Chương 5-9: Nàng dâu nhà ai mãnh quá vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại ca nhướn mày, vẫn thản nhiên như thường, thần thái lạnh nhạt này cũng ảnh hưởng đến Tiểu Sát, anh ta thở dốc vài cái rồi bình tĩnh lại, dùng giọng chậm rãi nói hoàn chỉnh tình huống.

“Lúc chúng ta đi sưu tập vật tư, Vân Thiến nói vừa rồi quá ầm ĩ, sợ sẽ có dị vật tụ tập tới, cô ấy muốn ra ban công cảnh giới, kết quả không nhìn thấy dị vật, trái lại phát hiện bên ngoài có rất nhiều người ẩn nấp, trốn rất chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải dân chúng bình thường, hơn nữa số người đông, bao vây trọn bốn phía.”

Đại ca lập tức nhìn sang Cận Phượng, người sau nhíu mày, lắc đầu.

Tôi căng thẳng, muốn nói với đại ca Cận Phượng thật sự sẽ không làm như vậy, đại ca đã mở miệng nói: “Tạm thời kết minh, gọi thủ hạ trở về hết.”

Đối với kết minh lâm thời, Cận Phượng trái lại không có ý kiến, gật đầu, Đao Sẹo bên cạnh lập tức lấy ra một cái điện thoại vô tuyến, hạ lệnh khiến mọi người lập tức chạy về.

Hai mắt tôi tỏa sáng, thứ này được đấy chứ, đáng tiếc đời trước không có cơ hội dùng tới, lúc mua vật tư căn bản không nghĩ đến cái này, bên đại ca thì do không hiểu rõ tình huống cộng thêm không đủ thời gian, cho nên cũng không có lấy nó, có cơ hội nên kiếm vài cái, sẽ rất có ích cho hành động quy mô lớn sau này.

“Muốn à?” Cận Phượng chú ý đến tầm nhìn của tôi.

Tôi gật đầu.

“Chỗ tôi rất nhiều, sau này tặng mấy cái cho Cương ca và em gái làm quà gặp mặt.”

Đây… tôi vẫn là gật đầu, mặc dù hưởng sái của người ta, nhưng mạng cũng đã nợ tận hai cái rồi, đây gọi là cùi không sợ lở, sau này trả từ từ vậy.

Chờ người của Cận Phượng tới rồi, người của Vân Thiến phái ra cũng trở về theo, quân nhân kia trực tiếp nói: “Bọn họ hình như có ý muốn đàm phán trước, phái hai người không cầm súng đứng ở trước cao ốc.”

Nghe vậy, đại ca nhìn Cận Phượng, khách khí dò hỏi: “Cô định làm thế nào?”

Cận Phượng lại là nhìn tôi một cái, tùy ý trả lời: “Để anh quyết định, ở đây cách căn cứ bọn tôi quá gần, tôi đã phái người trở về báo cho Cận Triển, cần câu giờ một chút để anh ấy gọi nhân thủ về căn cứ, muốn đàm phán hay đánh, đều được.”

“Thì ra các người đã có căn cứ rồi, không hổ là Cận gia, tay chân mau lẹ.”

“Cương gia cũng không kém.” Cận Phượng hờ hững nói: “Nghe nói căn cứ của các anh rất lớn.”

Đại ca trừng tôi một cái, vẻ mặt đau lòng như thể “em trai bị mỹ sắc mê hoặc”, nhưng tôi đã tiết lộ cái gì đâu, đại ca, là anh tự sập bẫy rồi! Cận Phượng chẳng qua là đang thăm dò mà thôi.

Tôi ra sức lắc đầu xua tay, không phải chuyện của em, tại anh ngốc thôi!

Đại ca khựng lại, hình như đã hiểu ra, sắc mặt thoáng xấu hổ, lập tức đánh trống lảng, coi như chuyện một phút trước chưa từng xảy ra.

“Nếu đã muốn câu giờ, vậy cứ nói chuyện với đối phương trước, bọn họ đã phái hai người, vậy thì bên tôi phái một người, bên cô cũng một người, sắp xếp như vậy được chứ?”

Cận Phượng gật đầu một cái với Đao Sẹo, Đao Sẹo đứng ra, nở nụ cười xấu tệ lậu, “Không vấn đề, bên chúng tôi sẽ do Đao Sẹo tôi tới, dù sao cũng là người nhà, hết thảy đều dễ nói mà!”

“Hai năm” thật sự bị dị vật nuốt luôn rồi, sao bỗng dưng đã thành người nhà? Tôi ai oán nhìn Cận Phượng, đối phương lại nói như cho có: “Đao Sẹo, đừng gọi lung tung, gọi là Cương ca.”

Đao Sẹo đứng nghiêm một cách khoa trương, hô: “Vâng, Cương ca!”

Đệt mợ, đây có khác gì không?

“Vậy bên tôi…” Đại ca trầm ngâm.

“Đoàn trưởng, để tôi.”

Tiểu Sát đứng ra, đây không phải công việc tốt, đối phương có súng, nếu một lời không hợp liền xả súng, không chết cũng đi nửa cái mạng, cho nên Cận Phượng không có ra mặt, đại ca khẳng định cũng không định tự mình lên.

Có điều, đại ca liếc Tiểu Sát một cái, lại nói: “Không, Quan Vi Quân cô đi.”

Tôi sửng sốt, Quan Vi Quân cũng chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng.

Anh ấy tỉ mỉ căn dặn: “Câu giờ một chút, nghe ngóng nông sâu của đối phương, làm được không?”

Đại ca là ý gì đây? Tôi nhíu mày khó hiểu, cứ luôn cảm thấy như vậy không ổn, Quan Vi Quân liệu có cho rằng chúng tôi cố ý đẩy cô ta vào chỗ nguy hiểm không?

Quan Vi Quân lại đã vui vẻ la lớn: “Không vấn đề, đoàn trưởng, đảm bảo câu giờ đến khi anh cũng muốn kêu tôi câm miệng.”

Tằng Vân Thiến bật cười nói: “Tôi khẳng định cô làm được! Trên dọc đường, đoàn trưởng ít nhất kêu cô ngậm miệng năm lần.”

Quan Vi Quân cười tủm tỉm nói: “Ai bảo các người an tĩnh quá làm chi, tôi đành phải nói hết phần năm người thôi!”

Em trai của Băng Hoàng vì sao lại là một tên lắm mồm thần kinh thô như vậy? Rốt cuộc đây là thiết định ban đầu, hay là sau khi đổi thân thể, thiết định của em ruột Băng Hoàng đã bị sập?

“Đi thôi.” Đại ca nói: “Để lâu có lẽ bọn họ sẽ dẹp bỏ đàm phán.”

Nghe vậy, tôi muốn dắt Quân Quân sang bên cạnh cho an tâm một chút, kết quả vươn tay bắt hụt, em gái đã nhảy sang bên cạnh Cận Phượng, tíu ta tíu tít, không ngừng đặt câu hỏi, đồng thời tiết lộ đủ mọi chuyện của nhị ca, ví dụ như hỏi ngực của Cận Phượng lớn bao nhiêu, trước khi được trả lời đã nhanh nhảu nói nhị ca thích con gái ngực bự nhất.

Tằng Vân Thiến còn xen miệng nói: “Quả nhiên là em ruột của đoàn trưởng, ánh mắt giống quá đi!”

Nghe vậy, Quân Quân “a” một tiếng, lo lắng nói: “Nhưng ngực của chị Vi Quân không lớn!”

Nhìn một đao này đâm chuẩn chưa kìa! Quan Vi Quân đi ở đằng trước, đang nghe chỉ thị của đại ca, lại không nhịn được cúi đầu nhìn ngực, ánh mắt ai oán liếc sang đại ca.

“… Nếu như cô từ trong lời nói của bọn họ phát giác được mùi thuốc súng, lập tức rút lui, không cần lo đàm phán đổ bể.” Đại ca mặt không biến sắc tiếp tục chỉ đạo.

“Ồ!” Mắt Quan Vi Quân sáng lên, vẻ u oán bay sạch, hí hửng nói: “Đã biết anh quan tâm an nguy của tôi mà.”

Đại ca giật khóe miệng, bất đắc dĩ liếc tôi một cái, tôi thoáng cái hiểu ý anh ấy, đại khái là “Anh kiếp trước thật sự có đứa em trai như vậy sao”.

Thật đấy, có Băng Hoàng bảo chứng.

Xem ra, Quan Vi Quân muốn tóm được đại ca còn phải cách tới mấy năm ánh sáng, tôi không để ý bọn họ nữa, đi đến bên cạnh Tiểu Sát, khẽ giọng hỏi: “Đại ca làm sao lại phái Quan Vi Quân đi?”

Tiểu Sát trái lại không cảm thấy kỳ quái, giải thích: “Quan Vi Quân trước kia từng hỏi làm thế nào mới có thể trở thành thành viên nòng cốt, đoàn trưởng nói trung thành và công tích không được thiếu cái nào, về sau trên dọc dường, cô ta đều giành ra tay, có lúc còn tranh dị vật với Đinh Tuấn.”

Đinh Tuấn và Quan Vi Quân nổi xung đột? Hơ hơ, đắc tội cả em trai tiền nhiệm lẫn hiện nhiệm của đại ca rồi, Đinh Tuấn cậu còn chán sống hơn được nữa không?

“Đinh Tuấn có thể ra tay rồi?”

Tôi rất ngạc nhiên, cậu ta thế nhưng là người bình thường chân chân chính chính, cho dù dị năng kim loại có thể tính là năng lực khá ngon, nhưng cậu ta vừa không thể đánh, dị năng cũng không đủ để thao tác từ xa, đây có thể ra tay giết dị vật kiểu gì?

Tiểu Sát gật đầu, “Một vài dị vật có số lượng lớn, thực lực cá biệt không mạnh, năng lực của Đinh Tuấn có thể ứng phó, cậu ta có thể bắn mảnh kim loại, hiệu quả yếu hơn súng, nhưng an tĩnh hơn súng nhiều, một lần bắn được một loạt, đối phó dị vật nhỏ rất tiện.”

Thì ra như vậy, loại hình năng lực của Đinh Tuấn không tệ, mặc dù A Nặc cũng là năng lực kim loại, nhưng thời kỳ đầu anh ta không thể kim loại hóa quá nhiều bộ phận thân thể, tính thực dụng trái lại không bằng năng lực của Đinh Tuấn, còn về hậu kỳ, vậy thì phải xem nỗ lực của mỗi người rồi.

Giá như gã Đinh Tuấn này đừng đối địch với tôi thì hay biết mấy, cao thủ của Cương Vực càng nhiều càng tốt, đáng tiếc tôi bị con chim kia bức ra khỏi nhà lang thang một vòng, khi đang khiến người ta có ảo giác mình có thể thay thế, tôi lại tỉnh bơ trở về tái đăng quang ngôi vị “em trai”.

Đối với tôi mà nói đó là chuyện đương nhiên, nhưng đối với Đinh Tuấn thì đại khái là có hi vọng rồi lại bị phá vỡ, trị số thù hận này khá là vững đây, mặc dù Đinh Tuấn không dám xung đột với tôi, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, luôn không nhịn được xụ mặt với tôi, cậu ta có lẽ cho rằng mặt mình vốn đã đơ, xụ mặt chắc chẳng khác gì đâu, đáng tiếc, khác lắm đấy con!

Tóm lại tôi cảm thấy rất khó chịu, muốn giành anh trai à, méo có cửa! Lần này về phải đá ngay Đinh Tuấn ra khỏi nhà chính!

Ra ngoài cao ốc, tuy bên tôi là để Quan Vi Quân đi đàm phán, nhưng thật ra người chúng tôi đứng ở ngay phía sau mà thôi, chỉ có đại ca bởi vì quá nổi bật, đứng ở vị trí xa hơn, để chúng tôi có thể che anh ấy.

Cận Phượng trái lại không có băn khoăn đó, thản nhiên đứng ở trước nhất, sơ kỳ tận thế, phụ nữ luôn luôn không được để vào mắt, cho dù là người phụ nữ uy phong lẫm liệt như Cận Phượng chắc cũng sẽ bị cho là lệ thuộc ai.

Liếc mắt nhìn qua, đối phương có một số người đứng ở phía sau giống chúng tôi, nhưng tuyệt đại đa số hẳn là đã nấp đi rồi.

Trang bị của những người này thoạt nhìn có chút chênh lệch, mặc dù bọn họ cực lực ẩn giấu, đứng đan xen nhau, nhưng chỉ có thể qua mặt dân chúng bình thường, không nói trang bị, chính là thần thái đều rõ ràng khác nhau, có một số chắc cỡ trình độ chuyên nghiệp, có lẽ là quân nhân hoặc lính đánh thuê, có một số thì chỉ là bảo vệ đơn thuần, loại mà phụ trách canh cửa.

Hai người đối phương phái ra, một người mặt mày dữ tợn, nhưng tuyệt đối là con hổ giấy, người kia trông nhã nhặn hơn, nhưng có chút tâm tư hơn người còn lại, chỉ nhìn tư thế đứng đó đã biết là dân chuyên nghiệp.

Ồ, khoan đã, khuôn mặt này hình như có chút quen thuộc, không phải trí nhớ tôi kém, đối phương mang mũ sắt, trang bị trên người cũng tương tự người khác, có chút quen mắt đã là tốt lắm rồi.

“Xin chào, tôi là Hà Cửu.” Người đó khách khí chào hỏi Đao Sẹo và Quan Vi Quân.

Là quân nhân Thượng Quan gia lúc trước từng cứu do lòng thánh mẫu phát tác!

Tôi vội vàng thăm dò ở trong đám quân nhân phía sau, quả nhiên phát hiện bóng dáng của Đường Lương, hắn đứng ở giữa một đám “bảo vệ”, trên mặt mang sẹo, trái lại không đến nỗi quá bình thường không có gì đặc sắc, nhưng cơ bắp của người bên cạnh cứ như đồi núi nhấp nhô, dìm cho hắn không còn nổi bật thế nữa.

“Xin chào.” Quan Vi Quân tủm tỉm nói: “Gọi tôi Tiểu Quân là được, vị bên cạnh tôi là Đao Sẹo ca.”

Ngay trong lúc đi qua như vậy, cô ngay cả tên cũng nghe ngóng xong rồi, có lẽ đại ca phái Quan Vi Quân đi qua, vẫn thật là vì công sự.

Quan Vi Quân quay đầu nhìn Đao Sẹo một cái, thấy tư thái anh ta có vẻ biếng nhác, không có ý định nói chuyện, lúc này mới tự mình mở miệng trước.

“Không biết Hà tiên sinh tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Hà Cửu vẫn chưa kịp nói chuyện, bảo vệ bên cạnh đã chửi mắng: “Đây là cao ốc của Trần Thị chúng tôi, các người thức thời thì bỏ vật tư xuống rồi cút, phải biết rằng các người như vậy là ăn cướp!”

Nghe xong, bên tôi chỉ biết cạn lời, nếu định nghĩa như vậy, chắc chỉ còn lại người chết mới không đi ăn cướp? Dù sao bây giờ muốn ăn thì chỉ có thể “cướp” thôi, dù muốn săn bắn kiếm sống, động thực vật nơi hoang dã thế nhưng không phải thứ mà người bình thường có thể chọc nổi.

Quan Vi Quân xòe hai tay, bất đắc dĩ nói: “Anh giai ơi, thế giới bây giờ, cướp tốt xấu gì cũng phải là cướp trên thân thể người ta, chúng tôi chỉ là nhặt đồ ăn, chỗ nào là cướp?”

“Đây đúng là cao ốc của Trần Thị.” Mặt của Hà Cửu có chút cứng ngắc, hình như cũng cảm thấy đồng bọn bên cạnh khiến người cạn lời thật.

“Đây có lẽ là hai nhóm người.” Đại ca khẽ giọng chỉ đạo tôi, “Bọn họ một người nói “cao ốc của Trần Thị chúng tôi” người kia lại nói đây là “cao ốc của Trần Thị”, có nghe ra khác biệt không?”

Tôi gật đầu, đại ca không hổ là đại ca, hai câu đã có thể đoán ra chân tướng.

“Một bên là người của Thượng Quan gia, em từng thấy bọn họ trên đường.”

Còn chuyện từng cứu người thì không cần nói đi, nếu đại ca biết tôi cứu người đến nỗi suýt bỏ mạng, chắc lại muốn còng tay chung với Quân Quân quá, đó tôi chịu không nổi đâu.

Bên cạnh, mặt Tiểu Sát biến sắc, lạnh lùng nói: “Người của Thượng Quan gia? Tôi biết ngay Thần Dương có vấn đề mà.”

Chờ đã, chỉ bởi vì có người của Thượng Quan gia ở đây, đã có thể đoán em họ nhà anh có vấn đề, thành kiến của anh đối với nhà mình đã lệch tới bắc cực rồi đấy!

Tằng Vân Thiến đồng ý: “Có khả năng, Trần Thị này sớm không đến muộn không đến, mà lại ngay lúc chúng ta dọn sạch dị vật trong cao ốc mới đến, Tiểu Sát cứ luôn cảm thấy có người theo dõi, vẫn thật sự có khả năng là tên Thần Dương kia.”

Thì ra như vậy! Tôi ngộ ra, còn định nói đại ca đánh lang nhân thôi mà hết đụng Cận Phượng tới Trần Thị, Lan Đô lớn như vậy, có cần phải cướp quái dữ dội như thế không, một tòa cao ốc cũng có tới ba phe người tới cướp, vậy cái ngày loài người thu phục Lan Đô còn xa không?

Đáng tiếc, đây chỉ là bọ ngựa bắt ve hoàng tước đứng sau, có dám tự đi đánh quái không hả!

Phía trước, Quan Vi Quân xòe hai tay nói: “Vậy anh muốn thế nào? Chúng tôi là người đàng hoàng không nói lời mờ ám, anh nói thẳng đi, tôi sẽ cân nhắc mà!”

Bảo vệ ngạo nghễ nói: “Bỏ toàn bộ đồ xuống rồi cút, chúng tôi sẽ tha cho các người một đường sống.”

Hà Cửu mím môi, nhưng chung cuộc không có nói cái gì.

Quân Vi Quân cười rộ lên, “Anh giai à, anh tính hay quá nhỉ, quái vật thì để cho chúng tôi đánh, lúc thu chiến lợi phẩm anh mới nhảy ra, khắp thế giới toàn là quái vật, anh cứ nhè người mà ức hiếp, nếu anh không đi đánh quái vật, không bằng giao súng ra, để chúng tôi đánh thêm chút quái vật chia cho anh, đảm bảo không để anh chết đói.”

Bảo vệ bị nói cho đỏ mặt, xem ra vẫn còn chút lòng đạo đức, biết mình làm chuyện bất đạo nghĩa, đáng tiếc biết thì biết, vẫn không định thu tay.

“Đàn bà xen miệng cái gì!”

Cãi lý không được, bắt đầu công kích giới tính.

Vẻ mặt Quan Vi Quân trái lại vẫn không thay đổi, phỏng chừng trên dọc đường chạy nạn ban đầu, số lần bị công kích giới tính nhiều đến mức có thể giữ nguyên sắc mặt, trái lại là Cận Phượng hừ lạnh một tiếng, Quân Quân cũng bĩu môi, Tằng Vân Thiến quăng một quả thủy cầu nho nhỏ.

Hơ hơ, thế giới bây giờ ngàn vạn lần đừng coi thường phụ nữ, bạn vĩnh viễn không biết cô gái nào có thể đốt trụi bạn, cô nào giật cháy khét, cô nào dìm chết đuối, còn cái cô cười hi hi trước mặt bạn thì thích đấm bể đầu người khác, mặc dù thường là bể đầu dị vật, nhưng đầu người cũng không cứng hơn.

Vì sao mãnh nữ của thế giới song song này nhiều như thế? Đây chắc không liên quan gì tới việc tôi sống lại đâu nhỉ —- Ồ, không, quan hệ của tôi và Quân Quân thì to rồi, ặc, Quan Vi Quân hình như cũng có chút liên quan, Cận Phượng vị siêu mãnh nữ này chắc vô quan với tôi rồi chứ?

“Muốn sống thì cút mau!” Bảo vệ quơ súng trên tay, “Còn nói nhảm, ăn một phát là khỏi lằng nhằng!”

Hà Cửu thở dài, đè súng đồng bạn xuống, nói: “Đừng như vậy, người ta tốt xấu gì cũng đã bỏ công bỏ sức, không thể để người tay không mà về.”

Bảo vệ lại không phục mắng: “Đây rõ ràng là đồ của nhà ông chủ chúng tôi, dựa vào cái gì để bọn họ lấy đi.”

Lập trường của hai người thoạt nhìn không nhất trí, nhưng xung đột cũng không nghiêm trọng, đây chắc không phải là một người đóng vai ác người kia đóng vai tốt trong truyền thuyết đó chứ?

“Cũng không phải nói như vậy…”

Đối phương hăng say diễn xuất, có điều bên cạnh toàn ảnh đế, diễn xuất với đẳng cấp này thật chưa đủ tuổi. Tôi móc túi, không có đồ ăn vặt, nhưng mà Quân Quân thấy vậy, nó từ trong ba lô lấy ra một gói sô cô la đưa qua.

Cận Phượng nhìn tôi, nhíu mày, tôi đi lên phía trước muốn đưa cho cô ấy, nhưng cô ấy từ chối, còn khẽ nói: “Sau này sẽ bỏ chút đồ ăn trong túi.”

Ặc, thật ra tôi không có tham ăn như vậy, thật đấy, chẳng qua mang theo đồ ăn nhiều calo trong người là thói quen tốt, không cần làm sáng tỏ nữa.

Vai tốt và ác đều diễn rất hay, đến mức phải nên chia cho chúng tôi một hai phần mới công bằng rồi, Quan Vi Quân đi sang một bên, đẩy cỗ xe hơi bên cạnh ra, không phải thuận theo bánh xe mà đẩy, mà là đẩy ngang bên hông!

Vai ác vai tốt lập tức im bặt, cô ta quay đầu lại cười nói: “Dọn chỗ cho các người biểu diễn ấy mà, không cần để ý tôi, các người tiếp tục đi.”

Trong im lặng, Đao Sẹo cười ầm lên, trào phúng nói: “Chữ nhiều chuyện này không thích hợp với mấy gái nhà tôi, trái lại rất thích hợp với hai gã cao to mấy người, lải nhải một hồi cũng không biết đang diễn cái gì.”

Lần này không chỉ bảo vệ đỏ mặt, ngay cả Hà Cửu cũng không xuống đài được.

“Thế này đi, nhân thủ chúng tôi có hạn, không thể lấy sạch, còn lại các người tự đi vét, chúng tôi cũng không để ý, nếu còn có ý kiến, súng của chúng tôi thế nhưng không ít hơn mấy người, còn có cô em lực sĩ này ở đây, muốn đồ thì cứ việc đến cướp!”

Đao Sẹo hô về phía Đường Lương ở phía sau: “Anh thấy thế nào, người anh em?”

Sắc mặt Hà Cửu thật sự thay đổi, ánh mắt liếc về phía sau, cố gắng không quay đầu lại, diễn xuất có thể gạt người bình thường, có điều nhà tôi toàn ảnh đế.

Đường Lương nhíu mày, trực tiếp từ trong đám người đi ra, đồng thời còn vẫy tay ra hiệu với một người khác.

Người đó mặc quần áo tương đồng với bảo vệ, nhưng khí chất toàn thân tương đối khác, vóc người vừa phải, không lực lưỡng như một tòa núi, cũng không đến nỗi như con gà lôi.

Hai người vừa đứng ra, khí thế đúng là khác hẳn, đồng thời, đại ca cũng đi ra, đứng ngay bên cạnh Cận Phượng, Cận Phượng vốn đứng ở trước nhất, không cần động dậy, ung dung đứng đó, một tay đút túi, nhìn thế nào ngầu thế ấy!

Quân Quân đột nhiên nghiêng người qua thì thầm: “Nhị ca, anh tốt hơn là giữ chặt Phượng tỷ một chút đi, chị ấy đứng chung với đại ca trông thật sự xứng đôi lắm đó, mặc dù đại ca sẽ không tranh với anh, nhưng anh ấy cũng không tranh chị Vi Quân với anh, người ta đã tự mình tới, anh cũng không thể trách đại ca.”

Nghe vậy, tôi nhìn hai người phía trước, đại ca uy vũ và mãnh nữ ngầu lòi đứng chung trông đúng là một cặp, cường cường phối hợp, chinh phục thế giới, thấy vậy tâm tình của tôi thật phức tạp…

Còn chưa kịp nói chuyện, Quân Quân đã tự hỏi tự đáp, “Chẳng qua Phượng tỷ hình như thật sự rất thích nhị ca đấy, lần này hẳn sẽ không bị cướp đi nữa.”

Cái gì mà lần này, căn bản không có lần trước được không! Quan Vi Quân kia không cần cướp, anh đây còn mong đưa đi!

Lúc này, Đường Lương và một người khác chỉ là thoáng đánh giá, hình như đã xác nhận đại ca và Cận Phượng xác thực là người cầm đầu, không còn giả vờ nữa, có lẽ, căn bản cho rằng đại ca mới là người cầm đầu, Cận Phượng chỉ là người phụ nữ của anh ấy.

Quân Quân thấp giọng nói: “Nhị ca mặt anh đừng khó coi như thế, Phượng tỷ lát nữa sẽ không đứng bên cạnh đại ca nữa, anh đừng ghen quá như vậy.”

“… Đừng có nói bậy, mau chú ý tình huống!”

“Mới không có nói bậy.” Quân Quân làu bàu xong, nghiêm túc nhìn tình huống phía trước.

“Đậu —-” Đường Lương vừa mở miệng đã văng tục, đại ca nhà tôi nhướn mày một cái, hắn mất kiên nhẫn gãi gãi đầu, đầu tiên nói xin lỗi: “Cái miệng tôi thối như vậy đấy, đừng để ý đến tôi, nghe tôi nói chính sự là được rồi.”

Đại ca từ tốn nói: “Nếu như chỉ có tôi, đó cũng không hề gì, nhưng em gái tôi ở đây, cái miệng của anh vẫn là sạch sẽ một chút.”

Đường Lương nhìn Cận Phượng một cái, hiển nhiên đã coi cô ấy thành “em gái”, đại ca tuy phát giác lại không mở miệng đính chính, Cận Phượng cũng không nói chuyện, hai người đều không định giới thiệu quá tỉ mỉ, không cần để đối phương biết chúng tôi là hai nhóm người.

Đường Lương gật đầu đại, nói thẳng: “Hỏa lực của ông mày —- của chúng tôi không cần thiết tranh chiến lợi phẩm của các người, chúng tôi vốn là đến thu phục tòa cao ốc này, chỉ là đến muộn một bước, không cố ý chờ các người đánh xong quái vật bên trong mới đến.”

Thấy thái độ của đối phương cởi mở, đại ca thẳng thắn nói: “Cho dù tôi tin anh, nhưng thế giới bây giờ là tới trước được trước, các anh chắc cũng không ít lần xâm nhập cướp bóc sản nghiệp người khác, thì không cần dùng lời vô nghĩa này.”

Đường Lương nhìn người bên cạnh, “Người ta cũng đã nói như vậy rồi, ông lớn cũng nói gì đi chứ!”

“Xin chào, tôi là Trần Nho Hiền, không biết quý danh là gì?”

Đối phương nói chuyện, vừa mở miệng đã cho thấy hắn khác hẳn người bên cạnh.

Đại ca vừa không làm màu và cũng chẳng định giấu danh tính, trực tiếp báo: “Cương Thư Thiên.”

Trần Nho Hiền gật đầu, nói: “Đây là cao ốc của Trần Thị tôi, đồ bên trong thuộc về chúng tôi, bất luận bây giờ là thế giới gì, tin rằng anh cũng sẽ không để người khác vào nhà anh dọn đồ đi chứ?”

Đại ca chỉ là hờ hững nói: “Nếu tôi đã rời khỏi, thứ để lại trong nhà, không cho người khác dọn đi cứu mạng, chẳng lẽ còn phải giữ đến khi mục nát mới vui?”

Lời này không sai, mặc dù nhà của chúng tôi đã bị Băng Hoàng hủy tan tành, cuối cùng còn cho thêm quả đại tuyệt chiêu, toàn bộ đồ đạc dưới tầng hầm đều hóa bụi, muốn cho người ta dọn cũng không được.

“Nhưng chủ nhà đã về rồi —-“

Đại ca mất kiên nhẫn nói: “Nếu anh đã đi rồi, vậy thì không còn là chủ nhà nữa! Chúng tôi nhặt một mớ vật tư, còn dư lại cho các người, đây không phải giới hạn đàm phán, chúng ta không phải đang đàm phán, đây chỉ là nói cho các người một tiếng, Lan Đô đủ lớn, chúng tôi chẳng buồn so đo mấy món đồ này với anh, nhưng nếu muốn moi vật tư ra khỏi tay tôi, đó là không thể nào!”

Trần Nho Hiền hiển nhiên không biết xử lý loại đàm phán không được đàm này cho lắm, nhíu mày nhìn Đường Lương.

Đường Lương thành thực nói: “Thằng này nói cũng có lý đấy, bất luận đây là nhà của ông nào cha nào, những quái vật bên trong mà bọn họ giải quyết đâu có đơn giản, mẹ nó chỉ nghĩ đến đạn dược xài hết đã đau lòng, có khi còn phải thương vong mấy anh em, mày chỉ cần chia một hai phần cho xong chuyện, nếu là tao, tao cũng không làm mấy chuyện thua lỗ này đâu!”

Nghe vậy, lông mày của Trần Nho Hiền nhíu thành hình chữ xuyên rồi, khó xử hói: “Các anh định nhặt đi bao nhiêu? Đây không phải nhà kho, chỉ là cao ốc, mặc dù có nhà ăn, còn có một số bị phẩm, nhưng đồ đạc sợ rằng cũng không nhiều đến đâu, nếu như các anh nhặt đi quá nhiều, tôi không thể ăn nói với người trong nhà.”

Đại ca liếc Cận Phượng một cái, người sau lúc này mới mở miệng nói: “Nếu bọn họ có hỏa lực, thì đi tòa cao ốc khác, muốn thu hoạch bao nhiêu mà chẳng có? Ở đây dùng dằng với chúng ta mãi, chính là cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt hơn dị vật, cái thứ nhát gan không dám đánh dị vật, nói cho nhiều vào nhưng trong quần chả có chim!”

Mặt Trần Nho Hiền biến sắc.

Đường Lương giận quá hóa cười nói: “Đệt mợ mày, con em gái như thế này còn muốn ông đây mồm miệng sạch sẽ làm gì, tiện cho em mày thồn cứt qua à?”

Cận Phượng thản nhiên nói: “Anh nhận sai người, tôi là em dâu anh ta, không phải em gái.”

“…” Thôi khỏi hẹn hò gì nữa, kết hôn cũng lược luôn đi, hai năm đã bị nuốt vào bụng rồi, trực tiếp biến thành em dâu luôn rồi! Tôi chỉ có thể “hơ hơ” thôi.

Tay áo bị kéo một cái, tôi quay đầu nhìn, em gái “thật” bi phẫn nói: “Nhị ca anh làm sao có thể lén đi kết hôn, đã nói người ta muốn làm phù dâu cơ mà!”

Không không không, nhị ca em khẳng định chưa nói chuyện này với em, mười tám tuổi dự định phù với chả dâu gì chứ! Huống hồ, phù dâu là người của bên cô dâu mà, em là muốn gả nhị ca đi sao?

Tiếng “em dâu” này đến quá đột ngột, phong cảnh hiện trường hoáng chốc đổi sắc, may mà có những người khác đáng tin cậy hơn nhéo một cái, trả lại bầu không khí giằng co đầy căng thẳng giữa song phương.

Trần Nho Hiền vẫn luôn có chút căng thẳng, thấy bên tôi không chịu nhường vật tư và màn biểu diễn sức mạnh của Quan Vi Quân, còn có đại ca nhà tôi vừa đứng ra, mức độ căng thẳng của hắn càng ngày càng lớn, nỗ lực không nắm chặt tay tiết lộ tâm tình trong lòng, nhưng không phát hiện tay run rẩy kịch liệt.

Đường Lương vốn không muốn nói chuyện, nhưng dưới ánh nhìn của Trần Nho Hiền, vẫn là mở miệng nói: “Nhiệm vụ tao nhận chỉ có hiệp trợ mày thu hồi vật tư trong cao ốc Trần Thị, cái khác không phải chuyện của tao, không phải tao hèn, mà là tao không có nhiệm vụ này!”

Nghe vậy, Trần Nho Hiền mím chặt môi, mở miệng nói: “Cái khác có thể nhặt của các người để lại, nhưng muối, đường và được phẩm phải để lại.”

Tôi suy nghĩ một chút, muối hẳn là không phải vật tư khẩn yếu trước mắt, hồi trước tận thế lúc đi vơ vét siêu thị, đã thu cả một ngọn núi muối rồi, tận thế không phải là lúc ngày ngày có thể ăn quá nhiều hàm lượng Na, lượng muối chỉ cần phù hợp nhu cầu thân thể là đủ rồi.

Hai cái kia càng không phải vật phẩm cần thiết, đường ít nhiều có thể bổ sung nhiệt lượng, nhưng nhà tôi còn có sô cô la để ăn đây!

Y dược phẩm càng không cần nói, người có thể chiến đấu ở Cương Vực bây giờ quá ít, dân chúng căn bản không thể đánh, không thể phái ra thì bị thương kiểu gì, số ít người quan trọng nếu bị thương thì đã có đại ca đây!

Đại ca lần này thậm chí không nhìn Cận Phượng đã lập tức gật đầu đồng ý, người sau lấy làm lạ nhìn anh ấy một cái, thoáng mang thần sắc không vui.

“Không vấn đề chứ, em dâu?” Đại ca lúc này mới bổ sung một câu.

Cận Phượng cất sạch vẻ không vui, mau mắn đồng ý: “Không có, đại ca anh làm chủ là được.”

Bỏ luôn cả chữ “Cương” rồi kìa!

Cứ có cảm giác lần này là bị đại ca bán…

“Lần này coi như các người gặp may.” Đại ca hờ hững nói với đối phương: “Chúng tôi đã lấy đủ rồi, ngoại trừ thứ trong đại sảnh không thể lấy, các người có thể đi vào thu rồi, thu xong sớm đi sớm, chờ dị vật tập kết lại, các người muốn đi cũng đi không được.”

Đường Lương nhíu mày nói: “Chờ một lát, nãy giờ cứ nghe mày nói dị vật dị vật gì đó, những quái vật kia gọi là dị vật? Mày rốt cuộc biết những cái gì? Tận thế này —-“

Tiếng súng đột ngột vang lên cắt ngang lời hắn, khi tôi kịp phản ứng, đã nhìn thấy tư thế của đại ca thay đổi, anh ấy xoay nghiêng người, một tay chặn trước trán, hiển nhiên mục tiêu của tiếng súng vừa rồi là đầu của anh ấy!

Mặc dù biết đại ca đã lên cấp hai, súng bình thường cho dù đánh trúng cũng không thể giết chết anh ấy, nhưng tim tôi vẫn không nhịn được càng đập càng nhanh, máu huyết cả người tuôn trào, chừng như có thể xông bể não!

Hiển nhiên người nổi khùng không chỉ có tôi, mọi người trong Cương Vực lập tức rút súng chỉa thẳng phe địch, ngay cả những quân lính kia cũng không ngoại lệ, tốc độ rút súng tuyệt đối chuyên nghiệp, phản ứng người bên Cận Phượng chậm hơn một chút, nhưng cũng chỉ là không bằng lính chuyên nghiệp, so với người bình thường, sự bình tĩnh và tốc độ phản ứng của những tay xã hội đen này đã là cấp bậc thần đội hữu.

Mặt Đường Lương biến sắc, nhìn không giống như người đã biết trước, nhưng mà tốc độ rút súng lại không bởi thế chậm đi, bên bọn họ cũng đã rút súng toàn bộ.

“Không phải tao làm!” Đương Lương làm sáng tỏ ngay lập tức, nhưng đây không cản hắn chỉa nòng súng vào đại ca tôi.

Đại ca buông tay xuống, một vệt máu từ bên hông trán anh ấy chảy đến cổ, chói mắt đến nỗi tôi cảm thấy trước mắt phát đỏ.

Không hoàn toàn né được cũng chưa kịp phân giải đạn, nếu như phản ứng đại ca chậm một chút, viên đạn này sẽ không chỉ sượt qua, mà là kẹt trên đầu anh ấy!

“Nhị ca, lạnh quá à.” Thư Quân nhỏ giọng nhắc nhở.

Tôi cố gắng khắc chế, may mà bây giờ là mùa đông, nhưng mà, tiếng súng vang lên lần nữa đánh vỡ phen nỗ lực này, lần này, đại ca đã có phòng bị, kịp phân giải đạn, cũng không bị thương lần nữa, nhưng tôi vẫn nổi xúc động muốn đông chết tất cả những người đối diện!

Thư Quân nắm lấy tay của tôi, cóng đến hít mạnh một hơi, đầu tiên theo phản xạ buông ra, tiếp đến lại bất chấp nắm chặt, đây khiến tôi không thể không bình tĩnh lại, tránh làm cho đứa em gái ngốc này bị thương, nhưng Tiểu Sát lại xông ra, dưới gia tốc của gió, nhanh đến khiến người không kịp phản ứng.

Nhìn bóng lưng Tiểu Sát xông ra, tuy không biết nguyên nhân, nhưng khi tôi muốn đi theo, ánh sáng trắng chói lòa lóe lên, không phải bất cứ loại dị năng nào mà mình nhận biết, nhưng đôi mắt đã bị cường quang làm lóa, không nhìn thấy gì cả —-

Đại ca! Tiểu Sát!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro