Chương 3-10: về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng giữa trời băng đất tuyết, tôi chợt nổi lên ý niệm trên thế giới này nói không chừng đã chẳng còn ai nữa, thế là trở nên khủng hoảng, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng động nhỏ bé, tôi vội vàng quay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, vừa liếc mắt đã tìm được rồi, trên đất tuyết có người, cái đuôi vừa to lớn vừa nổi bật như vậy, căn bản không giấu được.

Mười Ba đang đưa lưng vào tôi, hình như định bỏ chạy, mặc dù tôi bị trọng thương, nhưng đối phương chỉ có thể bị thương nặng hơn tôi mà thôi, hơn nữa hắn còn sợ lạnh!

Tôi cười lạnh một tiếng, bất chấp toàn thân thương đau, giơ băng thương và dao găm lên, dưới chân hóa ra băng đao, chịu đựng cơn đau toàn thân, cố gắng trượt qua, Mười Ba cũng chú ý đến tôi, hắn dốc sức chạy, nhưng làm sao chạy thắng được tôi.

Chớp mắt đã đuổi tới, tôi muốn trực tiếp đạp ngã hắn, hắn tránh được, nhưng lại tự trượt chân, cả người té xuống đất, cú ngã này khá nặng, cả thân thể trực tiếp đập lên mặt đất, không biết vì sao, vậy mà không dùng tay chống đất, thảm đến chỉ thiếu mỗi việc đập mặt xuống mà thôi.

Cười lạnh một tiếng, tôi hóa ra băng thương, khi đang định cắm thương vào sau lưng hắn, triệt để giải quyết gã này, lại đột nhiên cảm thấy tư thế của hắn quá quỷ dị, trông giống như đang ôm thứ gì đó.

Đây là quỷ kế sao? Tôi do dự một chút, vừa lại cảm thấy mình lo lắng vô căn cứ, biểu hiện của Mười Ba đến tận bây giờ thông minh hơn dị vật khác rất nhiều, nhưng cũng không đến mức có thể thi triển âm mưu quỷ kế.

Tôi thậm chí có loại cảm giác, gã này sợ là xem thường âm mưu quỷ kế.

“Xoay lại.” Tôi ra lệnh.

Mười Ba làm theo, nghĩ đến hắn thật sự bị thương rất nặng, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, mới sẽ nghe lời như vậy, hắn vừa xoay qua, trong lòng xuất hiện một thân thể nho nhỏ —- Vậy mà là Bối Bối.

Tôi sửng sốt, vươn tay muốn bế cô bé, Bối Bối lại bám chặt cổ Mười Ba, thoạt nhìn rất lưu luyến, trái lại dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn vào tôi.

Cô bé run rẩy, tôi còn tưởng nó đang sợ hãi, nhưng Mười Ba kéo kéo áo bào trắng, nỗ lực bao phủ nó, tôi lúc này mới hiểu, xung quanh băng tuyết ngập trời, nếu không phải Mười Ba ôm nó, sợ rằng Bối Bối sớm đã chết cóng rồi.

Tôi và Băng Hoàng suýt nữa hại chết Bối Bối, Mười Ba lại không ngừng bảo vệ Bối Bối, đây rốt cuộc là tình huống quỷ dị gì vậy, vì sao tôi lại có loại cảm giác mình mới là phe phản diện? Thật hoang đường khiến người muốn bật cười.

“Ngươi muốn giết ta?” Mười Ba cẩn trọng nhìn băng thương, hết sức e sợ nó.

Vấn đề này hỏi hay lắm, tôi hình như nên giết hắn, cướp bé gái kia đi, trực tiếp đến phía Đông tìm đại ca và em gái, tiếp đến không ngừng tăng cường Cương Vực, trở thành cường giả đỉnh cấp, sở hữu đoàn đội mạnh nhất, giết chết toàn bộ người trong sở nghiên cứu phân tử, tung hoành ở tận thế… Đây nghe làm sao giống chí hướng của Hạ Chấn Cốc như vậy?

“Cương Thư Vũ?”

Tôi nhìn Mười Ba, hắn vậy mà nhớ kỹ tên tôi đến thế.

“Mười Ba, ngươi có hận loài người không?”

Mười Ba nhìn tôi, mới đầu hình như muốn nói hận, nhưng Bối Bối đột nhiên ngẩng đầu nhìn, hắn lại đột nhiên không nói nữa, chỉ là ôm cô bé, động tác đó giống như đang dỗ dành, nếu như không chú ý bộ phận dị hóa của Mười Ba, bọn họ trông lên thậm chí giống như một cặp cha con.

“Ngươi có hận sở nghiên cứu phân tử không?” Nói xong, tôi nhìn thấy sự khó hiểu của Mười Ba, lập tức rống lên: “Ngươi có hận những người nhét ngươi vào trong ống thủy tinh không?”

Trên mặt của Mười Ba lập tức bùng lên thù hận, tốt lắm, thù hận của hắn đối sở nghiên cứu phân tử đã rất sâu rồi, chỉ là không rõ tên gọi của sở nghiên cứu mà thôi, không sao cả, tôi đã nói cho hắn rồi, hắn sẽ ghi nhớ.

“Thề đi! Hãy thề với ta ngươi nhìn thấy người của sở nghiên cứu phân tử thì sẽ giết! Ta sẽ tha cho ngươi đi!”

Mười Ba lại lắc đầu nói: “Ngươi có thể yêu cầu cái khác, ta vốn đã muốn giết bọn chúng.”

“Ta không có yêu cầu nào khác.” Chẳng lẽ yêu cầu hắn đừng ăn thịt người sao? Bạn thử bắt một người thề từ nay không ăn thử xem, cho dù thật sự nhận được lời thề, có thể tin không?

Mười Ba nghiêm túc nói: “Ta thề, nhìn thấy người của sở nghiên cứu phân tử thì sẽ giết.”

Tôi nhắm mắt, nỗ lực đè nén lý trí đang tràn ngập đầu óc. “Đi! Trước khi ta đổi ý, cút mau!”

Mười Ba cũng không có bất cứ do dự nào, ôm chặt lấy Bối Bối, xoay người liền cà nhắc cà nhắc mà đi.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, chỉ cần cô bé kêu một tiếng, thậm chí liếc một cái, tôi sẽ ra tay giữ nó lại, nhưng trước sau không có nhận được bất cứ cầu cứu nào đến từ cô bé.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bọn họ, tôi lúc này mới ngồi xuống, ôm đầu, mặc cho lý trí trở về.

Mạng của mười vạn người, tiểu Sát của thế giới khác, Băng Hoàng muốn giúp tiểu Sát báo thù như vậy… Tôi làm sao lại thả Mười Ba đi! Làm sao có thể? Vậy mà còn để hắn mang Bối Bối đi, còn dì Trần thì sao đây?

Nhưng bộ dạng Mười Ba biểu hiện ra không đúng, hắn bây giờ căn bản không hận loài người, tôi có thể nhìn ra, mà dựa vào sự cường hãn của hắn, bên cạnh vừa lại mang theo Tu La và Mẫu Ma Anh, loài người có chỗ nào uy hiếp được hắn, hắn căn bản không có lý do căm hận loài người, ai không dưng lại hận một món ăn đây?

Cộng thêm việc Ngô Diệu Cẩm mang người của sở nghiên cứu tới, đại khái có thể đoán ra được, nếu như không có sự can thiệp của tôi và Băng Hoàng, Mười Ba tám phần sẽ bị người của sở nghiên cứu bắt trở về, mà lần này, hắn khẳng định sẽ biến thành đối tượng nghiên cứu quan trọng, về sau mới trốn ra lần nữa.

Đến lúc đó, Mười Ba tuyệt đối sẽ hận loài người thấu xương, hơn nữa căn bản không cần trông mong hắn sẽ phân biệt sự khác nhau giữa sở nghiên cứu phân tử và người khác, tuyệt đối sẽ giết cả hai.

Nhưng bây giờ chuyện đã khác, Mười Ba không có bị bắt trở về, còn mang theo một loài người là Bối Bối, coi cô bé như bảo vật, như vậy hắn chắc sẽ không hận người như thế nữa đi, càng tuyệt hơn là hắn vẫn hận sở nghiên cứu phân tử, thề sẽ gặp một người giết một người!

Kết quả này không thể tốt hơn được nữa, đúng chứ? Nếu như không đúng thì sao? Vậy tôi đã thả đi một tên dị vật tương lai sẽ giết chết mười vạn người!

Hơn nữa mặc kệ suy luận có đúng hay không, Mười Ba chung cuộc đã giết tiểu Sát… Không đúng, đó là Mười Ba của thế giới khác, tiểu Sát ở đây vẫn còn sống rất tốt, thế giới song song chết tiệt này, thật sự khiến tôi loạn cào cào!

Ngực đầy đau đớn, lý trí và sự điên cuồng đan xen lẫn nhau, tôi căn bản không biết nên làm thế nào mới là đúng, vì sao dưới tình huống biết trước tương lai, đúng sai vẫn khó phán đoán đến thế?

Vì sao biết tương lai, vượt lên cấp hai trước tiên, tôi vẫn không ngừng mất đi? Lần này là Băng Hoàng, lần sau thì sao? Liệu có thể là đại ca hay không? Hay có khi là Thư Quân?

“Không —-“

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên thân ảnh vỡ vụn của hai người họ, đau thấu tâm can, tôi không nhịn được ôm đầu, bên tai là từng tiếng la hét nối tiếp nhau, không thể dừng lại và cũng không muốn dừng.

Cho đến khi trên mặt đột nhiên bị khẽ chạm vào.

“Đại ca?” Tôi vội vàng quay đầu nhìn, lại nhìn thấy một chiếc lá xanh mướt, đặc biệt nổi bật ở trong màn tuyết trắng xóa.

Một chồi cây nho nhỏ bám ở trên vai tôi, vừa quen thuộc vừa xa lạ, tạo hình chồi cây cộng thêm hai phiến lá, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Cương Tiểu Dong, nhưng cành cây vốn màu nâu giờ đã thành màu trắng bạc bán trong suốt, giống như là băng.

Đây là do Băng Hoàng vì cảm tạ Cương Tiểu Dong đã cứu tôi sao? Không, suy cho cùng vẫn là muốn để lại trợ lực cho tôi đi.

Cương Tiểu Dong cử động hai cái rễ mảnh khảnh kia, nó bây giờ hình như còn nhỏ hơn trước kia một chút, hành động giúp tôi chặn súng này vẫn là đã làm nó trọng thương.

Chồi cây nhỏ giống hệt như người mà “ngồi” ở trên vai của tôi, dùng hai cái rễ nhỏ cọ vào mặt của tôi.

Tôi đột nhiên hiểu ra. “Ta đi tìm chút đất làm chậu cây cho ngươi.”

Nói xong, Cương Tiểu Dong không cọ nữa, chẳng lẽ vẫn thật sự nghe hiểu?

Tôi cười, âm thanh đi ra lại là tiếng nghẹn ngào, vội vàng lau mặt, đứng lên định đi đào đất, lúc này lại cảm thấy có chút không đúng, giống như đã thiếu cái gì… Băng thương và dao găm đâu?

Đó là của Băng Hoàng cho tôi đấy! Hoảng loạn nhìn khắp bốn phía, lại trước tiên nhìn thấy băng vân màu lam bạc trên cánh tay mình lóe sáng, tôi giống như được nhắc nhở mà hiểu ra.

Thương và dao găm đều thu vào rồi.

Tôi ngây ra một hồi lâu, bắt đầu đào đất, làm xong chậu cây của Cương Tiểu Dong, tiếp đến thì đi về phía Đông, không quẹo vào đâu nữa, nếu như ngay từ đầu không quẹo vào đâu, có lẽ… còn có lẽ cái gì đây? Người kéo tôi quẹo lung tung chẳng phải chính là Cương Tiểu Thiên sao?

Đã ôm lòng muốn chết rồi, cho dù anh ấy đi theo tôi đến Lan đô, cũng chẳng qua chỉ là vì để nhìn Thư Quân một cái đi? Băng thương và dao găm này không có khả năng là lâm thời nảy ý làm ra, anh ấy sớm đã định như thế rồi!

Tôi ôm Cương Tiểu Dong, bắt đầu đi về phía Đông, cũng không biết có phải là do khí tức của Băng Hoàng vẫn còn, trên đường thậm chí không có dị vật dám đến gần, đầu tiên nhặt lại chiếc xe máy, cứ thế chạy một mạch về phía Đông, cho đến khi xe không chạy được nữa, tôi bỏ lại xe, bắt đầu đi bộ.

Lúc hồi thần lại, tôi có chút không biết mình đang ở đâu, nhìn thẳng về phía trước, tòa kiến trúc kia giống như là tháp chuông, nhớ trong thư đại ca nói có tòa tháp chuông…

“Tiểu Vũ!”

Ai gọi tôi? Tôi ngơ ngác nhìn một người lao tới, thốt lên: “Tiểu Sát? Anh làm sao còn sống?”

Tiểu Sát chẳng phải đã bị Mười Ba giết rồi sao?

Anh ta sửng sốt, chạy đến trước mặt tôi, từ mừng rỡ chuyển sang khó hiểu, hỏi: “Cái gì? Tôi đương nhiên còn sống, cậu bị thương rồi sao?”

Tôi lắc đầu, nhưng vẫn bị tiểu Sát bế bổng lên, muốn vùng vẫy nhưng lại phát hiện mình chẳng có một chút sức lực nào, cho nên cũng mặc kệ, mặc cho anh ta bế tôi chạy một mạch, dọc đường còn hò hét.

“Lão đại! Thư Vũ trở về rồi, cậu ấy tự mình về rồi, mọi người mau ra ngoài!”

Được người bế như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, có chút mơ mơ màng màng, vậy mà không nhớ nổi mình rốt cuộc đã đi mấy ngày, lần trước ngủ là lúc nào…

“Thư Vũ?”

Tôi thoáng cái tỉnh táo, nhìn qua thì thấy một khuôn mặt quen thuộc… Băng Hoàng? Cương Tiểu Thiên?

Đối phương nhìn tôi, mang theo nỗi vui mừng khôn xiết khi mất đi mà có lại được.

Băng Hoàng, thì ra anh còn sống rất tốt! Tôi giãy dụa xuống đất, muốn nhào về phía đối phương, nhưng chân đột nhiên mềm nhũn khiến tôi té nhào, may mà có người kịp thời đỡ tôi, mới không lao cả người xuống đất.

Ngẩng đầu lên, tôi liếc thấy trong mắt anh ấy hàm chứa lệ, còn nói cái gì mà đàn ông chảy máu chứ không rơi lệ, trông đã sắp khóc đến nơi rồi —-

Anh ấy mừng như điên ôm lấy tôi, giọng nói vừa như cười vừa như khóc, nói: “Thư Vũ! Em trở về rồi, anh đã biết em nhất định không sao mà, Thư Quân cũng là nói như vậy, nó nói ‘nhị ca là mạnh nhất, cho dù toàn bộ chúng ta chết sạch, anh ấy cũng sẽ không sao’, nó quả nhiên không sai! May mà không sai!”

Tôi mấp máy miệng, lòng có đầy những điều muốn hỏi, cuối cùng lại chỉ gọi lên: “Đại ca…”

Người này không phải Băng Hoàng, là đại ca, Băng Hoàng đã chết rồi!

Nói cái gì mà mang theo anh ấy chứng kiến một tương lai khác, cứ như không chết vậy, chỉ là hóa thân thành thương, tất cả đều là nhảm nhí! Chờ hôm nào Băng Hoàng mở miệng gọi tôi là em trai rồi hãy nói! Anh đã chết đến không thể chết hơn rồi!

“Đại ca anh là đồ đần!”

Cho dù Băng Hoàng là anh ở thế giới khác, cũng vẫn là anh, đồ đần không chịu sống tiếp!

Đại ca thừa nhận tất cả, áy náy nói: “Phải, đại ca là đồ đần, ngay cả hướng cũng tìm sai, để em chịu khổ rồi.”

Đúng đấy, phương hướng sai hoàn toàn, có thể sống thì nên sống tiếp, lấy chết tạ tội cái gì, thằng ngốc mới làm thế!

“Nhị ca!” Giọng con gái cao vút có thể chấn vỡ thủy tinh, còn đâu khí chất của một cô gái xinh đẹp, cứ như giọng của mấy con mụ chanh chua.

Thư Quân lao lên, đầu tiên là ôm chặt lấy nhị ca nhà mình, mạnh đến mức tôi cảm thấy nó muốn siết chết anh trai ruột, sau đó, nó ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói: “Nhị ca, anh về rồi.”

Nghe thấy lời này, tôi đột nhiên tỉnh hẳn cả người, nhìn sang hai bên, đại ca và em gái đều ôm lấy tôi không chịu buông, chú và thím đang chạy tới, xung quanh còn có những lính đánh thuê, cũng toàn là thần sắc vừa cao hứng vừa mừng rỡ… Đây là nhà, tôi về nhà rồi!

“Ừ, anh về rồi.” Nói xong, nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, lau lau, vẫn lau không sạch, đã vậy còn thấy em gái tuôn nước mắt, khóc một cách dữ dội, nước mắt của tôi cũng chảy không ngừng theo, dứt khoát mặc cho nó chảy.

Làm tổ ở trong cái ôm của anh trai và em gái, lòng tôi đầy uất ức, không nhịn được bật tiếng khóc, khóc hụt cả hơi, khóc cho đến tối tăm mù mịt gần như ngất xỉu, nhưng cho dù ngất thật cũng không sợ, bởi vì, tôi đã về đến nhà rồi.

◊◊◊◊

Khi tỉnh lại lần nữa, là tỉnh vì đói.

Bụng cũng đã réo thành một khúc nhạc giao hưởng, tôi miễn cưỡng ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy trời đất tối tăm, sờ sờ ngực, không đau, vết thương chắc đã khỏi hẳn rồi, cơn choáng váng này là do đói mà ra.

Ngồi dậy, chân liền chạm vào một cái chồi cây nhỏ, Cương Tiểu Dong được đặt ở bên cạnh giường, nó hoàn toàn không có phản ứng, tám phần là đang ngủ, chắc là vậy đi? Cây rốt cuộc có cần ngủ hay không, tôi thật sự không rõ, nhưng Tiểu Dong cũng đã biết đi đường biết phát run biết ăn dị vật rồi, ngủ một giấc cũng không phải chuyện quá khác thường.

Tôi chậm rãi bò dậy, muốn ra ngoài bảo Thư Quân nấu gì đó cho nhị ca sắp chết đói của nó ăn, khi vừa nắm vào tay cửa, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, tức thì dừng động tác.

“Nhị ca của em làm sao vậy? Nó, nó liệu có bị…”

Đây là giọng của đại ca, vừa cấp bách vừa khó chịu, nhưng không có nói hết, tôi liệu có bị gì?

“Em nhân lúc lau người cho nhị ca đã kiểm tra qua rồi.” Thư Quân khẽ giọng nói: “Là nhìn không ra vết tích gì, nhưng nếu như thời gian cách quá lâu, có khả năng cũng nhìn không ra nữa.”

Khoan đã, em nhân lúc lau người, đã làm gì với anh? Vì sao anh có loại dự cảm vô cùng không ổn!

“Thế sao?”

Đại ca trầm giọng, tuy chỉ là mấy từ ngắn ngủi nhưng lại mang nỗi ai thương và tự trách sâu sắc, ngữ khí này quá giống Băng Hoàng, ngực của tôi tức thì cảm thấy bức bối, không muốn nghe bọn họ dùng giọng điệu này nói chuyện nữa, tôi kéo phăng cửa phòng ra, hai người còn giật nảy mình một cái, nhìn bộ dạng vừa chột dạ vừa lo lắng kia, tôi vừa bực mình vừa buồn cười.

“Thư Quân, em nhân lúc lau người đã làm gì? Hơn nữa làm sao lại là em lau người cho anh?”

Tôi nhìn đại ca, không chút lưu tình dùng ánh mắt gửi tới sự bất mãn, anh để con gái lau người cho con trai? Mặc dù là anh em. Nhưng cũng đã mười tám, mười lăm tuổi rồi, đây mà coi được sao?

Đại ca xấu hổ nói: “Thư Quân cứ khăng khăng, nó nói không yên tâm để anh làm, sợ động tác của anh thô lỗ làm em bị thương.”

Tôi cũng đã cấp hai rồi, đây phải thô lỗ bao nhiêu mới có thể làm tôi bị thương trong khi lau người, anh cho rằng anh là Băng Hoàng à… Ư, không thể dùng ví dụ này, ngực cũng đau lên rồi.

Tôi nhìn Quân Quân, mang theo thần sắc không tán đồng.

Hốc mắt Quân Quân lại đỏ lên, nước mắt rớt xuống, trước tận thế cũng không thích khóc như vậy, sau tận thế, người rõ ràng trở nên kiên cường hơn, làm sao lại thành mít ướt rồi?

Nó khóc nói: “Nhị ca, anh không biết lúc anh trở về trông có bao nhiêu thảm hại đâu, quần áo trên người đều rách nát, trên người chỉ còn lại miếng vải rách thôi.”

Ôi, chiến đấu khó tránh làm rách quần áo, mớ quần áo đó cũng không phải làm bằng da dị vật, hơi một tí là sẽ bị hư hỏng, huống hồ tôi đầu tiên là đánh một trận với Mười Ba, rồi lại bị sở nghiên cứu phân tử bắn mấy phát súng, bộ quần áo này vẫn còn có vải để mặc, chất liệu thật lòng mà nói đã tốt lắm rồi.

“Đi chân trần, ngay cả giày cũng không xỏ!”

Vì để luyện dị năng băng, tiện cho sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, Băng Hoàng không cho phép tôi xỏ giày, còn có cách nào nữa?

“Còn ôm chậu cây, cả người trông lên hoàn toàn bất thường!”

Đó là Cương Tiểu Dong.

Nước mắt của Quân Quân lại tuôn trào, tôi thuận theo tầm nhìn của nó, mới phát hiện nó đang nhìn hai cánh tay của tôi.

“Hai tay vậy mà còn có hình xăm… Nhị ca, anh, anh có phải là đã bị người bắt?”

Tôi không khỏi sa sút, nhìn thấy băng vân là nhớ đến cảnh Băng Hoàng vỡ nát, hốc mắt nóng xót, ngực trở nên bức bối, một câu cũng nói không ra, chỉ sợ khi phát ra sẽ là tiếng khóc, mà không phải lời nói.

“Nhị ca ơi!”

Quân Quân khóc ngã vào trong lòng tôi, tôi thuận tay ôm lấy nó, càng không dám mở miệng, chỉ sợ sẽ khóc theo, đàn ông chảy máu chứ không rơi lệ, nước mắt tôi chảy ra đã nhiều lắm rồi, Quân Quân trở thành mít ướt còn có thể nói câu phụ nữ là làm từ nước, đời này của tôi chính là đàn ông được nặn từ bùn, khóc cái rắm!

Đại ca không kiềm được giận rống lên: “Ai vậy mà dám, dám… làm tổn thương em? Còn xăm hình trên người em, anh tuyệt đối không tha cho chúng!”

Ôi, thương của tôi là do sở nghiên cứu phân tử, hình xăm là Băng Hoàng —- Không đúng, đây căn bản không phải hình xăm!

Đang định giải thích một phen, ai ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của đại ca liền nhớ đến Băng Hoàng, nước mắt cũng sắp tràn mi, vội vàng cúi đầu không dám nhìn anh ấy nữa.

Đại ca bi thống nói: “Là đại ca không có bảo vệ tốt cho em, hết thảy đều là lỗi của anh…”

“Không có chuyện đó!” Tôi ngắt lời của anh ấy, không thể tiếp tục như vậy được, đại ca và em gái vốn đã áy náy buồn rầu, nếu tôi còn tiếp tục khóc không ra khóc như vậy, bọn họ sẽ càng tự trách.

Tôi vội vàng chớp mắt, gạt hết nước mắt đi, sau đó quyết đoán nói: “Quân Quân, làm chút cơm cho anh, nhị ca em sắp chết đói rồi.”

Nghe thấy lời này, Quân Quân lập tức gật đầu nói: “Được, em đi làm món anh thích ăn nhất.”

“Làm chút đồ ăn lỏng.” Tôi do dự một chút, thật thà nói: “Anh hình như đã mấy ngày không ăn rồi, có phần không rõ thời gian.”

Quân Quân mím môi, nói: “Được, em đi nấu cháo cho anh.”

Nhìn Quân Quân xoay người rời khỏi, tôi cũng muốn xuống lầu theo.

Đại ca căng thẳng nói: “Em muốn đi đâu?”

“Đi uống chút nước.”

Đại ca lập tức nói: “Anh đi lấy giúp em là được!”

Tôi kỳ quái nhìn anh ấy, nói: “Thương của em gần như khỏi rồi, hẳn là do anh chữa trị đúng không? Chẳng lẽ còn không rõ sao? Em tự đi lấy là được rồi.”

Đại ca “ờ” một tiếng, sờ mũi không nói chuyện nữa, nhưng lại theo sát phía sau tôi, tôi cũng chẳng buồn ngó ngàng anh ấy, nếu đại ca và em gái có một người biến mất, rất lâu mới trở về, tôi tám phần cũng sẽ căng thẳng đi theo không buông.

Đi xuống lầu, tòa kiến trúc này lớn vô cùng, kiến trúc kiểu ngang dài, hai bên có rất nhiều phòng, phía sau còn có sân vườn rộng rãi.

Đây căn bản không phải nhà ở, không đúng, nên nói rất lâu trước kia là nhà ở, còn là gia đình giàu có, bây giờ trở thành di tích cổ, có mùi cổ xưa, ngôi nhà trông lên mang phong cách phương tây, sân vườn phía sau có cầu có nước chảy có chòi nghỉ mát, nhưng lại là phong cách kiểu Trung, khiến người câm nín là bên cạnh còn có tòa tháp chuông, Trung Tây lẫn lộn, chỉ có thể nói là kỳ dị, tám phần trước đây là nhà của người nước ngoài.

Tôi cầm bình nước khoáng vừa uống vừa đi dạo, trên đường còn gặp chú và thím, bọn họ trông có vẻ cũng là đến tìm tôi, chắc hẳn Quân Quân đã nói chuyện tôi tỉnh lại cho bọn họ.

“Tiểu Vũ!” Thím xông tới, mắt liền đỏ lên, phản ứng giống Quân Quân y như đúc, thấy vậy trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, có người nhà thật là tuyệt.

Chú thì không ngừng lặp đi lặp lại câu “về nhà là tốt” này.

“Con làm sao không mặc thêm quần áo? Chỉ mặc áo ngắn tay, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, lỡ sinh bệnh thì làm sao?” Thím trừng vào đại ca đằng sau tôi, rầy rà: “Có biết chăm sóc em trai không hả? Con là đại ca, không thể để tâm nhiều hơn sao?”

“Con lập tức đi lấy.” Đại ca lại lộ ra thần sắc tự trách.

Tôi cười cười nói: “Khỏi cần, không có lạnh, con có dị năng băng, cho dù đóng băng cũng không sợ, sẽ không ngại thời tiết lạnh.”

Đương nhiên, tôi mới cấp hai, hàn khí quá mãnh liệt cũng có thể tổn thương đến tôi, ví dụ như năng lượng băng hàn của Băng Hoàng vẫn có thể dễ dàng đông lạnh tôi thành gậy băng, nhưng tình trạng thời tiết cỏn con thì chẳng thể làm gì được tôi, trừ phi tôi bị thần kinh âm hai, ba chục độ vẫn đứng ở bên ngoài mấy ngày, vậy khả năng mệt xỉu chắc cũng cao hơn bị cóng.

“Thế sao?”

Thím yên tâm, sau đó chạm vào tôi, cứ hỏi mãi mấy câu quan tâm như là “Không đau chứ”, “có bị thương không”, “đói chưa” vân vân, chú ở bên cạnh thì không nói chuyện, nhưng lại chăm chú lắng nghe.

Tôi hết lần này đến lần khác trả lời “không sao”, nhưng lại không cảm thấy phiền hà, chỉ cảm thấy ấm áp, hận không thể bảo thím hỏi lại từ đầu một lần nữa.

Không bao lâu sau, Quân Quân vội vã đi qua nói: “Nhị ca, có thể ăn cơm rồi, mau qua ăn đi.”

Vừa nghe thấy đến cơm, nước miếng tôi cũng muốn chảy ra rồi, lập tức đi theo đến bàn ăn.

Trên bàn để một chén cháo to, nhìn cũng không phải cháo trắng, có rất nhiều nguyên liệu, nhưng đều được chặt vụn, nhìn không ra là thứ gì.

Quân Quân vội vàng nói: “Nhị ca, anh ăn cháo là được, trước hết đừng ăn lung tung, trong cháo có rất nhiều thịt cá vụn, không phải cháo trắng, nếu như anh không thích, vậy thì ít nhiều cũng nên ăn một chút, em đang hầm canh.”

Cháo trắng cháo cá, chỉ cần có thể lấp đầy bụng đều là cháo ngon, không thêm canh gà và thuốc bắc là được!

Thực sự đói lắm rồi, tôi cầm muỗng lên là bắt đầu ăn ngay, có hơi bỏng, còn phát ra chút khí lạnh giảm nhiệt, ăn từng miếng một, trái lại không dám ăn nhanh, tránh cho lát nữa bị đau bụng.

Thấy tôi ăn, Quân Quân thở phào, lẩm bẩm: “May mà nhị ca không mắc chứng chán ăn.”

Tôi thắc mắc, mình không dưng sao phải mắc chứng chán ăn, chê kiểu chết ở tận thế chưa đủ nhiều sao?

“Người khác không ăn cơm à?” Tôi thắc mắc hỏi, nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ khoảng hơn mười hai giờ, là thời gian ăn cơm không sai.

Quân Quân gật đầu nói: “Sắp làm xong rồi, em đi bưng đồ ăn, đại ca anh giúp em gọi người khác ăn cơm.”

Đại ca do dự một chút, còn liếc tôi một cái, tôi không hiểu gì cả nhìn lại anh ấy, làm gì vậy? Cổ cổ quái quái, chẳng lẽ đại ca anh cũng bị gạch men đập trúng đầu hay sao?

“Được, anh đi.”

Tiếp đến, tôi vừa ăn cháo vừa nhìn thành viên đoàn lính đánh thuê đi vào, đếm từng người một, cho đến khi không thiếu một gương mặt quen thuộc nào, lúc này mới thở phào, nhưng cũng phát hiện hoàn toàn không có thêm ai, đại ca vậy mà một người mới cũng không nhận!

Phải biết rằng, lúc tôi một mình lang thang bên ngoài, còn nhìn trúng mấy người muốn mang về nhà đây… Khoan đã, mấy sinh viên đại học kia làm sao không thấy đâu?

Quên đi, ăn cơm xong rồi hỏi sau, dù sao thì cũng không phải người quan trọng.

“Tiểu Vũ.” Bách Hợp cười nói: “Nhìn cậu gầy đi rất nhiều, ăn nhiều một chút.”

Tôi gật đầu.

Sau đó, đại ca trầm giọng nói: “Tất cả ăn cơm.”

Trên bàn ăn, an tĩnh vô cùng, nào còn giống đoàn lính nhà trời trước kia, cứ như thể đoàn quý ông quý bà đạt tối đa điểm khí chất, Cương Vực từ lúc nào bắt đầu chú trọng quy tắc không nói chuyện trong khi ăn này rồi?

Tôi khó hiểu nhìn mọi người, mọi người đều cúi đầu bới cơm, không ai dám nói chuyện, đây rốt cuộc là làm sao vậy?

“Sau khi em bị chim bắt đi, trong đoàn không có việc gì chứ?” Tôi bất an hỏi.

Đại ca bình tĩnh nói: “Không có, bọn anh chính là đang tìm em.”

“Ồ, em cũng đang tìm các anh, mặc dù muốn về sớm, chẳng qua gặp phải rất nhiều chuyện…” Tôi dừng lại không biết nên nói làm sao mới có thể hoàn toàn nhảy qua chuyện của Băng Hoàng.

Caine ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đó đều không phải vấn đề, cậu cứ coi như đã bị chó cắn một cái.”

Hả? Bây giờ có con chó nào có thể cắn tôi, địa ngục khuyển? Tôi ù ù cạc cạc nhìn mọi người, trong lòng thấp thoáng có dự cảm bất an, mọi người có phải là đã hiểu lầm cái gì không vậy?

Caine vỗ vỗ lưng của tôi, an ủi: “Dù sao cũng là đàn ông, chúng ta không cần lập cái miếu thờ trinh tiết kia, đừng để ý loại chuyện này.”

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, Tằng Vân Thiến đã đột nhiên bạo tạc, cô ấy nhảy dựng lên hung dữ đấm Caine một cái, sau khi đánh ngã đối phương, thậm chí còn tiếp tục xông lên đạp một cước, rống giận: “Câm cái miệng cậu lại! Nói bậy cái gì vậy, cậu còn ngu hơn được nữa không? Mọi người đánh chết hắn cho tôi!”

Tất cả lính đánh thuê đều nhào lên giẫm đạp Caine, ngay cả đại ca cũng lạnh mặt khoanh tay đứng nhìn, nhìn giống như còn rất muốn đi lên đạp người theo.

Miếu thờ trinh tiết? Phối hợp với cuộc nói chuyện của đại ca và Quân Quân ở bên ngoài phòng, tôi đã triệt để hiểu ra và cũng đờ ra, mọi người chẳng lẽ cho rằng tôi đã bị người ta cường bạo sao?

Trời ơi, ngẫm lại tình trạng lúc tôi trở về mà vừa rồi Thư Quân nói, nghe lên vẫn thật giống phụ nữ bị hiếp nên tinh thần thất thường.

Mặt tôi tối sầm.

“Thư Vũ!” Đại ca rốt ruột nói: “Em đừng để ý, Caine trước giờ miệng toàn nói bậy! Bọn anh biết em không làm sao cả.”

Anh ấy nhìn Caine, hiếm khi dùng vẻ mặt hết sức nguy hiểm để đối mặt với lính đánh thuê nhà mình, đây khiến Caine hoảng hốt, vẻ mặt như hận không thể bảo mọi người đạp anh ta mạnh hơn, tốt nhất là đánh chết luôn, để cho lão đại nguôi giận.

Tôi vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi thật sự không có bị làm sao!”

Mọi người nỗ lực lộ ra vẻ mặt “đúng, cậu thật sự không làm sao”.

“…”

Nhảy vào nước tẩy trắng cũng rửa không sạch rồi, trước mặt lính đánh thuê, tôi cũng không tiện nói ra chuyện của Băng Hoàng, chẳng qua có một chuyện có thể giải thích rõ.

Tôi lao trở về phòng, còn suýt nữa lạc đường, sau đó bưng chậu cây trở lại, giơ cao chậu cây nói: “Đây là Cương Tiểu Dong.”

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót, Quân Quân và thím bưng khay đồ ăn đứng ở bên cạnh, khóc đến nỗi hụt hơi, ánh mắt của đại ca cũng muốn điên rồi.

“…”

Tôi phát ra hàn khí đông lạnh Cương Tiểu Dong, nó lạnh quá từ chậu cây nhảy ra, bật xuống đất co rúm thành một cục, nói có bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương.

Tiếng khóc của Thư Quân dừng lại, mọi người ngơ ngác nhìn chồi cây nhỏ ngọ ngoạy trên mặt đất, đại ca hơi nheo mắt nhìn Cương Tiểu Dong, thoạt nhìn càng nguy hiểm rồi!

Đại ca, làm sao mới có thể khiến anh thoát ly trạng thái nguy hiểm, anh cứ việc nói, em đây sẽ làm theo hết!

“Nó là cây dong em giữa đường nhặt được, vốn là một cái cây rất lớn, kết quả chết khô rồi, chỉ còn lại chút xíu này, em liền mang nó trở về, Tiểu Dong rất ngoan, cũng không phải dị vật, chỉ là một cây dong đã trải qua sương đen.”

Tôi nhặt Tiểu Dong từ trên mặt đất lên, giơ cành cây của nó vẫy vẫy.

“Tiểu Dong, chào các anh chị đi.”

Nó ngọ ngoạy, sau khi vùng thoát được liền chui vào trong áo của tôi, không chịu đi ra để gặp người.

“Về phần cái này…” Tôi nhìn băng vân trên tay, cười khổ nói: “Đây thật sự không phài hình xăm, cứ coi như là một loại năng lực đi.”

Tôi hơi hơi gồng lên, băng vân màu lam bạc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hài lòng nhìn thấy bộ dạng mọi người trợn mắt há hốc mồm.

“Cho nên, cậu thật sự không có bị cường bạo?” Caine buột miệng nói, sau đó liền tự bịt miệng của mình, nhưng vẫn bị mọi người đồng loạt giận dữ trừng mắt, anh ta kinh hoảng đến khiến tôi cũng không nỡ nói.

Caine tốt nhất là đem dị năng hỏa luyện mạnh một chút, bằng không sẽ có một ngày bị miệng của chính mình hại chết.

“Không có!” Tôi lườm một cái, còn đặc biệt dùng lời không thể tục tĩu hơn rống lên: “Đời này chỉ có tôi ở trên người khác, không ai có thể ở trên tôi! Ai muốn thử, thì cứ tự cởi quần mình trước!”

Mọi người bật cười, nghe thấy mấy lời thô thiển đồi trụy này, rốt cuộc đã tin tôi thật sự không bị làm sao, còn nghiêng mắt liếc nửa thân dưới của Caine, dọa cho anh ta vội vàng túm quần bỏ chạy trối chết, sau đó vừa lại ló đầu ra nhìn, bị lão đại nhà mình liếc xéo một cái, nhưng đại ca bây giờ hiển nhiên vô cùng cao hứng, hoàn toàn không muốn tính toán với anh ta nữa.

Tôi bực mình nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, qua ăn cơm đi.”

Caine lúc này mới đi vào ngồi xuống ăn cơm.

Đến đây, bàn ăn rốt cuộc không còn an tĩnh nữa, Tằng Vân Thiên còn không ngừng bắt bẻ Caine, mắng anh ta ngực to não teo, đúng, chính là ngực to não teo, cơ ngực kia lớn đến chỉ thua mỗi Bách Hợp.

Ồn quá. Tôi bĩu môi, cuối cùng cũng có thể yên ổn ăn cơm.

“Nhị ca, thì ra anh muốn làm công à?” Sau khi biết là hiểu lầm, Quân Quân cũng cao hứng, còn hưng phấn nói: “Vậy hay là chọn tiểu Sát đi, vóc người khá thích hợp đấy!”

Tiểu Sát suýt nữa phun hết đồ ăn trong miệng ra, dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người bưng chén cơm bỏ chạy trối chết.

Caine cười đặc biệt lớn tiếng.

Tôi lãnh tĩnh nói: “Không, anh thích đàn ông cơ bắp hơn.”

Lại có thêm một người bưng chén cơm bỏ chạy trối chết.

“Thế sao?” Quân Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng Caine trông có vẻ rất lăng nhăng, nhị ca, sau này anh vẫn là ra ngoài tìm đi.”

Tôi quay đầu nhìn Quân Quân, Quân Quân đáng yêu dịu dàng của nhà tôi làm sao mới năm tháng tận thế đã thành thế này rồi? Quả nhiên tận thế làm con người ta thay đổi, đứa em gái đáng yêu dịu dàng cũng biến thành hủ nữ hùng hổ không thèm cố kỵ cái gì rồi, hu hu!

Đại ca còn ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt “đây là do chính em dạy hư nó”, hoàn toàn muốn chối bỏ quan hệ.

Thôi kệ, dù sao thì Thư Quân còn lau người kiểm tra cho tôi, bây giờ tôi đã hiểu nó kiểm tra chỗ nào rồi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy một ngụm máu sắp phun ra tới nơi, làm sao có loại cảm giác đau buồn cho trinh tiết đã mất đây?

Sau một bữa cơm làm rõ tình huống, đại ca và Quân Quân rốt cuộc không còn một người bi thống một người đỏ mắt nữa, Quân Quân thậm chí còn vui mừng hớn hở nói muốn đi làm bánh kem với thím, chúc mừng tôi về nhà an toàn, ở tận thế còn có thể ăn bánh kem thủ công, đây chừng như không thể hạnh phúc hơn!

“Đại ca anh dẫn em đi loanh quanh đi, em muốn nhìn xem hoàn cảnh xung quanh.”

Trở về rồi, thương đau đã qua rồi, không thể tiếp tục chìm đắm trong nỗi đau mất mát nữa, bởi vì tôi còn có cả một cái nhà cần bảo vệ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nhìn xem tình hình chỗ ở, không thể tới thêm một bầy chim gì nữa, chúng tôi sẽ lại giảm bớt thành viên mất.

Đại ca gật đầu, dẫn tôi đi một vòng ở xung quanh căn nhà, giới thiệu tỉ mỉ từng cái một, ngôi nhà này vậy mà còn có tường rào bằng gạch đá, đúng là một nơi ở không tệ.

Cuối cùng, chúng tôi ngồi ở trên tháp chuông trong sân, tôi hoàn toàn có thể hiểu đại ca vì sao lại chọn căn nhà này, chỉ là tòa tháp chuông này thôi đã đáng giá rồi.

“Tiểu trấn Hoài Cổ không tệ, Lan đô bên cạnh cũng lớn hơn thành Trung Quan, ban ngày có thể đi qua tìm vật tư, buổi tối trở về, ở đây nằm trên gò núi, địa thế vừa lại cao, chỉ cần xây cái trạm theo dõi ở tháp chuông này, bốn phương tám hướng đều có thể nhìn rất xa, vị trí địa lý còn tốt hơn nhà của chúng ta.”

Tôi gật đầu đồng ý, nói: “Ngôi nhà này, các anh sợ rằng đã tốn không ít tinh lực mới đoạt được đi?”

Đại ca nhàn nhạt nói: “Chỉ là một vài dị vật mà thôi, tốn chút đạn dược, nếu có người sống ở đây mới là phiền, nhưng ở đây cách Lan đô quá gần, sợ rằng căn bản không ai dám ở, ít nhất bọn anh đến bây giờ vẫn chưa từng phát hiện người nào.”

Dưới chân núi đều là nhà cao tầng san sát, hệt như một con thú khổng lồ chọc trời, lúc nào cũng nhăm nhe cắn người, người bình thường nếu có thể từ đây chạy ra, xác thực sẽ muốn cách càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không muốn ở trong tiểu trấn gần như thế.

“Sau này, chúng ta sẽ sống ở tiểu trấn Hoài Cổ.” Đại ca bình tĩnh nói: “Xây dựng pháo đài phòng ngự, không thể chỉ dựa vào vách tường cỏn con này để phòng ngự, đây đối với dị vật mà nói, không khác gì tấm giấy.”

Tôi nhìn đại ca, anh ấy xác thực khác với Băng Hoàng, mặc dù khí phách của người trước lộ ra ngoài nhiều hơn người sau, nhưng lại không phải loại uy thế sẽ khiến người có cảm giác áp bức, mà Băng Hoàng một khi lộ ra tư thái chân chính, liền sẽ khiến người giống như sau lưng có mũi kim, mồ hôi lạnh đều sẽ chảy ra hết.

Một người có em trai em gái, chú thím và đoàn lính đánh thuê, người kia lại mất đi tất cả, khác biệt cũng càng ngày càng lớn, mặc dù vẫn cảm giác ra được rất nhiều điểm tương đồng, nhưng hình như giống quan hệ anh em hơn, mà không phải hoàn toàn cùng một người.

Nhưng tôi vẫn là thích đại ca nhất, cho dù Băng Hoàng giúp tôi lên cấp hai, dạy tôi làm sao sử dụng dị năng, còn đem lực lượng cuối cùng của mình hóa thành vũ khí tặng cho tôi, nhưng anh ấy chung cuộc không phải đại ca của tôi, giống như tôi không phải em trai của anh ấy.

Có lẽ, Băng Hoàng cũng là rõ điều này, mới không muốn sống nữa, người anh ấy mất đi trên dọc đường đã quá nhiều rồi, cuối cùng còn chân chân chính chính mất đi cả thế giới, làm sao có thể sống cho qua ngày?

Nhưng cho dù không phải đại ca, Băng Hoàng vẫn là người thân vô cùng quan trọng, nói là một anh trai khác cũng không quá.

Anh ấy nói, muốn thấy tôi đi ra một tương lai khác.

Tôi trầm mặc nhìn Lan đô dưới chân, đây sẽ là căn cứ của Mười Ba sao?

“Đại ca, một ngôi tiểu trấn đã đủ khiến anh hài lòng rồi sao?”

Đại ca quay đầu nhìn qua, không có hồi ứng gì, nhưng mang theo ánh mắt kỳ vọng chờ đợi câu tiếp theo của em trai.

Tôi nheo mắt nhìn đô thành ăn thịt người khổng lồ, đại bản doanh dị vật của Mười Ba đúng không? Hừ!

“Cương Vực, phải xưng bá Lan đô!”

Lần này, Lan đô sẽ là đại bản doanh của Cương Vực, không phải của Mười Ba!

Đại ca nhếch khóe miệng, cười không giống Băng Hoàng tang thương một chút nào.

“Tất cả nghe theo em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro