Ngoại truyện : con số bất thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Yến, chạy mau! Mang tiểu Nhã chạy!”

Người phụ nữ phía trước nước mắt chan hòa, trong lòng còn bế một đứa bé, vốn xoay người định chạy, nhưng nghe thấy lời của hắn xong liền đột nhiên trợn lớn mắt, ném đứa trẻ sang một bên, xông lên xô hắn ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cho đến khi thân thể của cô đột nhiên chấn động mãnh liệt một cái, một bàn tay từ sau lưng cô xuyên ra, tiếng kêu đình chỉ.

A Yến…

“Ba ơi —-“

Hắn quay đầu qua, nhìn thấy con gái của mình đang chạy tới, sau lưng lại là một con quái vật đang nhào về phía nó, hắn lập tức xông lên, ở thời khắc cuối cùng đem bé gái bảo vệ ở dưới thân, nhưng lại là uổng phí công sức, hắn cũng đã bị xuyên thủng, bị đè ở trên mặt đất động đậy không được, trơ mắt nhìn con gái bị một con quái vật lôi đi, kéo xé, và cũng không còn kêu khóc nữa…

Lòng hắn đã chết, tiếp đến cũng tê dại không còn biết sự gì.

Ở đây hình như đều chết rồi…

Hử? Người này hình như vẫn còn hơi thở, thì ra là vậy, không phải vết thương trí mạng, mang hai người này về, đúng lúc, để xem người bị thương trí mạng và không phải thương trí mạng, biến thành quái vật có khác biệt hay không.

Người đã chết đăng ký 012, người còn sống này là 013.

Không có gì đau buồn hơn một trái tim đã chết, 013 ngơ ngơ ngẩn ngẩn trải qua những ngày sau khi tỉnh lại lần nữa, mới đầu còn có các loại thí nghiệm khiến dị vật cũng chịu không nổi, máu thịt trên người bị cắt rồi lại cắt, hỏa thiêu đóng băng là chuyện thường ngày, nhưng dù đau cũng không đau bằng sự tê dại của trái tim, nhờ đó hắn có thể miễn cưỡng chịu đựng, hơn nữa bởi vì không có hành vi nào, khiến hắn mất đi giá trị thí nghiệm, phần lớn thời gian đều ngủ say ở trong ống trụ.

013 lạnh nhạt nhìn những nhân viên nghiên cứu kia đi tới đi lui, bọn họ há miệng phát ra những âm thanh phức tạp, sau khi nghe lâu, hắn đột nhiên hiểu rằng đó là “nói chuyện”, mà hắn càng ngày càng có thể nghe hiểu đối phương đang nói cái gì, nhưng hắn bảo trì an tĩnh, theo bản năng biết rằng không thể quá gây chú ý.

Cho đến khi trong đầu truyền tới âm thanh kỳ quái, hắn nhìn đối phương, một kẻ rất cao, 013 cảm thấy đối phương rất bất mãn, bất cứ lúc nào cũng nằm ở giai đoạn bạo phát, hắn thậm chí có thể cảm giác được sát ý của đối phương đối với cái người trước mặt.

Đừng động thủ, sẽ càng tệ hơn.

Đối phương cứng đờ, cúi đầu xuống, tìm kiếm nguồn âm thanh ở xung quanh.

“042 làm sao đột nhiên bất động rồi?” Nhân viên nghiên cứu ở phía trước khó hiểu đi vòng quanh 042 để kiểm tra.

“Đừng đến quá gần hắn!” Một người khác vội vàng kéo hắn lùi lại, lùi cả một quãng mới thở phào, “Lực công kích của gã này rất cao, mỗi ngày đều đang tiến hóa, không thể thả lỏng.”

Tiếp tục đi, đừng dừng ở đó.

013 bảo trì lạnh nhạt, càng đi càng cách xa cái gã cao lớn kia.

Trải qua kinh nghiệm lần này, 013 đã để lộ một cái năng lực không lớn cũng không nhỏ, khiến cho mình không cần trở về ống trụ ngủ say, mà là ở căn phòng nhỏ chờ đợi đợt kiểm tra mỗi ngày, hắn nghe thấy càng ngày càng nhiều âm thanh, mấy lần thử cùng những âm thanh này “nói chuyện”, thường thường đều có thể thành công, chỉ là phản ứng của mỗi cái khác nhau, có một số chỉ là nổi giận nóng nảy, không giống như nghe hiểu được ý của hắn, có cái lại có thể hồi ứng.

Cái gã to lớn ban đầu có khả năng tiếp nhận tốt nhất, mới đầu còn có chút lơ mơ, nhưng 013 rảnh rỗi không có việc gì liền nói chuyện với đối phương, nói với hắn làm thế nào để mình có thể sống dễ chịu nhất, sẽ không hở một tí là bị cắt cắt xé xé, dần dần, đối phương gần như đều có thể hiểu ý của hắn, hơn nữa rất nghe lời.

013 dần dần kiểm soát tất cả thể thí nghiệm ở nơi này, có một số là nghe lời, có một số cũng có thể bị cưỡng bách nghe lời, số ít hoàn toàn không có phản ứng, hắn liền lấy để làm các loại thử nghiệm, nhưng hết thảy chỉ là giết thời gian mà thôi, 013 không có bất cứ truy cầu nào.

Cho đến một ngày nọ, hắn bị mang đi làm kiểm tra thường lệ, nhìn thấy cái thứ kia, một dị vật có chi thể vô cùng cổ quái, tứ chi gầy gò, cái bụng lớn quá tỷ lệ, hoàn toàn trái với định nghĩa cường hãn, bộ dạng này hẳn là ngay cả đi đường cũng khó khăn.

013 lại bị ả thu hút, nhìn chằm chằm vào cái bụng kia, hắn cảm thấy có cái gì như muốn từ trong đó đi ra, cái thứ đó… Hắn muốn xem.

Nhưng mà chưa nhìn thấy thứ từ bụng chạy ra, 013 đã thấy ả bị mang đi phòng thí nghiệm, nghe tiếng kêu thê thảm thê lương đó hắn triệt để nổi nóng, từ sau khi tỉnh lại, chưa từng có loại tâm tình này.

Nghe một hồi, 013 quyết định mang ả rời khỏi đây, đừng tiếp tục la hét nữa…

◊◊◊◊

“Đó là Tu La, còn có Mẫu Ma Anh, về phần ngươi, tên của ngươi thì gọi là Mười Ba.”

Mười Ba mở mắt, cả người bật dậy, nhìn xung quanh, lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào, cúi đầu nhìn, một bé gái té trên mặt đất, khóc nức nở.

Mười Ba từ mặt đất nhặt nó lên, ôm trở lại vào lòng, thời tiết lạnh, bé gái chịu không nổi, cho dù có đống lửa cũng không đủ, may mà trên người Mười Ba rất ấm áp, mặc dù hắn cũng sợ lạnh, nhưng vẫn đỡ hơn bé gái nhiều.

Cô bé vẫn không ngừng khóc.

“Bối Bối đừng khóc.” Mười Ba không thuần thục mà dỗ cô bé, “Sẽ không làm ngươi té nữa.”

Bối Bối lại khóc càng thương tâm, “Con muốn mẹ, mẹ ơi —-“

Mười Ba nhíu mày, buột miệng: “Mẹ chết rồi.”

Bối Bối thật sự không khóc nữa, nó bị dọa cho ngây người, cái từ chết này, bé gái tuổi còn nhỏ, kỳ thực vẫn còn lơ mơ, nhưng cũng biết đó là một chữ rất khinh khủng, giờ đây lại bị gán lên mẹ, người quan trọng nhất đối với nó, cô bé cũng ngây ngẩn.

Nhưng sau khi đờ đẫn trải qua, lại là tiếng gào khóc càng thêm thảm thiết.

Mười Ba bó tay hết cách, chỉ có thể nhìn cô bé khóc, may mà thương trên người hắn đã lành phần lớn, nếu không với kiểu khóc này của cô bé, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu thứ, bây giờ dị vật hoặc người có thể động vào Mười Ba đều không nhiều.

Một thân hình cao lớn chậm rãi từ trong bóng râm đi ra, trên tay lôi theo một khúc tàn chi, nhìn như là của loại động vật nào đó, hắn nhìn bé gái đang gào khóc, ánh mắt rất là bất thiện, nhưng cũng không có ra tay.

“Tu La, Mẫu Ma Anh còn cử động được không?”

Tu La lắc đầu, sau đó ném máu thịt đến trước mặt Mười Ba.

Mười Ba mày nhíu sâu, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ bởi thế chán ghét cái tên “Cương Thư Vũ” kia, nói không chừng còn sẽ đuổi theo nghĩ mọi biện pháp giết người đó, nhưng sau khi có Bối Bối, hắn hình như không còn để ý Mẫu Ma Anh như trước nữa.

Mẫu Ma Anh khác với Tu La, Mười Ba “lựa chọn” Tu La làm đồng bạn trọng yếu, nhưng chỉ là “nhẫn nhịn” Mẫu Ma Anh, mặc dù hắn cũng không biết vì sao phải nhẫn, nhưng trước kia hắn vẫn là đã nhẫn, mặc dù thứ trong bụng Mẫu Ma Anh chạy ra cũng không hợp ý của hắn.

Nhưng mà sau khi có Bối Bối, Mười Ba biết mình không phải nhất định muốn Mẫu Ma Anh, cho nên đối với Cương Thư Vũ cũng không có bao nhiêu oán hận, nhất là đối phương từng tha cho hắn, Mười Ba cảm thấy mình không phải muốn giết đối phương như thế.

“Đem thứ đó nướng chín.”

Tu La xụ mặt làm theo, hắn không thích đến gần lửa, nhưng Mười Ba cứ luôn bắt nhóm lửa, còn muốn đem đồ ăn nướng xong mới cho bé gái ăn, còn không thể là thịt người, hết việc phiền phức này đến việc phiền phức khác, chẳng qua hắn phải thừa nhận, bé gái ồn ào ít nhất vẫn đỡ hơn Mẫu Ma Anh, kẻ sau một khi điên lên, ngay cả đồng bạn cũng giết không bỏ, hơn nữa lượng ăn quá lớn, chỉ là muốn tìm thứ cho ả ăn đã phiền muốn chết rồi,

Nghĩ đến đây, Tu La nhìn bé gái một cái, ăn chỉ có một chút xíu, trái lại là rất dễ nuôi, hắn cũng liền hào phóng tiếp nạp đối phương thay thế vị trí của Mẫu Ma Anh.

“Ăn.” Mười Ba đẩy thịt đã nướng chín đến miệng cô bé.

Bối Bối khóc đến cũng sắp hụt hơi rồi, nào có biện pháp ăn cái gì.

“Mẹ ơi! Ba, ba ơi…”

Mười Ba cứng đờ.

“Tìm mẹ, con muốn tìm mẹ…”

Mười Ba nhìn Bối Bối, cũng cảm thấy thiếu cái gì đó, có lẽ cô bé đã đúng, chỉ là thiếu “mẹ” cũng không chừng, hắn gật đầu đồng ý.

“Được, tìm mẹ.”

Bối Bối không khóc nữa, nó ngẩng đầu nhìn Mười Ba, mặc dù đối phương có đuôi, cô bé biết người không có đuôi, nhưng may mà Mười Ba vẫn bảo trì phần lớn hình người, nó không có sợ hãi đối phương như thế, nếu đổi thành Tu La hoặc Mẫu Ma Anh, bé gái tuyệt đối sẽ khóc đến chết mới thôi.

Nó cắn thịt trên tay của đối phương, sau khi ăn uống no say rồi chui vào trong lòng của Mười Ba ngủ, cảm giác vô cùng ấm áp.

Thuận đường đi trở về, Mười Ba bế bé gái, xa xa vọng nhìn sở thu nhận, ở đó đã là luyện ngục trần gian.

Những con người không muốn động bước chân, đã lấy đồ ăn và vũ khí của quân nhân chia cho, mang theo tâm lý gặp may mà muốn tiếp tục ở trong quân khu không động đậy, giống như cá được nuôi trong ao, chờ dị vật đến mò bắt.

Dị vật hiện giờ rất đói, không tốn bao nhiên đã tìm tới cửa, thu hoạch những thức ăn ngon lành này.

Bối Bối sợ ngây người.

“Mẹ chết rồi.” Mười Ba lạnh nhạt nói.

Cảnh tượng như luyện ngục khiến Bối Bối ôm chặt lấy Mười Ba, hệt như người chết đuối vớ được tấm gỗ, thúc giục: “Thật là nhiều quái vật, ba ơi đi thôi, chúng ta mau đi!”

Mười Ba nghe theo chuyển động bước chân, nói: “Ta tên Mười Ba, không phải ba.”

“Ba ơi, ba ơi…” Cô bé sợ đến chỉ có thể không ngừng lặp lại cái từ này, nhưng không gọi mẹ nữa, giống như là đang thôi miên chính mình, trước mắt chính là ba của mình.

Mười Ba trầm mặc không nói, vỗ vỗ lưng của Bối Bối, sau đó lại nghi hoặc mà nhìn tay của mình, không biết vì sao phải làm như vậy.

Tiếp đến, bé gái phát sốt mấy ngày, thời tiết lạnh giá, cộng thêm liên tiếp bị hoảng sợ, vừa phát bệnh một cái gần như cũng sắp lấy mạng của nó.

Mười Ba cảm thấy mình vô cùng nóng nảy, so với nghe thấy tiếng hét của Mẫu Ma Anh hồi đó còn muốn nóng nảy hơn, nhưng hắn cũng bó tay hết cách, đành lệnh cho Tu La đi bắt mấy người về, phải còn sống.

Những người đó toàn thân run rẩy, quỳ ở dưới chân của Tu La, sau đó ngạc nhiên nhìn thấy Mười Ba đi ra, vậy mà không có sợ hãi Tu La.

“Cứu tôi với!”

“Mau cứu chúng tôi —-“

Tiếng cầu cứu dừng lại khi Mười Ba giơ cái đuôi lớn phía sau lên.

Mười Ba quét một vòng, tìm một người coi được nhất, không có tính uy hiếp nhất, dùng đuôi quấn cô ta lên rồi đi, đối phương kêu đến vô cùng thảm thiết.

“Đừng ồn.”

Hiện trường tức thì lặng ngắt như tờ. Quái vật vậy mà… đã nói chuyện?

Cái khác, ăn được không? Tu La cảm thấy có chút đói, mặc dù vừa mới ăn không bao lâu, nhưng cứ luôn đói.

Mười Ba hờ hững gật đầu, “Để lại phần ta muốn ăn.”

Tu La biểu thị đồng ý, Mười Ba thích ăn cái viên nằm giữa thân thể, hắn nói đó gọi là “trái tim”, nếu không phải bức bất đắc dĩ, căn bản không muốn ăn bộ phận khác, vô cùng kén chọn, may mà lượng ăn của Mười Ba nhỏ, bình thường mà nói, một ngày hai quả tim cũng đủ rồi, trừ phi hắn vừa mới chiến đấu xong, hoặc là bị trọng thương.

Người khắp mặt đất bắt đầu la hét, Tu La vừa quét móng vuốt qua, thế giới đã an tĩnh, có thể ăn cơm rồi.

Mười Ba quấn người theo, vào trong hốc cây nơi bé gái chờ.

“Làm cho nó tỉnh lại, nếu như nó bất động, ta sẽ ăn thịt ngươi.”

Người phụ nữ phát run, chưa từng nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện này, quái vật vậy mà biết nói chuyện? Bé gái này rốt cuộc có phải là quái vật hay không? Cô đầy lòng sợ hãi mà bắt đầu chăm sóc bé gái sinh bệnh, nhưng dưới tình huống cái gì cũng không có, điều cô có thể làm cũng không nhiều, trái lại là từng giây từng phút đều muốn bỏ trốn.

May thay, bây giờ là tận thế, con người chết làm sao cũng rất ít khi chết vì bệnh, bé gái cuối cùng đã dần dần khỏe lại.

Một lần nọ, người phụ nữ nắm được cơ hội, Mười Ba đi ăn, chỉ để lại cô chăm sóc bé gái, người phụ nữ cúi đầu nhìn bé gái một cái, có chút không đành lòng, lúc này đã xác định cô bé là người, nhưng bản thân cô cũng khó bảo toàn, lo không nổi cho cô bé này nữa.

Mười Ba quay đầu nhìn hướng hốc cây, hắn chỉ là sợ Bối Bối nhìn thấy cảnh mình ăn thịt người, rồi lại bị dọa khóc, cho nên cách xa chút để ăn, nhưng hắn vẫn vững vàng kiểm soát tình huống bên kia, nếu là người phụ nữ muốn gây bất lợi với Bối Bối, Mười Ba cách xa như vậy cũng có thể khiến cô ta mất đi năng lực hành động.

“Tu La, đi ăn tên đó.”

Dù sao thì cô ta cũng không còn hữu dụng, vốn định chờ Bối Bối tỉnh lại, hỏi xem đây có phải là “mẹ” không, nhưng nếu đối phương đã không muốn ở lại bên cạnh Bối Bối, vậy thì thôi.

Mười Ba trở lại hốc cây, đúng lúc nhìn thấy bé gái mở mắt, hắn cảm thấy nơi trái tim mình như muốn nổ tung, nhưng lại không đau khổ chút nào, trái lại là cảm giác vô cùng thoải mái, Mười Ba rất thích.

Bé gái mơ mơ hồ hồ mà được đút nước và thịt, làm nũng nói: “Ba ơi con muốn ăn kẹo.

Mười Ba nghiêng đầu, “Kẹo là gì?”

“Ba thật là ngốc!” Bối Bối cười tít mắt, giống như không nhìn thấy cái đuôi lớn sau lưng Mười Ba, chỉ là tỉ mỉ nói: “Là thứ trong suốt, ngòn ngọt, ăn rất ngon đó!”

Mười Ba có chút khổ não, ra ngoài hỏi Tu La có từng nhìn thấy thứ tương tự hay không.

Tu La suy nghĩ một chút, móc ra một viên gì đó trong suốt.

Mười Ba nhíu mày, hỏi: “Đây là cái gì?” Hắn biết Tu La sẽ không để thứ vô dụng ở trên người.

Không biết, rớt từ Mẫu Ma Anh.

Tu La không suy nghĩ quá nhiều, lúc đó nhặt lên nhưng sau đó lại quên mất, cho đến khi Mười Ba hỏi, mới nhớ tới có một thứ như vậy.

Mẫu Ma Anh? Mười Ba cũng không để ý, mang theo “kẹo” trở về cho Bối Bối.

“Kẹo thơm quá!” Bối Bối theo bản năng bị thu hút, trực tiếp ăn vào, thoạt nhìn rất cao hứng.

Bối Bối cao hứng, Mười Ba cũng cao hứng, quyết định kiếm thêm “kẹo” cho Bối Bối ăn, nếu là rớt từ Mẫu Ma Anh, cái khác có khi cũng sẽ rớt?

Hai dị vật và một đứa trẻ, bắt đầu bất phân loài người dị vật mà dọc đường càn quét.

◊◊◊◊

Anh tên là Cương Thư Vũ, Cương của cương vực.

Bối Bối mở mắt rồi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn, Mười Ba chưa ngủ, đang ngẩn người nhìn đống lửa, bây giờ đến lượt Tu La ngủ, bọn họ luôn là một ngủ một tỉnh, tránh cho có thứ gì đánh úp, mặc dù hai người gần như rất ít khi gặp phải địch thủ, trừ phi là quần thể có số lượng quá nhiều, vậy bọn họ cũng sẽ đi vòng đường khác, sẽ không làm liều, Mười Ba không hi vọng Bối Bối có nguy hiểm.

Phát giác Bối Bối tỉnh lại, Mười Ba cúi đầu nhìn nó.

Bối Bối vừa chơi đùa với chóp đuôi của Mười Ba, vừa hỏi: “Ba ơi, Cương Thư Vũ là ai vậy? Lúc Bối Bối ngủ cứ luôn nghe thấy cái tên này.”

Sau khi sốt cao trải qua, có rất nhiều chuyện Bối Bối không nhớ được, nó cứ luôn hỏi, nhưng Mười Ba phần lớn trả lời không ra.

Lâu lắm không nghe thấy cái tên này, Mười Ba suy nghĩ một chút, trả lời: “Giống như ngươi.”

Bối Bối kinh ngạc, hỏi dồn: “Cũng là con của ba giống con sao? Vậy là ca ca à?”

“… Ừ.” Mười Ba không hiểu lắm, mà gặp chuyện không hiểu, hắn sẽ trực tiếp trả lời khẳng định, bởi vì nếu phủ định, Bối Bối sẽ tiếp tục truy hỏi, hắn luôn là đáp không ra, nhưng nếu trả lời khẳng định, nó phần lớn sẽ không hỏi nữa.

“Vậy ca ca đi đâu rồi?”

Mười Ba có chút bí bách, lần này, trả lời khẳng định hình như cũng vô dụng.

“Không biết, hắn đi rồi.”

Bối Bối chừng như không dám tin mà kêu lên: “Ba quá lơ mơ rồi, vậy mà ngay cả ca ca cũng có thể làm mất!”

“Ừ.”

“Nhất định phải tìm ca ca về mới được, ba còn nhớ tướng mạo của anh ấy không?”

“Ừ.” Mười Ba nhớ đối phương có một thân hàn khí, còn lạnh hơn mùa đông, đến gần sẽ rất không thoải mái.

“Vậy chúng ta đi tìm ca ca, mang anh ấy trở về.”

Đối mặt với yêu cầu của bé gái, Mười Ba hiếm khi nhíu mày không đồng ý ngay. Cương Thư Vũ rất mạnh, hơn nữa loại khí tức lạnh giá đó cũng là thứ hắn không thiện trường ứng phó, Mười Ba không có nắm chắc phần thắng.

“Ba ơi?” Bối Bối tức giận, “Ba phải làm một người ba tốt, không được làm mất con của mình, nhất định phải tìm về!”

Mười Ba trầm mặc rất lâu, đáp tiếng “Ừ”.

Bối Bối hài lòng, mặc dù là chữ “ừ”, chẳng qua ba nhà nó chính là như thế, chỉ cần đáp ứng là sẽ làm được, cho nên không cần sợ tìm không được ca ca trở về.

Không biết ca ca rốt cuộc trông như thế nào đây? Bối Bối cao hứng lăn tới lăn lui ở trong lòng ba, nó thực sự tịch mịch, mặc dù nó không phải một mình, nhưng bất luận là ba hay là Tu La, cứ luôn cảm thấy không giống nó lắm, mà ba nói ca ca là giống như nó! Thật đáng mong chờ!

Mười Ba gọi Tu La tới, đối phương đã cao hơn trước kia rồi, nhưng chênh lệch không tính là quá lớn, xấp xỉ một mét mà thôi, hơn nữa cũng học nói được một chút.

“Tu La, đi tìm nhiều đồng bạn có thể nghe lời hơn, càng nhiều càng tốt.”

Bối Bối muốn “Cương Thư Vũ”, Mười Ba suy đoán mình có khả năng đánh không thắng, vậy thì, chỉ đành tìm thêm chút trợ thủ.

Tu La lĩnh mệnh mà đi, nếu Mười Ba nói muốn “càng nhiều càng tốt”, lấy sự lý giải của hắn, đây hẳn có nghĩa là liên tục tìm, dù sao càng nhiều càng tốt mà!

Một đội đại quân dị vật nào đó, dưới nhiều lần hiểu lầm, dần dần được xây dựng lên, quỹ đạo quành trở lại con đường của kiếp trước, chỉ là lần này không còn Mẫu Ma Anh nữa, Mười Ba cũng không còn nổi tiếng hung tàn thấy người là giết, trái lại quy định dị vật dưới tay trước khi giết phải xác định không phải là “Cương Thư Vũ”.

Người đời đều biết, chiến tướng mạnh nhất bên cạnh cường giả đỉnh cấp Mười Ba là Đao Nhận Tu La, vảy ngược của hắn thì là —- Ma Nữ Âm Bối Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro