Chương 2-1: Cuồng bá khốc huyễn duệ đích tiết tấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn lắm mới có thể bước ra khỏi công ti, tôi chỉ cảm thấy mệt đừ, liên tục tăng ca mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng có thể… chỉ tăng thêm hai giờ.

Tan ca đúng giờ cứ như là LV trong tủ kính, chỉ có thể chảy nước miếng nhìn nhưng mua chả nổi! Quên đi, phí tăng ca của công ti cho cũng tính là hậu hĩ, ít nhất có làm theo luật lao động, tăng ca tích trữ thêm ít tiền cũng tốt, căn hộ mà lần trước đi xem với mẹ thật không tệ, đáng tiếc giá quá cao, tính sơ thực sự trả không nổi tiền đặt cọc, đành phải quên đi.

Hay là làm việc thêm hai năm, hẳn là có thể trả nổi cái giá đó, cái mua nổi bây giờ thực sự đều chẳng trông được…

“Vi Quân!”

Tôi quay đầu qua, có chút ngạc nhiên nhìn một chàng trai sáng sủa chạy bộ đến bên cạnh mình, tên này cứ luôn hấp ta hấp tấp như trẻ con, mỗi lần tôi trang điểm xong ra ngoài với hắn, cứ luôn bị hiểu lầm là chị của hắn, đáng ghét! Tôi còn nhỏ hơi hắn một tuổi đây!

Tôi bất mãn nhìn áo ba lỗ quần bãi biển cộng dép lê của hắn, mở miệng hỏi: “Chấn Cốc, anh làm sao lại tới?”

Hạ Chấn Cốc cười cười nói: “Đến đón bạn gái ấy mà!”

Tôi cố ý hỏi ngược lại: “Đón bạn gái à? Trông có đẹp không?”

Hắn nhíu mày, lắc đầu tặc lưỡi nói: “Hình như rất bình thường.”

Tôi bất mãn đẩy đẩy hắn.

Hạ Chấn Cốc chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội nói: “Xinh đẹp bình thường mà thôi, thật sự không có xinh đẹp đến đâu.”

Thật chẳng biết nói lời ngon tiếng ngọt! Tôi lườm hắn một cái, được rồi, xinh đẹp bình thường cũng có thể chấp nhận, dù sao tôi vốn không phải đại mỹ nữ gì, có hai chữ xinh đẹp đã may rồi.

“Mệt không?”

Hạ Chấn Cốc dắt tay của tôi, hắn luôn là quen dắt tay, bị tôi sửa chữa nhiều lần như thế cũng vô dụng, tôi sẽ chảy mồ hôi tay đấy! Cứ ướt nhẹp rất xấu hổ, mặc dù hắn luôn là nói không sao… Được thôi, kỳ thực tôi vẫn có chút vui mừng nho nhỏ.

“Mệt chết đi được.” Tôi uể oải nói.

Hắn gãi gãi đầu, nói: “Cố sức như thế làm gì, cũng đã nói với em nhà anh có phòng, sau này ở nhà của anh là được rồi, em không cần mua mà!”

Tôi lườm hắn một cái, mặc dù cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng bây giờ mới hai mươi lăm, mặc dù hẹn hò với tên này ba năm rồi, nhưng chuyện tương lai làm sao vẫn khó nói, huống chi, bất luận thế nào, tôi cũng phải cho mẹ một cái nhà mới được.

Hắn bất mãn nói: “Thế nào, em không tin anh sao?”

Tôi mệt đến làm biếng tranh biện với hắn, thuận miệng nói cho có lệ: “Tin tin tin.”

Giọng điệu lấy lệ này hiển nhiên khiến hắn tức giận, hắn vùng tay ra, tự mình đi về phía trước, tôi nhìn bóng lưng thân cao chân dài của hắn, nghĩ mình đúng là số khổ, tăng ca đã mệt chết rồi còn phải vỗ về bạn trai giận dỗi.

Tôi chạy bộ đuổi theo, “Gì vậy, như thế đã tức giận rồi? Chẳng độ lượng tí nào!”

“Anh không độ lượng như thế đấy!” Hắn quay đầu lại tức phì phì nói xong, còn trực tiếp ném thứ gì về phía tôi, may mà không lớn, cũng làm đau tôi, bằng không chưa xong với hắn đâu, đây cũng còn chưa kết hôn đã bạo hành gia đình rồi!

Thứ ném vào ngực tôi, là một cái hộp nhỏ, thoạt nhìn vậy mà giống món quà, tôi thắc mắc, hôm nay là ngày gì sao? Không phải sinh nhật tôi, không phải kỷ niệm hẹn hò, không phải kỷ niệm quen biết cũng không phải ngày lễ tình nhân…

Tôi mở cái hộp đó, bên trong là một cái nhẫn kim cương, nhìn cỡ của viên kim cương đó, rồi ngẫm lại tiền lương của Hạ Chấn Cốc, anh ta ít nhất phải một năm không ăn không uống mới mua được.

Rồi ngẩng đầu nhìn, tên đó cười hì hì, vẫn là áo ba lỗ quần bãi biển cộng dép lê mà ngồi xổm trên đất nhìn vẻ mặt của tôi, dân lang thang bên cạnh cũng còn đàng hoàng hơn hắn, may mà trông có chút đẹp trai, không giống một gã lang thang, cho nên mới nói, chỉ cần người đẹp, trần truồng chạy long nhong cũng có thể nói là nghệ thuật.

“Vi quân, lấy anh nhé?” Nụ cười của hắn sáng chói như mặt trời.

Tôi nở nụ cười, câu này, thật sự đã chờ rất lâu rồi —- chờ suốt mười năm!

“Hạ Chấn Cốc chưa từng cầu hôn với tôi.”

Cho dù cùng nhau trải qua thời khắc phán xét; cho dù tôi đã cứu hắn cả trăm lần; cho dù thứ nhẫn kim cương này, ở tận thế tiện tay là lấy được, hắn cũng chưa từng nghĩ đến nhặt một chiếc để cầu hôn với tôi!

Cái hộp trực tiếp bị tôi bóp nát, thứ nắm ở trong tay không còn là chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, mà là cây gậy dài, toàn thân phát ra khí lạnh buốt, giống như cõi lòng của tôi bây giờ.

“Vi Quân?” Hạ Chấn Cốc ngẩn ra nhìn tôi, vừa hoảng loạn vừa lúng túng hỏi: “Em, em làm sao vậy?”

Tôi một gậy vung xuống khuôn mặt chết tiệt kia, rống giận: “Tôi là Cương Thư Vũ!”

Băng côn đánh trúng mặt của người đó, chớp mắt vỡ nứt, không chỉ là người đó, bao gồm cả thế giới đều mỏng manh giống như tấm gương, một kích là vỡ.

Tôi có loại cảm giác siêu sung sướng! Hạ Chấn Cốc, tôi muốn đánh anh từ rất lâu rồi ha ha ha —- Thế nhưng bây giờ không phải lúc cao hứng, cũng đâu phải đánh người thật, đánh một cái ảnh ảo có gì để cao hứng —- mặc dù vẫn là sướng quá đi! YES! YES!

Lãnh tĩnh lãnh tĩnh, vẫn là phải tìm được nhóm đại ca rồi tính, tôi nhìn xung quanh, mình đang ở trên một dãy hành lang, hai bên đều là những cánh cửa phòng, mặc dù ở đây khá âm u khiến tầm nhìn bị cản trở, không thể nhìn quá xa, nhưng nằm đầy trước mặt không phải lính đánh thuê nhà tôi thì là ai? Caine, Bách Hợp, Trịnh Hành… Lạ quá, làm sao không có đại ca?

“Đại…” Đang muốn mở miệng gọi, tôi ngậm miệng lại, thình lình xoay người qua, nhìn cái góc tối tăm, thấp thoáng có bóng người ở đó, chẳng lẽ là người thứ sáu?

Tôi giơ băng côn, lúc này cửa sau lưng lại mở ra, tiểu Sát vừa xông vào, lập tức rơi vào trạng thái thất thần, còn không ngừng nới mớ: “Không! Ca, em không phải anh, sẽ không đi theo con đường của anh…”

“…”

Muốn nghe tiếp quá, làm sao đây?

Ôm nỗi buồn khi không được nghe kết thúc câu chuyện, tôi xông lên tát tiểu Sát hai cái.

Tiểu Sát nửa mơ nửa tỉnh, quay đầu nhìn tôi, hoảng hốt cười khổ nói: “Ca, không cần đánh nữa, em nghe anh là được.”

“… Ngoan.”

Tiểu Sát chớp mắt, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng, sau đó cả khuôn mặt lập tức căng đỏ, trừng thẳng vào tôi, một câu cũng nói không ra.

“Là ảo giác, vừa vào là sẽ trúng.” Tôi giải thích đơn giản: “Tôi vừa rồi cũng đã trúng.”

Cho nên đừng xấu hổ, dù sao mọi người đều có tên bạn trai cũ không muốn nhớ lại, ặc, cũng có khả năng là bạn gái cũ… không đúng, là anh trai cũ, a, sao cũng được!

Tôi chỉ vào lính đánh thuê đầy đất, rồi lại liếc mắt về phía bóng người trong góc, tiểu Sát lập tức tiến vào trạng thái phòng bị, bạn gái cũ anh trai cũ gì gì đó đều không quan trọng nữa, quả nhiên là chuyên nghiệp.

Lúc này, bóng người đó bước ra khỏi góc, chúng tôi lại thoáng cái thả lỏng, tôi vuốt ngực nói: “Đại ca anh đứng ở đó làm gì, muốn hù chết em trai à?”

Tiểu Sát kéo tôi, khẽ hô: “Lão đại không bình thường!”

Không cần anh nói, tôi cũng nhìn thấy rồi, đôi mắt kia của đại ca đỏ như có thể nhỏ ra máu, ôi cái khí thế khủng bố đó, nói anh không phải ma vương em đây cũng không tin! Luồng khí thế kia cũng sắp thực thể hóa đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thịt rồi!

Tôi không nhịn được lùi về sau một bước, quay đầu nhìn tiểu Sát, đối phương cũng mang vẻ mặt kinh hãi, thấy tôi lùi một bước, anh ta còn lập tức lùi hai bước, hiển nhiên trạng thái này của đại ca nhà tôi cũng dọa anh ta sợ rồi.

Đại ca tiến lên từng bước, chúng tôi cũng lùi lại từng bước, người thứ sáu gì đó cũng quên sạch sẽ, đại ca mới là người thứ nhất!

“Lão đại làm sao vậy?” Tiểu Sát hãi hùng hỏi.

“Chắc là lâm vào ảo giác rồi.”

“Đi qua tát anh ta hai cái như vừa rồi?” Tiểu Sát thử đề nghị,

Anh tự đi mà tát!

“Lão đại tuyệt đối sẽ không giết cậu.” Tiểu Sát vội vàng bổ sung.

Tôi hung dữ trừng tiểu Sát một cái, “Anh ấy rơi vào trong ảo giác, nhìn thấy tôi chưa chắc là tôi, có khi còn tưởng là kẻ thù cướp phụ nữ của anh ấy cũng không chừng!”

“Không có cái người đó, không ai cướp được bất cứ thứ gì của lão đại.”

Nói cũng phải—-Không đúng! Trọng điểm là tôi không dám tới gần đại ca hiện giờ đâu à!

Lúc này, đại ca đã chỉ còn cách mấy bước, tôi và tiểu Sát không còn đường lui, còn lùi nữa chỉ có thể mở cửa xông ra ngoài, nhưng bây giờ lính đánh thuê đầy đất, đại ca thì không rõ trạng thái, còn có người thứ sáu không biết trốn ở đâu, chúng tôi không thể cứ như thế rời khỏi.

“Đem…”

Đôi mắt của đại ca đỏ ngầu, giống như có thể chảy ra máu… Không, là thật sự chảy xuống nước mắt máu, rõ ràng là khí thế ngùn ngụt lửa giận như có thể xé rách bầu trời, lại có hai hàng nước mắt máu rạch qua khuôn mặt như tu la kia, nỗi đau khổ nồng đậm thậm chí lấn át lửa giận ngập trời, giống như người này đã trở thành hóa thân của đau khổ.

Tôi và tiểu Sát đều nhìn ngây người.

“Đem nhà của ta trả cho ta!”

Nhà? Tôi ngẩn ra, thoáng cái hiểu rõ đại ca đã nhìn thấy ảo giác gì, đối với anh ấy mà nói, người nhà sợ rằng là quan trọng nhất đi? Đương nhiên không phải nói người của đoàn lính đánh thuê không quan trọng, nhưng đó dù sao cũng khác với người nhà.

Người nhà là cần bảo vệ, là tồn tại không thể thay thế, một khi mất đi ở trên tay mình… Mẹ, câu cuối cùng mẹ muốn nói với con rốt cuộc là cái gì? Con đã nghĩ hết mười năm, vẫn là không dám hạ định luận.

Lúc này, tiểu Sát đột nhiên kéo tôi một cái, một tiếng súng vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, đại ca vậy mà giơ súng nhằm vào hai người chúng tôi, hơn nữa còn thật sự đã nổ súng!

Một cơn thịnh nộ tuôn lên trong lòng, đại ca anh thế nhưng là Cương Thư Thiên đoàn trưởng lính đánh thuê uy vũ nhất! Một chút ảo giác nho nhỏ đã có thể khiến anh nổ súng với em trai ruột sao? Anh có còn là đại ca uy vũ kia của tôi hay không!

Khi mộng tưởng của em trai đối với anh trai tan vỡ, hậu quả rất nghiêm trọng!

Tôi quyết định đánh tỉnh tên đại ca trật đường này, để anh ấy sớm trở lại đường ngay, băng côn lập tức vung ra, không để lại dấu ấn sám hối trên mặt gã này, tôi sẽ không gọi là Cương Thư Vũ!

Không ngờ đến, đại ca chộp được băng côn của tôi, sức lực lớn đến khiến tôi rút không ra, trên tay có một cỗ cảm giác ẩm ướt khó hiểu, lạ quá, Cương Thư Vũ cũng đâu phải Quan Vi Quân, thân thể này đâu có chảy mồ hôi chứ?

Tôi cúi đầu nhìn, trên đất tích một vũng nước nhỏ, toàn là từ băng côn của tôi chảy xuống.

Băng côn, vậy mà tan chảy rồi.

Đợi đến khi trên tay cầm một cái cán chổi, tôi suýt nữa là hộc ra ngụm máu, chẳng phải là năng lực trị thương sao? Tan chảy hết băng côn mà tôi vất vả cực nhọc mỗi ngày đau đầu làm ra là chiêu nào?

“Cẩn thận!”

Tiểu Sát xông lên, tôi ngẩn ra, trơ mắt nhìn anh ta thay mình bị đại ca đá một cước văng đi, đập mạnh lên tường rồi rớt xuống mặt đất, hình như còn hộc máu, chỉ là anh ta mau chóng lau đi, la lớn: “Cương Thư Vũ cậu mau chạy!”

Chạy! Bà đây đã thề, đời này không trốn không tránh, cho dù đối mặt với đại ca cũng không ngoại lệ!

Tôi ném cán chổi vô dụng, hóa ra lưỡi băng dưới lòng bàn chân, lần nữa sử dụng trượt để tiến lên, lúc này, đại ca vậy mà vẫn nổ hai súng vào tôi —- đứa con bất hiếu tôi đây cũng chưa từng dám chỉa nòng súng vào mẹ, anh trái lại rất dám khoe uy phong với em trai đấy!

Hóa ra vô số băng đao, tôi bắn về phía đại ca, nhưng tôi không có ra tay với người nhà một cách khốn nạn như anh ta, chỉ là nhắm vào vũ khí trên người anh ta, mục đích là đóng băng toàn bộ những thứ nguy hiểm đó.

Nhưng đại ca không hổ là đại ca, với thần trí ngơ ngẩn vẫn có thể né qua mấy thanh băng đao, đáng tiếc vũ khí trên tay vẫn là bị băng đao bắn liên tiếp đánh rớt, anh ấy muốn rút súng ở bên hông, nhưng súng sớm đã bị đông cứng ở trên bao súng, cho dù anh ấy có thể rút súng ra, cò súng cũng bóp không được.

Lúc này, tôi đã xông đến trước mặt đại ca, phẫn nộ đấm một quyền khiến một mắt anh ấy thành mắt gấu trúc, nghiêng thân thể, tránh khỏi một cước của anh ấy đạp tới, rồi đánh thêm một quyền khiến hai mắt anh ấy đều thành gấu trúc!

“Tiểu Vũ?”

Đại ca ngạc nhiên mà nhìn tôi, hình như tỉnh rồi —- nhưng kệ anh chứ! Lợi dụng lưỡi trượt dưới chân để xoay trở lại lấy đà, cuối cùng bay vọt tới đạp một cước, đá đại ca lùi lại cả mấy bước, tôi vừa rơi xuống đất là liền lao lên, dùng lực lao tông cả người anh ấy văng ra, thậm chí quét trúng Caine trên đất, hai người đồng thời văng đi, cho đến khi tông lên tường mới dừng lại.

Phải, tôi chính là công báo tư thù, nhắm chuẩn hướng tông, nếu không Caine anh cắn tôi chắc?

Nộ hỏa công tâm cộng thêm chiến đấu kiểu bạo phát, tôi có chút thở hổn hển, nhìn một vòng xung quanh, mọi người đều tỉnh lại rồi, tới tấp nhìn tôi như thể nhìn thấy quỷ, tốt lắm, hẳn là không ai còn lâm ở trong ảo giác nữa.

Tôi nhìn chỗ âm u của hành lang, nheo mắt nguy hiểm, sau đó lao vọt trượt qua, chớp mắt đến được một cánh cửa trong đó, không hề ngừng lại liền xô cửa đi vào, nếu cho đối phương thời gian phản ứng, cánh cửa này nói không chừng lại mở không ra.

Một người ngồi bên trong, vừa như người vừa không phải người.

Trước mắt lóe qua từng cảnh tượng, nhưng tôi biết những cái đó đều là giả, là ảo giác do ký ức sáng tạo ra, đối phương muốn thành công mê hoặc tôi, trừ phi đẳng cấp của hắn hơn tôi quá nhiều, ta cũng đã cấp một rồi, không tin ngươi cấp hai!

Người Cương gia dù xui làm sao, cũng không thể nào ở trong ba tháng tận thế đã gặp phải dị vật cấp hai!

Mặc dù thứ trước mắt cũng đủ hiếm thấy rồi, tôi vốn cho rằng chỉ là một dị vật hệ tinh thần, đây đã rất hiếm thấy rồi, dị vật phần nhiều là cường hóa thể xác, không thường phát triển ra dị năng chủng loại khác.

Não ma, tồn tại vô cùng đặc biệt, số lượng cực ít, nhưng mỗi lần xuất hiện đều là một trận gió tanh mưa máu, bởi vì năng lực ảo giác của đối phương rất khó đối phó.

Hắn trên cơ bản là hình người, chỉ là cái đầu đặc biệt lớn, hơn nữa não còn lộ ở ngoài đầu, chỉ có một lớp màng mỏng trong suốt bao phủ, khuôn mặt chỉ còn lại bộ phận từ mũi trở xuống.

Đời trước, tôi may mắn chưa từng thấy thứ này, chỉ có nghe qua một đống tin đồn, nghe nói não ma ngay từ đầu đã biết nói chuyện, có người nói bọn chúng kỳ thực là người, chỉ là dị năng cải biến bề ngoài của bọn chúng, vừa lại trở nên quá quái dị, kết quả bị coi thành dị vật.

Nhưng cũng có người không tin, não ma nếu tính là người, vậy ranh giới của người và dị vật rốt cuộc ở đâu? Nhất là sau khi dị vật mở miệng nói chuyện, thậm chí có một số còn có thể nhân cách hóa, vậy thì càng khó có thể phân biệt.

Đặc tính vừa ăn thịt người vừa ăn kết tinh tiến hóa của não ma khiến chân tướng càng thêm mù mờ, đồ ăn mới đầu của bọn chúng phần lớn là người, đại khái là loài người lúc này dễ đối phó hơn dị vật nhiều, nhưng đây cũng khiến bọn chúng trực tiếp bị quy thành dị vật, nhưng về sau kỳ thực bọn chúng thích ăn kết tinh tiến hóa hơn.

“Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, chuyện ngươi muốn biết, ta đều có thể nói cho ngươi.”

Não ma vẫn mở miệng nói chuyện thật rồi, âm thanh nghe lên vậy mà khá trẻ tuổi, xấp xỉ sinh viên năm nhất bên ngoài, cái chuyện họp nhóm xảy ra tai nạn xe đó có khi là thật, chỉ là người thứ sáu không ở bệnh viện mà thôi.

Tôi khịt mũi khinh bỉ nói: “Ngươi chỉ là có thể nhìn thấy ký ức của ta, căn bản không thể biết chuyện ta không biết!”

Nhưng, thời gian tôi lâm vào ảo giác vừa rồi rất ngắn, não ma này lại có thể đã tra được nhiều ký ức như thế rồi sao? Khó tránh hơi quá cường hãn rồi, bây giờ tận thế mới ba tháng, tên này đừng nói cũng cấp một rồi đi? Não ma cấp một?

Người Cương gia quả thật có vận khí không tốt!

“Ký ức sẽ tồn tại ở trong não, cho dù tình huống của ngươi rất kỳ lạ, nhưng vẫn có ký ức.”

Não ma nghiêng nghiêng đầu, bộ não siêu lớn kia lắc lắc lư lư, trông như sẽ rớt xuống đất vỡ thành một đống bã đậu bất cứ lúc nào.

Chẳng trách số lượng não ma về sau lại ít như thế, với cái nhược điểm siêu lớn lồ lộ ở bên ngoài kia, muốn vượt qua thời kỳ đầu tận thế đơn giản là khó như lên trời.

Hơn nữa năng lực ảo giác ban đầu của bọn chúng cũng không đủ cao, kỳ thực không dễ mê hoặc người, sợ rằng là chúng tôi đi vào căn phòng mà hắn đã bố trí sẵn, lúc này mới bị hắn thành công mê hoặc nhiều người như thế.

Mê hoặc người đã khó, muốn mê hoặc dị vật căn bản là không thể nào, dị vật lúc này chỉ biết ăn ăn ăn, bản năng quá mạnh, cộng thêm đều là mới sinh nên không có ký ức gì, rất khó dùng bất cứ ảo giác nào đi mê hoặc bọn chúng.

“Cương Thư Vũ đã chết rồi, ngươi không phải muốn biết cái này sao?”

Toàn thân tôi cứng đờ.

“Sau sự cố đó, trái tim của hắn đã ngừng một hồi, sau đó ngươi đã tới, mới bắt đầu đập trở lại, cái ký ức này quá sâu sắc, không cần dò xét quá sâu đã có thể nhìn thấy, nếu như ngươi muốn để ta thâm nhập dò xét thêm lần nữa, ta có thể nói cho ngươi nhiều chuyện hơn, thậm chí là dò xét ký ức của người khác cũng không có vấn đề, ta có thể không ăn thịt người, cho ta một số kết tinh tiến hóa mà ngươi nói, ta có thể giúp ngươi làm việc.”

Não ma nói không ngừng, mục đích chỉ có một cái, mê hoặc tôi bỏ qua cho hắn, thậm chí nuôi hắn, giống như tên Lục Nhân Kiệt bên ngoài, nhưng khác nhau chính là, giữa hắn và Lục Nhân Kiệt rốt cuộc là ai nuôi ai, vẫn thật khó nói, mà con não ma này nếu thật sự trưởng thành, giữa tôi và hắn là ai nuôi ai, càng khó nói.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ bé, còn có tiếng của đại ca, giọng nói mang theo chút xấu hổ và áy náy, ngay cả âm thanh của đại ca cũng biết diễn tả như thế.

“Tiểu Vũ…”

Tôi đột nhiên xông lên, hóa ra băng côn, đánh một gậy vào cái đầu to kia, cho dù băng côn này không đủ kiên cố, đánh một cái não mềm nhũn cũng đủ rồi.

Điên cuồng mà đánh không ngừng, cho dù bộ não đó kỳ thực một kích đã vỡ rồi, tôi vẫn là không bỏ qua cho nó, đánh thành vụn đánh thành bã đánh thành một vũng nước sệt, nhưng không tài nào đánh đi câu nói kia.

Cương Thư Vũ đã chết.

“Tiểu Vũ, tiểu Vũ, em dừng lại đi.”

Tôi thở hổn hển, tim treo rất cao, gần như không dám quay đầu đối mặt với Cương Thư Thiên, nhưng vẫn là không thể không nhìn qua, anh ấy hơi nhíu mày, thoáng có thần sắc lo lắng, hình như không nghe thấy lời não ma nói vừa rồi.

May mà…

Đại ca lo âu hỏi: “Tiểu Vũ, em không sao chứ?”

“Tên này lại khiến em lâm vào ảo giác.” Tôi nói dối, giả bộ nhẫn nhịn khó chịu, nói: “Nhìn thấy một số thứ không muốn thấy.”

Đại ca trầm mặc một chút rồi hỏi: “Là chuyện của Quan Vi Quân?”

Tôi gật đầu bừa, nhìn anh ấy một cái, không ngờ đại ca sẽ nhớ tên của tôi.

“Đừng nghĩ quá nhiều.” Đại ca vươn tay, hình như muốn xoa xoa đầu của tôi, nhưng lâm thời lại rụt về không động thủ.

Tôi nhíu mày, nói: “Thu thập xong cái này, hẳn là không còn gì nữa, dị vật này không cần moi kết tinh, nó không có kết tinh. Đại ca các anh mau đi tìm đạn dược đi, cũng đến lúc nên về rồi, nếu không Quân Quân sẽ lo lắng.”

Đại ca gật đầu, hình như có chút vội vã mà quay đầu chỉ huy mọi người chia nhau tiến hành, không biết vì sao, tiểu Sát vẫn là phụ trách đi theo tôi, chẳng lẽ thực lực mình đánh ra vẫn chưa đủ xem, bị nhận định cần bảo vệ sao?

Tôi thấy không có chuyện của mình, dứt khoát rời khỏi cái phòng này, kết quả vừa bước ra liền hối hận.

Lục Nhân Kiệt bắt lấy Trầm Thiên Như, đôi tay kẹp chặt đầu của cô ta, rống giận: “Ngươi nếu qua đây, ta sẽ vặn gãy cổ của cô ta…”

Bang!

Tôi giơ súng với vẻ mặt vô cảm, sau đó trả súng lại cho tiểu Sát, vừa rồi lâm thời rút ra từ bao súng bên hông anh ta.

Đi lên phía trước, tôi một cước đạp thi thể của Lục Nhân Kiệt ra, cô gái ngu ngốc Trầm Thiên Như này, ngay cả một cỗ thi thể cũng vùng không thoát, ở tận thế không bị cắn chết lại bị thi thể siết chết, đúng buồn cười muốn rớt răng.

“Ngươi bị ngu chắc! Thứ không đáng giá nhất tận thế chính là mạng người, bắt người qua đường để uy hiếp ta?”

Quan Vi Quân tôi thế nhưng là một phụ nữ đã sống mười năm ở tận thế, vì để sống, mạng người bỏ mặc hay đoạt đi còn ít sao? Tưởng tôi là Đức Mẹ Maria, thấy ai cũng muốn cứu à?

Tôi nhìn hướng mấy người kia, Tô Doanh, Đinh Tuấn và Trầm Thiên Như, không biết vì sao, Lý Nhã Dong đã biến thành một cỗ thi thể ngã ở trong góc, thấy cả đầu cô ta đều biến thành đậu hũ, phần lớn là muốn bỏ chạy nhưng bị Lục Nhân Kiệt giết.

“Dị năng của các người là cái gì? Không cần nói, làm cho tôi xem.”

Nói xong, tôi vừa lại rút ra súng của tiểu Sát chỉa vào ba người, đối với người bây giờ mà nói, súng vẫn là có lực uy hiếp hơn dị năng nhiều.

Đinh Tuấn vẫn trầm mặc ít nói như mọi khi, chẳng qua sắc mặt rất khó coi, hẳn là không phải không dao động, chỉ là bẩm sinh không làm được phản ứng lớn, nếu hắn thật sự không chút dao động, vậy thì phải thừa dịp giết sớm!

Có câu chân lý là nói thế này, không chết trong im lặng, thì chính là biến thái trong im lặng, biến thái ở cái năm này quá nguy hiểm, vẫn là để hắn chết tốt hơn. (Câu này bắt nguồn từ “không phải bạo phát trong im lặng thì chính là chết trong im lặng” của Lỗ Tấn)

Hắn túm lấy mảnh vụn của khung sắt bên cạnh, mở lòng bàn tay ra, một con ốc vít lăn lộn trên không cách lòng bàn tay mấy phân.

“Có thể biến hình không?” Tôi lạnh lùng hỏi.

Đinh Tuấn ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không thể.”

Chiếu theo lý thuyết hẳn là có thể, có khả năng là hắn vẫn còn quá yếu.

Tôi nhìn hướng hai cô gái kia… Quên đi, nhìn Tô Doanh là được, Trầm Thiên Như đã ngất lăn ngất lóc rồi, làm biếng đánh thức cô ta.

Tô Doanh ngồi trên đất, mặt tái nhợt vì hoảng, còn toàn thân là máu, cả người đã có thể trực tiếp đi đóng phim kinh dị rồi, cô ta kinh hoảng nói: “Tôi… tôi làm không ra, lực lượng của tôi không… không phải loại đó, chỉ là thỉnh… thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lòng của người ta, thật sự chỉ là thỉnh thoảng mà thôi!”

Tôi gật đầu, vừa rồi đã đoán được rồi, năng lực hệ tinh thần, cho nên cô ta không có bị não ma mê hoặc, vẫn có thể lên tiếng cảnh cáo tôi, không giống Trầm Thiên Như, bị mê hoặc đến ngay cả thời gian cũng lộn xộn, hoàn toàn là một con mồi kiêm lương thực dự bị.

“Trầm Thiên Như thì sao?”

Tô Doanh lắc đầu nói: “Không biết.”

Tôi gật đầu, ngồi xổm xuống, ghé vào tai cô ta, hành động này khiến cho tiểu Sát liếc mắt, nhưng tôi muốn nói thầm với cô ta, anh cắn tôi chắc?

“Tôi mặc kệ cô nghe thấy bất cứ tiếng lòng nào của tôi, nếu là dám nói ra tiếng lòng của tôi với bất cứ người nào, bao gồm đại ca tôi, kết cục của cô sẽ giống như Lục Nhân Kiệt, hiểu không?”

Tô Doanh rưng rưng nước mắt, toàn thân run rẩy không ngớt, gật đầu, sau đó gia nhập hàng ngũ té xỉu với Trầm Thiên Như.

Cuối cùng, hành trình cục cảnh sát thu hoạch được mười hai hộp đạn các loại, hai mươi chiếc áo chống đạn vô dụng, còn có các loại vật tư linh tinh không biết có dùng đến không, tóm lại cứ lấy trước rồi tính.

Cộng thêm kéo theo ba đại học sinh.

Bí mật có thể sống ba tháng ở tầng hầm cục cảnh sát của mấy người này cũng không tính là bí mật, tầng hầm có một cái lối ra khác, phụ cận vừa lại có siêu thị, bọn họ mấy tên lương thực dự bị của não ma này vẫn còn tính là sống thoải mái, trừ phi Lục Nhân Kiệt lâu lắm không dụ được ai tới, bọn họ mới cần cân nhắc người nào phải biến thành thức ăn, để não ma hưởng thụ một bữa.

Cuộc họp nhóm mà Trầm Thiên Như nói là thật sự tồn tại, kẻ tham dự là não ma, Lục Nhân Kiệt, Trầm Thiên Như và Lý Nhã Dong, còn có mấy người biến thành dị vật không biết đi đâu rồi, Tô Doanh và Đinh Tuấn đều là người đến sau, không phải người trong cuộc họp nhóm đó.

Chuyến này không tính là thu hoạch dồi dào, nếu như tính luôn cả băng côn tổn thất của tôi, căn bản là lỗ nặng.

Nghĩ đến băng côn, mặt tôi tối sầm, đang định làm cái đầu thương, kết quả thì hay rồi, ngay cả thân côn cũng biến mất, nghĩ đến phải làm lại, đầu cũng đau lên.

Trở về nhà, Thư Quân nói phải bồi bổ thật tốt cho nhị ca lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, đã nấu đầy một bàn thuốc bổ, canh gà cháo thảo dược không thiếu cái nào, tôi ngay cả dạ dày cũng đau rồi.

Hôm nay mọi người trải qua lễ rửa rội của não ma, ai nấy đều nhớ tới chuyện cũ không muốn nhớ lại, tinh thần đều ủ rũ, nếu không phải còn cần xử lý ba đại học sinh, sợ rằng ăn xong liền tự về phòng mỗi người rồi.

Kỳ thực, số người chúng tôi quá ít, có thể thêm chút sinh lực quân là chuyện tốt, nhưng ba người này, Trầm Thiên Như tinh thần hoảng hốt; Đinh Tuấn không rên một tiếng; Tô Doanh sợ sệt như chim sợ cành cong… Được thôi, tôi thừa nhận đây là lỗi của mình, vừa rồi dọa cô ta có hơi dữ tợn.

Ba người này nhìn làm sao cũng không phải sinh lực quân, chỉ có nước làm con ghẻ, mọi người trông có vẻ không thích bọn họ lắm, nhưng nếu ném bọn họ ra ngoài, sợ rằng đoàn lính đánh thuê với vật tư đầy đủ hiện giờ không có nhẫn tâm như thế.

Đại ca mở miệng, “Thư Vũ, em đi ngủ với Thư Quân, căn phòng đó cho bọn họ.”

Tôi lặng đi một chút, “vâng” một tiếng, liền định trở về phòng đi thu dọn đồ của mình, dù sao căn phòng đầy là lỗ đạn còn từng chết một đống người đó cũng không đáng quyến luyến.

Đại ca lại bổ sung: “Sẽ không quá lâu, chúng ta mấy ngày này thu dọn căn nhà cách vách một chút, rồi phá hủy tường rào, để thông với bên đây, đến lúc đó thì đủ cho một người một phòng.”

“Vâng.” Tôi liếc anh ấy một cái, hôm nay đại ca nói thật là nhiều.

Đại ca hình như còn có lời muốn nói, tôi lặng lẽ đứng chờ anh ấy nói, nhưng anh ấy cuối cùng chỉ là phất tay, “Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Tôi gật đầu, trở về phòng chỉnh lý đồ, quan trọng nhất là lấy ra hết toàn bộ vũ khí giấu đầy phòng, đổi sang giấu trong phòng Thư Quân.

Không bao lâu sau, tôi đã ngồi trên giường bệnh, nghiên cứu rốt cuộc nên làm ra vũ khí mới như thế nào, bởi vì giường của phòng ban đầu không dễ dọn đi, cho nên dứt khoát lấy giường bệnh làm giường ngủ, dù sao trước kia cũng từng ngủ trên đó rất lâu, nên trái lại rất quen.

Thư Quân lau tóc ướt từ phòng tắm đi ra, cũng không mau đi sấy khô, trực tiếp ngồi lên giường bệnh, thắc mắc hỏi: “Nhị ca, hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Làm sao mọi người hình như có vẻ rất mất tinh thần, đại ca cũng quai quái, anh ấy vừa nhìn anh liền nhíu mày.”

Tôi trầm mặc một hồi, có khi nào những lời kia vẫn là bị nghe thấy rồi?

“Băng côn của anh mất rồi, bị đại ca làm hỏng, cho nên anh đã đánh anh ấy một trận.”

Không ngờ đến, Thư Quân chớp đôi mắt to, vậy mà không hề giật mình chút nào, còn thấu hiểu gật đầu nói: “Chẳng trách đại ca cổ quái như thế, khẳng định là áy náy ghê lắm đây, nếu là làm hỏng thứ khác, anh ấy bất luận làm sao cũng sẽ tìm một cái trả cho anh, thế nhưng anh ấy không thể làm ra băng côn. Đã trả không được, lại còn là thứ quan trọng như thế, ôi, đại ca lần này thật không biết sắp bị anh xử lý làm sao nữa.”

Em ấy dùng mắt rưng rưng nước nhìn tôi, khẩn cầu nói: “Nhị ca, anh đừng bắt nạt đại ca quá, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, nếu như anh chỉnh đốn anh ấy quá mức, ảnh hưởng đến chính sự ra ngoài tìm kiếm vật tư của đại ca thì không hay rồi.”

“… Bộ anh trước kia rất thường chỉnh đốn đại ca sao?”

Đây nghĩ làm sao cũng không khoa học! Cương Thư Vũ không có dị năng làm sao có thể chỉnh đốn đại ca? Nói cho tôi, tôi học!

Thư Quân suy nghĩ một chút, giơ ví dụ: “Trước kia đại ca luôn rất bận, thường đi công tác rất lâu không về nhà, có một lần anh ấy hứa tham gia lễ tốt nghiệp của em, nhưng lại thất hứa, em lúc đó còn nhỏ, không nhịn được khóc ở buổi lễ, anh tức tối đổi toàn bộ ổ khóa trong nhà, không để cho đại ca vào nhà. Lần đó, đại ca đã ở trong khách sạn suốt một tháng, vào nhà không được cũng không thể đi, bởi vì anh nói ‘Đại ca anh nếu dám ra nước ngoài, em sẽ lập tức cuỗm toàn bộ tài khoản ngân hàng của anh cùng Thư Quân dọn đến nơi anh tìm không được’.”

Cuỗm tiền bỏ trốn đúng không? Cương Thư Vũ, cậu năm đó mấy tuổi hả? Còn biết phải lấy tiền mới bỏ đi, thật có tiền đồ!

“Nhị ca anh bình thường rất ôn hòa, nhưng một khi dữ lên, ngay cả đại ca cũng sợ đây!”

Em ấy cười hi hi nói: “Kỳ thực chú thím cũng từng bị anh chỉnh đốn, bọn họ thích đi khắp nơi khảo cổ, ngay cả nơi nguy hiểm cũng đi như thường, bất luận anh khuyên làm sao cũng không nghe. Có một lần bọn họ bị cuốn vào trong lửa chiến ở bản địa, rồi chú bị trúng đạn, thím cũng bị gãy xương cẳng chân, hai người về nhà nghỉ ngơi, anh mỗi ngày mỗi tối đi đánh vào vết thương của chú thím, còn nói ‘thương này tốt nhất đừng chữa khỏi, ở nhà dưỡng bệnh tốt hơn mất mạng bên ngoài’.”

Tôi cứ như thế nghe Thư Quân nói về đủ mọi chuyện của Cương Thư Vũ.

Cái nhà này, nói không chừng người làm chủ kỳ thực là Cương Thư Vũ, không phải Cương Thư Thiên mà lúc trước tưởng.

Nói như thế cũng đúng, Cương Thư Thiên là anh cả thay mặt cha kiếm tiền nuôi gia đình, Cương Thư Vũ chính là anh hai thay mặt mẹ quản lý gia đình quản lý anh em quản lý chú thím, thật là đứa trẻ vất vả.

Vất vả như thế, tôi sánh được không?

“Nhị ca.” Thư Quân dùng trán kê lên trán của tôi, “Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ nhớ lại.”

Tôi thuận tay vuốt sau đầu của em ấy, mái tóc đen bóng mượt mà như sa tanh, căn dặn: “Đi sấy khô tóc đi, đừng để ướt mà ngủ, sẽ đau đầu đấy.”

“Ồ, được.” Em ấy nhảy xuống giường bệnh, bước chân nhẹ nhàng tung tăng đi lấy máy sấy, nắm vào giắc cắm liền bắt đầu sấy tóc, kỹ năng điều khiển dị năng lôi điện thật xuất thần nhập hóa.

Nhưng Thư Quân, tôi không thể nhớ được, vĩnh viễn đều nhớ không được.

◊◊◊◊

Tôi lặp đi lặp lại quá trình nén chắc băng tinh, nhưng làm hết một ngày, trên côn vẫn là chỉ có một lớp băng mong mỏng, cứ như là cán chổi bôi sáp, cách băng côn ít nhất còn tới một tháng chế tác, chẳng qua quên đi, lần này làm luôn cả đầu thương, điểm nối của đầu thương và thân thương mới sẽ không quá yếu.

“Nhị ca, tới ăn cơm thôi!”

“Được.” Tôi đáp lời, lập tức đi đến phòng khách, chỉ có chú thím, Thư Quân và ba đại học sinh ngồi ở bên bàn.

Bởi vì trong nhà có thêm ba người xa lạ, không thể không đề phòng, cộng thêm băng côn của tôi bị tan rồi, dứt khoát thuận thế ở lại làm vũ khí, không đi theo ra ngoài tìm tòi, mục tiêu lần này là siêu thị bên cạnh cục cảnh sát, mặc dù tôi cảm thấy một phát lôi điện của Thư Quân đã có thể điện giật chết ba người, nhưng làm sao cũng không thể để cho Quân Quân động thủ giết người.

Lôi điện giết người thế nhưng là ngoài cháy trong mềm còn có mùi thịt, đương nhiên nói cái gì cũng không được, ít nhất bây giờ vẫn không cần Quân Quân thượng trận.

Ba đại học sinh vốn còn mang ánh mắt đói khát mà trừng vào đồ ăn trên bàn, nhưng vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt đều thay đổi, nhất là hai cô gái, cứ như là coi tôi thành ma quỷ vậy. Có ma quỷ đẹp trai như tôi không? Thật không biết thưởng thức.

“Thư Vũ, mau tới ăn cơm.” Thím kéo tôi ngồi xuống, thoạt nhìn tâm tình khá tốt, còn cười tít mắt với ba đại học sinh mà nói: “Mọi người mau ăn cơm, đừng câu nệ, đều là bạn học của tiểu Vũ, không cần khách khí đâu.”

Chỉ có Trầm Thiên Như là phải, nhưng tôi không so đo những cái này, dù sao sự thật là một người cũng không quen biết.

Ba vị đại học sinh lập tức bạt mạng bới cơm, hoàn toàn không khách khí, cứ như đã đói ba tháng không bằng, mặc dù đây chắc cũng là sự thật, cho dù gần bọn họ có siêu thị, nhưng tôi tin bọn họ không thể dưới tình huống thiếu điện và lửa làm ra một bàn đồ ăn, cho dù có điện có lửa, có khi bọn họ đều chỉ biết nấu mì gói.

Tôi nhìn ba người, nhất là Trầm Thiên Như, vẫn không biết dị năng của cô ta là cái gì, lát nữa phải hỏi cho ra mới được.

Trầm Thiên Như bị tôi nhìn đến toàn thân không thoải mái, mấy lần muốn bỏ chạy, vừa lại ở dưới cái trừng của tôi mà ngồi yên không dám động, cô ta thực sự căng thẳng, đột nhiên ném ra một câu: “Cương Thư Vũ, cậu còn nhớ Miêu Tương Linh không?”

Tôi nhìn cô ta một cái, nhẫn nhịn bực tức đầy bụng, quyết định lần sau cô ta còn nói “Cậu còn nhớ OOXX không”, tôi sẽ đánh cho cô ta cái gì cũng không nhớ.

“Không nhớ.”

Trầm Thiên Như “ồ” một tiếng, vẫn là tiếp tục nói: “Cô ấy vẫn luôn rất áy náy đấy, còn không dám đến bệnh viện thăm cậu.”

Áy náy cái gì? Tôi không hiểu gì hết, chẳng lẽ gạch men là từ nhà cô ta rớt xuống?

“Cậu hôm đó kỳ thực là muốn đi hẹn hò với cô ấy.”

Bạn gái cũ thật sự chạy ra rồi? Sắc mặt tôi tức thì trầm xuống, sau đó liền nhìn thấy hai cô gái hoảng đến muốn từ bàn ăn bỏ chạy, tôi quát một tiếng: “Ngồi xuống!”

Trầm Thiên Như và Tô Doanh lập tức ngồi ngay ngắn, cứ như tiểu thư khuê các tuyệt tích đã lâu.

Kỳ thực tôi không muốn biết chuyện bạn gái cũ cho lắm, nhưng nhìn cái ánh mắt phát sáng của Quân Quân và chú thím bên cạnh, tôi tốt hơn vẫn là hỏi trước, tránh cho cả nhà chỉ có tôi không biết bạn gái cũ của mình là ai.

“Miêu Tương Linh là bạn gái của tôi?”

Trầm Thiên Như lập tức lắc đầu, nhưng sau đó thoáng do dự, vừa lại nói: “Cô ấy là hoa khôi của trường, sớm đã tuyên bố muốn theo đuổi nam vương là cậu, chuyện này rất nổi tiếng, toàn trường đều biết.”

Thật là một cô hoa khôi nhiệt tình, nam vương cũng thua rồi.

“Vậy cô ấy theo được nhị ca em chưa?” Thư Quân bất mãn đẩy đẩy tôi, oán giận: “Nhị ca anh chẳng nói cho em gì hết, chuyện anh có bạn gái rồi.”

Sao trách tôi? Tôi cũng không biết Cương Thư Vũ có bạn gái.

“Không có không có! Bọn họ vẫn chưa phải bạn trai bạn gái.” Trầm Thiên Như vội vàng nói: “Cương Thư Vũ nói phải thi học kỳ, không rảnh kết bạn gái, chờ thi xong rồi cân nhắc sau, cho nên bọn họ vẫn là lần đầu tiên hẹn ra ngoài, kết quả hôm đó Miêu Tương Linh chờ hoài không được Cương Thư Vũ, còn tưởng bị cho leo cây, mắng cậu ấy cả mấy ngày đây! Về sau nghe thấy tin Cương Thư Vũ xảy ra chuyện, chính là hôm hẹn gặp.”

Nghe vậy, mặt của Thư Quân và chú thím trầm xuống, mặc dù chuyện này kỳ thực không liên quan gì đến Miêu Tương Linh, nhưng chuyện dính đến mạng của người nhà, muốn không giận lây cũng quá khó.

Trầm Thiên Như hình như cũng biết đề tài này của mình không tốt, mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Um, dù gì Cương Thư Vũ cũng không sao rồi.”

Đi luôn cái mạng rồi.

“Gì mà không sao!” Thư Quân bĩu môi, bất mãn nói: “Đó là các người chưa thấy bộ dạng lúc trước của nhị ca, gầy như cành cây khô ấy! Nhìn xong chỉ muốn khóc, bồi dưỡng rất lâu mới được như bây giờ.”

Ba người đều không dám tiếp lời, Tô Doanh còn trừng Trầm Thiên Như một cái, tự dưng vạch áo cho người xem lưng?

Nhưng Trầm Thiên Như hiển nhiên đủ ngu ngốc, cô ta vẫn là tiếp tục hỏi: “Cương Thư Vũ, cậu là tỉnh lại trước tận thế sao? Hình như không có nghe nói cậu tỉnh rồi.”

“Ba ngày trước tận thế tỉnh lại.”

“Cậu lại có thể vượt qua được đêm đó?” Đinh Tuấn hiếm khi mở miệng nói chuyện, hết sức kính nể nói: “Chẳng trách cậu mạnh như vậy.”

Thư Quân lập tức kiêu ngạo nói: “Nhị ca tôi chẳng những vượt qua, hơn nữa còn cầm gậy bóng chày đánh dị vật, cứu cả nhà chúng tôi nữa cơ!”

“Dị vật?” Đinh Tuấn do dự một chút, “Là chỉ những thây ma kia sao?”

Thây ma cái con khỉ, bọn chúng còn sống, tốc độ tiến hóa còn nhanh hơn loài người nhiều, cậu nếu không phấn chấn lên một chút, là sẽ bị thây ma thay thế —- không đúng, là dị vật, tôi làm sao cũng thây ma theo rồi.

Mặc dù lúc mới đầu tận thế, rất nhiều người cũng gọi bừa là thây ma, xác sống, nhưng rất mau chóng đã phát hiện không đúng, những “thây ma” kia chẳng những không có thối rữa, hơn nữa còn tiến hóa càng ngày càng cường đại, nếu như tốc độ tiến hóa của thi thể còn nhanh hơn người sống, vậy loài người treo cổ chết hết biến thành thi thể cho rồi.

Vốn sửa miệng nói là quái vật, về sau khi bọn chúng mở miệng nói chuyện, vừa lại dần dần xuất hiện từ “dị vật” này, cuối cùng cứ ấn định như thế, tôi nghĩ đời này chắc cũng sẽ không khác quá nhiều, ít nhất đến tận bây giờ, hướng đi của thế giới này không có khác biệt quá lớn so với cái ban đầu.

“Nhị ca, đừng lo lắng.” Thư Quân lo âu mà nhìn tôi, an ủi nói: “Nói không chừng bạn gái anh còn sống đấy!”

Tôi cầu cho cô ta chết!

“Nói bậy gì vậy, lần đầu hẹn hò cũng không thành, căn bản không phải bạn gái.”

Thư Quân le lưỡi, nói: “Được rồi, nhị ca nói không phải thì không phải, em vốn nghĩ nói thế này thì anh ít nhất từng kết một người.”

Cái gì mà ít nhất, nói như thể không ai muốn tôi không bằng, nói thêm ngàn lần cũng không ngán, bằng vào khuôn mặt này của Cương Thư Vũ, có phụ nữ nào là không tóm được, vừa ngẩng mặt lên chính là thiên hạ vô địch!

Trầm Thiên Như và Tô Doanh la hét mà từ bàn ăn chạy trối chết.

“…”

Tiết tấu này hình như có chỗ nào không đúng.

Quân Quân cười lăn lộn.

“Trở lại cho tôi!” Tôi giận dữ nói. Dị năng của Trầm Thiên Như vẫn chưa hỏi ra đây!

Hai cô gái run rẩy trở lại, run rẩy ngồi xuống, run rẩy cúi đầu không dám nhìn tôi, tôi quyết định từ bỏ trị liệu bọn họ, trực tiếp đi vào chủ đề.

“Trầm Thiên Như, dị năng của cô là gì? Đừng nói, trực tiếp làm.”

Trầm Thiên Như thấp giọng nói: “Tôi không có dị năng.”

Tôi im lặng không nói, suy nghĩ đây có phải là thật hay không, kết quả im lặng hình như lại dọa cô ta sợ, cô ta lập tức ngẩng đầu nói: “Thật mà! Tôi cái gì cũng không biết, nếu không tin, cậu hỏi Đinh Tuấn và Tô Doanh, tôi thật sự không biết!”

Đây đúng là phù hợp với Tô Doanh nói lúc trước, hơn nữa từ lúc thấy mặt đến nay, tôi không có cảm giác thấy trên người cô ta có bất cứ dao động năng lượng nào, có lẽ giống với chú, đều là dị năng đặc thù rất khó phát giác, nếu như thế, nuôi làm tiềm lực cũng không tệ.

Tôi gật đầu, trầm tư nên làm gì ba người này, mặc dù là con ghẻ, nhưng huấn luyện một chút hẳn là cũng có thể trở thành sinh lực quân, vấn đề nằm ở những người này có thể có bao nhiêu độ trung thành.

Nếu như dạy xong, chạy mất vẫn là chuyện nhỏ, giở âm mưu muốn đoạt quyền thì thật là phiền chết người, nhưng nghiêm trọng nhất chính là đâm sau lưng, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!

“Người nhà các cậu đâu?”

Đinh Tuấn lắc lắc đầu, nói: “Tôi là xuất thân cô nhi viện, tròn mười tám liền phải tự lập, tôi đã hai mươi rồi, phải tự nuôi mình, cho nên mới đến siêu thị làm việc, kẹt ở bên đó gần một tháng, về sau bị Lục Nhân Kiệt bắt.”

Không có vướng mắc, tốt, thu tên này!

Tôi nhìn hướng Tô Doanh, cô ta là hệ tinh thần, mặc dù tôi đối với lý luận dị năng hiểu được không nhiều, nhưng vẫn là biết người có dị năng hệ tinh thần rất ít, phần lớn đều hữu dụng, nếu không có vấn đề, vẫn là giữ lại đi.

Tô Doanh run rẩy vài cái, thấp giọng nói: “Chết rồi, người này ăn mất người kia…”

Ai ăn mất ai, cô ta nói một cách rất nhẹ rất khẽ, căn bản nghe không rõ, nhưng tôi không so đo, trong tận thế, người nhà ăn mất người nhà vĩnh viễn là nỗi đau khó nói ra nhất.

Hốc mắt Trầm Thiên Như đỏ bừng, thút thít nói: “Tôi không biết, nhà tôi ở thành phố Trung Quan, căn bản về không được.”

Nghe lên đều không có vấn đề lớn, nhưng kỳ thực điểm không có vấn đề nhất nằm ở đoàn lính đánh thuê của đại ca, đời trước… Hình như đã không tính là đời trước, tóm lại là thời kỳ Quan Vi Quân, đoàn thể lúc đó, chênh lệch giữa người với người không xa, cho dù ngày ngày bận chạy trốn, luôn sẽ có người muốn quyền chỉ huy, muốn cướp vật tư của người khác, thậm chí muốn ức hiếp phụ nữ, một từ loạn sao có thể hình dung, ngủ một giấc cũng sợ bị người đâm dao cướp đi bánh mì dâu trong lòng.

Nhưng bây giờ, đoàn lính đánh thuê của đại ca quá cường hãn, ba đại học sinh này căn bản không thể tạo ra biến cố gì.

Muốn chỉ huy? Nhìn thấy tôi cũng phát run, có dám đi đối mặt với đại ca tôi hay không!

Muốn đâm dao? Trong đoàn ai biết chơi dao hơn bọn họ, học làm sao cầm dao phay thái bắp cải trước đi!

Muốn cướp bánh mì dâu? Cá thịt đầy bàn, cướp bánh mì cái gì!

Muốn ức hiếp phụ nữ? Bách Hợp hai tay đều có thể bắn súng; Tằng Vân Thiến bắn tỉa bách phát bách trúng; Thư Quân một tay lôi điện xuất thần nhập hóa, sẽ chết, thật sự sẽ chết, đừng trách tôi không nhắc bạn.

Sống lại đã là gì, ngón tay vàng lớn nhất đã có đại ca!

“Nhị ca, anh về phòng mà ngẩn ngơ đi.” Thư Quân tốt bụng nhắc nhở: “Anh ở đây, ba người họ đều không dám nhúc nhích, ngồi đến toàn thân cứng đờ hết rồi, thật đáng thương.”

Tôi lặng lẽ đứng lên xoay người về phòng.

Sau lưng truyền đến giọng nói hoảng sợ của Trầm Thiên Như: “Cương Thư Vũ trở nên thật khủng bố! Cậu ấy trước kia rõ ràng rất ôn hòa, trước khi thi còn sẽ chỉ đạo mọi người làm đề cương, có vấn đề tìm cậu ấy giúp cũng sẽ không từ chối.”

Cô gái này đúng là ngu ngốc, bây giờ ném cô ta ra còn kịp không?

Thư Quân hết sức hào hứng nói: “Đó là các chị không có chọc đến nhị ca nhà em, em nói cho các chị, nhị ca nhà em còn khủng bố hơn đại ca nữa! Có một lần…”

Thư Quân, em không chỉ từ bỏ trị liệu, còn rắc ớt lên vết thương, ba người này về sau rốt cuộc sẽ nhìn tôi làm sao đây? Ài, quên đi, hiếm khi có người cho rằng tôi còn uy vũ hơn đại ca, cơ hội này quá hiếm có rồi, vẫn là giữ lại bọn họ quỳ lạy hình tượng điên cuồng bá đạo tàn khốc của mình đi.

Tôi về phòng làm thủ công nghệ.

Đầu tiên đem cán chổi bọc sáp chẻ ra một cái khe ở đầu gậy, rồi tháo một thanh dao găm, chỉ giữ lại phần lưỡi đao, kẹp lưỡi dao ở trong khe, rồi dùng cọng sắt quấn chặt, hình thù cơ bản của trường thương đã hoàn thành rồi, hm, tạo hình này đúng thật là không phải xấu bình thường.

Nếu như có thể tỉnh lại sớm hơn, tôi khẳng định sẽ bỏ đống tiền đi làm một thanh trường thương thật, đáng tiếc tỉnh quá muộn, chỉ còn lại cán chổi và dao găm dỏm, dùng đỡ vậy.

Tôi bắt đầu quá trình nén băng tinh dài đằng đẵng, mấy ngày tiếp đến, cũng vẫn là quá trình khô khan nhạt nhẽo này, sớm biết chuyến đi đến cục cảnh sát sẽ có cái kết cục này, lúc đó nên kiên quyết làm một độc hành hiệp mới đúng.

Chuyện duy nhất đáng mừng là Thư Quân thoạt nhìn rất vui vẻ, cứ luôn tụ tập ríu ra ríu rít với Trầm Thiên Thư và Tô Doanh, mặc dù hai người này lớn hơn em ấy mấy tuổi, nhưng con gái mà, luôn có thể tìm được đề tài chung.

Ví dụ như cơ ngực của đại ca và Caine ai có C cup; eo của nhị ca và tiểu Sát người nào thon hơn; Vân Thiến sẽ thích người nào hơn trong ba người bọn họ — không, những đề tài này chẳng giống con gái tí nào.

Tôi đỡ trán, không biết giáo dục sai ở đâu.

Mặc dù muốn mắng Trầm Thiên Như và Tô Doanh đừng làm hư Quân Quân nhà tôi, nhưng vấn đề là người cầm đầu hình như chính là Quân Quân nhà tôi.

Sau khi mộng tưởng của em trai đối với anh trai bị hủy diệt, mộng tưởng đối với em gái cũng tàn theo rồi sao…

Thôi kệ, bây giờ chẳng phải chính là tận thế mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro