Chương 5-10: Căn cứ trạm Cương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng hẳn là đã tan rồi, nhưng mắt vẫn chưa kịp thích ứng, không thể nhìn rõ đồ vật, chỉ thấy một vùng ánh sáng trắng cùng rất nhiều bóng người đứng trong đó.

Tôi cực kỳ sốt ruột, nếu không phải Quân Quân ở ngay bên cạnh, chắc đã trực tiếp xông lên thật rồi, nhưng bây giờ dù muốn la vài tiếng cũng không được, mọi người đều nhìn không thấy, một chút động tĩnh thôi cũng có khả năng dẫn tới công kích.

“Tất cả đứng im!”

Đại ca quát, đồng thời còn phóng ra uy áp, uy áp của anh ấy mang đến cho người ta khác hẳn tôi, uy áp của tôi có thể khiến người lạnh thấu xương cốt, uy áp của đại ca thì khiến người không dám nhúc nhích, dường như chỉ cần động một cái thôi là sẽ hóa thành tro bụi, đặc biệt thích hợp dùng ở lúc này, chỉ cần không ai manh động nổ súng trước, hẳn là sẽ không đến nỗi gây ra phản ứng mắc xích, đến lúc đó song phương chết sạch còn không biết đánh thế nào.

“Rốt cuộc mẹ thằng nào nổ súng?” Đường Lương khó chịu quát tháo: “Trượt tay thì nói một tiếng, đảm bảo không đánh chết mày, lát nữa nếu để tao biết ai thiếu đạn, bố mày tự tay đập chết!”

Nổ liên tục hai phát cũng nói là trượt tay cho được, Đường Lương thật không chỉ là hùng hùng hổ hổ như bề ngoài mà còn rất có bản lãnh trợn mắt nói xạo.

Cảnh vật xung quanh từ từ trở nên rõ ràng, tôi dần dần có thể thấy rõ tình huống hiện trường, ánh mắt những người khác nhìn rất dại, có vẻ vẫn đang ở trạng thái mù mở mắt, dị năng này quả thật không chỉ là ánh sáng, còn có công năng tạm thời khiến người mù lòa, chỉ là năng lực người thi triển không đủ, cho dù chơi chiêu bất ngờ, cũng chỉ có thể khiến tôi mù mấy giây.

Tiểu Sát vậy mà đã chạy đến đối diện rồi, thậm chí vượt qua vị trí của Đường Lương, nhưng anh ta cũng không dám tiếp tục hành động, bất luận mục tiêu ban đầu rốt cuộc là ai, phía trước anh ta có mấy người chặn ở đó, dưới tình huống mất đi thị lực, bất cẩn động vào ai cũng có thể dấy lên một trận đại hỗn chiến.

Mục tiêu của anh ta rốt cuộc là ai đây? Tôi đánh giá hướng đối diện Tiểu Sát, số người bên đó rất nhiều, hơn nữa vẻ mặt mỗi một người đều có chút hoảng loạn dưới tình huống nhìn không thấy, cũng không dễ phán đoán người có vấn đề là ai.

“Trượt tay? Tìm cái cớ có tâm hơn chút đi.” Đại ca hừ lạnh một tiếng, trong lúc nói chuyện cũng đi về phía Tiểu Sát, hiển nhiên thị lực của anh ấy cũng đã khôi phục.

Cho dù đại ca đi rất nhẹ, gần như không có tiếng vang, nhưng Đường Lương vẫn phát hiện, có lẽ năng lực của hắn thuộc hệ tinh thần, hắn lên tiếng cảnh cáo: “Hey! Hey! Cái tên đối diện quản người phía dưới cho tốt, đừng để bọn chúng loạn động! Mày không muốn anh em của mình bị quét thành tổ ong chứ?”

Đại ca dừng chân, quay đầu nhìn tôi một cái, tôi chớp mắt biểu thị mình nhìn thấy được, anh ấy yên tâm, quay đầu nói với Đường Lương: “Người phía dưới anh nổ súng bậy, hiển nhiên anh căn bản không quản tốt bọn họ, tôi hà tất gì phải quản cho tốt người của tôi.”

Đường Lương mắng chửi: “Đệt, đó có khi không phải người của tao, là kẻ thù của mày cũng không chừng! Động tĩnh khi nổ súng lớn như thế, người của tao cũng không phải điếc, làm sao có thể không ai nghe thấy thằng nào giở trò!”

Đại ca từ tốn nói: “Có lẽ toàn bộ đều đang giở trò.”

“Đệt…”

Khi đại ca và Đường Lương tranh biện, Tiểu Sát do dự một chút, chậm rãi lùi về phía đại ca, động tác của anh ta cực nhẹ, đại ca vừa lại thỉnh thoảng dùng lời nói khiêu khích Đường Lương, đôi khi còn cố ý đi hai bước, lần này, Đường Lương cuối cùng cũng không có phát hiện dị trạng nữa, cho đến lúc này, tôi mới hiểu ý của đại ca khi muốn tiến lên, thì ra là muốn đón Tiểu Sát trở về.

Nhưng lời Đường Lương vừa mới nói rất có lý, động tĩnh nổ súng lớn như vậy, nếu như thật sự là người trong đội ngũ hắn hạ thủ, không thể nào không ai phát hiện, cho nên chỉ có hai khả năng, Đường Lương căn bản đang diễn trò, hai là thật không phải người của hắn nổ súng.

Nhưng mà, Tiểu Sát vừa rồi xác thực là chạy về phía đội ngũ của Đường Lương! Khoan đã! Tôi nheo mắt, phía cuối đội ngũ Đường Lương có một người đang… dần dần biến tối?

Đó là một người đàn ông tuổi rất trẻ, thần sắc của hắn hình như căng thẳng hơn người khác một chút, rõ ràng đã đu ở cuối đội ngũ, bước chân của hắn còn đang dần dần lùi về sau, rõ ràng xung quanh cũng không có vật che chắn, căn bản không có bóng râm để phủ tối hắn! Không không, đây không phải biến tối, mà là biến đen cơ!

Chính ở mấy giây này, cả ngực hắn đều thành đen, đừng nói bóng râm, đây phải nhúng vào mực mới có thể đen như thế đi!

Người bóng đen, Thượng Quan Thần Dương!

Chẳng trách Tiểu Sát lại đột nhiên xông ra, anh ta phát hiện người nổ súng là em họ nhà mình, muốn trực tiếp đi tóm về rồi tính sau, đáng tiếc ánh sáng đột ngột cắt ngang hành động của anh ta, không biết trận ánh sáng này là năng lực của Thượng Quan Thần Dương hay là chi viện của người khác, mà Đường Lương phải chăng thật sự không biết…

“Xin, xin lỗi!”

Nghe thấy tiếng xin lỗi, tôi liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Đao Sẹo nổi sùng, bộ mặt nhăn thành ác quỷ địa ngục, thị lực của anh ta hiển nhiên đã khôi phục, túm phắt lấy cổ của Trầm Nhất Thiệu, có vẻ rất muốn bóp chết tươi đối phương —- Khoan đã, nghe nói gã Trầm Nhất Thiệu này hình như có năng lực phát quang?

Thì ra là họa do trư đội hữu!

Mặc dù cậu ta chắc là có ý tốt, nhìn thấy đại ca nhà tôi bị công kích, dưới tình huống cấp bách mới phát quang, nhưng chiêu này đến thật không đúng lúc, nếu không phải người cầm đầu song phương đều đủ bình tĩnh, hơn nữa tố chất đội ngũ cũng tốt, sợ rằng hai phe sớm đã bắn quét nhau một lượt khi đang không nhìn thấy, bây giờ có bao nhiêu người còn sống cũng thật khó nói!

Mặc kệ Trầm Nhất Thiệu có bị bóp chết hay không, tôi cũng không chú ý cậu ta nữa, họa gây ra quá lớn, bị bóp chết cũng đáng đời.

Lúc này, Thượng Quan Thần Dương mới là trọng điểm, hắn bây giờ đã biến đen toàn bộ rồi, chỉ là vẫn chưa khôi phục đến trình độ đen như cái bóng trước kia, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy ngũ quan.

Nhưng hắn hình như không phát hiện mình không đen như thế nữa, chỉ là ẩn vào trong bóng tối như mọi khi, còn ra vẻ ung dung tự tại, nhưng ngay cả tôi cũng nhìn ra hắn ở đâu, chứ đừng nói Tiểu Sát.

“Đao Sẹo, đừng bóp chết Trầm Nhất Thiệu.” Tôi vội vàng ngăn cản Đao Sẹo tiếp tục đại nghiệp mưu sát, “Cái tên nổ súng hình như bị ánh sáng của cậu ta chiếu ra rồi, anh nhìn cái bóng người màu đen kia kìa.”

Đao Sẹo nhíu mày, liếc về phía tôi ám chỉ, mới đầu còn chưa nhìn ra cái gì, dù sao cả người Thượng Quan Thần Dương đen thui, không dễ bị phát hiện, may mà Đao Sẹo không phải người bình thường, anh ta quan sát kỹ xong thì giật mình, lúc này mới nới lỏng tay.

Trầm Nhất Thiệu ho đến đỏ cả mặt, ôm cổ chưa kịp hoàn hồn, nhưng Đao Sẹo hẳn là có lưu thủ, nếu không lấy lực tay của anh ta, trực tiếp bóp gãy cổ cũng không phải chuyện khó, căn bản không cần bóp từ từ, trừ phi anh ta có sở thích đặc thù…

Lúc này, Đường Lương cũng phát hiện không ổn, nhìn về phía đại ca tôi, bất mãn nói: “Tao đã bảo mày quản không nổi người phía dưới mà, đằng sau cũng ầm ĩ như cái chợ rau rồi, mày cũng không quản chút, coi mình đến bán rau thật à?”

Đại ca quay đầu nhìn Đao Sẹo, lạnh lùng hỏi: “Các người đang ầm ĩ cái gì?”

Khi tôi còn đang do dự phải làm thế nào mở miệng chỉ điểm Thượng Quan Thần Dương, Đao Sẹo chủ động nhảy ra, chỉ thẳng: “Người nổ súng ở đó!”

Mọi người đều nhìn về phía Đao Sẹo chỉ, đây khiến Thượng Quan Thần Dương không kịp trở tay, ngay cả trốn cũng không kịp, chỉ có thể cố gắng giả cái bóng.

Đường Lương giận dữ quát: “Thằng quỷ Thượng Quan Thần Hồng!”

Hả? Giọng điệu này và nội dung làm sao nghe lên không đúng lắm, chẳng lẽ gã này không phải thủ hạ của Thượng Quan Thần Hồng? Chẳng phải nói, người nghiêng về quân đội là Thần Hồng sao? Cái hào môn thế gia này khiến tôi đau đầu quá.

Quát xong, Đường Lương còn trực tiếp nổ súng.

“Tất cả bao vây cái bóng đó cho tao, nếu để hắn chạy, ông để chúng mày xuống địa ngục thao luyện một chuyến!”

Tiếng quát giận dữ của Đường Lương chấn động rung trời, tôi thậm chí cảm thấy hắn điên tiết với Thượng Quan Thần Dương còn hơn cả chúng tôi, động tác bao vây mau lẹ như vậy, tích cực không chỉ gấp ba lần so với động tác muốn chúng tôi giao vật tư vừa rồi.

Người cũng phẫn nộ như vậy còn có Tiểu Sát, anh ta tức giận nói: “Thằng đó quả nhiên nói dối, cái gì mà bị đuổi ra, tôi không nên nghe nó nói nhảm! Nó từ trước kia đã là thằng mồm miệng trơn tuột, vậy mà còn đầu quân cho Thượng Quan Thần Hồng, nó rõ ràng chính là anh em khác mẹ với Thượng Quan Thần Dụ.”

Hơ hơ, thật sự không hiểu lắm cái thế giới thổ hào của mấy người, tôi bỏ cuộc phân tích mối quan hệ lằng nhằng như trên phim này, dù sao cứ tóm cái tên người bóng đen trước là chuẩn rồi.

“Phát sáng giùm một chút.” Tôi vỗ vỗ Trầm Nhất Thiệu, “Phát sáng về phía người kia, đừng sáng quá, cậu ngưng tụ ánh sáng thành chùm, giống như đèn pin đó, chiếu thẳng vào một mình hắn là được.”

Trầm Nhất Thiệu lúng túng nói: “Tôi, tôi không biết.”

Tôi túm hay tay cậu ta lên, làm cho hai bàn tay thành dạng ống, nói: “Tụ ánh sáng ở lòng bàn tay, sau đó bắn thẳng qua, chẳng khó chút nào đâu, cậu đừng nghĩ rằng không biết, nếu đã học được biết đi rồi, khẳng định cũng có thể chạy!”

Đương nhiên, vận dụng dị năng không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhưng tôi cảm thấy người như tên Trầm Nhất Thiệu này, nếu cho thêm một chút cổ vũ, nói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích, ánh sáng mà cậu ta bạo phát trước đó không phải dạng vừa, tuyệt đối không phải ánh sáng bình thường mà thôi, có thể khiến tôi mù mấy giây, tính uy hiếp này không kém hơn dị vật cấp một.

Lòng bàn tay của Trầm Nhất Thiệu dần dần phát ra hào quang, giống như một quả quang cầu, độ sáng lúc sáng lúc tối rất không ổn định, giống như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Tôi vội vàng nói: “Đường thẳng, không phải hình tròn.”

Cùng lúc nói xong, cường quang thật sự bắn thẳng ra… nhưng lệch mất tiêu rồi, suýt nữa chiếu mù thủ hạ của Đường Lương.

Tôi xê dịch tay của Trầm Nhất Thiệu, lúc này mới đúng vị trí, trực tiếp chiếu lên ngực của Thượng Quan Thần Dương, cả người hắn từ ngực bắt đầu “biến trắng”, vốn đã sắp khôi phục thành người bóng đen, lần này bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, biến trở lại thành người có màu sắc.

Thượng Quan Thần Dương thoạt nhìn lại không có hốt hoảng, hắn chỉ là cúi đầu nhìn tay của mình, ngay cả mình bị bao vây cũng bất chấp.

Đường Lương xông đến trước mặt hắn, nòng súng trực tiếp chỉa vào đầu hắn, bức hỏi: “Bà nội mày rốt cuộc muốn làm gì? Nghĩ kỹ cho tao rồi trả lời, không thì coi chừng đầu mày nở hoa!”

Thượng Quan Thần Dương lại không thèm ngó ngàng hắn, buông tay ngẩng đầu hét lớn: “Anh họ, em đã quyết định sau này đi theo anh rồi, chỉ cần anh có thể khiến em bảo trì dạng người, đời này của em sẽ không bao giờ phản bội anh!”

Nghe vậy, Tiểu Sát xụ hết mặt mày, hiển nhiên không muốn tiếp nhận tên gây họa này, nhưng anh ta vẫn lý trí không có thẳng thừng từ chối, mà là thừa dịp hỏi: “Vì sao nổ súng vào đoàn trưởng của tôi?”

Thượng Quan Thần Dương thong dong nói: “Đường Lương được phái ra để hợp tác với Trần gia, Thần Hồng không muốn thấy hắn thành công mang về vật tư đã hứa với Trần gia, cho nên phái em theo dõi đội ngũ của Đường Lương, gặp cơ hội là tỉa bớt người bọn họ, nếu toàn diệt thì càng tốt, bởi vì bọn họ là đội ngũ có vũ trang duy nhất của anh trai anh, nếu mất rồi, dù uy vọng anh ta ở căn cứ có cao, trong tay không có lính cũng vô dụng.”

Nghe vậy, Đường Lương tức muốn điên, nhưng câu cuối cùng của Thượng Quan Thần Dương khiến hắn ngẩn ra, quay đầu nhìn Tiểu Sát: “Đệt, thằng nhóc kia chắc không phải Thượng Quan Thần Sa đấy chứ?”

Tiểu Sát lạnh nhạt nhìn đối phương, không buồn đáp lại.

Đường Lương gãi đầu: “Cậu có hơi khác so với ảnh chụp, ông chủ vẫn luôn tìm cậu, một trong những nhiệm vụ của tôi cũng là muốn nghe ngóng tung tích của cậu, không ngờ…”

Hắn cười khan hai tiếng.

Tôi nghĩ, hắn đại khái không có liệt nhiệm vụ này vào trọng điểm, nên mới không phát hiện tồn tại của Tiểu Sát.

Tiểu Sát lạnh lùng nói: “Tôi đã thoát ly Thượng Quan gia, càng không có quan hệ với Thượng Quan Thần Hạo!”

Đường Lương hình như còn muốn nói cái gì, lại ngại người xung quanh quá nhiều, hắn vừa lại không tiện nói, dứt khoát chuyển mục tiêu nói chuyện với đại ca tôi.

Hắn cười ha ha nói: “Đây thật là đánh vỡ đầu mới nhận ra người nhà, nếu em ruột của ông chủ chúng tôi ở chỗ các người, chúng ta chắc chắn không phải kẻ địch, hết thảy đều là lỗi của thằng quỷ này! Đệt, muốn hãm hại ông, không có cửa!”

Lúc mọi người đều nhìn hướng “thằng quỷ”, Thượng Quan Thần Dương lại cúi đầu nhìn tay của mình, trên người hắn đã bắt đầu biến đen rồi, loại năng lực này vẫn thật là quỷ dị, mặc dù càng dễ sinh tồn, nhưng tôi nghĩ chắc chẳng ai muốn chọn loại năng lực này.

Thượng Quan Thần Dương ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút u uất, nhưng lập tức dùng nụ cười che giấu.

“Anh họ, em có một tin tức rất quan trọng, anh nhất định muốn biết, không bằng chúng ta làm giao dịch thế nào?”

Tiểu Sát giận dữ nói: “Lời mày nói không có nửa câu đáng tin.”

Thượng Quan Thần Dương hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Anh nhìn xem dáng vẻ của em, bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn giống một con người sao? Em có thể thề, chỉ cần anh để em bảo trì dạng người, em đảm bảo từ sau này trở đi anh bảo em sủa tiếng chó em cũng sủa!”

Nghe vậy, Tiểu Sát cứng đờ, sau đó nhìn tôi.

Vì sao nhìn tôi? Tôi cũng đâu có cách nào khiến hắn giống con người, Trầm Nhất Thiệu mới được, nhưng mà Trầm Nhất Thiệu lại không phải thủ hạ của tôi, thậm chí cũng không phải người của Cương Vực.

Có lẽ, thu cậu ta làm thủ hạ luôn? Còn có thể thuận tiện cho cậu ta cách Phượng xa một chút… Khụ! Ý của tôi là, cái tên thành sự không đủ bại sự có thừa này tốt hơn là nên tránh xa Cận Phượng, tránh liên lụy cô ấy, không phải lần nào cũng may mắn không gây đại họa như lần này đâu.

Ngẫm lại đúng là một công nhiều việc, tâm động không bằng hành động, tôi lập tức cúi đầu hỏi: “Phượng, cô có thể cho tôi Trầm Nhất Thiệu không?”

Nghe vậy, Trầm Nhất Thiệu ngẩn ra, lại không có mở miệng phản đối, xem ra Đao Sẹo vừa rồi đã dọa cậu ta sợ thật rồi.

“Cho.” Cận Phượng dứt khoát nói.

Có được toàn không tốn sức, thật sợ mình bị Cận Phượng chiều hư mất, sau này biến thành công tử bột ăn không ngồi rồi! Mặc dù bây giờ đã thế rồi.

Tôi gật đầu với Tiểu Sát, bất luận làm sao, cứ moi cái gọi là tin tức ra trước, sau này muốn làm thế nào, để xem biểu hiện của đối phương rồi tính.

“Còn không nói tin tức?” Tiểu Sát lạnh lùng nói.

Thượng Quan Thần Dương trừng vào Trầm Nhất Thiệu, người sau tự động lĩnh ngộ, bắn ra một tia sáng, duy trì sắc thái của hắn.

Thượng Quan Thần Dương hài lòng, không dây dưa mà nói thẳng: “Thượng Quan Thần Hồng dẫn một đám lính đến tiểu trấn Hoài Cổ rồi, nếu em đoán không sai, chỗ đó hẳn là căn cứ của các anh đi? Em cũng không giấu anh, chính là em nói với bọn họ, lần trước anh vào Lan Đô, cái hướng đến cũng chỉ có tiểu trấn Hoài Cổ.”

“Vốn em định đi theo các anh về xem tình hình, nếu như là nơi không tệ, có thể báo cho Thần Hồng đến cướp, nhưng các anh mãi không trở về, em chỉ có thể bỏ cuộc thăm dò, trực tiếp về báo cáo.”

Đậu móe, thành kiến của Tiểu Sát đối với Thượng Quan gia quá đúng, ngay từ đầu nên một xiên giải quyết thằng cha này.

“Thần Hồng phát hiện địa điểm của tiểu trấn Hoài Cổ vô cùng tốt, địa thế cao, có thể nhìn rất xa, mặc dù cách Lan Đô rất gần, nhưng dễ thủ khó công, cho nên hắn quyết định đánh chiếm chỗ đó coi như —-“

“Hắn xuất phát lúc nào?” Đại ca ngắt lời hắn.

Đối mặt với đại ca, Thượng Quan Thần Dương không dám coi nhẹ, thận trọng trả lời: “Không biết, lúc Đường Lương đi ra, tôi đã bị phái tới quấy phá hắn.”

Đại ca nheo mắt, rất có ý mày vô dụng thế thì giữ mày làm gì.

Thượng Quan Thần Dương vội vàng nói: “Cùng lắm là xuất phát từ hai ngày trước, không thể sớm hơn. Nội bộ Thượng Quan gia rất loạn, Thượng Quan Thần Hồng vẫn không thể tự nói muốn xuất binh là xuất binh, trừ phi hắn chịu chỉ phái tư binh của mình, nhưng hắn tuyệt đối không phải người chịu tự mình xuất lực, cho dù muốn giải quyết Đường Lương, hắn cũng chỉ chịu phái tôi qua.”

Hai ngày, nếu như hành quân nhanh một chút, sợ rằng đã đến cửa nhà chúng tôi rồi!

Nghe thấy thời gian này, đại ca quay đầu nói với người của mình: “Tất cả mọi người bỏ lại thứ không cần thiết, bao gồm vật tư, chỉ mang theo một số vật phẩm cần thiết, mười phút sau tập hợp tại chỗ xuất phát.”

Nói xong, anh ấy nói với Cận Phượng: “Những vật tư này để lại cho cô.”

Cận Phượng gật đầu, cũng không định chiếm lợi, nói thẳng: “Tôi dùng quân hỏa đổi với anh.”

Nhìn đại ca định mở miệng nói chuyện, hình như không muốn nhận, nhưng thấy Đao Sẹo chỉ mang tới mấy thanh vũ khí, lại là súng tiểu liên khá khan hiếm, khá có ích cho đối chiến giữa hai đội ngũ, anh ấy cũng không mở miệng từ chối nữa.

“Thượng Quan gia rốt cuộc đã mang bao nhiêu người qua?”

Tiểu Sát bức hỏi Thượng Quan Thần Dương, đối phương nhìn người của chúng tôi, bất đắc dĩ nói: “Số người xác thiết thì không biết, nhưng muốn phái đi tấn công một căn cứ, cho dù bọn họ rất coi thường các anh, cũng phải có ba bốn trăm tên, các anh muốn đối phó Thượng Quan gia, thì còn xa mới đủ, hi vọng căn cứ các anh… không, căn cứ chúng ta có nhiều người hơn, bây giờ tôi và các anh thế nhưng là ở cùng một chiếc thuyền rồi.”

Nghe thấy số người này, mặt của đại ca trầm xuống, ba, bốn trăm người nghe lên không nhiều lắm, lúc trước chỉ là Ôn Gia Nặc với Trần Ngạn Thanh đã dẫn hơn hai trăm người qua, nhưng căn bản không có tính uy hiếp đối với Cương Vực chúng tôi, bởi vì nhân sĩ có vũ trang chỉ có bốn mươi người, hơn nữa súng trên tay căn bản không còn bao nhiêu đạn.

Người của Thượng Quan gia từ quân khu đi ra, khẳng định được vũ trang toàn diện, ba bốn trăm người đồng loạt nổ súng, cho dù lên cấp ba cũng bị biển đạn quét cho phải đi tránh gió.

Cận Phượng mở miệng nói: “Cận Triển đã qua đây rồi, nếu các anh đi muộn hơn, có thể bàn chuyện hợp tác với anh ta, Thượng Quan gia này hôm nay ra tay cướp căn cứ của các anh, về sau phần lớn sẽ đến cướp vật tư của chúng tôi, chúng tôi đụng độ bọn họ cũng là chuyện sớm muộn.”

Thượng Quan Thần Dương chỉ vào Đường Lương, để bảo mạng và duy trì dạng người, hắn tích cực nói: “Các anh còn có thể bàn với hắn, Thượng Quan gia không phải Thượng Quan Thần Hồng nói là tính, Thượng Quan Thần Hạo bây giờ cũng có tiếng nói, anh ta vốn đã phản đối động thủ cướp địa bàn và lương thực của người khác, hơn nữa hoàn toàn đối lập với Thần Hồng, chắc chắn muốn nhìn thấy đối phương gặp họa!”

Tôi bảo lưu thái độ đối với lời này, cho Thượng Quan Thần Hồng một chút phiền toái có lẽ được thôi, nhưng ba bốn trăm người kia dù sao cũng là người của Thượng Quan gia, anh trai Tiểu Sát thật sự sẽ giúp chúng tôi sao —- Cũng khó nói, thế giới nhà giàu tôi không hiểu, nói không chừng để nắm quyền, mạng của ba bốn trăm người cũng chỉ là một miếng bánh ngọt, cắn mấy miếng là hết.

Đường Lương vội vàng nói: “Tôi không thể làm chủ cái này, ít nhất phải liên lạc với ông chủ.”

Nói xong, hắn lại bổ sung: “Cho dù không thể quang minh chính đại giúp các người, lén cho chút quân hỏa hẳn là không hề gì, Thượng Quan Thần Hồng đã lấy được phần lớn binh lực, nếu lại để hắn có được căn cứ của các người, bọn tôi cũng hết đường sống.”

Nhìn thấy lông mày đại ca nhíu chặt, anh ấy nếu muốn có được trợ giúp của Cận gia và Thượng Quan gia, vậy thì không thể trực tiếp trở về.

Tôi nhỏ giọng nói: “Đại ca, anh trị liệu giúp em một chút, em mang Tiểu Sát và Vân Thiến chạy về trước.”

Đại ca vội mắng: “Thượng Quan gia nhiều người như vậy, em dẫn theo hai người trở về thì có thể làm gì?”

Tôi trầm mặc một chút, như nghĩ đến cái gì mà nói: “Đại ca, thời tiết bây giờ quá lạnh, đối với phần lớn người chưa ăn kết tinh mà nói thì càng lạnh, mang theo Tiểu Sát và Vân Thiến, nếu chỉ là bảo vệ căn cứ, chuyện em có thể làm rất nhiều.”

“Còn có em, mang em trở về!” Quân Quân nói theo: “Em có năng lực lôi điện!”

Đây… năng lực lôi điện vẫn thật là cực hữu dụng! Người bây giờ thế nhưng không thể kháng điện, Quân Quân cộng thêm Vân Thiến lại còn Tiểu Sát, mẹ nó, nhìn thấy xoáy nước điện chưa, dù sao tôi cũng chưa nhìn thấy, cảm giác đây chính là một cái đại tuyệt chiêu, thả ra chừng như có thể lật ngược phần thắng!

Nhưng cả em trai lẫn em gái đều trở về đối mặt với quân đội vũ trang ba bốn trăm người, đại ca có thể yên tâm mới lạ, đặt mình vào đó ngẫm lại, nếu tôi nhìn đại ca và em gái đi đối phó quân đội, tôi lại không ở hiện trường, đây cũng có thể khóc ra hai cột băng rồi.

Đại ca mím môi, nói: “Được, em trở về với nhị ca em.”

… Khoan đã, đây không phải đại ca nhà tôi đâu nhỉ? Chắc chắc là băng hoàng đi?

“Tôi cũng trở về!” Quan Vi Quân vội vàng phụ họa, đây thật hiếm lạ, cô ta vậy mà không muốn ở bên cạnh đại ca nhà tôi?

Tôi lắc đầu nói: “Năng lực của cô phải chờ đến khi không sợ đạn mới có thể lên loại chiến trường rừng súng mưa đạn này, làm vệ sĩ của đại ca tôi đi.”

Cô ta cuống cuồng nói: “Nhưng, nhưng mẹ tôi vẫn còn ở trong tiểu trấn!”

Nghe thấy lời này, tôi mới chợt hiểu ra nguyên nhân Quan Vi Quân muốn theo về, nhìn cô ta hoảng như thế, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm, đời này, mẹ có đứa con gái hoạt bát sáng sủa vừa lại hiếu thuận, mà người quan trọng nhất của tôi cũng không phải bà ấy, vừa rồi thậm chí cũng không nghĩ đến điều này, chỉ nghĩ đến đại ca và em gái, cho dù là chú và thím, tính quan trọng cũng không thấp hơn người mẹ đời trước.

Cho dù còn có ký ức của “Quan Vi Quân”, nhưng mà tôi đã không phải cô ta nữa.

“Cô yên tâm đi!” Tôi chỉ vào Thư Quân, nói: “Em gái nhà tôi cũng đã theo tôi về rồi, cô nghĩ tôi sẽ để cho bất cứ người nào tiến vào căn cứ sao? Cho dù tiểu trấn Hoài Cổ chỉ là căn cứ tạm thời của Cương Vực chúng ta, nhưng tuyệt đối cũng không cho bất cứ ai động tay!”

Quan Vi Quân có chút ngạc nhiên, tôi mới sực nhớ cô nàng này căn bản không biết thực lực của tôi, nhưng đây cũng không sao cả, cô ta sớm muộn cũng sẽ trở thành thành viên nòng cốt, tôi có loại dự cảm này.

Nên nói, nếu như cô ta không có cái tiềm lực đó, đại ca căn bản sẽ không mang cô ta ra ngoài, từ trước kia, ánh mắt chọn đoàn viên và vận khí của anh ấy đều tốt đến khiến người trong nghề tán thán, vào cái hẻm đi đường tắt cũng có thể nhặt được Tiểu Sát về!

Đậu, người vận khí kém của Cương gia chắc không phải chỉ có tôi thật chứ…

Quan Vi Quân đồng ý, “Được, vậy cậu bảo vệ mẹ tôi, tôi bảo vệ đại ca cậu!”

Lúc này, đại ca nhét vào tay tôi một nắm gì đó, toàn là kết tinh tiến hóa, bên trong vậy mà còn có một viên kết tinh cấp hai, đây hẳn là kết tinh của con lang nhân kia đi?

Tiếp đến anh ấy lại nhét thêm hai khẩu súng tiểu lên và một đống đạn vào tay Tiểu Sát và Vân Thiến, lúc này mới nói: “Anh sẽ cố hết sức về nhà nhanh nhất có thể, thời gian này, căn cứ sẽ giao cho em rồi.”

Lời này nói ra, người bên cạnh đều hết sức lấy làm lạ, Đao Sẹo và Thượng Quan Thần Dương, cứ như là nhìn đại ca giao nhà cho đứa trẻ mười tuổi.

Tôi thận trọng bảo chứng: “Yên tâm đi, đại ca, em nhất định sẽ bảo vệ căn cứ tạm thời nhà chúng ta.”

Quan Vi Quân phụt cười nói: “Căn cứ Cương Vực tạm thời, cậu chắc không phải là muốn nói như thế với người của Thượng Quan gia chứ? Thật thiếu khí thế!”

Tôi bất đắc dĩ nhìn cô ta, bằng không nói làm sao? Đoàn lính đánh thuê Cương Vực? Đây thì không được, trong ba trăm người chỉ có mười mấy người thuộc đoàn lính đánh thuê.

Hoặc trực tiếp nói chúng ta là căn cứ Cương Vực! Cái từ “Cương Vực” này phải giữ lại cho nơi to bự hơn, Cương Vực chúng tôi mới không thèm cư trú trong tiểu trấn Hoài Cổ nho nhỏ!

Từ Cương Vực phải giữ lại cho khu vực lớn hơn, như là Lan Đô, thậm chí rộng lớn hơn…

“Nếu đã là căn cứ Cương Vực tạm thời, vậy thì gọi là căn cứ Tạm Cương đi.”

Đại ca vỗ bàn ấn định.

Năng lực đặt tên này cũng thật tiêu chuẩn, cái loại tiêu chuẩn mà phía trên là trứng ngỗng phía dưới là hai vạch, nhưng đại ca đã nói là luôn đúng, em đây sẽ không phản bác, cùng lắm sửa một chút xíu.

Căn cứ Trạm Cương.

Đây nghe lên giống tên một căn cứ bình thường rồi.

“Được, bất luận là Thượng Quan, hay cái gì đó gia hoặc tộc, không ai có thể động vào căn cứ Trạm Cương của chúng ta!”

Nói xong tuyên ngôn ngùn ngụt hào khí, phát hiện người bên cạnh đều lộ vẻ mặt giống nhau, từa tựa như người lớn mỉm cười nhìn đứa trẻ nói mộng tưởng của nó là muốn làm tổng thống.

Tôi chỉ là muốn làm Băng Hoàng, không muốn làm tổng thống, thật đó.

Cận Phượng xoa đầu trẻ, nói: “Chờ tôi, sau khi nói rõ với Cận Triển, tôi sẽ nhanh chóng qua cứu cậu.”

Khoan đã, cứu hai lần còn không đủ sao? Tôi đã trả không hết rồi!

Dưới tiếng cười trộm của người bên cạnh, cô ấy nắm lấy tay của tôi, bỏ lên đó một viên gì đó, kết tinh, cấp hai.

Tôi im lặng, nghĩ đến lúc trước đánh con bướm đến nỗi bị thương toàn thân mới đổi được một viên kết tinh cấp hai, kết quả thoáng cái đã lấy được hai viên, thật không biết có tài đức gì… không nhịn được dùng hai tay nắm lấy bàn tay đặt kết tinh của Cận Phượng.

“Làm gì vậy?” Cận Phượng mới hỏi xong, tôi đã buông tay, nhưng cô ấy không có hỏi nữa, cuộn tay nắm băng tinh ở lòng bàn tay, không để bất cứ người nào nhìn thấy.

“Thư Quân, Tiểu Sát, Vân Thiến, đi thôi!”

Mặc dù chỉ là trì hoãn mười mấy phút, nhưng đã quá nhiều rồi, tiếp đến phải mau chóng trở về căn cứ Trạm Cương, hi vọng sẽ không quá muộn, người của Cương Vực không thể có bất cứ tổn thương nào!

Dọc đường, may mắn tìm được hai chiếc xe máy có xăng, tốc độ tiến lên nhanh hơn nhiều.

Vừa phóng điên cuồng, vừa nghe thấy Quân Quân ngồi phía sau tò mò hỏi: “Nhị ca vừa rồi là bỏ băng vào trong tay Phượng tỷ sao? Em cảm thấy được năng lượng rồi đó! Anh đã làm bông hoa sao? Hay là bức tượng băng Phượng tỷ mặc đồ công chúa?”

… Phượng mặc đồ công chúa, tôi không thể tưởng tượng được, đồ nữ vương có lẽ thích hợp hơn, còn phải mang vương miện kiểu siêu cao siêu nhọn có thể đâm chết người.

“Đều không phải.” Tôi ho một tiếng, nói: “Tóm lại chính là miếng băng.”

Nói xong, bên hông cứ bị ngón tay tủi thân chọt chọt chọt, suốt dọc đường chọt không ngừng, cho tới khi đến vùng ngoài Lan Đô nhặt được xe hơi, trong lúc lao điên cuồng, Quân Quân ngồi ở chỗ lái phụ, miệng cũng sắp xệ thành hai miếng thịt heo lủng lẳng, tủi thân lẩm bẩm một mình.

“Muốn biết băng tinh là cái gì quá, nhị ca cũng đã len lén hẹn hò, chẳng nói với mình gì hết, chị Vi Quân từng nói chị ấy tuyệt đối không phải kiểu chị dâu sẽ để cho đại ca có chị dâu chẳng màng em gái, nhị ca thương người ta nhất lại có chị dâu rồi chẳng màng em gái…”

Tôi nhận thua! Em gái mình nuôi lớn, nuôi hỏng cũng phải ngậm nước mắt mà cưng chiều tiếp!

“Là trái tim.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro