Chương 2-2: Cà phê & chocolate, đắng & ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay nén băng tinh, lỗ tai nghe "nhị ca đẹp trai đến mức sát cả trai lẫn gái, đại ca còn nói giới tính nhị ca không rõ" ríu ra ríu rít, trong những ngày nội tâm tràn ngập sự vô vọng với giáo dục thì ở ngày thứ năm đã có bước ngoặc nho nhỏ.

Sau khi ăn bữa tối, đại ca mang vẻ mặt căng cứng muốn tôi đến phòng anh ấy nói chuyện, mọi người trong đoàn lính đánh thuê nhìn nhìn đại ca rồi lại nhìn nhìn tôi, trên mặt ai nấy đều mang nặng lo âu, giống như hai chúng tôi không phải muốn nói chuyện mà là muốn đi giết nhau.

Tôi gật đầu rồi đi theo đại ca, sau lưng lại truyền đến ríu ra ríu rít, nhưng lần này không phải nhóm con gái, mà là đám lính đánh thuê.

"Cậu nói anh trai sẽ thắng hay là em trai thắng?"

"Trước kia tôi chắc chắn sẽ nói là lão đại thắng, nhưng Thư Vũ lần trước uy phải biết! Lão đại đã bị cậu ấy đá cho đụng tường rồi thấy chưa!"

"Chắc không phải là sắp đổi người làm lão đại chứ?"

"Oh shit, vậy ủng hộ anh trai, tôi không muốn lão đại mười tám tuổi đâu!"

Đâu chỉ em gái, ngay cả giáo dục của đoàn lính đánh thuê cũng thất bại rồi.

Tôi nổi nóng mà đi theo đại ca vào phòng.

Vừa vào phòng, đại ca quay đầu qua nhìn thấy sắc mặt của tôi liền ngạc nhiên, bất đắc dĩ nói: "Thư Vũ, em đừng tức giận, mấy ngày này em chưa từng cho anh xem sắc mặt tốt."

Tôi bực tức nói: "Em rất tức giận."

Anh lại có thể nói với Quân Quân giới tính tôi không rõ, mặc dù là sự thật, nhưng loại chuyện này không cần nói với thiếu nữ mười lăm tuổi được không! Giáo dục của Quân Quân đều bị anh hủy hết rồi!

Đại ca xấu hổ nói: "Anh sẽ bồi thường."

"Bồi thường cũng vô dụng!" Giáo dục của Quân Quân cũng đã bị hủy rồi, anh có thể bồi thường cái gì? Đền tôi một Quân Quân trắng như giấy sao?

Đại ca nhíu chặt mày, giống như là đã hạ quyết tâm gì đó, dứt khoát nói: "Vậy em nói đi, muốn làm sao mới hữu dụng? Anh là làm không được băng côn của em rồi, cái khác xem em muốn cái gì, anh đều sẽ nghĩ biện pháp kiếm được."

... Băng côn?

Thì ra chúng tôi nãy giờ ông nói gà bà nói vịt, tôi nói Quân Quân anh nhắc đến băng côn, suy nghĩ của đại ca và tôi căn bản không ở cùng thế giới, chẳng trách không thể giao tiếp!

Mặc dù băng côn bị tan rồi, mọi thứ phải làm lại từ đầu, nhưng mà nói thật, cây băng côn đó là tác phẩm đầu tiên của tôi, có mùi vật thí nghiệm, chất lượng bình thường, mặc dù tôi tin trong vòng một năm tới cầm theo nó cũng không có vấn đề, nhưng nếu đã bị hủy rồi, làm lại cái khác là được, còn đúng lúc có thể thêm đầu thương, cho nên cũng không phải quá để ý, không ngờ đại ca còn để ý hơn tôi.

Tôi lắc lắc đầu nói: "Chuyện băng côn thì quên đi."

Đại ca ngẩn ra, thắc mắc hỏi: "Quên đi cái này? Vậy em mấy ngày qua rốt cuộc đang tức cái gì?"

Tức cái gì? Tôi lập tức nổi khùng rống to: "Sau này không cho phép nói với Quân Quân vấn đề giới tính của em!"

"... Ô." Ánh mắt của đại ca lảng ra xa.

"... Anh còn đã nói gì với Quân Quân?"

"..."

"Đã - nói - cái - gì?"

"Chỉ nói đến tiểu Sát có lẽ là đối tượng không tệ."

"Cương Thư Thiên!"

Tên tội nhân của nền giáo dục! Chẳng trách mấy ngày này tôi luôn nghe thấy eo với chả thụ, còn tưởng Quân Quân đang nói bậy, khổ não hết mấy ngày có cần uốn nắn con bé hay không, nhưng bản thân tôi cũng văng tục ngập trời rồi, làm sao có lập trường giáo huấn người khác, mấy ngày này phiền não đến tóc cũng rớt cả mấy dúm!

Tôi giận quá trái lại trở nên bình tĩnh, lạnh mặt nói: "Đại ca, em nghĩ ra cách bồi thường rồi."

"Hơ, thời gian muộn rồi, ngày mai nói sau đi."

"Đứng nghiêm không cho động đậy nửa tiếng, trừng phạt này đủ đơn giản chứ?" Tôi hoàn toàn không ngó ngàng lời anh ấy, xoay xoay cổ tay vặn vặn cổ chân, nghiêm túc khởi động làm nóng người.

Đại ca nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Ngày mai còn có nhiệm vụ tìm tòi."

"Anh là hệ trị liệu, không sao."

Một quyền vung ra.

◊◊◊◊

Phù~ tôi đi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn thấy đám lính đánh thuê đang nằm bò trong góc nghe lén kia.

"Nằm bò ở đó làm cái gì, ai nấy đều không có chính sự làm sao?"

Đám lính đánh thuê đồng thanh nói: "Không có, lão đại."

Tôi lạnh lùng nói: "Lão đại của mấy người đang ở trong liệu thương, muốn gia nhập không?"

"Không muốn, lão đại."

Tôi suy nghĩ một chút, ừm, rèn luyện những người này một chút cũng tốt, giáo dục của lính đánh thuê không thể để lâu, lập tức về phòng lấy băng côn, mặc dù thời gian chế tác mới năm ngày, dùng để đánh người cũng đủ rồi.

Đến tập hợp ở vườn hoa phía sau, những lính đánh thuê đứng xếp hàng, ngay cả ba đứa con ghẻ cũng không bỏ sót, ai nấy đều đứng thẳng tắp một cách hết sức có thể, thường thường còn không nhịn được cười trộm.

Tôi mở miệng nói: "Tận thế mới ba tháng, tôi vốn cảm thấy các người không biết dùng dị năng cũng không sao, súng giới ở lúc này vẫn dùng tốt hơn dị năng nhiều, nhưng mấy ngày trước gặp phải não ma, còn nhìn thấy Lục Nhân Kiệt lại có thể biết sử dụng dị năng hơn các người, phải biết rằng, lượng kết tinh mà hắn ăn tuyệt đối thua xa các người, tôi cảm thấy tình hình này vô cùng không ổn."

Mọi người bắt đầu thu lại thần sắc, tư thế đứng không thẳng tắp như vừa rồi nữa, nhưng trái lại càng nghiêm túc hơn.

"Thư Quân thiện trường dị năng hơn các người nhiều." Tôi nhìn mọi người, bọn họ đối với lời này không có phản ứng quá lớn, xem ra phải tăng liều lượng mới được.

"Có lẽ các người cho rằng năng lực của Thư Quân chẳng qua chỉ là để nạp điện mà thôi."

Tôi quay đầu nhìn Thư Quân một cái, chỉ vào một cái cây trong vườn hoa, nói: "Chặt rớt một cành cây."

Thư Quân chớp mắt, vươn tay ra, thoạt nhìn giống như là một thiếu nữ yếu đuối vươn tay muốn cầu viện, nhưng ngón trỏ của em ấy đột nhiên phát ra một tia sáng, sau đó chính là tiếng gỗ bị bẽ gãy, mọi người trợn lớn mắt, lập tức quay đầu nhìn cây, tán cây cành lá rậm rạp thiếu mất một góc, còn đang bốc khói trắng ngùn ngụt, trên mặt đất thì nằm một cành cây cháy đen.

Muốn chặt một cành cây tuyệt đối sẽ không chặt một cành rưỡi, tôi thường nói năng lực lôi điện của Thư Quân xuất thần nhập hóa, đó không phải nói chơi.

Đại ca và tôi đều không muốn để cho Thư Quân ra tay chiến đấu, nhưng không đại biểu tôi sẽ để cho em ấy không mảy may có lực chống cự, ai dám bắt nạt em gái nhà tôi, tuyệt đối là cái kết cục ngoài cháy trong mềm bốc mùi thịt nướng.

Mọi người khó khăn lắm mới hồi thần lại từ cành cây cháy đen, tới tấp nhìn tôi và Thư Quân, hai mắt phát sáng đến mức có thể thay thế đèn pin rồi.

"Muốn học không?" Tôi nhếch khóe miệng, cố ý khơi dậy hứng thú của bọn họ, trước kia mình không ít lần bị xem là trò cười, bây giờ ư! Ái chà, đổi sang tôi xem thảm trạng kêu oai oái của các người nhé!

"Muốn! Lão đại."

"Câm miệng, tôi không muốn làm lão đại chút nào."

"Vâng! Lão nhị."

... Giáo dục của lính đánh thuê quả nhiên không thể để lâu.

Tôi nhấc băng côn, lúc dạy Thư Quân, thủ đoạn tất phải mềm mỏng, chuyện dùng thân thể để thể hội dị năng gì gì đó thì không thể làm, khiến tôi tốn cả một phen công phu, mới khiến Thư Quân dùng dị năng được xuất thần nhập hóa như thế, nhưng những tên trước mặt vừa không phải em gái nhà mình, chẳng những là lính đánh thuê da thô thịt dày, còn là một lũ thất bại của giáo dục!

"Hai người một tổ, thử dùng dị năng để ngăn cản băng năng của tôi, bằng không cứ chờ bị đông thành gậy băng! Chịu không nổi lạnh mà muốn ra tay đánh tôi cũng được, các người ra một quyền, tôi sẽ đánh các người mười quyền, các người đá một cước, tôi sẽ khiến các người gãy xương, dù gì cũng có đại ca ở đây, tôi không cần lo sẽ đánh tàn các người."

Sẽ không đánh tàn? Mọi người nhìn người phía sau tôi, mang vẻ mặt "vậy quầng thâm của lão đại làm sao vẫn còn".

Tôi đánh người chuyên môn đánh mặt, không được sao?

Suy nghĩ một chút, tôi mở miệng nói: "Caine, anh qua đây trước làm mẫu."

Anh ta lẩm bẩm đi tới, "Tôi đã biết cậu ghét tôi mà."

"Năng lực của anh là hỏa, chiếu theo lý thuyết, hẳn là tương đối có thể đề kháng băng năng của tôi." Lần này thật không phải công báo tư thù.

"Cho dù là thật." Gã này vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Cậu vẫn là ghét tôi."

Tôi trầm mặc một hồi, bất chấp tất cả mà gầm lên: "Đúng, tôi chính là ghét anh! Ai bảo anh lúc đó nhìn thấy tôi ra ngoài không ngăn cản, hoàn toàn mặc kệ tôi sống chết."

"A? Vì sao phải ngăn cản cậu ra ngoài?" Caine có chút khó hiểu mà hỏi ngược lại.

Còn giả ngu! Tôi giận dữ nói: "Anh không cảm thấy tôi chạy ra ngoài sẽ có nguy hiểm sao? Tôi chỉ là trẻ con mười tám tuổi đấy!"

Tôi lờ đi ánh mắt "đúng là có nguy hiểm, dị vật có nguy hiểm rồi" mà mọi người xung quanh lộ ra.

"Dị vật ở gần đây đều bị bọn tôi đoạn tử tuyệt tôn rồi."

Cái từ đoạn tử tuyệt tôn này không phải dùng như vậy!

Caine như chuyện đương nhiên mà nhìn tôi nói: "Hơn nữa cậu cũng đã mười tám rồi, còn phân không rõ bên nào nên đi bên nào không nên đi sao?"

"..." Tôi cảm thấy cách suy nghĩ của chúng tôi lại không ở cùng thế giới rồi.

Caine vỗ vỗ vai của tôi, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Không sao, Vân Thiến cũng ghét tôi, có thêm cậu cũng không khác biệt, đừng đánh mặt tôi là được, mặc dù quầng thâm của lão đại rất cá tính, có điều cá tính như vậy, vẫn là để cho lão đại dùng riêng đi."

...Ngài thật rộng lượng.

Tôi đột nhiên cảm thấy tâm tư mình lại như nhỏ đầu kim rồi, một tên lính nhà trời cười đến có thể đóng quảng cáo kem đánh răng như thế, mình còn muốn so đo với anh ta lâu như vậy, kết quả đối phương căn bản không có ý ghét mình.

Lỗ tai có hơi nóng. Tôi cố ý rống giận: "Bây giờ là tận thế, ghét với không ghét gì đó đều không quan trọng, sống là quan trọng nhất! Tôi sẽ rèn luyện anh thật tốt." Coi như bồi thường.

Dùng sức nắm lấy cánh tay của Caine, năng lượng băng hàn được đưa qua.

Một gã đàn ông vạm vỡ cất tiếng la hét, "Oaaaaa-- lạnh quá à, buốt quá đi! Cầu xin cậu vẫn là đừng ghét tôi, làm ơn buông tay đi mà!"

Kêu kêu kêu cái búa, có chút khí khái nam tử nào hay không? Nhìn... Vân Thiến kia kìa, một tiếng cũng không rên đây! Người ta mới thật là nam tử hán!

Chẳng qua, cô ta là dị năng thủy, lực thích ứng đối với băng hàn tương đối mạnh.

Tôi khiến cho đoàn lính đánh thuê hết người này tới người kia kêu, rồi từ người kia kêu trở lại người này, ngay cả ba đứa con ghẻ cũng không tha, dù là Đinh Tuấn ít nói cũng la hết sức thảm thiết, may mà dị vật ở phụ cận trước đó đều bị nhóm đại ca tiêu diệt hết rồi, bằng không kêu đến mức này, chúng tôi không bị dị vật bao vây cũng lạ.

Cho đến khi tôi dùng sạch sẽ băng năng, lúc này mới nói với mọi người: "Buổi huấn luyện hôm nay cứ đến đây đi."

Vừa nói ra xong, mọi người cứ như là được đặc xá miễn án tử hình, kích động đến vừa khóc vừa cười, không có lấy một chút dáng vẻ của lính đánh thuê chuyên nghiệp.

Lúc này, quay lại cầm lấy băng thương, tôi mới nhớ đến năng lượng đều dùng sạch rồi, tiến độ chế tác băng thương hôm nay coi như bằng không, nếu sau này đều phải huấn luyện lính đánh thuê như thế, trường thương cũng không cần làm nữa.

Ngẫm lại hôm nay mọi người đều có tham dự luyện tập, ngay cả chú thím cũng không ngoại lệ, nếu là trước tận thế, tôi làm cho chú thím kêu thê thảm như vậy, danh hiệu đứa con bất hiếu bạo hành gia đình có thể mang cả đời, nhưng bây giờ, hơ hơ, tôi còn có thể được một câu cảm tạ chỉ giáo.

Tất cả mọi người chỉ có Quân Quân không luyện tập, em ấy cũng không cần loại huấn luyện cơ sở này, sau này không bằng để cho Quân Quân giúp tôi gánh vác một nửa lượng huấn luyện, chuyên môn huấn luyện thành viên có tiến độ tụt hậu.

"Sau này sẽ do tôi và Thư Quân phụ trách huấn luyện, các người trước hết chia thành hai bên..."

Bán kính ba mét xung quanh tôi lập tức trống trơn, tất cả mọi người đều đứng sang bên cạnh Quân Quân. Tôi cười lạnh một tiếng.

"Thư Quân, em thử trước xem." Tôi chỉ vào Vân Thiến, vừa rồi cũng chỉ có cô ta nhẹ nhàng nhất, rên cũng không rên một tiếng, vẻ vang đạt được danh hiệu nam tử hán hôm nay.

Thư Quân gật đầu, dịu dàng dắt tay của Vân Thiến, còn nở nụ cười đáng yêu.

"Chị Vân Thiến, sắp bắt đầu đấy!"

Sau đó, nam tử hán cuối cùng của toàn đoàn lính đánh thuê cũng đã biến mất.

Tốt lắm, về phòng tắm một cái rồi ngủ thôi.

◊◊◊◊

Từ phòng tắm đi ra, khi đang định tìm Thư Quân giúp tôi sấy tóc, lại liếc thấy đại ca vị thần vĩ đại này ngồi ở trên giường hoa nhỏ màu hồng, bối cảnh là giấy dán tường màu oải hương, hai mắt còn mang theo quầng thâm.

Đại ca, anh biết hình tượng của mình đã mất sạch sành sanh rồi không?

Khoan đã, thứ đồ chơi trên tay đại ca làm sao quen mắt đến thế...

"Bỏ cây trường thương đó ra!" Tôi vội vàng la lên.

Mặc dù là đứa con mới làm năm ngày, nhưng năm ngày cũng là thời gian đấy! Vốn còn định làm thêm hai ngày sẽ lấy ra đi săn, nếu bị tan thành vũng nước lần nữa, tôi sẽ, tôi sẽ... Hai quầng thâm mắt cũng dám đeo đi gặp người, tôi thật không biết có thể làm gì với đại ca như vậy.

Đại ca ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiểu Vũ em thích dùng trường thương? Đao kiếm không được sao? Nếu như là đao kiếm, hẳn là không khó tìm được đối tượng tốt hơn."

Được rồi, tôi biết cây thương này rất xấu, nhưng anh làm ơn bỏ nó ra trước, tha cho em nó một mạng đi!

Đại ca rốt cuộc bỏ trường thương lên giường, tôi thở phào một hơi, lúc này mới trả lời: "Trước kia vũ khí mới đầu có thể dùng chính là đem dao làm bếp buộc lên trường côn, dùng riết cũng quen rồi, em cũng biết dùng đao, nhưng vung côn dễ hơn."

Thứ dị vật này, mọi người đều muốn cách bọn chúng càng xa càng tốt, nếu không phải đạn không đủ dùng, thì không ai muốn vật lộn tay không, cho nên đương nhiên là dài tấc nào hay tấc đó, tốt nhất là có thể xa xa mà đâm chết dị vật, cho nên trường côn biến thành vật thay thế tốt nhất, đến về sau, tôi dùng côn dùng đến thuận tay, cũng cứ như thế mà dùng tiếp.

Đại ca gật đầu, "Vậy anh thử tìm cho em thanh trường thương."

"Không cần đâu, trường thương không dễ tìm, vũ khí này của em cũng chỉ là dùng lâm thời."

"Dùng lâm thời? Vậy chính thức thì sao?"

"Trường thương và dao găm hoàn toàn do băng tinh ngưng kết thành."

Tôi từ ngực móc ra một miếng băng dài, độ lớn chỉ bằng nửa bàn tay, hơn nữa độ dày rất mỏng, giống như ba, bốn tờ giấy chồng lên mà thôi, nhưng chính một miếng mỏng như thế, lại có thể cản được trường thương ra đời năm ngày, thậm chí là băng côn làm hết một tháng trước kia.

Nhưng tôi cũng chỉ làm ra một miếng mong mỏng như thế, bây giờ đều áp nó ở ngực làm kính hộ tâm, tương lai, nó sẽ trở thành dao găm vũ khí trợ thủ của tôi, chờ đến khi kỹ thuật chế tác nén ép băng tinh thuần thục hơn, tiếp đến sẽ làm trường thương là vũ khí chủ lực, cả quá trình chế tác có khả năng phải tốn năm năm trở lên, căn bản không gấp được.

Đại ca cầm lấy miếng băng đó, lật qua lật lại để xem, thỉnh thoảng gõ đánh, hiển nhiên cũng phát hiện độ cứng của miếng băng không thể coi thường, tán thán: "Tiểu Vũ em quả nhiên có thực lực."

Tôi không dám nhận khen ngợi này, nếu người sống lại lần nữa là đại ca, nói không chừng lúc này đây cũng đã chinh phục nửa đại lục rồi, mình lại vẫn còn đang làm vũ khí mới, làm sao dám kiêu ngạo.

Nhưng mà, đại ca anh nửa đêm qua đây rốt cuộc muốn nói cái gì, thì nói mau đi, Thư Quân còn phải về ngủ, thức đêm thế nhưng là kẻ thù lớn của nhan sắc!

Đại ca nhìn tôi một cái, tôi không nhịn được mở miệng nói: "Đại ca anh làm tiêu tan quầng thâm kia đi!"

"Thế nào, do chính em đánh còn không dám xem sao?" Đại ca cười như không cười nói, nhưng cũng thuận thế làm tiêu tan vành mắt, nhanh đến chỉ như một cái chớp mắt.

Năng lực của đại ca thực sự cổ quái, hình như có chút không khớp với năng lực trị liệu, lúc đó năng lực của tiểu Kỳ kia thế nhưng thua xa không có uy như vậy, chứ đừng nói đến năng lực tan chảy băng côn, nhưng tôi lại nghĩ không ra có năng lực gì có thể vừa trị liệu vết thương vừa có thể tan chảy băng côn.

Nói đến cùng, Quan Vi Quân chính là ếch ngồi đáy giếng, năng lực hơi cao giai một chút đã với không tới rồi, rất nhiều chuyện đều là nghe đồn, lại không biết tính chính xác thế nào.

Ưu thế của sống lại cũng chỉ được một hai năm đi. Tôi có chút lo âu, nếu như người Cương gia thật sự cứ xui tiếp như thế, cho dù có kỹ năng phạm quy là sống lại này cũng gánh không nổi!

Dị vật cấp một, Lục Nhân Kiệt, não ma... cái nào cái nấy đáng lẽ đều không nên đụng độ bây giờ.

"Caine là xuất thân từ khu xóm nghèo, trẻ con ở đó sớm đã lo liệu việc nhà, đối với cậu ta mà nói, em mười tám tuổi sớm đã là người trưởng thành rồi, an nguy của mình thì nên tự phụ trách, cậu ta không có ý khác."

Tôi nhìn đại ca, thì ra là muốn qua để giải thích hành động lúc đó của Caine?

"Chuyện lần đó, anh cũng có chút tức giận với cậu ta, nhưng sau khi cùng người khác thảo luận, lại cho rằng dị vật ở gần đây đều đã bị bọn anh quét sạch rồi, từ thời gian dài ngắn khi em ra ngoài và số lượng vật tư mang về để tính toán, em hẳn là không có chạy quá xa, cho nên dứt khoát để em ra ngoài hít thở không khí, tránh cho càng buồn bực càng làm mình làm mẩy."

Tôi suy nghĩ một lát liền đã hiểu, Cương Thư Vũ không biết lái xe, theo như người khác nghĩ, cho dù tôi muốn lén lái xe, cũng không có biện pháp khởi động chiếc xe không có chìa khóa, cho nên bọn họ là dùng đi bộ để tính toán khu vực tôi có thể tới, kết quả tôi lại là lái xe ra ngoài.

Cho nên phần lớn sự tình đều là hiểu lầm, bởi vì ngay từ đầu, việc tôi giấu diếm chuyện kết tinh tiến hóa đã chọc giận những lính đánh thuê, thái độ của mọi người đối với tôi rất là đối chọi, mọi chuyện xảy ra tiếp đến đều khiến tôi nghĩ sang hướng xấu.

"Đại ca, em có phải rất hẹp hòi hay không?" Tôi có chút mất mát hỏi. Quan Vi Quân chính là một phụ nữ tệ hại lòng dạ hẹp hòi trong mắt chứa không nổi một hạt cát sao?

Đại ca xoa xoa đầu của tôi, khoan dung nói: "Em đã sống mười năm ở tận thế, đừng quá khắt khe với mình, chỉ là sau này có vấn đề gì cứ trực tiếp mở miệng hỏi đi, để ở trong lòng sẽ tệ nhiều hơn so với nói ra."

"..." Tôi trầm mặc rồi lại trầm mặc, rốt cuộc không nhịn được mang theo ngữ khí tố cáo hỏi: "Đại ca anh lúc đó vì sao muốn đổ đi cà phê của em? Anh thật sự cảm thấy em đã hạ độc sao?"

Đại ca lộ vẻ ngượng ngùng, bất đắc dĩ giải thích: "Trước kia có một lần, anh chọc em có hơi quá trớn, buổi tối em bưng cà phê đến cho anh uống, hôm sau anh đau bụng tiêu chảy đến mức không kịp lên máy bay, làm lỡ một cái nhiệm vụ rất quan trọng."

... Cương Thư Vũ, cậu quả nhiên uy thật đấy! Lại có thể dám bỏ thuốc xổ cho đại ca, tôi cảm thấy việc mình thừa dịp đại ca áy náy sẽ không đánh trả mà đánh thâm hai quầng mắt anh ấy cũng thua rồi!

"Năm đó em mới mười hai tuổi." Đại ca có vẻ rất đau đầu khi thú nhận: "Vẻ mặt em khi bưng cà phê vào lần đó y hệt lúc bỏ thuốc trước kia, cho nên anh không dám uống."

Thì ra, tôi là bị Cương Thư Vũ trước kia bán đứng, tự đào hố chôn mình là đây!

"Nhưng anh không dám nói mình hoàn toàn không nghĩ tới em sẽ hạ độc." Đại ca tạm ngừng, nói: "Không phải là nói loại độc không nguy ngập như thuốc xổ này."

Tôi ngẩn ra.

"Kỳ thực nếu như em không nói chuyện của Quan Vi Quân, anh và Thư Quân sợ rằng hoàn toàn sẽ không phát hiện em có gì không đúng, chỉ coi như em mất ký ức mà thôi." Đại ca cười khổ nói: "Thú nhận của em trái lại khiến anh có cái gai trong lòng, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, lúc đó em vừa lại làm mình làm mẩy, anh khó tránh đã nghĩ nhiều, hơn nữa chỉ là một ly cà phê, anh nghĩ không uống cũng không sao, cho nên mới đổ đi."

Chỉ là một ly cà phê, đổ đi cũng không sao, xác thực không sai, nhưng lại đại biểu chung cuộc đã có hoài nghi, hoài nghi này nếu đã gieo xuống, liệu có sẽ nở hoa hay không, có sẽ kết trái hay không đây?

Trước kia còn có mong ước, hi vọng Quan Vi Quân là kiếp trước của Cương Thư Vũ, hi vọng mình chỉ là quên chuyện của Cương Thư Vũ, hi vọng mình thật sự là Cương Thư Vũ!

Nhưng, Cương Thư Vũ chết rồi, lòng của tôi còn lạnh lẽo hơn dị năng băng.

"Thư Vũ." Đại ca nghiêm túc nhìn tôi nói: "Rất nhiều người đều từng tim ngừng đập rồi lại được cứu trở về, chẳng lẽ bọn họ đều không phải người ban đầu sao?"

Quả nhiên đã nghe thấy. Tôi nắm chặt tay.

"Em không cần cố ý làm "Cương Thư Vũ"."

Vậy mà ngay cả cái này cũng phát giác rồi.

Tính cách của Cương Thư Vũ rất hòa nhã, thậm chí có hơi quá tốt, nhưng cậu ấy kỳ thực không sợ đại ca, lúc giận lên, vết thương của chú thím cũng dám ra tay đánh.

Đây là Cương Thư Vũ trong miệng Thư Quân.

Tôi giống không?

Cương Thư Vũ không sợ đại ca, nhưng tôi...

"Đại ca, em vẫn luôn sợ hãi anh."

Đại ca cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, lại không có vẻ quá bất ngờ, tôi nghĩ anh ấy đại khái cũng nhìn ra rồi, cho dù gần đây tôi đánh anh ấy đơn giản là đánh chơi, chính là vì để làm "Cương Thư Vũ" không sợ đại ca.

"Vì sao sợ anh? Anh chưa từng tổn thương em."

Tôi trầm mặc một hồi, vẫn là quyết định thú nhận: "Từ sau khi tỉnh lại, em đã biết mình là Quan Vi Quân, các anh càng tốt với em, em càng sợ chân tướng bị phát hiện, về sau thực sự chịu không nổi loại giày vò này, cho nên thú nhận tất cả, nhưng sau khi nói ra vừa lại lo lắng, biết đâu có một ngày, anh sẽ từ bỏ cách nói kiếp trước kiếp này, nhận định em không phải em trai anh, sau đó bóp chết em!"

"Tuyệt đối không thể nào!" Đại ca giận dữ nói: "Thư Vũ, em rốt cuộc muốn bao nhiêu không tin anh? Anh là đại ca em, tuyệt đối không thể nào làm hại em!"

Nhìn vẻ giận dữ của đại ca, tôi thật sự rất muốn nói: Đại ca, bằng không anh bóp chết em ngay bây giờ, nếu không cho dù tương lai toàn thế giới đều nói cho anh "em không phải Cương Thư Vũ", anh vẫn phải coi em là em trai, em trai ruột!

Nhưng cuối cùng không có nói ra, lời này thực sự quá giả tạo rồi, Cương Thư Thiên bây giờ tuyệt đối không thể nào bóp chết tôi, tôi bây giờ mang bề ngoài của Cương Thư Vũ, anh ấy làm sao có thể bóp chết em trai ruột của mình dưới tình huống không thể xác định bên trong có đổi người hay không.

Tôi nhìn anh ấy, hạ quyết tâm nói: "Đại ca, anh chỉ cần hoài nghi em thêm một lần, chỉ một lần! Em sẽ rời khỏi anh và Thư Quân, không bao giờ gặp các anh nữa, như thế đối với hai bên chúng ta đều tốt."

Lời này vừa ra, toàn thân đại ca chấn động, cười khổ nói: "Em thật sự coi anh là thần rồi, chẳng lẽ không cho đại ca phạm sai lầm sao?"

"Anh đã phạm sai lầm chuyện cà phê rồi, em không đi." Tôi cố chấp nói: "Nếu còn tái phạm chứng tỏ anh thật sự không tin em, em đây vừa lại hẹp hòi, nhất định nhớ kỹ không quên, anh nghi kỵ em em sợ hãi anh, loại anh em này không làm còn hơn!"

"Nói đúng!" Đại ca gật đầu tán đồng, anh ấy thả lỏng thần sắc nhìn tôi, xem xét kỹ như thế, như là lần đầu tiên nhìn thấy em trai nhà mình.

Anh ấy hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Em thật là Thư Vũ, sẽ không sai, ánh mắt của Thư Quân luôn luôn tốt hơn anh, nó chưa bao giờ hoài nghi em."

Hốc mắt tôi đột nhiên nóng lên, đây thì lại không được, vội vàng chớp chớp, nỗ lực đè nén cơn xót đó.

Được thôi, là Cương Thư Vũ thì là Cương Thư Vũ đi! Chỉ cần đại ca tin tôi, Quân Quân tin tôi, tôi sẽ tin mình là Cương Thư Vũ!

Nếu là tin sai, chân tướng bị vạch trần, có lẽ lúc đó vẫn có thể bỏ chạy, có lẽ sẽ trực tiếp bị bóp chết, nhưng cũng tốt hơn cả ngày ngờ vực người bên cạnh, loại cuộc sống đó đời trước đã chịu đủ rồi, khó khăn lắm mới có được cơ hội làm lại từ đầu, còn có được người nhà không nghi kỵ lẫn nhau, làm sao có thể giẫm vào vết xe đổ!

Đại ca vươn tay xoa đầu của tôi, nói: "Đừng sợ, đại ca sẽ bảo vệ các em."

Mắt lại nóng lên rồi, đại ca anh đừng nói nữa có được không?

Nhưng mắt thường xuyên nóng lên, điều này cũng khiến tôi không nhịn được hỏi: "Tính cách của em thật sự không có thay đổi sao?"

Ít nhất Cương Thư Vũ không thể nào thường xuyên muốn khóc như tôi chứ?

Tôi luôn cảm thấy chuyện tính cách này rất kỳ lạ, đặc biệt mình còn là phụ nữ, lại rất giống tính cách của một chàng trai, rốt cuộc là Quan Vi Quân quá nam tính hay là Cương Thư Vũ quá ẻo lả... chẳng qua nói đi thì nói lại, phụ nữ ba mươi lăm tuổi ở tận thế gan lỳ hơn so với thiếu niên mười tám tuổi sống an ổn, hình như mới là trạng thái bình thường.

Đại ca chậm rãi nói: "Khác biệt không lớn, cho nên em căn bản không cần cố ý giả vờ, cố ý giả vờ trái lại khiến anh cảm thấy em mấy ngày nay hoạt bát một cách rất gượng gạo."

Thì ra như thế, kỹ thuật diễn quá cố ý, 0 điểm.

"Có một điểm tương đối khác."

"Cái gì khác?" Tôi có chút tò mò, cũng có chút căng thẳng, chẳng qua vẫn là nỗ lực nói cho mình đừng để ý, dù sao đại ca và Quân Quân đều tin tôi, còn có gì phải sợ!

Đại ca nhếch khóe miệng, buồn cười nói: "Em trước kia sẽ không hay nhìn lén ngực và cơ bụng của anh."

... Thì ra chuyện bình thường len lén ý dâm sớm đã bị phát hiện rồi! Gay go, cái khác biệt này khó tránh quá lớn, Cương Thư Vũ chung quy sẽ không chảy nước miếng với ngực của đàn ông chứ!

"Em toàn nhìn một cách trắng trợn."

"..." Cương Thư Vũ cậu thắng rồi, đừng nói thúc ngựa, cho dù lên hỏa tiễn, tôi cũng không đuổi kịp cậu, cậu chính là tên đại biến thái vừa siscon vừa brocon!

Đại ca xoa đầu của tôi, nói: "Em vẫn luôn rất hâm mộ cơ bắp của anh, còn nói chờ thi xong, muốn mua một đống dụng cụ tập thể hình về luyện cho cường tráng giống anh, em bây giờ thoạt nhìn thật sự rắn chắc lên không ít, cố lên đi."

Thì ra như thế, là tôi hiểu sai rồi tôi xin lỗi, chẳng qua, Cương Thư Vũ, cậu vẫn là tỉnh lại đi! Tôi ngày ngày ăn đồ bổ của Thư Quân nấu, nuốt một đống kết tinh tiến hóa, còn phải vật lộn sống chết với dị vật, đến bây giờ cũng chỉ luyện ra một lớp cơ bắp mỏng, muốn luyện thành giống đại ca, cậu dứt khoát bị sét đánh đi xuyên việt còn nhanh hơn!

Tôi ai oán nhìn thân thể nhỏ bé của mình, cánh tay đúng là có cơ bắp, bụng không tính là có cơ bụng, nhưng ít nhất rất rắn chắc, chẳng qua những cái này vừa so với đại ca bên cạnh, tất cả cứ giống như không có!

Được, người bình thường chúng ta không so với nam thần, tôi... tôi so với tiểu Sát được rồi chứ!

Thư Quân nói eo của anh ta có khả năng còn thon hơn tôi, lần sau đi đo thử xem, nếu anh ta dám cường tráng hơn tôi, thì bảo Thư Quân bỏ đói anh ta mấy ngày không cho ăn cơm, cho đến khi thon hơn tôi mới thôi!

◊◊◊◊

Không biết nghe ai nói thế này, kỳ thực mọi dị năng đến cuối cùng đều có chung một mối, đều chỉ là vận dụng năng lượng mà thôi, sương đen đến hằng năm kỳ thực là mang tới năng lượng, mở ra cái chốt nào đó của cơ thể người, khiến người có thể sử dụng những năng lượng này.

Chẳng qua đừng nói cuối cùng, Quan Vi Quân cách điểm xuất phát đại khái chỉ có ba mét, chỉ có thể ngoan ngoãn nổ súng vung côn giết dị vật, con cao nhất từng đối mặt là dị vật cấp ba, đây vẫn là chuyện sau tám năm tận thế.

Cương Thư Vũ ở ba tháng tận thế đã làm thịt hai con dị vật cấp một, đúng là hàng so với hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốn chết!

Chẳng qua, kết tinh mà Cương Thư Vũ ăn vượt xa Quan Vi Quân, tôi nỗ lực an ủi mình đời trước không phải quá vô dụng, chỉ là quá ngốc mà thôi, kết tinh đánh được đều đem nuôi tên bạn trai cặn bã rồi, còn có thể mạnh đến đâu.

Mặc dù đời này phát thề phải trở thành Băng Hoàng, nhưng ở thời điểm này, Băng Hoàng người ta nói không chừng đã mang theo đoàn đội chinh phục thế giới rồi, chỉ là không ở cùng đại lục, tin tức vẫn chưa truyền tới mà thôi... Hơ, hẳn là không ở cùng đại lục đi?

Mặc dù tên của đại lục không giống, nhưng vẫn có thể đối chiếu một chút, Mai châu đại khái chính là Á châu, mặc dù tôi không nhớ Băng Hoàng ở châu nào, nhưng xác định thời kỳ đầu tận thế anh ta không ở đây, cường giả đỉnh cấp của Á châu hình như là ai kia... lại quên rồi.

Hạ Chấn Cốc luôn là mắng tôi ngay cả tam đại cường giả loài người cũng không nhớ, nhưng ai quản hắn chứ, nhớ bên nào có vật tư quan trọng hơn, gã không phân biệt được ngũ cốc kia ở thời kỳ đầu tận thế ngay cả siêu thị ở đâu cũng không biết, tên của tam đại cường giả có thể khiến anh ăn no sao?

Thuận tiện nhắc đến, tôi vốn tưởng Đại Dương châu bên kia chính là Đại Dương châu bên này, kết quả sai rồi, Đại Dương châu bên đó là Băng châu bên này, cũng chính là nơi đại ca suýt về không được.

Băng Hoàng ở đại lục khác xa xôi, chỉ có thể ngưỡng mộ, nhưng Á châu... nên nói là Mai châu, xác xác thực thực có một cường giả đỉnh cấp, nếu như có thể kéo vào đoàn lính đánh thuê, chúng tôi còn không tung hoành ở tận thế sao? Nhưng đáng tiếc ngay cả tên của đối phương cũng không nhớ, chỉ nhớ họ của anh ta hình như rất đặc biệt, rốt cuộc là gì nhỉ?

"Nhị ca, anh đang nghĩ cái gì thế?"

Tôi theo phản xạ trả lời: "Nghĩ đến Lôi Thần."

"Anh muốn ăn chocolate?"

Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Quân Quân, "Hả?"

Thư Quân vô tội mà nhìn tôi nói: "Trong vật tư không có chocolate Lôi Thần, đại ca nói cái đó quá ngọt, anh ấy không thích, cho nên em lúc đó không có lấy, Godiva được không?"

Người so với người thật sự chỉ muốn chết! Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu, trước kia ăn không nổi, bây giờ ăn bù! Dù sao mình cũng đang thiếu nhiệt lượng để luyện ra một thân cơ bắp.

Nói đến cơ bắp, tôi vẫy tay với tiểu Sát đang luyện phi đao ở gần đó.

Tiểu Sát đi tới, thấy chết không sờn mà nói: "Đến lượt tôi luyện tập dị năng rồi sao?"

"Giơ tay lên."

Anh ta ngoan ngoãn giơ tay lên, mặc dù đại ca nói kỹ thuật diễn của tôi lúc trước rất giả, nhưng đối với đoàn lính đánh thuê mà nói vẫn là đủ dùng rồi, bây giờ bọn họ đều ngoan ngoãn biết điều khi đối mặt với tôi, thật sự coi tôi là lão nhị đoàn lính đánh thuê... Câu này hình như có chỗ nào không đúng, tóm lại, đánh đại ca hai trận vẫn là rất có thu hoạch.

Tôi lấy ra thước dây để đo vòng eo của tiểu Sát.

Hơn một inch.

Trầm mặc.

Từ hôm nay trở đi, tôi ăn Godiva thay cơm! Tiểu Sát ăn chay!

Kết quả, Thư Quân nói rau còn quý hơn Godiva, không được ăn chay, tôi chỉ có thể ôm hận từ bỏ, tự mình ăn nhiều Godiva một chút là được.

Trên bàn ăn, tôi nghiêm túc căn dặn: "Đại ca, nếu như lúc anh ra ngoài tìm tòi, có gặp được người nào thực lực rất mạnh, sử dụng dị năng lôi điện, và còn có họ đặc biệt, thì hỏi tên họ, kết chút giao tình lưu lại cách liên lạc, sau đó trở về nói cho em anh ta tên là gì."

"Giao tình đã kết xong rồi." Đại ca bình tĩnh nói.

Tôi chấn động, vội vàng hỏi: "Thật không? Anh ta tên là gì?"

"Cương Thư Quân."

... Dị năng lôi điện, thực lực rất mạnh, họ đặc biệt "Cương" Thư Quân, oh shit!

"Lôi Thần là nam." Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một điểm thôi, tôi vừa lại không nỡ để cho em gái đáng yêu chuyển giới, chỉ có thể ngậm nước mắt từ bỏ.

"Lôi Thần?" Mọi người đều khá có hứng thú.

"Chocolate sao?" Vân Thiến liếm môi nói: "Cái đó rất ngọt rất ngon đấy."

"Người cơ!" Người nào người nấy đầu óc chỉ có ăn sao! Tôi nổi nóng nói: "Băng Hoàng, Lôi Thần, Hỏa Vương, ba người này là cường giả đỉnh cấp của loài người, nhớ kỹ cho tôi!"

Dị năng băng lôi hỏa, đoàn lính đánh thuê chúng tôi đều có, đời trước lại không có lấy nửa người thành vương xưng bá, quá thất bại rồi!

"Có khi nào..." Caine nghiêm túc mà nói: "Kỳ thực tôi chính là --"

"Không phải anh." Tôi cướp lời: "Hỏa Vương không ở đại lục này, người ở Mai Châu là Lôi Thần."

Caine thoáng chốc ỉu xìu, người khác thì nhất trí nhìn hướng Thư Quân, từ lúc huấn luyện đến nay, mức độ tôn kính của bọn họ đối với Thư Quân tăng tiến từng ngày, còn tới tấp cảm thấy "Thì ra làm việc nhà cũng có thể luyện đến uy như vậy", thế là tới tấp tranh nhau làm việc nhà.

Tằng Vân Thiến nỗ lực giặt quần áo; Bách Hợp quét dọn trong nhà ngay cả một hạt bụi cũng không bỏ qua; tiểu Sát phụ trách phơi đồ, thuận tiện thổi khô; Trịnh Hành đào đất trồng rau rất lành nghề; lúc không đủ gas, có Caine không sợ hết lửa.

Đoàn lính đánh thuê Cương Vực cũng sắp đổi tên thành đoàn làm việc nhà Cương Vực rồi.

Bây giờ trái lại là ba đứa con ghẻ nhàn nhất, tôi thấy ba tên ăn không ngồi rồi này rất ngứa mắt, Tô Doanh và Trầm Thiên Như thì không nói, bọn họ có thể giúp Quân Quân, vẫn ít nhiều biết làm chút việc nhà, về phần cái tên Đinh Tuấn không rên một tiếng kia, hừ hừ, tiếp đến cứ bận cho chết đi!

Bách Hợp chấn động mà lắp ba lắp bắp nói: "Có, có khi nào Lôi Thần chính là Thư, Thư Quân?"

Tôi bó tay rồi, vừa rồi nói chuyện đều không ai nghe đúng không? "Lôi Thần là nam."

Mọi người đều thở phào, thấy vậy răng tôi ngưa ngứa, thật muốn quát một tiếng "toàn bộ ra ngoài bắt đầu huấn luyện", phải biết rằng tôi biết bao hi vọng Thư Quân chính là Lôi Thần, vậy chúng tôi đã có thể tung hoành ở tận thế rồi!

"Hôm nay anh muốn đến thành phố Trung Quan xem thử." Đại ca đột nhiên mở miệng nói: "Sẽ chú ý nhiều hơn đến Lôi Thần mà em nói, nhưng cơ suất đụng phải rất thấp."

Xác thực rất thấp, tôi cũng chỉ là nói vậy thôi, nhưng đại ca lại có thể muốn vào thành thị? Tôi suy nghĩ một chút, cũng không bất ngờ lắm, kỳ thực cục cảnh sát đã ở rìa thành thị, phụ cận này đại khái cũng không có gì để tìm kiếm nữa, vật tư thì không thiếu, tầng hầm sớm đã chứa không vừa rồi, thiếu chính là súng giới đạn dược, nhưng ngay cả hành trình cục cảnh sát cũng không có bao nhiêu thu hoạch, thật sự muốn tìm được đồ, nhất định phải vào thành thị rồi.

"Thư Vũ, em ở lại trông nhà."

Tôi ngẩn ra, vội vàng nói: "Đại ca em nên đi theo mới đúng."

Đại ca lắc đầu nói: "Lộ trình của thành thị xa, nếu như muốn tìm được đồ tốt, thì nhất định phải qua đêm, chỉ có em trông nhà mới có thể khiến anh yên tâm rời khỏi mấy ngày, anh sẽ để tiểu Sát ở lại cùng trông với em."

... Đại ca, anh nôn nóng để tiểu Sát đi theo em, là thật sự không có ý khác sao?

Tôi suy nghĩ một chút, nếu mình và đại ca đều rời khỏi, thực sự không yên tâm ở nhà, chung quy phải để lại một người, nhưng cũng không thể để cho đại ca ở lại, dù gì đoàn lính đánh thuê cũng chỉ có đại ca mới có thể chỉ huy, tôi chỉ là năng lực đơn binh mạnh một chút, chỉ huy thì không được.

"Không bằng để lại Vân Thiến cho em, cô ấy biết dùng súng bắn tỉa, đó là thứ em tương đối không thiện trường."

Quan Vi Quân thế nhưng không có may mắn để tìm được đồ chơi cao giai như súng bắn tỉa.

"Được."

Tôi liếc nhóm ba đứa con ghẻ một cái, nói: "Đại ca, anh mang Đinh Tuấn theo luôn, muốn ăn cơm thì phải làm việc."

Đinh Tuấn nhìn tôi một cái, vẫn không rên một tiếng.

Tôi thừa nhận mình theo chủ nghĩa nam nhi, chỉ làm khó Đinh Tuấn, lại bỏ qua cho Tô Doanh và Trầm Thiên Như, thực sự tiềm thức cảm thấy nữ vẫn là nên ở trong nhà, có thể không tham dự chiến đấu thì đừng tham dự, cho dù lực công kích dị năng của Thư Quân rất mạnh, tôi và đại ca vẫn không muốn để em ấy đi theo đoàn lính đánh thuê ra ngoài, có thể bảo vệ thì cứ bảo vệ.

Thực sự không phải chuyện tốt, nhưng lại sửa không được, thực sự là không nỡ...

"Thư Thiên, tiểu Vũ à." Thím đột nhiên mở miệng nói: "Thím cũng đi nhé."

Tôi ngẩn ra, thốt lên: "Đây làm sao có thể!"

Đại ca cũng nhíu mày.

"Năng lực của thím là cảm giác được sinh vật xung quanh, có thể làm cho nhóm Thư Thiên kịp thời né tránh nguy hiểm, để cho thím đi theo, thím và chú con mới có thể yên tâm."

Suýt nữa quên mất năng lực của thím, đây thực sự rất có ích. Tôi do dự một chút, nhìn hướng đại ca.

Không ngờ đến, đại ca chỉ trầm tư một lát liền gật đầu nói: "Được, thím hãy đi theo, còn có, Tô Doanh cô cũng phải đi."

Tô Doanh hoảng loạn, thậm chí quay đầu nhìn Thư Quân một cái, nhưng Thư Quân cũng không có mở miệng cầu tình cho cô ta, không hổ là em gái nhà tôi, biết đại ca là đúng, cứ việc nghe lời.

Tô Doanh chỉ có thể gắng gượng đáp ứng.

Tôi hiểu ý của việc đại ca mang cô ta theo, Tô Doanh là hệ tinh thần, từng trường kỳ ở chung với não ma, nếu gặp phải loại dị vật hệ tinh thần như não ma, lực đề kháng của cô ta sẽ tương đối mạnh, có thể lên tiếng đánh thức người khác.

Đại ca đứng lên, nói với mọi người: "Địa điểm nhiệm vụ là thành phố Trung Quan, thời gian ba ngày, lập tức đi chuẩn bị, một giờ sau xuất phát."

Nói xong, mọi người hô một tiếng rồi giải tán, trình độ có huấn luyện khiến tôi yên tâm rất nhiều đối với chuyến lữ trình này, ngẫm lại hồi đó đại ca đã có thể từ trung tâm thành phố xông ra, bây giờ chỉ là đi loanh quanh vòng ngoài, dị năng của mọi người vừa lại hơi có chút thành tựu, hẳn là sẽ không có vấn đề lớn.

Hạ mệnh lệnh xong, bản thân đại ca lại không có đi chuẩn bị hành lý, bởi vì Thư Quân đã đi thu xếp thay anh ấy rồi.

Anh ấy quay đầu hỏi tôi, "Thư Vũ, có thứ gì cần anh mang về giúp em không?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Godiva."

Lúc Thư Quân lấy hành lý, đồng thời đưa cho tôi một dĩa đầy đồ ngọt, trong đó nhiều nhất chính là chocolate.

"Nhị ca đừng lo lắng, lúc đó em đã lấy mấy thùng chocolate lận!"

Nhớ em lúc ấy cũng chỉ lấy mấy thùng đồ mà thôi, chẳng lẽ trong đó chính là canh gà, thuốc bắc và chocolate sao? Ngay cả băng vệ sinh cũng là do tôi lấy!

Thư Quân nói với đại ca: "Đại ca, lấy cái tủ lạnh nhỏ về đi, nhị ca thích ăn đồ ngọt, để tủ lạnh nhỏ ở phòng anh ấy, em sẽ có thể nhét một đống chocolate ở trong rồi."

Luôn cảm thấy vòng eo của mình có khả năng sẽ có nguy cơ, tôi chỉ muốn mập hơn tiểu Sát là được, không yêu cầu cao, thật đó.

"Máy phát điện cỡ nhỏ cũng phải lấy thêm một bộ, còn có dầu diesel càng nhiều càng tốt." Tôi vội vàng nói, mặc dù cảm thấy đại ca hẳn là biết phải lấy những thứ này, nhưng không nhịn được thích lải nhải, cảm giác không nhắc nhở một chút thì không yên tâm.

"Được."

Tôi thoáng do dự, vẫn là mở miệng nói: "Đại ca, đừng mang quá nhiều người trở về, chỉ mang một số người thoạt nhìn không có nhiều tâm địa gian xảo là được."

Đại ca nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: "Kỳ thực anh không định mang người về."

Không ngờ đại ca còn dữ dằn hơn cả tôi, mặc dù không tiếp thu người mới, bây giờ xác thực là sẽ tương đối bình ổn, dù sao người nhiều chính là tạp nham, cho dù đoàn lính đánh thuê của đại ca trấn trụ được tràng diện, nhưng nếu số lượng người mới đạt đến mức nào đó, luôn sẽ có phân tranh, thậm chí từng người đều có tâm tư riêng của mình, đến lúc đó hợp bầy kết nhóm đều là chuyện có khả năng.

Nhưng bây giờ không thu người, tương lai lại dễ dàng thiếu nhân thủ, đến lúc đó tìm người lại không trung thành hữu dụng bằng người bồi dưỡng từ bây giờ.

Theo xu thế của tương lai, khu tụ tập là điều tất nhiên, người dù sao cũng là động vật quần cư, độc hành hiệp không phải không có, nhưng độc hành hiệp chung cuộc phải dựa vào khu tụ tập để sống sót, mà loại đoàn thể có tổ chức như chúng tôi, lãnh tụ của khu tụ tập không khả năng mặc cho chúng tôi phát triển lớn mạnh, không phải xua đuổi thì chính là bị thôn tính và chia rẽ.

Tôi không thể tưởng tượng tình huống đại ca làm thủ hạ của người khác, thậm chí phải nghe lệnh hành sự, cũng không muốn đoàn lính đánh thuê bị chia rẽ rải rác.

"Chúng ta cần nhân thủ, tương lai, chúng ta có thể kiến lập một cái khu tụ tập."

Đại ca nhìn tôi, "Em muốn kiến lập một cái căn cứ? Vì sao?"

Tôi ngẩn ra. Vì sao? Bởi vì không kiến lập sẽ phải xem sắc mặt người khác mà sống, đại ca uy như thế, khó mà khiến người không kiêng kỵ; em gái trẻ tuổi xinh đẹp vừa lại đáng yêu, không làm cho người thèm thuồng cũng khó; ngay cả bản thân tôi cũng có một khuôn mặt rất gây họa, đây phải làm sao sống ở trên địa bàn của người khác, tôi không biết đâu!

"Em chỉ là muốn mọi người bình an mà sống cùng nhau."

Thư Quân lập tức nhào lên, ôm chặt lấy tôi, nói: "Nhất định là vậy!"

Đại ca hơi nhếch khóe miệng, "Biết rồi, vậy thì lập cái căn cứ, anh sẽ bắt tay chuẩn bị, em không cần lo lắng quá nhiều, mọi thứ đều có đại ca ở đây."

Anh ấy vươn tay ra, đồng thời xoa đầu của tôi và Thư Quân, đại ca này rốt cuộc có bao nhiêu thích xoa đầu người khác...

"Thư Vũ, em mới mười tám tuổi, chẳng qua chỉ lớn hơn Quân Quân ba tuổi mà thôi, không cần lo lắng nhiều như thế."

"Bây giờ là tận thế, đại ca." Tôi lườm anh ấy một cái, bực mình nói: "Lúc dị vật cắn em thế nhưng sẽ không quản em mấy tuổi."

"Có đại ca ở đây, không có dị vật nào có thể cắn được em."

Được thôi, tôi thừa nhận lúc mình nghe thấy câu này thì rất sướng, cho dù biết đời này không thể nào lựa chọn để cho người bảo vệ, nhưng có người chịu bảo vệ mình, vẫn là chuyện khiến người vui mừng.

"Rảnh rỗi thì cứ việc yêu đương, em cũng mười tám rồi."

... Đại ca, em thật lòng vẫn chưa quyết định xong phải thích giới tính nào, cầu xin anh cho chút thời gian nghĩ rõ.

Tôi phản đòn, "Đại ca, anh cũng đã hai mươi bảy rồi, lúc nào sinh cho em đứa cháu?"

Đại ca suy nghĩ một chút, nói: "Vân Thiến từng hỏi anh, có thể cho cô ấy một đứa con hay không, nếu như em cũng muốn cháu, anh sẽ đáp ứng cô ấy."

Đại ca! Tiết tháo của anh đâu? Bị dị vật ăn rồi à? Bị coi là công cụ sinh con cũng có thể chấp nhận?

"Không được!" Thư Quân tức giận nói: "Đại ca anh chỉ có thể sinh con với chị dâu, nếu như của người khác sinh ra, em sẽ vứt đi!"

Nói được lắm, Quân Quân, vứt đi!

Đại ca khẽ cười, xoa đầu em trai em gái nói: "Được, không sinh thì không sinh, vứt đi thì vứt đi."

Thư Quân vẫn là bĩu môi, âm thầm liếc tôi một cái, tôi trả lại em ấy một cái ánh mắt "thấu hiểu", anh em lòng có chung một ý nghĩ.

Đại ca này, phải trông thật kỹ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro