Chương 5-8: Đội ngũ nào uy đến thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lặng lẽ theo đuôi đội ngũ của Đao Sẹo nhanh chóng di chuyển, 3km nghe lên không xa mấy, nhưng một quần người muốn di chuyển ở Lan Đô còn khó hơn một người đơn độc nhiều, dù sao mục tiêu lớn thì càng khó ẩn nấp, hơn nữa cả một miếng thịt bò bít tết thì phải hấp dẫn hơn thịt vụn chứ.

Dị vật thậm chí biết hợp tác tấn công căn cứ loài người, giống như giữa đoàn đội con người cũng biết hợp tác đến một số khu mua bán lớn và nhà kho vậy, chỉ là chủng loại dị vật phức tạp lại còn vui buồn thất thường, trên cơ bản khó hợp tác trường kỳ, ăn thịt người xong rồi xực luôn lẫn nhau cũng là chuyện cơm bữa.

Chắc cũng bởi thế, loài người mới có thể cầm cự đến hậu kỳ tận thế, nếu dị vật hung mãnh như vậy, sơ kỳ tận thế liệu có mấy người chống đỡ được?

Cho dù uy như Lôi Thần Cận Triển và Băng Hoàng Cương Thư Thiên, nếu không có chuyện đời trước tiên tri, chẳng phải cũng chỉ là một kẻ chui rúc ở Trung Quan thị, kẻ kia thì tiêu hao cả đoàn lính đánh thuê mới về được đến nhà.

“Đi mau lên!”

Đao Sẹo cầm đầu không ngừng thúc giục, tôi lập tức tăng tốc đi theo, tốc độ đoàn người này trái lại rất nhanh, tố chất cho dù không bì được thành viên Cương Vực, cũng hơn xa người bình thường rồi, dọc đường đi vậy mà không có bao nhiêu dị vật, chẳng lẽ Cận Gia đã thanh lý sạch sẽ bán kính 3km ở đây rồi sao?

“Các anh đến Lan Đô bao lâu rồi?”

Tôi thấp giọng hỏi người bên cạnh, anh ta là được Đao Sẹo xếp qua, đối phương vẫn có chút không yên tâm với tôi, đặc biệt sắp xếp một người trầm mặc cứng rắn như thế để trông nom tôi.

Quyết đoán làm anh rể là đúng đắn, có anh chàng cứng cáp này, tôi chắc không cần ra tay, có thể làm một mỹ thanh niên an tĩnh, nhìn tiểu tam —- ý tôi là Trầm Nhất Thiệu ở phía sau đội ngũ, hắn ta thế nhưng không có đãi ngộ này.

Khi anh chàng cứng cáp được xếp tới, vẻ mặt có chút lạnh, nhưng sau khi bắt đầu hành động, Đao Sẹo hạ lệnh hành quân gấp, anh chàng cứng cáp phát hiện tôi hoàn toàn không có tụt hậu, bảo trì vững vàng ở giữa đội ngũ, tốt hơn rất nhiều so với Trầm Nhất Thiệu kéo chân kia nhiều, sắc mặt về sau dễ coi hơn rất nhiều.

Ngay cả mấy người gần đó cũng nhìn tôi bằng cặp mắt khác! Được thôi, thật ra là vẻ mặt “đây làm sao có thể”, xem ra ấn tượng mỹ thanh niên yếu đuối của mọi người đối với tôi vững như bàn thạch, cho dù Cận Phượng nhiều lần nói “Tiểu Vũ không yếu”, hiển nhiên không có ai tin.

Tâm tình thật phức tạp, liệu tương lai khi tôi lộ ra thực lực chân chính, mọi người căn bản không tin, còn có khả năng hoài nghi tôi bị dị vật ám rồi hay không?

Anh chàng cứng cáp nói: “Đã đến mười mấy ngày.”

“Dị vật gần đây đều bị các anh xử lý hết rồi?”

Anh chàng cứng cáp gật đầu đáp: “Phượng tỷ mang người phụ trách thanh lý xung quanh, Cận ca ra ngoài khoách triển địa bàn.”

Thật khiến người kinh thán, mặc dù tiểu trấn nhà tôi cũng được thanh lý sạch sẽ, kiến cũng sạch bóng rồi, nhưng đó dù sao cũng là cái trấn, nào đáng sợ bằng Lan Đô, mặc dù ở đây gần như là khu ngoại ô, xung quanh thoạt nhìn vẫn có chút trống trải, vậy mà sừng sững một tòa khách sạn, thật không biết có phải là chuyên doanh loại tổ chức xã hội đen Cận gia này không…

Xem ra người đông vẫn có ích hơn, mặc dù nhiều người khó tránh lộn xộn, nhưng làm việc thì nhanh chóng.

Chẳng qua nhân thủ của Cận gia nhiều như vậy, chuyện hợp tác này có hơi căng rồi, số người chênh lệch quá lớn, không biết có thể dùng thực lực đơn thể để bổ sung chênh lệch số người không?

Thực lực của Cận Triển và Cận Phượng rất cao, nhưng tôi có thể đánh ngang tay với Cận Triển, sau khi đánh một trận, tôi thậm chí có thể to gan suy đoán, nếu thật lòng muốn vật lộn sống chết, tôi ít nhất nắm chắc sáu phần sẽ không thua!

Mặc dù song phương đều biết trước việc chưa xảy ra, đối phương còn là Lôi Thần hiển hách, nhưng tôi thắng nhờ kinh nghiệm mười năm tận thế, cho dù mười năm đó phần lớn thời gian là trồng ruộng, nhưng cũng có hơn nửa là ở ranh giới sống chết, cuộc sống đó tuyệt đối không phải điều mà người chưa từng trải có thể tưởng tượng.

Cận Triển trước đó được đại ca nhà tôi nhắc nhở, về sau lại có Cận Tiểu Nguyệt cung cấp thông tin, người dưới tay đã nhiều lại còn hỏa lực cường đại, không biết có cơ hội trải nghiệm thời khắc sống chết hay không?

Đại ca nhà tôi ít nhất còn có kinh nghiệm từ Trung Quan thị liều chết về nhà, nhưng Cận Triển sợ rằng sẽ không để mình thảm đến mức “liều chết” đi? Nói không chừng lần này bị tôi đánh gãy chân vẫn là lần kinh hiểm nhất.

Sự ra đời của Lôi Thần, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Tôi túa mồ hôi lạnh, Băng Hoàng cũng không biết có ra được hay không, Lôi Thần ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra vấn đề, bằng không dù tôi có thành Băng Hoàng thật cũng đền không nổi.

“Nhìn thấy rồi, vận tải biển Trần Thị.”

Phía trước, Đao Sẹo thấp giọng nói: “Tất cả đi mau lên, không được nói chuyện.” Anh ta đặc biệt trừng Trầm Nhất Thiệu, hiển nhiên cảm thấy đối phương là một tên lắm miệng.

Trầm Nhất Thiệu rất xấu hổ, chỉ có thể ngậm chặt miệng biểu thị mình sẽ không lắm miệng nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn, cảm thấy toà cao ốc màu trắng này hơi quen mắt, ặc, đây chẳng phải là chỗ mình suýt nữa bị lang nhân gặm lúc trước sao?

Cận Phượng có lẽ là đến để tiêu diệt những khuyển nhân kia? Cũng tốt, con lang nhân thủ lĩnh đó vẫn là làm thịt nhanh cho lành, tránh cho tiến hóa tiếp, bề ngoài phải gọi sang lang vương, đến lúc đó, phía dưới nó có lang nhân và khuyển nhân, số lượng nghe nói thế nhưng đạt hàng ngàn.

Tộc quần dị vật có đầu lĩnh thì vô cùng đáng sợ, bọn chúng là loại hình dị vật dám tiến công đất tụ tập của loài người nhất, mà đầu lĩnh thường có trí tuệ không thua gì loài người, vừa mạnh lại vừa thông minh, còn rất ít nội chiến, loài người đơn giản là không sánh bằng!

Không biết người xung đột với Cận Phượng là ai, không đi đánh lang nhân, vậy mà đối chọi với người của mình, hơn nữa nghe lên hỏa lực đối phương rất cường đại, thật không hổ là Lan Đô, mặc dù là rừng rậm dị vật đáng sợ, nhưng phe loài người cũng đầy ngọa hổ tàng long, có điều vào phút cuối của đời trước, chung cuộc vẫn là dị vật thắng, Mười Ba ở đây đã trở thành vua dị vật đáng sợ nhất.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ vua dị vật không chỉ Mười Ba mà thôi, tình huống của Lan Đô ít nhất truyền ra được, nhưng thủ đô Chi Bắc ở phía Bắc thì sao? Cho dù đến mười năm tận thế, tin tức ở đó vẫn rất ít, loài người phần lớn chỉ hoạt động ở vòng ngoài cùng, không ai biết tình huống ở bên trong.

Còn chưa chờ chúng tôi đến hai tòa cao ốc màu trắng và màu lục, song phương lại có động tĩnh, đầu tiên là tầng một của cao ốc màu trắng nổi lửa, mặc dù ở đó chất một vài tạp vật, nhưng hiển nhiên là vật dễ cháy, ánh lửa bừng lên mấy lần, mới thành công đốt cháy một số đồ vật.

Nếu như tôi không đoán sai, đó tám phần là từ Cận Phượng, phóng lửa ở cách xa như thế, cô ấy tuyệt đối lên cấp một rồi, nếu như người đối đầu với cô ấy không có dị năng đủ mạnh để chống đỡ, một khi bị cô ấy bắt được, trực tiếp bị đốt thành xác cháy cũng không phải không thể.

Nếu đối thủ là người bình thường, chiêu phóng hỏa này rất hữu hiệu, ít nhất có thể bức người ra, đối phương nếu không chịu ra, chờ một đống khói xộc lên cũng đủ chết sặc rồi.

Không ngờ, lửa đó lại bị một quả cầu nước to đột nhiên xuất hiện dập tắt.

Tôi ngẩn người, không ngờ đối phương vậy mà cũng có dị năng giả? Còn là hệ thủy.

Cầu nước này chỉ là để dập lửa, trái lại nhìn không ra mạnh yếu, mà ở đây lại là Lan Đô, thành thị hàng đầu và cũng nguy hiểm nhất, có người thi triển được thủy cầu ở đây chắc không nên tính là chuyện kỳ quái đi? Bây giờ dù sao cũng đã một tháng… ặc, hay là hai tháng nhỉ? Tóm lại chắc không phải sắp ba tháng chứ?

Riết rồi có chút quên mất ngày tháng, nhất là gần đây thường thường nhốt trong phòng nghịch Tiểu Dong, bất cẩn để trôi mất biết bao nhiêu ngày, thời gian tận thế cũng không phải quan trọng lắm, nhất là ở khi phát hiện rất nhiều chuyện đáng lẽ sẽ xảy ra ở thời gian nào đều sai lệch hết, thời gian càng không quan trọng nữa.

Mặc dù cũng không thể một gậy đánh lật một thuyền người, thời gian “mười năm” này vô cùng quan trọng, còn nữa, thời điểm “ngày mười hai tháng sáu”, người trong tận thế vẫn chú trọng ngày tháng, tất cả đều vì cái ngày này, ngày đó căn bản nhìn không thấy người, ngay cả dị vật cũng chưa chắc đụng phải, mọi người đều trốn ở nơi mà họ dày công tìm kiếm, lặng lẽ chờ đội thời khắc phán xét lúc nửa đêm.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, sương đen giáng xuống được gọi là “thời khắc phán xét”, nhưng không một ai biết tiêu chuẩn phán xét rốt cuộc là gì, tuy nói người yếu ớt dễ chịu không nổi, đây là quy tắc phổ biến nhất, nhưng cũng có ngoại lệ, có một số người thực lực không tệ vẫn ở thời khắc này hóa thành dị vật, cho dù vụ này cực ít, vẫn đủ khiến người khủng hoảng rồi, ai cũng không muốn vật lộn lâu như thế, không chết trong miệng dị vật, mà tự dưng chết ở thời khắc phán xét.

Chỉ suy nghĩ một lúc vậy thôi, giữa hai tòa cao ốc đã nổi xung đột, tiếng súng vang lên từ khắp phía, hai bên đều chọn trốn ở tầng ba, bởi vì cao ốc văn phòng đều dùng cửa sổ lớn, tiếng súng còn kèm theo tiếng kính vỡ, đây thật sự không ổn lắm, cho dù dị vật gần đó e ngại hỏa lực cường đại, nhất thời không dám đến gần, nhưng âm thanh này đủ lớn để truyền ra tới mấy cây số.

Đao Sẹo sốt ruột, cả đội ngũ mau chóng tiến lên, không bao lâu đã đến được xung quanh hai tòa cao ốc, lúc này, hỏa lực song phương tạm lắng, mấy cụm lửa lao ra khỏi cao ốc màu lục, lao thẳng qua cái màu trắng, đó vậy mà ba quả cầu lửa to bằng đầu người.

Hỏa cầu sắp bay vào cao ốc lại đụng phải một bức tường nước xuất hiện từ hư không, không ngờ, dị năng giả hệ thủy của đối phương thật sự không yếu, nhưng theo độ mạnh yếu của năng lượng để xem, tấm màn nước kia không đủ để hoàn toàn chặn hỏa cầu, chỉ là sau khị bị tường nước tước giảm uy lực, thì tổn thương đối với dị năng giả có hạn.

Lúc này, cao ốc màu trắng cũng đã phản kích, động tĩnh ban đầu rất nhỏ, gần như nhìn không thấy gì, cho đến khi tiếng nổ vang lên từ cao ốc màu lục, đám người Đao Sẹo mới phát giác không ổn, tuy không biết xảy ra chuyện gì, tóm lại là biết Cận Phượng đã bị công kích, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Tôi lại “nhìn” thấy rõ, đó vậy mà là phong nhận, đối phương có dị năng giả hệ phong! Mặc dù phong không tính là năng lực hiếm thấy, nhưng chung quy thường thấy hơn thủy hỏa, càng đừng nói là dùng ra phong nhận vào lúc này, mà không phải gió thoảng.

Hệ phong và hệ thủy đều có, vừa ngăn chặn được vừa công kích được, thực lực đội ngũ này có vẻ rất cường hãn, may mà phong nhận kia hẳn không đến nỗi trọng thương Cận Phượng, cô ấy đã lên cấp một, ít nhiều có thích ứng đối với năng lượng, sẽ không giống người khác chẳng hề phát giác phong nhận.

Có phong có hỏa, thì ra năm đầu tiên tận thế đã có đội ngũ như vậy xuất hiện rồi sao?

Tôi đời trước quả thật là ếch ngồi đáy giếng, còn tưởng năm đầu tiên là năm trốn chạy, chuyện bận rộn duy nhất của mọi người chính là đừng để bị ăn thịt, kết quả người ta sớm đã tổ đội tiến hành đánh dị vật rồi, tiến độ này thật khiến người ta hít khói!

Lúc này, anh chàng cứng cáp đột nhiên một tay túm lấy tôi, lôi cả người tôi vào lòng, tôi ngẩn ra, suýt nữa muốn húc xương sườn anh ta một cái rồi vật qua vai, may mà kịp thời phát hiện động tác của anh ta cũng không có ác ý, trái lại có ý bảo vệ.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, chiến huống quả thật kịch liệt, hai bên đánh nhau nảy lửa, thế gió thổi phồng thế lửa, hai đạo dị năng xen lẫn vào nhau, trong chớp mắt thậm chí xuất hiện xoáy lửa đáng sợ.

Thỉnh thoảng còn có hệ thủy xông ra góp vui, chỉ là lực công kích của hệ thủy này không đủ, đôi khi còn cắt ngang công thế của hệ phong, về sau cũng không xen vào cho thêm phiền nữa.

Tôi nhìn say sưa, đã yên tâm rồi, hai luồng năng lượng gió lửa đều không bằng mình, xem ra tiến độ đời này vẫn là siêu tiến, may quá may quá, đã sống lại còn có huyết thống Cương gia, mở hai loại bàn tay vàng này mà còn thua người ta, vậy chỉ có nước đập đầu vào gạch tạ tội thôi.

Bị người ta ôm trong lòng như vậy, cảm giác có chút ngượng ngùng, tôi vùng vẫy vài cái, đối phương lại túm chặt hơn, còn mắng: “Đừng cử động lung tung!”

Được thôi, cứ ngoan ngoãn bất động vậy, dù sao gã này trông chỉ là làm trọn trách nhiệm, nghiêm túc bảo vệ anh rể, trái lại không có tâm tư khác.

Mặc dù sốt ruột, nhưng Đao Sẹo cũng không có manh động tiến lên, mà là dẫn chúng tôi đi sát bên, hình như định tiếp cận cao ốc màu trắng của phe địch, mà không phải bên Cận Phượng.

Nhưng lúc này, thế gió của phe địch đột nhiên khựng lại, thoáng chốc bị lửa lật ngược, lúc sắp phun vào cửa sổ, tường nước kịp thời xuất hiện, chặn lửa ở bên ngoài, tốc độ phản ứng của dị năng giả hệ thủy này thật không phải dạng vừa đâu, và còn thiên hướng phòng ngự không phải công kích, điều này trái lại rất giống với Vân Thiến.

Vốn còn tưởng nữ cơ bắp như Vân Thiến chắc chắn là loại hình nghiêng về công kích, kết quả vậy mà là loại hình phòng ngự, thật là dọa cho tôi đánh rớt cả Tiểu Dong trên tay, nhưng đại ca nói, cô ấy là tay súng bắn tỉa, cần nhất là kiên nhẫn và trầm ổn, mà không phải tính công kích, nghiêng về loại hình phòng ngự cũng không khiến người bất ngờ.

Tôi lúc này mới chợt hiểu, quả nhiên không tin được mấy tên cơ bắp với đẹp mã!

Công thế lửa yếu dần, cho dù Cận Phượng lên cấp một, năng lượng cũng không thể nào vô cùng vô tận, chỉ là không biết cô ấy không còn sức tiếp tục, hay là muốn đổi cách tiến công, không nhìn trận chiến từ đầu, thực sự không dễ phán đoán.

Chờ thế lửa tắt hẳn, tường nước lập tức rơi xuống đất biến thành một vũng nước, nhưng giờ phút này, lốc xoáy khổng lồ lại lao ra, uy lực cao hơn lúc trước rất nhiều, phong thế bậc này hoàn toàn không thua kém Tiểu Sát, nói không chừng đã là cao thủ cấp một!

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, chẳng lẽ đội ngũ này cũng có người sống lại à? Bây giờ mới năm thứ nhất tận thế, cho dù là đại đô thị hạng một, dưới tình huống không có tiên tri, thật có thể ra nhiều cường giả như thế?

Một hàng lửa đột nhiên phun ra từ cao ốc màu lục, nhưng không phải lửa đỏ, đã thành màu vàng cam, ngay cả chỗ tôi cũng cảm nhận được nhiệt độ không khí tăng lên, cả ngọn lửa hung mãnh như rồng, lao về phía kẻ địch.

Cận Phượng quả thật không phải đèn cạn dầu, càng sẽ không lùi bước, đối mặt với cuồng phong ngất trời, cô ấy đáp trả bằng ngọn lửa nóng cháy.

Gió lửa gặp gỡ ở giữa hai tòa cao ốc, xe cộ phía dưới bị lay động, cửa kính xung quanh bị cuồng phong nóng bỏng hun vỡ, mảnh vỡ sắc nhọn văng khắp đô thị, vào lúc này ngay cả Đao Sẹo cũng ngừng lại không dám tiếp tục tiến lên, nếu tới quá gần, nói không chừng một luồng gió lửa thổi qua thôi đã đủ nướng bọn họ chín năm phần, nói không chừng còn xắt thành miếng nữa.

Khụ, đúng! Là “bọn họ” sẽ chín năm phần, nhưng tôi thì không, may mà tiến độ vượt mức quy định, chỉ có tôi đông người khác thành gậy băng, không ai có thể nướng chín xắt miếng tôi.

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, xem ra nói có hơi quá tự mãn, không ngờ, đội ngũ này vậy mà có cao thủ như thế…

Giữa không trung, một bóng người từ trên trời đáp xuống, đạp phá gió lửa, trận thế kinh thiên động địa, năng lượng của đối phương rất cao, hoàn toàn không thua kém Lôi Thần Cận Triển, mà mục tiêu của người đó không phải cao ốc chỗ Cận Phượng, lại xông thẳng về phía tiểu đội chúng tôi!

Chuông cảnh báo vang lên điên cuồng, chớp mắt hiểu rõ, người này là nhằm vào tôi!

Tôi trực tiếp hóa ra một sợi roi băng, mà không phải sử dụng cành cây của Tiểu Dong giống như lúc đánh lừa Cận Triển. Tiểu Dong bị thương quá nặng, tôi thực sự không nỡ để nó đối địch, dù sao Cận Triển cũng không ở đây, không cách nào phát hiện tôi chính là người đánh gãy chân anh ta.

Phát quang đi chứ! Trầm Nhất Thiệu cái thằng ngu này, vậy mà bị dọa đơ rồi, chú mày rốt cuộc đến làm gì vậy hả!

Đẩy anh chàng cứng cáp ra, tôi bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, vung roi quất vào kẻ địch giữa không trung —

“Cương Thư Vũ!”

Roi lệch ra, đánh lên mặt tường bên cạnh, bóng người đó đáp xuống đất, mặc dù ngược sáng, nhưng tôi vẫn nhìn rõ nửa bên mặt anh ấy, nửa bên kia khuất trong bóng tối, ặc, sắc mặt này đã có đủ lạnh lùng nghiêm nghị rồi, còn kết hợp với hiệu ứng nửa tối nửa sáng, thật đáng sợ quá đi!

Anh chàng cứng cáp bên cạnh cũng bị dọa, giơ súng lên bắn liên tiếp ba phát, may mà đối phương giơ tay một cái đã khiến đạn hóa bụi, chiêu này uy đến nỗi khiến đám người Đao Sẹo biến sắc, giơ súng lại không dám bắn tiếp.

Người đó nhìn chằm chằm vào tôi, căn bản không đếm xỉa người khác, bọn Đao Sẹo phát hiện không thích hợp, ngoài cảnh giới, còn hoài nghi dùng đuôi mắt nhìn lén tôi.

“Cương – Thư – Vũ.” Đối phương đọc từng chữ.

Tôi nuốt nước miếng, hô to đáp lại: “Có.”

Anh ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đó cứ như là tia X, hận không thể quét tôi từ trong ra ngoài, tôi vội vàng đứng thẳng mặc anh ấy nhìn, mình tuyệt đối không có bị thương! Chờ đã, hình như có bị thương thật.

Tôi ưỡn càng thẳng.

Đối phương mở miệng, tôi căng thẳng như đang nghe phán quyết, nhưng chưa kịp nói chuyện, đột nhiên ánh lửa bừng lên từ phía sau, anh ấy xoay người qua, đoàn lửa khổng lồ đang ập tới lại biến mất ở dưới một cái phất tay.

Đoàn lửa này lại chỉ là màn chào hỏi, lửa vừa tắt, xuất hiện một bóng người mãnh liệt như lửa, đó là Cận Phượng, cô ấy dùng đoàn lửa làm lá chắn, bản thân mình mới là sát chiêu chân chính, vừa lên đã giơ hai khẩu súng bắn liên tiếp.

Cho dù lên cấp hai, cũng vẫn sợ đạn, nhất là súng của Cận Phượng không biết đã qua cải tạo gì, hỏa lực lớn đến kinh người, nếu đặt ở trước tận thế có lẽ chỉ là một khẩu súng phế, bởi vì không ai có thể chịu nổi lực phản chấn cường đại như vậy, nhưng để ở lúc này thì lại là khẩu súng không thể nào tốt hơn.

Vừa rồi, Đao Sẹo nếu không phải bị một chiêu “phất tay diệt đạn” của đối phương hù dọa, mà vẫn tiếp tục nổ súng, thì sẽ phát hiện đối phương kỳ thực không thể tay không diệt nhiều đạn hơn, ba viên không vấn đề, năm viên rất miễn cưỡng, bảy viên hên xui, mười viên thì ăn đạn.

Cũng không phải không cách nào phân giải viên đạn nhỏ bé, chỉ là tốc độ không kịp.

Hai người đang đối chiến đều là cao thủ dùng súng, súng thuật hoàn toàn không thua kém dị năng, đối phó người bình thường, bọn họ có lẽ sẽ dựa vào dị năng, nhưng đối mặt với cuộc chiến cận thân giữa cao thủ súng thuật, hai người này hiển nhiên thiện trường dùng súng với thân thủ hơn, dị năng chỉ là phụ trợ mà thôi.

Cận Phượng làm một vòng lửa quanh người, hiệu quả tương tự khiên phòng hộ, nhưng theo tôi thấy, khiên lửa này chỉ có thể ứng phó người chưa tới cấp một, đối với đối thủ hiện giờ của cô ấy, thuần túy chỉ có hiệu quả âm thanh ánh sáng, cùng lắm có thể đốt được cái áo khoác.

Tay không diệt đạn của đối phương, vừa rồi nói ba viên không vấn đề, nhưng đó là dưới tình huống có chuẩn bị, loại đối chiến cận thân thần tốc này, muốn đồng thời dùng dị năng diệt dạn, đối với anh ấy mà nói hình như vẫn chưa đủ thành thạo, không nhanh bằng phản ứng né đạn và nổ súng đáp trả.

Xem ra, vẫn chỉ có thể dần dần tích lũy kinh nghiệm. Ngẫm lại vừa lại cảm thấy mình quá khắt khe, bây giờ mới nửa năm tận thế, loại năng lực chưa từng có như dị năng đây, bất cứ ai cũng không thể nắm vững nhanh chóng.

Cho dù là Băng Hoàng cũng không làm được.

Trên trời đột nhiên lại rơi xuống một người, tôi vừa mới nhìn rõ mặt cô ta, cô ta đã không nói lời nào mà đá về phía đầu của Cận Phượng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xé gió, cú đá này nếu trúng, đầu sẽ trực tiếp biến thành dưa hấu bể rồi đi!

May mà Cận Phượng nghiêng người một cái tránh được, nhưng đối thủ ban đầu lại thừa dịp làm một chiêu lên gối, Cận Phượng không phải né không được, lại không thể né, bởi vì sát chiêu chân chính của đối phương kỳ thực là súng trên tay, đá gối chẳng qua là để cô ấy không còn chỗ để lùi.

Thấy vậy tôi lập tức xông lên, khi Cận Phượng chống đỡ cú đá gối, lại vẫn tránh không được nòng súng, tôi kịp thời chặn ở phía trước cô ấy, nòng súng đen kịt ở ngay trước mắt, nhưng tôi căn bản không quan tâm, ánh mắt phía sau nòng súng mới khiến người lạnh gáy.

Ánh mắt đó, không kìm được giận.

Dọa chết người rồi, không bao giờ dám chặn trước nòng súng của người này nữa.

Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Đại, đại ca, cô ấy đã cứu em, anh đừng giết cô ấy.”

Đối phương, cũng chính là đại ca nhà tôi, đầu tiên dời nòng súng khỏi trán tôi, lại chỉa vào người phía sau, hoàn toàn không có thả lỏng, sau đó lạnh mặt, dùng giọng vạn phần nguy hiểm hỏi: “Đã “cứu” em?”

Ặc, tôi hình như lại không đánh tự khai rồi, lần này cũng chỉ có thể đánh liều gật đầu.

Lúc này, đội Đao Sẹo xông tới, một đống súng chia thành hai bên, phần lớn chỉa vào đại ca, số ít chỉa vào người nhảy xuống vừa rồi, Quan Vi Quân, cô ta không cầm súng, chỉ là nắm chặt tay, bộ dạng hung mãnh như thể muốn lấy nắm đấm chống đạn.

Khi tôi đang muốn giận dữ quát “bỏ súng xuống”, phía sau đại ca đáp xuống rất nhiều người, Tiểu Sát, Vân Thiến, Đinh Tuấn và một đống lính, xung quanh tức thì dựng lên tường nước, lốc xoáy khiến mắt mọi người đều nheo lại, đương nhiên vẫn không thiếu một đống súng chỉa vào nhau, đám lính kia bây giờ chỉ biết dùng súng.

Đại ca lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này công kích anh trước.”

Tôi ngẩn ra, quay đầu nhìn một cái, lại trực tiếp bị Cận Phượng túm lấy, suýt nữa bị giấu ra sau cô ấy, nhưng đại ca phản ứng nhanh, vươn tay túm một cái.

Tình huống trước mắt, tay phải của tôi bị đại ca túm, tay trái bị Cận Phượng kéo, trước mắt là súng của đại ca, chỉa vào Cận Phượng, phía sau là súng của Cận Phượng, chỉa vào đại ca.

Hơ hơ, tôi cũng có thể từ trong mắt người xung quanh đọc ra được “cái cảnh tượng quái gở gì đây” rồi.

“Mọi người có lời gì từ từ nói.” Tôi cạn lời, chỉ có thể khuyên: “Một bên là đại ca tôi, một bên là ân nhân cứu mạng của tôi, mọi người đều là người tốt.”

Kết quả hai bên đều lườm tôi, được thôi, xã hội đen với lính đánh thuê cầm mấy chục khẩu súng bắn giết nhau, hình như hai bên đều không phải người tốt.

Tôi quay đầu nói: “Phượng, đây là đại ca Cương Thư Thiên của tôi.” Rồi quay lại, “Đại ca, đây là Cận Phượng, là em gái của Cận Triển, cũng là ân nhân cứu mạng của em.”

Ánh mắt đại ca nheo lại, không nói chuyện, nhưng tôi hoàn toàn hiểu ý anh ấy, đại khái là “vì sao đang yên đang lành lại chạy vào Lan Đô được người cứu”.

Tôi kéo hai tay, không ai muốn bỏ ra, xung quanh cũng không ai muốn bỏ súng xuống, nhưng tôi lại chú ý đến chuyện quan trọng hơn.

“Đại ca, Quân Quân đâu? Nó không sao chứ?”

Vừa rồi hoàn toàn không nhìn thấy năng lực lôi điện, Quân Quân chắc sẽ không xảy ra chuyện thật đấy chứ? Nhưng đại ca vẫn tốt đẹp, em gái không thể nào xảy ra chuyện!

Đại ca nói ngắn gọn: “Nó không sao, em thì có!”

Vừa yên tâm xong đã căng thẳng, tôi đành quay đầu lần nữa nhìn Cận Phượng, cầu xin: “Phượng, đây là đại ca tôi, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?”

Cận Phượng giải thích ngắn gọn: “Anh ta đã cướp lang nhân của tôi.”

Đại ca lại nhướn mày, “Nếu như tôi nhớ không sai, con lang nhân đó là tôi hạ thủ trước.”

“Tôi hạ thủ trước, nhưng nó chạy đi, tôi đang đuổi theo. Chân phải của nó đã bị thương.”

Nghe vậy, đại ca nhíu mày, tôi vội vàng lộ ra vẻ mặt đáng thương cầu xin, anh ấy cuối cùng cũng bỏ súng xuống, mặc dù vẻ mặt vẫn rất lãnh liệt, nhìn như thể muốn nuốt sống em trai.

Thấy vậy, Cận Phượng cũng dứt khoát bỏ súng xuống, người xung quanh tuy không rõ tình huống, nhưng hiển nhiên rất nghe lời, tới tấp thu súng theo.

Tôi mới thở phào, một thân thể mềm mại thơm thơm đột nhiên nhào vào lòng.

“Nhị ca!”

Khi đang nghĩ tiếng “nhị ca” này của Quân Quân thật vang dội chắc nịch, khẳng định không sao thì cả người tôi bị lôi mạnh về sau một cái, ôm chặt không buông, cảm giác nghẹt thở cũng sắp có rồi.

Không cần quay đầu cũng biết là ai túm lấy tôi, xúc cảm vừa lớn vừa mềm sau lưng thực sự quá quen thuộc, tôi lập tức nhấn mạnh: “Đó là em gái tôi, em ruột! Nhìn khuôn mặt kia kìa, đặc biệt giống tôi chứ!”

Loại em gái ruột thịt, không thể kết hôn, tuyệt đối không phải em nuôi! Điều này phải đặc biệt nhấn mạnh, bởi vì tôi cảm thấy nhiệt độ cao như thể đang trong lò nướng, áo ghi lê lông nhung trên người cũng sắp ngửi thấy mùi nhựa chảy rồi.

Quân Quân vẫn còn bảo trì tư thế hai tay đang ôm, có chút không kịp phản ứng, nhìn thấy tôi bị Cận Phượng ôm chặt, nó chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Nhị ca, anh làm sao để chị ấy cưỡng ôm anh vậy?”

… Liệu có nên cho toàn Cương Vực học một khóa ngôn ngữ Đường Quốc không?

Phụt!

Những tiếng cười đầy kiềm nén vang lên từ xung quanh, bầu không khí căng thẳng vừa rồi bay sạch bách, tôi khuyên nhủ cả một hồi cũng vô dụng, em gái vừa ra là êm luôn!

“Phượng, có thể buông tôi ra chưa?” Tôi thoáng bất đắc dĩ nói: “Tôi cảm thấy có hơi nóng.”

Cận Phượng lập tức buông ra, tôi quay đầu liếc một cái, trên khuôn mặt cứng lạnh của cô ấy hình như hơi đỏ, thấy vậy tôi mừng rỡ không thôi, thì ra mãnh nữ cũng biết xấu hổ? Là xấu hổ đi? Tóm lại không phải đỏ vì tức đi…

Quân Quân tiến lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào tôi và Cận Phượng, cái mặt tò mò muốn chết.

Để tránh cho cô em gái hung mãnh của tôi vào lúc này mở miệng giúp tôi cưới vợ, tôi vội vàng giới thiệu: “Đây là Cận Phượng, cô ấy là em gái của Cận Triển, là ân nhân cứu mạng đã liên tục cứu anh hai lần!”

Cận Phượng nhìn qua, hiển nhiên có chút không vui đối với giởi thiệu này, tôi chỉ có thể vô tội nhìn lại, đã nói chờ hai năm, chung quy không thể mới qua mấy tiếng đã coi như bỏ chứ? Một ngày như một năm cũng không nhanh như vậy!

Đến đây, song phương cuối cùng cũng rõ đối phương không phải kẻ địch, Cận Phượng triệt để cất súng vào bao, cũng căn dặn thủ hạ cất súng, thấy mọi người hào hứng vây xem, cô ấy hạ lệnh bằng giọng bất thiện: “Nhìn cái gì? Còn không đi moi kết tinh vừa mới đánh, quét sạch dị vật còn lại, về sau tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một con chó nào ở gần nữa!”

“Vâng, đại tỷ!”

Một đám nhân sĩ xã hội đen tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì vậy mà mang vẻ mặt ức chế, tản ra đi đánh chó, còn ra sức dùng mắt ra hiệu với Đao Sẹo vẫn chưa đi, nếu như không phải bọn họ cầm đủ loại vũ khí, tôi còn tưởng đây là đám nội trợ muốn hóng chuyện.

Vốn Trầm Nhất Thiệu còn muốn ở lại, sau khi bị Đao Sẹo trừng mấy cái, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo người khác, sau đó tới lượt Cận Phượng nhìn Đao Sẹo mấy cái, người sau lập tức tỏ ra tư thái hộ vệ, cứ phải nói là trung thành tận tâm, thà chết không rời chủ, nếu như anh ta đừng bạt mạng nhìn trộm người nhà tôi, không chừng tôi còn tin anh ta ở lại vì bảo vệ Cận Phượng thật.

Cận Phượng chẳng buồn ngó ngàng anh ta, hô lên với đại ca và em gái nhà tôi: “Cương ca, em gái, vừa rồi đã thất lễ.”

Nghe thấy xưng hô này, đại ca kéo khóe miệng, đôi mắt em gái tỏa sáng, tôi đột nhiên cảm thấy em gái hung mãnh nhà mình thua rồi, đối diện còn có người dữ dội hơn, chưa gì đã gọi ca!

Đại ca nhìn tôi một cái, tôi thừa nhận cũng không phải, phủ nhận cũng không được, dứt khoát cúi đầu giả chết.

Không nhận được trả lời, đại ca trực tiếp bỏ qua xưng hô, chỉ nói chuyện lang nhân, “Lang nhân kia xác thực đã bị thương, kết tinh của nó là của cô.”

Cận Phượng lại lắc đầu, giải thích: “Con lang nhân em đuổi theo chỉ là bởi vì nó lúc trước suýt giết Tiểu Vũ, không phải vì kết tinh, em đã đả thương nó, nhưng nếu như không phải Cương ca các anh tới chặn lại, có lẽ nó đã chạy mất.”

Tôi ngây ngẩn, vậy mà là vì báo thù cho tôi sao?

Đại ca giận dữ trừng qua, gằn giọng: “Không phải bảo em trông nhà sao? Em vì sao lại vào thành, còn đến nỗi bị thương?” Tôi chỉ có thể thành thật khai báo: “Em nhìn thấy Lan Đô có hàng loạt chớp điện, còn tưởng các anh gặp phải nguy hiểm, nhất thời xung động xông vào thành, kết quả liên tiếp gặp phải dị vật, cuối cùng được Cận Phượng cứu.”

Lời tuy nói như vậy, đại ca rất rõ thực lực của tôi không tầm thường, gặp phải dị vật quá mạnh, ít nhất có thể chạy thoát, đến mức cần người cứu, khẳng định không phải tình huống bình thường, nhưng anh ấy không có tiếp tục hỏi, chỉ là nhàn nhạt nhìn tôi một cái, hiển nhiên định trở về rồi bức hỏi sau.

“Người cậu nhìn thấy hẳn là Cận Triển.” Cận Phượng giải thích: “Anh ấy là năng lực lôi điện, các cậu cũng có người mang năng lực này?”

“Chính là em đó!”

Quân Quân hào hứng chủ động cung khai, vừa nói còn vừa đến gần Cận Phượng, Quan Vi Quân sáp tới, mặc dù vừa rồi mới đánh lén người ta, nhưng chút ân oán này hiển nhiên không thể cản cô ta hóng chuyện.

Cận Phượng vừa nhìn thấy Quân Quân đã không dời được mắt, sắc mặt căng cứng cũng dịu đi mấy phần, còn không nhịn được vươn tay vân vê đuôi ngựa của Quân Quân, gật đầu nói: “Em gái thật đáng yêu, gọi chị Phượng tỷ là được.”

“Phượng tỷ!” Quân Quân lập tức thuận thế nói: “Gọi em Quân Quân là được, nhị ca đều gọi em như vậy.”

“Phượng tỷ.” Quan Vi Quân cũng cười hi hi gọi.

“…” Cô là vị nào! Hùa theo gọi tỷ cái gì, đừng cho rằng tôi không biết cô bằng tuổi Cận Phượng!

“Năng lực của Phượng tỷ là hỏa sao?” Quân Quân sùng bái nói: “Chị thật lợi hại! Đại ca nói chị còn mạnh hơn Tiểu Sát cơ đấy!”

Phượng tỷ sờ đuôi tóc lần nữa, hình như rất thích mái tóc đen dài của Quân Quân, không phải tôi tự hào, từ nhỏ mình đã chăm chút mái tóc dài của Quân Quân, dưỡng mười năm mới được mái tóc vừa đen thẳng vừa mềm mại như vậy, mọi người đều thích sờ!

Cho nên tôi mới buộc tóc Quân Quân thành hai bên đuôi ngựa, tránh cho suốt ngày bị ông chú bà dì quái gở nào đó sờ đầu, mặc dù Quân Quân cũng không có đặc biệt ghét bị sờ đầu, nhưng mà nhị ca tôi đây cảm thấy khó chịu! Bảo bối nhà mình không cho người khác tùy tiện sờ!

Cận Phượng trực tiếp cầm đuôi tóc nghịch ở trong tay, còn khen: “Năng lực lôi điện của em cũng rất tốt, luyện mạnh một chút, sau này có thể bảo vệ mình.”

Quân Quân cao hứng nói: “Nhị ca cũng nói như vậy, anh ấy bảo em luyện thành lôi điện nữ thần, phải đạp toàn bộ đàn ông ở dưới chân!”

“Ồ?” Cận Phượng như nghĩ đến cái gì mà nhìn tôi một cái, “Tiểu Vũ luôn không giống người khác.”

Có đứa em gái đáng yêu như vậy, anh trai đương nhiên muốn giết sạch toàn bộ đàn ông tới gần!

“Đúng thế! Nhị ca là tuyệt nhất! Còn tuyệt hơn đại ca nữa!”

Vẻ mặt Thư Quân giống như gặp được đồng đạo, thiếu điều nắm lấy hai tay Cận Phượng, cảm động làm tuyên ngôn chị em thân thiết.

Luôn cảm thấy tốc độ em gái bán nhị ca có lẽ còn nhanh hơn bán đại ca…

Tôi đầy lòng ưu thương, vẫn là đừng nhìn quá trình chào bán nữa, quay đầu nhìn đại ca làm chính sự, anh ấy đang căn dặn Vân Thiến và Tiểu Sát dẫn người đi theo thanh lý dị vật, thuận tiện thu một số vật tư, ngay cả giấy vệ sinh cũng không bỏ qua.

Giấy vệ sinh xác thực là loại vật tư nên thu rất nhiều, mặc dù đời trước, giấy vệ sinh tuyệt đối không phải thứ tôi sẽ lấy, không thể ăn vừa lại không thể uống, thể tích còn lớn chết người, chùi sạch mông là có thể sống được sao?

Dù gì trên đường chạy nạn, mọi người ngửi lên đều như mùi xác thối, tác dụng của mũi chỉ còn lại hô hấp, căn bản không ngửi được mùi, kiếm đại cái gì chùi đít là được, huống hồ, phần lớn thời gian đều đói đến nỗi chẳng có gì để mà cho ra!

Đại ca vừa nhìn thấy tôi chú ý anh ấy, vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi có chút nghi hoặc đi qua, đại ca nói: “Thư Vũ, bọn anh không tìm được Thượng Quan Thần Dương, nhưng Tiểu Sát hoài nghi hắn ở gần đây, mấy lần đều cảm thấy có ánh mắt rình rập, nhưng mãi mà không tìm được người, Tiểu Sát cho rằng người có loại năng lực này rất có khả năng là hắn, vừa rồi Cận Phượng ra tay công kích, bọn anh còn tưởng là Thượng Quan gia cuối cùng cũng ra tay rồi.”

Tôi nhíu mày, “Em cũng đã gặp quân nhân của Thượng Quan gia, bọn họ hẳn đã bỏ không ít người vào Lan Đô.”

Ở giai đoạn hiện giờ thì không thể nào thu phục Lan Đô, nhưng vơ vét vật tư lại cần thiết, nhất là người ở quân khu nhiều, tốc độ miệng ăn núi lở chỉ sẽ còn nhanh hơn Cương Vực, nói không chừng ngay cả một tuần cũng không qua nổi.

Đại ca nheo mắt, nguy hiểm nói: “Là người của Thượng Quan gia khiến em rơi vào nguy hiểm?”

“Bọn họ có công kích em, nhưng không có gì đáng ngại, mấy viên đạn không đả thương được em.” Tôi nói giảm nói tránh: “Là về sau gặp phải một con dị vật lớn, sau khi bỏ chạy lại bị khuyển nhân bao vây, cứ liên tù tì như vậy mới bị chút thương.”

Đại ca hung dữ nói: “Lần sau còn có chuyện này, em vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi căn cứ!”

Nhốt đến khi dị vật chết hết mới thôi, em hiểu, chẳng qua nói đi thì nói lại, căn cứ không có người ngăn được em, bao gồm đại ca.

“Dọc đường có khám xét cục cảnh sát, bên trong không còn lại bao nhiêu, còng tay trái lại rất nhiều, nếu em còn lỗ mãng, cứ để Thư Quân còng chung với em hai mươi bốn giờ!”

… Thua rồi! Tôi cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, đại ca, em không dám lỗ mãng nữa.”

Đại ca lạnh lùng nhìn tôi một cái, không biết tin hay là không tin, nhưng chung cuộc không dây dưa cái đề tài này nữa, anh ấy liếc Quân Quân một cái, nhìn nó và Quan Vi Quân còn đang ríu ra ríu rít nói chuyện, Cận Phượng thì rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc trả lời “không phải”.

Ví dụ như, Quân Quân hỏi: “Phượng Tỷ thích cái gì ở nhị ca em vậy? Mặt à?”

Quan Vi Quân lập tức nói: “Đương nhiên là mặt, khuôn mặt đó nổi trội như vậy, còn có thể là cái khác sao?”

Cận Phượng gật đầu, còn bổ sung: “Kỳ thực thân thể cũng không tệ, chỉ là hơi gầy.”

Đôi mắt hai cô gái đều muốn bắn điện rồi.

Đại ca đi xa hai bước, ngoắc ngón tay với tôi, chờ tôi ngoan ngoãn đi qua, anh ấy lập tức vào thẳng vấn đề: “Em với Cận Phượng kia là thế nào —-“

“Đoàn trưởng!”

Tiểu Sát phóng tới nhanh như một cơn gió, sắc mặt rất khó coi, cuống quýt nói.

“Chúng ta bị bao vây rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro