Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa sao băng màu đỏ rơi xuống, sương đen nuốt chửng thế giới,

Tỉnh lại từ trong một đêm dằn vặt và đau khổ, con người phát hiện mình không còn là chúa tể địa cầu

— Thợ săn đã trở thành vật săn.

Ở giai đoạn cuối cùng của thế giới, đau khổ chạy trốn mười năm, rốt cuộc chạy không thoát cái chết,

Mở mắt ra lần nữa, tôi vậy mà từ cô gái bình thường 35 tuổi biến thành thanh niên tuấn mỹ 18 tuổi,

Giới tính bất đồng, thế giới như phải mà không phải, tận thế biến mất, còn tự dưng nhặt được 17 năm thanh xuân,

rồi quay đầu nhìn thử, bên cạnh còn có đại ca quyền thế che chở cộng với em gái dịu dàng xinh đẹp,

khi cuộc sống đang tốt đẹp đến khiến tôi cười ngoác mồm —

Tận thế lần nữa hàng lâm

Lần này, là chiến? hay chạy?

Mạt thế lưu tinh vũ (mưa sao băng tận thế)

Mở đầu:

Mở mắt, tôi lập tức cảm giác được thân thể vô cùng yếu ớt, thở gấp cũng khó khăn, là đã bị trọng thương sao? Chẳng qua không chết là may rồi, trạng huống trước khi nhắm mắt rõ ràng là đã chết chắc.

Hi vọng đừng bị thương quá nghiêm trọng, ở loại thời đại này, tàn tật không có gì khác chết, mặc dù…

Chết rồi có lẽ còn tốt hơn sống.

Nghe thấy một vài tiếng vang, tôi nỗ lực quay đầu nhìn, tầm nhìn rất mơ hồ, nhưng thấp thoáng có thể nghe thấy một người mặc áo trắng đi vào, tay chân rất nhanh nhẹn, hẳn là không phải “cái thứ đó”.

Cô ta hình như không có chú ý thấy tôi tỉnh lại rồi, tôi đành miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, âm thanh vừa khàn khàn vừa trầm thấp, cũng không biết rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu ngày. Vậy mà không có bị bỏ rơi, đã quá khiến người bất ngờ lắm rồi.

“Tôi đang ở đâu?”

Người áo trắng trước mắt giật nảy mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi cả một hồi, mới phát ra một tiếng la hét: “Tỉnh, tỉnh rồi!”

Hm, là một phụ nữ, tiếng hét này đủ lực thật, hi vọng chúng tôi là ở nơi an toàn, tiếng kêu này sẽ không dẫn tới quá nhiều nguy hiểm.

Cô ta vọt đến bên giường, lại bận đông nhìn tây, cũng không biết đang làm cái gì, nhất định không chịu đỡ tôi lên hoặc cho ly nước cũng được.

Mặc dù tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng, nhưng lại vẫn nhìn không rõ mọi thứ, chỉ biết mình nằm ở trong một căn phòng màu trắng, ở đây trắng một cách kỳ quái, thoạt nhìn hình như rất… sạch sẽ.

“Tôi đang ở đâu?” Tôi hỏi một lần nữa.

“Cậu ở nhà.” Nữ nhân áo trắng rốt cuộc chú ý đến tôi, cô ta dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, tôi đã ấn nút liên lạc, lát nữa bác sĩ và người nhà của cậu sẽ đến ngay lập tức.”

Ở nhà? Nút liên lạc? Người nhà? Tôi có chút ngỡ ngàng.

Nữ nhân áo trắng hình như không định tiếp tục giải thích, mà cổ họng của tôi đau muốn chết, bất cứ nghi vấn nào cũng không quan trọng hơn đói khát trên sinh lý.

“Nước!”

Cô ta vội vàng rót nước tới, lại đặt ở bên bàn tôi với không tới, sau đó khom lưng không biết đang làm cái gì… Đây là cố ý muốn chơi tôi?

Tôi căng cứng mặt, không biết nên cầu xin làm sao, cô ta mới chịu mang ly nước tới, lúc này, giường dưới thân đột nhiên chuyển động.

“A!” Chẳng lẽ là cái kia —-

Nữ nhân đứng thẳng lên, an ủi nói: “Không sao không sao, tôi chỉ là chỉnh giường lên cao, cậu mới tiện uống nước.”

Tôi cố gắng chuyển động cổ và nhãn cầu, xác định không có thứ khác xuất hiện, lúc này mới yên tâm, lại phát hiện mình từ nằm biến thành trạng thái nửa thân trên chống dậy. Tôi sửng sốt, đây là giường bệnh của bệnh viện? Thật khó có thể còn nhìn thấy thứ này, càng khó có thể đến lượt tôi nằm ở trên.

Nữ nhân áo trắng cầm nước đến bên môi của tôi, lại có thể còn có ống hút, cô ta lo lắng dặn dò: “Từ từ uống, ngàn vạn lần đừng để sặc.”

Làm sao bị trọng thương rồi, đãi ngộ trái lại trở nên tốt hơn? Chẳng lẽ là cái người kia bởi vì tôi bị thương mà áy náy rồi sao?

Hắn… còn biết áy náy sao?

Vừa mới bắt đầu uống nước, tôi liền bất chấp tất cả, nước này thực sự quá dễ uống! Mọi tâm tư của tôi chỉ đặt trên uống nước, rốt cuộc là tôi đã quá khát, hay là nước này thật sự quá dễ uống, tôi đã rất lâu không có uống nước ngon thế này.

Cẩn thận mà uống nước quý giá, cho đến khi cửa phòng bị tông ra, cả người tôi bật dậy, là nữ nhân áo trắng kia vội vàng đè tôi xuống, mới không có ngã xuống đất.

“Ca!”

Tôi chớp mắt, một người xông vào, nhưng tôi không nỡ bỏ ống hút trong miệng ra, đành vừa uống vừa nhìn đối phương xông đến bên giường.

“Ca, anh rốt cuộc tỉnh rồi!”

Tôi nỗ lực để mắt tập trung, dần dần nhìn thấy rõ trước mắt là một cô bé mắt rưng rưng lệ, một khuôn mặt trứng còn mang nét trẻ con, thoạt nhìn cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi, phía dưới lông mày cong có đôi mắt to vô cùng, linh động hoạt bát, chỉ là đôi mắt này, cô bé này đã trị giá không ít vật tư.

Cô khóc, lau lau nước mắt, nhìn tôi, sau đó lại khóc.

Sau khi uống sạch toàn bộ nước, tôi lưu luyến không nỡ mà bỏ ống hút trong miệng ra, nghi hoặc nói với cô: “Chúng ta quen biết sao?”

Cô bé trợn to mắt, thoạt nhìn vô cùng giật mình đối với nghi hoặc của tôi, chẳng lẽ chúng tôi thật sự quen biết? Mặc dù qua qua lại lại tình cờ gặp gỡ không ít người, nhưng cô bé này thực sự xinh đẹp đáng yêu, nếu như từng thấy thật, không thể nào không có ấn tượng.

Cô hoảng loạn mà nói: “Em, em là em gái anh mà!”

Tôi đang muốn nói tôi căn bản không có em gái, bên ngoài lại có nhiều người hơn xông vào, xấp xỉ có năm sáu người, tôi trừng vào bọn họ, nỗ lực nheo mắt nhìn cho rõ tướng mạo của bọn họ, xác định bên trong không có lấy một người quen biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Cho dù tôi bị bán rồi, cũng không có ai sẽ mua một người trọng thương đi!

Tôi ngay cả ly nước đó cũng không đáng giá bằng.

“Tiểu Vũ!”

“Tiểu Vũ tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi sao?”

“Nói chuyện xem nào, tiểu Vũ!”

Bị những người này bao quanh, tôi ngỡ ngàng không biết làm sao, đầu óc vô cùng hỗn độn, bọn họ không ngừng hô gọi, khiến tôi đau đầu hết trận này đến trận khác, không hiểu bọn họ rốt cuộc đang hô cái gì. Bây giờ là trạng huống gì? Mặc dù nghĩ có lẽ là quỷ kế gì đó, nhưng tôi phải thừa nhận mình căn bản không có chỗ đáng cho người khác âm mưu.

“Đại ca!” Cô “em gái” kia cuống quýt nói với một người trong đó: “Nhị ca vừa mới nói anh ấy không quen biết em!”

Tôi nhìn về phía “đại ca” kia, đối phương là một nam nhân vô cùng anh tuấn, anh ta lo lắng nói: “Tiểu Vũ! Em nhận ra anh là ai không?”

“Đại ca.”

Mọi người đều thở phào, “em gái” còn giận dữ la lên: “Anh lại chọc em! Rõ ràng là nhận ra em và đại ca!”

“Không nhận ra.” Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, cổ không còn cảm giác cứng ngắc như thế nữa, xem ra chỉ là nằm quá lâu, không phải tê liệt, tôi thở phào, lúc này mới có tâm tình tiếp tục hồi ứng mọi người: “Là cô gọi anh ta là đại ca.”

“Đại ca” kia trầm mặt, quay đầu hỏi nữ nhân áo trắng: “Y tá! Đây là chuyện làm sao?”

Thì ra là y tá? Tôi lúc này mới nhìn rõ bộ quần áo của cô ta, xác thực là phục trang y tá trong ký ức, nhưng bây giờ làm sao còn sẽ có y tá…

Y tá nhíu mày, dè dặt hỏi: “Cậu còn nhớ tên của mình không?”

Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy nói ra tên có lẽ là chuyện không hay, bọn họ rõ ràng là coi tôi thành người khác rồi, sở dĩ chiếu cố người trọng thương như tôi, nói không chừng cũng là bởi vì nhận sai người, nếu như bị phát hiện tôi không phải cái người kia, còn sẽ có đãi ngộ bây giờ sao?

Nhưng vì sao lại nhận sai đây? Tôi hủy dung rồi sao? Muốn sờ thử mặt, nhưng không chuyển động được tay cho lắm, cũng liền để sau.

“Không nhớ.” Trước hết trả lời thế này hẳn là không sai.

Mặt của mọi người đều trầm xuống, y tá còn sốt ruột nói: “Tôi lập tức liên hệ bác sĩ tới.”

“Mặc kệ làm sao, việc tiểu Vũ tỉnh lại quan trọng hơn hết.” “Đại ca” nhẹ nhõm nói: “Tỉnh lại là tốt, cái khác để từ từ, không cần vội.”

Anh ta vừa nói như thế, mọi người đều phấn chấn tinh thần, ôm đầy hi vọng mà nhìn tôi.

Nhận được những ánh mắt này, trong lòng tôi tuôn đầy áy náy, tiểu Vũ kia đối với bọn họ nhất định rất quan trọng, lừa dối của tôi có lẽ sẽ khiến tiểu Vũ bỏ lỡ cơ hội sinh tồn, so với tiểu Vũ có nhiều người coi trọng cô ấy như thế, tôi cái gì cũng không có, cần gì đây? Cần gì vì sống sót mà hại một người khác.

“Tôi không phải tiểu Vũ.” Tôi lẳng lặng nhìn bọn họ, thừa nhận: “Các người nhận sai người rồi.”

Mọi người ngẩn ra, cô em gái kia không hiểu gì cả mà nói: “Làm sao có khả năng nhận sai, nhị ca anh rốt cuộc đang nói cái gì thế?”

“Cô gọi tôi là gì?” Tôi đột nhiên phát giác không thích hợp, vừa rồi cứ luôn rất hỗn độn nên không làm sao nghe rõ, còn cho rằng “nhị ca” là cái tên hoặc là danh xưng, nhưng bây giờ phối hợp với “đại ca”, mới phát hiện ý nghĩa chân chính của “nhị ca” này.

Em gái chớp mắt, lanh lợi lặp lại: “Nhị ca.”

Không đúng! Cho dù có hủy dung làm sao, cũng không thể nào bị gọi là “nhị ca” à!

Bất chấp tay chân vô lực, tôi cố gắng sờ lên mặt, má trơn láng, sờ lên mặc dù hơi gầy, nhưng cũng không có cảm giác vết sẹo sần sùi, càng đừng nói đến thứ như băng vải gì đó.

“Tôi tên là gì?” Cả người tôi đều phát lạnh, sự tình đã vượt quá tưởng tượng rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi rốt cuộc làm sao vậy?!

“Cương Thư Vũ.” Đại ca mở miệng trả lời, thần sắc thoạt nhìn rất lo lắng.

“… Ba chữ nào?”

“Cương của cương vực, thư của thư tịch, vũ của vũ trụ.”

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, máy móc bên cạnh phát ra tiếng chói tai kịch liệt.

Y tá vội la to: “Hô hấp và nhịp tim của cậu ấy nhảy quá nhanh rồi!”

“Tiểu Vũ!” Xung quanh truyền tới rất nhiều tiếng quan tâm, nhưng đều không phải đang gọi tôi.

Tôi không gọi là tiểu Vũ, tôi không phải tiểu Vũ, tôi tên là Quan Vi Quân, hắn luôn gọi tôi là tiểu Quân, không phải tiểu Vũ!
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro