Chương 1-1: Mưa sao băng màu đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là thật sự chết rồi đi?

Ngồi ở trên xe lăn, tôi nhìn mình mặc quần áo trong gương, hoàn toàn xa lạ.

Đây là một nam nhân bề ngoài rất không tệ, có lẽ nên nói là cậu bé? Tuổi thoạt nhìn không lớn, có khả năng mười bảy, mười tám tuổi mà thôi, mặc dù bởi vì nằm quá lâu mà tiều tụy ốm yếu, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan hết sức cân đối, mày dày mắt to có mấy phần giống cô "em gái", nhưng sống mũi thẳng tắp vừa lại mang chút anh tuấn của "đại ca" kia, đây không còn nghi ngờ gì là ba anh em không sai.

"Nhị ca, em đẩy anh đi khắp nơi trong nhà một chút, có được không?"

Nhìn thấy em gái từ phía sau cửa ló đầu ra, cô cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, hình như có chút lo lắng tôi sẽ cự tuyệt.

"Không cần đi học?"

"Em đã xin nghỉ." Em gái thấy tôi không nói chuyện, lại vội vàng bổ sung: "Là đại ca cho phép! Đại ca nói để nhị ca anh thấy người quen sẽ tốt hơn, cho nên để em xin nghỉ hai tuần, hơn nữa gần đây trường học sắp cho nghỉ hè rồi, không hề gì, sẽ không bỏ lỡ bài học!"

Sắp nghỉ hè không phải đại biểu phải thi cuối kỳ sao? Tôi mỉm cười, không có vạch trần nói dối của đối phương.

"Được, em đẩy anh ra ngoài đi một chút."

Em gái thở phào, vội vàng tới đẩy xe lăn.

"Em tên là gì?"

Cô ngẩn ra, ngữ khí thoáng mang ưu thương trả lời: "Cương Thư Quân."

Nghe thấy cái chữ "Quân" này, tôi ngẩn ra, không khỏi có cảm giác thân thiết đối với cô bé trước mắt, tiếp tục hỏi: "Vậy đại ca tên gì?"

"Cương Thư Thiên."

Tôi hồi tưởng một chút, "Hôm đó có đôi vợ chồng hơi lớn tuổi là ba mẹ chúng ta sao?"

"Ơ, không phải, đó là hai vợ chồng chú, chúng ta từ nhỏ đã ở cùng bọn họ."

Tôi không hiểu mà nhìn cô.

"Ba mẹ bị tai nạn xe qua đời rồi." Thư Quân cúi thấp đầu, rầu rĩ nói: "Qua đời mười năm trước."

Nghe thấy mười năm trước, tôi trái lại nhớ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám tuổi, lúc trước nhị ca anh đã thi đậu đại học rồi, là nguyện vọng một đó!"

Mười tám... Tôi không biết nói gì, vốn đã ba mươi lăm tuổi rồi, đây trái lại là một nắm thanh xuân khác.

"Nếu như không phải chuyện ngoài ý muốn, nhị ca anh bây giờ đáng lẽ là đại học sinh." Âm thanh của Thư Quân nghe lên có chút ai thương.

"Là chuyện ngoài ý muốn gì?" Tôi đột nhiên rất tò mò, một đứa trẻ mười tám tuổi là làm sao lại mất?

"Bị gạch lát tường ngoài cao ốc rớt xuống trúng đầu."

Phụt, tôi đột nhiên có chút buồn cười, lý do này thật là quá ngớ ngẩn, một miếng gạch rớt xuống, cậu bé được người yêu quý cứ như thế mất đi, biến thành một tên không ai cần, không biết là người hay quỷ.

"Nhị ca, anh đừng khóc!" Thư Quân đột nhiên ôm lấy tôi, kêu đừng khóc, ngữ khí của cô lại giống như sắp bật khóc, nói: "Đại ca đã xin nghỉ cho anh, chờ anh khỏe rồi là có thể đi học."

Tôi đâu có khóc... Đang muốn nói như thế, lại cảm giác má lành lạnh, chùi một cái, quả thật là nước mắt, đây là nước mắt của tiểu Vũ hay là tiểu Quân?

Tôi lau đi chút ưu thương đó, tiếp tục hỏi các loại chuyện mà "tôi" vốn nên biết.

"Em và đại ca bao nhiêu tuổi rồi?"

"Đại ca hai mươi bảy, em mười lăm tuổi." Thư Quân không chờ tôi tiếp tục hỏi, trực tiếp nói tiếp.

"Mười năm trước sau khi ba mẹ qua đời, chúng ta liền dọn đến nhà chú ở, chú và thím không có con cái, đối xử với chúng ta như con ruột vậy đó!"

Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ tới, "Hôm đó đi vào phòng bệnh còn có một nam một nữ, bọn họ là ai?"

"Một người là thư ký của đại ca, tên là Trịnh Hành, người kia là bảo vệ của đại ca, Tằng Vân Thiến."

Tôi chớp chớp mắt, vậy mà còn có bảo vệ? Chẳng lẽ là người có tiền sao... Khoan đã, tên và nghề nghiệp này không thích hợp lắm đi? Tôi nghi hoặc mà quay đầu nhìn cô.

Nhìn thấy biểu tình của tôi, Thư Quân bật cười, nói: "Chính là như thế, thư ký là nam, bảo vệ là nữ."

Được rồi... "Nhà chúng ta rất có tiền sao?"

"Vẫn tính là có tiền đi?" Thư Quân với hiểu biết lơ mơ mà nói: "Vốn nghe nói là vô cùng có tiền, nhưng lúc ba mẹ qua đời, nghe nói cổ phiếu rớt giá, doanh thu không được gì đó, chú và thím là nhà khảo cổ học, căn bản không hiểu cái này, cho nên công ty liền để cho đổng sự khác cướp đi, lúc đó, nhà chúng ta hình như đã mất rất nhiều tiền, chú đến bây giờ đều rất áy náy."

"Chẳng qua nhị ca anh đừng lo lắng." Cô an ủi nói: "Nhà chúng ta vẫn là có tiền, công ty thiết kế của đại ca cũng bắt đầu kiếm tiền rồi, mặc dù là công ty nhỏ, chẳng qua anh ấy nói nuôi chúng ta và chú thím cũng thừa sức, cho nên chúng ta chỉ cần học cho tốt là được."

Tôi nhìn Thư Quân, đột nhiên cảm thấy Cương Thư Thiên thật là một đại ca tốt, bảo hộ em trai em gái tốt như thế, cái gì cũng hoàn toàn không biết, chỉ cần học cho tốt là được.

Một công ty thiết kế không lớn, ông chủ có cần thiết mời một bảo vệ tùy thân?

Cho dù không phải cái niên đại kia, xem ra cũng không phải hoàn toàn thái bình à.

Khoan đã... bây giờ rốt cuộc là cái niên đại nào? Tôi đột nhiên túm lấy tay của Thư Quân, vội hỏi: "Năm nay là năm nào?"

Thư Quân giật nảy mình, vội vàng trả lời: "Năm 2015, bây giờ là tháng sáu."

Trong lòng tôi phát lạnh, gần như sắp nói không ra lời, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy ra chữ, "Ngày mấy tháng sáu?"

Thư Quân mặt lộ nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ngày mười chín."

Không có ai sẽ quên, này hai mươi mốt tháng sáu năm 2015, ngày đó, thế giới của tất cả mọi người đều sụp đổ.

Bây giờ, thế giới của tôi lại sắp sụp đổ một lần nữa sao?

"Nhị ca? Nhị ca anh làm sao vậy? Em lập tức đi tìm bác sĩ." Thư Quân cuống quýt đẩy xe lăn xông lên.

"Không sao!" Tôi túm lấy tay của cô, an ủi: "Anh không sao, em trả lời anh thêm một số vấn đề, chúng ta đang ở quốc gia nào?"

Cũng đã chết một lần rồi, còn sợ cái gì, chỉ là lần này, tôi thật sự không bao giờ muốn trải qua cái thế giới kia và những chuyện kia nữa, nếu như xác định sắp xảy ra, dứt khoát tìm cái cơ hội kết liễu mình trước!

Nhưng cô bé trước mắt thực sự không tệ, vừa lại có đại ca che chở, nếu như có thể, tôi muốn giúp bọn họ tìm cái nơi tương đối an toàn trước, rồi tích trữ một số vật tư, có lẽ bọn họ có thể sống tốt hơn một chút.

"Uh huh?" Thư Quân trợn lớn mắt, "Chúng ta ở Tuấn quốc."

Đây là quốc gì? Chưa từng nghe à! Thật sự không thích hợp, ngôn ngữ chúng tôi nói là tiếng Trung, giọng điệu nghe lên không có gì không đúng, tôi làm sao có thể sẽ ở một cái quốc gia căn bản chưa từng nghe qua?

Nhíu mày, tôi tiếp tục hỏi: "Thế giới này có mấy đại lục?"

"Bảy cái."

Số lượng đúng rồi. Tôi càng nhíu mày hỏi: "Bảy cái nào?"

"Mai châu, Bắc Đại châu, Nam Tạp châu, Trung Tạp châu, Băng châu, Lâm Mộc châu và Đại Dương châu."

Tên không đúng!

Tôi hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng đè nén tâm tình kích động, tiếp tục hỏi: "Chúng ta đang ở châu nào?"

"Mai châu."

Không đúng, tôi đáng lẽ ở Á châu!

Đây căn bản không phải thế giới ban đầu của tôi! Tôi không phải trở lại trước kia, mà là xuyên việt đến thế giới khác rồi!

Tôi có chút kinh hoảng, nhưng vừa lại nghĩ đến nếu thế giới đã khác, sự kiện kia hẳn sẽ không xảy ra đi?

Thở phào một hơi, mặc kệ xuyên việt đến đâu đều tốt hơn so với chuyện tiếp đến sắp xảy ra!

Hơn nữa ở đây gần như không khác bao nhiêu với thế giới tôi sống ban đầu, hẳn là rất dễ dàng thích ứng phương thức sinh hoạt, ngay cả cách tính toán niên đại cũng giống nhau, chẳng lẽ đây gọi là thế giới song song sao? Tôi hẳn sẽ không nhìn thấy chính mình khác gì đó chứ, như thế thực sự quá xấu hổ rồi...

Mặc kệ vậy, chỉ cần sự kiện đó sẽ không xảy ra, đừng nói nhìn thấy chính mình khác, cho dù nhìn thấy mấy trăm mình cũng không sao!

"Nhị ca đang nghĩ cái gì thế?" Thư Quân cười mỉm nói: "Biểu tình của anh biến tới biến lui thật buồn cười."

"Anh đang nghĩ đại ca đi đâu rồi?" Mặc dù làm rõ chuyện kia hẳn sẽ không xảy ra, nhưng tôi luôn cảm thấy có cái nam nhân ở bên cạnh sẽ an tâm hơn, nếu như thật sự xảy ra chuyện, gã ốm yếu bệnh tật như tôi đi chết thì thôi, nhưng cô gái xinh đẹp như Thư Quân nếu không có người bảo hộ, kết cục thật sự sẽ rất bi thảm.

"Đại ca đi công tác rồi." Thư Quân vội vàng nói: "Là công tác vốn đã xếp sẵn, bởi vì nhị ca anh bị thương, đại ca cứ luôn lùi lại công tác, bây giờ thật sự không thể không đi, anh ấy rất hối hận đây, còn nói sớm biết anh sẽ tỉnh lại bây giờ, anh ấy làm sao cũng muốn tiếp tục lùi lại công tác."

Đi công tác à... Tôi nhíu mày, có chút lo lắng vừa lại cảm thấy mình sợ hãi vô căn cứ, thế giới cũng đã khác rồi, hẳn sẽ không thể nào xảy ra chuyện giống nhau đi?

Thả lỏng, không sao! Tôi thở ra một hơi thật dài, tiếp tục hỏi các loại vấn đề: "Anh đã nằm bao lâu?"

"Hơn một tháng."

Hm, không tính là quá lâu, chẳng trách vẫn có thể động đậy, nếu nằm thêm năm rưỡi, bây giờ tám phần vẫn chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường... Tiếng bước chân?

"Là ai?" Tôi nghiêm giọng nói.

Thư Quân giật mình, tôi nheo mắt nhìn hướng người tới, đó là một người đàn ông trung niên xa lạ, hôm qua không có nhìn thấy ông ta ở phòng bệnh.

"Nhị ca, đó là bác Lâm!" Thư Quân vội vàng vỗ về tôi, "Là đầu bếp của nhà chúng ta, từ lúc papa mama vẫn còn đã ở nhà chúng ta rồi, bác ấy không phải người xấu."

Vậy mà còn có đầu bếp. Tôi không biết nói gì, loại gia đình này thật là cách mình quá xa xôi rồi,

"Nhị thiếu gia, tiểu thư, có thể ăn cơm rồi." Bác Lâm mặc dù bị tôi dọa giật mình, nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ, khiến tôi thấy vậy vô cùng không quen, cả đời tôi người sẽ cung kính với tôi chỉ có cô bán hàng ở lúc tôi quét thẻ mua đồ.

"Được, nhị ca chúng ta đi ăn cơm đi, mặc dù nhị ca anh chỉ có thể ăn cháo, nhưng đại ca đã để cho bác Lâm hầm canh gà anh thích nhất làm cháo đấy!"

Nghe vậy, tôi có chút cảm khái, chuyến xuyên việt này trái lại là ngay cả gia cảnh cũng trở nên tốt hơn, nhà tôi trước kia chính là gia đình đơn thân, một mình mẹ gánh vác việc nhà, chỉ là học phí của tôi đã là vấn đề lớn, may mà tôi sau khi tốt nghiệp tìm được công việc rất tốt, hai người rốt cuộc trải qua những ngày không tệ.

Mới đầu còn muốn dốc sức làm mấy năm tích trữ tiền đặt cọc mua căn nhà nhỏ, mẹ và tôi liền có chỗ an thân rồi, bây giờ nên mừng vì lúc đó chưa mua sao?

"Nhị ca?"

Tôi ngẩng đầu lên, Thư Quân đang lo lắng nhìn tôi.

"Không sao, đi ăn cơm, anh cũng đói rồi."

"Uh!"

◊◊◊◊

Tiếp đến, Thư Quân cả ngày bám lấy tôi, không đi đâu cả. Còn chưa đến tối, đại ca đi công tác bên ngoài kia đã gọi năm cuộc điện thoại về để dò hỏi trạng huống của tôi, có thể thấy cảm tình của ba anh em này thật sự rất tốt.

Đáng tiếc, tiểu Vũ của bọn họ đã chết rồi.

Tôi buông mắt xuống, cũng không định vạch trần điều này, tôi ở thế giới này cái gì cũng không có, còn là một học sinh đang học, nếu mất đi chống đỡ của gia đình này, sợ rằng sẽ sống rất vất vả, cho nên dù làm trái lương tâm thế nào cũng phải giấu hai anh em bọn họ.

Hơn nữa, Cương Thư Thiên kia thoạt nhìn cũng không đơn giản, nếu biết tôi cái cô hồn dã quỷ này đoạt đi thân thể của em trai anh ta, biết đâu thật sự có thể nhẫn tâm làm một súng kết liễu tôi.

Nhất định kiên trì mình chính là mất trí nhớ! Chỉ cần tôi không thừa nhận cỗ thân thể này đã đổi người ở rồi, thì không tin bọn họ sẽ làm gì anh em nhà mình.

"Nhị ca, buổi tối hôm nay có thể thấy mưa sao băng, nghe nói chỉ cần là nơi ô nhiễm ánh sáng không nghiêm trọng đều có thể thấy được đấy, buổi tối chúng ta ra sân nhìn mưa sao băng đi!"

Đang ăn bữa tối, nghe thấy Thư Quân nói một cách vui vẻ, tôi lại bóp nát chén canh trên tay, toàn thân lạnh đến ngay cả hàm răng cũng đang run.

"Nhị ca! Nhị ca tay của anh chảy máu rồi." Tiếng hét của Thư Quân nghe lên xa xôi làm sao.

Ngày mười chín tháng sáu, mưa sao băng màu đỏ.

Ngày hai mươi tháng sáu, sương mù màu đen.

Ngày hai mươi mốt tháng sáu, tiếng la hét sáng sớm mở màn.

"Thư Quân!" Tôi hét to: "Gọi đại ca trở về! Mặc kệ làm sao, xin anh ấy lập tức trở về! Cứ nói anh sắp chết rồi! Mau!"

Thư Quân hoảng đến nước mắt tuôn ra, vội vàng nói: "Nhị ca anh đừng dọa em! Em bây giờ đi gọi y tá đến ngay, anh tuyệt đối sẽ không chết!"

Tôi túm tay của cô, hoàn toàn không để cô rời khỏi, chỉ là cứng rắn hỏi: "Quân Quân em tin nhị ca không? Nhị ca xin em, mau gọi đại ca về nhà."

Chỉ giằng co một lát, Thư Quân liền mềm lòng, cũng có khả năng không biết nên làm sao, cô cầm lấy di động ấn số.

"Đại ca, là em Thư Quân, anh có thể trở về không?" Thư Quân khó xử nói: "Nhị ca, nhị ca, trạng huống của anh ấy không tốt lắm..."

Phỏng chừng cô vẫn là nói không ra loại nói dối tôi sắp chết này.

"Y, y tá cũng nói không tốt lắm! Là thật! Y tá không rảnh tiếp điện thoại, cô ấy đang kiểm tra trạng huống của nhị ca, a... uh, bác sĩ vẫn chưa tới..."

Thư Quân nói điện thoại cả buổi, cuối cùng cả khuôn mặt nhỏ căng đỏ, đưa di động cho tôi, tiếng nhỏ như muỗi mà nói: "Đại ca không tin em, nói muốn trực tiếp nói chuyện với anh."

Bằng trình độ nói dối của em, cho dù tôi thật sự chỉ có mười tám tuổi cũng chả tin em!

Tiếp lấy điện thoại, ngoan ngoãn gọi tiếng: "Đại ca." Chuyện đến nước này, chỉ có thể cố đến cùng thôi.

Di động truyền đến một tiếng "uh" trầm ổn, mang theo ngữ khí chỉ trích nói: "Thư Vũ, em dọa Quân Quân sợ rồi."

"Xin lỗi, em đã quá nóng ruột." Xin lỗi không đáng bao nhiêu, tôi trực tiếp xin lỗi, sau đó vào thẳng chủ đề, "Đại ca anh đang ở đâu?"

"Anh ở Băng châu, vừa xuống máy bay."

Vậy mà không ở cùng một đại lục sao? Tôi nhíu mày, thế này muốn gọi anh ta về thì càng khó rồi.

"Thư Vũ, em hãy nói thật, rốt cuộc làm sao vậy?"

Trong đầu trống rỗng, vẫn thật kiếm không ra nửa lời nói dối hợp lý, đối phương còn đang chờ tôi mở miệng giải thích, tôi cũng chỉ có thể cắn răng nói: "Đại ca, lúc em hôn mê đã nằm mơ."

Hi vọng anh ta sẽ không phun trà lên điện thoại, mắng tôi ngủ cho mụ mị luôn rồi.

"Ngày hai mươi mốt tháng sáu sẽ xảy ra chuyện, đại nạn của toàn thế giới! Anh nhất định phải trở về bảo hộ Quân... bảo hộ bọn em."

Cương Thư Thiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thư Vũ, đó chỉ là mơ."

"Xin anh đấy, đại ca, hãy tin em một lần này, em trước kia chưa từng có gạt anh đi! Vì Quân Quân, xin anh hãy trở về!" Hi vọng là không có, "Thư Vũ" cho tới bây giờ nghe lên hẳn là một đứa trẻ ngoan.

Bên kia điện thoại yên tĩnh vô thanh.

Tôi chỉ có thể tiếp tục nói: "Đại ca, nếu như anh nửa đêm ngày hai mươi... không, trước sáu giờ tối không thể về đến nhà, vậy thì đừng trở về, quá nguy hiểm rồi."

Càng tiếp cận ngày hai mươi mốt càng nguy hiểm, trở về quá muộn, nói không chừng máy bay sẽ lâm nạn, vậy còn không bằng để anh ta ở nơi khác sống thật tốt cho rồi.

Cầu xin đến đây, tôi tự cho rằng đã làm hết nhân nghĩa, nếu như anh ta vẫn là không chịu về, vậy cũng là chuyện hết cách, chỉ có thể cầu mong ngày hai mươi mốt sẽ không xảy ra chuyện, nếu như thật sự xảy ra chuyện - lần này tôi cũng không muốn sống để trải qua nữa!

"Được, anh trở về, em và Quân Quân ở nhà đợi anh." Ngoài dự liệu, Cương Thư Thiên vậy mà đáp ứng rồi, xem ra đây là một đại ca cưng chiều em trai em gái đến vô biên -- ngoại trừ việc anh ta chỉ là đang dỗ dành tôi, căn bản không định về nhà.

"Nếu có thể hãy mang chút y dược phẩm như thuốc kháng sinh gì đó trở về, tốt nhất còn có súng giới..." Tôi càng nói càng nhỏ tiếng, những lời này do Cương Thư Vũ một đứa trẻ mười tám tuổi nói ra, thực sự quá kỳ quái. Tôi chỉ có thể có còn hơn không mà bổ sung: "Em ở trong mơ nhìn thấy những ngày sau đó rất nguy hiểm, có khả năng sẽ bị thương, hơn nữa phải có súng mới có thể tự bảo vệ!"

Đối phương trầm mặc rất lâu, sau đó "uh" một tiếng, căn dặn rất nhiều câu cẩn thận nhiều hơn gì đó, lúc này mới cúp điện thoại.

Tôi thở phào, phát hiện toàn thân đều là mồ hôi, hơn nữa trong người suy yếu, vội vàng uống thêm chút canh gà để bổ sung lượng nước.

Sau khi ăn no, tôi hỏi Thư Quân: "Quân Quân, gần đây có cửa hàng và bách hóa không?"

Thư Quân gật đầu nói: "Có một căn bách hóa, dưới lầu bách hóa có siêu thị."

"Vậy chúng ta bây giờ hãy đi qua, trong nhà có xe du lịch không?" Kỳ thực tôi rất muốn hỏi có xe tải không, nhưng nghĩ đến hẳn là không có, liền không cần hỏi nữa.

Cô trợn lớn mắt, không tán đồng nói: "Ca, anh muốn đi đâu? Anh vẫn không thể ra ngoài!"

"Anh nhất định phải ra ngoài, phải mua rất nhiều thứ." Tôi chớp mắt, bắt chước lời cô nói lúc trước, "Là đại ca cho phép rồi."

Thư Quân nhíu mày, nhưng dưới kiên trì của tôi, cô vẫn là đáp ứng: "Được thôi, em đi tìm bác Lâm lái xe."

"Vậy Quân Quân em có bao nhiêu tiền?" Tôi có chút căng thẳng, đây thế nhưng là mua sắm thật sự.

"Em chỉ có mấy ngàn." Nhìn thấy biểu tình khổ não của tôi, Thư Quân cười, nhắc nhở: "Đại ca thường thường đi công tác, cho nên anh ấy đã cho anh thẻ ATM và thẻ tín dụng, tiền tiêu vặt của em đều là do anh phát đây! Em bây giờ đi lấy ví của anh ngay, cũng không được dùng tiều tiêu vặt của em đâu đó!"

Tâm tình của Thư Quân thoạt nhìn vô cùng tốt, cho dù là nhị ca phát điên, chẳng qua phụ nữ một khi có thể mua sắm, quả nhiên vẫn là cao hứng.

Đến siêu thị của bách hóa, sau khi tôi hỏi rõ trong nhà có tầng hầm, quyết định cả đêm đều phải ở trong nhà và bách hóa chở hàng qua lại.

"Bác Lâm, đầu tiên đem đống gạo này đi thanh toán."

Vừa vào cửa hàng, tôi liền chỉ vào núi gạo đóng bao trên mặt đất.

Bác Lâm và Thư Quân đều choáng váng, bác Lâm không dám xác định mà hỏi: "Nhị thiếu gia, ngài là nghiêm túc sao?"

"Không thể nghiêm túc hơn!"

Bác Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Nhị thiếu gia nếu muốn mua nhiều thứ như thế, tôi đi thương lượng với cửa hàng, để bọn họ đưa hàng tới giúp chúng ta, có khả năng phải trả thêm phí vận chuyển, nhị thiếu gia có để ý không?"

"Bao nhiêu tiền đều không ngại, nhưng ngay tối nay phải đến!" Tôi kiên trì nói.

Kết quả của việc bác Lâm đi thương lượng là cửa hàng nguyện ý cử người giúp chuyển hàng, còn có một cỗ xe hàng sẽ chuyển đồ về, thế này càng tốt, tôi không kiêng nể mà chỉ vào đủ loại vật tư, tất cả chuyển hết lên xe cho tôi!

Mì gói, đồ hộp, chocolate, kẹo, nước và đồ uống đóng thùng, giấy vệ sinh, pin, tất cả giống như quét hàng hóa mà chuyển lên xe... Suy nghĩ một chút, ngay cả băng vệ sinh cũng từng thùng đóng gói lên xe, mặc dù tôi cả đời này là dùng không đến, nhưng Thư Quân thì dùng đến.

"Nhị, nhị ca à, thế này có nhiều quá không, cũng có thể dùng mười năm rồi đi?" Thư Quân trợn mắt há hốc mồm mà đi theo bên cạnh tôi, sớm đã không còn hưng phấn của mua sắm, chỉ có tràn đầy kinh hoảng.

Xung quanh đã có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ rồi, nhưng tôi không thèm để ý, trái lại quản lý siêu thị có chút căng thẳng dò hỏi có thể thanh toán trước hay không, tiện cho bọn họ đưa hàng, tôi nghĩ đây chỉ là cái cớ, hắn chính là sợ tôi trả không ra tiền mà uổng công một hồi đi.

Tôi lấy ra thẻ tín dụng, bắt đầu có chút lo lắng không đủ tiền, chẳng qua sau khi đối phương quét xong, mỉm cười mà cầm hóa đơn tới, vẫn là đủ tiền, tôi liếc nhìn hóa đơn một cái, tốn hết ba trăm mấy chục ngàn, tôi đoán thẻ tín dụng này căn bản là thẻ vô hạn, Cương Thư Thiên quả thật không chỉ đơn giản là một ông chủ công ty thiết kế nhỏ.

"Đi thôi, chúng ta lên lầu tiếp tục."

"Cái gì? Còn mua à?" Cương Thư Quân kinh ngạc đến có chút choáng váng.

Dạo lên từng lầu, các loại quần áo chịu giặt chống mòn một lần lấy mười cái, đồ giữ ấm gì đó càng không cần nói, còn rất may mắn mà tìm được một cửa tiệm quân dụng và trạm thuốc, các loại đèn pin chất lượng cao, nón bảo hiểm còn có giày quân đội, tôi thậm chí mua mười thanh dao găm, ở trạm thuốc thì đem băng vải và thuốc giảm sốt vân vân toàn bộ trực tiếp quét sạch hàng tồn kho.

Thư Quân căng thẳng nói: "Nhị, nhị ca mua thế này quá nhiều rồi, anh thường thường nói đại ca kiếm tiền không dễ, chúng ta phải tiết kiệm một chút."

Nói cho đến tôi cũng có chút do dự, nếu thật sự không có chuyện xảy ra, những tiền này bằng với uổng phí, cho dù muốn xài dần, nhưng người trong nhà vừa lại không nhiều, có thể sử dụng không bao nhiêu.

Nhưng suy nghĩ một chút, Cương Thư Thiên cho dù không có tài lực hùng hậu như tôi tưởng tượng, hẳn cũng không đến nỗi bởi vì mất một triệu đã phải cả nhà ăn không khí, nhưng có một triệu vật tư này, đối với cuộc sống sau ngày hai mươi mốt thế nhưng là quan trọng chết người, dưới so sánh, tốt hơn vẫn là tốn hết một triệu này!

Sau khi nghĩ thông, tôi tiếp tục mua sắm, thậm chí cảm thấy đồ ăn vẫn không đủ nhiều, dứt khoát dọc đường càn quét các gian hàng, cho đến khi mệt bở hơi tai, suýt nữa thở không nổi, nhìn thấy thần sắc lo lắng đến sắp khóc của Thư Quân mới chịu về nhà, thân thể này thật phải dưỡng một hồi mới khỏe mạnh lên được.

"Ca, ca, anh mau xem!" Thư Quân mở cửa sổ xe, hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ, bác Lâm cũng chu đáo đậu xe ở bên đường để cô có thể ló đầu ra một cách an toàn.

Dưới thúc giục của cô, tôi không cam tâm tình nguyện mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, hiện giờ ở loại niên đại ngay cả sao cũng sắp nhìn không thấy này, bầu trời đêm lại có thể đầy trời đều là sao băng, vô cùng tráng lệ.

Tôi còn nhớ tin tức hôm sau là nói thế này, mưa sao băng hoa hồng đẹp đến mức nhìn thấy dù chết cũng không tiếc.

Đm chết cũng không tiếc.

Mưa sao băng hoa hồng.

Mưa sao băng màu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro