Chương 2-3: đỏ như máu, đẹp như hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi đại ca đi, mấy ngày này tôi đều ném Vân Thiến cho Quân Quân huấn luyện, chỉ muốn mau chóng đưa băng thương đến trạng thái ít nhất có thể sử dụng.

Vũ khí mới lần này ít nhất phải dùng tới 3 đến 5 năm, cho nên tôi không định làm ẩu, mỗi lớp băng tinh đều nén vô cùng rắn chắc, nhưng cũng càng phí công sức, may mà thực lực bây giờ tốt hơn trước kia, lượng có thể nén cũng tăng thêm, tính lên cũng là phải làm khoảng một tháng —- oh không, lần này có thêm đầu thương, có khả năng phải tăng thêm mười ngày.

Đúng lúc đại ca gần đây muốn chạy đến thành Trung Quan, mình đại khái đều phải trông nhà, phối hợp làm cũng vừa vặn.

Nhưng, về sau rốt cuộc phải làm sao đây? Tôi chung quy không thể cứ mãi coi nhà chứ? Thế này cho dù được chia kết tinh, vẫn là thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nhưng dù sao cũng phải có người ở nhà, thật là khổ não…

“Nhị ca, ăn cơm thôi!” Thư Quân ló đầu vào, em ấy tò mò nhìn băng thương, tán thán: “Trường thương của anh càng ngày càng đẹp rồi kìa!”

Phải à, dù xấu làm sao, được bao lên một lớp băng nén cũng có thể gặp người rồi, hơn nữa lần này còn nén đặc biệt rắn chắc, băng trong suốt cũng biến thành màu trắng nhũ rồi, vừa vặn che giấu phần lớn bộ mặt thật là cán chổi và dao găm dỏm.

Tôi đứng dậy, xách trường thương đi với em gái.

“Nhị ca anh ăn cơm mang theo nó làm gì?”

Tôi cúi đầu nhìn trường thương một cái, nói: “Quen cầm rồi, hơn nữa mát mát lạnh lạnh rất thoải mái.”

Bây giờ là tháng chín, thời tiết khá nóng, tình huống này không khác nhiều với ký ức đời trước, chênh lệch nhiệt độ thế giới bắt đầu trở nên rất lớn, tùy theo thời gian còn sẽ càng ngày càng lớn, bốn mùa phân chia rõ rệt cho dù xuyên việt cũng có thể phân rõ mùa, may mà vấn đề nhiệt độ đến 5 năm tận thế đã ổn định lại, nếu nhiệt độ cứ tiếp tục chênh lệch nhiều, dị vật cũng sống không nổi, chứ đừng nói đến người.

Những ngày tiếp đến, mùa xuân vạn vật nảy chồi, các loại dị vật tiến hóa điên cuồng, nhất là thực vật, lúc này tốt nhất đừng ra khỏi thành, nhưng thu hoạch khi ra khỏi thành cũng nhiều nhất; mùa hè nóng đến mất nước chết người, không ít người vì một miếng nước mà có thể đánh nhau đến chết; mùa thu trái lại là cái mùa tốt, thu nhặt quả dại để ăn cũng có thể sống; mùa đông khỏi cần nói, trong một năm, mùa đông người chết nhiều nhất.

“Gần đây thật là nóng.”

Hai chúng tôi cùng đi về phía phòng khách, Thư Quân hình như nghĩ đến cái gì, lo lắng hỏi: “Nhị ca, anh là dị năng băng, có sợ nóng không? Hay là em đi mở máy lạnh nhé?”

Máy phát điện cỡ nhỏ không làm sao đủ cho cả nhà dùng, trong nhà luôn luôn không mở máy lạnh.

Thấy vẻ mặt lo lắng sợ nhị ca sẽ tan chảy của Thư Quân, tôi bật cười, nói: “Em nghĩ ngược rồi, anh khẳng định là người không sợ nóng nhất trong nhà, bản thân anh chính là cái kho đông lạnh, sau này luyện mạnh một chút, anh cũng có thể làm máy lạnh trong nhà rồi.”

Thư Quân “oh” một tiếng hiểu ra, rất có hứng thú hỏi: “Vậy nhị ca anh sợ lạnh không?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Thật tốt quá! Caine có phải cũng không sợ lạnh nóng?”

“Ừ, kỳ thực ăn càng nhiều kết tinh tiến hóa thì càng không sợ lạnh nóng, bởi vì thân thể sẽ trở nên cường hãn, càng dễ thích ứng hoàn cảnh.”

Thư Quân gật đầu, hiểu ra mà nói: “Hèn gì, thời tiết nóng như thế, trước kia không mở máy lạnh thật sự sẽ nóng đến mất ăn mất ngủ, bây giờ trái lại vẫn có thể chịu đựng.”

Đi đến phòng khách, chú, Vân Thiến và Trầm Thiên Như đều có mặt, đứa con ghẻ duy nhất ở lại này vẫn tính là có tự giác, mấy ngày nay đều giúp Thư Quân nấu cơm và làm việc nhà, khiến tôi cảm thấy thuận mắt hơn chút, mặc dù Thư Quân nói cô ta chỉ có thể giúp cắt thịt thái rau, chứ thực tế làm cơm thì tuyệt đối không thể để cho cô ta rớ tới.

Xào thịt xúc cả một thìa canh muối để nêm nếm, còn xào cháy nửa dĩa, khiến Thư Quân đành phải đem thịt đi rửa rồi lấy ra sân sau cho gà ăn —- Đúng thế, gà trải qua sương đen, trứng đẻ ra vừa to vừa tròn, ăn rất ngon, nhưng chỉ có hai con, lượng trứng hoàn toàn không đủ chia, hi vọng đại ca lần này đi thành thị có thể tìm được nhiều gia cầm hơn.

“Không biết đại ca có thể tìm được một số hạt giống về trồng hay không.” Thư Quân nhíu mày nhìn thịt đầy bàn, chỉ có một số đồ hộp hoặc rau đông lạnh, như là bắp đậu nành gì đó.

“Muốn ăn rau tươi quá đi.”

Tôi cũng muốn ăn, nhưng không dám nói, đời trước, khi tận thế được ba tháng, đồ ăn nóng hổi đã là thiên đường không dám mơ xa, còn đòi ăn rau tươi?

“Nhị ca, ăn trứng này.” Thư Quân cười tít mắt gắp miếng trứng ốp la, còn to hơn lòng bàn tay, “Trứng lòng đào nửa chín đặc biệt nấu cho anh.”

Tôi nhìn miếng trứng kia, lòng đỏ và lòng trắng rõ ràng, được chiên thật mềm mà vừa đúng, tay nghề của Thư Quân thật là càng ngày càng tốt rồi.

Mặc dù cảm thấy cuộc sống tốt đẹp đến mức có cảm giác tội ác, chẳng qua vẫn là hi vọng thiên đường thế này có thể kéo dài đến vĩnh viễn.

Hm, có đại ca ở đây, nhất định không vấn đề! Tôi gắp miếng trứng, ăn một cách sung sướng.

Không ngờ mới cắn một miếng, bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu cục cục điên cuồng, chẳng lẽ gà biết tôi đang ăn trứng của nó hay sao?

Vân Thiến lập tức đứng lên, nói: “Tôi đi xem xem.”

Tôi lưu luyến không nỡ mà nhìn miếng trứng một cái, cả bàn chỉ có tôi và chú được ăn trứng, còn để người khác đi làm việc, thực sự cắn rứt lương tâm, vội vàng ngăn cản cô ta, nói: “Để tôi đi, cô cảnh giới một ngày cũng mệt rồi, cứ ngồi xuống ăn cơm, tám phần chỉ là hai con gà kia lại đánh nhau thôi.”

Vân Thiến không có bao nhiên kiên trì, nhún vai liền ngồi xuống ăn cơm.

Tôi đẩy ghế đứng lên, nhất thời quên trường thương còn dựa trên lưng ghế, “bang” một tiếng đổ xuống đất, sau khi thuận tay nhặt lên, tôi liền trực tiếp đi về phía sân sau.

Gà bị nhốt ở trong lồng, là lồng sắt không gỉ dùng để nhốt chó cỡ lớn, gà bây giờ bự hơn gấp hai trước kia, hơn nữa sức lực không thua gì chó lớn, mỏ gà kia vừa to vừa cứng, hoàn toàn có thể mổ xuyên ván gỗ, không dùng lồng sắt thực sự nhốt không nổi.

Mà hai con gà này cứ nhìn nhau là thấy ngứa mắt, hở một tí là muốn cắn nhau, đáng tiếc đại ca không tìm thêm được cái lồng nào lớn như vậy, bằng không chia ra nhốt bớt phiền hơn nhiều, ài, trước kia quên dặn đại ca tìm mấy cái lồng, hi vọng anh ấy sẽ nhớ, sau này có khả năng sẽ cần nhốt rất nhiều gia súc.

Quả thật không sai, hai con gà này lại đang phát điên rồi, ở trong lồng nhào tới nhảy lui đạp lồng cắn khóa vân vân, điên còn lợi hại hơn trước kia.

Tôi nhíu mày, hai con gà này không có cắn nhau, vậy rốt cuộc là đang điên cái gì?

Cố gắng suy nghĩ trước kia có từng xuất hiện tình huống thế này hay không, nhớ lúc có nơi để tạm cư, tôi đã bị những ngày chạy trốn trước đó bỏ đói cho sợ rồi, đồ ăn càng nhiều càng tốt, nuôi gia súc là nhất định cần.

Tôi không biết phải ngăn cản Hạ Chấn Cốc bao nhiêu lần, để tên ngu ngốc kia đừng lập tức ăn mất động vật hay dị vật bắt được, nhất là gà vịt gì đó nuôi có thể đẻ trứng, hắn dám ăn, tôi sẽ ăn sống hắn! Đương nhiên, đây là nói lúc hắn vẫn chưa có mạnh bao nhiêu.

Loáng thoáng nhớ được những gia súc kia thỉnh thoảng cũng sẽ tự dưng phát điên, nhất là…

Lúc có nguy hiểm!

Tôi chấn động, theo phản xạ xoay người nhìn, những căn nhà xung quanh vẫn an an tĩnh tĩnh không có chút tiếng vang nào, nhưng nhà cửa, tường rào và cây cối có thể che lấp quá nhiều thứ, ở đây nhìn không rõ, cho nên tôi lập tức xoay người vào nhà, xông lên gác và ban công trên nóc nhà.

Lên ban công, tôi nhìn quanh bốn phía, khu xã xung quanh vẫn là không có một chút động tĩnh nào, ở đây đã bị nhóm đại ca tiêu diệt sạch sẽ rồi, chó cũng không tìm được một con.

Là tôi quá căng thẳng rồi sao? Gà có khi chỉ là tự dưng phát điên vận động một chút mà thôi —- Khoan đã, bầu trời ở phương xa hình như có…

Tôi nheo mắt, sắc trời đã tối, bây giờ không có ô nhiễm ánh sáng, sao trời trái lại rất đẹp, nhưng thiếu ánh sáng cũng khiến người nhìn không rõ đồ vật, chỉ cảm thấy trên trời hình như có một chỗ đặc biệt tối, hơn nữa còn có loại… cảm giác đang động đậy?

Tôi nhìn chằm chằm một hồi, có chút hối hận lúc đó không giữ Bách Hợp lại, thị lực của cô ta rất tốt.

Khoan đã, đó là —-

Bầy chim!

Tôi sửng sốt, vội vàng từ ban công xông vào gác, từ trong lỗ theo dõi quan sát hướng tiến của bầy chim.

Nếu như là bầy chim bình thường, vẫn sẽ có tập quán trước kia, không đến nỗi xông vào trong nhà, nhưng nếu là bầy chim dị vật, vậy thì khó nói rồi.

Hướng tiến của bầy chim này có chút không ổn, nếu như không chuyển hướng, khẳng định sẽ đi qua đây.

Tôi vội vàng xoay người xuống lầu, cần phải nói cho nhóm Thư Quân, bây giờ phải bảo trì an tĩnh tuyệt đối, nếu như những cái đó là bầy chim biến dị, vừa lại bị bọn chúng phát hiện ở đây có “đồ ăn”, vậy chúng tôi thật sự sẽ biến thành bữa tối!

Vừa đến phòng khách, Thư Quân liền gọi một tiếng: “Nhị ca”

Tôi vội vàng ra hiệu “suỵt”, lập tức khẽ giọng giải thích chuyện bầy chim đến tập kích, để cho mọi người bảo trì an tĩnh. Điều này không hề khó khăn, bốn người sau khi tôi ra hiệu an tĩnh, liền ngay cả một tiếng cũng không rên.

Tố chất này thật không phải đời trước có thể sánh bằng, nghĩ đến trước kia nếu là gặp phải dị vật tập kích, vậy đủ loại tình huống đều sẽ xảy ra, phụ nữ la hét, trẻ con chạy loạn, đàn ông khỏe mạnh một mình xông ra ngoài tưởng rằng có thể chạy trốn, chừng như kẻ dở hơi kiểu gì cũng có, muốn khống chế tình huống khó như lên trời.

Sau khi đơn giản nói rõ, chúng tôi đang định an an tĩnh tĩnh chờ nguy cơ đi qua, không ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu “cục cục cục”.

Chết rồi, gà còn ở bên ngoài!

Tôi vội vàng xông ra sân sau, Vân Thiến cũng đi theo, mở lồng sắt, hai con gà lập tức vọt về phía chúng tôi, đương nhiên không phải nhào vào trong lòng chúng tôi, mà là muốn chạy trốn, tôi và Vân Thiến mỗi người túm một con, nhưng gà này điên rất lợi hại, bạt mạng vùng vẫy, chính là không chịu ngoan ngoãn để cho chúng tôi mang vào trong nhà.

Kỳ thực, lực vùng vẫy của gà đối với hai người chúng tôi cũng chẳng tính là gì, chỉ là lo quá mạnh tay sẽ làm chết gà, một khi gà biến thành gà dị vật, vậy thì càng khó nuôi rồi, mặc dù dị vật cũng có thể ăn, nhưng mùi vị thì không thể đảm bảo, rất nhiều dị vật thậm chí có độc, nếu như có thể lựa chọn, đương nhiên vẫn là muốn ăn động thực vật không có dị biến.

Tôi vừa túm con gà đang vỗ đạp không ngừng, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầy chim đã có thể thấy rõ ràng, chỉ là bởi vì sắc trời, nhìn không rõ hình dáng của chim.

“Thư Vũ.” Tằng Vân Thiến thấp giọng nói: “Dưới cự ly đó, độ lớn của chim không ổn, những con chim này quá lớn rồi, hai cánh giương ra ít nhất hai mét trở lên, một số con có khả năng đạt tới ba mét.”

Bên tai truyền đến tiếng cục cục, tôi lập tức vươn tay ra, vặn một phát gãy cổ gà, sau đó lại vươn tay bẻ luôn cổ con trên tay Vân Thiến, sau đó đóng băng cả hai con, tránh cho biến thành dị vật gây phiền phức.

Đưa hết gà chết cho Vân Thiến, tôi khẽ giọng nói: “Cô trở lại phòng khách, chuẩn bị vũ khí, bảo chú tôi và Thư Quân cũng cầm sẵn súng, tôi lên gác xem thử.”

Về phần Trầm Thiên Như, không phải tôi bất công, mà là cô ta chưa có luyện bắn súng đàng hoàng, dưới hoảng loạn, cơ suất bắn trúng người mình không thấp hơn trúng kẻ địch, không bằng ngoan ngoãn chờ ở phía sau, đừng thêm loạn là được.

Mặc dù, dị năng của Thư Quân khá mạnh, Vân Thiến cũng có chút thành tựu, nhưng nhìn số lượng và độ lớn của bầy chim, nếu đánh thật, năng lượng của bọn họ sợ rằng không thể cầm cự cho tới khi đánh xong bầy chim, vẫn là phải dùng súng giới.

Đi lên gác lần nữa, tôi cầm lấy kính viễn vọng quân dụng vốn để sẵn ở đây, đồ của đại ca mua, phẩm chất chính là tốt, cho dù bây giờ buổi tối chỉ có ánh sao, nhưng vừa dùng kính viễn vọng để nhìn, hình thể của chim rõ ràng vô cùng.

Chim này, đỏ tươi như máu.

Tằng Vân Thiến nói không sai, giương cánh ít nhất có hai mét, nhưng con đầu đàn tuyệt đối hơn ba mét, nói vượt qua bốn mét tôi cũng tin, hơn nữa trên người bọn chúng không phải lông vũ, mà là cánh dạng màng mỏng, nhìn cánh này so với nói bọn chúng là chim, kỳ thực giống dơi hơn, nhưng phần đầu vừa lại tương đối giống chim, nhưng mặc kệ là dơi hay là chim, chi thể đều sẽ không bao phủ một lớp vẩy.

Bầy chim này không dễ chọc à… Tôi lại có thêm nhận biết mới đối với vận khí của Cương gia rồi, chỉ số vận khí không ngừng gia tăng, cái loại tăng lên mà phải thêm dấu trừ đằng trước con số!

Chẳng trách người Cương gia đều uy như thế, theo vận khí này, không có thực lực cao siêu sớm đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, còn có thể kéo dài đến Cương Thư Vũ tôi hiện giờ sao?

Bầy chim càng bay càng gần, tôi nghĩ không thể chờ mong chim đầu đàn sẽ hơi chuyển góc độ, vận khí của người Cương gia thực sự không đáng tin, nhưng nếu không có gì bất ngờ, bầy chim hẳn là sẽ không dừng lại, phụ cận này được thanh trừ rất sạch sẽ, không có lý do để khiến bầy chim chú ý… Khoan đã, bản thân quá sạch sẽ hình như chính là một cái vấn đề?

Chim, chim này chắc vẫn chưa thông minh đến thế chứ?

Má nó, tôi lại nhớ tới vận khí âm của người Cương gia, không có chắc à!

Tôi giơ kính viễn vọng, nhìn bầy chim dần dần bay về hướng nhà mình, đặt toàn bộ chú ý lên con chim đầu đàn kia, thể hình của con chim đó lớn một cách có hơi quá khoa trương, nhìn bề ngoài của nó không khác những con chim còn lại bao nhiêu, hẳn là cùng một loài chim dị biến, nói như thế, nguyên nhân nó sẽ đặc biệt lớn rất có khả năng chính là khác giai cấp…

Gặp phải người Cương gia, dị vật cấp một cũng đầy đường rồi! Xem ra tôi phải mau chóng tích lũy thực lực, hôm nào đi siêu thị tìm mì gói đụng phải dị vật cấp hai cũng không kỳ quái.

Dị vật cấp một dẫn theo bầy chim, tôi cảm giác thấy tim đập rất mạnh, lúc này lại đột nhiên nhớ tới lời thề không không trốn không tránh của mình, không khỏi phải cười khổ, thật đúng là mạnh miệng, nào có đơn giản như thế, ít nhất bây giờ ngay cả lên tiếng cũng không dám.

Mình quả thật quá nhát gan, cũng đã là cấp một, người ta bay ở bầu trời, mình lại trốn ở trong nhà, thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, đã nói người so người chỉ muốn chết, bây giờ là người so chim cũng chẳng muốn sống!

Gần đây có phải là đã quá thả lỏng? Nhiều dị vật cũng đã lên cấp một như thế, kỳ thực ưu thế của sống lại cũng không nhiều hơn dị vật đến đâu, vậy mà còn thảnh thơi ở trong nhà làm băng thương như vậy, thậm chí định làm một tháng.

Ngẫm lại không lâu trước kia, mình chẳng phải cũng là vừa làm băng côn vừa đi đánh dị vật, nào có đạo lý không có côn thì không dám ra ngoài, nếu có kẻ địch có thể dung hóa băng của tôi như đại ca, chẳng lẽ mất vũ khí thì phải chờ làm thức ăn sao?

Không được, tiếp tục thế này đúng là lãng phí ưu thế của việc mình sống lại một lần, những ngày tiếp đến dù cho có bị đại ca xích lại nhốt cả đời, thỉnh thoảng vẫn là phải chuồn đi săn một mình mới được, nếu như để lại thư rồi chuồn êm năm đến mười ngày đi thành Trung Quan, không biết đại ca sẽ có bao nhiêu tức giận?

Tôi rùng mình.

Bầy chim đã gần trong gang tấc, tôi không còn hơi sức đi suy nghĩ miên man, trợn lớn mắt nhìn con chim đầu đàn kia, trong đầu đột nhiên lóe qua một cái danh từ.

Hoa thi điểu.

Đỏ như máu đẹp như hoa, thân phủ lớp vẩy, thị lực tuyệt giai, có tính bầy đàn, hình như còn có một số đặc tính, có chút nhớ không rõ rồi…

Kỳ thực chủng loại dị vật tôi từng gặp không nhiều, bởi vì thực lực thấp kém, chỉ cần có chút động tĩnh, chạy trối chết còn không kịp, làm sao có thể ở lại quan sát dị vật trước mặt trông thế nào, nhưng lại đã nghe kể không ít.

Không biết vì sao, ở cái khu tụ tập nhỏ kia của chúng tôi, nhân duyên của tôi thực không tệ, ngoại trừ con nhỏ đang được Hạ Chấn Cốc sủng ái kia là ngứa mắt với tôi, người khác đều không có ý kiến gì với tôi, còn rất thích tìm tôi nói chuyện nữa là đằng khác, mà mình dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện làm, bởi vì Hạ Chấn Cốc không cho phép “bạn gái” của hắn đi làm chuyện vặt, sẽ làm mất mặt hắn, cho nên cứ như thế nghe kể chuyện suốt một thời gian, những câu chuyện ở tận thế đương nhiên phần nhiều là các sự kiện sống sót từ trong miệng dị vật.

Bầy hoa thi điểu đó bay qua nóc nhà, lắng nghe tiếng vỗ cánh, âm thanh đều đều thỉnh thoảng quạt mạnh một tiếng, tiết tấu này tuyệt đối là muốn trực tiếp bay qua, tôi thở phào, may mà bọn chúng không có dừng lại.

Bang!

Tôi cứng đờ, đây là tiếng súng? Nghe cự ly chính là dưới lầu truyền tới.

Còn chưa kịp lo lắng dưới lầu xảy ra tình huống gì, tôi nghe thấy những tiếng vỗ cánh kia thay đổi, không còn trơn tru, mà là vỗ liên tục mấy cái, giống như tiếng vỗ cánh muốn thắng gấp.

Tiếp đến, chim đỏ đáp xuống đầy ban công.

Tôi nín thở, không phát ra động tĩnh, chỉ hi vọng dưới lầu cũng đừng truyền ra thêm bất cứ động tĩnh nào, nhưng dưới lầu rốt cuộc là tình huống gì?

Nhẫn nhịn lo lắng, tôi lặng lẽ từ lỗ theo dõi nhìn xuống dưới, may mà sân sau không có chim, xem ra đều đáp ở trên ban công và nóc nhà rồi.

Mau đi đi, thịt ở đây vẫn không đủ cho các ngươi nhét kẽ răng đâu!

Trên ban công, hoa thi điểu to lớn đang ló đầu nhìn, không ngừng từ cửa sổ dòm ngó căn gác, tôi chỉ có thể áp sát vào vách tường, không để cho bọn chúng có cơ hội nhìn thấy mình, nhưng có con chim lại trực tiếp mổ vỡ cửa sổ, ló đầu vào, cái đầu phủ đầy vẩy của nó đang ở ngay phía trên tôi, lần này tiêu rồi.

Tôi siết chặt băng thương, nhẫn nhịn khủng hoảng đầy lòng, chuyện bây giờ nên làm, cũng là chuyện duy nhất có thể làm, là đâm thủng đầu con chim này, sau đó bạt mạng chạy ra ngoài, mang theo một tia hi vọng cuối cùng, những còn chim này sẽ bị mình dẫn đi toàn bộ, sẽ không phát hiện đám Thư Quân…

Con chim đó đột nhiên rụt đầu lại, ở ngay một giây trước khi tôi ra tay.

Tôi dùng động tác cực kỳ chậm rãi quay đầu nhìn lỗ theo dõi, chim đầy ban công đều cùng nhìn về một phía, ở đó có ánh sáng, là… đèn xe! Là nhóm đại ca trở về rồi!

Đột ngột có tiếng chim kêu thê lương, bầy hoa thi điểu rối rít bay đi, thấy vậy, tôi lập tức lao xuống gác, dùng lan can cầu thang như cầu trượt để trượt xuống, thậm chí trực tiếp đạp lên vách tường, phóng một mạch đến phòng khách.

Bốn người đều ở đây, một người cũng không thiếu, tôi không kịp đánh giá thần sắc của bọn họ, đoạt lấy khẩu súng máy từ trong tay chú.

Tằng Vân Thiến mang vẻ mặt hổ thẹn nói: “Thư Vũ, xin lỗi, tôi không khống chế tốt tình huống…”

Tôi không ngó ngàng cô ta, trực tiếp đạp cửa xông ra, điên cuồng nổ súng vào bầu trời đêm.

Nhóm đại ca ngồi ở trong xe, bây giờ sắc trời lại tối, bầy hoa thi điểu lớn như thế nếu trực tiếp lao về phía bọn họ, có khi ngay cả xe cũng sẽ bị lật tung, phải để cho bọn họ có cảnh giác, thuận tiện ngăn trở bước chân của bầy chim.

Hoa thi điểu đầy trời rẽ một vòng lớn, rối rít xoay quanh bầu trời, nhìn hướng của tôi, bị bầy dị vật lớn như thế nhìn chằm chằm, tim cũng trở nên đập dữ dội, vừa vạn phần căng thẳng, lại vừa có một chút… hưng phấn nào đó.

Con chim đầu lĩnh kia cũng là cấp một giống tôi, nó bay cao tôi ẩn núp, đây có thể hình dung bằng hai chữ “ức chế”, nhưng chim thuộc hạ bên cạnh nó nhiều như thế, một con nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể chết đuối… Không, đời này phỏng chừng tôi chết làm sao cũng sẽ không phải chết đuối, mặc dù không phải dị năng hệ thủy, chẳng qua tốt xấu gì cũng là hệ băng, cho dù rớt vào trong biển, tôi cũng có thể làm ra một chiếc thuyền băng nhỏ.

Nói tóm lại, bây giờ là nó có bầy chim tôi có đại ca, ai sợ ai! Bữa tối hôm nay thêm món thịt chim, lấy để an ủi linh hồn hai con gà trên trời.

Tôi bất chấp bầy chim đỏ đông đúc trên trời, xoay người qua, nhìn thẳng về phía nóc nhà mình, con hoa thi điểu đầu lĩnh cấp một đang đậu ở trên gác, cả con chim gần như lớn bằng gian gác nhỏ kia, nhìn sơ, cái gác đó cứ như thể nhà đồ chơi.

Hoa thi điểu đang nhìn lại tôi. Nó có đôi mắt đen, tròng đen lớn đến gần như nhìn không thấy tròng trắng, đây thì không khác bao nhiêu với loài chim bình thường, chỉ là bởi vì thể tích khá lớn, đôi mắt đó cũng phóng đại theo tỷ lệ, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

Nhưng đó không phải ánh mắt của chim, nếu không phải khác ngoại hình, thì cứ như là một người, nó cao ngạo nâng đầu chim, xem xét đánh giá tôi, giống như đang phán đoán người trước mắt có xứng để cho nó ra tay hay không.

Tôi giơ khẩu súng máy trên tay, đây là một khẩu đột kích, nhìn kiểu dáng có khả năng là LA85A1 đi, năm đầu tiên tận thế có khẩu súng này trong tay, chỉ cần có đạn, là tuyệt đối có thể sống sót không nói chơi, nhưng đối mặt với cái con trên lầu, nếu như muốn dùng súng làm thịt nó, tôi có khả năng cần một khẩu Barrett M95.

Đời trước sống ở nơi nguy hiểm nhất là đô thị cũng chỉ có cán chổi, đời này sống ở vùng ngoại ô lại phải cần Barrett, tôi cũng không biết có nên ngưỡng mộ người Cương gia hay không nữa, đây chẳng lẽ chính là năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn, cho nên mỗi một anh hùng đều có chuyện xui xẻo gặp hoài không hết sao?

Âm thanh vỗ cánh của bầy chim sau lưng càng ngày càng lớn, theo sau đó lại là một chuỗi tiếng súng, xem ra nhóm đại ca đã phản ứng rồi.

Lúc này, hoa thi điểu ngẩng đầu kêu một tiếng, trên cổ của nó có một vòng vân trắng, đúng rồi, đây hẳn là chim cái, nhớ lúc đó nghe kể chuyện, người kia nói trên cổ chim cái có hoa văn.

Phía sau, tiếng của bầy chim vừa lại xa hơn một chút, khẳng định là đi đối phó nhóm đại ca, mà đối thủ của tôi là con hoa thi điểu cổ trắng này, nó nhìn chằm chằm vào tôi, ý tứ của ánh mắt đó minh xác như thế, giống như đang nói: Đối thủ của ngươi là ta.

Con chim này thật có cá tính —- đây không phải chuyện tốt, xem ra, thời gian dị vật biết nói chuyện có lẽ phải sớm hơn tôi nghe nói, chỉ là muốn đến mức độ mọi người đều biết, thì lại phải tốn thêm một chút thời gian mà thôi.

“Tiểu Vũ!”

Tằng Vân Thiến, Thư Quân và chú xông ra, trên tay đều cầm súng, chỉ có Trầm Thiên Như không thấy bóng dáng, tám phần là Tằng Vân Thiến chê cô ta vướng víu, không để cho cô ta đi ra.

Ngón cái tôi chỉ về phía sau, nói: “Sang bên đại ca đối phó bầy chim kia.”

Bọn họ đang đưa lưng vào hoa thi điểu cổ trắng, hoàn toàn không có chú ý đến nó, nhưng tôi không lo lắng bọn họ sẽ bị đánh lén, con chim này có một cỗ ngạo khí, giống như nữ vương ngồi trên vương tọa, bầy chim chính là kỵ sĩ của nó, sợ rằng chỉ có người cùng cấp một với nó như tôi, nó mới sẽ đích thân ra tay.

Thư Quân do dự hỏi: “Em, em cũng có thể đi sao?”

“Đi mau.”

Tôi trái lại không do dự, nhìn xem lần này nằm ở trong nhà cũng bị trời giáng tai vạ, người Cương gia uy lực vô cùng, Thư Quân cần phải bắt đầu huấn luyện thực chiến sớm một chút, nếu thật sự có tình huống bất ngờ, em ấy mới có thể tự bảo vệ.

Cơ hội này cũng đúng lúc, có thể bắt đầu luyện tập từ dị vật không phải hình người, mặc dù bất luận là dị vật chủng loại gì đều không tính là người, nhưng nếu mang bề ngoài giống người, áp lực tâm lý khi muốn giết bọn chúng luôn lớn hơn.

Tôi thực sự không nỡ để cho Thư Quân vừa bắt đầu thực chiến đã chịu áp lực giết người, dị vật hình chim là cái bắt đầu không tệ, cứ coi như giết gà giết vịt là được, phần không điện thành than cháy còn có thể ăn đây!

“Thư Vũ cháu rốt cuộc đang nhìn cái gì —-”

Chú thắc mắc đang muốn xoay người nhìn, một tiếng “đừng nhìn, đi mau” của tôi dọa cho chú ấy giật mình, may mà chú rất nghe lời, chú ấy xoay người được dở chừng liền cứng đờ bất động, sau đó Thư Quân lập tức kéo chú ấy, kể cả Vân Thiến, ba người vội vã đi ngang qua tôi.

“Nhị ca anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương đấy.” Thư Quân gấp gáp nói.

Tôi nhướn mày một cái, làm sao có thể không bị thương, đối mặt là hoa thi điểu cấp một đấy.

“Anh sẽ cố sức.”

Nghe thấy tiếng bước chân đã xa, tay trái tôi xách súng tay phải cầm côn, lần này không có hóa ra lưỡi trượt dưới chân, phương thức di động đó không đủ thành thạo, vẫn không thể dùng ở trong loại thực chiến chết người này, chỉ cần một cái sơ sẩy là có khả năng nói tạm biệt với thế giới rồi.

Hoa thi điểu cổ trắng đầu tiên là giương cánh kêu một tiếng dài, sau đó hạ thấp thân chim đuôi cánh hướng lên, sẵn sàng lao xuống bất cứ lúc nào, mà nó cũng thật sự làm như thế, hoàn toàn không dây dưa, trực tiếp lao về phía tôi, hệt như một quả bom hình chim, nếu như bị đánh trúng chính diện, sợ rằng tôi sẽ biến thành một đống thịt bằm ngon lành.

Tôi lập tức giơ súng bắn quét điên cuồng về phía nó, nhưng quả nhiên không có tác dụng lớn cho lắm, con chim này rất có khả năng đã bị súng bắn không chỉ một lần, cho nên tiến hóa theo hướng có thể phòng đạn, lúc này mới tiến hóa ra vẩy.

Ném khẩu súng đi, tôi đứng nguyên tại chỗ bất động, sau đó nhảy vọt lên ở khoảnh khắc trước khi chim sắp va chạm, lợi dụng băng thương chống đất mà nhảy được cao hơn, lúc này, phía dưới là một đám lông đỏ, có lẽ nên nói là vảy đỏ, sự dị biến của hoa thi điểu này chưa hoàn toàn, trên cánh vẫn có lông vũ, cũng không phải toàn bộ đều chuyển sang vẩy, mà là nửa lông nửa vẩy.

Tôi yên tâm rất nhiều, hoa thi điểu cấp một còn như thế, những con chim thuộc hạ không có cấp kia khẳng định sợ đạn, cho dù dị năng của nhóm đại ca vẫn chưa thể vận dụng thành thạo ở trong thực chiến cũng không cần lo, cứ điên cuồng bắn quét là được.

Lúc này, lực lên cao sắp hết, tôi lập tức lợi dụng thế năng này rơi xuống, đâm một thương đầu tiên vào cổ của hoa thi điểu cổ trắng, nhưng cảnh giác của nó vô cùng cao, chớp mắt trở mình một cái, xoay một cung lớn ở không trung, đầu thương chỉ sượt qua cổ của nó, gọt rớt mấy sợi lông vũ, cũng không biết có bị thương hay không.

Tôi vừa rơi xuống vừa ngưng kết ra mười thanh băng đao, bắn về phía bụng của nó, mặc dù phần đầu mới là vết thương trí mạng, nhưng chế tạo thêm vết thương luôn luôn có ích, mà dị vật loại hình động vật ở phần bụng thường mềm hơn những chỗ khác.

Lúc tôi tiếp đất, phi đao cũng leng leng keng keng rơi xuống, khi mắt đang nhìn chằm chằm vào động hướng của hoa thi điểu cổ trắng, trong lòng âm thầm đếm những tiếng vang kia, mười tiếng không thiếu, đáng tiếc.

Lúc này, hoa thi điểu kêu một tiếng ngắn, âm thanh mang nộ ý, chẳng lẽ một kích trên cổ đã đả thương nó rồi?

Mặc dù, khuấy nát phần đầu mới có thể chân chính giết chết dị vật, nhưng nếu gãy cổ, còn lại một cái đầu, cho dù cái đầu này biết phun laze cũng không sợ, vẩy trên đầu con chim này không ít, hiển nhiên đã đặc biệc cường hóa cái nhược điểm này, chặt cổ nó hẳn là sẽ dễ hơn nhiều, cho nên tôi quyết định chủ lực công kích cổ.

Khó khăn duy nhất bây giờ là nó bay ở không trung, chỉ có khoảnh khắc xuống công kích, tôi mới có biện pháp ra tay, bị bức phải lựa chọn hậu phát chế nhân, không, là hậu phát chế điểu, đây không khỏi khiến người nhớ tới chiến đấu của Băng Hoàng, thật không biết lúc nào mình mới có thể đạt đến mức độ đường băng đầy trời, không giới hạn không trung mặt đất.

Hoa thi điểu cổ trắng lần nữa đến tập kích, từ tiếng kêu vang dội ngắn ngủi đó có thể nghe ra con chim này nổi giận rồi, đây nhắc nhở tôi dị vật hiện giờ thế nhưng không phải cái đám của mười năm tận thế, mà là em bé mới “ra đời” chưa đầy nửa năm, bản năng động vật chiếm nhiều, dị vật cấp một mới bắt đầu sản sinh ý thức, hệt như đứa trẻ, hỉ nộ bất thường và nôn nóng liều lĩnh.

Tôi lần nữa hóa ra mười thanh băng đao, chất lượng thậm chí còn kém hơn vừa rồi một chút, thừa dịp chim bay thấp, bắn ra liên tiếp, mới đầu nó còn hơi bay nghiêng né tránh, hoặc là vung cánh đánh rớt, cứ thế, nó hình như cũng phát hiện những phi đao này căn bản không có tính uy hiếp, ngay cả lông vũ cũng đánh không lại, chứ đừng nói là vẩy, tiếp đến, nó cũng không ngó ngàng những tiểu băng đao đó nữa, chuyên tâm đối phó tôi.

Hoa thi điểu cổ trắng mấy lần lên xuống, hai chúng tôi đều dính thương, mỏ chim của nó rạch qua cánh tay trái của tôi, tôi dùng băng côn đánh trúng cánh của nó, đều không phải thương thế gì ghê gớm, mặc dù vết thương có lẽ không nhỏ, nhưng chỉ cần có thể hoạt động thì coi như không sao, dưới trạng huống cảnh giới cao độ này, tôi thậm chí không cảm thấy đau.

Con chim đối diện hiển nhiên cũng không coi vết thương trên cánh là vấn đề, chỉ là trở nên càng phẫn nộ, nghĩ đến cũng phải, dị vật cấp một vừa lại mang theo bầy chim lớn như thế, tôi nghĩ bây giờ hẳn là không có bao nhiêu đối thủ có thể đả thương được nó.

Hoa thi điểu cổ trắng xoay quanh ở giữa không trung đột nhiên kêu một tiếng dài về phương xa, tôi cấp tốc quay đầu nhìn, chiến huống sau lưng khá kịch liệt, nhưng đoàn lính đánh thuê với đạn dược dồi dào hiển nhiên chiếm thượng phong, những con hoa thi điểu khác không phải không sợ đạn giống con này, súng máy điên cuồng bắn quét, bầy chim thậm chí không dám bay quá thấp, xác những con chim ngã trên đất đã nói cho bọn chúng kết cục của việc bay thấp.

Chẳng qua, nhóm đại ca cũng không có cách nào đối với bầy chim bay quá cao, may mà lúc này tiếng kêu của hoa thi điểu cổ trắng kịp thời giải vây, đứa trẻ ấu trĩ mới sinh ra mấy tháng này chắc là đã hạ lệnh công kích, những con chim kia vừa lại bắt đầu bay thấp tấn công, sau đó từng con một bị bắn thành tổ ong té xuống đất.

Thấy vậy, hoa thi điểu cổ trắng tức giận, vừa giương cánh, vậy mà muốn chuyển chiến trường, xông qua đối phó nhóm đại ca, thấy vậy, tôi lập tức nhảy sào một cái, ở giữa không trung bắn ra mười mấy thanh băng đao, nhưng nó căn bản không quan tâm, cho đến khi một thanh trong đó đâm vào cổ, nó phát ra tiếng rít đau đớn, lập tức bay trở lại đối mặt với tôi.

Thanh băng đao đó không phải tùy tiện ngưng kết ra, mà là dao găm băng của tôi, những băng đao vô dụng vừa rồi chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt, vì để cho nó mất đi cảnh giới, coi dao găm băng cũng là tiểu phi đao, nên không đề phòng.

Nó quay đầu lại bay lên gác, đậu ở phía trên, bạt mạng vỗ cánh, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau, nhưng băng đao không phải thứ dễ đánh rớt như vậy, mặc dù dị năng hệ băng có chỗ xấu là ngưng kết vết thương, nhưng cũng bởi vì như thế, băng đao sẽ đông lạnh ở trên vết thương, không dễ dàng bị nhổ ra.

Nhất là đối với chim không có ngón tay mà nói, muốn làm rớt băng đao chỉ có thể dùng cánh phủi đi, nhất định sẽ tạo thành tổn thương lần hai đối với vết thương, trực tiếp xé rớt một miếng thịt cũng không kỳ quái, nhưng vết thương lại ở trên cổ, hoa thi điểu không thể dùng lực quá mức, nếu không sẽ có khả năng xé rách cổ họng, vết thương đó thì nặng rồi.

Lúc này, tôi cũng xông lên gác, đầu tiên là dẫm một cái nhảy lên ban công tầng hai, sau đó trực tiếp đạp lên mặt tường, mỗi một bước đều ngưng kết ra một lớp băng mỏng dưới đế giày, đạp mạnh một cái là vỡ nát, nhưng đình trệ trong tích tắc này đã đủ cho tôi đạp ra bước tiếp theo.

Chỉ cần có nơi để dẫm, tường dù cao cũng không chặn được tôi.

Nhảy lên gác, hoa thi điểu vừa nhìn thấy tôi liền muốn bay lên, nhưng tôi lập tức bắn ra mười mấy thanh phi đao về phía đầu của nó, nó không dám lơ là nữa, vì để né tránh chỉ có thể đáp xuống ban công, không thể để mất cơ hội, tôi giơ côn xông lên, một gậy bổ vào cổ, mặc dù đánh hụt, nhưng ngay sau đó quét ngang một cái lại trúng vào thân chim.

Nó đau quá phát giận, quay đầu lại mỏ chim há ra cắn ngay lấy băng côn không buông, cho dù tôi bắn ra băng đao nó cũng bất chấp, hoàn toàn không tránh không né, mặc cho những thanh đao đó đánh ở trên người, đáng tiếc tôi không có thanh dao găm thứ hai, nếu không…. Không, tôi còn có một miếng băng!

Đang muốn rút tay từ trong ngực lấy ra miếng băng, hoa thi điểu cổ trắng lại vỗ cánh muốn bay lên, trọng điểm là vẫn cắn băng côn không buông, tôi giật mình, nếu bị mang lên trời thì chết chắc rồi!

Tôi lập tức dùng sức muốn rút lại băng côn, không ngờ con chim này vẫn giành với tôi, nó cắn chặt không thả, tôi lại không thể buông tay, nếu băng côn bị tha đi, nó tùy tiện vỗ cánh mấy cái bay đến phương xa ném băng côn đi mất, tiếp đến sợ rằng chỉ có thể chờ mong đại ca có tìm được một khẩu Barrett thôi.

Dưới tình thế cấp bách, tôi đành đóng băng chính mình, hai tay đông lạnh băng côn, hai chân đông lạnh ban công, rồi bắt đầu kéo co với một con chim.

Nó bạt mạng vỗ cánh, thỉnh thoảng đánh lên người tôi, khắp nơi đều truyền đến đau rát, con chim này vừa phát hiện có thể đả thương tôi, liền hưng phấn giống như thể tìm được đại lục mới, đôi cánh bạt mạng quét tới, vẩy phía trên đôi cánh kia sắc bén như lưỡi dao, nếu không phải tôi kết ra một lớp băng ở trên da để chống đỡ, lần này cũng phải biến thành thịt thái mỏng rồi.

Nhưng cho dù có thể chống đỡ, lại không hóa giải được lực đạo, một kích hai kích đánh lên người, đánh cho toàn thân tôi đau âm ỉ không thôi, ho một cái, khóe miệng cũng rỉ ra máu.

Con chim thối tha này! Tôi đem dị năng băng thuận theo băng côn kéo dài đến mỏ chim, nó mới đầu không để ý, nhưng khi dị năng băng tăng trưởng, nó bị đông cho đến không thể công kích tôi, buông băng côn của tôi ra, rùng mình bạt mạng lắc đầu, thừa dịp nó bị đông đến choáng váng, tôi lập tức đánh một gậy trúng đầu của nó, khiến cho cả con chim bổ nhào xuống ban công.

Nó nổi điên đến bất chấp ưu thế phi hành, trực tiếp cất bước điên cuồng lao tới, cái chân đó thế nhưng không phải chân chim gầy yếu vô lực, mà vừa thô vừa tráng, nếu bị đạp trúng một cước, sợ rằng ngay cả gan cũng sẽ ói ra.

Tôi muốn nhảy ra, nhưng nó vừa giương cánh liền choáng hết cả ban công, gần như không có chỗ để chạy, chỉ có thể rời khỏi ban công, nhưng bây giờ không thể đi, con chim này khó khăn lắm mới bị choáng đến quên mất mình có cánh để bay, tuyệt đối không thể nhắc nhở nó điều này, nhất định phải thừa dịp bây giờ giải quyết nó!

Lần nữa liếc nhìn chiến huống phía dưới, bên đại ca đã nắm giữ cả chiến cục, chim đầy trời ít nhất đã rớt một nửa xuống đất, tốt lắm, không cần bảo lưu gì nữa, chỉ cần giải quyết con trước mắt là được, cái khác cứ giao cho đại ca đi.

Tay siết một cái, năng lượng băng tuôn ra cuồn cuộn không dứt cho đến khi bao trùm băng thương, toàn thân cây thương phát ra hàn khí, nếu là người ngoài tôi ra dám cầm nó, trừ phi có thực lực ngang bằng tôi thậm chí cao hơn, nếu không trong khoảnh khác nắm lấy, nửa thân thể sẽ trực tiếp kết đông.

Hoa thi điểu cổ trắng lộ ra thần sắc chán ghét với cây thương, nhưng lại không có bao nhiêu sợ hãi, dù sao cũng là cấp một, nó không đến nỗi bị năng lượng băng kết đông, nhưng tôi tự tin mà cảm thấy ít nhất có thể ảnh hưởng đến động tác của con chim này.

Băng thương vừa đâm, không chỉ là vung đánh mà thôi, còn kèm theo lượng lớn khí băng hàn, nơi quét qua đều kết sương đóng băng, cho dù là hoa thi điểu cùng cấp một, bị đánh trúng cũng sẽ chớp mắt kết sương, nó cũng không biết đã giũ xuống bao nhiêu khối băng, rất nhiều động tác đều bởi thế mà chịu trở ngại, không thể chân chính đánh trúng tôi.

Nhưng cũng chỉ là “rất nhiều”, tôi vẫn là bị nó đạp một cước và bị cánh vung trúng hai lần, hai kích trong đó đặc biệt nghiêm trọng, một cánh ở ngực khiến tôi lập tức phun ra một ngụm máu, cẳng chân trái cũng bị trúng một cước, may mà kịp thời xoay một cái hóa giải lực đạo, không để cho cước này đạp thẳng, nếu không sợ rằng xương cẳng chân của tôi cũng lòi ra gặp người rồi, nhưng cho dù như thế, vết thương này vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động.

May mà, vết thương của con chim đó nặng hơn tôi, trường thương hoặc hư hoặc thực mà đánh trúng nó năm lần, vết thương ở cánh phải thậm chí xé rách chân cánh của nó, sau khi bị vết thương đó, nó cũng không còn dùng cánh phải công kích tôi, cũng không có bay lên, có lẽ đã không còn có thể bay bình thường nữa.

Cả ban công và căn gác nhỏ bị trận đấu này hủy cho bay hết mặt mũi, lan can sớm đã bị hủy tan tành, ngay cả nền nhà cũng rạn nứt sụp đổ, tôi gần như sắp không còn nơi đặt chân, nhưng con chim đối diện thì càng thảm, thể tích của nó to lớn, cái ban công lung lay muốn đổ này sắp sập rồi, chân chim giẫm đại chỗ nào cũng sẽ khiến cho ban công chấn động mãnh liệt.

Nó hình như muốn rời khỏi đây, chỉ là thương thế trên cánh khiến cho việc bay lên trở nên khó khăn, đã vậy còn bị tôi cản trở, chết cũng không để cho nó bay lên, con chim đó vừa cuống vừa giận, lần nữa xông về phía tôi, hoàn toàn không nhớ lấy giáo huấn, vừa rồi rõ ràng có mấy lần đều là lợi dụng nó xông lên, trường thương của tôi mới có biện pháp đâm xuyên vẩy của nó.

Trường thương đâm một cái, không ngờ đầu thương lại gãy! Tôi hoảng đến con ngươi thu nhỏ, chết tiệt, trường thương mới làm này vẫn chưa đủ kiên cố, nhưng bây giờ chỉ có thể ráng cầm cự, cho dù không có đầu thương, đầu gậy lởm chởm hẳn là vẫn có thể đả thương nó.

Con chim đó đỏ cả mắt, cho dù trường thương đâm vào máu thịt, nó cũng bất chấp, trái lại càng thêm điên cuồng, lúc này, thương trên tay tôi vậy mà lại gãy thêm một khúc, có chỗ hở quả nhiên sẽ càng giòn yếu.

Tôi cắn răng một cái, không ngó ngàng khúc gãy này, trực tiếp đem phần thương còn lại đâm vào lần nữa, bấy giờ khoảng cánh giữa chim và tôi đã gần đến mức nó một khi há mồm là có thể cắn trúng tôi, mà nó cũng thật sự há to mỏ chim cắn tới.

Tôi lập tức nghiêng đầu né, đồng thời đạp ra một cước về phía trường thương, để cho thương đâm càng sâu, nhưng cũng bởi thế mất đi trọng tâm, bị mổ vào ngực, kích này nặng đến thở không ra hơi, trước mắt tối sầm, nếu không phải minh xác nghe thấy tiếng mỏ chim đánh lên miếng băng hộ tâm, tôi suýt nữa tưởng rằng mình sắp chết rồi.

Trường thương cắm ở ngực chim, chỉ còn lại nửa khúc ở bên ngoài, con chim này lại vẫn tiếp tục công kích, sinh lực của dị vật vĩnh viễn đều không thể coi thường, tôi không dám đạp thương nữa, chỉ có thể vừa né tránh vừa công kích đầu chim, dị năng băng không tiếc vung ra, con chim này lại đã đỏ mắt quyết tâm, giống như dù chết cũng phải lôi tôi xuống địa ngục mà bức thẳng tới.

Bị bức lui một mạch đến rìa ban công, dùng chân chống lấy một chút móng còn sót lại của lan can, song phương đều đang làm trận đấu cam go cuối cùng, không phải nó chết thì chính là tôi chết!

Hoa thi điểu cổ trắng ngẩng lên trời cất tiếng hót bi thương, sau đó cúi đầu mổ tới, tôi cố túm lấy hàm dưới của nó, điên cuồng thúc đẩy dị năng băng, cho dù sức lực không bằng chim, dưới hỗ trợ của sương băng cũng có thể liều một phen!

Mỏ chim dần dần bức cận, đầu nhọn kê lên trán của tôi, một tiếng băng vỡ vang lên, đau nhói từ trán truyền tới, bây giờ lại là kéo co rồi, cuộc kéo co dùng sinh mệnh làm cái giá, không phải nó mổ thủng não tôi, thì chính là tôi khiến cho não của nó biến thành đậu hũ đông lạnh…

Lúc này, xung quanh đột nhiên có tiếng vỗ cánh truyền tới, nguy rồi, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của con chim thối này là đang kêu cứu!

Tức thì lâm vào nước tiến thoái lưỡng nan, thậm chí bởi vì phân tâm, trên trán cảm thấy một cơn đau kịch liệt, tôi vội vàng tập trung tinh thần, bất chấp thứ khác, con chim trước mắt mới là kẻ địch chân chính, chỉ cần giải quyết nó, những con chim khác căn bản không tính là uy hiếp…

Từ trong con ngươi to lớn của nó, tôi nhìn thấy ảnh ngược của mình, bộ mặt hung dữ như ác quỷ, còn đâu bộ dạng tuấn mỹ của Cương Thư Vũ nữa.

Tận thế, muốn sống sót chỉ có thể hóa thân thành ác quỷ.

“Ta sống lại lần nữa không phải vì để chết ở trong mỏ của một con chim!”

Không bảo lưu gì nữa, một hơi bạo phát ra toàn bộ băng dị năng, theo sau đó là cơn đau đầu kịch liệt, nhất thời vậy mà không rõ đây rốt cuộc là đau do cạn kiệt dị năng, hay là do sọ não bị nổ tung…

“Nhị ca, cẩn thận —-“

Tôi có chút ngỡ ngàng, trước mặt đột nhiên sáng lòa, ánh sáng vô cùng quen thuộc, kèm theo đó là tiếng lẹt xẹt cũng quen thuộc không kém, tôi yên tâm, cả người ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn kẻ địch đầu tiên ở đời này, nó đã biến thành một bức tượng băng hình chim.

Tôi không nhịn được cười, trong lòng đắc ý làm sao —-

Rắc rắc rắc.

“…” Người bị chim đè biểu thị vô cùng không vui, nhất là con chim này giương cánh rộng tới hai mét, hơn nữa còn mang mùi cháy khét nồng nặc.

“Ca!”

Thư Quân lao tới, rất không thục nữ mà một cước đạp bay thi thể chim, sau đó đỡ tôi dậy, em ấy nhìn vết thương trên người tôi, vẻ mặt vừa cuống vừa tức, nếu không phải trường hợp không thích hợp, tình huống của tôi cũng không thích hợp, tôi tin rằng em ấy chắc chắn sẽ vừa khóc vừa đánh đấm nhị ca nhà mình.

“Rõ ràng đã nói không bị thương, làm sao lại bị thương thành thế này!”

Tôi chỉ có thể cười khan mà thôi, làm sao có thể không bị thương chứ? Không chết là may rồi.

“Làm sao tới nhanh như vậy?”

Tôi đánh trống lảng, muốn đánh lạc chú ý của Thư Quân khỏi đề tài này.

Khi vừa biết được hoa thi điểu cổ trắng kêu gọi bầy chim, tôi không thể phân tâm, chỉ có thể cầu mong nhóm đại ca nổ súng trợ giúp, nhưng không ngờ người đến nhanh nhất lại là Thư Quân, phát lôi điện này, trực tiếp hóa than một đống chim, cháy đến mức khỏi mong giữ lại để ăn.

Thư Quân cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, không vui mà nói: “Đại ca bảo em đến xem anh, anh ấy nói anh nhất định sẽ làm loạn, chỉ có em ở bên cạnh, anh mới không dám liều lĩnh.”

Thật là biết em không ai bằng anh. Tôi không dám nói gì nữa.

Thư Quân nhìn thương toàn thân tôi, hình như không dám động vào tôi lắm, do dự mãi, vẫn là nói: “Nhị ca, em đỡ anh đi xuống trước, ở đây có vẻ sắp sập rồi, quá nguy hiểm.”

Tôi gật đầu, mặc dù toàn thân không chỗ nào lành lặn, nhưng nền ban công lung lay như muốn đổ, nếu thật sự té xuống sẽ càng đau, dưới dìu đỡ của Thư Quân, tôi đứng lên, không yên tâm mà liếc hoa thi điểu cổ trắng một cái.

“Quân Quân, anh vẫn có thể tự mình đi xuống, em đi gọi đại ca tới, lấy kết tinh của con chim này ra.”

Mặc dù bị đông triệt để, nhưng khi giải đông, con chim này có thể khôi phục hành động hay không vẫn rất khó nói, có điều qua trận này thực sự bị vận khí xui xẻo của người Cương gia dọa cho sợ rồi, tốt hơn là mau chóng giải quyết triệt để, đừng để lại bất cứ tai họa ngầm nào.

Biểu tình của Thư Quân rất không yên tâm, tôi vội vàng đi mấy bước, kết quả suýt nữa đau muốn méo mặt, bớt đi nguy cơ trí mạng kia thu hút chú ý, lúc này mới phát hiện toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau.

Tôi ráng nở nụ cười, Thư Quân mới không tình nguyện mà nói: “Được, em đi gọi đại ca tới.”

Em ấy xoay người đi, tôi đang muốn đi theo, nhưng đột nhiên trong lòng căng thẳng, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Một bóng đen lao tới.

Bất chấp đau đớn toàn thân, tôi lao lên đẩy Thư Quân ra, ngay sau đó bị một cỗ lực to lớn tông vào.

Trước ngực truyền tới tiếng vỡ nứt, nằm ngửa trên mặt đất, xung kích đó lớn đến như muốn dồn toàn bộ không khí trong ngực tôi ra ngoài, há miệng nhưng hít không vô, có loại khó chịu khi ngạt thở, thương thế ở ngực rốt cuộc là…

Dưới mơ màng, trong đầu lại không thích nghi mà nhớ tới câu chuyện trước kia nghe được.

Chị dâu, chị phải biết rằng, hoa thi điểu này không phải dễ chọc, cho dù đánh thắng cũng đừng tùy tiện ra tay, loại chim đó là chim tình lữ sống theo đôi theo cặp, có một con thì sẽ có con thứ hai, hơn nữa giai cấp khẳng định giống nhau.

“Nhị ca! Đừng mà!”

Bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng hét thê lương của Thư Quân, nghe lên càng ngày càng xa, chẳng lẽ là tôi sắp ngất rồi sao?

Không, không được, ngất đi dưới tình huống này chẳng khác nào chết, không thể ngất, không thể...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro