Chương 2-4: Cận gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phịch!

Vừa mở mắt, đột ngột hít sâu một hơi, không khí ồ ạt tuôn vào khiến tôi không nhịn được ho sù sụ, khó khăn lắm mới dịu lại và có dư lực nhìn xem hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.

Toàn thân từ trên xuống dưới đều đau bỏ xừ, đây chứng minh tôi chắc hẳn là chưa chết, có điều trước mắt cứ phát đen từng đợt, khẳng định bị thương rất nặng, trước khi ngất đi đã đủ tệ rồi, bây giờ càng thảm hơn mấy phần, cả ngực tê dại hoàn toàn mất tri giác.

Nỗ lực chớp mắt, để gạt đi máu tươi chảy vào trong mắt, hiệu quả lại không tốt lắm, vẫn là một vùng đỏ, may mà vẫn miễn cưỡng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt là lầu cao nhà lớn.

Xung quanh toàn là những chiếc xe bỏ hoang, cửa hiệu hai bên đường phần lớn đều bị vỡ cửa kính, trên đường tràn ngập rác rưởi bừa bộn, cứ như một vùng hoang phế.

Đây là đô thị? Trong lòng tôi phát lạnh, phát giác mình đang nằm ở bên đường, toàn thân đều bốc mùi máu, cứ như thế nằm trong đô thị nơi dị vật hoành hành, còn là một miếng thịt ngon lành đã đạt đến cấp một, đây là chờ bị ăn sao? Mau cử động nào!

Dốc hết sức lực mới trở được mình, ngực vừa chạm mặt đất, tôi đau muốn chết ngất, trong lòng cảm thấy có gì không đúng, thình lình nhớ đến tiếng vỡ nứt nghe thấy khi bị chim tông vào, vươn tay sờ thử, miếng băng ở ngực vậy mà đã vỡ, chỉ còn lại vài mảnh vụn băng kẹt ở trong da, rồi nghĩ đến băng thương mới làm đã bị gãy, thật muốn khóc quá, làm vũ khí thôi sao mà khó đến thế?

Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải sống sót, con hoa thi điểu kia đâu? Nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một vài sợi lông vũ và những miếng vảy đỏ tươi, may mà không có nhìn thấy bóng dáng con chim.

Không, đây cũng không có may đến đâu, tình huống này của tôi gặp phải dị vật bình thường cũng chết chắc, có chim hay không cũng không khác mấy..

“Ai đang ở đó!”

Nghe thấy giọng nói, tôi kinh ngạc, ngẩng đầu lên, một người phụ nữ từ đằng sau chiếc xe đi ra, ngạc nhiên cúi đầu nhìn qua, cô ta một tay cầm súng tay kia lại… đang bốc lửa.

Đây thì uy hơn Caine nhiều.

Vân Thiến, Bách Hợp, Thư Quân, bây giờ lại thêm một mãnh nữ tận thế chưa tới mấy tháng đã có thể đốt lửa, chẳng lẽ phụ nữ ở thế giới này đều uy như vậy sao?

Cảnh ngộ bi thảm của phụ nữ ở tận thế đâu?

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, cuối cùng hóa thành một câu: “Cứu tôi.”

Người phụ nữ đó nhìn tôi trầm mặc không nói, hình như vẫn chưa kịp phản ứng.

“Cầu… cầu xin cô, cứu tôi…” Tôi dốc hết sức hạ mình để cầu xin, suy nghĩ đến các loại vẻ mặt mà trước kia bày ra trước gương, nỗ lực tỏ ra thần thái vừa có thể khiến người đồng cảm vừa đặc biệt đẹp trai, hiện giờ chỉ hi vọng thương thế trên mặt đừng quá thảm và đau đớn ở thân thể đừng khiến da mặt tôi liên tục co giật.

Người phụ nữ bỏ súng xuống, trên đường đi tới, ngọn lửa bốc cháy trên tay kia cũng được dập tắt.

Tôi thở phào, mặc dù không biết đối phương là người thế nào, nhưng mặc kệ làm sao, đầu tiên thoát khỏi tình trạng sẽ bị dị vật ăn bất cứ lúc nào trước đã.

“Bị thương chỗ nào?” Người phụ nữ ngồi xổm xuống.

“Toàn thân.” Vừa nói xong, liền nhìn thấy cô ta nhíu mày, tôi vội vàng bổ sung: “Ở ngực nghiêm trọng nhất, cái khác đều là chuyện nhỏ.”

Ờ thì chân trái hết động đậy được rồi, chân phải nặng đến sắp lết không xong, hai tay đau đến khiến tôi cảm thấy phần lớn đã bị vảy của chim gọt mất một lớp thịt, chưa kể sau lưng thỉnh thoảng truyền đến nhức nhối, nói thật, bảo tôi nói chỗ nào không đau còn dễ hơn, có lẽ chỉ có tóc không đau thôi.

Người phụ nữ nhíu mày nói: “Đừng nói cậu là cái tên bị chim quắp theo đấy nhé?”

“… Đúng, con chim màu đỏ.” Nhằm đánh tan nghi ngờ của cô ta, tôi đặc biệt nói cặn kẽ hơn một chút.

Xem ra, tôi là bị con hoa thi điểu xuất hiện lúc sau mang vào trong thành rồi, đây, đây hẳn là thành phố Trung Quan? Hẳn là không có bị mang đến nơi xa hơn chứ?

Nghe vậy, người phụ nữ tán thán: “Mạng cậu thật lớn! Bị con chim đó tóm được, vừa rồi còn rớt từ không trung xuống, vậy mà cũng chưa chết.”

Tin tôi đi, mạng của Cương Thư Vũ còn lớn hơn cô tưởng, cảnh ngộ ở đời này nếu xảy ra ở đời trước, Quan Vi Quân ít nhất có thể chết hơn ba mươi lần!

“Phượng tỷ, chị làm gì ở đó vậy?”

Người phụ nữ quay đầu sang, cao giọng trả lời: “Cái người mà con chim vừa rồi quắp theo té ở đây, vậy mà vẫn chưa chết.”

“Ô?”

Còn có người khác? Tôi quay đầu qua, nhưng những chiếc xe bỏ hoang xung quanh cản trở phần lớn tầm nhìn, cộng thêm cảm giác tê dại ở ngực đang dần dần lui đi, trở nên càng ngày càng đau, ngay cả hô hấp cũng dị thường khó khăn.

“Này, cậu không sao chứ?” Người phụ nữ quay đầu lại, thoáng mang lo âu hỏi.

“Không, không sao.” Bị gọi như thế thần trí đột nhiên được kéo trở về, tôi cố gắng bảo trì tỉnh táo, bây giờ mà hôn mê thì rất có khả năng sẽ bị bỏ mặc, tuyệt đối không được ngất xỉu.

“Còn nói không sao, trông mặt cậu trắng như tờ giấy.”

Mấy bóng người đi tới, nhưng tôi đã không còn nhìn rõ hình dáng của bọn họ, trên thực tế, ngay cả mặt của người phụ nữ này cũng không chú ý quá nhiều, thân thể thực sự quá đau, căn bản không thể tập trung chú ý, đột nhiên, có người bế bổng tôi lên, động tác mạnh bạo như vậy khiến đau đớn ở ngực như muốn nổ tung, tôi không nhịn được phát ra rên rỉ đau đớn cùng cực.

“Này này, đừng ngất, cậu ráng cầm cự một chút đã!”

“Bị thương đến thế, gã này chết là cái chắc rồi, thật sự phải mang nó về sao?”

“Bớt lôi thôi!” Người phụ nữ kia gằn giọng quát.

Nghe thấy tiếng quát này, tôi cuối cùng cũng yên tâm, người phụ nữ này chắc chắn sẽ không bỏ mặc tôi.

Bởi vậy mới nói, người ngay thật là tốt, cảm tạ Cương Thư Vũ trông lên ngay thẳng như thế, khiến tôi có thể an tâm ngất đi.

Tiểu Vũ.

“Hử?”

Cảnh vật xung quanh đột nhiên thật khác, tôi đang ở một cái… sân sau nào đó? Muốn nhìn xung quanh, thân thể lại không nghe tôi chỉ huy, tự mình đi về hướng nào đó, tôi hoảng quá đang muốn vùng vẫy, lại triệt để an tâm sau khi nhìn thấy người nọ.

Đó là đại ca, chỉ là trông lên hình như khoảng hai mươi tuổi đi.

Lại mơ thấy chuyện trước kia của Cương Thư Vũ, xem ra tôi hẳn là đã ngất đi rồi.

Đại ca tươi cười nhìn tôi, mặc dù trông rất trẻ, nhưng đã khá cao, anh ấy cố ý ngồi xổm xuống nói: “Tiểu Vũ, anh muốn sáng lập một cái đoàn lính đánh thuê, em nói có được không?”

Đại ca trước mắt chắc là vẫn còn trẻ tuổi, không có trầm ổn như thế kia, khi nói đến sáng lập đoàn lính đánh thuê, hai mắt trở nên rạng rỡ lấp lánh, khiến tôi thấy vậy có chút không quen và có chút mới lạ, lúc này, “tôi” bắt đầu nói chuyện bằng giọng trẻ con tức giận: “Không được!”

Đại ca giống như bị tạt gáo nước lạnh, nhíu mày nói: “Vì sao? Em cảm thấy anh làm không được à?”

Tôi đột nhiên lồng lộn, giọng trẻ con mà cũng ráng rống như sư tử.

“Anh lần trước nói với em muốn đi làm lính đánh thuê, kết quả thì sao! Ba năm qua, thời gian anh ở nhà cộng lại có tới ba tháng hay không chứ? Nếu là sáng lập đoàn lính đánh thuê, anh còn nhớ được trong nhà có em trai em gái không? Em thì không nói, mặc kệ anh, nhưng Quân Quân sẽ nhớ anh đấy!”

Đại ca mang vẻ mặt áy náy, giải thích: “Thời gian nhiệm vụ đều không ngắn, anh vừa mới khởi bước không bao lâu, luôn là phải tiếp nhiều nhiệm vụ một chút để tích lũy kinh nghiệm.”

Tôi phất tay, hạ định luận: “Đại ca anh mới tốt nhiệp trung học đã đi làm lính đánh thuê, bây giờ kinh tế trong nhà cũng không có vấn đề, anh đi học đại học trước đi!”

Đại ca khó xử nói: “Anh không có hứng gì với đi học, em học là được rồi.”

“Tri thức chính là sức mạnh! Ca, anh muốn sáng lập đoàn lính đánh thuê, được thôi, nhưng học đại học cho xong trước!”

Anh ấy bất đắc dĩ nói: “Anh muốn làm lính đánh thuê, đâu ra thời gian học đại học.”

Tôi gật đầu, biết anh ấy không thể từ bỏ sự nghiệp lính đánh thuê vừa mới khởi bước để đi học đại học, lùi một bước nói: “Có thể học đại học liên thông, chỉ cần thỉnh thoảng đi học mấy tháng là được, em cũng đã tìm xong cho anh rồi.”

Đại ca rốt cuộc nhíu mày, hiếm khi mang giọng bất mãn nói với em trai nhà mình: “Tiểu Vũ, đây là cuộc sống của anh, anh có thể tự quyết định mình muốn làm cái gì.”

Tôi không thèm ngó ngàng tới anh ấy, lấy ra một phần tư liệu nhập học, nói: “Học viện Chỉ Huy Tham Mưu Liên Hợp, em nhờ các mối quan hệ bạn bè trước kia của ba, khó khăn lắm mới có thể ghi danh cho anh học hệ chỉ huy tham mưu trung cấp, nếu như thành tích tốt, nửa đường rồi nghĩ biện pháp, hẳn là có thể lên được ban cao cấp.”

Tôi nỗ lực suy nghĩ, trong đầu hiện lên một đống danh sánh liên lạc với bạn bè của ba, rồi lại ngẫm xem danh sách liên lạc với bạn bè của mẹ, cảm thấy hẳn là không có vấn đề, vấn đề duy nhất bây giờ là thành tích của ca ca phải đủ tốt, chung quy không thể đem 0 điểm đi cửa sau thành 100 điểm, mặc dù ba có một số bạn bè rất thân thiết, thật muốn sửa thành 100 điểm cũng không khó, nhưng nếu có người cố ý tra tìm, cơ suất có vấn đề quá cao, không được!

Đại ca cầm tư liệu nhập học, vừa trừng vào tôi.

Tôi hùng hồn nói: “Muốn sáng lập đoàn lính đánh thuê, tốt xấu gì cũng phải biết chỉ huy chứ? Muốn làm đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, chỉ có năng lực đơn binh tác chiến thì không đủ!”

Đại ca tiếp tục trừng vào tôi, cắn răng nói: “Em năm nay mấy tuổi?”

“Thua anh chín tuổi.” Tôi như chuyện hiển nhiên mà nói.

“Anh năm nay hình như hai mươi.”

Tôi gật đầu một cách thận trọng, nói: “Nếu còn không đi học thì không kịp mất.”

“Không kịp cái gì?”

Tôi nghiêng đầu, không nói được là không kịp cái gì, chỉ đành nói: “Loại học viện tham mưu chỉ huy đó, có thể quen biết rất nhiều người hữu dụng, quen biết sớm thì hữu dụng sớm.”

“Đa trí như quỷ.” Đại ca đỡ trán, nói: “Mẹ luôn hi vọng em giống một đứa trẻ không lo nghĩ hơn.”

Tôi lườm anh ấy một cái, “Nếu như em không lo nghĩ, đại ca anh vẫn có thể ở ba năm trước đã chạy khắp thế giới làm lính đánh thuê sao? Đừng có được voi đòi tiên.”

“Nói cũng phải.” Đại ca cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, nếu như là loại học viện này, vậy anh đi học là được chứ gì, nhưng như thế, trái lại sẽ càng ít về nhà, không có vấn đề gì sao?”

Tôi gật đầu, đây cũng là chuyện hết cách, đại ca chính là ở yên không nổi, huyết thống Cương gia tiêu chuẩn là bên nào nguy hiểm thì chạy bên đó, nghề lính đánh thuê này đối với anh ấy mà nói cứ như là cá gặp nước, nếu như không phải tôi và Thư Quân ở nhà, anh ấy chắc chắn sẽ đi luôn.

Sáng lập đoàn lính đánh thuê cũng sớm đã ở trong dự liệu, bằng không tôi cũng sẽ không tìm cái khoa hệ thế này để anh ấy học, đại ca càng mạnh, đoàn lính đánh thuê của anh ấy càng mạnh, cơ suất xảy ra chuyện cũng thấp hơn.

Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, chuyện lớn là đằng khác. Tôi nhíu mày, từ nhỏ đã không hiểu loại cảm giác cứ nghĩ đến tương lai là sợ hãi này rốt cuộc là chuyện làm sao.

Đại ca thở dài: “Vậy em phải giúp anh chăm sóc Thư Quân nhiều hơn.”

“Còn cần anh nói sao! Quân Quân quan trọng hơn anh nhiều, em sớm đã quyết định xong trường cấp hai và cấp ba cho em nó học, nếu là đại học, phải chờ sau này xem hứng thú của nó là cái gì, rồi mới quyết định phải đi đâu.”

“Ha ha!” Đại ca cười ầm ầm một hồi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thư Vũ em ấy hả, có thể đừng nhọc lòng như thế không?”

“Nếu như anh ngoan ngoãn ở nhà, đi học trường đại học bình thường, sau này trở thành người đi làm tám tiếng, em hẳn là có thể bớt nhọc lòng rất nhiều.”

“… Vậy thì phiền em nhọc lòng nhiều rồi.”

Tôi thở dài nói: “Được rồi, hết cách, ai bảo anh là đại ca em chứ!”

“Ai là đại ca cậu.”

Tôi ngẩn ra.

“Cậu thật sự tỉnh rồi, hay là đang mộng du?”

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn người nói chuyện, cô ta ngồi ở bên cạnh giường, đang nghiêng thân tới, cúi đầu nhìn tôi, nhưng tôi lại nhìn không rõ mặt của cô ta, bởi vì… tiểu thư, ngực của cô thật là cản trở tầm nhìn quá!

Cô ta mặc áo da bó sát không tay, bên hông quấn dây lưng bằng da thuộc và bao súng cùng chất liệu, trông có vẻ là một phụ nữ rất uy, đã có thể trực tiếp mặc bộ đồ này đi đóng phim đánh võ rồi, nữ võ sĩ ngực bự tuyệt đối là vai chính!

Nói đến, ở đây chắc là không phải bộ phim nào đó chứ? Chết rồi lại xuyên việt đến thế giới khác, thậm chí là thế giới trong phim, lấy tình huống ly kì mà tôi từng trải qua mà nói, hình như cũng không phải là chuyện không thể —- nhưng ngàn vạn lần đừng nhá, tôi không muốn rời khỏi đại ca và Thư Quân đâu!

Tôi giãy dụa muốn xem xem mình rốt cuộc có còn là Cương Thư Vũ hay không.

“Đừng cử động loạn, cậu bị thương rất nặng.” Người phụ nữ nhíu mày nói: “Nếu không phải thiết bị y liệu nhà chúng tôi tốt, bác sĩ gia đình cũng có cách tiến hành ca phẫu thuật lớn, cậu thật sự chết chắc rồi.”

Vì sao thiết bị y liệu nhà cô tốt đến mức ngay cả bác sĩ gia đình cũng có thể tiến hành ca phẫu thuật lớn, ngài rốt cuộc là vị nào vậy?

“Đây là thành phố Trung Quan sao?” Tôi cầu khắp thần phật, nhất định phải là thế giới ban đầu, cho dù thế giới mới có tốt làm sao, đều tuyệt đối không tốt bằng đại ca và Thư Quân!

May thay, người phụ nữ “ừ” một tiếng khẳng định, tôi thở phào một hơi lớn, sau khi thả lỏng là lập tức nằm thẳng, bởi vì ngực thực sự đau như lửa đốt, không còn hơi sức để tiếp tục giãy dụa.

Người phụ nữ bực mình nói: “Cậu bị gãy tám cái xương xườn, cái không gãy ít nhiều cũng có vết nứt, vậy mà còn dám cử động loạn? Không muốn sống nữa sao? Muốn chết thì nói một tiếng, một viên đạn đưa cậu lên đường.”

Tôi nằm yên không dám nhúc nhích.

Người phụ nữ lần nữa ngồi xuống bên giường, tôi lúc này mới không còn “trở ngại” để nhìn rõ mặt của cô ta.

Tóc của cô ta rất dài, nhưng cột thành đuôi ngựa cao, trông lên vẫn hết sức gọn gàng, vừa nhìn qua điều đầu tiên chú ý thấy là đôi mày kiếm đậm của cô ta, rất là anh khí, phía dưới là sống mũi dài phối hợp với bờ môi mỏng đỏ mọng, thật là một người phụ nữ thật tuấn tú!

Nói phụ nữ tuấn tú thì có hơi lạ, nhưng tôi thật sự kiếm không ra từ thích hợp hơn, đây chính là một người phụ nữ vừa tuấn vừa khốc, nếu như chỉ nhìn phần mặt, nói cô ta là đàn ông có ngũ quan hơi thanh tú một chút cũng có người tin đi! Nhưng phối hợp với bộ ngực bự kia thì không ai tin rồi, bộ ngực này còn bự hơn cả Bách Hợp, rốt cuộc là G-cup hay là lớn hơn một cỡ?

Người phụ nữ vỗ mạnh vào đầu tôi một cái, giận dữ nói: “Làm gì nhìn ngực tôi hoài, muốn ăn đạn hả?”

Đau quá, đau quá! Đầu muốn vỡ rồi, lực tay của người phụ nữ này thật lớn. Tôi rưng rưng nước mắt, thật sự không phải cố ý, ai bảo chúng nổi bần bật như thế, cũng không biết vì sao ánh mắt cứ phiêu về bên đó, đây khẳng định là tại Cương Thư Vũ, đừng quá khắt khe với thanh thiếu niên đang độ mười tám tuổi chứ!

“Chẳng qua chỉ là hai khối thịt, có cái gì hay mà nhìn.” Người phụ nữ lẩm bẩm vài tiếng, cũng không có đánh đầu tôi nữa, thái độ vẫn coi như là thân thiện mà hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Cương…” Tôi đột ngột dừng lại, sửa thành: “Cứ gọi tôi là tiểu Vũ, mọi người đều gọi tôi như thế.”

Tiểu đội lính đánh thuê đến xâm phạm trước kia chỉ nghe thấy cái họ “Cương” này đã lập tức đoán ra tôi là em trai của Cương Thư Thiên, còn bởi thế bắt tôi làm con tin, hiện giờ mình bị thương nặng như vầy, phải càng thêm cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho người khác nguy hại đến nhóm đại ca.

“Tôi là Cận Phượng.” Người phụ nữ dứt khoát nói xong, rồi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Cái tên tiểu Vũ này thực sự rất thích hợp với cậu, cậu trông có vẻ là một gã yếu đuối giống như sợi lông vũ.”

“… Là Vũ trong vũ trụ.”

Cận Phượng không để tâm lắm mà gật đầu, cứ như thế nhìn tôi, tôi cũng không hỏi cô ta đang nhìn cái gì —- thừa thãi, đương nhiên là đang nhìn khuôn mặt này của Cương Thư Vũ, còn cần hỏi sao?

Bị nhìn chằm chằm, tôi có chút ngượng ngùng mà cảm ơn: “Um… cảm ơn cô đã cứu tôi.”

Cận Phượng nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, nói: “Cảm ơn cái mặt cậu đi.”

Tôi cảm ơn rồi.

“Với tướng mạo này của cậu, sao không đi làm minh tinh?” Cô ta nói đến đây, tạm ngừng một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Chắc là chưa ra mắt nhỉ? Tôi cũng không rành lắm đối với mấy tiểu minh tinh kia.”

“Không có, tôi vừa mới thi xong đại học, không ngờ thế giới đã thành thế này rồi.”

Tôi nỗ lực ra vẻ xót xa chán nản ủ rũ, suy nghĩ thanh thiếu niên mười tám tuổi gặp phải ngày tận thế sẽ trở nên thế nào, nhưng nghĩ làm sao cũng không ra, thanh thiếu niên ở mười năm tận thế không có giá trị tham khảo, mà từ sau khi sống lại đến nay, tôi cũng chưa gặp qua thanh thiếu niên bình thường nào, tên Lục Nhân Kiệt kia là thanh thiếu niên không sai, đáng tiếc hắn không bình thường.

Cận Phượng xoa xoa tóc của tôi, hại tôi bất cẩn nhớ đến đại ca, bây giờ bọn họ nhất định rất lo lắng cho tôi, không biết ở đây cách nhà rốt cuộc có bao xa, tốc độ bay của hoa thi điểu rất nhanh, bọn đại ca khẳng định đuổi không kịp, bây giờ có khi đang bận tìm tôi khắp nơi, nhưng tình trạng của tôi ngay cả xuống giường cũng không nổi, tạm thời không thể khôi phục chiến lực, ở đây vừa lại là thành phố Trung Quan, là khu thành thị nguy hiểm…

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy càng kỳ lạ, vội vàng nhìn xung quanh, căn phòng này rất lớn, lớn hơn nhiều so với của chúng tôi, bày biện lại hết sức đơn giản, phối màu cũng chủ yếu là đen trắng, phong cách rất giống phòng của đại ca, nhưng trọng điểm là không hề có một chút dáng vẻ đổ nát nào cho giống tận thế, mà là một căn phòng trang trí đơn giản thoáng đãng.

“Đây là đâu?” Tôi ngơ ngác, mình rốt cuộc đã được ai cứu vậy hả?

“Phòng của tôi.” Cận Phượng trả lời đơn giản.

Có chút kinh ngạc, căn phòng này nhìn cứ như của đại ca nhà tôi, kết quả vậy mà là phòng của cô? Được thôi, ai bảo cô vừa suất vừa ngầu như thế, căn phòng này là của cô cũng không lạ.

“Phạm vi có thể lớn hơn một chút không?”

“Cao ốc văn phòng của nhà tôi.”

“…” Tôi đành hỏi “cụ thể và chi tiết” hơn: “Đây là chỗ nào của thành Trung Quan?”

“Khu đại lộ phía Bắc.”

Tôi nhíu mày. Khu đại lộ phía Bắc? Nguy rồi, không có ấn tượng, trước kia bởi vì không định đi xa, cho nên chỉ nghiên cứu bản đồ gần nhà, vẫn chưa bắt đầu xem đường xá của thành phố Trung Quan.

Nhìn hướng Cận Phượng, thấy cô ta mang ánh mắt hứng thú, tôi càng cả kinh, vội vàng dùng giọng e dè hỏi: “Xin hỏi có bản đồ không? Tôi muốn biết mình đã bị chim mang đi bao xa.”

Cận Phượng tùy ý gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, cô ta cứ luôn nhìn vào mặt của tôi, nhưng thái độ quang minh chính đại như thế, không mang một chút bất lương nào, giống như cô ta chỉ là đang ngắm nghía người mẫu trên tạp chí, hơn nữa chỉ là nhìn mà không động tay động chân, đây lại khiến tôi an tâm.

“Tôi đi lấy bản đồ, thuận tiện mang cho cậu chút gì đó để ăn.” Nói xong, cô ta lại nghiêng người tới gần, ghé vào bên tai tôi nói: “Giả vờ làm bé con đáng thương giống lắm, đáng tiếc thứ mở miệng xin không phải đồ ăn nhưng lại là bản đồ, cậu nói xem làm sao mà bé con đáng thương sau khi trọng thương tỉnh lại, thứ đầu tiên muốn có là bản đồ mà không phải đồ ăn?”

“…”

Kỹ thuật diễn một lần nữa được nghiệm chứng là 0 điểm, nhưng toàn thân bị thương lại ở nơi xa lạ, mình chung quy không thể nhảy lên trở thành đại nam nhân, ngoại trừ diễn bé con đáng thương, còn có thể làm sao đây?

Tôi đành dùng ánh mắt vô tội nhìn Cận Phượng, cho dù không có kỹ thuật diễn, tốt xấu gì cũng có bộ mặt, làm bình hoa chắc là đủ rồi chứ?

Cô ta cười một tiếng, không bình luận kỹ thuật diễn của tôi nữa, chỉ là vươn tay vỗ vỗ vào mặt của tôi, rồi đứng lên đi về phía cửa phòng.

Tôi muốn vươn tay sờ cái mặt hết sức uy lực, không dám tin bộ mặt này ở trong đánh đấu vậy mà không có bị tổn thương đến mức không thể gặp người, vẫn có thể cứu lấy một mạng của mình, xem ra vận khí của Cương gia không có tệ như thế… Ư, tay đau quá, tốt hơn là đừng sờ.

Quay đầu nhìn về phía Cận Phượng, sau khi có chút cự ly mới nhìn thấy rõ toàn thân của cô ta, người phụ nữ này thật là thon dài, chiều cao chắc phải tới mét bảy mấy, thân dưới mặc quần ống túm, chân đi giày bốt da, đôi chân dài đến kinh người, bất giác nhìn về phía phần mông, cặp mông này trái lại không nở nang như phần ngực, mà rất xinh xắn, vừa chắc vừa đẹp, chùm đuôi ngựa kia còn tùy theo động tác mà đung đưa trên đầu…

Cận Phượng đột nhiên quay người qua, tôi khựng lại, lập tức thu hồi ánh mắt, cô ta cười như không cười mà nhìn sang, không biết có phát hiện tôi đang nhìn lén mông của cô ta không?

“Nếu như có người nói cậu là người đàn ông của tôi, thì cứ nhận đi, với khuôn mặt của cậu, nếu như không có người bảo kê… Ừm, tôi nghĩ bản thân cậu cũng hiểu.”

Tôi khốn khổ mà gật đầu.

Cận Phượng đi ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa, tôi liếc bên ngoài một cái, không có ai trông coi, xem ra tôi không phải bị cầm tù… có lẽ đối phương cảm thấy thương thế của tôi căn bản không cần người trông coi, còn nếu là bỏ mặc, có khi mình đã chết rồi.

Tôi bắt đầu thừa dịp kiểm tra thương thế, vừa kiểm tra, mặt liền tối sầm, thảo nào bên ngoài không có người canh, nếu là người bình thường bị thương như vầy, một tháng cũng đừng mơ xuống giường, làm sao có khả năng đào tẩu, cũng khó trách Cận Phượng không tin tôi là một bé con đáng thương, vừa rồi nên nói một câu thì kêu đau ba lần mới phù hợp hình tượng của bé con đáng thương.

Cho dù là tôi, ít nhất phải dưỡng năm ngày mới có thể xuống giường, nhưng có thể xuống giường thì không đủ, ở đây là khu thành thị, nguy hiểm hơn khu ngoại ô, hơn nữa mình còn là họ Cương, mức độ nguy hiểm có thể phải gấp ba lần, không dưỡng thương đến bảy, tám phần sợ rằng đi không ra khỏi thành thị.

Mặc dù hận không thể lập tức trở về bên cạnh Thư Quân và đại ca, nhưng khởi hành quá sớm chỉ sẽ hại chết mình.

Nếu như đại ca ở đây thì tốt rồi, có năng lực trị liệu của anh ấy, thời gian liệu thương ít nhất có thể rút ngắn hơn một nửa, nhưng nói đi thì nói lại, nếu như có đại ca, tôi cứ nằm thật thoải mái là được, cần gì lo lắng thời gian liệu thương!

Ài, mà thôi, trong nhà có đại ca, năng lực lôi điện của Thư Quân xuất thần nhập hóa, tố chất siêu việt của đoàn lính đánh thuê, dị năng gần đây cũng tiến triển không tệ, còn có một đống vũ khí, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề, nghĩ làm sao cũng là vấn đề bên tôi lớn hơn nhiều, vẫn là lo cho thương thế của mình đi, nhóm đại ca sẽ không sao.

Tôi nỗ lực suy nghĩ nên làm thế nào, đúng rồi, nếu có tiến hóa kết tinh, cũng có thể khiến thương khỏi nhanh hơn.

Sờ sờ ngực, không ngoài dự liệu, bình băng tinh đựng kết tinh đã biến mất rồi, nhưng tôi không hoài nghi liệu có phải là bị lấy đi hay không, trận đấu kịch liệt như thế ngay cả miếng băng hộ tâm cũng bị đánh vỡ, độ cứng của cái bình nhỏ bằng băng tinh còn không bằng băng thương, có thể sống sót mới là kỳ quái.

Nhìn trần nhà, tôi suy nghĩ trước khi ngất đi, từng nhìn thấy trên tay Cận Phượng bốc lửa, đó thế nhưng không phải chỉ như cái hộp quẹt hơi lớn một chút, tôi có thể cảm giác thấy cường độ năng lượng đó có lực sát thương thực tế, mặc dù hẳn là chưa đến cấp một, nhưng sợ rằng đã hơn lính đánh thuê nhà tôi rồi.

Cho nên, nhóm người này rốt cuộc có biết tồn tại của kết tinh tiến hóa hay không?

Trong lúc suy nghĩ, có người đi vào, nhưng không phải Cận Phượng, mà là một người đàn ông, đối phương để cái khay bên cạnh giường, nhìn mặt tôi mấy lần, thần sắc đầy ái muội, có lẽ còn cò một chút… khinh thường?

Tôi không dám khoe kỹ thuật diễn 0 điểm của mình nữa, chỉ là hơi cảnh giới nhìn đối phương.

“Chậc, công tử bột.” Đối phương thấp giọng lầm bầm, sau đó lại đi ra ngoài. (Công tử bột: tiểu bạch kiểm)

Tôi trầm mặc không nói, nhìn cửa phòng không còn động tĩnh, lập tức cầm lấy bản đồ để xem.

Vừa nhìn, mày nhíu đến có thể kẹp chết muỗi, khu đại lộ phía Bắc đúng như cái tên chính là ở phía Bắc Trung Quan, nhưng nhà chúng tôi lại ở phía Đông hơi lệch hướng Nam, mặc dù đây vẫn tốt hơn nhiều so với ở góc đối diện, sau khi thể nghiệm vận khí của người Cương gia, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý ở đây cách nhà có thể sẽ là ở phía ngược lại, bây giờ nhìn xong thì tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần phải vượt qua một phần ba thành phố Trung Quan.

Nếu lái xe trực tiếp xuyên qua thành thị mà không có trở ngại, khoảng chừng cần một tiếng, nhưng bây giờ muốn xuyên qua thành thị đầy là dị vật có khả năng cả đời cũng đến không được mục tiêu, huống hồ đại ca sớm đã nói, lúc đó bọn họ căn bản không cách nào lái xe rời khỏi thành thị, bởi vì trên đường toàn bị xe chắn lối, tình trạng bây giờ hẳn là sẽ càng tệ hơn lúc trước.

Một con đường khác là trực tiếp rời khỏi thành thị, từ bên ngoài vòng trở lại, mặc dù lộ trình sẽ xa hơn rất nhiều, nhưng hẳn là an toàn hơn.

Lặng lẽ ghi nhớ hai tuyến đường vào trong đầu, tôi cất lại bản đồ, dùng ống hút uống chút nước, nhưng không động vào đồ ăn khác, tình trạng hiện giờ của tôi không cách nào tự mình với tay ăn, mặc dù Cận Phượng nói tôi giả vờ đáng thương, nhưng tin rằng cô ta cũng không biết tôi xác thực có bao nhiêu mạnh —- hiện giờ bị thương thành thế này cũng không mạnh được rồi.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện cao giọng, không phải rõ lắm, dù sao cửa phòng đang đóng, cách âm ở đây hình như cũng không tệ, tôi chỉ có thể nỗ lực vươn dài lỗ tai.

Mặc dù mình không phải phát triển theo hướng cường hóa cơ thể, nhưng sau khi trải qua màn sương đen, loài người… Không, nên nói là tố chất của tất cả sinh vật xác thực đã tiến một bước lớn, trải qua càng nhiều lần càng cường hãn, nhưng cùng lúc bản thân biến mạnh, người khác cũng đang mạnh hơn, bước tiến chỉ cần chậm một chút là sẽ bị thế giới đào thải, cái đào thải này thế nhưng là đào thải chân chân chính chính, ngay cả toàn thây cũng không có, sẽ bị ăn sạch sẽ triệt để.

Ngoài ra, ăn nhiều tiến hóa kết tinh, chẳng những sẽ cao hơn sẽ đẹp hơn còn sẽ thi được một trăm điểm —- phía trên là nói đùa đấy, tóm lại là cho dù không phải loại hình cường hóa cơ thể, thân thể cũng sẽ mạnh hơn theo hướng toàn diện, nếu không tôi làm sao có thể luyện mấy tháng đã có thân thủ tốt hơn so với những lính đánh thuê, những người cũng đã trải qua sương đen như tôi chứ, cho dù có loại tri thức đó, thân thể cũng theo không nổi.

Nói nhảm cả đống, tóm lại mà nói, tôi kéo nhọn lỗ tai vẫn là có thể nghe thấy tiếng nói chuyện cao giọng bên ngoài, người bây giờ vẫn chưa ý thức được điều “tất cả đều mạnh hơn” này, bọn họ chắc là cho rằng tôi ở trong phòng nghe không thấy, nếu như tôi không ăn nhiều kết tinh tiến hóa như thế, đúng là nghe không rõ thật, đáng tiếc tôi từ khi tận thế mới bắt đầu đã ăn kết tinh như ăn cơm rồi.

“Tỷ, chị đừng nói là thật sự nhìn trúng cái tên công tử bột đó đấy nhé?”

Công tử bột này tám phần là chỉ tôi đi? Trực tiếp nhảy qua bé con đáng thương thành công tử bột rồi, cũng tốt, bé con đáng thương chưa chắc có người cần, công tử bột phần lớn là có người muốn.

“Cậu ta tên là tiểu Vũ.” Đây hẳn là giọng của Cận Phượng.

“Ai cần biết cái gã đó tên là gì! Cậu ta chính là một tên công tử bột vô dụng!”

“Tiểu Nguyệt, em thật là càng ngày càng thô lỗ rồi.” Mặc dù Cận Phượng nói như vậy, nhưng giọng điệu theo tôi nghe thấy thì không phải là không vui, “Ngay cả người không thường ở nhà như ca cũng nói em đã thay đổi rất nhiều.”

“Em, em chỉ là…” Giọng của tiểu Nguyệt nhỏ dần, hại tôi nghe không rõ lắm, đành phải tập trung chú ý lắng nghe hơn, “Em chỉ là lo cho chị mà thôi.”

Cận Phượng mang giọng cười nói: “Chị không nói em như vậy là không tốt, từ nhỏ thân thể em đã kém, mẹ bảo dưỡng em đến mức em giống như là một đóa hoa trắng bé nhỏ, chị cũng làm biếng nói chuyện với em, không ngờ sau khi trận sương kia đi qua, em liền trở nên thô lỗ như vậy, trái lại là một cái thu hoạch bất ngờ.”

“Em chỉ là mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ mình trước kia như thế nào, quên em lúc đó đi, em bây giờ mới là em!”

… Từ lúc nào ngay cả mất trí nhớ cũng trở thành đại trà rồi? Chưa từng nghe nói sương đen kia sẽ khiến người mất trí nhớ à!

“Được.” Cận Phượng biếng nhác nói: “Dù sao chị cũng cảm thấy em như vầy tốt hơn, chẳng qua em ở trước mặt mẹ nhớ phải giả vờ, em biết bà ấy rất không quen với tính cách em hiện giờ, luôn nói em không phải em nữa.”

“Đó không quan trọng!” Tiểu Nguyệt mất kiên nhẫn nói: “Tỷ, chị ném cái tên công tử bột kia đi cho rồi! Em chẳng phải đã nói, chị nhất định phải cùng một chỗ với Cương Thư Thiên sao?”

Bất thình lình nghe thấy tên của đại ca, cảm giác thật là vi diệu, chẳng lẽ tiểu Nguyệt kia quen biết đại ca nhà tôi, còn muốn giới thiệu chị gái mình cho đại ca nhà tôi? Tôi không thể không nói, cô ta thật là tinh mắt!

Chẳng qua, thật ra tôi cũng không tệ đâu nhá, đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi chua chua.

Cận Phượng khó chịu nói: “Chị ngay cả thấy cũng chưa từng thấy Cương Thư Thiên kia, làm sao cùng một chỗ?”

Cận Tiểu Nguyệt sốt ruột nói: “Sau này nhất định sẽ gặp được, đại ca nói anh ta sống ở gần đây mà thôi, tỷ, chị phải biết rằng, đó thế nhưng là Băng Hoàng Cương Thư Thiên đấy!”

Cái gì?

Tôi như bị sét đánh.

Cận Phượng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lại là giấc mộng của em sao?”

“Không sai!” Tiểu Nguyệt hưng phấn nói: “Chúng ta đã có Lôi Thần Cận Triển rồi, chỉ cần có thêm Băng Hoàng Cương Thư Thiên, tuyệt đối có thể xưng bá thế giới! Cho nên, chị giỡn chơi với cái tên công tử bột kia là được rồi, ngàn vạn lần đừng ngu ngốc nghĩ đến ở chung một chỗ với hắn, cái tên chỉ ăn cơm mềm như hắn căn bản là vô dụng.”

Lôi Thần… Cận Triển… phải chứ? “Cận” xác thực là một cái họ rất hiếm, mặc dù vẫn là nhớ không ra, nhưng cái tên này nghe lên rất quen tai, có lẽ thật sự đúng là cái tên này.

“Tiểu Vũ hẳn là không có yếu như thế, cậu ta bị thương nặng như vậy mà cũng không rên, mạnh hơn so với rất nhiều người rồi.” Cận Phượng không hề gì mà nói: “Hơn nữa cho dù cậu ta ăn cơm mềm thì có làm sao? Dù gì chị cũng có năng lực cho cậu ấy ăn no.”

Tiểu Nguyệt này luôn miệng nói “ăn cơm mềm”, “công tử bột”, nếu như tôi thật sự là đàn ông, sợ rằng sớm đã nổi giận lôi đình rồi, may mà bên trong là nữ, không có người phụ nữ nào sẽ tức giận khi được nói xinh đẹp, muốn làm công tử bột cũng phải có cái mặt ăn được!

“Tỷ, Cương Thư Thiên tuyệt đối tốt hơn hắn gấp một trăm lần! Không dễ gì ca quen biết Băng Hoàng, cơ hội này phải nắm cho chắc!”

Băng Hoàng Cương Thư Thiên, thật đúng là tìm kiếm mỏi mòn không thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra —- Nhưng đại ca rõ ràng là bổ sư mà!

Tôi nhíu chặt mày, tiểu Nguyệt này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ đây cũng là một loại dị năng? Dị năng trước giờ rất đa dạng, có loại năng lực giấc mơ dự báo này cũng không phải không thể, nhưng đại ca rõ ràng là bổ sư, giấc mơ dự báo của cô ta rốt cuộc có chuẩn hay không? Chẳng qua, cô ta cũng đã nói ra được Lôi Thần và Băng Hoàng rồi…

“Người ở đâu cũng không biết, làm sao nắm chắc? Hơn nữa nghe đại ca nói đến người này, đó chính là một đại nam nhân, chị không có hứng với loại đó.”

Chẳng trách tôi lại nằm ở trên giường của cô, không có hứng với đại nam nhân, vậy là thích tiểu nam nhân đi?

“Đương nhiên là đại nam nhân.” Cận Tiểu Nguyệt cắn răng nói: “Anh ta thế nhưng là Băng Hoàng Cương Thư Thiên!”

“Nói đến Băng Hoàng, hồi đó em chẳng phải nói mơ thấy anh ta ở Băng Châu sao? Kết quả đại ca nói anh ta ở ngay Mai Châu, có lẽ giấc mơ của em cũng không chuẩn cho lắm.”

Tôi không nhịn được gật đầu phụ họa, đã nói mà, đại ca rõ ràng là bổ sư, làm sao sẽ trở thành Băng Hoàng chứ?

Cận Tiểu Nguyệt vậy mà dùng giọng con gái rống lên: “Em tuyệt đối không sai, Băng Hoàng Cương Thư Thiên, Lôi Thần Cận Triển, Hỏa Vương Dibert, ba người này là cường giả đỉnh nhọn của loài người!”

Vậy mà biết luôn cả chuyện cường giả đỉnh nhọn? Tên của Hỏa Vương cũng đã ra rồi, giấc mơ dự báo này lại có thể biết toàn diện đến thế? Bây giờ tận thế chỉ mới bắt đầu, dị năng của cô ta đã có thể biết nhiều chuyện như vậy, đây không chỉ là nghịch thiên, căn bản thành thần luôn rồi!

Tiểu Nguyệt này, tiểu Nguyệt “mất trí nhớ”, có lẽ… cũng giống như tôi?

“Nhưng Cương Thư Thiên xác thực ở Mai Châu, ca cũng đã nói rồi, cái ngày sương đen đến, chính Cương Thư Thiên và anh ấy đã mua quân hỏa.”

Bình tĩnh suy nghĩ, đại ca đúng là đang ở đây, nhưng nếu như không phải người sống lại là tôi đây đòi anh ấy trở về bằng được, anh ấy lúc này sợ rằng đang ở Băng Châu, giống như lời tiểu Nguyệt nói.

Chẳng qua, năng lực của đại ca cũng không phải băng, mà là trị liệu —- Khoan đã, nói đến cùng, đại ca sở dĩ có năng lực trị liệu tám chín phần mười là bởi vì quá muốn trị lành cho em trai nhà mình, nếu như anh ấy không có trở về Mai Châu, thì cũng không cần trị liệu tôi nữa, lúc đó, ai nói dị năng của anh ấy không thể là băng đây?

Tôi đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh.

Không sai, Cận Tiểu Nguyệt này căn bản không có năng lực giấc mơ dự báo, tám phần là giống như tôi, đều đã sống lại lần nữa, không biết cô ta là cư dân ở đâu, có lẽ là cư dân ở cái thế giới kia của tôi, cái gọi là thế giới song song quá phức tạp, tôi không hiểu.

Tiểu Nguyệt như chém đinh chặt sắt mà nói: “Mặc kệ Cương Thư Thiên ở châu nào, dù sao tương lai anh ta cũng sẽ trở thành Băng Hoàng, chúng ta phải túm chắc anh ta mới được!”

Nghe thấy vậy, đầu của tôi còn đau hơn ngực.

Loài người chỉ có ba cường giả đỉnh nhọn, một vị trong đó bị con bướm nhỏ là tôi vỗ cánh quạt đi mất? (search “hiệu ứng cánh bướm” để biết thêm chi tiết)

Tức thì cảm thấy áp lực rất lớn, mình phải mạnh đến có thể gánh vác chỗ khuyết của Băng Hoàng mới được, bằng không loài người nói không chừng sẽ chỉ còn lại hai cường giả đỉnh nhọn, vậy tôi chẳng phải sẽ trở thành tội nhân lịch sử —- Không, đây nói làm sao cũng là tội nhân tương lai.

Cận Phượng nhàn nhạt nói: “Nếu như ca và Cương Thư Thiên lần lượt là Lôi Thần và Băng Hoàng, vậy chúng ta càng không thể liên hợp cùng với nhau, trong một đoàn đội chỉ có thể có một cái đầu.”

“Chỉ cần chị trở thành người phụ nữ của Cương Thư Thiên, vậy sẽ không còn vấn đề nữa!”

Tôi nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nói không ra vì sao.

Bên ngoài im lặng một hồi, Cận Phượng mới mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt em trở nên thô lỗ là chuyện tốt, nhưng thô lỗ đến mức đem chị ruột đi làm quân bài, đó thì không tốt được rồi.”

“… Xin lỗi, em, em chỉ là quá lo lắng tương lai thôi.”

Cận Phượng “ừ” một tiếng, không yên tâm căn dặn: “Ở trước mặt mẹ nhớ ngụy trang cho kỹ, tránh cho mẹ nhìn thấy em là khóc, ca sẽ không vui.”

“Được.” Tiểu Nguyệt không cam tâm mà nói.

Bên ngoài lại an tĩnh, nhưng không bao lâu sau, Cận Phượng liền đẩy cửa đi vào.

“Tôi tưởng rằng cô định ở bên ngoài nói đến sáng mai.” Tôi vô cùng đáng thương mà nhìn cô ta, rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Tôi đói quá.”

Cận Phượng cười cười, ngồi ở bên cạnh giường, cầm lấy cái chén rồi đút cho tôi từng muỗng, trong chén là cháo, trộn lẫn với một ít vị thịt, sau khi để một lúc đã trở nên ấm, hết sức vừa miệng.

Sau khi ăn no uống đủ, tôi thở dài thỏa mãn, nhìn Cận Phượng bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Cô vì sao tốt với tôi như thế?”

Cho dù nể tình khuôn mặt này, cũng không cần thiết đích thân đút cho tôi ăn đi, em gái của Lôi Thần Cận Triển đấy! Tôi thực sự gánh không nổi đâu!

Cận Phượng cười cười nói: “Cậu là người đàn ông của tôi, không chiều cậu thì chiều ai?”

Ực, ngài chắc sẽ không có sở thích ra tay với kẻ bệnh tật chứ?

Đại khái là nhìn thấy tôi trừng vào cô ta, Cận Phượng bật cười, rồi lại xoa xoa tóc của tôi, thiệt tình, đừng có xoa nữa, sẽ hại tôi nhớ tới nhóm đại ca, tôi lo lắm!

“Đừng lo lắng, tôi sẽ theo đuổi cậu từng bước một.”

Theo, theo đuổi tôi? Được thôi, với khuôn mặt của Cương Thư Vũ, bị theo đuổi ngược cũng không phải lần đầu, trước kia còn được hoa khôi theo đuổi nữa kìa! Có điều so với em gái của Lôi Thần, hoa khôi thua chắc rồi, Cương Thư Vũ khuôn mặt này của cậu uy quá rồi đấy.

Cận Phượng ung dung cầm lấy trái cây tráng miệng, đó là một quả táo, sau đó rút ra một con dao nhỏ to bằng lòng bàn tay, bắt đầu gọt vỏ táo, vỏ táo được gọt mỏng đến có thể nhìn xuyên, gọt từ đầu đến đuôi, vỏ được tạo thành một đường dài hoàn hảo không hề bị đứt.

Nhưng so với vỏ, tôi càng để ý bản thể quả táo kia hơn, vì sao bây giờ vẫn còn có táo? Chẳng lẽ nhà cô có vườn táo sao?

Cô ta thong thả nói: “Tôi sẽ không bắt buộc cậu kết hôn với tôi.”

Kết, kết hôn? Tiểu thư, chúng ta mới quen biết một ngày, đây là kết hôn tốc độ ánh sáng chắc?

Chẳng qua, nghe thấy hai chữ “kết hôn”, tôi an tâm hơn, ở tận thế vẫn có thể nghĩ đến hai chữ “kết hôn” này, chính là rất có tiết tháo rồi! Xem ra không cần lo lắng sẽ bị OOXX, thật là một tin tức tốt… nhỉ?

Không nhịn được liếc bộ ngực của Cận Phượng một cái, sau đó bị người ta phát hiện, trên đầu lại chịu một quyền.

Tôi kháng nghị: “Đừng đánh đầu tôi, sẽ bị ngu mất!”

“Được, xương sườn bị gãy, xương tay bị gãy, xương chân bị gãy, cậu chọn một nơi để chịu đánh đi.”

“… Vẫn là đánh đầu vậy.”

Cận Phượng bật cười, giơ tay lên, lúc tôi đang sẵn sàng chịu đánh, cô ta lại xoa xoa đầu của tôi, nói: “Nếu như cậu đồng ý kết hôn, trở thành ông xã nhỏ của tôi, vậy thì cho cậu xem thoải mái, đâu cũng không bị đánh nữa, thế nào?”

Khoan đã, đáng lẽ là đồng ý hẹn hò với cô chứ, làm sao “hấp” một tiếng đã trực tiếp nhảy tới “kết hôn” rồi?

Tôi nhìn thử Cận Phượng, vẻ mặt của cô ta khá nghiêm túc, trông lên vậy mà không phải nói đùa, đành liều đến cùng nói: “Đây quá nhanh rồi, chúng ta có thể tìm hiểu đối phương kỹ hơn một chút rồi nói sau được không?”

May thay, Cận Phượng chỉ là gật đầu tùy hứng.

Tôi quan sát một hồi, Cận Phượng an tĩnh gọt táo thành từng miếng nhỏ, xem ra thật sự không có tức giận, tôi lúc này mới cả gan hỏi: “Cận Phượng tiểu thư, có thể hỏi cô một vấn đề không?”

“Gọi tôi là Phượng được rồi, hỏi đi.”

“Ồ, được.” Tôi biết điều mà sửa miệng nói: “Phượng, cô đã thấy tôi từ con chim rớt xuống, vậy có chú ý thấy sau đó con chim đỏ kia bay về hướng nào không?”

Tôi có chút lo lắng hoa thi điểu sẽ trở lại tìm nhóm đại ca, mặc dù bớt đi bầy chim trợ giúp, nhóm đại ca hẳn là có cách đối phó với một mình con hoa thi điểu cấp một, nhưng vẫn không nhịn được lo âu.

Cận Phượng gọt quả táo thành từng khối nhỏ, đút tôi ăn một miếng rồi mới nói: “Không có bay đi, bị chúng tôi đánh rớt rồi.”

“Làm thế nào đánh rớt?” Tôi chấn động, chẳng lẽ Lôi Thần đã học được bay rồi? Có uy như thế không?

“Cho nổ bằng ba khẩu Barrett.”

… Người so với người chỉ muốn chết.

Tôi buồn bực, xem ra giai đoạn này, Lôi Thần xoay sở tốt hơn Băng Hoàng, đột nhiên cảm thấy không vui, đại ca nhà tôi đáng lẽ phải là mạnh nhất!

Không đúng, đại ca nếu là ở lại Băng Châu không trở về, vậy sẽ có cả một đoàn lính đánh thuê, dùng Barrett như súng lục cũng không kỳ quái, làm sao cũng sẽ không thua Lôi Thần!

Kết quả bị tôi gọi trở về, mất luôn Barrett, còn mất luôn Băng Hoàng.

“Đang nghĩ gì vậy? Mày nhíu sâu thế.” Cận Phượng vươn tay đè phẳng vùng giữa lông mày của tôi, mình lại cứ thế nhíu mày.

Nghĩ đến cảnh chân tướng bị vạch trần, tôi bị toàn nhân loại sỉ vả.

Mười năm tận thế, loài người có ba cường giả đỉnh nhọn cũng đã sống khổ sở như thế, nếu chỉ còn lại hai, liệu con người còn có đường sống không?

Mà tôi thật sự có thể thay thế đại ca làm Băng Hoàng không?

Không nhịn được sờ sờ ngực, tay rất đau, ngực càng đau hơn, không sờ được gì cả, miếng băng sớm đã vỡ nát biến mất rồi, làm vũ khí thôi mà cũng liên tiếp thất bại, cảm giác khoảng cách của mình với Băng Hoàng giống như là lòng đất với ngoài vũ trụ, tôi không khỏi có chút chán nản.

“Tiểu Vũ.”

Tôi nhìn Cận Phượng.

Cô ta lại xoa đầu của tôi, nói: “Ngủ đi, cậu bị thương quá nặng, tâm tình chắc chắn rất kém, đừng suy nghĩ gì vào lúc này, chỉ sẽ tệ hơn thôi, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tôi nhìn cô ta, nghiêm túc nói: “Thương của tôi phải dưỡng rất lâu.”

Thời nay, không bị thương cũng có thể bị bỏ rơi, huống chi là bị thương nặng.

“Ừ, bác sĩ nói cậu một tháng mới có thể xuống giường, xấp xỉ ba tháng mới có thể hoạt động bình thường, nhưng, tôi nghĩ hẳn là không cần lâu như thế.”

Thảm rồi! Quên mất tồn tại của bác sĩ, lần này nguy to rồi, tốc độ khôi phục của tôi nhất định sẽ lộ tẩy, vốn định nằm hai tuần rồi đào tẩu, bây giờ chắc chắn không được, bác sĩ vừa kiểm tra là sẽ phát hiện điều bất thường ngay!

“Há miệng ra.”

Còn đút à? Đây là đem tôi làm heo để nuôi sao? Tôi nhíu mày nhìn Cận Phượng, trên tay của cô ta cầm một viên tinh thể trong suốt.

Kết tinh tiến hóa.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro