Ngoại truyện: Cô Lôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận Triển ngồi ở trên ghế làm việc rộng rãi, lắng nghe thủ hạ nói đến Dibert, người đàn ông mệnh danh Hỏa Vương kia truyền tin đến, hi vọng có thể bàn chuyện hợp tác lấy lại không gian sinh tồn cho loài người.

Thu hồi? Cận Triển suýt nữa bật cười, đó thế nhưng là nụ cười đầu tiên trong nhiều năm qua.

“Không cần nói nữa.” Hắn mất hứng.

“Cận ca, biết đâu có thể hợp tác được?” Thủ hạ dè dặt nói: “Dị vật quá nhiều cũng quá mạnh, nghe nói vua dị vật ở Lan Đô thấy người là giết, có lẽ ngày nào đó sẽ giết tới đây.”

“Bắt đầu “thu hồi” từ đâu? Bắt đầu từ chỗ Dibert, cậu muốn tôi rời khỏi đây? Hay từ chỗ chúng ta, cậu cho rằng Dibert chịu qua đây?”

Nhìn thần tình khó xử của thủ hạ, Cận Triển hoài niệm thủ hạ đắc lực chân chính của mình, hai anh em sinh đôi họ Lã, bọn họ bao giờ cũng tốt nhất, người anh có dũng, người em có trí, một người sắp xếp, một người hành động, trước giờ không cần hắn nói thêm cái gì, thậm chí suy nghĩ còn tốt hơn hắn.

Ngay cả Đao Sẹo thủ hạ của Phượng cũng đỡ hơn đám trước mắt, đáng tiếc…

Nếu cặp song sinh kia vẫn còn, biết đâu còn thêm được một cường giả đỉnh cấp, Lã Mãnh, cũng giống như cái tên là một mãnh tướng, hắn cũng không cần cố thủ ở đây không động đậy được.

Cận Triển nhếch khóe miệng, nở nụ cười trào phúng, khiến đám thủ hạ kinh hồn bạt vía, còn tưởng mình đã chọc giận thần —- Lôi Thần!

Mà làm gì có nhiều “nếu như” đến vậy, thật muốn nói, nếu Phượng…

Tiếng đầu gối đập mạnh xuống đất cắt ngang giây phút thất thần ngắn ngủi của Cận Triển, hắn thờ ơ nhìn đám thủ hạ quỳ trên đất, dùng đủ giọng sợ hãi thỉnh tội.

Nếu không phải miệng bọn họ là gọi “Cận ca”, Cận Triển còn tưởng bên cạnh mình khẳng định có một hoàng đế cổ đại, đây là đang quỳ bái hoàng đế mới đúng.

Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, thủ hạ của hắn ngay cả đầu gối cũng không đáng giá nữa?

A, đúng rồi, từ sau khi A Chí tự mình rời khỏi đi báo tử thù cho anh trai, kết quả bước lên vết xe đổ của anh trai mình, một đi không trở về, hai anh em đều chết dưới tay của cùng một con dị vật.

Khi đó Cận Triển nghe thấy tin tức, nhất thời không khống chế được lửa giận cùng thất vọng, người bên cạnh toàn bộ bị điện giật gần chết, có người suýt nữa không cứu được.

Tu La!

Luôn có một ngày…

Vài tia điện quấn quanh ngón tay Cận Triển, khiến người phía dưới hoảng hồn ngay cả dập đầu cũng làm, nhưng Cận Triển cũng không có chú ý đến tư thái dập đầu binh binh của bọn họ.

Hắn nhìn ra xa, chỗ đó có hai luồng năng lượng cường đại, một luồng trong đó thậm chí khiến hắn cảm thấy kinh hãi…

Cận Triển đứng dậy, chỉ có thể nghĩ đến một người! Không phải, là một dị vật, Mười Ba.

Mặc dù không có nắm chắc phần thắng, Cận Triển vẫn định đi qua, đối phương cũng đã ở gần như thế rồi, nào còn cho phép hắn né tránh, trừ phi định bỏ trốn một mình, vứt bỏ cả căn cứ, nếu không thì chỉ có thể đối mặt xông lên!

“Cận ca, anh muốn đi đâu?”

Cận Triển liếc những thủ hạ đang hoảng loạn một cái, không định mang người theo, đến loại cảnh giới như bọn họ, ý nghĩa số người đã không lớn, mang theo cũng chỉ có chữ chết.

Nhưng mà chờ Cận Triển đến hiện trường, tình huống lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, hai luồng năng lượng đã bị diệt một, luồng còn lại chính là bên khiến hắn kinh hãi.

Một bóng người đứng ở trước thân thể, không, là “tàn thi” của một dị vật to lớn, trên tay của hắn phát tán ra một luồng năng lượng không yếu, hẳn là đang nắm kết tinh của dị vật, nhưng không có ý định rời khỏi, chỉ là cứ lặng lẽ đứng bất động.

Người này…

Thời gian đã qua nhiều năm như vậy, Cận Triển còn nhớ diện mạo của người này, ấn tượng lại có chút mơ hồ, tên của hắn rốt cuộc là gì ấy nhỉ…

Cương Thư Thiên?

Băng sương phủ khắp đất trời, lạnh buốt cả lòng người.

Người này là Băng Hoàng.

Cận Triển ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ lại được, trước tận thế, Cương Thư Thiên xác thực sống ở gần đây.

Ký ức sau tận thế quá sâu sắc, đầm đìa máu, mở mắt chính là một vùng đỏ thẫm, làm bay màu những ngày tháng trước tận thế, cho dù còn nhớ, cũng hệt như những hồi ức xa xưa.

Băng Hoàng trở về từ lúc nào?

Vào lúc này muốn băng ngang đại lục, xác thực không đơn giản, ưu thế dị vật ở bầu trời quá lớn, mỗi một con có chi viện máu thịt, tiến hóa nhanh chóng, còn thường có tính bầy đàn, bầu trời giờ đây thuộc về dị vật, không có người dám lên trời.

Vậy chính là đi thuyền?

Biển cả, cũng không phải nơi tốt lành, ngay cả lục địa gần biến cũng không có người dám cư trú.

Chẳng trách, Băng Hoàng lại cường hãn như vậy, Cận Triển nhìn không thấu thực lực của hắn, xem ra có chút chênh lệch…

Cận Triển bất động, Băng Hoàng tuyệt đối đã phát giác được hắn, căn bản không cần nhiều lời, hắn thậm chí có cảm giác, Băng Hoàng đang chờ hắn mở miệng, chỉ cần một lời không thích hợp thôi sẽ là một trận đòn đau đớn.

Nhưng mà Cận Triển không có ý định bị đánh, vốn còn tưởng làm một cuộc liều sống liều chết với Mười Ba, nói là nói như vậy, hắn lại biết mình không thắng được, qua đây với tâm lý chiến một trận cuối cùng, không đại biểu hắn thật sự muốn bị ăn đòn.

Nhìn một hồi, Cận Triển muốn đi, nhưng vừa lại không thể đi, giác quan thứ sáu nói cho hắn đứng yên mới sẽ không bị ăn đòn, trong khi đang bất đắc dĩ, một người phụ nữ vội vàng lao tới.

“Đoàn trưởng!”

Gọi “đoàn trưởng” hết tiếng này đến tiếng khác, mãi mà không nhận được đáp lại, người phụ nữ kia quỳ rạp xuống đất, khóc không ngừng trong im lặng, nước mắt thật là nhiều, Cận Triển đã rất lâu không nhìn thấy phụ nữ khóc như thế, những người phụ nữ được đưa đến trước mặt hắn, ai nấy đều rất thức thời, làm duyên làm dáng đủ kiểu, cho dù muốn khóc cũng sẽ không khóc đến mức giàn dụa nước mắt.

Lần trước, nhìn thấy phụ nữ khóc như thế là khi người phụ nữ trong lòng hắn mất đi con gái, đó vẫn là lúc tận thế bắt đầu không lâu…

◊◊◊◊

“Cận ca, có một nhóm người bị thương rất nặng, thoạt nhìn không ổn lắm, bác sĩ của chúng ta nói thuốc có lẽ không đủ, đây… đây phải làm sao?”

Môi của Cận Triển mím rất chặt, lắng nghe thủ hạ báo cáo mất đi bao nhiêu người, một nửa hóa thành quái vật, nửa còn lại thì lại có một nửa bị quái vật ăn, người sống sót sau cùng ít nhiều đều bị thương, người có thể dùng trong tay Cận Triển thực sự không nhiều, may thay, thủ hạ hắn coi trọng phần lớn đều còn sống, mặc dù không tránh khỏi có một số hóa thành dị vật, có một số không kịp trở tay bị ăn thịt, nhưng so với “một nửa”, tỉ lệ tổn thất chừng như không đáng nói.

Nhưng mà người quan trọng nhất lại vẫn ở bên ngoài.

Cận Triển đang nhíu mày, liền nghe thấy tiếng gào khóc hoảng loạn.

“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt của tôi đâu?”

Một bóng váy trắng vội vã chạy vào, dĩ vãng có thể khiến Cận Triển cảm thấy trước mắt bừng sáng, cô là phong cảnh đặc biệt nhất ở đây, luôn có thể khiến người cảm thấy bình yên trong lòng.

Cận Triển còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nghi Tuyết, cô gái này đứng ở đại sảnh, thanh thanh mảnh mảnh, giống như nai con lạc đường, hoàn toàn không hài hòa với hoàn cảnh xung quanh, cho dù đối phương lớn hơn hắn cả mấy tuổi, Cận Triển vẫn cảm thấy cô gái này nhỏ hơn hắn.

Cho nên khi nghe thấy đây là mẹ kế của hắn, Cận Triển cảm thấy hết sức hoang đường.

Càng hoang đường là, những ngày sau đó, mẹ kế đã trở thành cái người trong lòng hắn.

Hôm nay là lần đầu tiên, Cận Triển không muốn nhìn thấy đối phương.

Lúc trước thấy tình huống không đúng, Cận Triển phái người đi tìm Cận Phượng, để cô thuận tiện đón Cận Tiểu Nguyệt đến hội họp, nhưng mà không ngờ đến nửa đêm vậy mà đột nhiên xảy ra loại biến cố này, bây giờ hai người ở đâu cũng không biết, mà hắn thậm chí không thể đi cứu viện!

Khắp thành đều là quái vật, mà trong tay Cận Triển chỉ có thương binh tàn tướng, ngay cả súng cũng không dám dùng bừa, tiếng súng vang dội sẽ dẫn quái vật tới, tình huống bọn họ bây giờ căn bản không thể chống chọi.

Lâm Tuyết Nghi nắm lấy tay của con riêng, hệt như người chết đuối vớ lấy miếng gỗ nổi cuối cùng.

“A Triển, Tiểu Nguyệt của mẹ đâu? Vì sao vẫn không có nhìn thấy Tiểu Nguyệt? Con chẳng phải đã phái người đi đón nó rồi sao?”

Đối với người phụ nữ này, Cận Triển chung cuộc không thể tỏ ra vẻ mặt khó coi.

“Con bảo Phượng đi đón rồi.”

“Vậy vì sao vẫn chưa trở về?” Lâm Nghi Tuyết hoảng loạn mất tự chủ, “Tiểu Nguyệt nhán gan như vậy, nhất định bị dọa sợ rồi, nhiều quái vật đến thế, a Triển, con phái thêm vài người đi đón nó có được không?”

Quả nhiên không phải con ruột vẫn khác nhau. Cận Triển nhớ lúc đó tuổi mẹ nhỏ này còn trẻ đã trở thành mẹ kế, đối xử với hắn và Cận Phượng trái lại không tệ, nhất là đối xử với Cận Phượng rất tốt, mặc dù cái tốt của cô chẳng bao giờ đúng trọng điểm, cứ luôn dùng sở thích của những đứa con gái bình thường làm tiêu chuẩn, trái lại khiến Cận Phượng bối rối, nhưng chung quy tấm lòng không xấu.

Đối với điều này, Cận Phượng cũng nhận lấy tình cảm đó, quan hệ của cô với mẹ nhỏ và Tiểu Nguyệt trước giờ rất tốt, cho dù căn bản không thể có chung đề tài với bọn họ, nhưng cô sẽ yên lặng lắng nghe.

Cận Triển trầm mặc không nói, thủ hạ xung quanh không ít người lộ ra vẻ mặt căm phẫn bất bình, ánh mắt căm hận nhất là Đao Sẹo, cánh tay đắc lực của Cận Phượng, ngày đó khi ở tổng bộ, để người bên cạnh biến thành quái vật cắn, một cái chân sưng to như chân giò, không chống gậy là không đi nổi, người còn phát sốt, nhưng vẫn cố cầm cự đến xử lý mọi chuyện, chỉ hi vọng có thể ra được nhân thủ đi tiếp ứng Cận Phượng.

Nếu như không phải Cận Triển nói một câu “cậu cho dù đi qua cũng chỉ làm liên lụy Phượng, Đeo Sẹo vẫn thật muốn lê cái chân tàn xông đi tiếp ứng Cận Phượng.

Lã Chí vỗ vai Đao Sẹo, “ha” một tiếng rồi nói: “Đao Sẹo anh quá căng thẳng rồi, Phượng tỷ không phải đèn cạn dầu, giờ đây nếu như ngay cả cô ấy cũng không sống sót được, chúng ta vẫn là tự nổ một phát súng vào đầu cho nhanh.”

Đao Sẹo biết Phượng tỷ lợi hại, nhưng bây giờ đây là thế giới gì, căn bản không có chỗ để người yên tâm!

Lại chờ thêm hai ngày, cho dù Cận Triển vẫn sứt đầu bể trán, rất nhiều người chết đi vậy mà biến thành quái vật sống lại, tạo ra đợt thương vong thứ hai, nhưng hắn vẫn dẫn người ra ngoài tìm Cận Phượng, lại ở chỗ góc phố không xa nhặt về A Tân.

“Phượng đâu?”

Cận Triển nhìn dáng vẻ đầy máu của A Tân, lòng đã trầm xuống. A Tân tuổi còn nhỏ, mặc dù Cận Phượng rèn luyện cậu không ít, nhưng lại chưa từng thật sự để cậu rơi vào hiểm cảnh.

A Tân không chống đỡ được ngồi bệt xuống đất, phẫn hận nói: “Đều tại vì cứu con mụ chết dẫm kia, mình đã đủ kéo chân rồi, bảo cô ta đi còn không chịu đi, cứ đòi phải cứu bạn học đại học gì đó —-“

“Phượng đâu?” Cận Triển ngắt lời cậu.

A Tân run rẩy môi, nghẹn ngào nói: “Quái vật ở trường đại học quá nhiều, chúng tôi bị bao vây, đi tiếp chỉ có đường chết, chúng tôi chỉ có thể đột phá vòng vây, Phượng tỷ để chúng tôi chạy trước, chị ấy bọc hậu, tôi không ngờ Phượng tỷ lại chạy hướng ngược lại, còn nổ một súng, cuối cùng, mọi quái vật đều đi về phía chị ấy…”

Cận Triển trầm mặc không nói, rất lâu, mới nhớ hỏi thêm một câu.

“Tiểu Nguyệt cũng chết rồi?”

A Tân cắn răng giận dữ nói: “Tiểu thư chưa chết, cô ta và bạn học của mình còn chạy trước tôi, tôi bị thương chạy không nhanh, bọn họ ai nấy chạy cứ như bay ấy, vừa chuyển mắt không không thấy bóng dáng!”

Nghe vậy, Cận Triển không nói nhiều lời, tự mình vác A Tân lên, dẫn người trở về căn cứ.

Lâm Nghi Tuyết không thấy con gái của mình, nước mắt cứ như chuỗi ngọc dứt dây rơi xuống không ngừng, chỉ đau khổ cầu xin Cận Triển đi cứu Cận Tiểu Nguyệt.

Bên cạnh, Đao Sẹo nghe xong lời A Tân nói, tức đến đỏ mắt, gầm thét: “Cô gái kia hại chết Phượng tỷ! Em gái ruột của anh Cận Phượng! Anh còn muốn tìm người đi cứu cô ta!”

Lâm Nghi Tuyết khóc lóc nói: “Nhưng Tiểu Nguyệt cũng là em gái ruột của A Triển mà!”

Đao Sẹo chỉ là khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Cận Triển im lặng, hai người đều là em ruột của hắn, nhưng Cận Phượng khác với Cận Tiểu Nguyệt, Cận Tiểu Nguyệt so với nói là em gái, còn không bằng nói là con gái của người trong lòng, bởi vì Lâm Nghi Tuyết để ý, cho nên hắn mới để ý.

Cận Phượng mới là em gái ruột của hắn, cùng hắn sóng vai đồng hành, người khiến Cận Triển sẵn sàng giao phó phía sau lưng.

Không ai nhìn ra Cận Triển bây giờ có bao nhiêu hối hận, hắn có tâm tư với Lâm Nghi Tuyết, nhưng con gái của cô cùng lắm chỉ là cưng chiều vậy thôi, một thú cưng có thể sánh với mạng của em gái ruột? Buồn cười!

Nhưng Cận Triển vẫn đáp lại khẩn cầu của Lâm Nghi Tuyết, phái người đi tìm Cận Tiểu Nguyệt, cô ta và mấy bạn học ở trong tay một đám đàn ông, đương nhiên không có kết cục tốt, ngón tay bị giẫm xiêu vẹo, mũi bị đánh lệch, thị lực chịu ảnh hưởng, một chân còn bị tàn, đi đường phải lê chân, cả người thảm đến ngay cả thần trí cũng không rõ, một sinh viên đại học đang êm đẹp, trở thành một kẻ điên ỉa đái không tự chủ.

Đao Sẹo vẫn không có bỏ qua cho cô, nắm được cơ hội là một đao giải quyết, sau đó dẫn theo A Tân bỏ trốn.

Kỳ thực, tìm Cận Tiểu Nguyệt trở về, vốn là để báo thù, nhưng mà vừa nhìn thấy tình trạng của đối phương, Cận Triển đã hiểu, cái chết đối với cô mà nói có lẽ mới là giải thoát chân chính, cho nên không có động thủ.

Đó là lần đầu tiên Cận Triển nhìn thấy Lâm Nghi Tuyết khóc xấu đến thế, những ngày tiếp đến còn trở nên xấu hơn.

Lại thêm một kẻ điên.

Cận Triển thầm nghĩ, thế giới điên cuồng này, phụ nữ có thể sống tốt, chắc cũng chỉ có Cận Phượng đi, làm sao cô gái yếu đến ngay cả con gián cũng bóp không chết như Lâm Nghi Tuyết còn sống, Cận Phượng lại chết rồi?

Cứ như thế bị anh ruột hại chết một cách đơn giản.

◊◊◊◊

“Đoàn trưởng, anh vẫn chưa báo thù cho Tiểu Sát!”

Băng Hoàng cuối cùng cũng cử động, hắn xoay người qua, chỉ nói một câu “trở về”, còn liếc chỗ ẩn thân của Cận Triển một cái, ánh mắt đó tối đen như vực thẳm, căn bản không phản ánh bất cứ thứ gì, cho dù đường đường là Lôi Thần, cũng không ở trong mắt hắn.

Người phụ nữ lau nước mắt, bò dậy một cách khó khăn, cô ta đã quỳ cả buổi, dù tố chất thân thể con người bây giờ rất tốt, cũng quỳ đến tê dại đầu gối.

Vừa xoay người, lại có một người xa lạ đứng ở trước mặt của cô, cô kinh hãi hít sâu một hơi, nhưng không thể ra tay công kích, thực lực chênh lệch quá lớn, dưới ảnh hưởng của uy áp cường đại, cô ngay cả động đậy cũng khó khăn, nhưng mà cô cũng không căng thẳng, đoàn trưởng đang ở trước mặt đây, không thể nào nhìn cô có nguy hiểm mà không ra tay, cô không tin!

Cận Triển nói với người phụ nữ khóc sưng mắt này: “Ngoại ô thành Nam cách đây không xa có người gọi là Đao Sẹo, có chút thế lực, để Băng Hoàng đi thu hắn làm thủ hạ.

Người phụ nữ ngẩn ra.

“Cố hết sức đừng để Đao Sẹo chết, Cận Triển tôi nợ các người một lần.”

“Lôi Thần Cận Triển?” Người phụ nữ mở to mắt.

Cô rất kinh ngạc, nhưng nhìn phía trước, Băng Hoàng căn bản không ngó ngàng đến bọn họ đang nói chuyện, tự mình đi trước, cô hốt hoảng, rất sợ một bước không đuổi kịp, mình thật sự sẽ bị vứt bỏ, chỉ đơn giản nói câu “tôi sẽ cố hết sức”, sau đó vội vàng đi theo.

Cận Triển nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, nhưng mà hắn lại biết, người kia chỉ đơn độc một mình.

Không biết Hỏa Vương Dibert cùng trong hàng ngũ mười hai cường giả đỉnh cấp liệu có cô tịch như thế?

Cận Triển cảm thấy, hắn có chút hứng thú muốn thử gặp đối phương rồi.

Băng Hoàng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro