Chương 4-10: Băng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trèo lên tháp canh gác được cải biến từ tháp chuông, tôi nhìn ra xa, quả thật có một đoàn người đang đi về phía tiểu trấn Hoài Cổ, đó ít nhất có một hai trăm người, hơn nữa phương hướng rất rõ ràng, chính là tiểu trấn Hoài Cổ!

Nhưng đây làm sao có thể chứ? Lan đô ở ngay phía sau tiểu trấn, vào thời kỳ này, mọi người đều muốn trốn ra khỏi thành thị, làm sao lại có một nhóm người đông như thế đi về cái hướng này?

Đây chỉ là trùng hợp, hay là nhằm vào chúng tôi? Nhưng đối phương làm sao biết ở đây có người… Tôi ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới một chuyện, chẳng lẽ là…

Lúc này, Vân Thiến và Thư Quân cũng trèo lên rồi, Vân Thiến từ bên cạnh lấy tới một bộ kính viễn vọng đưa cho tôi, đồng thời giải thích: “Caine đi thông báo cho lão đại rồi, thoạt nhìn tình huống rất xấu, đối phương có vũ khí, có một số người mặc quân trang, không biết có phải là quân nhân thật hay không, nhưng vũ khí khẳng định là thật.”

Tôi cầm kính viễn vọng, tìm mục tiêu ở trong quần người, không phải khó tìm như thế, có một gã đặc biệt cao, cũng không khó nhìn thấy.

“Là quân nhân thật.”

Tằng Vân Thiến ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Cậu làm sao biết? Dáng vẻ của bọn họ thì khá giống, nhưng cho dù là những lính đánh thuê chúng tôi, muốn giả bộ làm quân nhân, cũng không phải rất khó, suy cho cùng, hai loại người cũng không có bao nhiêu khác biệt.”

Bỏ kính viễn vọng xuống, tôi tức đến cũng muốn giết người rồi.

“Bởi vì tôi nhận ra hai tên ngu ngốc bên trong!”

Rống xong, tôi trực tiếp nhảy xuống tháp canh gác, chạy ra ngoài trấn, chạy một mạch đến con đường không có người, hóa ra lưỡi băng để trượt, chưa tới mười mấy phút đã ra ngoài trấn, quẹo một cái là có thể nhìn thấy đoàn người kia.

Thu lại lưỡi băng, tôi bước ra, đi từng bước về phía quần người, đối phương hình như cũng nhìn thấy tôi, nhưng bởi vì chỉ có một người, bọn họ trái lại không có quá mức căng thẳng.

Trong thời gian đi qua, tôi không nhịn được nghĩ đến tiếp theo nên làm sao kết thúc, càng nghĩ càng điên tiết, chỉ muốn đông chết mấy người nào đó ở đối diện.

Một người xông ra khỏi quần người, mừng rỡ như điên mà lao lên phía trước, còn hét lớn: “Tiểu Vũ!”

Tôi nắm chặt tay, nỗ lực đè nén xúc động muốn đập anh ta một trận ngay tại chỗ, rống giận: “Anh, còn có gã phía sau, qua đây cho tôi!”

Phía sau lại có một người chậm rãi đi ra, không mừng rỡ như gã trước, anh ta khá lãnh tĩnh, so với trước kia từng thấy còn muốn nghiêm túc hơn, nhưng trên mặt cũng mang nụ cười, cố nén kích động, hệt như sau nhiều ngày mắc nạn cuối cùng cũng được cứu vớt.

Bình tĩnh bình tĩnh, tôi còn phải ẩn giấu thực lực đây, đánh bẹp hai người này ở trước mặt hàng trăm người, vậy còn ẩn giấu cái rắm… Mẹ kiếp, những quân nhân này có khả năng tám chín phần mười đều đã từng thấy thực lực của tôi!

Cũng đã muốn hộc máu rồi, mang hai người sang một bên, tôi xoay người đối mặt với bọn họ, khuôn mặt hoan hỉ của một người trong đó khiến tôi rất muốn đạp anh ta một cước, giống như Quan Vi Quân nói, cho anh ta dính vách tường!

“Trần Ngạn Thanh!”

Anh ta giật mình, lập tức trả lời: “Có!”

Tôi rống giận: “Tôi bảo anh có thể mang một số người tới, mẹ kiếp anh đúng là không khách khí chút nào, trực tiếp mang mấy trăm người tới cơ đấy?”

Trần Ngạn Thanh luống cuống, lắp ba lắp bắp nói: “Bọn, bọn họ đều là dân chúng bình thường, phần lớn đều là từ trong sở thu nhận trước kia, có một số là dọc đường cứu được.”

“Còn dọc đường cứu được?” Tôi muốn đông lạnh cho cái tên ngu này tỉnh ra, “Anh có nghĩ tới những người này phải làm thế nào nuôi sống không?”

Mặt của Trần Ngạn Thanh đều đỏ bừng, lắc đầu, thoạt nhìn có chút chán nản.

Một gã cao lớn khác, a Nặc, giải thích: “Chúng tôi là quân nhân, không thể bỏ mặc dân thường.”

Tôi chỉ cảm thấy bực bội đến cực điểm, bọn họ là quân nhân tốt không bỏ mặc dân chúng, cho nên khiến người muốn thu bọn họ, nhưng cũng bởi vì cái phẩm hạnh tốt đẹp này, bọn họ trực tiếp mang hàng trăm dân chúng tới cửa, đây rốt cuộc đang đùa cái gì vậy!

Quan Vi Quân là con gái của mẹ tôi, em trai của Băng Hoàng, thu sáu chục dân chúng bình thường, tôi cũng còn phải ngẫm nghĩ đây, huống chi nhóm này có hàng trăm người, bên trong có dân chúng cũng có quân nhân, đó chỉ có một chữ loạn, bảo tôi thu hết một lượt, dựa vào cái gì chứ!

A Nặc giải thích: “Chúng tôi có không ít quân nhân, cũng có vũ khí, có thể đến thành thị tìm tòi vật tư, nuôi sống dân chúng bình thường, chỉ là cần một chỗ đặt chân an toàn.”

Tôi giận dữ nói: “Anh cho rằng mỗi một quân nhân đều là người cực tốt phẩm hạnh đoan chính biết quên mình sao? Anh trước kia còn có thể quản bọn họ, thậm chí bảo bọn họ một người nuôi bốn, năm dân thường, nguyên nhân là cái gì, chẳng lẽ người thông minh như anh không hiểu sao? Còn chẳng phải vì để đến được “nơi đặt chân an toàn” trong miệng anh!”

A Nặc trầm mặc một hồi rồi nói: “Bọn họ đều là lão chiến hữu, sẽ không làm loạn.”

Tôi lạnh lùng nói: “Chuyện mà tận thế thiện trường nhất chính là biến con người thành loạn, đừng nói lão chiến hữu trong miệng anh nói, anh cho rằng tôi tin anh sao?”

A Nặc giương mắt nhìn, nụ cười đã tắt ngúm, “Vậy là cậu không thu chúng tôi?”

“Tôi có thể thu thế nào?” Tôi cắn răng nói: “Với số người này, tôi là thật sự nuốt không trôi, cho dù tôi chịu, những người khác trong đoàn cũng không chịu!”

Trần Ngạn Thanh tỏ vẻ chán nản.

A Nặc trái lại không có nổi giận, điều này khiến cảm tưởng của tôi đối với anh ta tốt hơn chút, anh ta nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: “Người của chúng tôi đúng là quá nhiều, cũng không làm khó cậu nữa, để chúng tôi trú đóng ở rìa trấn là được, ngay tại đây, chỉ cần một con phố là đủ rồi.”

Tôi nắm chặt tay, một hơi bác bỏ: “Không được.”

A Nặc lần này giận thật rồi, nói: “Chúng tôi ngàn dặm xa xôi tới đây, dọc đường trốn chạy, trên đường đã chết bao nhiêu người, cậu biết không? Khó khăn lắm mới đến được, vừa có chút hi vọng, cậu lại ngay cả rìa trấn cũng không để chúng tôi đặt chân?”

Tôi hiểu, tôi càng biết rõ, những ngày tháo chạy mà đời trước trải qua còn ít sao? Loại tuyệt địa không có lấy một tia hi vọng đó, chết chẳng qua là chuyện sớm muộn, mỗi ngày đều nghĩ tự sát có khi là lựa chọn tốt hơn, đỡ hơn rơi vào kết cục bị ăn sống, nhưng lại không dám chết…

Loại ác mộng đó, cho dù đã qua lâu như thế, nhưng vẫn rành rành ở trước mắt, rõ đến khiến người khủng hoảng.

Cho nên, tôi mới vội vội vàng vàng muốn trở nên mạnh hơn như thế, tôi cũng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào trong Cương Vực rơi vào hoàn cảnh đó!

A Nặc hình như nhìn ra tôi không có dao động, giận dữ nói: “Đây là quốc thổ, các người không thể chiếm đất làm vua.”

Tôi rống giận: “Bây giờ ai không chiếm đất làm vua? Bớt nói về quốc thổ với tôi, bây giờ toàn thế giới đều là đất nước dị vật, pháp luật chỉ có một điều, ăn hoặc bị ăn!”

Sắc mặt của a Nặc trầm xuống, vô cùng khó coi, tôi nghĩ anh ta nếu không phải băn khoăn về thực lực của tôi, sớm đã trở mặt rồi.

Trần Ngạn Thanh nhìn a Nặc, rồi lại nhìn tôi, hạ giọng khẩn cầu: “Thư Vũ, chúng tôi thật sự mệt lắm rồi, dọc đường đi tới đây, chúng tôi phải bảo vệ những dân chúng này, trốn trốn tránh tránh, mỗi ngày hành tiến được một đoạn rất ngắn, đi đến tận bây giờ khó khăn lắm mới tới được, đạn dược và đồ ăn đều không còn nhiều, ít nhất để chúng tôi ở lại mấy ngày rồi tính.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt a Nặc thay đổi, hung dữ trừng vào anh ta.

Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng, tôi bây giờ là đàn ông, nhất định phải cứng rắn! Nhưng ngay cả vài ngày cũng không cho người ta sao… Đm, tôi đời này tám phần đều phải làm gã mềm yếu rồi!

“Tôi cho các anh ba ngày nghỉ ngơi.” Tôi cắn răng nói: “Ba ngày sau các anh phải cút cho tôi!”

Thấy vậy, Trần Ngạn Thanh thở phào, a Nặc cũng không còn đen mặt nữa, còn liếc mắt về phía Trần Ngạn Thanh, biểu thị làm tốt lắm.

Mắt đi mày lại, tưởng tôi chết rồi chắc! Đừng cho rằng tôi không hiểu vẻ mặt của các người bây giờ gọi là “đi hay không, ba ngày sau hẵng tính”.

Hai người quay đầu lại gọi người trong đội ngũ tới, tôi cố gắng bảo trì lãnh tĩnh, nhìn một đống người tiến vào trấn, thử đếm xem có bao nhiêu quân nhân, một, hai… tám… mười lăm… càng đếm càng hoảng hốt, bây giờ hối hận bảo bọn họ lập tức cút xéo có còn kịp hay không?

“Thư Vũ.”

Tôi ngẩn ra, quay đầu lại, đại ca và người khác đều qua đây rồi.

Tức thì có loại cảm giác chột dạ, bất cẩn gặp phải Quan Vi Quân, đã thu về sáu chục người, bây giờ lại thêm mấy trăm người, tôi đơn giản là không biết nên làm sao đối mặt với đại ca, cảm giác mình chính là máy chế tạo phiền toái, động cơ còn rất mạnh mẽ!

Đại ca dẫn mọi người trong Cương Vực đi tới, uy áp của anh ấy triển khai toàn bộ, Cương Vực rõ ràng chưa đến mười người, lại lấn át mấy trăm người bên này khiến bọn họ lặng ngắt như tờ, những quân nhân cỡ Trần Ngạn Thanh và Ôn Gia Nặc càng như lâm vào đại địch, vũ khí đều giơ lên.

Tôi hung dữ rống lên: “Bỏ súng xuống! Đó là đại ca của tôi!”

Hai người hạ thấp nòng súng, những quân nhân khác mới dần dần bỏ xuống theo, nhưng vẫn không rời tay, khiến tôi có nỗi xúc động muốn đánh gục toàn bộ bọn họ, dám cầm súng chỉa vào đại ca tôi? Coi chừng tôi đem toàn bộ các người đi làm đá bào!

Đại ca đi đến bên cạnh tôi, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, quần người đối điện vốn đã bị uy thế ép đến thở không ra hơi, lại nhìn thấy ánh mắt không nộ mà uy của anh ấy, cả đám đều sắp nổ tung rồi.

Anh ấy hỏi tôi, “Những người này, là sao đây?”

Tôi chỉ vào Ôn Gia Nặc và Trần Ngạn Thanh, nói: “Hai người này trước kia quen biết ở trên đường về nhà, từng hành động cùng nhau khi ở chỗ Vệ Quân tháp.” Người khác dứt khoát không ngó ngàng!

Đại ca hờ hững liếc a Nặc và Trần Ngạn Thanh một cái, “Quân nhân?”

Hai người vậy mà giống như đối mặt với trưởng quan, nghiêm chỉnh trả lời: “Vâng.”

“Anh dẫn đầu?” Đại ca chuẩn xác phán đoán ra a Nặc mới là người quyết định.

A Nặc do dự một chút, nói: “Phải.”

Đại ca liếc phía sau một cái, hỏi: “Thống kê nhân số.”

A Nặc trầm mặc một chút, nhưng không bao lâu đã thức thời mà thành thực nói: “Quân nhân bốn mươi hai người, dân chúng khoảng trên dưới hai trăm người.”

Nghe thấy con số này, mặt tôi cũng đen lại, bốn mươi hai quân nhân, hơn gấp bốn lần Cương Vực.

Đại ca nhàn nhạt nói: “Sau khi giao nộp vũ khí và vật tư thì có thể ở lại, không muốn giao, thì rời khỏi.”

A Nặc cố gắng tự trấn định, thử mặc cả: “Đây không khỏi quá làm khó người, dị vật quá nhiều, chúng tôi cần vũ khí mới —-“

“Nếu chống đối tôi, sẽ —-“

Đại ca giơ tay về phía nhà lầu bên cạnh, năng lượng bộc phát ra một hơi, ghế trên vỉa hè, cửa sổ thủy tinh, hàng hóa bên trong, thậm chí cả một tầng của căn nhà, những chỗ mà năng lượng có thể đạt tới, tất cả mọi thứ đều triệt để tan rã, từng mảnh vụn li ti phiêu tán ở không trung, cuối cùng không còn lại gì, ngay cả bụi không để sót.

“Chết!”

Sắc mặt của mọi người đối diện đều thay đổi, súng nắm rất chắc, nhưng không có bất cứ người nào dám chĩa súng vào đại ca.

“Các người có thể ở khu vực bên ngoài chỗ này.”

Đại ca chỉ vào căn nhà vỡ nát, nói: “Người muốn vào, mang vũ khí và vật tư qua đây nộp, tôi cho các người thời gian ba ngày để suy nghĩ kỹ, người không muốn giao đồ thì cút, ba ngày sau, ở đây ngoại trừ người chết, sẽ không có loại người khác.”

Nghe vậy, sắc mặt của mọi quân nhân đều không dễ coi lắm, dân chúng phía sau càng không ít người siết chặt ba lô.

Lúc này, một người đột nhiên đi tới bên cạnh tôi, trực tiếp giao súng trên tay cho tôi, còn từ trong giày lính rút đao ra, ý định đưa qua.

Tôi đảo mắt khinh khỉnh, ai thèm cầm con dao bên trong cái giày hôi hám đó.

“Tự mà cầm.”

Trần Ngạn Thanh “ờ” một tiếng, hí hửng thu hồi đao, hết sức mừng rỡ vì vẫn có thể giữ lại thanh đao, người này sống đúng là chẳng có truy cầu gì cả.

Vẻ mặt của a Nặc thoạt nhìn bất đắc dĩ đến cực điểm, nhưng cũng không nói cái gì.

Trần Ngạn Thanh thoáng xấu hổ nói: “Dù sao thì vốn đã định ở lại, có súng hay không cũng không phải chuyện lớn.”

A Nặc ngửa mặt lên trời than thở: “Trời đã đổ cơn mưa, chiến hữu muốn gả cho người, tôi còn có thể làm sao?”

Nghe vậy, đại ca liếc Trần Ngạn Thanh một cái, may thay, anh ấy không có nói ra câu gì phá hỏng hình tượng.

“Không phải, các cậu nghĩ đi đâu rồi!” Trần Ngạn Thanh vội vàng nói: “A Nặc, các cậu cũng qua đây đi, mấy khẩu súng có đáng là gì? Cậu chẳng lẽ quên rồi sao? Khi ở Vệ Quân Tháp, tiểu Vũ cậu ấy —-“

Tôi táng một cái thật mạnh vào đầu của anh ta, anh ta bất ngờ, suýt nữa đã ngã sấp xuống cạp đất rồi.

Trần Ngạn Thanh sờ cái ót nhìn tôi, vẻ mặt vô tội khó hiểu.

“Anh trước hết ở lại đây giúp a Nặc đi.”

Tôi cũng không đành lòng, những người đối điện nhìn hành động phản bội chóng vánh của a Thanh, vẻ mặt của mỗi một người đều không bất ngờ, nhưng vừa lại cảm giác vô cùng thê lương.

Nhưng kỳ thực Trần Ngạn Thanh thật không phải thấy sắc quên bạn, mà là thời gian anh ta ở bên cạnh tôi nhiều, đối với bản lĩnh của tôi, anh ta thấy rõ hơn ai hết, cho nên đối với việc từ bỏ súng, căn bản không hề có vướng mắc, bởi vì anh ta biết khẩu súng này tuyệt đối không bằng ở lại đây học tập dị năng, huống hồ bọn họ còn sắp hết đạn đây, cũng bởi nhóm quân nhân đối diện cầm súng đã lâu, cho nên não không kịp phản ứng, vẫn không linh hoạt bằng a Thanh.

Có điều, đối diện nếu đã hiểu lầm rồi, tôi để a Thanh ở lại, liệu có hại anh ta bị mọi người đánh hội đồng hay không?

Trần Ngạn Thanh hình như không có cái băn khoăn này, cao hứng nói tiếng “Cảm ơn nhé, tiểu Vũ cậu đúng là người tốt”, sau đó vừa lại chạy trở về.

Đm, gần đây thẻ người tốt sắp đóng thành sổ được rồi!

“Thư Vũ, đi theo anh.” Đại ca bất mãn nói: “Em tuổi trẻ mềm lòng, dễ dàng bị người lợi dụng.”

“Vâng, đại ca.” Tôi ngoan ngoãn đi theo sau lưng đại ca, lợi dụng uy phong của đại ca để làm nổi lên mình kỳ thực không có bao nhiêu mạnh, thử ẩn giấu chút thực lực.

Trước mắt xem ra, hiệu quả đúng là không tệ, đại ca vừa xuất hiện, tôi lập tức biến thành trong suốt, rốt cuộc thành công tìm được phương pháp ẩn giấu thực lực rồi —- đứng ở bên cạnh đại ca, vạn vật đều là cỏ dại!

Đại ca dẫn mọi người rời đi, sau khi đi được một đoạn, mọi người bắt đầu xì xầm.

Caine tán thán: “Thư Vũ, tốc độ cậu thu tiểu đệ tiểu muội cứ như ngồi máy bay, chớp mắt đã thu hàng trăm người, lợi hại lợi hại!”

Tôi cũng cảm thấy mình rất lợi hại, làm sao nói có một câu đã có thể làm cho hàng trăm người trở về, muốn khóc luôn rồi đây.

“Đại ca, nếu tất cả đều ở lại, vậy làm thế nào bây giờ? Đây cũng quá nhiều rồi đi! Anh không cần nghĩ cho em, muốn đuổi thì đuổi đi, em cùng lắm giữ lại Trần Ngạn Thanh là được.”

Nếu như a Nặc chịu ở lại, vậy tôi cũng rất muốn anh ta, bản lĩnh của anh ta thoạt nhìn còn tốt hơn a Thanh, là một nhân tài, nhưng cũng bởi vì anh ta có bản lĩnh, cho nên dẫn đầu đội ngũ, muốn thu một mình anh ta sợ rằng là chuyện không thể nào.

“Người không nhiều.” Đại ca lại nói như thế: “Tiểu Sát đã nói hết tình hình của Thượng Quan gia tộc cho anh rồi, chúng ta nếu muốn đánh hạ Lan đô, và giữ vững vùng địa bàn này, không bị người khác cướp đoạt, thì sẽ cần rất nhiều nhân thủ, mấy trăm người này chẳng đáng là gì.”

Tôi sửng sốt, đây trái lại cũng phải, so với quân khu ở phía nam, người của chúng tôi ít đến sắp có thể bỏ qua không tính rồi, tôi và đại ca có lẽ có thể lấy một chọi mấy chục, nhưng đây còn phải là dưới tình huống không bị mấy chục khẩu súng bắn quét, đoàn viên khác lại không có mạnh đến vậy, chúng tôi có thể đánh mấy trăm quân nhân đã tính là vượt ngoài mong đợi rồi, nhưng quân khu sợ rằng không chỉ có nhiêu đó.

“Những người này bây giờ đưa tới cửa, trái lại coi như là vừa vặn, tận thế mới bắt đầu, bọn họ từ cuộc sống an nhàn đến lang thang lưu lạc, lại còn bị dị vật đuổi chạy, sống ở dưới nỗi sợ bị ăn thịt, bây giờ cho bọn họ một chỗ đặt chân an ổn, rất dễ dàng có thể bồi dưỡng cảm giác quy thuộc của bọn họ, để không mất đi sự che chở của Cương Vực, bọn họ sẽ rất nghe lời, không dễ dàng phản bội.”

Tôi suy nghĩ một hồi, phát hiện đúng thật là vậy, nếu như đời trước ở lúc tận thế mới bắt đầu, có thể tìm được một đội ngũ đáng tin cậy và nơi cư trú an ổn, đừng nói một khẩu súng, tôi ngay cả bạn trai cũng có thể quăng đi không chút do dự! Dù sao thì lúc đó, hắn đã bắt đầu giở trò ái muội với phụ nữ rồi, tốc độ tụt xuống của độ đáng tin cậy cứ giống như trượt cầu thang.

Tôi cười khổ nói: “Là em quá thiển cận rồi.”

Trường kỳ xem ra, bây giờ thu người xác thực là đúng, chỉ là thoáng cái tới nhiều người như thế, còn là do mình dẫn tới, đây thật đã dọa sợ tôi rồi, nghe đại ca nói xong, tôi mới thay đổi suy nghĩ, những quân nhân này ít nhất khiến người cảm thấy họ là người có phẩm hạnh tốt đẹp, những ngày về sau muốn thu hơn bốn mươi quân nhân có đạo đức, so với nhặt kim cương ven đường còn khó hơn nhiều.

“Có điều người của chúng ta quá ít, khiến em có phần băn khoăn.” Đại ca vỗ vỗ vai của tôi, “Nếu như là trước kia, anh cũng không thể thu nhiều người như vậy, nhưng bây giờ, ưu thế của dị năng quá mạnh, nếu chúng ta muốn giết sạch hai trăm người kia, thật có khó như thế sao? Thư Vũ, em không yếu đến vậy chứ?”

Người của Cương Vực nghe thấy lời của đại ca đều là sửng sốt, không dám tim mà nhìn hướng tôi.

Tôi trầm mặc, nhớ tới con bướm và đống sâu róm mà mình tiêu diệt, quân nhân cầm súng may ra một người có thể chặn hai con sâu róm, còn chưa chắc thắng được, người bình thường không có súng vậy thì chỉ có nước bị đánh, chứ đừng nói tới con bướm có thực lực cao hơn, nếu thật muốn nói, hơn hai trăm người này chỉ có bốn mươi quân nhân, chiến lực căn bản không bằng bướm và sâu róm.

Mà phía sau tôi thế nhưng còn có đại ca và Cương Vực, sự kiêng dè này hình như thật sự có hơi vô lý rồi.

“Em đúng là không yếu, chỉ là gan có hơi nhỏ.”

Bởi vì kinh nghiệm đời trước đã dọa cho tôi sợ vỡ mật, vậy mà không có cảm giác mình là cao thủ, chỉ nghĩ đến năng lực của những dị vật và cao thủ ở thời kỳ giữa và cuối, sợ cũng sợ muốn chết, vĩnh viễn đều cảm thấy mình không đủ mạnh, căn bản không đuổi kịp bước chân của những cao thủ kia, vậy mà quên mất bây giờ chẳng qua mới là nửa năm tận thế, phần lớn người ngay cả kết tinh cũng chưa từng thấy, mình lại đã ở đầu mút cấp hai, còn ra tay làm thịt một gã suýt nữa thăng cấp ba.

Có thể ở thời gian này gặp được con bướm sắp lên cấp ba, thật không biết là người nhà họ Cương xui, hay là con bướm kia xui hơn, nếu hơn hai trăm người đám a Nặc gặp phải con bướm và bầy sâu róm, khẳng định sẽ lập tức đi vòng đường khác, mà tôi thế nhưng là mang theo Tiểu Dong và con dao trông như miếng băng đã có thể diệt được con bướm và bầy sâu róm.

Mình rốt cuộc đang sợ cái gì?

Tôi chính là thiếu hụt sự tự tin của cao thủ đi.

Đại ca bất mãn nói: “Em nếu là rơi lẻ, can đảm trái lại là cao hơn trời, chỉ sợ gặp phải dị vật gì, em cũng dám xông lên, nhưng nếu sự tình dính dáng đến người bên cạnh, em ngay cả gan cũng không có! Điểm này phải sửa, đáng lẽ ngược lại mới đúng, đừng cứ luôn một mình làm loạn, khiến cho đoàn viên đều thiếu hụt rèn luyện, bọn họ bắt đầu bất mãn rồi, tiểu Sát nói đi theo em vào thành căn bản không có nguy hiểm gì đáng nói, định tự mình đi vào.”

Tôi nhìn tiểu Sát một cái, giải thích: “Em chỉ là sợ có thương vong, người của chúng ta quá ít, bất cứ ai cũng tổn thất không nổi.”

Đại ca cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Nếu bọn họ cứ tiếp tục thiếu hụt rèn luyện, có cái gì để tổn thất không nổi, dù sao sống cũng là làm sâu gạo, Cương Vực của anh không nuôi sâu.”

Lời này thật tàn nhẫn! Tôi ngạc nhiên nhìn đại ca, những người này đều là đồng đội vào sinh ra tử, hơn nữa anh còn nói trước mặt bọn họ, như vậy có đúng không?

“Thư Vũ, đối với đoàn viên của anh mà nói, điều đáng sợ nhất không phải là chết, mà là mình trở thành một kẻ vô dụng.”

Chú Trịnh cảm thán nói: “Lời này của lão đại là thật, thân thủ của tôi vốn không tính là hàng đầu, tuổi tác lại còn lớn, không bì được với những chàng trai trẻ tuổi các cậu, may mà dị năng vẫn còn chút hữu dụng, xây dựng căn cứ thì phải xem ông già này đi, ngàn vạn lần đừng chê thân thủ của tôi không đủ.”

Đúng vậy, ở tận thế, muốn chết đơn giản biết bao, kéo dài hơi tàn một cách vô dụng mới là sự giày vò đáng sợ nhất, đời trước còn thể nghiệm chưa đủ sao?

Tôi rốt cuộc triệt để nghĩ thông rồi, an ủi chú Trịnh: “Không cần lo lắng, ăn nhiều kết tinh sẽ trẻ lại, chú Trịnh sẽ rất nhanh chóng trở thành anh Trịnh thôi.”

“Thật hay giả?” Vẻ mặt mọi người như nhìn thấy quỷ.

Tôi gật đầu, “Thật.”

Vẻ mặt của mọi người đều có chút cổ quái.

“Đây là muốn trường sinh bất lão rồi?”

“Không biết.” Tôi thành thật nói: “Tôi chỉ biết chuyện của mười năm sau, lúc đó cách trường sinh còn xa đây.”

Huống hồ, tỉ lệ tử vong ở tận thế cao như vậy, đừng nói trường sinh, nếu không muốn chết sớm cũng khó khăn chồng chất, ngay cả mười hai cường giả đỉnh cấp như Băng Hoàng cũng có thể bởi vì nguyên nhân thế này thế kia, không thể đích thân nghiệm chứng chuyện vĩnh sinh này, huống chi là người khác?

Huống hồ, mười năm sau, hình như có tình huống lớn xảy ra, lúc đó, tình hình của cả thế giới thì lại sẽ biến thành thế nào đây…

“Thư Vũ.”

“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn đại ca.

“Về phòng mà suy nghĩ, đừng chặn ở giữa đường.”

“Ồ.” Tôi lặng lẽ về phòng chơi với Tiểu Dong, trong lòng vẫn tồn đọng một chút cố kỵ, muốn cùng Tiểu Dong luyện cho tốt sự ăn ý, nếu hơn hai trăm người kia thật sự xảy ra vấn đề, mình cũng có đủ thực lực trực tiếp đàn áp bọn họ.

Trở về phòng, tôi lập tức cởi áo khoác và áo ra, để trần thân trên soi gương nghiên cứu băng văn, quả thật không sai, toàn bộ băng văn trên hai tay đều khôi phục thành màu lam bạc, không khác gì trước kia.

Mang tâm tình thử nghiệm, tôi gọi Băng Hoàng thương, nhưng lần này, chẳng có gì xảy ra, thương vẫn không thấy bóng dáng.

Hai thanh vũ khí này chẳng những phải xem thực lực, còn phải xem tâm tình sao… Nhưng tôi không có tư cách phàn nàn, đáng lẽ là thứ không nên có được, bây giờ có dao băng để dùng, đã nên quỳ xuống cảm ơn Băng Hoàng rồi.

Nếu không phải thanh dao găm này đủ sắc bén, còn có Băng Hoàng không biết đã làm thế nào cải tạo Tiểu Dong, để nó biến thành tồn tại giống như triệu hoán thú của tôi, không thì tôi đã không thể nào một mình giải quyết bướm và bầy sâu róm.

Tôi vẫy vẫy tay, Tiểu Dong từ chậu cây trong góc đem hai sợi rễ nhổ ra, sau đó sợi rễ mập lùn bước qua giống như hai cái chân, cái cây này mô phỏng con người đi đường còn rất giống, lắc lắc lư lư, giống như là em bé mới biết đi.

Túm Tiểu Dong lên, nó là bán trong suốt, nhìn sơ giống như là đồ trang sức, không giống thực vật chân chính, nhưng lại hết sức xinh đẹp.

“Tiểu Dong ngoan ngoãn nghe lời, nhị ca sẽ cho ngươi ăn kết tinh no thật no! Ngươi có thể làm thế này không…”

◊◊◊◊

Sau ba ngày chui trong phòng chơi với Tiểu Dong, hơn hai trăm người mà Trần Ngạn Thanh và a Nặc mang tới, không ngoài dự liệu đã lựa chọn ở lại.

Chỉ dựa vào lời nói mà Trần Ngạn Thanh tiết lộ khi khẩn cầu lúc trước, đại khái đã biết bọn họ khẳng định sẽ ở lại, thiếu lương thực thiếu đạn dược, súng không có đạn chỉ là một miếng sắt, nộp ra kỳ thực cũng không có bao nhiêu đau lòng, bọn họ chính là nhất thời nghĩ chưa thông mà thôi.

Thu vào hai nhóm người, Cương Vực ăn một hơi phát tướng thành ba trăm người, mặc dù vật tư vẫn có thể cầm cự một thời gian, nhưng do số người nhiều, nếu không bắt đầu thu thập vật tư sớm một chút, sợ rằng đến lúc đó sẽ xảy ra tình trạng thiếu lương thực mất.

Tôi nhớ tới chuyện làm ruộng, trong vật tư có không ít hạt giống, bây giờ trồng ra vẫn có thể ăn, nhưng hai năm sau, trồng ra có khả năng sẽ bị ăn ngược trở lại, năm thứ ba tận thế còn được gọi là năm tử vong thứ nhất, nạn đói cộng thêm nhiệt độ mùa đông giảm đến một cái độ thấp kỷ lục, ở trong nhà trùm chăn cũng có thể bị đông chết tươi.

Lúc đó, mọi người đói đến phát cuồng, thấy cái gì ăn cái đó, mấy vụ ăn thịt người cũng không ít thấy, cuối cùng, đói khát rốt cuộc chiến thắng nỗi sợ cái chết, loài người bắt đầu xoèn xoẹt mài dao hướng tới dị vật, thời kỳ thảm liệt đó vẫn thật moi ra không ít dị vật, thực vật và động vật có thể ăn, còn có thứ không biết nên tính là cái gì vật…

Nếu như tôi có thể sớm tìm ra những dị vật đó, cộng thêm trồng trọt hoặc là chăn nuôi, cho dù thu có nhiều người, đồ ăn cũng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Chỉ là muốn tìm dị vật đặc định không phải chuyện dễ, đây không phải chuyện mà một mình tôi có thể làm được, để cho mọi người đi tìm cũng không thực tế, khẳng định sẽ bị phát hiện sự bất thường.

Cương Vực càng thu càng nhiều người, bên trong tuyệt đối sẽ có rất nhiều kẻ không thể tín nhiệm, chuyện tìm dị vật đặc định này nếu truyền vào trong tai thế lực khác, ví dụ như sở nghiên cứu phân tử, khẳng định sẽ dẫn tới hoài nghi, chờ đến khi tác dụng của những dị vật kia bị khai quật ra, hành vi tiên tri này sẽ khiến Cương Vực bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.

Nếu chuyện sống lại để cho người ngoài biết, liệu tôi có bị nhét vào ống trụ làm thí nghiệm giống như Mười Ba hay không?

Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy sợ hãi, nếu mình bị nhét vào ống trụ, đại ca và em gái bảo vệ và yêu thương tôi đến thế, sợ rằng sớm đã…

Gân xanh trên trán không ngừng nhảy đập, tôi không thể tiếp tục tưởng tượng loại tình huống đó, nếu không sẽ muốn giết người mất.

Muốn lợi dụng ưu thế của phục sinh để làm việc, nhưng vừa lại chồng chất lo ngại, nếu mình có sức mạnh tất thắng sở nghiên cứu phân tử, há cần phải băn khoăn nhiều như vậy?

Tôi quát lên: “Cương Tiểu Dong, qua đây, chúng ta thử lại lần nữa!”

Nhánh cây trong suốt giống như là thiên la địa võng mà lao về phía tôi.

◊◊◊◊

Thành, thành công rồi…

“Ha ha ha —-“

Kiểm tra xong thành quả, tôi không nhịn được cười, cả người thả lỏng nằm ở trên giường, nếu như gặp phải bướm một lần nữa, khẳng định sẽ không còn làm cho mình thành đèn neon bảy màu nữa!

Kết quả vừa nằm lên giường liền đột nhiên mơ màng buồn ngủ, cảm giác mệt mỏi kéo tới, tôi dứt khoát nhắm mắt, nặng nề thiếp đi…

Ai ngờ khi mở mắt ra lần nữa, lại là do suýt tắt thở.

Xé cành cây trên mặt ra ném xuống đất, tôi rống giận: “Cương Tiểu Dong, ngươi làm gì bò ở trên mặt ta, còn bám chặt như thế, muốn mưu sát nhị ca ngươi hả!”

Đói!

“…” Tôi nhất định là đói quá rồi, vậy mà xuất hiện ảo giác, giống như nghe thấy một cái cây kêu “đói”, không có âm thanh, mà là trực tiếp xuất hiện ở trong đầu, thật là quá quỷ dị.

Cành cây của Cương Tiểu Dong xoắn xuýt thành một đống nhỏ nhoài người trên mặt đất, dáng vẻ không có tiền đồ này nhìn cũng thật giống như đói quá mà nằm gục xuống, tôi từ trên bàn cầm lấy bình rượu bạc, vừa đổ kết tinh ra, một đám cây lập tức bật tới, động tác mau lẹ, cái đứa mới hấp hối vừa rồi hình như là cái cây khác.

Sau khi đút một nắm kết tinh, tôi đột nhiên thoáng có cảm giác tội lỗi, kết tinh này không cho người ăn mà lại đưa cho cây ăn, nhưng ngẫm lại, cũng không có mấy người hữu dụng như Tiểu Dong nhà tôi, trong tận thế, người không bằng cây đã là gì, tương lai còn có khả năng không bằng con kiến đây!

Tiểu Dong sau khi ăn uống no say thì liền bám lên người, ngoan ngoãn quấn thành hình dạng áo ba lỗ, hệt như một chiếc cọt-xê bán trong suốt, tôi suy nghĩ, vươn tay mặc áo khoác lên, định ra ngoài đi xem thử hơn ba trăm người kia được thu xếp như thế nào rồi.

Cửa phòng hội nghị ở tầng ba không đóng, mọi người tới tới lui lui, bận bịu không sao dứt ra được, thấy vậy, tôi đột nhiên có chút chột dạ, mình mấy ngày qua vừa có chút ý tưởng là trốn ở trong phòng chơi với Tiểu Dong, ngay cả cơm cũng là Quân Quân đưa tới, hoàn toàn không ngó ngàng đến vấn đề thu xếp cho hơn ba trăm người, những người này còn là do tôi dẫn đến nữa chứ!

Mọi người ngẩng đầu nhìn tôi một cái, tiếp tục lo việc của mình, khắp bàn đều là bản vẽ, trong đó chú và Trịnh Hành cầm bản vẽ thảo luận rất sôi nổi, Đinh Tuấn bận dùng giấy bút ghi lại chi tiết mà bọn họ nói, thỉnh thoảng còn phải động thủ vẽ hình cho hai người xem, sau khi nhìn thấy tôi tiến vào, mặt của cậu ta cứng đờ, cúi cầu đi vẽ hình.

Bách Hợp thoạt nhìn hẳn là chủ lực phụ trách an trí nhân thủ, Thư Quân, Tô Doanh và thím cũng đang giúp cô ấy, ba người thỉnh thoảng nhận được chỉ thị là liền hùng hùng hổ hổ đi làm.

Vân Thiến, tiểu Sát và Caine không ở đây, tôi đoán tám phần là cảnh giới ở tháp canh gác và cửa chính, bên ngoài có ba trăm người xa lạ, Cương Vực chỉ phái ba người trông cửa, không phải tự đại, mà thực sự là bất đắc dĩ do thiếu người.

Cả phòng hội nghị tràn ngập chữ “bận”, người duy nhất không làm việc là đại ca đang ngồi trên vị trí chủ, anh ấy đang nhìn một cái hộp kết tinh không biết đang suy nghĩ cái gì, ngón cái rất có quy luật mà gõ trên mặt bàn.

Những kết tinh này là của tôi đánh xong sâu róm trở về nộp lên, còn là kiên trì giao nộp, lúc đó, tiểu Sát nhìn thấy nhiều kết tinh như thế, mặt cũng đen lại, ánh mắt tố cáo kia giống như tôi gạt anh ta sang một bên, tự mình chuồn đi ăn tiệc.

Đại ca nhìn qua, cười nói: “Rốt cuộc chịu ra rồi? Cũng đã mười mấy ngày rồi, anh còn đang nghĩ, ít nhất lễ Giáng Sinh cũng phải lôi em ra ăn bữa tối.”

Hử? Vậy mà hơn mười ngày rồi sao? Tôi còn tưởng cùng lắm mới bảy, tám ngày, xem ra thật là luyện đến quên mình rồi, cũng không biết cuối cùng rốt cuộc đã ngủ bao lâu, khiến Tiểu Dong cũng đói đến xin ăn.

Đại ca nhướn mày hỏi: “Làm sao chịu ra rồi?”

“À, em muốn tổ chức đội ngũ của mình, muốn xin anh vài người.”

“Em muốn người nào? Tiểu Sát? Vân Thiến?”

Tôi lắc đầu nói: “Người của Cương Vực quá ít, toàn bộ đều nên làm đội trưởng một mình đảm đương một phía, không thể làm đội viên, cùng lắm…”

Tôi nhìn một vòng, trực tiếp bỏ qua Đinh Tuấn, không có hứng để một gã mặt sưng xỉa ở bên cạnh… Tô Doanh! Đúng rồi, cô ta là năng lực hệ tinh thần, so với năng lực chiến đấu, năng lực này đối với chuyện tôi muốn làm càng hữu dụng!

“Tô Doanh vậy.”

Cô ta giật nảy mình, tái mặt tái mày, ánh mắt khi nhìn qua mang kinh hoảng tột độ, giống như mình vừa bị ma quỷ chọn đi làm vợ.

Tôi có đáng sợ như thế sao? Nhìn kỹ khuôn mặt này cho tôi! Tôi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười với cô ta.

Tô Doanh xác thực ở trong chớp mắt lộ ra biểu tình kinh diễm, sau đó lại càng kinh hoảng, tôi cũng có thể từ trên mặt cô ta đọc ra năm chữ “cám dỗ của ma quỷ”.

Đại ca nhìn tôi, rồi lại nhìn Tô Doanh, nói: “Thư Vũ, nếu em muốn chọn nhiều người như thế, vậy thì lướt qua tiểu Sát đi, tránh cho sau khi chia tay không dễ đối mặt.”

“…”

Chia cái đầu anh! Ai hẹn hò với tiểu Sát chứ! Bị anh nói như thế xong, Tô Doanh cũng ôm ngực trốn sau lưng Bách Hợp rồi, cứ như tôi là đại sắc ma không từ một ai không bằng!

Tôi giận dữ trừng vào đại ca, “Em so với đại ca anh có tiết tháo hơn nhiều! Mới sẽ không chọn nhiều người đây!”

Đại ca ung dung hỏi ngược lại: “Em không định chọn Trần Ngạn Thanh?”

Tôi không… là định chọn anh ta không sai, nhưng là chọn để làm đội viên!

Đại ca lắc lắc đầu, “Tùy em vậy, nếu bản thân tiểu Sát nguyện ý, anh cũng không tiện nói các em cái gì, đến lúc đó nhớ công tư phải phân minh là được.”

Khoan, khoan đã đại ca, tiểu Sát hoàn toàn không có cái chuyện nguyện ý này, anh đừng cứ như thế gả anh ta đi mất.

“Em chọn thêm Tô Doanh cũng tốt.” Đại ca vui mừng nói: “Cháu trai cháu gái có hi vọng rồi.”

Tôi là nên đánh đại ca chăng? Hay là đánh đại ca? Hay là đánh đại ca!

Đại ca đột nhiên đổi giọng, nghiêm túc nói: “Bách Hợp đang thu xếp chỗ đi cho mọi người, em còn muốn những đội viên nào thì tranh thủ chọn sớm đi, chọn xong nhớ trở về báo một tiếng, để cô ấy dễ làm việc, nếu thuận tiện, giúp anh tìm Quan Vi Quân và trợ thủ của cô ta tới.”

“Anh tìm cô ta làm gì?” Máu bà tám của tôi lập tức trỗi dậy, chẳng lẽ mới mười mấy ngày, Quan Vi Quân đã có được đại ca tôi rồi? Lấy sự vô tiết tháo của đại ca nhà tôi mà nói, đây vẫn thật có khả năng!

“Người của chúng ta quá ít, thật sự không đủ dùng, rủ cô ta vào làm thành viên chính.”

Tôi ngẩn ra, không ngờ đại ca nhanh như thế đã tin cô ta rồi, thật không hổ là… em trai ruột đời trước.

Trong lòng đột nhiên có hơi chua, nhưng sau đó, tôi lại muốn tát mình một cái, cướp thân thể của người ta, còn không cho phép đại ca tốt với người ta một chút? Có hẹp hòi đến thế không!

Đại ca sờ cằm nói: “Qua mấy ngày lôi người lên giường xong, độ trung thành hẳn là sẽ không có vấn đề nữa, có thể cho ăn chút kết tinh, tránh cho thực lực kém quá không trấn trụ được người khác.”

… Đại ca anh không thể có chút tiết tháo nào sao!

“Đại ca anh là đang bán thân đấy à?” Tôi cắn răng nói: “Phụ nữ khác tự leo lên giường thì thôi, nhưng cô ta thì khác, nếu anh không thích người ta thì không được làm bậy cho em!”

Đại ca nhìn tôi, thoáng bất đắc dĩ nói: “Em ngay cả Quan Vi Quân cũng thích?”

… Đây hoàn toàn không thể giao tiếp rồi.

So với nói chuyện với người đầu óc bất chính như đại ca, không bằng đi tổ chức tiểu đội của mình thì thực tế hơn. Tôi quay đầu liền đi, còn không quên túm Tô Doanh từ sau lưng Bách Hợp ra.

“Giận thật rồi? Lão đại trêu cậu đấy.”

“Đại ca anh, anh lại bắt nạt nhị ca… Ha!” Quân Quân lúc em giúp anh đòi công đạo, có thể nhịn cười không?

“Ha ha ha, ai da buồn cười quá, tiểu Sát không ở đây, thật là quá đáng tiếc, tôi nhất định phải đi kể với cậu ta!”

Phía sau truyền đến tiếng cười của mọi người, ngay cả đại ca cũng cười khe khẽ, mấy tên này… Cũng đã tận thế rồi, có thể nghiêm túc chút không?

“Thư Vũ, tiểu đội của cậu nghĩ xong tên gọi chưa?” Người duy nhất nghiêm túc là Bách Hợp hỏi: “Nếu có, tôi thuận tiện giúp cậu đăng ký một chút.”

Tôi dừng bước, vốn định nói “không có”, nhưng vừa quay đầu, tên gọi lại đã tự mình nhảy vào trong đầu.

“Tiểu đội của tôi gọi là “Băng Thương”.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro