Ngoại truyện : Băng tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lão đại, đi thêm một đoạn đường ngắn nữa chắc là sẽ đến.”

Bách Hợp quay đầu qua, trên mặt có một vết sẹo hình con rết xấu xí, khiến người không khỏi thở dài.

Cương Thư Thiên nhàn nhạt nói: “Mọi người đóng quân ở đây, tôi tự đi qua.”

Nghe vậy, Bách Hợp thoáng bất an, mấy năm qua, Cương Thư Thiên dốc sạch mọi thứ chính là vì để trở về Cương gia, không lâu trước kia thậm chí mất đi tiểu Sát, người còn lại trong đoàn lính đánh thuê cũng không nhiều, hơn nữa đều không phải đoàn viên cấp nguyên lão.

Có thể nói vì để trở về đây, cả đoàn lính đánh thuê đều sắp chết sạch rồi, nếu như bọn họ ban đầu lựa chọn đóng quân ở nguyên tại chỗ, khẳng định sẽ không thảm như thế.

Dưới tình huống này, Cương Thư Thiên làm sao có thể chịu được sự hụt hẫng, nhưng ai cũng biết, đây hụt hẫng là cái chắc rồi, chỉ có bản thân hắn trước sau không chịu tỉnh ngộ.

“Để tôi đi theo đi…”

“Tôi tự mình đi qua.” Cương Thư Thiên lạnh lùng nói: “Không có dị nghị!”

Bách Hợp ngậm miệng, biết khuyên nữa cũng vô dụng, Cương gia đã thành tâm bệnh của lão đại, hoàn toàn không cho phép ai đụng chạm.

Cô chỉ là lo lắng, lão đại nhà mình sau khi nhìn thấy sự thực, tâm bệnh này sẽ một hơi bạo phát ra, rốt cuộc sẽ dẫn đến hậu quả thế nào?

Đoàn lính đánh thuê đã sắp không còn ai nữa, nếu mất thêm lão đại, Bách Hợp không biết mình còn có thể đi đâu, đương nhiên, lấy thực lực của cô, đi đâu cũng không thành vấn đề, nhưng, đi đâu cũng không có ý nghĩa, cô vốn không có vướng mắc gì, chỉ có đoàn lính đánh thuê Cương Vực, nếu chẳng còn gì nữa, cô cảm thấy mình không có dũng khí đi tiếp.

Loại thế giới này, đi đâu cũng không quan trọng, bên cạnh rốt cuộc có ai đi cùng hay không mới là trọng điểm.

“Lão đại.” Bách Hợp lòng buồn rầu, cầu khẩn: “Tôi chỉ hi vọng anh nhớ rằng, chúng tôi đi cùng anh trở về, dùng mạng cùng anh trở về nhà! Cầu xin anh hãy nhớ tôi vẫn còn ở đây.”

Cương Thư Thiên nhìn cô, mấp máy môi, chung cuộc không nói ra nửa câu hứa hẹn.

Bách Hợp xoay người đi, nước mắt chảy đầy mặt, giọng điệu lại lạnh lùng, nói: “Thù của tiểu Sát còn chưa báo, đoàn trưởng như anh có nghĩa vụ phải giúp cậu ấy báo thù, cho dù anh chết ở trên tay Mười Ba, thù này cũng phải báo bằng được!”

Sau lưng, cuối cùng cũng có hồi ứng: “Ừ.”

Bách Hợp yên tâm, lau mặt, ít nhất xác định lão đại sẽ trở về, về phần tương lai liệu có cố ý đi đồng quy vu tận với Mười Ba hay không, đó tính sau đi.

Xoay người trở lại, đoàn trưởng nhà mình đã đi xa, dưới ánh chiều tà, một vệt băng tinh phản ánh màu đỏ rực của hoàng hôn, đẹp không sao tả xiết, nhưng Bách Hợp lại chỉ cảm thấy không lành, màu sắc của máu, dù đẹp nhưng đều không lành.

◊◊◊◊

Cương Thư Thiên đi không nhanh, lấy thực lực hiện tại của hắn mà nói, tốc độ di chuyển có bao nhiêu nhanh, người ngoài rất khó tưởng tượng, hắn cũng cực hiếm khi lộ ra thực lực chân chính của mình, bởi vì không cần thiết.

Bây giờ loáng thoáng có cái danh hiệu mười hai cường giả đỉnh cấp gì đó, cũng là kết quả khi một số phương tiện truyền thông được khôi phục, bằng không ai có thể biết châu lục khác xảy ra chuyện gì, chứ đừng nói xếp hạng cường giả.

Loài người có Băng Hoàng Cương Thư Thiên, Lôi Thần Cận Triển, Hỏa Vương Dibert.

Trong đó, Lôi Thần Cận Triển ở gần đây, Cương Thư Thiên biết Cận Triển, mặc dù không quen thuộc lắm, cũng đã rất lâu không thấy rồi, nhưng hắn cũng không định đi qua thăm hỏi, chủ yếu là sắp đến nhà rồi, tất cả mọi chuyện đều xếp phía sau.

Loài người thoáng hi vọng tam đại cường giả có thể liên hợp với nhau, dù sao thì dị vật vẫn là phe có thế lực cường đại nhất hiện nay, mà loài người là một trong những lựa chọn trong thực đơn của chúng.

Cương Thư Thiên lại biết không thể có chuyện liên hợp, Cận Triển vốn là cậu chủ xã hội đen, hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, Dibert thì lại là người của phía quân đội và chính phủ, nhờ việc dựa vào Dibert và quân đội thuộc về hắn, chính phủ chỗ đó hình như vẫn còn thoi thóp, cũng khó có được Dibert còn chịu nghe lệnh từ cấp trên, mà chính phủ và phía quân đội có nghe chỉ thị từ người khác không? Cũng là không thể nào.

Thế lực dưới tay Cương Thư Thiên là yếu nhất, hắn thậm chí không có phát triển căn cứ địa, nhưng hắn cũng không sợ, Cận Triển và Dibert vẫn chưa thể đột phá cấp bảy, mà hắn sớm đã là cấp tám.

Dọc đường đánh giết trở về quả nhiên là phương pháp tốt để rèn luyện. Cương Thư Thiên không khỏi cười khổ, không thể không thừa nhận, khổ nạn xác thực có trợ ích rất lớn cho việc tăng cường thực lực.

Đi dù chậm cách mấy, cuối cùng cũng phải đối mặt, Cương Thư Thiên từ xa đã nhận ra khu dân cư nơi nhà mình ở, cho dù đã bị hủy gần hết, nhưng hắn vẫn nhận ra chỉ bằng cái liếc mắt.

Hạ băng đao xuống, hắn từng bước đi qua, mặc dù muốn đi chậm một chút, nhưng không nhịn được tăng nhanh bước chân, đi vào một con đường vừa quen thuộc nhưng vừa xa lạ, Cương Thư Thiên phát hiện ký ức của hắn đã có chút mơ hồ rồi, khó khăn lắm mới nhận ra bảng chỉ đường quen thuộc, hắn nhớ, đi lên hai bước nhìn sang bên trái, là có thể nhìn thấy nhà…

Dị vật màu đen to lớn đang đứng ở chỗ không xa, mặc cho Cương Thư Thiên muốn lừa gạt mình làm sao, cũng không gạt được, nơi đó chính là nhà của hắn.

Cương Thư Thiên từng bước đi qua, hắn vẫn không thể suy sụp, nhiều năm như vậy rồi, khả năng Thư Vũ và Thư Quân vẫn còn ở chỗ ban đầu không cao, nói không chừng sớm đã di chuyển rồi, hắn chỉ là đến tìm manh mối.

Nhưng hắn từ đầu đến cuối luôn vô thức quên rằng, Băng Hoàng Cương Thư Thiên sớm đã danh chấn thiên hạ, nếu hai người thật sự còn sống, thì làm sao không đến tìm đại ca nhà mình?

Cương Thư Thiên từng bước tới gần, lặng lẽ quan sát con dị vật này, với cấp tám, hắn có thể đến gần bất cứ thứ nào mà không bị phát phiện.

Dị vật này ngoài dự liệu, còn khá giống người, nửa thân trên là thể người, chỉ là tóc đen dài buộc từng bó hệt như yêu nữ tóc rắn, trên người có đường vân màu đỏ, nhất là hai đường vân đỏ dưới mắt, hệt như vệt nước mắt, mà cả phần thân dưới lại là một đống dạng bùn.

Cả con dị vật chiếm cứ phía trên căn nhà đã sập một nửa, đang nhìn tà dương, hình như rất thích cái vật hình tròn đỏ au đó.

Cương Thư Thiên lặng lẽ đứng rất lâu, hắn không định hành động, càng không muốn hành động…

Nếu như không giống thì tốt, nếu như thay đổi nhiều hơn một chút, nhận không ra thì tốt, ít nhất còn có một tia hi vọng, vẫn có thể đi tìm người mà vĩnh viễn không thể tìm được.

Nhưng trời cao ngay cả một chút xíu xót thương này cũng không muốn cho hắn!

“Thư Vũ?”

Dị vật đó giật mình, quay người lại, nhìn thấy một tên bé con, thế là yên tâm, nó cho rằng thứ này quá nhỏ quá yếu, mới có thể khiến nó căn bản không chú ý đến đối phương.

“Thư Vũ, anh, anh là đại ca em, còn nhớ không?”

Cương Thư Thiên từng nghe thấy một ý kiến cho rằng, có một số dị vật sẽ bảo lưu thần trí của người ban đầu, hắn còn từng khịt mũi khinh bỉ, nhưng giờ đây… Cái gì cũng được, hắn cái gì cũng sẵn sàng tin.

“Ái chà chà, vậy mà vẫn còn người không rõ à?” Dị vật kia cười nói: “Ta không phải cái người trong miệng ngươi, ngươi nên rất rõ mới đúng, loài người các ngươi chẳng phải sớm đã rõ rồi sao? Bọn ta ký túc ở trên cơ thể người, sau đó hấp thu chất dinh dưỡng, rồi lớn lên thành dị vật, loài người chẳng qua chỉ là đất đai và phân bón, để bọn ta cắm rễ, sau đó còn có thể ăn các ngươi để lớn lên, thật là cảm tạ sự hi sinh của các ngươi rồi.”

Hi vọng xa vời bị chọc vỡ một cách không thương tiếc, Cương Thư Thiên chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn không thể rõ ràng hơn, Thư Vũ sớm đã chết, chết ở trong sương đen —- Không, có lẽ còn sớm hơn, từ lúc bất ngờ bị gạch men đập trúng, nó đã chết rồi cũng không chừng.

Dị vật này chiếm cứ thân thể của Thư Vũ, còn mang khuôn mặt của cậu, nhưng tuyệt đối không phải em trai Cương thư Vũ của hắn!

Người nhà của hắn sớm đã chết hết, cả đoàn lính đánh thuê đều rõ, chỉ có Cương Thư Thiên không muốn tin tưởng, dốc cạn mọi nỗ lực để về nhà.

Hắn có biết bao mong đợi Thư Vũ sẽ không chết, cho dù hôn mê bất tỉnh, có lẽ vẫn có thể vượt qua thời khắc phán xét, thậm chí có thể tỉnh lại.

Thư Vũ là một đứa trẻ kiên cường lạc quan như vậy, chỉ cần nó có thể tỉnh lại, nhất định có thể bảo vệ Thư Quân và chú thím, có thể bảo vệ người nhà, cho đến khi hắn trở lại.

Nhưng hết thảy chỉ là hi vọng xa vời.

Căn bản không có kỳ tích.

Em trai, em gái, chú và thím sớm đã chết từ khi tận thế mới bắt đầu rồi, hắn lại tốn nhiều năm như vậy mới trở về tìm người nhà, trên đường còn không ngừng mất đi thành viên đoàn lính đánh thuê, Caine, Trịnh Hành, Vân Thiến, tiểu Sát… Chỉ còn lại mỗi Bách Hợp.

Mà đây đều là vì cái gì?

Cương Thư Thiên ngẩng mặt lên trời cười dài, khí tức băng hàn bộc phát ra trong một hơi.

“Ngươi, ngươi…” Dị vật la hét: “Chẳng lẽ ngươi là Băng Hoàng Cương Thư Thiên? Không thể nào, cho dù là Băng Hoàng cũng không thể mạnh đến thế, ta sắp đến cấp bảy rồi, chỉ còn một chút xíu nữa thôi.”

Cương Thư Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi vĩnh viễn đều kém một chút như vậy.”

Băng Hoàng đã ra tay, con dị vật này quả thật không yếu, theo như nó nói, đã sắp đến cấp bảy rồi, không ngờ xung quanh Lôi Thần Cận Triển vậy mà có dị vật mạnh như thế nhưng không bị phát hiện, theo thời gian, nói không chừng sẽ là một Mười Ba khác.

Không hổ là dị vật do Thư Vũ hóa thành, quả nhiên mạnh hơn người.

Cương Thư Thiên cảm thấy tâm thái của mình có chút vặn vẹo rồi, hắn vậy mà không muốn giết con dị vật này, không dám cứ như thế giải quyết khúc mắc của nhiều năm qua, hắn sợ mình không thể chống chọi tiếp, ngay cả thù của tiểu Sát cũng không đủ để chống đỡ hắn.

Đã đánh bao lâu, Cương Thư Thiên căn bản không rõ, nhưng cho dù hắn vẫn có thể tiếp tục đánh, dị vật kia lại cầm cự không nổi, nó mấy lần muốn trốn, nhưng có chỗ nào trốn được, bùn ở phần thân dưới đã bị Băng Hoàng đông thành băng, cầm cố một cách vững vàng.

Cương Thư Thiên đi đến trước mặt nó, thể hình của hai người chênh lệch rất xa, con dị vật kia to như một căn nhà, hắn chỉ có thể đứng ở phía trên chân của đối phương, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

“Đừng giết ta!” Đối phương đau khổ cầu xin, sau đó chợt nảy ý tưởng, vội vàng gọi: “Ca ca, anh là anh trai em có đúng không? Em nhớ ra rồi, ca ca đừng giết em!”

“Gọi anh là đại ca, em và Thư Quân đều thích gọi anh là đại ca.”

“Đại ca!” Đối phương lập tức biết sửa đổi mà gọi.

Cương Thư Thiên mỉm cười, bước lên bậc thang băng đến trước mặt dị vật, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ kia, em trai trước giờ đều trông rất đẹp, ngay cả Thư Quân cũng nói nhìn nhị ca nhiều, thật sự không biết tương lai phải tìm người đẹp trai thế nào để làm chồng, mới có thể bỏ vào mắt.

Vậy mà ngay cả khi hóa thành dị vật cũng không khó coi, thật là.

Thấy vậy, dị vật âm thầm thở phào, cảm thấy mình có thể sống tiếp, nói không chừng còn có thêm một chỗ dựa?

Nghĩ đến đây, nó trở nên hưng phấn, mặc dù bị đánh thê thảm, phải tốn một thời gian mới có thể phục hồi như cũ, nhưng nếu như có thể đổi lấy chỗ dựa mạnh như thế, vậy vẫn là có lời rồi!

“Thư Vũ, nói cho đại ca một chuyện.”

“Được.” Dị vật cố gắng giả vờ hiền lành vô hại, nhưng không biết bề ngoài của mình nhìn làm sao cũng giống như tà thần, vừa giả bộ như vậy, vừa quỷ dị vừa buồn cười.

Cương Thư Thiên mỉm cười, khẽ hỏi: “Có phải em đã ăn Thư Quân?”

Dị vật cứng đờ, hắn đã ăn thịt người nhiều năm như thế, nào biết được mình từng ăn ai, càng không biết tên của đồ ăn.

Lúc này, Cương Thư Thiên đột nhiên tự tát mạnh vào chính mình, lẩm bẩm: “Mình đang nói cái gì vậy, Thư Vũ sẽ không làm hại Thư Quân, mặc dù nó cứ thích chọc em gái, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không làm hại Thư Quân! Ngươi tên dị vật này căn bản không phải Thư Vũ!”

Dị vật nhìn ra sự bất thường, cho dù vứt bỏ phần thân dưới giống như bùn cũng phải bỏ trốn, nhưng nó đã như nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể trốn ra khỏi lòng bàn tay của Băng Hoàng.

Đánh nát mặt, dị vật này không có tư cách mang khuôn mặt của Thư Vũ; đánh nát ngực, dị vật không nên có trái tim của Thư Vũ; đánh nát mọi thứ xung quanh, nhà nếu đã không còn, ở đây nên là một vùng nghĩa địa để bồi táng.

Tim lạnh như băng.

Cương Thư Thiên phát hiện năng lực của mình hình như mạnh hơn rồi, vốn là cường giả cấp tám ngạo thị thiên hạ, giờ đây có thể tính là cấp chín rồi sao? Sợ rằng không ai biết, bởi vì căn bản chưa có ai đạt đến loại cảnh giới này.

Nhưng đây thì có ý nghĩa gì?

Thế giới của hắn sớm đã bị hủy diệt rồi, mình chỉ là đến bây giờ mới biết.

Hệt như bức tượng băng đứng yên ở tại chỗ rất lâu, cho đến khi Bách Hợp tìm đến, quỳ xuống khóc một đêm, Cương Thư Thiên đi theo cô trở về, tìm chỗ đóng quân, phát triển đoàn lính đánh thuê Cương Vực, chỉ là danh hiệu của Băng hoàng đã đủ cho một đống người nối tiếp nhau mà đến.

Cho đến một ngày, có một kẻ trông giống như con sâu nói có khả năng trở về quá khứ, Cương Thư Thiên đột nhiên phát hiện mình đã sống trở lại…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro