Chương 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn tất cả vật tư đều vào tầng hầm, còn có một số bỏ không vừa thì ném sang nhà bếp, tôi giờ đây mới yên tâm, có những thứ này, nếu như Cương Thư Thiên vừa lại chạy về, có thể trông giữ những vật tư này, đây mới có chút đường sống.

Lúc trở về nhà, cô y tá đã tức đến sắp nổi khùng rồi, nhưng tôi vừa lại kiên trì muốn nhìn thấy vật tư đều xử lý xong mới chịu nghỉ ngơi, mặt cô càng giống như hổ cái ăn thịt người, cùng bác Lâm liên thủ trực tiếp đè tôi vào phòng tắm sơ tẩy, sau đó kêu tôi nằm lên giường, cô ấy muốn kiểm tra các loại số liệu cho tôi, nhưng tôi vừa nằm lên giường, mệt đến trực tiếp ngủ mê mệt đến hôm sau, lúc thức dậy nhìn đồng hồ, cũng đã quá giữa trưa rồi.

Bò người dậy, gọi cô y tá và bác Lâm mang tôi vào phòng tắm đi vệ sinh và sơ tẩy, cái nữ nhân biến thành nam nhân như tôi trái lại rất bình tĩnh, chuyện đến bây giờ, còn có chuyện gì chưa kiến thức qua đây?

Nhưng cô y tá này mặt lại rất mỏng, đại khái là bởi vì tuổi không lớn đi, thoạt nhìn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, mà thân thể này của tôi thế nhưng là người trẻ tuổi xinh đẹp, ăn cỏ non anh tuấn gì gì đó là chuyện nữ nhân đều từng nghĩ qua.

Tôi định ăn gì đó trước, tốt nhất uống thêm chút canh gà, mặc dù bây giờ bắt đầu điều dưỡng thân thể đã có hơi muộn rồi.

"Tiểu Vũ."

Tôi ngẩng đầu lên, đó là chú và thím, hôm qua Thư Quân nói bọn họ ra ngoài đi thăm bạn, lúc chúng tôi trở về, bọn họ đều ngủ rồi, còn đặc biệt để cho công nhân chuyển hàng an tĩnh một chút, đừng đánh thức bọn họ.

"Chú, thím." Tôi đánh giá hai người bọn họ, thoạt nhìn mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi, thím thậm chí có chút ảo giác không đến bốn mươi tuổi, nhưng tôi nghĩ hẳn là do bảo dưỡng quá tốt. Xem ra ông chú này và anh trai đã chết của ông ấy có khả năng tuổi tác khá chênh lệch.

Hai người đều có đậm chất mọt sách, đây thật không phải tin tức tốt, tôi thật lòng hi vọng ông chú này là một mãnh nam cơ bắp, tốt nhất còn từng luyện nhu đạo Taekwondo võ thuật biết vung đao bắn súng gì gì đó, đáng tiếc huyễn tưởng là đầy đặn, thực tế lại là xương xẩu.

Thím nghi hoặc hỏi: "Tiểu Vũ à, nhà bếp làm sao chất nhiều thứ như thế, đều là con mua sao?"

Tôi gật đầu, mang theo xin lỗi nói: "Hôm qua cùng Quân Quân ra ngoài mau một ít thứ, không biết vì sao đầu óc phát sốt liền đã mua quá nhiều." May mà bọn họ chưa nhìn thấy tầng hầm, bằng không cho dù nói đầu óc tôi thủng lỗ cũng vô dụng đi.

Thím ấm giọng an ủi: "Mua nhiều cũng không sao, đều là những thứ có thể để lại, chúng ta dùng dần là được."

"Chú và thím hôm nay có ra ngoài không?" Nếu như có, tôi nhất định lập tức ngất xỉu cho bọn họ xem, bức bọn họ ở lại trông nom tôi.

"Đương nhiên không ra ngoài." Thím mang theo xin lỗi nói: "Hôm qua là một người bạn lâu lắm không gặp sắp đi, không thể không đi gặp một chút, bằng không thím và chú con tuyệt đối sẽ không ra ngoài ở lúc này, thím còn muốn nhìn con ăn cơm đây!"

Thím đỏ cả mắt, không nỡ mà nói: "Nhìn con xem, gầy như thế này."

Chú mang theo ngữ khí không tán đồng nói: "Được rồi, có cái gì phải khóc? Tiểu Vũ cũng đã tỉnh rồi, bác sĩ cũng nói hẳn là không có di chứng quá lớn, điều dưỡng vài ngày rồi sẽ lại là tiểu Vũ nhảy nhót tung tăng thôi."

"Nói cũng phải." Thím vội vàng thu lại tâm tình ai thương, dắt tay của tôi nói: "Mau mau, đi ăn cơm thôi! Con không tỉnh, ngay cả Quân Quân cũng không chịu ăn cơm trước đây này!"

Tôi đáp ứng, đến phòng ăn, đầy bàn đồ ăn thịnh soạn, nhưng đều là những món ăn hầm đến mềm nát, xem ra chính là vì để tôi dễ vào miệng.

Tôi lặng lẽ ăn những món kia, mặc dù muốn ăn nhiều một chút, mau chóng khôi phục thể lực, nhưng thân thể này thật sự không được, còn xa mới ăn đến lượng ăn của người trẻ tuổi bình thường nên có, ráng nhét vào chỉ sợ muốn ói.

"Con có chuyện muốn nói với mọi người."

"Hôm nay mọi người đừng ra ngoài, đợi đến buổi tối, mọi người đều một người ngủ một phòng,." Tôi nhìn chú và thím, nói: "Bao gồm chú và thím cũng phải tách ra ngủ, hơn nữa mọi người trước khi ngủ phải khóa cửa phòng, đẩy thêm một số đồ vật chặn cửa."

Nghe thấy lời của tôi, bác Lâm, y tá và Thư Quân tối qua đã nhìn thấy tôi như phát điên mà mua một đống đồ, cho nên cũng không quá kinh ngạc, nhưng chú và thím lại mang vẻ mặt không hiểu.

"Đây là vì sao?" Chú bỏ đũa xuống chất vấn, mặc dù ông ấy hẳn không phải là chủ gia đình, quyền uy tối cao của cái nhà này tuyệt đối là Cương Thư Thiên.

Tôi đành phải đem cảnh trong mơ ra nói lần nữa, nhưng nhận được hồi ứng dở khóc dở cười của thú và thím.

"Không sao." Thư Quân đứng ở bên tôi, nói: "Là đại ca cho phép, dù sao ngày hai mươi mốt chính là ngày mai rồi, mọi người cứ làm theo đi!" Tôi đã nói quyền uy tối cao là Cương Thư Thiên mà, một câu "đại ca cho phép" đã đi khắp thiên hạ rồi.

Mọi người cũng không nói thêm cái gì, tất cả đều đáp ứng, từ thần thái xem ra, có lẽ ngay cả Cương Thư Quân cũng không tin tôi, nhưng bọn họ lại nguyện ý thỏa mãn một người trẻ tuổi bị trọng thương vừa mới tỉnh dậy.

Người nhà này xác thực đáng cho người tốn chút tâm tư che chở, chỉ đáng tiếc...

Sau khi ăn no, tôi đến khắp nơi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, vừa lại hỏi Thư Quân một số vấn đề, phát hiện căn nhà này còn tốt hơn tưởng tượng, ở đây là khu xã vùng ngoại ô, mỗi một nhà đều là căn nhà độc lập, thậm chí còn có tường rào.

Mọi cửa sổ phòng đều có lan can sắt, hẳn là vì để phòng trộm, cửa chính căn nhà là cửa hai lớp, cánh bên trong thậm chí là cửa thép không gỉ toàn diện.

Hoàn cảnh tốt thế này đúng là quá tuyệt rồi!

Chỉ cần Cương Thư Thiên trở về, mọi thứ đều vạn sự sẵn sàng. Tôi không nhịn được gọi điện thoại qua, nhưng điện thoại lại không có tiếp thông, là ở trên máy bay sao? Hi vọng không phải lừa tôi, cho nên dứt khoát không tiếp điện thoại của tôi.

"Ca."

Tôi xoay người qua, Thư Quân đứng ở trên ban công nhìn tôi, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Sao vậy?"

Cô chỉ ra ngoài ban công, lòng của tôi trầm xuống, mặc dù lúc nhìn thấy mưa sao băng màu đỏ, đã biết mọi thứ này tất sẽ đến.

Bước lên ban công, mặt đất ở phương xa có một lớp sương đen mờ nhạt, nếu là bình thường, mọi người cũng sẽ không nhốn nháo, cái thế giới ô nhiễm nghiêm trọng này có biến hóa gì cũng không kỳ quái, tóm lại phần lớn là do con người gây nên, ngay cả nước biển cũng biến thành vàng mù tạc.

Nhưng sau khi tôi nói qua ngày hai mươi mốt sẽ xảy ra chuyện, Thư Quân hiển nhiên mẫn cảm hơn nhiều.

Sương màu đen bắt đầu lan tràn sớm hơn tưởng tượng, chẳng lẽ là bởi vì khu vực sống khác nhau sao? Tôi nhớ trước kia là đến sáu bảy giờ tối mới cảm thấy bất thường.

Tôi suy nghĩ một chút, hẳn là bởi vì mình lúc đó đi làm đến sáu, bảy giờ mới từ cao ốc công ty bước ra.

Không ngờ đến trên thực tế sớm như thế đã bắt đầu lan tràn rồi, tôi bắt đầu có chút lo lắng cho trạng huống máy bay, bây giờ mới ba giờ chiều, mà di động của Cương Thư Thiên vẫn gọi không được.

"Quân Quân, em cách mỗi nửa giờ hãy gọi điện thoại cho đại ca em."

Thư Quân ra sức gật đầu, còn lập tức gọi, đáng tiếc vẫn không được.

"Đây là làm sao vậy?" Thím bưng một chén canh gà vào, nhìn thấy sương đen ở phương xa thì có chút nhạ dị, nhưng không làm sao để ý mà nói: "Ô nhiễm không khí gần đây thật là quá nghiêm trọng rồi. Nào, tiểu Vũ, uống thêm chút canh gà."

Mặc dù căn bản không đói, nhưng tôi ngoan ngoãn uống vào, có thể thêm chút thể lực nào thì hay chút đó.

Đến sáu giờ tối cũng không liên lạc được Cương Thư Thiên, mà sương đen lúc này đã dày đến ngay cả chú thím cũng cảm thấy bất thường, bọn họ thậm chí gọi 110 dò hỏi trạng huống, nhưng căn bản gọi không được, toàn bộ đều bận.

"Tiểu Vũ, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?"

Bữa tối, chú rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Tôi bình tĩnh nói: "Nghe lời con, hôm nay một người ngủ một phòng, khóa cửa phòng lại rồi dùng thứ gì chặn lên, buổi sáng ngày mai người bên ngoài trước khi muốn mở cửa, hãy gọi trước, có hồi ứng hãy mở, không có hồi ứng thì ngàn vạn lần đừng mở cửa!"

"Trước khi người bên ngoài muốn mở cửa?" Chú lặp lại câu này, hiển nhiên cảm thấy không thích hợp, ông ấy tự lẩm bẩm: "Cửa là khóa từ bên trong vừa lại chặn lên, nhưng lại là người bên ngoài muốn mở cửa? Vậy người bên trong..."

Chú nhìn hướng tôi, đầy mặt kinh nghi, ngay cả những người khác cũng nhìn qua.

"Người bên trong nói không chừng không phải người nữa." Tôi khẽ giọng nói.

Mọi người biến sắc, chú mở miệng, nhưng tôi cắt ngang đầu đề của ông ấy, khẩn cầu: "Nghe lời của con được không? Chỉ một ngày mà thôi, ngày mai nếu như không có chuyện gì, con nhất định trịnh trọng xin lỗi với mọi người, nhưng bây giờ hãy nghe con nói trước được không?"

Chú ngẩn ra, vẫn là gật đầu không nói chuyện.

"Sau khi khóa chặt cửa, đừng ra ngoài, cũng tuyệt đối đừng để ai vào, buổi tối đừng mở đèn, đừng phát ra tiếng vang lớn, tốt nhất đừng để ai biết trong phòng này có người."

Sau đó thì sao? Nhìn người một nhà này, tôi không biết nên làm sao, ở đây chỉ có hai nam nhân, chú vẫn còn tính là tráng niên, nhưng bác Lâm xem ra sắp sáu mươi tuổi rồi, hai người đều khẳng định không biết dùng vũ khí.

"Tóm lại đừng đi ra."

Chú bật cười: "Chúng ta chung quy không thể nhốt ở đây cả đời."

"Cái khác thì chờ đại ca trở về."

Đại ca vừa ra, mọi người đều gật đầu tán đồng, rốt cuộc là quá dễ lừa hay là mọi người đều cảm thấy cho dù máy bay rớt xuống, Cương Thư Thiên cũng có thể mọc ra một đôi cánh bay trở về?

Tôi có chút toát mồ hôi, chẳng qua vừa lại có chút lý giải, mình đến thế giới này chưa đến ba ngày, nhìn thấy Cương Thư Thiên cũng chỉ có ngày đầu tiên, lúc đó thị lực còn mơ hồ đây! Nhưng đã đốc định đại ca quyền uy thâm trọng như thế rồi, huống chi những người trước đó đã chung sống mười mấy năm với Cương Thư Thiên.

"Nếu như... ý con là "nếu như" nhìn thấy có người bất thường có tính công kích, nhớ đánh vào đầu, nhất định phải đánh tới nát mới được, không phải tùy tiện gõ là xong."

Sắc mặt mọi người đều tái nhợt nhìn tôi, có thể đoán ra rốt cuộc là trạng huống gì rồi, dù sao phim ảnh cũng đã diễn nhiều năm như thế, nhưng phim ảnh lại kém xa không đáng sợ bằng hiện thực, thật không biết bên nào mới là giả.

Sau khi ăn no, tôi và Quân Quân, chú và thím ở phòng khách trò chuyện, nghe ngóng ra không ít chuyện của Cương Thư Vũ, thì ra cậu ta còn là một tiểu Cương Thư Thiên, chủ nhà này là Cương Thư Thiên, nhưng chủ thứ hai vậy mà cũng không phải chú, chính là Cương Thư Vũ!

Chú ngượng ngùng mà giải thích ông ấy và thím nhiều năm ở bên ngoài khảo cổ, không thường ở lại trong nhà, đương nhiên không thể làm chủ một nhà, chẳng qua biểu tình của thím và Quân Quân đã hoàn toàn tiết lộ ông ấy, đây chính là ông chú đầu óc toàn cổ vật, chẳng lo chuyện gì còn cần người chiếu cố, trước kia là anh trai ông ấy chiếu cố ông ấy, anh trai ông ấy qua đời, đổi sang con trai của anh trai ông ấy chiếu cố ông ấy.

Tôi nghe xong càng phiền não.

Trò chuyện mãi, tôi mệt đến nhắm mắt là có thể ngủ, mặc dù biết nên bảo lưu thể lực, nhưng làm sao cũng không nỡ rời khỏi, qua mười giờ tối, thực sự không thể nán lại tiếp, tôi đuổi mọi người về phòng, một người phát cho một hộp đồ uống, một đống đồ hộp và kẹo, để phòng ngộ nhỡ, nghe bọn họ khóa cửa và chuyển đồ chặn cửa, lúc này mới rời khỏi.

Lúc đến lượt Thư Quân, cô cắn môi, lại không muốn ngoan ngoãn khóa cửa, nói: "Ca, em thật sự không thể ngủ cùng anh sao? Anh bây giờ thân thể không tốt, phải có người chiếu cố anh mới được!"

"Không được." Tôi nói đùa: "Em nếu là muốn bắt nạt ca ca, thân thể này của anh thế nhưng đánh không thắng em."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Thư Quân tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu nói: "Cũng đúng, vậy em đóng cửa nhé!"

Bây giờ chỉ còn lại bác Lâm và tôi, bác Lâm giúp tôi chuyển một cái bàn đọc sách đến bên cửa, chỉ để lại một khe cửa để ông ấy chui ra.

Ông ấy do dự một chút, quay đầu hỏi: "Nhị thiếu gia, con trai tôi và con dâu ở trong thành, nếu thật có chuyện gì, có thể đón bọn chúng tới không?"

Tôi nhíu mày, nói thật tôi không yên tâm, nếu như Cương Thư Thiên ở đây, vậy đón tới cũng không sao cả, nhưng bỏ đi bác Lâm, ở đây chỉ còn lại chú, nếu con trai con dâu ông ấy vừa lại mang người tới, nói không chừng muốn chim gáy chiếm tổ chim khách rồi.

"Mọi thứ chờ ngày mai rồi nói đi, nói không chừng giấc mơ của tôi căn bản là giả." Tôi trì hoãn mà tiễn bác Lâm đi.

Tiếp đến chính là phấn chiến gian nan, cho dù bàn ở ngay cạnh cửa, chỉ bằng một khe cửa, nhưng tôi vẫn còn ngồi ở trên xe lăn, muốn đẩy cái bàn nặng nề đi chặn cửa cho vững, thực sự không phải chuyện dễ dàng.

Mãi cho đến ướt đẫm mồ hôi, tôi cuối cùng cũng đối phó xong vấn đề cửa phòng, đẩy xe lăn đến tủ đồ lấy ra mười mấy sợi dây da, đây thật là đủ nhiều, cả đời tôi chưa dùng qua mấy lần cái thứ dây da này.

Khi ra sức trèo lên giường, tôi hổn hển đến ngực cũng muốn nổ tung, nghỉ ngơi một hồi mới có thể tiếp tục động tác, dùng dây da cột chặt chân của mình ở trên lan can của giường bệnh, suy nghĩ một chút, vừa lại cột luôn tay trái, tay phải thì thật sự không thể rồi.

Lẳng lặng nằm ở trên giường, không biết khi nào thời khắc phán xét mới đến, tôi chờ chán, buồn ngủ rồi, nhưng vừa lại có chút không muốn ngủ, quay đầu trái phải thử tìm những thứ thú vị đánh lạc chú ý.

Vừa nhìn sang trái, lực chú ý liền thật sự bị dẫn đi, ở đó đặt mấy cái khung ảnh, trên ảnh chụp bên trong có Cương Thư Vũ, có Cương Thư Quân, có Cương Thư Thiên đại ca khí phách kia, có chú và thím, còn có hai nam nữ không biết tên, không cần đoán tôi cũng biết nhất định là cha mẹ ruột của thân thể này.

Nếu như người một nhà đều ở đây, có lẽ thật muốn sống tiếp, cho dù tôi không phải Cương Thư Vũ, một khi ở lâu, cũng chính là Cương Thư Vũ rồi đi? Chỉ đáng tiếc...

Người trong nhà có khả năng không qua được ngày hai mươi mốt nhất chính là tôi, khời khắc phán xét vừa hàng lâm, người yếu ớt là khó sống nhất, tôi bây giờ ngay cả sức đứng lên cũng không có, làm sao trải qua được?

Vốn tưởng trời cao nhân từ cho thêm một lần cơ hội, để tôi có thể trải qua cả đời ở thế giới ổn định này lần nữa, cho dù tầm thường cũng không sao.

Kết quả phát hiện trời cao là tàn khốc mà khiến tôi thể nghiệm thêm một lần...

Tận thế.

Dự định ban đầu là Cương Thư Thiên có thể kịp thời trở về, sau đó tôi sẽ dứt khoát ở trước nửa đêm ngày hai mươi mốt đi chết, nhưng anh ta lại không thể trở về kịp, có lẽ ngay từ đầu chính là gạt tôi, căn bản không định trở về, nhưng cũng có khả năng là tai nạn máy bay, anh ta bị tôi hại chết rồi cũng không chừng.

Tôi sâu sắc mà cảm thấy là cái sau, trực giác nói cho tôi, Cương Thư Thiên nếu đã đáp ứng, vậy thì sẽ trở về, không phải lấy lệ với em trai của mình, phần lớn là bị tôi hại chết rồi.

Cho nên, tôi nợ anh ta cũng nợ Thư Quân sự quan tâm của mấy ngày qua.

Tôi phải thử xem có thể sống sót hay không, chỉ cần có thể sống sót, tôi có lẽ có thể bằng vào kinh nghiệm dĩ vãng bảo vệ Thư Quân, mong đợi Cương Thư Thiên có lẽ vẫn chưa chết.

Sương đen từ cửa sổ sát đất tràn vào, cho dù sớm đã đóng chặt cửa sổ cũng vô dụng, không có thứ chặn được sương đen này, bất luận ở đâu cũng vậy.

Tôi liếc đồng hồ một cái, bây giờ là một giờ đêm, đã là ngày hai mươi mốt rồi.

Nằm ở trên giường bệnh, tôi an tĩnh chờ đợi, sương đen đầu tiên chiếm đầy nền nhà, sau đó dần dần bò lên trên, cho đến khi ngang với mặt giường, bắt đầu tấn công lên giường, tôi mở mắt, cơn đau đầu tiên từ bàn chân truyền tới, giống như chân bị lửa đốt, sau đó ngón út của tay bị sương đen cắn vào, đau giống như cả ngón tay bị cắn đứt rồi, tiếp đến tứ chi đều truyền đến đau đớn khác nhau, đao cắt, lửa thiêu, đóng băng, nghiền nát...

Đau!

Mọi cảm nhận chỉ có đau!

Khoảnh khắc này, tôi nếm hết một lượt các loại đau đớn trên thế gian, ngoại trừ toàn thân co rút, cái gì cũng làm không được, miệng mở to, phát ra từng hồi kêu thảm, nước mắt nước miếng không thể khống chế mà chảy ra toàn bộ.

Tôi không thể hô hấp, chịu đựng không nổi, không nổi... tôi...

Sẽ biến thành dị vật.

◊◊◊◊

Ca...

Tiểu Vũ, tiểu Vũ ơi!

Nhị ca... anh trả lời em đi mà, ca... hu... nhị ca...

"Nhị ca!"

Tôi đột ngột mở mắt, hớp từng ngụm khí, ngực phập phồng đến nỗi suýt nữa có cảm giác nổ tung, cả một hồi chỉ có thể ra sức hô hấp như thế, nghe tiếng khóc lóc từ ngoài cửa truyền đến.

"Quân Quân..." Tôi thử gọi một tiếng, lại chỉ có âm hơi, yếu ớt đến nỗi căn bản nghe không thấy, thân thể yếu đến động đậy không được, giường dưới thân đều ướt hết, tôi nhất định mất nước rồi, nếu không mau bổ sung lượng nước, thật sự sẽ chết!

"Quân..." Lần này tôi ngay cả hai chữ cũng hô không xong, tiêu rồi, không chết ở lúc phán xét, lại chết bởi mất nước.

"Nhị ca! Nhị ca! Em mặc kệ, em muốn mở cửa, em muốn mở cửa!"

"Được, mở cửa!" Chú vậy mà cũng làm ẩu theo, hoàn toàn quên béng lời tôi căn dặn.

Khóa cửa được chìa khóa mở ra, tiếng tông cửa một lần, hai lần, "rầm" một tiếng, bàn bị tông lệch, ba người xông vào, cảnh giác sợ hãi mà nhìn tôi.

Tôi nhìn hướng bọn họ, ngay cả nước mắt cũng chảy không ra vì mất nước, vô thanh mà nói: "Nước..."

Thím xông lên, cái chén trên tay lập tức tiến đến miệng tôi - lại là canh gà.

Uống trọn ba chén canh gà lớn, uống cho đến tôi cũng sắp ói rồi mới xin một ly nước sạch súc miệng, vị béo ngậy trong miệng thực sự khiến người chịu không nổi, nhưng uống xong canh gà này, lại thật sự tăng lên không ít tinh lực, mười phút trước còn cảm thấy mình sắp chết rồi, bây giờ trái lại xác định có thể tiếp tục sống tốt.

"Bác Lâm và y tá đâu?" Tôi chỉ nhìn thấy ba người, dưới lòng đã có dự cảm không lành.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng do chú phát ngôn: "Y tá ngã ở nhà bếp, bọn chú gọi cô ấy cũng không phản ứng, thoạt nhìn như chết rồi, bọn chú không dám động vào cô ấy. Bác Lâm thì không biết, còn chưa đến phòng bác ấy xem qua, bọn chú là đến nhà bếp lấy canh gà xong liền lập tức qua chỗ con."

Nghe thấy y tá ngã ở nhà bếp, mặt tôi biến sắc, cô này làm sao lại ngã ở nhà bếp! Cô ta nhất định là không nghe lời tôi ngoan ngoãn ở trong phòng, nửa đêm chạy đến nhà bếp, ở đó đụng phải thời khắc phán xét.

"Con làm sao trói mình thành thế này?" Chú vừa cởi dây da trên tay tôi vừa mắng: "Con xem xem cả cổ tay đều bị siết đến trầy da rồi."

Còn không phải chính là sợ các người không nghe lời, không nhận được hồi ứng đã xông vào mà, bằng không tôi làm gì đang mệt bán sống bán chết mà trói gô mình. Kết quả vẫn thật sự xông vào, tôi thật bội phục tài năng tiên tri của mình.

"Chú, chú hãy chuyển một số thứ đi chặn lối vào của nhà bếp, ngàn vạn lần đừng động vào y tá kia, dốc sức đừng phát ra âm thanh, nếu như cô ta động đậy, chú lập tức trở lại ngay!"

Chú gật đầu, lập tức đi làm.

"Vậy em đi tìm bác Lâm." Thư Quân lập tức nói.

"Không cần đi." Tôi mệt mỏi nói: "Các người vừa rồi gọi lớn tiếng như thế còn tông cửa, ông ấy cũng không có đi ra, vậy sẽ không có phản ứng nữa, các người cầm cho tốt gậy bóng chày ở bên đó."

Tôi chỉ vào bên cửa, ở đó có ba cây gậy bóng chày, mua hôm qua, tôi đoán cho dù mình không hồi ứng, ba người Thư Quân cũng không thể bỏ mặc tôi, khẳng định sẽ đi vào, mà tôi lại không dám đảm bảo dây da trên người nhất định có thể "ngăn cản tôi", cho nên vẫn là đặt một số vũ khí, để bọn họ lúc nguy cấp có thể phòng thân.

"Tiểu Vũ." Thím cầm gậy bóng chày, nhưng nhìn cái kiểu thím ấy cầm, tôi thật sự rất hoài nghi thím ấy có biết dùng không? "Bây giờ rốt cuộc là chuyện làm sao, sương hôm qua..."

Thím rùng mình, sắc mặt Thư Quân cũng trắng bệch.

"Sương đó còn tới nữa không?" Thư Quân run rẩy nói: "Đừng nói tối hôm nay -"

"Không có, sẽ không tới!" Tôi vội vàng nói.

Một năm tới một lần mà thôi. Tôi không nói ra, cũng không biết có sống được tới năm sau hay không, loại chuyện này không cần nói ra để bọn họ khó chịu.

Thư Quân và thím thở phào một hơi lớn, tôi cũng rất lý giải, đau đớn đó thật sự còn khó chịu hơn chết, trước kia rất nhiều người sau khi biết rõ một năm phải đau một lần, dứt khoát lựa chọn tự sát cũng không ít.

Phương xa đột nhiên truyền đến tiếng đánh đấu kịch liệt, còn có tiếng la hét của nam nhân. Lòng của tôi trầm xuống, xảy ra chuyện rồi sao? Nhưng vừa lại không thể không kêu chú đi, nếu để cho y tá tới, có lẽ tất cả chúng tôi đều chết chắc.

"Ông xã!" Thím lập tức xông đi, Thư Quân ngẩn ra một chút, cũng vội vàng đuổi theo.

Tôi không ngăn được bọn họ, đành hét lớn: "Đánh đầu! Nhất định phải đánh nát đầu! Thư Quân, đừng mềm lòng, đừng sợ hãi! Phải bảo hộ chú và thím của em."

Thím đã vọt đi xa, nhưng Thư Quân dừng chân lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đó nhợt nhạt không thôi, nhưng cô vẫn là gật đầu với tôi, sau đó khóa cửa, cửa này một khi khóa lại, không có chìa khóa thì không thể từ bên ngoài mở ra.

Tôi cũng phải nỗ lực rồi.

Ở trước thời khắc phán xét, tôi khẳng định mình không có mấy ngày là đứng lên không nổi, nhưng sau đây, thì khó nói rồi.

Nỗ lực di động phần eo, thẳng người dậy, tôi ngồi ở trên giường, chân đạp mặt đất, động động ngón chân, hít sâu một hơi liền trực tiếp đứng lên, lại rên một tiếng, suýt nữa ngồi xuống, may mà chỉ là suýt nữa, tôi vẫn là đứng thẳng.

Chậm rãi di động bước chân, tôi đi đến bên cửa cầm lấy cây gậy bóng chày thứ ba, mở cửa phòng, đang muốn đi qua chi viện, lại nhìn thấy thím và Thư Quân đang đỡ chú đi tới, mà chỗ không xa phía sau bọn họ, y tá kia đang lấy một loại tư thái vặn vẹo kỳ quái xông tới, may mà tốc độ không tính là nhanh, chi thể của cô ta hình như vẫn không nhịp nhàng lắm.

Trên người chú đầy là máu, không biết bị thương ở đâu, ông ấy rống to với hai người nữ: "Đi mau, bà xã, Quân Quân các người đi đi! Tôi đã bị cắn rồi, vô dụng thôi, hai người đi mau!"

Hai người nữ sắc mặt trắng bệch, bọn họ không muốn buông tay, chú lại bắt đầu vùng vẫy, muốn đẩy bọn họ ra.

"Đỡ chú ấy qua đây!" Tôi hét to: "Chú, chú không sao, hãy tin con!"

Lời của tôi vừa ra, chú lập tức không vùng vẫy nữa, ba người đồng tâm hiệp lực chạy trốn, nhưng chú hình như đã bị thương chân phải, chỉ có thể lê cái chân đó tiến lên.

Tôi từng bước đến gần bọn họ, trạng huống loạng choạng không tốt hơn chú được chỗ nào.

Thấy vậy, chú vội hô: "Tiểu Vũ con về phòng đi à!"

"Đừng quay đầu, tiếp tục đi." Tôi nhìn Thư Quân nói. Y tá đã cách bọn họ mấy bước phía sau rồi, sắc mặt của Thư Quân cũng mang đầy vẻ lo lắng, nhưng cô gật đầu, vô cùng nghe lời mà hoàn toàn không quay đầu nhìn, chỉ nỗ lực vác theo chú tiến lên.

Tôi đi đến trước mặt ba người, bọn họ hoàn toàn không biết y tá đang nhảy một cái ở không trung nhào về phía bọn họ, mười ngón tay đó dài gấp đôi ban đầu, khớp ngón tay lồi ra như những viên cầu nhỏ, miệng còn há to đến ngay cả khóe miệng cũng nứt ra, đầy miệng răng nhọn, còn toàn là máu.

Tôi nghiêng người để cho nhóm của chú đi qua, sau đó ra sức vung gậy bóng chày, trúng ngay đầu của y tá, đem cô ta từ giữa không trung nện xuống mặt đất.

Tôi cúi đầu nhìn cô ta, đánh xuống thêm một gậy muốn trực tiếp đánh bể đầu của cô ta, không ngờ xương sọ này rất cứng, cũng có khả năng là tôi quá yếu không đủ sức, gậy này chỉ đánh ra một cái lỗ lõm nhỏ.

"Nhị ca, anh mau trở lại, còn có một tên!" Thư Quân gào khóc.

Tôi ngẩng đầu lên, quả thật nhìn thấy bóng dáng của một con khác, động tác của đối phương chậm hơn, cho nên còn ở cuối hành lang, từng bước đi tới, mặc dù chậm rãi như thế, tôi lại cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn y tá, cơ bắp hệt như ngọn núi nhỏ đó là chuyện làm sao? Mặc dù ngay cả mặt hắn cũng đầy là cơ bắp, nhưng vẫn có thể nhìn ra căn bản không phải bác Lâm, là từ đâu tới? Chẳng lẽ cửa chính đã mở rồi sao?

Không lo nổi việc đánh bể đầu y tá, tôi lập tức quay đầu rời khỏi, nhưng cổ chân bị siết lại, chưa kịp phản ứng đã té cả người xuống đất, y tá chết tiệt đó vậy mà túm lấy cổ chân của tôi không buông, tôi bạt mạng đạp cô ta, còn phải dùng gậy bóng chày đánh mặt của cô ta, tránh cho cô ta há miệng muốn cắn cẳng chân của tôi.

Sức lực của tôi thật sự không đủ, đạp làm sao cũng đạp không ra, gậy bóng chày mặc dù đập gãy mấy cái răng của đối phương, nhưng chút thương tổn này căn bản không đủ để cho cô ta buông tay.

Tên cơ bắp kia đã càng đến càng gần, trên người của hắn chỉ mặc một cái quần, hơn nữa nửa quần dưới đều bị cơ bắp căng đứt, trở nên giống cái quần đấm bốc, cơ bắp nửa thân trên mỗi cơ đều còn to hơn quả bóng rổ, cả người biến dạng đến hoàn toàn không còn hình người, mỗi một bước đi đều khiến mặt đất chấn động.

Tốc độ của hắn rất chậm, chúng tôi nếu muốn chạy trốn, tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng nếu như không muốn từ bỏ nơi đây, hắn còn khó chơi hơn y tá!

"Á--" Cổ chân đau kịch liệt, nữ nhân thối tha đó vậy mà muốn bóp nát cổ chân của tôi.

Tôi ra sức đập xuống cổ tay của cô ta, đập rồi lại đập, đối phương không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn khủng khiếp, ngón tay xiêu vẹo, lại vẫn không chịu buông tay, cổ chân truyền đến từng cơn đau đớn.

"Ya!"

Một cây gậy bóng chày điên cuồng nện xuống đầu của y tá, tôi sửng sốt, dưới mấy gậy liên tiếp nện xuống đó, ngay cả thứ trắng đỏ cũng bị đập ra, sức lực thực sự lớn hơn tôi nhiều.

"Buông ra! Buông ra! Ngươi buông anh ta ra -"

Thư Quân giống như mụ điên bạt mạng nện đầu của y tá, còn không ngừng khóc, nước mắt nước mũi tung hoành, chẳng còn chút dáng vẻ cô gái xinh đẹp nào.

Y tá bị nện đến choáng váng, khiến tôi có thể một cước đạp tay của cô ta ra, nhẫn nhịn đau đớn ở cổ chân mà bò lên, sau đó túm lấy Thư Quân đã đập đến phát điên xông vào phòng.

"Mau lấy đồ chặn cửa!"

Tôi lần nữa đẩy bàn đọc sách đi chặn cửa, nhưng đây vẫn không đủ, tủ thấp, sofa và giường bệnh, mọi người đều giống như điên rồi vậy, chỉ cần là thứ đẩy được đều lấy đi chặn cửa phòng hết, nhưng tôi lại không dám đảm bảo đây đủ hay không, nhìn bề ngoài của tên cơ bắp kia, hiển nhiên là dị vật loại hình lực lượng.

Bốn người chúng tôi đè đống tạp vật kia, chờ đợi va chạm mãnh liệt, tôi quay đầu nhìn cửa sổ, trên đó có lan can sắt, bên tay không có công cụ có thể phá hoại, cưa điện mua ở bách hóa để ở tầng hầm rồi.

"Ca, ca, em đã giết y tá rồi sao? Cô, cô ta còn sống sao?" Toàn thân Thư Quân đều đang phát run.

Tôi lãnh tĩnh trả lời: "Đừng có ngốc, cô ta thoạt nhìn giống sống sao?"

Nghe vậy, Thư Quân bình tĩnh một chút, vừa lại không yên tâm nói: "Nhưng cô ta biết đi."

"Đó không phải người sống! Em cũng không có giết cô ta, cô ta còn đang chuyển động kia kìa! Anh đã nói phải đánh nát đầu mới hữu dụng, em chỉ là đánh bể chứ vẫn chưa đánh nát." Chỉ là đầu bể thành kiểu đó đại khái cũng không sống được bao lâu mà thôi.

Thư Quân "uh" một tiếng, cả thần sắc đều thả lỏng.

Mãi mà không chờ được tiếng xô cửa, lại chờ được tiếng kêu thảm của y tá, còn có từng tiếng bén nhọn khiến người đau răng, tiếp đến là tiếng nhai nuốt khi ăn gì đó...

Sắc mặt của mọi người đều rất tái nhợt, tôi lại là đầy lòng cao hứng, tên cơ bắp đã ăn y tá rồi, khẳng định no đến phải tiêu hóa một hồi, chúng tôi đã tạm thời an toàn.

Nghĩ đến đây, tôi ngã ngồi xuống đất, cả người đều mất sức, đầu óc từng cơn co rút đau đớn.

Người khác thấy tôi như thế, cũng tới tấp mềm nhũn ngã xuống đất, nhất là chú, ông ấy mất lượng máu lớn, cả khuôn mặt đều trắng bệch.

Thấy vậy, tôi miễn cưỡng bò dậy, lúc đứng lên, cổ chân đau đến khiến mặt tôi biến sắc, hi vọng xương chưa gãy.

Lật hòm thuốc ra, tôi bắt đầu giúp chú khử trùng băng bó, tay chân vô cùng lưu loát, những chuyện này trước kia làm rất thành thạo, đã làm gần trọn mười năm, bây giờ ngẫm lại thật là khó tin, tôi vậy mà ở loại thời đại này sống gần mười năm.

Thím mới đầu muốn tới giúp, thấy tôi làm vừa nhanh chóng vừa chuyên nghiệp, cũng liền thôi.

"Tiểu Vũ, con nói thật cho chú..." Sắc mặt chú tái nhợt hỏi: "Chú sẽ biến thành xác sống sao?"

Tôi lắc lắc đầu nói: "Bị cắn sẽ không sao, chết rồi mới sẽ biến thành dị vật."

Chú lại vẫn không tin, bức hỏi: "Thật sự? Không gạt chú?"

Tôi thốt lên nói: "Con sẽ không lấy mạng của Thư Quân để mạo hiểm."

Nghe vậy, chú thở phào một hơi lớn, thím yên tâm đến trực tiếp bật khóc.

Tôi lại rất kinh ngạc, bắt đầu từ lúc nào, mình vậy mà để ý Cương Thư Quân như thế? Cô ấy là em gái của Cương Thư Vũ, thế nhưng không phải em gái của tôi!

Còn có Cương Thư Thiên, cho đến bây giờ, tôi vậy mà cũng không muốn tin anh ta đã chết lắm, luôn cảm thấy anh ta sẽ không chết, đây là chuyện làm sao? Mình vì cái gì có lòng tin như thế đối với một người quen biết chưa đến một ngày?

Chẳng lẽ bởi vì đây là thân thể của Cương Thư Vũ, cho nên cảm tình của cậu ta cũng ảnh hưởng đến tôi rồi sao?

Buông tầm mắt xuống, tôi cẩn thận băng bó vết thương của chú, nhưng nếu như là trước kia, người bị vây khốn ở loại hoàn cảnh này vừa lại bị trọng thương, tôi nhất định sẽ giết người đó!

Mặc dù bị cắn sẽ không biến thành dị vật, nhưng người bình thường bị cắn rồi lại rất dễ chết, viêm nhiễm chính là một vấn đề lớn, bây giờ bên tay chỉ có thuốc giảm sốt bình thường, không có thuốc kháng sinh.

Ít nhất nên trói nam nhân này lại, tránh cho ông ấy đột nhiên chết. Tôi nhìn thím và Thư Quân, thím đang cho chú uống nước, Thư Quân thì cắt một miếng góc áo, thấm ướt lau máu trên mặt chú. Tôi nói không ra lời.

Tôi lê chân đến bên cửa, miễn cưỡng tìm cái nơi không bị tạp vật ngăn chặn, áp tai lên nghe tiếng vang bên ngoài, bên ngoài đã không còn âm thanh rồi.

Tôi ngồi xuống bắt đầu băng bó cổ chân của mình. Ký ức lúc tận thế mới bắt đầu đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn đại khái có thể nhớ ra, lúc này, dị vật ăn xong cần thời gian tiêu hóa rất dài, nhất là khi đã ăn cả một con dị vật, ít nhất sẽ có một ngày giảm xóc.

"Ca, trước hết đừng băng, em dùng nước khử trùng lau chân cho anh một chút, trên chân anh có rất nhiều vết cào đây." Thư Quân vừa lại xé một góc áo, vạt áo của cô cũng đã rách tơi tả rồi.

"Nhẫn nhịn một chút, nhất định rất đau."

Tôi gật đầu, mặc dù loại vết cào này hẳn không đến nỗi viêm nhiễm, nhưng lấy trạng huống thân thể của mình bây giờ, cẩn thận là trên hết.

Nhìn Thư Quân nghiêm túc lau chân của tôi, vệt nước mắt vẫn còn, mặt đầy dơ bẩn, tôi đột nhiên tuôn đầy đau lòng, loại cảm tình này dọa cho tôi suýt nữa bật dậy.

"Ca?" Thư Quân căng thẳng nhìn tôi, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì!" Tôi vội vàng nói với ba người đang căng thẳng, do dự một chút, mở miệng hỏi: "Quân Quân, chú thím, các người có cảm thấy con đã thay đổi rất nhiều không?"

Thư Quân chớp chớp mắt, nói: "Ngoại trừ việc anh biết những chuyện này sẽ xảy ra thì rất kỳ quái, cái khác đều không làm sao thay đổi à, vì sao hỏi như thế?"

Không làm sao thay đổi...

"Giấc mơ của anh rất dài, dài xấp xỉ mười năm, hơn nữa anh ở trong mơ không phải dáng vẻ này, là người khác, cho nên anh nghĩ mình có phải là giống cái người kia rồi hay không."

Thư Quân suy nghĩ một chút, nói: "Thật sự không thay đổi bao nhiêu, chỉ là nhị ca anh còn đáng tin cậy hơn trước kia đây! Càng ngày càng giống đại ca rồi."

Không làm sao thay đổi, chẳng trách chưa từng bị hoài nghi, nhưng tôi không vui nổi một chút nào, đau khổ mà nhắm mắt, chẳng lẽ tôi không phải Quan Vi Quân, chẳng lẽ mười năm đó thật sự là một giấc mơ, tôi vẫn là Cương Thư Vũ?

"Ca!" Thư Quân quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy? Đau đầu sao?"

"Có một chút." Tôi miễn cưỡng cười cười, "Cho anh một viên thuốc giảm đau."

"Được."

Uống thuốc xong, tôi cẩn thận hồi tưởng, mặc kệ làm sao, thật sự hoàn toàn nhớ không nổi ký ức của Cương Thư Vũ, chỉ nhớ được mình là Quan Vi Quân, nhớ được mười năm đó, nhớ được hắn...

"Ca."

Mở mắt, Thư Quân lo lắng nhìn tôi, "Đầu còn đau sao?"

"Không đau nữa, anh chỉ là nhắm mắt dưỡng thần."

Tôi đứng lên, sau khi dùng băng vải vững vàng cố định cổ chân, mặc dù vẫn còn đau, nhưng sẽ không trở ngại hành động nữa.

"Quân Quân, thím, hai người giúp con chuyển đồ đi một chút, mở một khe cửa, con muốn xem thử trạng huống."

"Đây quá nguy hiểm rồi! Tiểu Vũ chân của con còn bị thương đây!" Thím lập tức phản đối.

Tôi lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không thể cứ luôn nhốt ở trong đây, vật tư trong đây quá ít, chúng ta cầm cự không được mấy ngày, nhất định phải nghĩ biện pháp đến tầng hầm, hơn nữa tên cơ bắp kia có khả năng là từ bên ngoài vào, chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp đóng cửa chính lại, bằng không nếu dị vật vào nhiều hơn thì gay go rồi."

"Um... tên cơ bắp kia." Thư Quân nói đến từ này suýt nữa bật cười, nhưng lập tức khôi phục nghiêm túc nói: "Hẳn là không phải từ bên ngoài vào, em từng thấy hắn, hắn là bạn trai của cô y tá, chắc là nửa đêm hôm qua được cô y tá mang vào nhà chúng ta."

Nghe vậy, tôi suýt nữa thở không nổi vì tức. Thật không nên để cho y tá ở lại, tự dưng có thêm hai tên dị vật, còn đều không ngoan ngoãn ở trong phòng, vậy mà chạy đến nhà bếp nơi vật tư nhiều thứ hai, thật là tức chết tôi rồi! Chúng tôi đáng lẽ có thể an ổn mà trải qua thời kỳ đầu tận thế!

Thư Quân vội vàng vuốt ngực tôi để thuận khí, qua một hồi, tôi mới dịu lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro