Chương mở đầu: Phía sau cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm con dị vật hình chó do người dị biến mà thành, loại dị vật này kỳ thực khá thường thấy —- Đương nhiên là nói đời trước rất thường thấy, có thể là bởi vì động vật mọi người quen thuộc nhất không gì khác ngoài chó, cho nên mới không ít người dị biến thành loài này.

Về sau, loại dị vật này cũng tiến hóa phát triển ra một cái tộc quần, được gọi là Khuyển Nhân, khiến người tránh chỉ sợ không kịp, nhưng không phải bởi vì bọn chúng có bao nhiêu cường đại, mà là bởi vì bọn chúng có tính bầy đàn, một khi gặp phải, tuyệt đối không có chuyện một hai con, thậm chí không phải vấn đề mười mấy hai chục con, đụng một phát hai trăm con cũng không lạ!

Tôi cũng chỉ là nghe nói có tộc Khuyển Nhân, nhưng chưa có gặp, nếu như lúc đó gặp được, có lẽ sẽ biến thành Cương Thư Vũ sớm hơn, nhưng nói đi thì nói lại, nếu như Cương Thư Vũ không có bị gạch men nện trúng đầu, còn sẽ tỉnh lại biến thành Quan Vi Quân không?

Ở cái thế giới ban đầu kia, Cương Thư Vũ sau khi bị đập trúng đầu, rốt cuộc có tỉnh lại hay không…

“Thư Vũ!”

Tiếng quát đầy giận dữ của đại ca khiến người bừng tỉnh, tôi không có thời gian quay đầu sám hối với anh ấy, năm bóng đen đã nhào tới trước mắt rồi.

Tôi biến sắc, băng côn chống một cái lên mặt đất, thân thể bay lên xoay một vòng, né qua năm cú vồ, thậm chí còn đá trúng một con dị vật trong đó, khiến nó phát ra một tiếng “ẳng”.

Lúc đang định thừa dịp phản kích, đột nhiên mấy tiếng súng vang lên, tôi chỉ kịp đạp ngã một con, những con khác đã tự động đổ xuống, nhìn kỹ, dị vật không phải bể đầu, thì cũng là trán đang cắm tiểu đao.

Tôi quay đầu nhìn, Bách Hợp đang lộ ra vẻ xấu hổ, cô ta đang bày tư thế nổ súng, rồi lại vội vàng thu súng vào sau lưng, giống như thế này đã có thể không bị phát hiện là cô ta nổ súng.

Bên cạnh, tiểu Sát trầm mặc không nói, so với Bách Hợp, anh ta hết sức dửng dưng, hoàn toàn không định che giấu, dù sao cũng không có gì để biện giải, tiểu đao cũng đã cắm trên đầu dị vật rồi, tội chứng rành rành, giảo biện cũng vô dụng.

Đại ca lạnh lùng trừng vào hai người.

“Tôi nhận tội.” Bách Hợp bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng, “Còn tưởng rằng Cương Thư Vũ có nguy hiểm, không ngờ cậu ấy né một cách nhẹ nhàng như thế.”

“Tôi nợ cậu ta.” Tiểu Sát ngắn gọn nói.

Đại ca trừng xong hai người, nheo mắt nguy hiểm mà nhìn về phía tôi.

Tôi cắm băng côn xuống đất, làm bể đầu cái con dị vật còn đang run rẩy, sau đó giơ tay đầu hàng giống như Bách Hợp. “Em nhớ đến một số “chuyện trong mơ”, cho nên bất cẩn thất thần.”

Đại ca giận dữ nói: “Đối mặt với dị vật, em cũng dám thất thần? Sau này không cho phép em hành động một mình nữa! Nếu là dám lén chạy ra ngoài, em cứ chờ bị còng nhốt cả đời!”

Tôi cúi đầu sám hối, không cần đại ca mắng cũng cảm thấy mình quá không có lòng cảnh giác rồi, nếu là Quan Vi Quân hồi đó dám thất thần thế này, không cần mười năm, một năm cũng có thể chết một ngàn lần!

“Nghe thấy chưa!”

“Nghe thấy rồi!” Tôi vội vàng trả lời, suýt nữa quên đại ca bây giờ không phải làm nũng là có thể lấp liếm cho qua.

Sắc mặt của đại ca vừa đen vừa trầm, khó coi muốn chết, khiến tôi thấp thỏm, ngay cả liếc anh ấy một cái cũng không dám, không biết nên làm sao sám hối mới có thể khiến cho cái sắc mặt kia đừng khủng bố như thế, đại ca anh muốn dọa chết em trai ruột à!

Trịnh Hành hòa giải nói: “Thư Vũ dù sao cũng không phải lính đánh thuê, cậu ấy mới mười tám tuổi, có thể biểu hiện như thế đã không tệ rồi, lão đại cậu đừng quá sốt ruột.”

Nghe vậy, đại ca nhíu mày, mặc dù sắc mặt vẫn không tốt, nhưng ít nhất không dọa vỡ mật người như vừa rồi.

“Nói không phải lính đánh thuê, nhưng thân thủ của tiểu Vũ hoàn toàn không giống người bình thường.” Caine nghi hoặc hỏi: “Không nghe lão đại nói cậu từng rèn luyện, nhưng động tác vừa rồi của cậu, tôi thấy trong đoàn bọn tôi cũng chỉ có tiểu Sát làm được thôi.”

Tôi thuận miệng qua loa: “Tôi đã sống mười năm ở tận thế trong mộng, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, chỉ là cần rèn luyện thân thể mà thôi, trước kia một mình ra ngoài đi săn, đã dần dần luyện được thân thủ.”

“Cậu chẳng phải nói ở trong mơ cậu chỉ là một phụ nữ bình thường?”

Tôi bực mình nói: “Phụ nữ bình thường sống đến mười năm tận thế, một tay đã có thể đánh gục anh.”

Caine giật mình, không dám tin mà hỏi: “Ghê vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.” Tôi gật đầu nói: “Người có thể sống trong tận thế, trừ phi từ đầu đến đuôi đều có người bảo vệ, bằng không người nào cũng mạnh hơn nhiều so với người hiện giờ.”

Chọn lọc tự nhiên, điều luật duy nhất của tận thế.

Caine nhe răng cười, ngạo mạn nói: “Đơn giản thôi, tôi cũng sống đến mười năm, đến lúc đó một tay là có thể đánh gục mọi người ở đây!”

Sau đó anh ta liền bị Tằng Vân Thiến đánh vào đầu một cái suýt nữa nằm gục xuống đất.

Tôi muốn mỉa mai Caine mấy câu, lại phát hiện mình không thể nói ra câu nào, đám người này dưới nhắc nhở của người sống lại là tôi đây, tận thế chưa được bao lâu đã bắt đầu ăn kết tinh tiến hóa, cộng thêm bản thân chính là lính đánh thuê có tố chất chiến đấu tốt, nếu thật sự sống đến mười năm sau, muốn không mạnh cũng khó đi!

Có khi, tôi vô tình tạo ra một đội ngũ siêu cường? Đây thật là… chuyện tốt lớn lao!

Mấy năm tiếp đến, hoàn cảnh của loài người không phải hai chữ “thê lương” là có thể hình dung, vì để đối kháng dị vật, thậm chí là động vật và thực vật vốn vô hại, mọi người tốt nhất là có thể mạnh bao nhiêu thì cứ mạnh bấy nhiêu!

Nói như thế, tôi có cần nghĩ biện pháp nói chuyện kết tinh tiến hóa cho càng nhiều người càng tốt hay không? Nếu như có thể làm cho loài người biến mạnh sớm hơn, nói không chừng tình huống của mấy năm tiếp đến sẽ không thảm liệt như thế nữa.

“Tiểu Vũ! Em lại đang thất thần cái gì?”

Tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt đen khủng bố của đại ca, vội vàng nói ra toàn bộ suy nghĩ vừa rồi, đánh lạc chú ý của đại ca, ngàn vạn lần đừng nhớ tới còng tay cả đời gì đó.

Đại ca nhíu mày, trầm ngâm nói: “Lúc này không cần phiền não những chuyện đó, gặp được người thích hợp thì nói, người không thích hợp thì…”

Thì không cần nói nữa, đây đúng là phương pháp tốt, không hổ là đại ca, quyết đoán hơn tôi nhiều.

“Thì xem tình huống có cần diệt trừ hay không.”

Khoan đã, anh trở giọng cũng quá nhanh, em đây theo không kịp!

Tôi quay đầu nhìn những người khác, vậy mà không có người tỏ ra kinh ngạc, rốt cuộc ai mới là người đã sống mười năm ở tận thế?

Vì tồn vong của nhân loại, tôi đành hết lời khuyên: “Đại ca, loài người mất một phát hết một nửa, tiếp đến sẽ càng ít, có thể không giết vẫn là cố sức đừng giết đi.”

Vong tộc diệt chủng gì gì đó, cho dù là chuyện không thể né tránh, ít nhất cũng đừng vong ở trên tay chúng tôi, tương lai tôi còn muốn lên thiên đường đấy!

Đại ca bổ sung nói: “Người không thích hợp là nói đám lính đánh thuê treo em lên lúc trước.”

Giết ngay không nói nhiều! Loại người đó giết một mình hắn là có thể cứu được người dân, tương lai đến trước mặt diêm vương còn sẽ được khen đây!

“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ hai người một nhóm đi thăm dò, gặp phải dị vật đơn độc thì trực tiếp tiêu diệt, số lượng quá nhiều thì quay lại báo cáo.”

Đại ca quay đầu nói với mọi người, tôi đang muốn nghe lệnh quay sang tìm người kết nhóm đi thăm dò, anh ấy liền lạnh lùng nói: “Làm gì vậy? Muốn bị xích cả đời? Ở lại đây móc kết tinh ra.”

Vì nghĩ cho cả đời, tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống khoét thi thể, bây giờ kỹ thuật bới xác rất tốt, thoáng cái là có thể lấy ra hết kết tinh, còn sẽ không bị dính tí máu thịt nào, có thể nói ngày xưa có Bào Đinh mổ trâu ngày nay có tiểu Vũ mổ xác! (Bào Đinh mổ trâu: câu này là thành ngữ, bắt nguồn từ một đầu bếp tên Đinh có kỹ thuật mổ trâu rất giỏi. Thành ngữ này dùng để chỉ tay nghề thành thạo điêu luyện.)

Khuyết điểm của việc thành thạo là năm phút sau đã chẳng còn chuyện gì làm, suy nghĩ một chút, đành nghiên cứu băng côn của mình, có lẽ nên nói là băng thương… Không, vẫn là băng côn mới đúng, mũi thương lâm thời gắn lên ở lúc chọc xuống đất vừa rồi, đã biến thành một đống vụn băng rồi.

Quả nhiên vẫn là phải tháo một thanh dao găm để gia cố, nhất là mũi thương phải kiên cố hơn thân côn mới được, dù sao trường thương thường phải dùng để đâm, dị vật có xương đầu cứng như đá thế nhưng không ít, hở một tí là vỡ thế này, căn bản không thể dùng.

“Lão đại.”

Tôi ngẩng đầu nhìn, mọi người đều trở lại gần hết rồi.

Trịnh Hành báo cáo đầu tiên: “Lão đại, tầng một sạch sẽ rồi, nhưng súng giới không ở tầng này, phỏng chừng ở tầng hầm.”

Đại ca có vẻ không bất ngờ, gật đầu một cái rồi hỏi: “Tầng hầm có động tĩnh không?”

“Cửa đóng, mở không được.”

Lời này vừa nói xong, đại ca và những người khác trao đổi với nhau mấy ánh mắt, mang bộ dạng hiểu rõ trong lòng, thấy vậy tôi không hiểu gì hết, không biết xảy ra chuyện gì, tức thì có loại cảm giác chán nản mình là người ngoài cuộc.

Tiểu Sát thấp giọng giải thích: “Vân Thiến biết mở khóa, khóa của cục cảnh sát này không làm khó được cô ta, nhưng vẫn mở không được, biểu thị phần lớn không phải vấn đề nằm ở khóa mà thôi, rất có khả năng phía sau có nhiều vật nặng chặn lại.”

Thì ra như thế. Tôi nhìn tiểu Sát một cái, cảm giác được anh ta nợ nhân tình vẫn thật là không tệ, sau này phải chỉ điểm thêm cho anh ta luyện dị năng làm sao, phải làm cho tiểu Sát không có ngày trả hết nợ nhân tình!

“Bên trong liệu có người không?” Caine hứng thú hỏi.

“Không có khả năng lắm.” Bách Hợp lắc đầu nói: “Tận thế cũng đã ba tháng rồi, tầng hầm cục cảnh sát sẽ có bao nhiêu vật tư? Tầng một vừa lại nhiều dị vật lảng vảng như thế, người bị nhốt ở bên trong hiển nhiên chưa đi ra, đói thôi đã đủ chết rồi.”

Chết đói, cũng sẽ thành dị vật.

Mọi người giơ sẵn súng, chuẩn bị đối mặt với đợt công kích tiếp theo.

Mọi người đi đến tầng hầm, đối mặt với cánh cửa lớn kia, dưới tình huống không muốn phát ra động tĩnh quá lớn, cũng chỉ có thể ra sức đẩy, không ngờ đến đằng sau cánh cửa này không biết có bao nhiêu thứ, thật đúng là nặng, đẩy cả buổi chỉ mở ra một cái khe, thật là nặng chết tôi rồi.

Đúng, cửa là do tôi đẩy, vừa rồi lúc muốn tiến lên giúp, bị Caine lộ ra cơ bắp khinh bỉ mà liếc một cái, tôi nổi giận, đừng nhìn bề ngoài mỹ thanh niên yếu đuối vô lực này của Cương Thư Vũ, ăn nhiều kết tinh tiến hóa, mỹ thanh niên cũng có thể biến thành quái lực nam!

Lập tức một cước đạp bay Caine đang khoe cơ bắp, sau đó công việc đẩy cửa liền rơi lên đầu tôi, bởi vì cửa không lớn, chen không được mấy người cùng đẩy, đại ca nói nếu sức lực đã lớn như thế, em cứ đẩy cửa đi.

Đại ca, kỳ thực em đây thật sự là mỹ thanh niên yếu đuối vô lực, sau này tuyệt đối không phá hoại hình tượng nữa!

“Đẩy không ra?” Đại ca liếc qua một cái, “Đừng giả vờ yếu, giờ đang làm chính sự.”

“Thật sự đẩy không ra.” Tôi nhăn mặt nói: “Hình như kẹt rồi.”

Đại ca đi lên, dùng sức đẩy một cái, cái cửa hoàn toàn bất động kia lại bị đẩy ra thêm 5cm, đại ca dị năng của anh thật là trị liệu đi? Em không nhầm chứ?

Đại ca nhìn vào khe cửa một hồi, hình như không có động tĩnh, anh ấy lúc này mới quay đầu hô: “Bách Hợp qua xem xem.”

Bách Hợp đi lên, vừa nhìn vừa nói: “Phía sau cửa có mấy cái giá sắt, đã bị ép đến biến dạng kẹt cứng rồi, muốn mở cửa sợ rằng chỉ có thể tháo cửa thôi, ngoại trừ cái này, giá sắt còn chất đầy rương, bị cản hết rồi, tôi không nhìn thấy trong phòng có thứ gì.”

Đại ca nhíu mày nhìn cánh cửa, đây là cửa của cục cảnh sát, khá là kiên cố, tháo ra khẳng định rất phiền, nhất là trên tay chúng tôi cũng không có công cụ thích hợp.

Caine cũng không ôm hi vọng mà nói: “Lão đại, bên trong nếu có súng, những người đó không khả năng chết đói ở bên trong, thế nào cũng sẽ lấy súng xông ra ngoài liều một phen, sợ rằng những súng giới đó sớm đã bị lấy đi rồi.”

“Không có súng cũng sẽ có đạn.”

Nói cũng phải, chỗ này là tổng cục cảnh sát ở gần đây, lượng đạn dược tích trữ hẳn không ít, cơ suất bị lấy đi hết không cao, mà thứ đoàn lính đánh thuê cần kíp kỳ thực là đạn mà không phải súng.

Đại ca vốn đã mang không ít súng về, lần trước vừa lại tiêu diệt một đoàn lính đánh thuê, súng là không thiếu, chúng tôi cũng không có nhiều người như thế để dùng súng, nhưng đạn lại là bắn phát nào bớt phát đó, không thường xuyên bổ sung, sợ rằng không cần bao lâu sau, súng chỉ có thể làm gậy sắt thôi.

“Tháo!” Đại ca quyết định nhanh chóng mà nói: “Tầng một đã sạch sẽ rồi, thời gian chúng ta có đầy.”

Lần này, tôi dứt khoát làm mỹ thanh niên yếu đuối vô lực rồi, ngồi ở trong góc giả vờ mất sức do đẩy cửa, đơn giản là không làm gì được cánh cửa kia.

Trong tận thế, tháo gỡ đồ vật là kỹ năng cần thiết trong sinh hoạt ngày thường, tháo cửa tháo cửa sổ tháo ngăn kéo là kỹ năng nhập môn; tháo xe tháo tủ lạnh lấy linh kiện là bản nâng cao; tổ hợp linh kiện tháo được thành các loại vũ khí là bản tối thượng.

Nhưng bây giờ, tôi đã quyết định chức trách của mình là mỹ thanh niên yếu đuối vô lực, địa vị là em trai ghẻ của đoàn trưởng lính đánh thuê, đừng nói nhập môn, đẩy cửa cũng không được!

“Đừng tháo nữa, chúng tôi ra ngoài.”

Mọi người lập tức giơ súng giới, tất cả nòng súng nhắm vào cánh cửa, biểu tình hệt như thấy quỷ.

Cánh cửa đó truyền tới tiếng dò hỏi yếu ớt: “Bên ngoài là người sao?”

Chúng tôi mới định hỏi bên trong là người sao!

Mọi người nhìn nhau mấy cái, sau đó đều nhìn hướng đại ca, đoàn trưởng lính đánh thuê hờ hững thong thả nói: “Dị vật không biết nói chuyện.”

Đại ca nói đúng, ít nhất bây giờ không biết.

Phía sau cửa an tĩnh một hồi, lại truyền tới âm thanh vâng vâng dạ dạ nói: “Nếu, nếu chúng tôi ra ngoài, các người sẽ không làm hại chúng tôi chứ?”

Lính nhà trời đâu ra vậy! Chẳng lẽ có người sẽ trả lời “Không, bọn tao đang muốn làm hại mày đấy, mau đi ra để bọn tao làm hại” sao?

Hiển nhiên không chỉ có tôi nghĩ như thế, những người khác cũng là mang biểu tình dở khóc dở cười, chẳng qua hiển nhiên không căng thẳng như vừa rồi nữa, bên trong là lính nhà trời chung quy cũng tốt hơn là lính đánh thuê.

“Chỉ cần các người không ra tay công kích, chúng tôi sẽ không làm hại các người.”

Khi đại ca nói đến “các người”, đặc biệt liếc mắt mấy cái với đồng bạn, xác thực, đối phương vừa rồi là nói “chúng tôi”, hiển nhiên không chỉ một người.

Phía sau cửa trầm mặc một lát, có một số tiếng nói chuyện, nhưng đè cực nhỏ, nghe không rõ nói cái gì, nhưng tốc độ nói rất nhanh, hiên nhiên người nói chuyện hết sức kích động, không bao lâu sau, chính là tiếng xê dịch đinh đinh đang đang.

Xem ra, đối phương đã nghĩ thông và quyết định đi ra rồi, tôi nhìn đại ca một cái, không biết anh ấy là muốn lấy đạn được rồi đi, hay là sẽ quyết định thu lưu những người này?

Không bao lâu sau, cửa chậm rãi bị đẩy ra, hai nam ba nữ đi ra, thoạt nhìn tuổi xấp xỉ nhau, có khả năng mới khoảng hai mươi, đều là dáng vẻ sinh viên đại học, nhìn tuổi và bộ dạng của những người này, bên tôi hoàn toàn thả lỏng.

Mới đầu, tôi còn có cảnh giới, phải biết rằng, mười năm tận thế, dù là bé trai bên đường cũng không thể xem nhẹ, đối phương rất có khả năng không phải người!

Chẳng qua, ngẫm lại bây giờ mới năm thứ nhất tận thế, đừng nói bé trai, dù là gã cao to cũng không có gì phải sợ, những dị vật vẫn còn trông xiêu vẹo, tiến hóa hay hình người hóa cũng còn xa đây, những sinh viên đại học trước mắt khẳng định chính là sinh viên đại học không sai.

Huống chi, những sinh viên đại học này vừa nhìn thấy bộ dạng đầy vũ trang của chúng tôi, mỗi một người đều sợ đến tái mặt, hình như muốn quay đầu trốn trở lại, thực sự khiến người kiêng dè không nổi.

“Ủa? Cương Thư Vũ?” Một cô gái trong đó đột nhiên la lớn, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, ngữ khí của cô ta hình như mang theo chút mừng rỡ.

Lính đánh thuê và sinh viên đại học đều quay đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn cô gái đó, tướng mạo khá thanh tú, mặc dù nhếch nhác dơ bẩn làm giảm đi không ít nhan sắc, nhưng chỉnh lý một chút, hẳn là một tiểu giai nhân thanh tú.

Cô gái đó hồ nghi hỏi: “Cậu, cậu vì sao nhìn tôi như thế?”

Tôi ráng đến cùng nói: “Xin lỗi, tôi sau khi bị gạch men đập trúng đầu đã mất trí nhớ rồi, không nhớ được cô là ai.”

Tốt nhất đừng là bạn gái của Cương Thư Vũ, đại ca cũng đã nói không có kết, tôi tin anh ấy không tin cô, cho dù là thật cũng lập tức chia tay!

Cô gái giật mình, “Cậu mất trí nhớ rồi? Tôi là bạn cùng lớp trung học với cậu, tôi tên là Trầm Thiên Như, lúc đó mọi người sau khi biết cậu xảy ra chuyện, còn cùng nhau gấp ngàn con hạc giấy để tặng.”

Oh oh, bạn học trung học? Thân phận này vẫn có thể chấp nhận, vậy những người còn lại thì sao?

Tôi nhìn hướng hai nam hai nữ khác, Trầm Thiên Như lập tức giải thích: “Những người này là bạn học thi chung đại học với tôi, bọn họ không cùng lớp chúng ta ở trung học, cậu không quen biết bọn họ.”

Những người khác hình như có hơi hoảng, từng người một nhao nhao nói: “Tôi, tôi cũng biết Cương Thư Vũ, không cùng lớp cũng là bạn cùng trường đi!”

Một nam trong đó nói: “Nhảm nhí, cậu ấy là nam vương trường trung học chúng ta, thành tích hạng nhất cả năm, ai không biết Cương Thư Vũ chứ!

Nam vương gì gì đó, với khuôn mặt này của Cương Thư Vũ, thật sự không bất ngờ, nhưng hạng nhất cả năm, Cương Thư Vũ, cậu có cần dữ dội như thế hay không? Tôi đột nhiên cảm thấy áp lực lớn quá, gánh không nổi đâu!

Đại ca đột nhiên hỏi: “Thư Vũ, em có ấn tượng không?”

“Một chút cũng không có.” Tôi thành thật nói, ngay cả anh em ruột cũng chỉ ở trong mơ nhìn thấy chuyện cũ, thứ bạn học trung học này căn bản ngay cả một vết tích cũng không có để lại.

“Tôi thật sự là bạn học trung học với cậu!” Trầm Thiên Như cuống lên.

Tôi còn chưa kịp trả lời, đại ca liền vẫy tay ngăn chặn lời của đối phương, “Tôi đã thấy ngàn con hạc giấy đó, không cần giải thích thêm. Bên trong có đạn dược không?”

Mấy sinh viên đại học nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều nhìn Trầm Thiên Như, cô gái này đành liều đến cùng nói: “Có nhìn thấy mấy thứ như hộp đạn, nhưng không có súng.”

Đại ca gật đầu, lập tức chỉ huy những người khác đi vào tìm đồ, bản thân anh ấy cũng đi vào, chỉ là trước khi đi vào, ánh mắt vừa như cố ý vừa như vô ý mà quét qua tiểu Sát, đối phương liền đứng bất động ở bên cạnh tôi, không đi vào theo, ngay tiếp đến đại ca nhìn tôi một cái, vừa lại liếc Trầm Thiên Như kia, cuối cùng mới đi vào tìm kiếm.

Ánh mắt của đại ca thật biết nói, tôi đều hiểu rồi! Không vấn đề, tôi nhất định lợi dụng bạn học trung học hỏi ra những người này rốt cuộc làm sao ở bên trong sống ba tháng không chết.

Vừa nhìn thấy những lính đánh thuê rời khỏi, hai nam ba nữ đều sấn đến bên cạnh tôi, líu líu ríu ríu thật là ồn chết người.

“Cương Thư Vũ, cậu làm sao lại ở cùng với những người này?” Một nam sinh trong đó hết sức hoài nghi hỏi: “Cậu chắc không phải là bị bọn họ bắt lại chứ?”

Tôi liếc cậu ta một cái, “Cậu thấy tôi giống bị bắt lại sao?”

Đâu ra tên ngốc này vậy, vũ trang của tôi mặc dù không nhiều như lính đánh thuê, nhưng tốt xấu gì cũng xách cây gậy, hành động vừa lại không bị giới hạn, chỗ nào giống bị bắt? Huống chi, các người không cảm thấy nên hỏi băng côn trên tay tôi rốt cuộc là thứ gì trước sao? Có nắm được trọng điểm thi không hả? Chẳng trách thi không lại Cương Thư Vũ!

“Là không giống.” Đối phương thành thật nói, còn tự giới thiệu: “Oh, đúng rồi, tôi tên là Lục Nhân Kiệt, phó tướng đội bóng rổ, cậu chắc là từng nghe qua tôi?”

Mất trí nhớ rồi, đồ ngu!

Nghe thấy cậu ta tự giới thiệu, người khác cũng tới tấp nói ra tên của mình.

Nữ sinh dáng cao mở miệng nói: “Tôi tên là Lý Nhã Dong, nhã của ưu nhã, dong có chữ thảo.”

“Tô Doanh.” Cô gái này nhút nhát, nói chuyện như tiếng muỗi kêu, may mà tôi đã ăn nhiều kết tinh tiến hóa, nhĩ lực cũng tốt hơn, lúc này mới nghe rõ hai chữ đấy.

Cậu nam còn lại khá trầm mặc ít nói, đơn giản nói: “Tôi là Đinh Tuấn.”

Cuối cùng, năm người bọn họ nhìn hướng gã duy nhất không có báo tên họ, tiểu Sát.

Tiểu Sát trầm mặc một chút, nói: “Thượng Quan Thần Sa.”

Tôi lặng đi một chút mới phản ứng, đây là tên thật của tiểu Sát, lại còn là họ kép ít thấy, cái tên này nghe cứ như tiểu thuyết võ hiệp, trong mỗi bản võ hiệp đều có cái Thượng Quan thế gia, phần lớn là nhân vật quý công tử, tôi liếc tiểu Sát một cái, xác định đây đúng là một lính đánh thuê, gọi tiểu Sát vẫn thuận tai hơn nhiều.

Năm người cảm thấy hết sức tò mò đối với tiểu Sát, đại khái là tuổi khá gần, khiến bọn họ không có sợ hãi tiểu Sát như những lính đánh thuê khác, nhưng bây giờ không phải lúc để cho bọn họ thăm dò bí mật tiểu Sát, đại ca đã cho tôi nhiệm vụ, không thể một chữ cũng hỏi không ra.

“Các cậu làm sao lại ở đây?” Vấn đề này hẳn là điểm khởi đầu không tệ, năm học sinh đại học bị vây hãm trong tầng hầm cục cảnh sát ở lúc tận thế, nghĩ làm sao cũng không bình thường lắm.

Không ngờ đến, mấy nữ sinh đùn đùn đẩy đẩy không quá muốn nói, cuối cùng Lục Nhân Kiệt ngượng ngùng sờ đầu nói: “Chúng tôi là ra ngoài họp nhóm, bởi vì thi cùng một trường đại học, cho nên muốn đi ra làm quen một chút.”

Họp nhóm ở cục cảnh sát? Địa điểm này sao nghe có hơi bất thường? Tôi hồ nghi nhìn bọn họ.

Trầm Thiên Như thở dài nói: “Bọn tôi vốn không chỉ năm người, nhưng có một nam sinh qua đường bị xe đụng phải, cậu ấy vào viện rồi, chúng tôi liền bị giữ lại hỏi cung, vốn hỏi xong là có thể về nhà, nhưng lúc đó bên ngoài đã rất tối, căn bản không thể ra ngoài, cảnh sát cũng bận đến không rảnh quản bọn tôi, cho nên cứ…”

Cứ như thế ở cục cảnh sát vượt qua ngày tận thế, đây nghe lên xui xẻo ngang ngửa Cương Thư Vũ.

“Các cậu cứ như thế trốn ở đây ba tháng?” Tôi mang giọng hết sức hoài nghi hỏi, biểu đạt đầy đủ sự không tin tưởng của mình.

Tôi càng không tin, năm người ngay cả một người cũng không có biến thành dị vật, lấy tố chất mạnh mẽ của đội ngũ đại ca, tám người cũng đã mất hai người, năm người này có gì có thể một người cũng không thiếu?

“Ba tháng?” Trầm Thiên Như kỳ quái mà nhìn tôi một cái, “Nào có lâu như thế, Cương Thư Vũ, cậu tỉnh lại từ lúc nào? Nhầm thời gian rồi chăng?”

Cái gì? Tôi và tiểu Sát nhìn nhau, từ ánh mắt của anh ta xem ra tôi tuyệt đối không có nhầm thời gian, nhóm người trước mắt hoàn toàn bất thường, thời gian xuất hiện không đúng, địa điểm không đúng, ngay cả tâm tình cũng không đúng!

Bọn họ khó tránh cũng quá lãnh tĩnh rồi!

Ở nơi tràn ngập quái vật bị nhốt suốt ba tháng, những người này vẫn có thể tự giới thiệu bình thường như thế, nếu như không phải có vấn đề, vậy tố chất tâm lý của bọn họ tám phần còn mạnh hơn đoàn lính đánh thuê của đại ca —- tôi không tin sinh viên đại học trên thế giới này mạnh hơn thế giới ban đầu của tôi nhiều lần như vậy!

“Tiểu Vũ!”

Phía sau cửa, đột nhiên truyền tới tiếng rống của đại ca.

Ngay sau đó, cửa bị đóng sầm lại.

Tôi lập tức xông lên phía trước, dùng sức đạp vào cửa, nhưng cánh cửa chết tiệt đó không hề nhúc nhích, hiển nhiên không chỉ đơn giản là bị đóng lại.

Quay đầu nhìn phía sau, tiểu Sát đã bắt lấy Trầm Thiên Thư kia, tiểu đao đã kê ở trên cổ cô ta.

Trầm Thiên Thư la hét: “Tôi không biết làm sao nữa, cái gì cũng không biết —-“

Tôi quất mạnh một gậy qua, lại bị đối phương né được, thân thủ đó linh hoạt một cách bất hợp lý, phó tướng đội bóng rổ… Xì! Chẳng lẽ chủ tướng nhà ngươi là Michael Jordan sao!

Lục Nhân Kiệt dùng một tay túm lấy cửa sổ sắt trên tường, cứ như thế treo ở giữa không trung, cười hỏi, “Làm sao phát hiện là ta?”

“Vừa rồi trên người ngươi có năng lượng dao động!” Nếu như tôi không rời khỏi vị trí cũ đi đạp cửa, sợ rằng thứ mà bàn tay của hắn nắm lấy chính là tôi mà không phải cửa sổ sắt.

“Tên này là dị vật sao?” Tiểu Sát túm lấy Trầm Thiên Như, vừa kéo dãn khoảng cách với Lục Nhân Kiệt vừa mở miệng hỏi.

“Không phải, hắn là người, người tiến hóa ra năng lực giống chúng ta.” Sắc mặt của tôi trầm xuống, tận thế quả thật xuất kiêu hùng, người này thì lại là xảy ra chuyện gì, mới có thể ở ba tháng tận thế đã vận dụng được năng lực như vậy? Phải biết rằng, bây giờ đáng lẽ là thời kỳ hỏa dị năng dùng để làm hộp quẹt.

“Dị vật? Cách gọi này rất thú vị!” Lục Nhân Kiệt tò mò nói: “Năng lực của ngươi là băng sao? Thoạt nhìn rất hữu dụng, gia nhập bọn ta đi!”

Tôi nhìn cửa một cái, lại có thể âm thanh gì cũng không nghe thấy, chẳng lẽ nhóm đại ca chớp mắt đã bị chế phục rồi sao? Không thể nào! Sốt ruột nhưng vừa lại bó tay hết cách, tôi chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, bình tĩnh nói chuyện với kẻ địch: “Bên trong xảy ra chuyện gì?”

Lục Nhân Kiệt giơ số “sáu”, “Ở ngay bên trong.”

“Hắn chẳng phải bị đụng xe rồi sao?” Tôi trào phúng liếc Trầm Thiên Như một cái, đối phương lại đầy vẻ sợ hãi, bộ dạng không hiểu rõ trạng huống, chẳng lẽ không liên quan với cô ta?

Khi phát hiện tôi nhìn Trầm Thiên Như, Lục Nhân Kiệt cười lên, “Kỳ thực nói là bị đụng xe cũng không tính là sai, ngươi cũng không cần trừng bọn họ như thế, mấy người này chẳng qua là lương dự bị mà thôi, nếu như bắt không được người, bọn họ sẽ phải tự đến rồi.”

Lương thực dự bị? Tôi lạnh mặt, mới ba tháng, ngay cả ăn thịt người cũng có rồi sao? Thời điểm này rõ ràng có nhiều vật tư để ăn, còn chưa đến chuyện ăn thịt người này lên sân, gã này rốt cuộc là chuyện làm sao?

“Được, ta gia nhập các ngươi.” Tôi dứt khoát nói xong, vừa lại chỉ vào tiểu Sát, “Năng lực của anh ta là tốc độ, tạm chấp nhận được, cũng gia nhập các ngươi.” Kỳ thực dị năng của tiểu Sát là gió, nhưng lúc này, bớt bộc lộ một chút thực lực nào hay chút đó.

Tiểu Sát liếc tôi một cái, rồi thả Trầm Thiên Như ra, nhưng đối phương hoảng đến chân mềm nhũn, vừa được thả ra liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất bò lên không nổi, vẫn là do cái cô Tô Doanh nhút nhát kia kéo cô ta vào trong góc, ba nữ sinh co rúm lại với nhau, Đinh Tuấn cũng lặng lẽ đứng trong góc không nói một lời, bọn họ thoạt nhìn không giống cùng một bọn với Lục Nhân Kiệt, sợ rằng thật sự là “lương thực.”

Lục Nhân Kiệt nhún vai, nói: “Không tệ, các ngươi cứ cùng vào.”

Tôi liếc tiểu Sát một cái, đối phương gật đầu với tôi, kỳ thực có một người ở lại bên ngoài càng tốt, nhưng bởi vì không biết bên trong là tình huống gì, nếu như vừa phải đánh đấu vừa muốn cứu người, sợ rằng một mình tôi làm không nổi nhiều chuyện như thế.

Đi đến trước cửa, lần này, tôi khẽ xoay nắm cửa, cửa liền mở ra.

“Đừng vào!”

Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng la, cái âm thanh đó vẫn là lần đầu tiên vang dội như thế.

Tôi quay đầu nhìn hướng Tô Doanh, cô ta giống như bất chấp tất cả gào rống: “Đồ ngốc, nếu như cậu đánh thắng được người này thì đừng vào, cậu một khi vào là xong đời rồi!”

Là xong đời rồi? Đại ca —- Không! Không có chuyện đó, nếu như tôi đoán không sai, thứ phía sau cửa phần lớn là…

Thứ đó vẫn không làm gì được đại ca nhà tôi!

“Dừng tay!” Tôi quát Lục Nhân Kiệt, đối phương đang giận đến muốn đạp một cước lên người Tô Doanh, lấy năng lực của hắn, nói không chừng một cước này đã có thể khiến đối phương triệt để thoát khỏi tận thế.

Tôi nhìn Tô Doanh một cái, cô ta kích động không thôi, mặt đỏ bừng vừa lại rưng rưng nước mắt, trái lại tốt hơn dáng vẻ nhút nhát vừa rồi nhiều, trọng điểm là trên người cô ta truyền tới dao động của năng lượng.

Quả nhiên để tiểu Sát ở bên ngoài là không được, một tên Lục Nhân Kiệt có lẽ không làm gì được anh ta, tôi đoán năng lực của đối phương là tăng cường thể năng, nhưng cô Tô Doanh này không biết có năng lực gì, cũng không biết là địch hay bạn, thực sự quá nguy hiểm rồi, không bằng đóng gói tiểu Sát mang vào, tôi vẫn yên tâm hơn một chút.

Tôi liếc mắt với tiểu Sát, muốn anh ta đi theo.

Tiểu Sát gật đầu, đột nhiên nhếch khóe miệng, thấy vậy tôi ngẩn ra, lúc này mà cười cái gì? Chẳng lẽ anh có khuynh hướng phản xã hội càng nguy hiểm càng thích thú?

Nói như thế cũng phải, trong tận thế, những gã càng lạnh nhạt càng biến thái, xem ra phải nói với đại ca một chút, ngàn vạn lần phải trông tiểu Sát cho tốt, tránh cho lúc nhỏ mặt lạnh lớn lên biến thái.

Anh ta đi lên, lúc vượt qua tôi, thấp giọng bỏ xuống một câu: “Cậu thật giống lão đại.”

“… Khoan đã!”

Tạm thời bất luận đại ca uy vũ và tiểu đệ xinh đẹp rốt cuộc giống chỗ nào, tiểu Sát anh vượt qua tôi là muốn đi đâu? Phía sau cửa không biết là tình huống gì, anh đừng nghịch ngợm chạy loạn khắp nơi như thế chứ!

Tiểu Sát hất tay của tôi ra, vươn tay nắm lấy nắm cửa, kiên định nói: “Tôi ở trong đội phụ trách trinh sát.”

Tôi đập tay của anh ta ra, giành xông vào trước, bỏ lại một câu: “Tôi là lính trinh sát thế hệ mới, anh già rồi, lui về sau dưỡng lão đi!”

“…”

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro