Ngoại truyện: Đường về nhà part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở trong khoang hạng nhất rộng rãi của máy bay, đối với phục vụ ân cần của tiếp viên hàng không, Cương Thư Thiên cảm thấy có chút đau đầu, hắn trước kia không ngồi khoang hạng nhất, mặc dù có khả năng chi trả, chẳng qua, đối mặt với loại khoang máy bay xa hoa và phục vụ ân cần này, hắn và những thành viên khác của đoàn lính đánh thuê đều vô cùng không thoải mái, còn khó chịu hơn khi thân ở chiến trường dơ bẩn không chịu nổi.

Lần này thực sự là bức bất đắc dĩ, hắn đã lần hết tất cả hàng không, nhưng thời gian quá khẩn bách, thực sự đặt không được vị trí khác.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, Cương Thư Thiên không mảy may nhìn ra có gì bất thường, nhưng Thư Vũ ở trong điện thoại lại nói sẽ có đại nạn lan tràn toàn thế giới, mặc dù Thư Vũ không nói mấy chữ đó ra khỏi miệng, nhưng Cương Thư Thiên nghe thôi đã biết là ý gì.

Tận thế sao?

"Anh tin à?"

Cương Thư Thiên quay đầu qua, Trịnh Hành đang nhìn hắn, hỏi: "Những chuyện mà Thư Vũ nói, lão đại anh thật sự tin sẽ xảy ra?"

"Tôi không hi vọng sẽ xảy ra." Cương Thư Thiên bình tĩnh trả lời.

Sau khi hắn lâm thời trì hoãn nhiệm vụ, hơn nữa còn nói thật tình huống với đoàn viên, mặc dù có thể tìm cái cớ, như là tình huống của Thư Vũ lại trở nên xấu gì đó, nhưng đây đều là những anh em vào sinh ra tử, hắn vừa không muốn lừa gạt bọn họ, càng không muốn những anh em này với không chút chuẩn bị mà đi đối mặt với tai nạn mà Thư Vũ nói.

Những đoàn viên không ai tin tai nạn mà Thư Vũ nói, nhưng Cương Thư Thiên hạ lệnh bắt bọn họ tin, để mọi người đều trở về đi tìm người nhà, làm tốt mọi chuẩn bị, chỉ có mấy đoàn viên không có vướng mắc đi theo hắn trở về Mai Châu.

Nếu như thật sự không có xảy ra bất cứ chuyện gì, uy tín của đoàn trưởng này cũng coi như quét đất rồi.

Nhưng Cương Thư Thiên lại thà rằng đem uy tín của mình làm bùn dưới chân, chỉ cần Thư Vũ và Thư Quân có thể sống ở thời đại hòa bình.

Trịnh Hành như nghĩ tới cái gì mà nói: "Cho nên lão đại anh thật sự tin tưởng sẽ xảy ra chuyện, chẳng lẽ không có nghĩ tới Thư Vũ là bị đánh trúng đầu, cho nên có chút không bình thường sao?"

Cương Thư Thiên trầm mặc cả buổi mới phun ra một câu: "Tôi tin nó."

Trịnh Hành nở nụ cười, không hỏi nhiều nữa.

Còn phải mấy giờ bay nữa mới tới nơi, nên thừa dịp ngủ bù, Cương Thư Thiên vì để kịp thời trở về Mai châu, bận đến không có thời gian chợp mắt, nhưng hắn lại không tài nào ngủ được, trong lòng thoáng có chút bất an, nhớ Thư Vũ nói nếu không thể tới nơi trước sáu giờ thì đừng trở về, nhưng hắn chỉ kiếm được chuyến bay vừa vặn khoảng sáu giờ là tới.

Sau sáu giờ sẽ xảy ra chuyện sao... Không, Thư Vũ mới đầu buột miệng nói mười hai giờ, cho nên hẳn là còn có thời gian trừ hao, nhưng lúc đó Thư Vũ phải chăng đã quên tính thêm thời gian đi xe thu thập dược phẩm và vũ khí cộng với từ thành thị trở về nhà?

Thực sự quá nhiều biến số, Cương Thư Thiên muốn gọi điện thoại về nhà hỏi rõ tình hình xác thiết, nhưng điện thoại máy bay cung cấp lại gọi không được, tiếp viên hàng không cũng nói không ra nguyên do, vừa lại không xử lý được sự tình, chỉ có xin lỗi riết, làm cho hắn mất kiên nhẫn mà bảo cô ta rời khỏi.

Cương Thư Thiên cảm giác có chút ảo não, lâm thời trì hoãn nhiệm vụ và chạy về Mai châu, sự tình cần xử lý quá nhiều, hắn gần như là đến thời khắc cuối cùng mới bước lên máy bay, bởi thế cũng không kịp gọi điện thoại về nhà trước khi lên máy bay, vốn là nghĩ ở trên máy bay gọi cũng kịp, lại không ngờ sẽ có cái tình huống này.

Cương Thư Thiên đi đến phòng rửa tay, lấy ra di động và mở máy, bây giờ hắn đã bất chấp vi phạm quy định, có khả năng gây nguy hiểm cho chuyến bay gì gì đó.

Điện thoại vẫn là gọi không được.

Gọi điện thoại không được có trăm ngàn lý do, nhất là ở trên trời cao, nhưng Cương Thư Thiên lại đã xác định đáp án rồi -- Thư Vũ là đúng.

Cương Thư Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ đã năm giờ, cách máy bay đáp xuống còn có một giờ nữa.

Trở về vị trí, Trịnh Hành đang mang ánh mắt long lanh nhìn hắn, sắc mặt khá trầm trọng.

"Nói cho mọi người, chuẩn bị sẵn tâm lý." Cương Thư Thiên bình tĩnh nói.

Nghe vậy, mặt của Trịnh Hành trầm xuống, bất cứ ai nghe thấy sắp nghênh đón tận thế, sắc mặt đều sẽ không dễ coi lắm, nhưng hắn vẫn tận trách đi thông báo cho người khác, bởi vì đặt vé máy bay quá muộn, có một số thành viên ngồi xa hơn.

Chờ lúc Trịnh Hành trở lại, Cương Thư Thiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ra hiệu đối phương nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trịnh Hành ló đầu nhìn, mây trắng đã dần dần nhuộm đen.

◊◊◊◊

"Liên hệ được người chưa?"

Sắc mặt của Cương Thư Thiên rất khó coi, vốn dự tính sáu giờ tới nơi, bởi vì sương mù không tan, máy bay không chịu hạ xuống, còn trì hoãn hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ hơn rồi, giả thiết muộn nhất đến được nhà trước mười hai giờ, trừ đi thời gian đi xe từ thành Trung Quan về đến nhà, hắn cùng lắm chỉ còn lại hơn hai tiếng để hành động -- đây vẫn là bao gồm thời gian lái xe đi tìm người liên hệ.

"Tín hiệu di dộng rất kém." Trịnh Hành nhíu mày, cúp điện thoại lắc đầu nói: "Không được, không gọi được cho bên Lý lão đầu."

Nghe vậy, Cương Thư Thiên bắt đầu cân nhắc liệu có nên tiếp tục liên hệ, có lẽ bất luận lấy được vũ khí hay không, cứ trực tiếp chạy về nhà trước...

Một người đột nhiên hô lớn: "Có rồi có rồi, tôi liên hệ được Cận ca rồi!"

Cận Triển? Cương Thư Thiên nhíu mày, hắn quen biết đối phương, còn có chút giao tình, nhưng lại chưa từng tìm đối phương mua vũ khí, bởi vì Cận Triển nghiêm khắc mà nói cũng không phải buôn quân hỏa, kỳ thực là một cậu chủ xã hội đen, quân hỏa của hắn phần lớn là cung cấp cho người của mình dùng, mặc dù cũng "tiêu thụ ra ngoài", nhưng phương diện giá cả có thể sẽ khiến người chùn chân.

Trên tay Cương Thư Thiên có một khẩu Desert Eagle của Cận Triển tặng, chất lượng xác thực rất tốt, giá cả cũng xác thực quá cao, nhưng giờ đây không phải lúc khó tính, thế là hắn gật đầu đáp ứng: "Cứ đi tìm Cận Triển."

"Liên lạc tốt lắm! Cá Trắng Nhỏ." Caine vỗ vai của đồng bạn.

"Tôi tên là Ngô Tái Dư!" Dẫn tới một trận kháng nghị mãnh liệt.

"Đi thôi, Cá Con." Cương Thư Thiên dẫn mọi người đi qua, thuận tiện xoa xoa đầu của đối phương.

Ngô Tái Dư nhăn mặt, lão đại này chỗ nào cũng tốt, chỉ có hai điểm cứ thích chọc ghẹo và xoa đầu người khác này là không tốt!

Có cái này xen vào, bầu không khí của mọi người cuối cùng cũng không còn căng thẳng như thế nữa, chuyện tận thế này thực sự khiến người ngay cả nói chuyện cũng không có hứng.

Nhưng tâm tình này không duy trì được bao lâu, vừa đi đến cửa sân bay, rất nhiều hành khách chen nhau ở cửa, bên ngoài sương mù dày đặc, nhìn sương mù đó vậy mà là màu đen, khiến mọi người đều có chút ngờ vực, nhưng vẫn không đến mức sợ hãi, dù sao thì môi trường hiện giờ ô nhiễm nghiêm trọng, tình huống khoa trương kiểu gì cũng có, cho dù không tận mắt nhìn thấy, thì cũng đã từng thấy trên tivi.

Chẳng qua ở trong mắt của đoàn lính đánh thuê Cương Vực, lại là hàm ý hoàn toàn khác, mặc dù không phải rất xác định tai nạn toàn thế giới là chỉ cái gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt, còn là chuyện tai hại to lớn!

May mà thành viên đoàn lính đánh thuê đi theo Cương Thư Thiên trở về phần lớn đều không có vướng mắc gì, đối với loại chuyện này mặc dù cũng rất khó chấp nhận, nhưng vẫn không đến nỗi suy sụp tinh thần, chỉ là từ sự không tin ban đầu cho rằng lão đại là cưng chiều em trai đến nỗi đánh mất lý trí, đến bây giờ... Không thể nói hoàn toàn tin tưởng, nhưng ít nhất đã tin năm phần.

Nhưng so với nói không tin, trái lại giống như không hi vọng điều đó thật sự xảy ra.

"Hết thời gian rồi, đi!" Cương Thư Thiên dẫn mọi người vừa đi vừa hạ lệnh: "Trịnh Hành, Jenny, hai người đi tìm người của bệnh viện lấy thuốc đã hẹn trước, rồi qua đây tập hợp, người khác đi theo tôi tìm Cận Triển."

Hắn không yên tâm căn dặn hai người lần nữa: "Bất luận là tình huống gì, cho dù không lấy được thuốc cũng không sao, trước mười giờ rưỡi nhất định phải qua!"

Trịnh Hành nhận lệnh mà đi, trực tiếp cùng Jenny nhảy lên xe taxi đi mất, đám người Cương Thư Thiên thì có xe bus nhỏ đã được chuẩn bị sẵn.

Cương Thư Thiên không quá lo lắng cho hành động bên Trịnh Hành, thuốc đã được hẹn trước, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là có thể lấy được, nhưng vũ khí lại không thể hẹn trước, thời gian thực sự quá cấp bách, rất nhiều người vừa nghe thấy cần trong vòng hai ngày, hơn nữa số lượng khổng lồ, toàn bộ đều nổi lên lòng cảnh giới, sợ rước họa vào thân, căn bản không chịu hẹn trước, một mực đòi gặp mặt rồi nói.

Kết quả bây giờ ngay cả điện thoại cũng gọi không được!

"Lão đại, muốn uống chút nước không?" Bách Hợp cầm ly nước hỏi.

Cương Thư Thiên vẫy tay tỏ vẻ không cần, tự mình trầm tư hồi tưởng. Nhớ Thư Vũ đầu tiên là nhắc đến vũ khí, rồi mới đến dược phẩm, cho nên vũ khí hẳn là vô cùng quan trọng, là tận thế như thế nào, vũ khí lại quan trọng hơn dược phẩm?

Sự tình có lẽ còn tệ hơn tưởng tượng của mình.

Điều duy nhất khiến hắn mừng rỡ là trên đường không kẹt xe, nửa giờ sau đã thấy được người.

Cận Triển nhíu mày nhìn danh sách vũ khí trên tay, hai bên trái phải của hắn có hai hàng người mặc tây trang màu đen đang đứng, đối lập là Cương Thư Thiên cùng với đoàn lính đánh thuê phía sau hắn, cảnh tượng này nếu bị người nhìn thấy, phần lớn sẽ tưởng hai phe xã hội đen đang đàm phán.

Cuối cùng, Cận Triển phe phẩy danh sách, nhướn mày một cái nói: "Cương Thư Thiên, danh sách này là nghiêm túc?"

Cương Thư Thiên không có thời gian trò chuyện với hắn, trực tiếp nói: "Đương nhiên!"

"Bao giờ cần?"

"Cần ngay bây giờ."

Cận Triển cứng họng, cho dù bởi vì ở trong hắc đạo, cho nên tuổi còn trẻ nhưng đã kiến thức không ít, giờ phút này cũng không thể làm rõ ý đồ của Cương Thư Thiên, nếu như không phải quen biết đối phương, hắn khẳng định cho rằng Cương Thư Thiên điên rồi muốn tạo phản, đáng tiếc giao tình của bọn họ tuy không sâu, có thể nói gặp mặt chưa đến mấy lần, nhưng lại rất có ăn ý đối với tính cách của lẫn nhau.

Hắn thẳng thắn nói: "Cương Thư Thiên, số lượng này cho dù anh tìm khắp thành Trung Quan cũng không ai có thể cho anh bây giờ, nếu như người anh tìm không phải tôi, người khác vừa nhìn thấy danh sách này là sẽ có thể quay đầu bỏ đi ngay lập tức, cũng không cần nghe anh nói câu "cần ngay bây giờ" này!"

Cương Thư Thiên biết đây là sự thực, hắn từng gặp rất nhiều lần rồi.

"Anh có thể cho tôi bao nhiêu thì cứ bấy nhiêu, thứ không có trên danh sách, chỉ cần là vũ khí hay vật tư chiến bị, nếu anh có thì cũng có thể bán cho tôi." Cương Thư Thiên nhấn mạnh: "Giao hàng ngay bây giờ, tôi sẽ trả anh gấp ba!"

Cận Triển nhíu chặt mày, nói: "Đây không phải vấn đề tiền bạc, anh cần nhiều hàng như thế làm cái gì?"

"Bán quân hỏa còn hỏi lý do mua bán? Đây không hợp quy củ."

Cận Triển nhàn nhạt nói: "Anh mua với số lượng này, nếu không hé lộ một chút ý tứ, ở trong nước tuyệt đối không có ai có gan bán cho anh, ở đây thế nhưng không phải đất nước chiến loạn."

Cương Thư Thiên trầm mặt, chuyện ngày tận thế này là từ trong miệng em trai ruột nhà mình nói ra, người làm anh như hắn cũng bán tín bán nghi, huống chi là một người chỉ mới thấy mặt mấy lần, nhưng xem tình hình hiện giờ, không nói sợ rằng đừng hòng lấy được súng đạn.

"Có thể nói chuyện riêng không? Chỉ anh và tôi."

Vừa nói ra, người mặc tây trang đen hai bên lập tức bước ra một bước, thấy vậy, mọi người trong đoàn lính đánh thuê cũng lập tức vươn tay nắm lấy vũ khí đặt ở trên người, súng là không thể mang về nước, nhưng mấy thanh dao găm lấy danh nghĩa đồ mỹ nghệ thì vẫn không phải vấn đề.

Thủ hạ giương cung rút dao, nhưng hai người cầm đầu vẫn mang thần sắc bình tĩnh, Cận Triển sờ cằm, bởi vì thái độ của Cương Thư Thiên kỳ quái, khiến hắn bây giờ thật sự bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú rồi.

"Để vũ khí lên bàn, đi vào theo tôi."

Cận Triển đứng dậy, Cương Thư Thiên đặt gao găm ở bên hông lên bàn, sau đó để cho một người mặc đồ đen lục soát sơ qua người, sau đó đi theo Cận Triển bước vào một căn phòng bên cạnh.

Vừa đi vào, Cương Thư Thiên liền vào thẳng vấn đề.

"Anh cần phải đáp ứng trước, chỉ cần tôi không phải tạo phản, cũng không nguy hại đến anh, anh sẽ phải bán vũ khí cho tôi."

Một khi nói ra chuyện ngày tận thế, Cận Triển có khả năng không tin, nhưng nếu như tin thật, liệu hắn có giữ lại vũ khí cho bản thân mình dùng?

Mặc dù muốn bịa chuyện, nhưng Cận Triển là ai? Ở trong nước, tin tức của hắn chỉ có khả năng linh thông hơn mình, cái gì cũng không gạt được hắn, mà nói muốn đưa những quân hỏa này ra nước ngoài, đây ngay cả bản thân Cương Thư Thiên cũng không tin, cho nên hắn hết cách rồi, chỉ có thể tin tưởng Cận Triển sẽ tuân thủ lời hứa.

Nghe vậy, Cận Triển mang theo ánh mắt hứng thú đánh giá Cương Thư Thiên, đột nhiên hỏi: "Có quan hệ với sương đen bên ngoài sao?"

Cương Thư Thiên chỉ thoáng do dự, vừa nghĩ đến không còn thời gian để uổng phí nữa, có lấy được vũ khí hay không thì phải xác định ngay bây giờ, thế là liền gật đầu.

"Có bao nhiêu nghiêm trọng?"

"Cả thế giới."

Đây nghĩa là nói... ngày tận thế? Cận Triển trầm mặt, hắn tuy không tin, nhưng cũng tìm không ra lý do khác, phải biết rằng Cương Thư Thiên nếu dám gạt hắn, vậy đó không phải xin lỗi là có thể xong chuyện, cho dù có thể thoát được một mạng, về sau cũng không thể đặt chân ở trong nước, nếu hắn là người cô độc thì không nói, nhưng nghe nói hắn xác thực có người nhà, chắc không đến nỗi đột nhiên nổi điên lên bất chấp người nhà.

Dưới đánh giá, Cận Triển dứt khoát nói: "Được, tôi đáp ứng, nói đi."

"Trước mười hai giờ, mang theo người anh coi trọng đến nơi an toàn, chuẩn bị sẵn vũ khí và dược phẩm, nhất là thuốc kháng sinh, còn có lượng lớn đồ ăn có hạn sử dụng lâu dài."

"Chỉ như thế?" Ngay cả Cận Triển cũng không giấu được ngạc nhiên.

Cương Thư Thiên cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể nói là hối hận lúc đó không tin em trai, anh trai sẽ bị báo ứng.

Cận Triển cười lắc đầu nói: "Nội dung tin tức của anh khó tránh quá ít."

Cương Thư Thiên đành bổ sung: "Tôi trả anh số tiền gấp ba."

"Dù sao nếu thật sự tận thế, chẳng phải tiền sẽ thành giấy rác sao?" Cận Triển chỉ thoáng suy nghĩ đã hạ quyết định, "Được, tôi sẽ bán cho anh, nhưng với số lượng đó thì không thể nào, bán một nửa cho anh, giá tiền gấp năm!"

Cho dù bị gạt, đây cũng là một cuộc giao dịch lời to, cho dù Cương Thư Thiên cầm những vũ khí này đi tạo phản, Cận Triển cũng chắc chắn có thể trở ra toàn thân, huống hồ thời gian không còn nhiều nữa, bây giờ cách mười hai giờ không còn bao lâu, còn không đi chuẩn bị sợ rằng sẽ không kịp.

Trận sương đen này thậm chí khiến cho thông tin đều bị ngăn trở, thực sự quá quỷ dị, cho nên Cận Triển thà tin là có.

Cương Thư Thiên mừng rỡ, vội vàng bổ sung: "Cho tôi trong vòng một giờ."

"Không thể nào!" Cận Triển bác bỏ: "Làm sao cũng phải một tiếng rưỡi, không thì cùng lắm tôi bảo thủ hạ móc súng trên người ra bán cho anh, cái khác thì cho dù anh trả gấp mười, tôi cũng lấy không ra, anh phải biết bây giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi được."

Cương Thư Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ mười phút, cho dù phóng xe làm sao, về nhà ít nhất cũng cần khoảng một tiếng, đây còn chưa tính tình hình sương đen lan tràn bên ngoài...

"Được!" Cương Thư Thiên cắn răng đồng ý, "Nhưng anh phải ở đây với tôi, cho đến khi tôi lấy được vũ khí mới thôi!"

Cận Triển nhìn hắn một cái, không để ý lắm mà nói: "Được."

Cương Thư Thiên yên tâm, xem ra căn cứ của Cận Triển tám phần là ở gần đây.

Thời gian không còn nhiều, Cận Triển không dây dưa mà rời khỏi phòng trước, sai khiến thủ hạ mặc đồ đen chia nhau làm việc, hắn cũng không né tránh Cương Thư Thiên, trực tiếp căn dặn đủ mọi chuyện ở trước mặt hắn.

"Lập tức đi lấy thứ trên danh sách, lấy một nửa, trở lại trong vòng một tiếng rưỡi."

"Đi đón mẹ, Phượng và Tiểu Nguyệt đến biệt thự, để bọn họ trở về trong vòng một tiếng đồng hồ, đây là tử lệnh!"

"Lập tức đến bệnh viện lấy những dược phẩm thường được sử dụng, chuẩn bị nhiều thuốc kháng sinh, còn có dọn hết đồ ăn ở siêu thị của chúng ta đến biệt thự, có thể dọn được bao nhiêu hay bấy nhiêu..."

Cương Thư Thiên chỉ có thể ở một bên chờ đợi, cho dù sốt ruột tình huống trong nhà, nhưng điện thoại lại vẫn gọi không được.

"Lão đại." Bách Hợp thấp giọng nói: "Chúng ta có nên đi chuẩn bị đồ ăn?"

Nghe vậy, Cương Thư Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn tình hình sương mù lan tràn bên ngoài, lắc đầu nói: "Đừng đi, chúng ta đang vội, chỉ cần vừa lấy được vũ khí thì phải phóng xe về, thấy tình huống này cũng không thích hợp phân tán hành động đi mua sắm, nếu Thư Vũ đã biết sẽ xảy ra chuyện, hẳn là sẽ chuẩn bị những thứ nó có thể lấy được."

Vũ khí và thuốc kháng sinh, đều là những thứ Thư Vũ không lấy được, nếu nó ở trong điện thoại chỉ có đề cập hai món này, biểu thị nó hẳn sẽ chuẩn bị những thứ còn lại.

Tin tức quá ít, điện thoại gọi không được, Cương Thư Thiên chỉ có thể năm lần bảy lượt suy nghĩ từng câu từng chữ trong điện thoại lúc đó, căm hận mình không hỏi rõ hơn, chỉ trách mình lúc đó hoài nghi nhiều hơn tin tưởng, cho nên mới không làm tốt mọi chuẩn bị.

Cận Triển là người giữ chữ tín, đúng mười một giờ, Cương Thư Thiên lấy được súng đạn hắn cần.

"Tôi nợ anh một lần."

Cương Thư Thiên biết dưới tình huống này người chịu bán vũ khí cho hắn hiếm như lông phượng sừng lân.

Cận Triển nhếch khóe miệng, "Nếu như sự tình thật sự xảy ra, tôi cũng nợ anh một lần."

"Vậy thì dứt khoát xí xóa đi."

Hai người nhìn nhau cười, rồi xoay người đi ngay, không nói gì thêm, thời gian đã không còn nhiều.

Cương Thư Thiên nhìn những thành viên, Trịnh Hành đã đi qua tập hợp, thuận lợi lấy được dược phẩm, mọi điều kiện đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ có thời gian còn lại không nhiều.

"Lập tức lên xe!"

Vừa lên xe, ngồi ở chỗ điều khiển, Trịnh Hành nhìn thấy tình hình sương đen lan tràn trước mắt, sắc mặt đen đi một nửa, rồi bật đèn sương mù, tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu, đành quay đầu nói: "Lão đại, tình huống này --"

Cương Thư Thiên nhàn nhạt nói: "Mọi người buộc dây an toàn."

Nghe thấy câu này, mặt của Trịnh Hành đen luôn nửa còn lại, mọi người thì lặng đi một chút, mỗi một người vội vàng buộc dây an toàn, người bình thường biếng nhác hời hợt nhất như Caine cũng không ngoại lệ.

Cương Thư Thiên bình tĩnh nói: "Bắt đầu phóng xe đi, tôi nhớ anh từng nói trước kia từng chơi đua xe."

"Lão đại, không ai phóng xe dưới tình huống không thấy rõ mười mét phía trước, đây là đang phóng mạng!"

"Dù sao không về được nhà cũng sẽ chết, anh tự chọn một cách để chết đi."

Trịnh Hành bất đắc dĩ, đành bắt đầu phóng xe, bằng không hắn còn có thể làm sao? Tuy nói là phóng xe, nhưng tốc độ của hắn kỳ thực chẳng qua chỉ khoảng năm, sáu chục, nhưng với tầm nhìn thế này, đây chính là đang phóng xe!

Bình thường hở một tí là lên tới tốc độ một trăm cũng không thể khiến mọi người chớp mắt lấy một cái, bây giờ chạy năm mươi đã khiến người bắt đầu cầu nguyện khắp thần phật, đáng tiếc tốc độ thế này cũng không có duy trì quá lâu, cho dù Trịnh Hành trước kia là một tay đua liều lĩnh, gặp trúng kẹt xe cũng phải đầu hàng như thường.

Ngô Tái Dư vừa gãi mặt vừa khóc lóc nói: "Lão đại, thật sự là sắp tận thế rồi sao?"

Cương Thư Thiên trầm mặt, tình huống xấu nhất xảy ra rồi.

"Tái Dư, đừng gãi!" Tiểu Sát quay đầu hỏi người khác, "Trên người các cậu có ngứa không?"

Vừa nói ra, mọi người lúc này mới phát hiện trên da vậy mà có cảm giác đau ngứa, phát giác xong còn ngứa hơn, Caine không nhịn được gãi gãi, bị Bách Hợp đập một cái, lúc này mới không dám gãi nữa.

Cương Thư Thiên cũng cảm thấy da mình nổi lên từng đợt ngứa, chẳng lẽ sương đen này có độc, hay là nguy hiểm mà tiểu Vũ nói là loại sương mù này? Đến mười hai giờ, sương đen này chẳng lẽ có thể độc chết người? Nhưng nếu thật là như vậy, trốn về nhà thì được gì đây? Hay là Thư Vũ ở nhà đã chuẩn bị vẹn toàn hết rồi?

"Trịnh Hành, anh nói thật đi, trước một giờ có thể về đến nhà không?" Cương Thư Thiên cho rằng cho dù có thời gian trừ hao, nhiều nhất cũng có thể chỉ đến một giờ.

"Lão đại, tự anh nhìn xem tình huống này, đừng nói hai tiếng, năm tiếng cũng không biết có cách nào thoát thân hay không."

"Trực tiếp chạy trên vỉa hè thì sao?"

Trịnh Hành sửng sốt, quay đầu nhìn vỉa hè, đây trái lại có thể được, bây giờ sương đen lan tràn, còn khiến người đau ngứa, trên vỉa hè phần lớn không có người đi bộ, mặc dù có nhiều tạp vật, sẽ không thể chạy quá thuận lợi, nhưng chung quy cũng đỡ hơn không nhúc nhích được xe.

"Không thể đến trước một giờ, đường thật sự quá tối, hơn nữa chướng ngại vật trên vỉa hè cũng không ít, tôi có thể lái đến tốc độ bốn mươi đã là không tệ rồi."

Chưa kể chiếc xe bus này đã được sửa đổi, thân xe chịu được va chạm, nếu không chẳng cần bao lâu đã biến thành sắt vụn khi va đập lung tung trên vỉa hè rồi.

Cương Thư Thiên hít sâu một hơi, hạ lệnh: "Chạy trên vỉa hè, đến chỗ Quái Giác, chỗ hắn hẳn là có mặt nạ phòng độc, phải đến trước mười hai giờ!"

Tằng Vân Thiến lấy làm lạ mà nói: "Nhưng với tình huống này, hắn có mở tiệm không?"

Cương Thư Thiên nhàn nhạt trả lời: "Không mở cũng không sao cả, chúng ta vừa mới mua vũ khí, có thể nổ sập cửa của hắn."

Cuộc đối thoại này hiển nhiên đúng sở thích của mọi người, thế là nhao nhao bật cười.

Trịnh Hành lập tức nhấn ga, cấp tốc lùi xe, bây giờ đang kẹt xe, cự ly xe trước và sau rất gần, hắn vừa lùi như thế lập tức đâm vào xe phía sau, nhưng hắn không hề để ý, bẻ tay lái, trực tiếp chạy trên vỉa hè.

Người điều khiển xe phía sau vừa mới xuống xe, nổi giận đùng đùng định đôi co, lại nhìn thấy cảnh kinh người này, nhất thời trợn mắt há hốc mồn, chẳng còn tâm trí để đôi co nữa.

Dọc đường xóc nảy đâm hết cái này đến cái nọ, đèn đường, biển quảng cáo, hộp điện, xe hàng... Cũng không biết đâm vào bao nhiêu thứ, Trịnh Hành lại cảm thấy lái sướng hơn nhiều, lái chiếc xe nát cũng không khiến người bực bội bằng kẹt xe.

Dưới tình huống va va đập đập và nhiều pha giật gân trên dọc đường, Trịnh Hành cuối cùng cũng lái đến nơi.

Lúc xuống xe, Cương Thư Thiên liếc đồng hồ một cái, thời gian đã đến mười hai giờ, lúc này đã không cách nào về kịp nữa, lấy được mặt nạ phòng độc mới là ưu tiên số một, trong nhà... chỉ có thể gửi gắm cho Thư Vũ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cương Thư Thiên âm trầm, vô cùng hận bản thân, vậy mà chỉ có thể giao cả nhà cho em trai vừa mới trọng thương tỉnh lại, đứa em trai này đã nằm suốt một tháng, sợ rằng ngay cả đứng cũng đứng không nổi, lại phải bảo vệ lớn nhỏ trong nhà?

Vân Thiến quay đầu nói: "Lão đại, quả nhiên không mở, bây giờ là muốn..."

Cương Thư Thiên một súng nổ sập cửa, sau một tiếng "đi vào" liền dẫn đầu tiến vào.

Mọi người giật mình, phải biết rằng Cương Thư Thiên mặc dù không giận mà uy, nhưng trên thực tế lại là một người rất lãnh tĩnh, thậm chí rất nhiều lúc nổi giận cũng là cố ý làm cho người ngoài xem, trên thực tế thì chẳng tức giận bao giờ, nhưng hiện tại...

Caine tấm tắc nói: "Vừa đến là cho nổ tung cửa, lão đại không phải muốn mua đồ, mà là chuẩn bị đánh cướp đi?"

Vân Thiến lắc đầu nói: "Nếu còn không về được nhà, lão đại sẽ không chỉ nổ tung cửa thôi đâu."

"Đúng thế thật."

Không ngờ lời này lại trở thành mô tả cho những ngày sau đó, bọn họ không thể không cho nổ tung rất nhiều thứ, vì để sinh tồn...

Vì để về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro