cận Phượng, cuống quýt nói: “Phượng, không sao đâu, tôi nói là được, cô không cần khó xử.”

Cận Phượng nhìn tôi, ánh mắt lại không phải đau lòng, trái lại hết sức thẳng thừng, hình như đang thưởng thức mỹ cảnh, thấy vậy da đầu tôi tê dại, không hiểu chỗ nào không đúng.

Cô ta búng trán tôi, nói: “Cứ thích giả vờ đáng thương như thế, mới bị cho là rất yếu.”

… Mặt thì không thua, nhưng kỹ thuật diễn thì thua đến tụt quần.

“Tóm lại, nói hay không nói đều tùy cậu.” Cô ta tùy ý nói.

Tôi nhíu mày giả vờ đang khổ não, cuối cùng cũng không cam tâm tình nguyện vươn tay ra, mọi người đều nhìn lòng bàn tay của tôi, trên đó chẳng có cái gì sất, khi Cận Tiểu Nguyệt bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, cổ tay áo dần dần vươn ra một cành cây nho nhỏ, tiếp đến là thân cây có hơi tròn, cuối cùng nhô ra hai chiếc lá bé xinh.

Chồi cây bán trong suốt nho nhỏ, dưới ánh mắt tập trung của mọi người, toàn bộ xuất hiện ở lòng bàn tay của tôi, hốc mắt tròn to biến dẹp, còn ôm chặt cứng ngón tay nào đó của tôi, thoạt nhìn vừa sợ lạ vừa tủi thân.

Bảo mày biến nhỏ một chút, kết quả trực tiếp biến thành cô bé tí hon, bộ dạng trông chả có lực công kích với phòng ngự này phải làm sao thuyết phục mọi người, tao chính là dựa vào mày đi lang bang ở thành thị?

Tôi đánh liều giải thích: “Trước đây lúc tôi bị thương, ngã ở trên một chồi cây nhỏ, máu tưới lên cả người nó, sau đó nó liền “sống”, còn rất nghe lời tôi, các người đừng xem thường bộ dạng nó, Tiểu Dong rất hữu dụng! Ồ, đúng rồi, tôi đặt tên nó là Cương Tiểu Dong, bởi vì nó là một cây dong.”

Cương Tiểu Dong thật sự rất hữu dụng, mặc dù đầu óc hơi kém, nhưng không thể cưỡng cầu một cái cây có IQ cao.

“Thứ nhỏ bé này thật là đáng yêu.” Mẹ nhỏ khẽ cười nói: “Sờ có được không?”

“Đương nhiên là được.” Tôi âm thầm căn dặn, vừa rồi đã phát hiện, chỉ cần mẹ nhỏ này vui vẻ, Cận Triển hình như cũng sẽ vui hơn, không ngờ đường đường là một đại thiếu gia xã hội đen vậy mà là một đứa con tôn kính mẹ kế.

Tiểu Dong mày ngoan một chút, hai anh em bọn mình bây giờ đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ dựa vào mày lấy lòng mẹ nhỏ thôi.

Chồi cây nhỏ vốn còn có chút sợ lạ, vừa nhìn thấy tay của mẹ nhỏ vươn qua, cả người đã trốn ở sau ngón cái của tôi, nhưng sau khi được vuốt ve, nó lập tức nhảy ra cọ ngón trỏ của mẹ nhỏ, bộ dạng nịnh bợ đó thật khiến người không nỡ nhìn thẳng.

Mẹ nhỏ vô cùng vui vẻ, nếu không phải tôi nói Tiểu Dong không thể rời khỏi bên cạnh tôi, nói không chừng Tiểu Dong cũng muốn đổi chủ rồi, sắc mặt Cận Triển lúc này hệt như thổ phỉ, cướp xong còn không cho kháng nghị!

May mà mẹ nhỏ hình như cũng phát giác được điều này, chơi một hồi liền trả lại Tiểu Dong, miệng nói mệt rồi muốn về phòng nghỉ ngơi.

Tôi thở phào, tránh được nguy cơ diễn màn ‘Tiểu Dong tranh đoạt ký’.

Cận Phượng thấy tôi ăn no rồi, chào Cận Triển xong sau đó lãnh người đi, lúc này, người cả nhà ăn vẫn còn đang thong thả ăn, chén dĩa trên bàn sớm đã trống không, bọn họ vẫn tiếp tục ăn, một cái hạt dưa cũng có thể cắn đến năm phút!

Lúc sắp ra khỏi phòng ăn, mấy người đàn ông tương đối trẻ tuổi sáp tới, cười hì hì hỏi: “Phượng tỷ, không giới thiệu chút à?”

Cận Phượng hờ hững gật đầu, ngón cái chỉ vào tôi, nói: “Đây là người đàn ông của tôi, nhận rõ một chút, sau này đừng bắt nạt cậu ta, ai dám động vào cậu ấy, chính là động vào tôi.”

Mọi người nhìn về phía tôi, vốn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, nhưng vừa nhìn thấy rõ mặt, vừa lại biến thành vẻ hoàn toàn không bất ngờ.

Tôi còn ở trong những người này nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, nếu nhớ không sai, hình như là hai người lần trước đến gây phiền toái, tên cơ bắp và gã đeo kính, lần lượt gọi là gì ấy nhỉ?

Đang nhíu mày suy nghĩ, gã đeo kính đi tới, nở một nụ cười âm trầm, nói: “Phượng tỷ, nếu Tiểu Vũ đã trở về rồi, vậy cái tên lúc trước mới nhặt về không cần nữa?”

Hồ Tông. Tôi nhớ ra rồi, gã cơ bắp thì là Lão Quân, người sau chẳng có đầu óc mấy, kẻ trước có ý đồ với Cận Phượng, cho nên đến gây phiền phức với tôi, chỉ là Cận Phượng quá uy, bọn họ không dám gây sự nhiều… Được thôi, tôi thừa nhận mình vẫn có chút để ý “cái tên mới nhặt về” là ai.

Cận Phượng nhìn Hồ Tông, người sau vốn còn đang cười, nhưng bị nhìn như vậy thì không cười nữa, sau đó thẳng người cúi đầu, lớn tiếng nói: “Thất lễ rồi, Phượng tỷ.”

Nhưng Cận Phượng cũng không có bởi thế bỏ qua cho hắn, vung tay một cái, một thanh trường đao bằng lửa từ đằng không xuất hiện, trở tay chém một đao ra, cự ly này căn bản chém không tới Hồ Tông, nhưng đối phương phát ra tiếng kêu thảm, cánh tay bốc mùi thịt người cháy khét khó ngửi.

Người xung quanh tới tấp biến sắc, dưới tình huống miệng đang ngậm hạt dưa ngửi thấy mùi thịt người cũng không biết nên nhổ hay nên nuốt.

Tôi đứng ở phía sau cũng có thể cảm nhận được năng lượng ngập tràn thanh đao lửa đó rất cao, uy hơn Caine không biết bao nhiêu, thật lòng ngầu quá đi! Hỏa Vương không phải vị trước mắt thật à? Tận thế có loại mãnh nữ này, thật là nở mày nở mặt cho nữ giới!

Lúc này, Cận Phượng đột nhiên quay đầu nhìn tôi, cô ta mở miệng, nhưng rồi khép lại.

Tôi chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Cô muốn nói cái gì sao?”

Cô ta nhếch khóe miệng. “Vốn định hỏi cậu có sợ không, kết quả mắt cậu còn sáng hơn đao của tôi, không cần hỏi nữa.”

Ặc, lại quên giả vờ sợ hãi, tôi có nên dẹp bỏ hình tượng mỹ thanh niên yếu đuối cho rồi hay không…

Cận Triển đi qua, còn lạnh nhạt nói: “Người dưới tay em càng ngày càng không có quy củ, phải nên quản rồi.”

Nghe vậy, mặt Cận Phượng càng trầm, môi đỏ mím chặt, người xung quanh ngay cả hạt dưa cũng không dám cắn, người nào người nấy đứng lên cúi đầu, thoạt nhìn rất có quy củ, cứ như là đại gia khuê tú phiên bản xã hội đen, bởi vì Cận Triển đã ra khỏi phòng ăn, người bọn họ sợ vẫn thật là Cận Phượng.

Tay của Hồ Tông đen đỏ một mảng, nhìn đã thấy đau, đây cũng đã chín đến cháy luôn rồi, nhưng hắn vẫn cắn răng không dám lên tiếng.

“Ba ngày sau mới được cho đi lãnh kết tinh liệu thương.” Cận Phượng lạnh lùng nói: “Nếu còn lần sau, thì không cần lãnh kết tinh nữa.”

Khi cô ấy dẫn tôi ra khỏi nhà ăn, sau lưng im phăng phắc.

Cận Phượng nhíu mày nói: “Liệu có nên trực tiếp thiêu chết hắn, vậy mới đủ lập uy?”

Ặc, xã hội đen quả thật là xã hội đen, nói một câu gây xích mích đã muốn đốt chết người! Tôi khéo léo khuyên: “Đừng đốt thịt người ở phòng ăn, sau này còn phải ăn cơm ở đó đấy.”

Cận Phượng bật cười, không phải khẽ nhếch miệng mà là thật sự đã cười.

“Tôi quả nhiên thích cậu.”

Nghe vậy, tôi không lấy làm mừng, trái lại cảm thấy có chút lấn cấn, lẩm bẩm: “Cô chính là thích đàn ông xinh đẹp nhỉ? Mọi người nhìn thấy mặt tôi cũng không lấy làm lạ.”

Cận Phượng nghiêng đầu liếc mặt tôi một cái, vậy mà không phủ nhận.

Hơi bực rồi đấy, chẳng lẽ chỉ cần có cái mặt là được à? Hôm nào nếu có người đẹp hơn tôi thì sao? Cái người được nhặt về lần trước mà Hồ Tông vừa mới nói, khẳng định cũng trông rất khá đi…

Đi theo phía sau Cận Phượng, tôi ngay cả cái mông cong với cặp chân dài cũng chẳng buồn thưởng thức, chỉ toàn là buồn bực, mình cũng đâu phải chỉ có một cái mặt, thực lực cũng rất tốt đấy thôi! Vóc người cũng, cũng sẽ có một ngày luyện lên được!

Cô ta xoay người qua, vừa nhìn thấy sắc mặt tôi, có chút thắc mắc hỏi: “Cậu không vui?”

“Không có.” Nói lời trái lòng xong, Cận Phượng nhướn mày tỏ vẻ không tin, tôi không nhịn được hỏi: “Cô thích mặt của tôi sao?”

Cận Phượng vậy mà trực tiếp gật đầu, “Thích.”

Thật lòng thể nghiệm phi tử cổ đại dùng mỹ sắc lấy lòng người là tâm tình thế nào, cảm giác này vốn vừa xót vừa sướng, nhưng bây giờ lại chua xót hơn xa sung sướng.

“Chỉ dùng bề ngoài để chọn người sao được chứ!”

Vừa nói ra khỏi miệng, tôi suýt nữa bị giọng điệu của mình dội ngược, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, mình vốn đang ở đây làm công tử bột, dựa vào mặt kiếm ăn, bây giờ còn chua xót cái nỗi gì…

Cận Phượng hỏi ngược lại: “Cậu chẳng phải cũng thích ngực của tôi?”

“…” Phản dame hay lắm, tôi vậy mà cứng họng, kỳ thực không chỉ ngực, tôi cũng thỉnh thoảng nuốt nước miếng đối với vòng eo thon và cái mông nhỏ rắn chắc của Cận Phượng, nhưng hai cái này hình như không có tốt hơn phần ngực đến đâu?

Có rồi! Tôi hùng hồn nói: “So với ngực, tôi càng thích sự cường hãn của cô!”

Nói xong, Cận Phượng đột nhiên xoay cả người lại, bình tĩnh nhìn tôi, thần thái đó thật hung dữ, nếu không phải biết mình chẳng làm gì cả, tôi còn tưởng hỏa đao của cô ấy sắp chém qua rồi!

“Làm, làm sao vậy?” Tôi tức thì thật sự là mỹ thanh niên yếu đuối rồi, không cần cố ý giả vờ.

Mặc dù biết Cận Phượng sẽ không chém thật, nhưng cô ấy chỉ là khẽ nhíu mày, đường môi mím chặt, phong phạm nữ vương bộc phát, khiến tôi cảm thấy thật căng thẳng!

Cận Phượng hình như cũng phát hiện đã dọa đến tôi, sau khi thu lại thần thái, nghiêm chỉnh hỏi: “Lời vừa rồi nói, là thật?”

“Hả?” Tôi nhất thời không kịp phản ứng, câu nào là thật hay giả?

Cận Phượng đến gần một bước, bức hỏi: “Cậu nói cậu thích sự cường hãn của tôi nhất, là thật?”

Tôi ngẩn ra, nhìn vẻ mặt cô ấy không thể nghiêm túc hơn, tôi cũng không dám qua loa, vội vàng gật đầu nói: “Thật, tôi thích cô nhất ở sự cường hãn, con gái ngực bự thì có đầy, tôi không nhìn trúng một cô nào, chỉ thích cô thôi!”

Sau khi nói ra khỏi miệng, tự tôi đột nhiên tỉnh ngộ, nói đến ngực lớn dáng đẹp, kỳ thực Bách Hợp cũng không kém hơn Cận Phượng… có lẽ vẫn hơi kém một chút, Bách Hợp là dáng hồ lô, mông đầy đặn có thịt, Cận Phượng lại rắn chắc cong vút! Ơ hơ hơ, tôi rốt cuộc so sánh những cái này làm gì chứ, còn có thể giống sắc quỷ hơn được không!

Tóm lại, tôi thế nhưng không có nhìn chằm chằm mông và ngực của Bách Hợp, lại cứ luôn chảy nước miếng đối với vóc dáng của Cận Phượng.

Đm, chẳng lẽ tôi thật sự là mới biết yêu? Thì ra loại hình mình thích chẳng những phải vếu bự, còn phải là ngự tỷ, tốt nhất có thực lực có thể biến người thành heo sữa nướng, khẩu vị này liệu có nặng quá không?

Đối tượng có chút hảo cảm trước kia, Miêu Tương Linh, cũng không có khẩu vị nặng như vậy —- nói đi thì nói lại, trong đám học sinh cũng không gặp được đối tượng giống như Cận Phượng.

Trong những bạn học cao trung của tôi, Miêu Tương Linh xác thực là nữ sinh loại hình chủ động tiến kích, thậm chí còn bởi vì quá chủ động tích cực mà chọc cho không ít người ghét cô ta, chỉ là dù có “tiến kích” làm sao, vừa so sánh với Cận Phượng tất cả đều kém xa!

Miêu Tương Linh cùng lắm là kiểu tiến kích, chủ động theo đuổi bạn trai, Cận Phượng lại là kiểu công kích, trực tiếp bắt người về nhà làm chồng, đây có thể so sánh sao?

Đây nhất định là di chứng sau khi khôi phục kí ức đời trước, Cương Thư Vũ thích mỹ nữ ngực bự, Quan Vi Quân thích mãnh nam chân dài, khẩu vị kết hợp này liền biến thành ngực bự chân dài mãnh nữ!

“Tôi cũng thích cậu, không chỉ là mặt, mà chỗ nào cũng thích.”

Tôi bất mãn nói: “Trả lời này nói cũng như không, tôi đã nói thích nhất sự cường hãn của cô, cô thích chỗ nào của tôi nhất lại không nói!”

Nhưng cho đến khi đi về phòng, Cận Phượng đều không có mở miệng nói chuyện, tôi có chút bực tức, lại không biết mình tức cái gì, dù sao vốn đã là nhờ vào cái mặt mới được cứu!

Ra sức nhào lên giường, quyết định ngủ để mau phục hồi như cũ, tôi nhất định là dị năng cạn kiệt nên quá mệt mỏi, tâm tình mới buồn bực như vậy, đắp chăn xong, còn vùi mặt vào trong gối, dù sao tôi chính là một tên công tử bột ăn trực uống trực, ăn no thì ngủ không được sao?

“Thích nhất ánh mắt cậu nhìn tôi.”

Tôi ngẩn ra, ngẩng mặt khỏi gối, Cận Phượng ngồi ở bên cạnh giường, đang vân vê một nhúm đuôi tóc của tôi, ngón tay của cô ấy rất thon dài, lại không phải nõn nà mảnh khảnh của con gái, khớp ngón tay thậm chí có chút thô to, móng tay cũng cắt rất ngắn, vừa nhìn đã biết là tay làm việc.

Cận Phượng cũng chú ý thấy tôi đang nhìn tay của cô ấy, nhàn nhạt giải thích: “Ăn kết tinh xong, một số vết sẹo đều biến mất, tay tương đối nhìn được hơn rồi, nhưng vẫn không dễ nhìn, không đẹp như tay của cậu.”

Nghe vậy, tôi ngồi dậy, dùng hai tay nắm tay cô ấy ở giữa, cho dù Cận Phượng là một mãnh nữ, nhưng tôi dù sao cũng là đàn ông, bàn tay vẫn to hơn cô ấy nhiều, có thể bao phủ được.

Cận Phượng buồn cười nói: “Làm gì vậy?”

Tôi cũng không biết mình đang làm gì… Trong lòng thật có chút loạn, nếu Cận Phượng đừng nghiêm túc như vậy, nói không chừng tôi có thể đồng ý hẹn hò thử xem, giống như hồi đó nói có thể thử với Miêu Tương Linh, nhưng Cận Phượng không thể thử.

Cầm tay của Cận Phượng, rất nóng, hoàn toàn không có mát lạnh như tay con gái, có lẽ liên quan tới việc dị năng của cô ấy là lửa.

Bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, khó có thể đến gần, bên trong lại như một đống lửa, nóng đến người cũng muốn tan chảy giữa mùa đông.

Thật sự, chỗ nào cũng thích.

“Cô có thể chờ tôi hai năm không? Tôi từng hứa với người ta, trong vòng hai năm sẽ không yêu đương.”

Cận Phượng lập tức trầm mặt, không vui hỏi: “Là bạn gái cũ?”

“…” Nghĩ đến Băng Hoàng bằng với bạn gái cũ, đây đúng là không thể kinh hoàng hơn! Tôi lập tức lớn tiếng bác bỏ: “Mới không phải! Tôi căn bản chưa từng có bạn gái.”

Đời trước có bạn trai không tính!

Cận Phượng có chút không tin nhìn vào mặt của tôi, “Có điều kiện như cậu mà chưa từng kết giao? Là anh cậu không cho?”

“Không có chuyện đó.” Tôi lắc đầu nói: “Một kẻ sớm đã bê bối như anh ấy cũng không có lập trường đó để nói, nếu không phải trong nhà có tôi và em gái, anh ấy có thể loạn tới đâu, tôi cũng không dám tưởng tượng!”

Cận Phượng bật cười, “Rất giống anh trai tôi, nếu không phải anh ấy thích mẹ nhỏ nên còn có chút tiết chế, bằng không cũng đã rất loạn.”

Tôi khó có thể tin nhìn cô ấy, kinh hô: “Anh trai cô với mẹ nhỏ? Đây không được mà?”

Cận Phượng không hề gì mà nói: “Cũng không có gì không được, dù sao ba sớm đã chết rồi, nhưng mẹ nhỏ phần lớn sẽ bị sốc chết mất, cho nên anh tôi cũng không nói với bà ấy.”

“Vậy anh cô cứ lặng lẽ giữ mình như thế?” Máu bà tám của tôi bốc cháy dữ dội, không ngờ Lôi Thần vậy mà là một gã si tình?

Cận Phượng liếc tôi một cái, nói: “Cậu cảm thấy anh ấy có thể giữ?”

Tôi ngẩn ra. “Chẳng phải nói thích mẹ nhỏ sao?”

“Thích thì thích, cũng không ngăn anh ấy tìm phụ nữ khác giải tỏa, chỉ là không mang về nhà thôi.”

Đm, tôi quyết định ghét Lôi Thần, hại tôi nhớ tới tên khốn Hạ Chấn Cốc, mới đầu ngoại tình cũng là giảo biện như vậy, hắn vẫn là yêu tôi, chỉ là những cô gái đáng thương kia đều thích hắn như vậy, hắn cũng không nỡ từ chối, đành thu hết, nhưng người hắn yêu nhất vẫn là tôi.

Đến bây giờ, nhớ lại những lời đó đều cảm thấy nóng trong ngực, lúc đó Quan Vi Quân không tức chết, cũng nhờ tố chất thân thể trong tận thế rất tốt!

Hồi thần lại, Cận Phượng đang chuyên tâm nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.

Tôi nổi cơn tức giận, phẫn nộ nói: “Cô chắc cũng nhỉ vậy nhỉ? Thích tôi cũng không ngăn cô tìm người khác giải tỏa?”

Cận Phượng ngẩn ra, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, phủ nhận: “Không, tôi chưa từng tìm người nào hết.”

“…” Đây là tuyên ngôn xử nữ, hay là tôi hiểu lầm gì rồi?

“Chưa từng có bạn gái, vậy từng tìm phụ nữ chưa?”

Tôi ngơ ngác lắc đầu, làm sao có thể chứ, một học sinh cao trung bình thường nào sẽ đi tìm phụ nữ gì chứ…

“Còn zin à?” Cận Phượng thoạt nhìn tâm tình rất tốt, vẻ mặt rất hài lòng.

“…” Tôi không muốn trả lời!

“Yên tâm.” Cận Phượng xoa xoa đầu của tôi, hứa hẹn: “Cậu không tìm phụ nữ, tôi sẽ không tìm đàn ông.”

“Vậy nếu tôi tìm rồi thì sao?”

Tôi đương nhiên không định làm một kẻ ngoại tình, tuyệt đối không muốn làm tên Hạ Chấn Cốc thứ hai, thuần túy chỉ là tò mò cô gái như Cận Phượng sẽ xử lý vấn đề nửa kia ngoại tình thế nào.

Cận Phượng không sờ đầu nữa, đổi sang sờ cổ của tôi, kiểu sờ mà hai bàn tay cùng tóm lấy cổ…

Tôi tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ, năm đó mình vì sao không thừa dịp Hạ Chấn Cốc vẫn chưa biến mạnh tự tay bóp chết hắn đây? Hả lòng hả dạ biết bao nhiêu! A Phượng cô quả thật chỗ nào cũng tốt, ngay cả thủ đoạn xử lý kẻ ngoại tình cũng hợp ý tôi như vậy!

Cận Phượng buông cổ tôi ra, cười như không cười, sau đó, đổi sang chạm vào môi của tôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro