chúng ta bắt đầu lại một lần nữa em nhé 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Tôi rất muốn anh ấy thấy, rất muốn anh ấy rời xa tôi
Cho anh gần em thêm chút nữa

Công ty Beauty Plus

- Cậu đang xem gì đấy?

- Phim mới nhất của Uyển Nhi đấy, người đâu mà đẹp vậy chứ. Nghe nói chị ấy là hoa đã có chủ rồi, tiếc thật.

- Chậu nào may mắn thế?

- Cậu không biết sao? Nghe đồn là người đang hợp tác với chúng ta đó. Là... Hàn tổng.

Cộc cộc...

Hai nhân viên tiếp tân đang nghịch ngợm điện thoại hốt hoảng ngẩng lên.

- Các cô có thể cho tôi vào không? - Người phụ nữ với mái tóc xoăn lượn sóng rủ xuống hai bên vai, đôi môi đỏ nở một nụ cười thân thiện. Đôi tay trắng muốt gỡ cặp kính râm trên mặt.

Hai nhân viên hốt hoảng nhìn vào trong điện thoại rồi lại nhìn cô.

- Uyển Nhi... Cô ấy là Uyển Nhi Trời ơi. Chị ơi em là fan của chị đó, chị cho em xin chữ kí.

Bạch Uyển Nhi sau khi tặng chữ kí cho mọi người dưới tầng thì cũng được đặt cách để bước lên phòng marketing.

Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Cô ấy, đã đến rồi.

Hurray Café

- Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ? - Uyển Nhi vắt chéo chân, đưa tay nguấy cốc café trên bàn.

Mạc Phi Nhi khó hiểu nhìn cô ta. Cô không gọi đồ uống vì không muốn ở lại lâu.

- Tôi không nghĩ cô rảnh rỗi đến đây để hỏi thăm sức khỏe của tôi. Cô có chuyện gì thì nói đi, cô rảnh nhưng tôi thì không...

- Được tôi không thích cái loại phụ nữ dối trá như cô, tôi sẽ nói luôn.

- Cô nên ăn nói tôn trọng tôi một chút. Tôi dù không thể ngồi đây lâu nhưng cũng không muốn mất thời gian để nghe cô chửi bới tôi.

- Cô còn giả vờ cái gì nữa, tôi nói sai sao? Cô giờ có con với người khác rồi lại muốn quay sang quyến rũ Tuấn Thiên à. Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.

- Nếu cô đến đây chỉ để xúc phạm tôi thì xin lỗi tôi không thích nói chuyện với người kém thông minh. - Mạc Phi Nhi lạnh lùng đứng lên.

- Cô dám chửi tôi. Cô dừng lại, tôi cho cô đi chưa? Cô ngồi xuống.

- Cô cũng nghe hiểu cơ à? Cô tưởng tôi còn là Mạc Phi Nhi bốn năm trước sao? Cô nhầm rồi, Mạc Phi Nhi bốn năm trước không phải là con người thật của tôi. Tôi bây giờ không còn cái gì ràng buộc nữa, cô còn muốn dọa tôi cái gì. Bây giờ tôi không liên quan đến Hàn Tuấn Thiên nữa, cô lại muốn gọi anh ấy đến rồi diễn lại màn kịch vớ vẩn năm xưa sao? Nếu đúng thì nói với tôi một tiếng, tôi sẵn lòng diễn tiếp cùng cô. Tôi rất muốn anh ấy thấy, rất muốn anh ấy rời xa tôi.

- Cô bỉ ổi, tôi đâu như cô nói. Cô...

- Tôi sao nào? Thông minh thì tôi nhận. Cô nhìn lại mình đi, cô đang thay đổi giống ai? Mái tóc xoăn dài, cả cách trang điểm nhẹ nhàng này nữa, mùi hoa hồng trên người cô. Chắc cô cũng tốn công nghiên cứu tôi lắm nhỉ. Tôi quên mất cô là diễn viên nhưng cô nên nhớ vai diễn rồi cũng phải kết thúc. Cô nên dừng lại được rồi. Tiện thể mùi hương trên người cô rất khó chịu.

Bạch Uyển Nhi cuối cũng cũng không giữ được bình tĩnh, cô xông lên giựt tóc Phi Nhi. Phi Nhi cũng không yếu thế cô cũng đưa tay giật tóc lại, những ngón tay xinh xắn cũng phát huy công lực.

Phi Nhi tất nhiên sẽ đánh thắng thân hình gầy xơ xác của cô ta. Cô đưa tay giật mái tóc xoăn của Uyển Nhi, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.

- Sao nào, cô muốn tôi hủy đi khuôn mặt chỉnh sửa này không? Một lần, tôi đã cảnh báo cô rồi, cô làm thương tôi một lần nhưng không có lần thứ hai đâu. Vết bỏng đó tôi vẫn còn nhức nhối lắm. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, cô không để yên cho tôi được à? - Phi Nhi đẩy cô ta nằm xuống đất, ngồi lên trên người cô ta rồi đưa tay đánh tới tấp.

- Phi Nhi... dừng lại. - Hàn Tuấn Thiên hốt hoảng chạy vào, anh kéo người cô khỏi người Uyển Nhi. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ tr𝐮𝑦ệ𝔫‎ tại‎ ‎ TrUmT‎ r𝐮𝑦ệ𝔫.V𝔫‎

Khuôn mặt sưng đỏ của Uyển Nhi cũng giàn dụa nước mắt, cô khóc lóc nhìn Tuấn Thiên. Anh thở dài cởi áo ngoài phủ lên mặt Uyển Nhi. Khuôn mặt cô bị Phi Nhi đánh cho biến dạng rồi, nếu anh không kịp không biết cô ấy sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.

- Anh buông ra, tốt lắm. Anh đến rồi thì nhốt con chó điên của anh lại, đừng để nó đi linh tinh rồi sủa cắn người vô tội.

Anh thì ra vẫn bảo vệ cô ta, anh mãi mãi không biết người phụ nữ kia có bao nhiêu ghê tởm.

Mạc Phi Nhi lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

- Tạm biệt Tuấn Thiên. À tạm biệt cả Phi....... Nhi ........"bản ....lỗi".

Hàn Tuấn Thiên đỡ Uyển Nhi ra xe quản lý, anh dặn dò quản lý một chút:

- Mấy ngày nay không được cho cô ấy ra ngoài. Những tin tức cô ấy bị đánh hôm nay mà lộ ra thì anh chuẩn bị mất việc đi...

Nói rồi anh lạnh lùng quay mặt đi. Uyển Nhi cứ ngỡ anh quan tâm mình vội bắt lấy tay anh:

- Tuấn Thiên anh định bỏ mặc em sao? Em bị đánh đến thế này rồi... Con ả đó..

- Câm miệng, tôi không muốn nghe một lời nói giả dối của cô nữa.Cô không được gọi cô ấy như vậy. Cô còn tiếp tục nói tôi không biết mình sẽ làm gì đâu? Vết bỏng? Uyển Nhi tôi nhìn nhầm cô rồi. Tôi giờ mới biết tất cả những gì mẹ tôi nói về cô là đúng. Kết thúc rồi, cô đừng tìm tôi nữa. Tôi đã đưa cô đến ngày hôm nay cũng có thể dìm cô xuống không để lại dấu vết.

Uyển Nhi sững sờ nhìn Tuấn Thiên. Thì ra anh biết rồi... Vậy là anh sẽ bỏ cô sao, cửa ô tô dần đóng lại che dần đi gương mặt giận dữ của Hàn Tuấn Thiên. Đến lúc này cô nhận ra mình đã thực sự đánh mất anh rồi.

Hàn Tuấn Thiên bấm điện thoại gọi cho Phi Nhi, anh liên tục nhận được tiếng tút tút đều đặn.

Cô đi đâu rồi?

Anh nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cô trong quán café, bốn năm trước, khung cảnh có lẽ cùng vậy. Cô bị Uyển Nhi làm bị thương mà anh không hề hay biết lại còn nặng lời với cô. Giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng trách, thấy cô bị bỏng mà cũng không làm rõ nguyên nhân, để cô chịu từ ủy khuất này đến ủy khuất khác. Bạch Uyển Nhi lần này không gọi anh đến, là anh lo cho cô. Anh cũng không biết làm sao nữa, anh sợ cô sẽ làm gì sai với Uyển Nhi. Anh sợ cô sẽ bị người khác nhìn thấy, bị người ta chỉ trỏ hay xấu nhất là bị fan của Uyển Nhi trừng phạt. Anh không muốn cuộc sống của cô bị đảo lộn lần nữa vì những người phụ nữ quanh anh. Nhưng anh cũng cảm thấy may mắn vì lần này mình có mặt. Nếu không thì có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của cô ta, không biết được sự nhẫn tâm của mình bốn năm về trước, không biết được Phi Nhi với cuộc hôn nhân của hai người có bao nhiêu mệt mỏi. Đôi mắt hôm nay cô nhìn anh cũng vậy, cũng có cả giận dữ, có chút trách móc, có chút giễu cợt. Cô thà chết cũng không để lộ chút yếu đuối trước anh, cô cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng chấp nhận tất cả chính vì vậy làm anh càng đau lòng. Anh không thể đi theo cô. Không phải vì anh không muốn mà là anh rất hiểu Uyển Nhi, anh cũng biết nếu để mặc cô ta ở quán thì sẽ rất nhiều việc sẽ phát sinh. Vì thế anh phải tìm một chỗ để đảm bảo cho cô ta không gây chuyện rồi mới đi tìm cô được.

Chương 82: Đám cưới của hai người tôi cũng biết rồi
Hàn Tuấn Thiên lái xe trên mọi góc đường, anh chạy đến công ty, chạy đến nhà mẫu giáo của An An.

- Anh tìm ai vậy? - Lục Quyên kéo người đàn ông đang mặc vét đang ngơ ngác trong đám trẻ nhỏ.

Hàn Tuấn Thiên cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, anh chạy đến:

- Cô giáo cho tôi hỏi An An về chưa?

- À, An An vừa về với mẹ rồi anh...

Câu nói còn chưa buông hết thì người đàn ông lại vội vã rời đi. Lục Quyene ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trái tim vẫn chưa hết rộn ràng. Người đàn ông anh tuấn như vậy, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc...

Hàn Tuấn Thiên bồn chồn nhìn con đường chật kín phía trước, lại tắc đường rồi. Anh sẽ phải mất rất nhiều thời gian để đến chung cư của cô

Lúc anh đỗ xe dưới chung cư cũng đã 9 giờ tối. Chung cư của cô rất xa và đường lại tắc liên tục. Bây giờ không biết An An còn thức không?

Chung cư Innovist's

Rầm...Rầm...

- An An, mở cửa cho chú... An An.

- Phi Nhi, mở cửa ra đi em... Cho anh cơ hội giải thích được không?

- An An.... Phi Nhi...

Phi Nhi lạnh lùng đứng nhìn cánh cửa vì anh mà rung lên bần bật:

- Mẹ, mẹ hay mở cửa cho chú đi...- An An kéo tay năn nỉ cô.

- Con vào phòng đi. Ngoan, nghe lời mẹ.

An An thấy tâm trạng cô không tốt thì cũng ngoan ngoãn vâng lời. Vừa đi vừa ngoái lại dùng ánh mắt cầu xin mẹ.

- Anh về đi. Tôi đã nói với anh rồi. Anh còn làm ồn nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.

- Em mở cửa đi, có gì thì cùng nhau nói chuyện được không? Chuyện của Uyển Nhi...

- Tôi không rảnh nghe chuyện hai người. Đám cưới của hai người tôi cũng biết rồi. Xin anh đừng làm phiền mẹ con tôi nữa được không? Anh tốt nhất nên về với vợ sắp cưới của anh đi.

Phi Nhi cố giữ cho giọng mình không run rẩy. Cô thì ra vẫn chưa chấp nhận được việc anh sẽ đến bên người con gái khác, cô thì ra vẫn đau lòng khi cuối cùng người anh bảo vệ không phải cô. Phi Nhi đưa tay tắt đèn, cô không muốn đau nữa... Xin anh... về đi...

- Phi Nhi, Phi Nhi....

Hàng xóm bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

- Anh bị điên à? Đêm hôm yên lặng để người khác ngủ.

Hàn Tuấn Thiên đứng chờ ở đây đã hai tiếng, Phi Nhi dường như không có ý định cho anh vào. Anh trượt xuống trước cửa nhà cô, anh sẽ chờ, nhất định sẽ chờ em ra mở cửa. Nỗi đau của em bốn năm trước chờ đợi thêm mấy tiếng thôi vẫn chưa là gì.

- Mẹ ơi trời sắp mưa rồi.

An An bất thình lình xuất hiện trước giường cô.

- Con lại đây ngủ với mẹ. Con sợ sấm sét hả. - Phi Nhi vẫn chưa ngủ, cô thực ra cũng lo lắng không biết anh đã đi chưa. Trong lòng rất muốn đi kiểm tra nhưng lại sợ nếu anh chưa đi lại làm anh hiểu nhầm.

- Mẹ con không sợ. Nhưng mà... nhưng mà... chú... không biết có bị ướt không?

- Con ngủ đi, mưa thì chú ấy phải về thôi.- Cô ôm An An vào lòng, đưa tay vuốt lưng thằng bé.

Hàn Tuấn Thiên bị bảo vệ đẩy ra khỏi chung cư, anh im lặng ngồi trên ghế đá trước cổng. Mắt vẫn hướng về phía căn hộ của cô.

Anh soạn cho cô một tin nhắn. Người ta thường nói cuộc gọi chưa chắc đã nghe nhưng nhắn tin chắc chắn sẽ đọc. Hôm nay, anh nhất định phải đợi được cô xuất hiện: " Phi Nhi, anh đợi em..."

Mạc Phi Nhi thất thần nhìn tin nhắn trên màn hình. Bên ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp cũng liên tục. Mưa hòa cùng đêm tối, cây cối cũng nghiêng ngả v ìgió mạnh. Dưới ánh đèn nhập nhoạng yếu ớt, Phi Nhi cố nhìn xuyên qua màn mưa. Anh chắc về rồi chứ, mưa như vậy mà? Nhưng, nếu như... Dù sao cô cũng nên đi kiểm tra một chút, cô không muốn vì mình mà tổng giám đốc của một tập đoàn ngã bệnh. Chỉ vậy thôi.

Mưa bao phủ xung quanh Tuấn Thiên, cái mát lạnh của nước mưa và gió thấm dần vào cơ thể anh. Đôi mắt anh cũng mờ dần, làn nước trước mặt nhanh chóng phủ lên đôi mắt đã nhắm chặt. Anh mệt quá, cả hít thở cũng khó khăn...

- Tuấn Thiên, này, anh tỉnh dậy đi. Tôi bảo anh về rồi mà...

Mạc Phi Nhi lo lắng che ô cho anh. Người đàn ông này, cô không biết phải làm sao với anh nữa.

Âm thanh quen thuộc kéo cho anh một chút lí trí. Anh vòng tay ôm lấy cô, cả cơ thể dựa hoàn toàn vào cô, giọng nói thì thầm: " Thật may quá, Phi Nhi, em đến rồi."

- Này, này, anh tỉnh dậy đi.- Phi Nhi vừa chạm vào mặt anh đã bị nhiệt độ nóng bừng từ cơ thể anh truyền đến. Chết thật, anh sốt rồi.

Cô chật vật đỡ anh lên trên nhà. Trước khi lên còn ghé vào siêu thị nhỏ ở tầng hầm. Thật may bà chủ vẫn chưa đóng cửa.

- Phi Nhi, cháu chưa ngủ sao?- Bà chủ đang xem bóng đá thì bị bộ dạng ướt đẫm của một nam một nữ dọa cho hoảng sợ.

- Bác, bác trông anh ta hộ cháu. Cháu mua chút đồ.

Phi Nhi bỏ mặc đôi mắt cú đêm đang chăm chú nhìn mình. Một người mẹ đơn thân đêm hôm xuất hiện cùng một người đàn ông đến cô cũng sẽ tò mò nói gì đến bà chủ cửa hàng.

- Bác, tính tiền hộ cháu với.

- Một bộ pyjama, một à cái này, còn gì nữa không... Cái hàng tommy này đang mua hai tặng một đấy, cháu lấy thêm cái nữa đi.- Bà chủ cửa hàng vui vẻ quét hàng.

- Cỡ to còn một chiếc thôi ạ- Phi Nhi thản nhiên trả lời, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng. Cô thật muốn tát vào cái miệng mình, câu nói vừa rồi đã chứng tỏ giữa anh và cô có bao thân mật.

Bà chủ quán vừa cười vừa nháy mắt với cô. Phi Nhi khóc thầm trong lòng, không hỏi cũng biết ngày mai nữ chính trong câu chuyện của mọi người ở chung cư là ai rồi.

Phi Nhi cuối cùng cũng vác được anh lên phòng. Cảm giác anh dựa hoàn toàn vào mình lại kéo cô về những ngày làm thư ký cho anh. Đêm đó, anh cũng dựa vào cô như vậy nhưng là có sự giúp đỡ của tài xế Thiệu còn lần này cô lại phải một mình đưa anh lên nhà nên mất rất lâu vừa đi vừa nghỉ mới đến được căn hộ.

Phi Nhi thay quần áo cho anh, lấy khăn ấm lau qua người rồi giúp anh mặc quần áo. Mỗi chỗ cô đều lau qua loa, hạn chế nhìn xuống dưới hạ thân của anh. Cơ thể anh vẫn quyến rũ như vậy, trước kia và kể cả bây giờ luôn rắn chắc và ấm áp.

Phi Nhi hốt hoảng nhìn chiếc quần lót tam giác trên tay. Chiếc quần này, cho khủng long à? Chỗ đó sao lại to thế chứ. Cô khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt cuống cuồng xỏ chân anh vào trong. Giống mặc cho An An, đúng rồi giống mặc cho An An. Hàn Tuấn Thiên thấy bàn tay man mát chu du trên cơ thể mình thì vô cùng dễ chịu. Đôi bàn tay mềm mại đó còn đang chạm vào chỗ đó của anh. Anh vô thức đưa tay giữ bàn tay ấy lại, cảm nhận xúc cảm da thịt truyền từ hạ thân.

Chương 83: Đêm nay, giấc ngủ đến hai người cũng thật dễ dàng...
- Á ...- Phi Nhi bật ngửa ra sau, đôi mắt trợn trừng.

Anh sao anh dám đặt tay cô vào đó. Cảm giác nóng rẫy trên tay còn chưa tan hết, cô đưa mắt dò xét người đàn ông trên giường, xác định anh vẫn mê man mới tiếp tục mặc quần áo cho anh.

38 độ, anh sốt cao quá. Chắc anh lại làm việc quá sức rồi, lại còn dầm mưa lâu như vậy. Phi Nhi thở dài dán miếng hạ sốt lên trán anh.

Nhìn đôi môi đang mím chặt của Tuấn Thiên rồi lại nhìn cốc thuốc trên tay. Cô phải cho anh uống thuốc thôi. Phi Nhi uống một ngụm nước trắng sau đó ngậm lấy đôi môi của anh. Cả người anh nóng quá, môi anh cũng vậy.

Tuấn Thiên cảm nhận một đôi môi mềm mềm ấm ấm, áp lên môi mình. Hương vị này, ngọt quá. Anh lại khao khát nhiều hơn, cánh tay cũng tự nhiên vòng ra ôm chặt lấy lưng cô.

Phi Nhi bị đôi bàn tay nóng rực của anh sờ loạn trên lưng thì khó chịu vô cùng. Đến ốm cũng muốn ăn đậu hũ của cô, cô tức giận cắn môi anh trừng phạt. Lúc này, miệng anh cũng hé ra kháng nghị, đôi mày lại nhíu chặt.

Phi Nhi lấy hết chỗ thuốc ngậm lại trong miệng rồi đem đến ép cho anh nuốt hết. Vị thuốc đắng lại làm khuôn mặt anh nhăn nhó hơn, Phi Nhi bật cười vì bộ dạng trẻ con của anh. Tuấn Thiên sao cho anh uống thuốc mà không khác gì cho An An uống vậy?

Hàn Tuấn Thiên ngoan ngoãn nằm cuộn mình trên giường Phi Nhi, thấy anh đã hạ sốt cô mới yên tâm đi thay quần áo và sấy tóc. Tiết trời đã sang thu, cô cũng không thể để mình bị cảm lạnh được.

- Phi Nhi, đừng, em đừng đi...- Tuấn Thiên mơ màng gọi tên cô, mắt lờ mờ mở ra. Anh đang ở đâu? Căn phòng tối đen như mực, chỉ có hơi thở đều đều bên cạnh. Hương hoa hồng nhàn nhạt vấn vít trong không khí. Hóa ra anh đang ngủ trong phòng cô.

Tuấn Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nhi, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào giúp anh nhìn rõ cô hơn. Trời bên ngoài cũng tạnh mưa, bốn năm qua,hình ảnhngười con gái này đã ám ảnh anh mỗi đêm. Vì vậy anh rất thích đi ngủ, vì chỉ có ngủ anh mới có thể gặp lại cô nhưng càng sợ lúc tỉnh dậy, để rồi hụt hẫng thừa nhận cô đã rời xa mình. Bây giờ cô đang ngay bên cạnh anh, giống như những đêm bốn năm qua nhưng cảm xúc lại vô cùng chân thật. Anh lại mơ rồi. Tuấn Thiên khẽ cười khổ, anh đưa hai tay kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô gái đang ngủ gục lên giường. Dù là mơ, hãy cho anh gần em thêm chút nữa...

Phi Nhi có cảm giác được một vòng tay ôm rất chặt. Mùi hương bạc hà thoải mái bao trọn lấy cô. Cô đưa hai tay ôm chặt lấy cơ thể ấm áp trước mặt.

Ốm nặng

- Khụ khụ....

Phi Nhi bị tiếng động bên cạnh làm cho tỉnh giấc. Cảm nhận da thịt tiếp xúc thật gần, cơ thể của anh cũng run lên vì cơn ho. Cô theo thói quen đưa tay vỗ lên lưng anh, xoa dịu cơn đau rát nơi cuống họng.

Tuấn Thiên tỉnh dậy thấy cô ôm chặt mình thì rất sung sướng. Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu thì cơn đau rát ở họng lại truyền đến. Anh cố nhịn lại cơn ngứa ngáy, cả cơ thể căng cứng chịu đựng, anh sợ mình ho sẽ làm cô thức giấc, anh chỉ muốn ngắm cô thêm chút nữa nhưng người phụ nữ trong lòng lại dường như không hiểu được những việc anh đang chịu đựng, cô luôn ngọ nguậy trong lòng anh, bàn tay cũng liên tục sờ loạn ngực anh. Cuối cùng Tuấn Thiên cũng không chịu được, cơn ho nín nhịn suốt thời gian qua tuôn hết ra ngoài. Cơn ho kéo dài làm khuôn mặt của anh cũng đỏ bừng, cả cơ thể cũng rung lên theo từng đợt.

- Anh, anh không sao chứ? - Mạc Phi Nhi hốt hoảng bò dậy khỏi lòng anh.

- Anh... không... khụ...khụ ... sao... khụ khụ...- Tuấn Thiên khó khăn trả lời cô.

Cô không cam tâm nhìn anh chịu đựng cơn ho, cô nhanh chóng rời giường vào bếp pha cho anh một cốc chanh mật ong.

- Anh uống cái này đi, uống vào sẽ đỡ - Cô kề cốc nước lên miệng anh, tay còn lại liên tục xoa xoa mảng lưng rộng rãi. Cô đưa tay lên sờ trán anh. May quá anh đỡ sốt rồi nhưng cơ thể có lẽ vẫn mệt mỏi, tốt hơn anh vẫn nên nằm nghỉ.

Cô đỡ anh nằm xuống, đắp lại chăn cho anh rồi ra ngoài nấu cháo.

- Mẹ, mẹ ốm ạ? - An An mới dậy nhìn thấy mẹ tất bật nấu cháo vội chạy vào.

Phi Nhi chán nản đặt tay lên trán. Sao cô lại quên mất An An ở nhà, hôm nay thằng bé còn phải đi học nữa.

- Không phải mẹ, là chú Tuấn Thiên. Con ăn tạm cháo nhé. - Phi Nhi vui vẻ xoa đầu An An. Con cô lớn rồi, nó còn biết lo lắng cho sức khỏe của mẹ. - Con ăn ngoan rồi mẹ đưa đi học nha. An An ngoan ngoãn ăn tô cháo thịt băm cô mang ra. Thấy cô vội vàng mang tô cháo còn lại vào phòng, đôi môi nhỏ nhắn đang húp cháo nhoẻn nụ cười. Mẹ thích chú rồi.

- Anh ngồi dậy ăn chút cháo đi. - Phi Nhi đỡ anh ngồi dựa vào tường. Căn hộ của hai mẹ con dù trong khu chung cư cao cấp nhưng lại là dạng phòng nhỏ. Phòng ngủ của cô so với phòng cho khách của Tuấn Thiên không lớn hơn là mấy nên giường của cô cũng là dạng giường đơn. Chiếc giường khá rộng rãi với cô nhưng lại thành chật chội với anh. Giường quá ngắn khiến chân anh cũng thò ra ngoài khá nhiều. Phi Nhi áy náy nhìn anh nằm trên giường mình, nằm trên chiếc giường chật thế này chắc hẳn rất khó chịu. Anh còn đang ốm, không lăn tới lăn lui được chắc rất khó chịu.

Tuấn Thiên thấy bộ dạng lúng túng của cô thì khẽ mỉm cười. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nằm trên chiếc giường bé thế này. Bốn năm trước anh cũng hay ngủ ở phòng cô, chắc cũng tập thành quen. Thêm nữa, chiếc giường này anh thấy thoải mái hơn sopha nhiều.

Trăng bên ngoài rất sáng, ánh sáng dát vàng hai cơ thể đang quấn quýt trên giường. Đêm nay, giấc ngủ đến hai người cũng thật dễ dàng...

Chương 84: Lại đây anh hôn em nốt 5 cái nữa là đủ rồi
Anh chậm rãi thưởng thức từng thìa cháo cô đút cho, cô nấu ăn rất ngon. Nhiều năm rồi được ăn lại đồ cô nấu, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Ốm được cô chăm sóc như vậy anh thật muốn ốm dài dài.

An An để bát bẩn vào trong bồn rồi rón rén đến trước cửa phòng mẹ. Nhìn hình ảnh thân mật của hai người trong phòng, khuôn mặt lại thêm rạng rỡ. Hôm nay không thể phá vỡ không gian của hai người được. Nghĩ rồi thằng bé nhanh chóng chạy đến lấy điện thoại bàn gọi điện cho bác tài xế hôm nay đến đón cậu đi học. An An trước khi đi còn để lại một mẩu giấy vẽ nhắn lại cho mẹ.

Cô giúp anh ăn xong bước ra ngoài phòng khách thì nhìn thấy mẩu giấy trên bàn. An An vẽ lại cảnh thằng bé lên xe buýt đến trường. Thằng bé còn muốn tạo không khí riêng cho hai người nữa. Thằng quỷ nghịch ngợm, cô lấy điện thoại gọi điện cô giáo, xác nhận thằng bé đã đến lớp mới yên tâm. Hôm nay cô cũng phải xin nghỉ thôi, không thể để anh một mình được.

Phi Nhi vào thay quần áo rồi lấy túi xách. Cô phải mua một chút đồ nữa, bộ pyjama của anh cũng ướt đẫm mồ hôi rồi, mặc vậy cũng không thoải mái.

Tuấn Thiên tỉnh lại lần nữa đã hơn 10 giờ, anh uể oải bước xuống giường. Bao lâu rồi anh chưa ốm nặng như thế, cũng có thể là vì cô mà anh không muốn kìm lại những cảm giác khó chịu trong mình. Ốm đau giúp cô quan tâm anh hơn một chút.

Tuấn Thiên bước ra phòng khách, phòng bếp rồi nhà tắm cũng không thấy cô đâu. Thì ra là anh lại tự mình đa tình, cô còn chẳng mảy may quan tâm nữa, cô coi tiền như sinh mạng chắc chắn sẽ không vì anh mà nghỉ việc.

Tuấn Thiên nhìn đống bát đũa chưa rửa. Theo thói quen anh lại xỏ tay vào găng rồi bắt đầu rửa bát. Khi cô về biết đâu lại vì việc này mà cảm động thu nạp anh thì sao?

Phi Nhi vui vẻ bước vào trong căn hộ. Lần này mua được rất nhiều đồ. Mấy bộ quần áo cho nam lại còn được khuyến mãi đủ thứ, chỉ tiếc mấy thứ đồ này không bằng nổi một chiếc áo sơ mi của anh. Vừa bước chân vào phòng bếp đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ. Tuấn Thiên đang đưa lưng về phía cô chăm chú rửa bát, anh có vẻ rất tập trung vào công việc này đến cô mở cửa bước vào cũng không biết. Nhìn dáng vẻ anh trong chiếc tạp dề, Phi Nhi lại nhớ về những năm tháng trước kia. Cô nấu ăn còn anh sẽ là người dọn dẹp.Ở với anh mấy tuần mà cô có thói quen xấu, cứ ăn xong là vứt bát đũa ra đấy, không rửa ngay để đến khi An An phải ca thán hết bát ăn cô mới đi rửa. Cô rón rén bước đến bên cạnh anh. Đôi tay không tự chủ mà vòng ra trước, áp mặt vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm mà anh mang đến. Cô đã từng nghĩ đến viễn cảnh này rất nhiều, cũng từng tưởng tượng ngày mình cùng anh làm loại tư thế này. Đúng như cô nghĩ, áp mặt lên lưng anh rất dễ chịu.

Tuấn Thiên bị hành động của người phụ nữ đằng sau lưng làm cho giật mình. Anh ngoái cổ lại nhìn cô. Không phải mới hôm qua cô còn nói không muốn nhìn mặt anh nữa sao. Bây giờ lại thân mật như vậy. Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu đến khi Phi Nhi phát hiện hành động bồng bột của mình, đôi tay cô lập tức buông ra. Cả cơ thể cũng tránh khỏi phạm vi của anh. Cô lắp bắp giải thích: -Tại sàn trơn quá... Tôi không phải... cố ý.

Nói rồi cô chạy như bay vào phòng khách. Bộ dạng đáng yêu của cô làm anh bật cười. Phi Nhi, anh không để mình em hưởng lợi đâu.

Tuấn Thiên rửa xong chồng bát cũng bước ra phòng khách. Anh tò mò nhìn túi đồ trên bàn. Mấy thứ này là cho anh sao?Mấy chiếc áo cộc tay ở nhà, mấy chiếc quần dài, còn cả quần lót nữa. Mặc dù không phải hãng mà anh hay mặc nhưng vì cô đã tốn công chọn như vậy, nhất định anh sẽ thường xuyên mặc chúng. Cô mua nhiều như vậy có phải muốn anh ở lại đây lâu hơn không?

Phi Nhi lấy cuốn tạp chí để che đi khuôn mặt bối rối của mình. Đây cũng là lần đầu tiên cô đi mua đồ mặc ở nhà cho anh. Mặc dù nói là hàng bình dân nhưng cô cũng chọn lựa kĩ càng nên mới mất nhiều thời gian như vậy. Cô ti hí mắt nhìn biếu cảm trên gương mặt anh. Khuôn mặt đó, rõ ràng là bất ngờ mà. Cô biết, những người xài hàng hiệu nhiều thật khó chấp nhận mấy bộ quần áo đó. Nhưng, không phải anh đang mỉm cười sao, anh đúng là đang mỉm cười. Chẳng lẽ anh thật sự thích chúng, nghĩ vậy trong lòng cô cũng có chút thành tựu.

- Mấy bộ này tôi thấy đang khuyến mãi nên mua thôi... Anh đừng hiểu lầm.

Tuấn Thiên mang mấy bộ quần áo đi giặt sau đó quay trở lại sopha ngồi xuống. Anh làm bộ dáng mệt mỏi, cả người chao đảo rồi đổ rầm lên người cô.

- Anh ... anh làm gì thế? Tránh ra...- Phi Nhi khó khăn đỡ anh ngồi lên. Anh nặng quá cô cố hết sức mà không xê xích được phân nào.

- Anh mệt quá... Em im lặng chút đi. Cho anh mượn người em một chút. Coi như em thương hại người đang ốm đau đi.

Hàn Tuấn Thiên thấy cô không kháng cự nữa nên càng siết tay ôm chặt cô, mặt áp vào ngực cô cảm nhận từng hơi thở hỗn loạn của cô.

- Anh... bỏ đầu anh ra chỗ khác. Nhanh lên, không thì...

Tuấn Thiên chưa cảm nhận được hết sự mềm mại của ngực cô đành ngậm ngùi trượt đầu xuống nằm lên đùi cô. Anh lại áp mặt vào vùng bụng phẳng cũng đang phập phồng lên xuống. Chắc cô đang phải kiềm chế để không đá anh bay ra ngoài. Trận ốm này, xem ra rất có ích.

Nằm gối đầu lên đùi cô rất thoải mái, anh lại ngủ thêm một giấc đến tận chiều. Phi Nhi không nỡ đánh thức anh, thế là cô cũng duy trì vị trí trên ghế rồi ngủ lúc nào không biết. Đến khi một đôi môi ẩm ướt liên tục ngậm mút môi cô, Phi Nhi mới bàng hoàng tỉnh giấc, khuôn mặt phóng đại của người đàn ông đập ngay vào mắt. Cô đẩy anh ta ra xa, còn mình thì tức giận chống nạnh. Không phải chứ, chẳng phải anh ta ốm sao. Được lắm dám ăn đậu hũ của cô.

- Anh ... anh đang làm cái gì thế hả?

Tuấn Thiên lâu lắm mới được cảm nhận đôi môi thơm ngọt của cô, anh liếm môi tiếc nuối. Biết cô không ngủ sâu anh đã không cuồng nhiệt như vậy biết đâu thời gian sẽ kéo dài lâu hơn.

- Anh chỉ muốn uống thuốc thôi. - Nói rồi anh lại nhào đến. Phi Nhi lập tức đưa tay đẩy mặt anh ra xa mình, cô khó chịu mắng anh.

- Anh uống thuốc thì bảo tôi, tôi đi lấy. Không cần phải hôn gọi dậy...

- Không cần phiền hà như vậy. Lại đây anh hôn em nốt 5 cái nữa là đủ rồi.

Trong đầu Phi Nhi bỗng hiện về một kí ức.

"Không phải thuốc đấy mà là thuốc này- nói rồi Tuấn Thiên áp hai tay vào má cô, đưa mặt lại gần- Một, hai, ba,bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín,mười."

Chương 85: Đúng là phụ nữ
Lần đó anh bắt cóc cô rồi nhốt cô lại cộng thêm mấy chuyện của Uyển Nhi nên cô mới tức giận nghĩ ra chiêu trò hành hạ bữa ăn của anh nhưng trái với mong đợi của cô. Anh ăn hết sạch, thậm chí còn ăn đến nỗi cơ thể không khỏe. Khi ấy, cô lại nhận ra nếu anh bị như những gì mình muốn, anh đau một cô sẽ đau mười. Vì vậy mà sau này cô không bao giờ nấu cho anh những món rùng rợn như vậy nữa.

Tuấn Thiên sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đã tốt lên nhiều. Anh càng vui hơn khi mặc mấy bộ đồ cô mua cho đều vừa khít. Anh lượn lờ qua lại trước mắt cô cho đến khi cô chán nản phải đi ra ngoài.

- Em, em đi đâu thế.- Giọng nói đáng thương như bị bỏ rơi.

- Tôi, đi đón An An. Anh có muốn đi không? - Phi Nhi bị anh kéo lại thản nhiên trả lời.

Phi Nhi bật cười nhìn anh mặc quần áo ở nhà chân đi dép lê. Bộ dạng này quá khác biệt so với bộ dạng lạnh lùng mặc vet ở chỗ làm nhưng dù thế nào vẫn không che giấu được khuôn mặt cùng khí chất trời sinh. Trong lòng cô tự dưng nảy sinh cảm giác muốn độc chiếm vẻ ngoài này của anh để không người phụ nữ nào có thể nhìn thấy.

Xe dừng lại trước cổng nhà trẻ, Phi Nhi để mặc anh trong xe còn mình bước vào bên trong đón An An.

- Mẹ An An, chị có tiện trò chuyện chút không?- Lục Quyên ngượng ngùng kéo tay cô lại.

Phi Nhi bất ngờ nhìn cô giáo, rồi lại quay sang nhìn thằng quỷ nhà mình. Ánh mắt thay lời muốn nói.

"- Con lại nghịch ngợm gì hả? Khai mau."

An An lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt mở to vô tội.

"Được mẹ mà nghe cô nói gì thì về chết đấy." - Phi Nhi còn làm điệu bộ đánh đòn làm An An hoảng sợ.

- Chị uống gì ạ?- Cô giáo lễ phép hỏi. -À, cô có chuyện gì nói luôn được không? Bạn tôi đang chờ. An An nhà tôi lại nghịch ngợm gì đúng không? - Phi Nhi ái ngại yêu cầu.

Cô giáo vội xua tay:

- Chị hiểu nhầm rồi, An An rất ngoan. Chuyện này là chuyện riêng của tôi. Tôi muốn nhờ chị giúp.

Phi Nhi cũng bất ngờ vì câu nói của cô giáo. Xin cô lời khuyên tình cảm sao? Vụ này cô không có rành.

- Chị, là thế này. Chiều qua có người đàn ông cao to mặc vét đến tìm An An. Hình như là bạn của chị. Em... em...

- Cô thích chú Tuấn Thiên ạ nhưng chú ấy thích....- An An nhanh chóng từ chối nhưng bị cô bịt lại. Cô đưa mắt đe dọa thằng bé. Khuôn mặt đỏ bừng e ấp ấy cô còn lạ gì. Xem ra cô cũng nên giúp một chút, dù sao cũng có thể nhờ cô ta để anh không làm phiền cô nữa. Đang định nói cô lại nhớ đến Uyển Nhi. Chuyện của Uyển Nhi cô còn chưa hỏi, không biết thực hư thế nào. Nhìn sang đôi mắt trông ngóng của Lục Quyên cô đành phải nhận lời:

- Được, tôi sẽ giúp cô hẹn anh ấy...

Lục Quyên

Mạc Phi Nhi nhanh chóng rút điện thoại nhắn tin cho Hàn Tuấn Thiên: Tôi đưa An An đi ăn kem, anh ra đi tại quán Cloud Garden café "

Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng xuất hiện trong quán café. Anh đưa mắt tìm kiếm Mạc Phi Nhi và An An. Không phải chứ, bên cạnh cô còn một cô gái nữa. Đây có lẽ là bạn của cô ở đây.

- Chú Tuấn Thiên, chú Tuấn Thiên bên này...- An An vẫy tay vui vẻ gọi anh.

Tuấn Thiên bước đến bên bàn rồi ngồi xuống.

- Cô gái này là?

- Anh không nhận ra tôi sao? Hôm qua chúng ta gặp nhau ở trước cổng trường đó.

Hàn Tuấn Thiên ái ngại nhìn cô, thực sự anh không nhớ.

- Tôi xin lỗi...

Lục Quyên ngượng ngập giới thiệu:

- Tôi là Lục Quyên, cô giáo của An An. Rất vui được gặp anh.- Lục Quyên đưa tay ra trước mặt anh. Mạc Phi Nhi thấy anh xuất hiên thì lập tức đứng lên. Cô nháy mắt ra hiệu cho Lục Quyên rồi kéo tay An An ra ngoài.

- Mẹ, mẹ, con chưa ăn xong mà...- An An ngạc nhiên nhìn mẹ. Chú Tuấn Thiên mới đến, cậu còn đang tính gọi thêm mấy món mà

Mạc Phi Nhi kéo tay An An, dùng ánh mắt ra thánh chỉ:"Về ngay với mẹ" rồi quay ra chào đôi nam nữ còn lại:

- Ngại quá, An An phải mua chút sách vẽ. Cô giáo và anh cứ ở lại rồi nói chuyện. Tôi về trước.

Hàn Tuấn Thiên thấy cô định đi vội kéo ghế đứng dậy:

- Em đi đâu? Anh đưa em đi. Hôm nay đi xe của anh mà. Mạc Phi Nhi lập tức ấn anh ngồi xuống, nhỏ giọng ra lệnh:

- Anh ngồi yên đi, tôi đi với An An là được rồi. Anh trả tiền nhé.

Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi quán trước khi rời đi còn nháy mắt ám hiệu với Lục Quyên.

Hàn Tuấn Thiên bị cô ép ngồi lại thì liên tục ngó ngoáy. Trước người phụ nữ lạ lẫm này anh không chút hứng thú.

Lục Quyên ngượng ngùng nhìn người đàn ông trước mắt. Hôm qua anh xuất hiện trong bộ đồ công sở lịch lãm, hôm nay anh lại xuất hiện phóng khoáng trong bộ quần áo ở nhà. Lục Quyên chăm chú nhìn anh, anh có vẻ không mấy để ý đến cô. Hôm nay, cô vốn chỉ muốn nhờ mẹ An An sắp xếp một lịch hẹn ai ngờ lại có thể gặp anh đột ngột như vậy. Cô vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng nên bây giờ thật khó mở lời.

- Anh... anh có...- Hai từ bạn gái còn chưa bật thành tiếng, Tuấn Thiên đã nhổm lưng đứng dậy. Anh đặt tiền xuống bàn,lịch sự xin lỗi cô rồi rời đi.

Lục Quyên ngồi sững trong quán café rất lâu, một lúc sau cô cũng chán nản rời đi. Hôm nay, xem ra không thu hoạch được gì ngoài tên của anh.

- Mẹ, mẹ sao mẹ lại để chú Tuấn Thiên ở đó? Mẹ thích chú ấy mà...- An An băn khoăn quay sang hỏi cô.

- An An, mẹ cấm con nói linh tinh. Mẹ bảo rồi, chú Tuấn Thiên và mẹ không quá quan hệ gì hết. Nghe rõ chưa.- Mạc Phi Nhi chống nạnh mắng thằng bé

- Đúng là phụ nữ. - An An lẩm bẩm.

Chương 86: Đây là nhà của tôi
- Con nói gì? Tiểu quỷ mấy quyển sách này còn tự mua đi. Mẹ là " phụ nữ" mà. - Cô tức giận bỏ mặc An An trong tiệm sách.

Mạc Phi Nhi dắt An An lên taxi, cả buổi cứ thả hồn đâu đâu. Quả thực cô cũng không thoải mái khi để mặc anh ở đấy, không phải cô để ý chuyện anh đi gặp người con gái khác chỉ là, chỉ là có chút không thoải mái, đúng chỉ là có chút không thoải mái thôi.

Mạc Phi Nhi cùng An An bước chân lên căn hộ thì bắt gặp bóng dáng người đàn ông đang ngủ gà gật dựa vào cửa. Hàn Tuấn Thiên, đúng là Tuấn Thiên rồi...

An An thấy anh thì vui như tết, thằng bé chạy đến làm nũng ngồi giữa hai chân anh.

Hàn Tuấn Thiên lờ mờ mở mắt, anh vui vẻ vuốt ve thằng bé. An An vui vẻ giở sách ra khoe anh, hai người mải trò chuyện quên mất sự tồn tại của người phụ nữ còn lại trong hành lang.

Mạc Phi Nhi bỏ mặc anh, cô bế thốc An An vào nhà rồi đóng cửa lại.

Cánh cửa đang chuẩn bị khép lại thì chiếc dép cùng bàn chân của người đàn ông chen vào giữa. Mạc Phi Nhi nghiến răng dùng sức kéo cửa lại. Cô không biết mình bị sao nữa. Lúc ở trên xe thì rất mong gặp được anh còn bây giờ thấy anh rồi lại tức giận không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Hàn Tuấn Thiên vẫn kiên quyết chen chân vào giữa, thà chết không nhấc chân ra. An An thấy chân anh bị kẹp thì không nỡ, thằng bé liên tục năn nỉ mẹ cho chú vào nhà.

Hai người giằng co một lúc thì Mạc Phi Nhi đành đầu hàng. Cô thực ra cũng không nỡ làm anh bị thương dù sao anh cũng vừa mới ốm dậy.

Hàn Tuấn Thiên vui vẻ bước vào nhà. Anh nhận ra dường như cô đang ghen, nghĩ vậy tâm trạng anh càng tốt hơn. Hôm nay cô dám vứt anh cho người phụ nữ khác, xem anh trị cô thế nào.

- Anh sao còn về đây? - Mạc Phi Nhi vào bếp chuẩn bị nấu cơm. Cô không nhận ra trong giọng mình có chút giân dỗi.

- Anh về nhà anh thì có gì sai? - Hàn Tuấn Thiên thản nhiên ngồi xuống xem sách cùng An An.

- Hình như anh nhầm lẫn ở đâu rồi. Đây là NHÀ CỦA TÔI. Mời anh về cho. - Mạc Phi Nhi quay ra tức giận nhìn anh.

Hàn Tuấn Thiên biết cô giận nên nhanh chóng chạy vào bếp giúp nấu ăn mong cô không tống mình ra khỏi đây.

Bữa ăn hôm nay không được náo nhiệt như ngày thường. An An liên tục pha trò nhưng chỉ nhận được hưởng ứng từ anh nên dần dà cũng chán. Thằng bé ăn nhanh rồi quay trở lại với mấy quyển sách vẽ mới mua.

Hàn Tuấn Thiên lập tức rửa bát, anh phải nhanh chóng hỏi cô chuyện chiều nay cô có chút ảnh hưởng gì không mới được.

- Anh thấy Lục Quyên thế nào?

Mạc Phi Nhi vừa gọt hoa quả vừa thờ ơ hỏi anh. Đấy là cô cố tạo cho mình giọng nói thản nhiên nhất. Có trời biết cô đấu tranh bao nhiêu mới dám hỏi anh như vậy.

- Hử? Ai cơ?- Hàn Tuấn Thiên vẫn chăm chú rửa bát.

- Lục Quyên, cô gái anh gặp chiều nay đấy. Sao anh hay quên thế nhỉ? - Trong lòng Mạc Phi Nhi có chút niềm vui nho nhỏ.

- À, cũng đẹp lại dịu dàng nữa. - Hàn Tuấn Thiên vu vơ trả lời. Anh không ngờ cô lại hỏi anh nhanh như vậy. Trong lòng đang vui sướng như điên.

- Ừm tốt, anh thấy Uyển Nhi và cô ta ai đẹp hơn? - Mạc Phi Nhi cố tìm thêm thông tin. Cô không biết câu hỏi đó giống như đang tra khảo chồng của mình vậy.

- Như nhau. - Hàn Tuấn Thiên tiếp tục rửa bát.

- Đều là mẫu anh thích. - cô khó chịu chen thêm vào.

- Anh chỉ biết người anh yêu là đẹp nhất còn những người phụ nữ khác đối với anh so với đàn ông không khác biệt. - Anh úp nôt chiếc bát lên giá, ngồi xuống ăn hoa quả trả lời. Cô đúng là đang ghen thật. Trước kia anh có từng cùng cô xem mấy bộ phim Hàn Quốc. Khi ấy nữ chính hỏi nam chính cũng vấn đề tương tự cô còn thét lên nào là nữ chính thiển cận, đang ghen mà không dám thừa nhận. Anh khi đó cũng nghĩ nếu mình là nam chính cũng không đủ kiên nhẫn mà trả lời cô như vậy. Không ngờ cũng có ngày anh và cô cùng được trải nghiệm cảm giác này.

- Anh nói như vậy hơi quá rồi. - Mạc Phi Nhi sung sướng mỉm cười. Trong lòng cô thực vui vẻ. Được trai đẹp khen là đẹp ai lại không thích.

- Sao em lại cười, anh hình như không nói đến em? - Hàn Tuấn Thiên nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của cô muốn chọc cô chút.

Mạc Phi Nhi nghe được câu nói của anh thì tức giận lấy đĩa hoa quả lại. Đồ đáng ghét, ý anh bảo cô là đàn ông chứ gì.

Hàn Tuấn Thiên vui vẻ lấy mấy miếng táo trên đĩa đem đến cho An An. Cuộc sống của anh vì có cô mà sống động trở lại.

Lúc Tuấn Thiên làm việc xong thì nhanh chóng quay lại phòng ngủ của cô. Mạc Phi Nhi có lẽ vừa làm việc nên trên giường giấy tờ cùng laptop vẫn vứt vương vãi. Chiếc giường đơn này quá nhỏ, anh mặc dù rất thích chiều rộng nhưng lại không thích chiều dài của chiếc giường. Anh thu dọn đồ đạc cho cô rồi nằm xuống.

Mạc Phi Nhi bị ôm chặt thì vô cùng khó chịu. Cô lập tức mở mắt nhìn người đàn ông vô duyên nằm bên cạnh.

- Anh không về đi à?

- Anh từ giờ sẽ sống ở đây. Anh bảo em rồi mà.

Mạc Phi Nhi mệt mỏi không đôi co với anh nữa, cô xoay lưng định ngủ tiếp thì cả người chao đảo suýt rơi xuống sàn. Sao cô lại quên mất chiếc giường của cô là giường đơn cơ chứ. Cô vội vàng nằm sát lại phía anh, ngủ chật hẹp thế này thì dễ ngã lắm. Cũng tại người đàn ông trơ trẽn này.

Hàn Tuấn Thiên vui vẻ kéo cô gần mình, anh để cô gối đầu trên tay mình, tay còn lại vắt ngang qua eo cô giúp cô có thể nằm ngủ an toàn.

Chương 87: Cháu bảo vệ mẫu thân thôi
Mạc Phi Nhi bỗng nhớ đến dự án quay quảng cáo cho kem chống nắng, cô nhổm dậy hỏi anh:

- Tuấn Thiên, này, anh đừng ngủ sớm vậy chứ. Tôi hỏi anh một chút, dậy đi.

Hàn Tuấn Thiên ậm ừ trả lời cô rồi lại ấn đầu cô ngủ tiếp.

Mạc Phi Nhi trườn lên người anh, cô liên tục véo má anh buộc anh tỉnh táo:

- Này, Uyển Nhi hôm trước tôi đánh cô ấy. Không biết có làm sao không? Cuối tuần nay công ty tôi mời cô ấy quay quảng cáo.

- Ừ - Hàn Tuấn Thiên chăm chú nhìn cô. Anh chờ cơ hội này lâu lắm rồi, anh không muốn nhắc lại sợ cô lại vì thế mà tống anh ra khỏi nhà.

- À thì chuyện đó, tôi không biết có phải vì tôi mà hủy hợp đồng không nữa? Anh nghĩ liệu có sao không? - Mạc Phi Nhi thấp thỏm hỏi.

- Không sao đâu, em yên tâm đi. Cô ấy chắc chắn sẽ tham gia. Việc ở quán café em nghe anh giải thích. - Hàn Tuấn Thiên vuốt tóc cô.

- Tôi không muốn nghe gì cả.- Mạc Phi Nhi cố chấp che hai tai mình lại. Cô rất sợ nghe đáp án từ anh. Cô sợ anh thừa nhận thực ra anh còn tình cảm với cô ta.

Hàn Tuấn Thiên lúng túng gỡ tay cô ra, anh gằn từng chữ:

- Em không muốn cũng phải nghe. Anh đã từng bảo em chỉ nghe và tin những lời anh nói thôi mà. Em đừng ghen nữa được không? Anh thực chấm dứt với cô ấy rồi.

- Tôi đâu có ghen, anh nhầm rồi. Đàn ông thì không ghen với phụ nữ đâu? - Mạc Phi Nhi bực bội quay lưng về phía anh, lần quay này rất mạnh làm cô suýt nữa ngã dập mặt may mà anh kéo cô lên kịp.

Hàn Tuấn Thiên lập tức hiểu ra ý của cô. Thì ra cô vẫn còn giận chuyện hồi nãy. Anh ghì sát cô vào lòng:

- Anh chỉ thấy mỗi em là phụ nữ thôi, em đừng giận nữa mà. Như em nói phụ nữ không ghen với đàn ông. - Anh yêu chiều nói vào tai cô.

Mạc Phi Nhi nghe thấy anh nói thì ngượng ngập quay mặt sang chỗ khác. Không nhìn cũng biết mặt cô đang đỏ bừng. Người đàn ông này sao lại dễ ảnh hưởng đến cô như vậy chứ. Cô thừa nhận, cô không phải đối thủ của anh.

Mạc Phi Nhi nhớ về chuyến du lịch cuối tuần, cô nhổm dậy hỏi anh:

- Cuối tuần này anh có bận gì không?

- Có chuyện gì sao?

- À thì có buổi quay quảng cáo cho Uyển Nhi ở bãi biển Diamond anh có tham gia không?

Hàn Tuấn Thiên hiểu được ý cô, anh liền nói anh rất bận, có lẽ không tham gia được. Mạc Phi Nhi nghe vậy thì tỏ ra chán nản nhưng anh chắc chắn trong lòng cô đang vui mừng như điên. Cô được lắm.

- Anh ở đây cũng được thôi nhưng mà tôi là mẹ đơn thân, tiền nong không đủ bao nuôi anh, anh phải trả tiền thuê nhà đó. Anh biết kiếm được chỗ ăn ngủ ở đất Thượng Hải này khó khăn lắm nên là giá cả hơi mắc một chút. Còn nữa anh sang phòng khác ngủ đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong phòng ngủ của tôi. Này anh nghe không hả? Này này... - Mạc Phi Nhi vỗ vỗ vào mặt anh, người đâu mà ham ngủ vậy chứ.

- Anh biết rồi, ngủ đi em. Anh mệt quá. - Hàn Tuấn Thiên nhắm chặt mắt ôm cô vào lòng. Cả hai cùng bước vào giấc ngủ.

Café đen

Ping...ping...ping

Mạc Phi Nhi uể oải trở mình. Hôm nay là ngày chụp ảnh quảng cáo, cô không thể đến muộn thêm nữa cô còn là trưởng đoàn, càng cần phải chuẩn bị tốt hơn mới được. Cô rón rén đến bên chiếc giường còn lại. Sao chỉ có mỗi chăn gối thế này? An An nhà cô đi đâu rồi? Mạc Phi Nhi hốt hoảng bật chiếc đèn đầu giường lên, cô dáo dác nhìn xung quanh. Hai mắt cô dừng lại tại cục tròn nhỏ nhỏ bên cạnh Tuấn Thiên. Nhìn viền chăn nhấp nhô cô cũng đoán được thằng con quý hóa của cô đang ở đâu. Mạc Phi Nhi tiến lại gần hơn, An An ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé còn thoải mái nhíu chặt mép áo anh. Mạc Phi Nhi có cảm giác ấm áp vô cùng, cô bất giác lấy máy ảnh trong túi chụp lại khoảnh khắc này.

Mạc Phi Nhi nhìn bức ảnh mãi cho đến khi Hàn Tuấn Thiên cựa mình cô mới hoảng sợ vứt máy ảnh vào trong túi, rồi chạy phắt vào trong nhà vệ sinh.

Mạc Phi Nhi lau tóc bước trở lại trong phòng. Hai người đàn ông vẫn đang say sưa giấc nồng. -An An, dậy đi con. Nhanh lên không mẹ cho ở lại đấy...

Mạc Phi Nhi vỗ mông Đậu Đậu, cô lấy máy sấy trên tay thổi vào khuôn mặt say ngủ của con. -Mẹ,... mẹ con đang mơ đẹp mà. - An An tức giận bật dậy, động tác của thằng bé đánh thức người đàn ông bên cạnh. Hàn Tuấn Thiên lờ mờ mở mắt, anh đưa tay xoa đầu An An:

- An An, sao cháu lại leo sang đây? - Tuấn Thiên véo má thằng bé.

- Cháu bảo vệ mẫu thân thôi. - An An cũng bắt chước véo lại má anh. Bộ dạng hai người đàn ông làm Phi Nhi bật cười, cô lại lấy máy ảnh ra chụp trộm. Hay quá cô có thêm mấy tấm ảnh mới cho quyển album của con.

Mạc Phi Nhi búi tạm mái tóc lên, cô bế thốc thằng bé vào nhà vệ sinh.

Gió thổi từng đợt làm hàng cây ven biển nghiêng ngả cũng làm rối tung mái tóc suôn mượt của người mẫu. Uyển Nhi nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía ống kính. Từng bức hình đều đẹp đến từng centimet.

- Tuyệt lắm Uyển Nhi. Tốt, cô nhìn sang bên này. Quá đẹp. Thêm hai bức nữa. Perfect! Hôm nay chúng ta xong rồi. Cảm ơn mọi người- Nhiếp ảnh gia vui vẻ đóng máy. Anh không ngại hết lần khen ngợi vẻ đẹp của Uyển Nhi. Đúng là người mẫu hạng A có khác, chụp bức nào đẹp bức nấy không cần phải tốn quá nhiều thời gian.

Chương 88: Giông bão kéo đến
Mạc Phi Nhi vui vẻ vì buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô với An An lại có thêm thời gian đi chơi cùng nhau. Buối chụp hình của Uyển Nhi bị rò rỉ trên mạng nên fan của cô đến đây rất đông. Uyển Nhi vừa chụp hình xong cả đám đông đã nhanh chóng bao lấy cô. Phi Nhi đến xem ảnh rồi nói với mọi người chờ cô đi mua nước.

- Cô cho con chỗ nước này. Vâng cả lon café đen đó. Dạ. Bao nhiêu cô?

Mạc Phi Nhi rút ví đưa tiền cho cô bán hàng, hôm nay rất thuận lợi nên tâm trạng cô cũng rất tốt. Lon café đen này là cô mua cho anh, cô thấy anh đứng bên ngoài trời cũng lâu rồi. Cầm nó trên tay làm cô nhớ đến anh, đó là lần anh cùng cô đi siêu thị, anh thấy cô đứng trước quầy bán nước rất lâu, anh cũng bị chú ý bởi mấy lon nước. Trong bao nhiêu loại lon lớn nhỏ, anh lại chọn lấy lon nước này, anh còn bảo loại nước đen đắng này dành riêng cho anh. Anh còn mua thêm cho cô một lon để cô uống. Cô cũng tò mò uống thử. Khó khăn lắm mới nuốt trôi được chỗ uống đắng ngắt đó.

- Anh sao lại thích mấy cái kinh khủng thế này.

- Em không thấy rất ngon sao? Những cái ngọt ngào có thể xóa tan cái đắng nhưng chỉ có vị đắng mới làm người ta nhớ mãi.- Tuấn Thiên vu vơ nói, anh bỗng trầm mặc như đang suy tư gì đó.

Cô ngắm nhìn lon nước trên tay, cô cười buồn:

- Cũng đúng, trải qua cay đắng thì người ta mới nhớ mãi không quên để không bao giờ mắc phải nữa.

Cô còn nhớ khi ấy anh nhìn cô rất lâu, đôi mắt cũng chan chứa nhiều xúc cảm.

Mạc Phi Nhi bước chân ra khỏi cửa hàng. Có ai ngu ngốc như cô từng nếm rồi lại vẫn thèm uống lại không?

Cô rảo bước trên đường, chiếc túi trong tay cũng nhịp nhàng đung đưa theo từng bước chân.

Bộp... bộp... Những lon nước trên tay Mạc Phi Nhi bỗng rơi xuống đất, từng lon từng lon lăn trên vỉa hè. Cô vội vàng chạy theo từng lon nước. Một, hai,..., chín. Còn một lon nữa, đâu nhỉ? Lon nước của Tuấn Thiên ở đâu rồi? Ánh nắng mặt trời phản chiếu tia lấy lánh của nhôm bên vỉa hè bên kia. Lon nước của anh lăn sang bên kia rồi, Mạc Phi Nhi nhanh chóng sang đường đến chỗ lon nước.

- Phi Nhi, không...

Kít.. kít... Tiếng xe phanh trên đường lớn tạo nên âm thanh chói tai đến rợn người.

Cô bị một lực đẩy mạnh về nhía trước, cả cơ thể ma sát với đường làm cánh tay và đầu gối trầy xước. Cái lưng đau mấy hôm nay của cô va vào nền đá trên đường, cô đau đến nhíu mày. Trán cô cũng va vào đá trên đường, dòng máu đỏ men theo khuôn mặt nhỏ xuống nền đường ẩm ướt. Giọng nói vừa rồi, quen quá. Cô cố gượng người quay đầu về phía sau...

Tuấn Thiên nằm sấp trên mặt đất, đầu đặt trên vũng máu đỏ thẫm, đôi mắt anh nhắm nghiền, cả khuôn mặt cũng trở nên trầm mặc hơn bình thường.

Cô với tay về phía anh, cố gắng lê thân thể đau đớn gần hơn. Không được, Tuấn Thiên em không chịu nổi đâu, xin anh, xin anh mở mắt ra nhìn em được không? Tỉnh dậy nói anh chỉ đang đùa thôi. Đôi mắt đỏ ửng của cô đong đầy nước mắt, dòng nước chan chát hòa cùng giọt máu đang men theo khuôn mặt cô. Tuấn Thiên, anh dậy đi. Em còn điều chưa nói với anh. An An cũng vậy. Tuấn Thiên, anh dậy đi, em không chịu được vị đắng của café đâu? Anh dậy giúp em uống được không? Xin anh.... Khung cảnh trước mắt mà dần, Phi Nhi không con nhìn thấy gì nữa.

- Chết tiệt! Gay go rồi. - Một giọng nam thân thuộc truyền đến. Là ai? Mạc Phi Nhi không còn đủ sức suy nghĩ tiếp.

...

- Bác sĩ, nồng độ oxi trong máu giảm, nhịp tim cũng rất yếu. Anh ấy ngừng thở rồi...

- Sốc tim, chuẩn bị. 150...200...270...300

Tút... út....ttttttttttttttt Anh từ bỏ rồi

- Mẹ, mẹ không được bỏ An An, mẹ.....- An An áp mặt vào lòng bàn tay cô, khuôn mặt cũng nhem nhuốc trong nước mắt.

Mạc Phi Nhi khẽ nhíu mi, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong tầm mắt. Khung cảnh trước mặt cũng dần hiện ra. Cô đang ở đâu?

- An An, ngoan, ra với bác nào để mẹ nghỉ ngơi. - Một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, chị ta âu yếm ôm thằng bé.

Bệnh viện? Sao cô lại ở đây. Từng đoạn kí ức góp nhặt tràn về. Phi Nhi hoảng sợ, chật vật ngồi dậy. Tuấn Thiên, Tuấn Thiên anh ấy bị thương, anh ấy bị thương rất nặng. Anh ấy đâu rồi.

Hải Giang mệt mỏi đẩy cửa bước vào, chị ta bị bộ dạng của cô làm cho giật mình:

- May quá, cô tỉnh rồi. Cô thấy thế nào? -Anh ấy đâu rồi? Tuấn Thiên đâu rồi? Sao chị không nói gì cả? Trả lời tôi anh ấy đâu rồi.

Hải Giang vẫn duy trì sự im lặng như lúc đầu. Viền mắt của cô hoen đỏ, nỗi buồn cũng đầy ắp trong đôi mắt.

- Không được tôi phải đi xem. - Phi Nhi định giật mũi tiêm truyền nước trên tay.

- Cô ngồi im đi. Anh ấy vừa phẫu thuật xong. - Hải Giang hoảng sợ tiến đến giữ cô lại. - Cô cần nghỉ ngơi, ngủ đi. -Tôi không nghỉ ngơi, anh ấy bị như vậy là vì tôi. Chị bỏ tôi ra. - Mạc Phi Nhi điên cuồng gào thét, cô vùng vẫy ra khỏi bàn tay của chị ta.

- Bác sĩ, nhanh đến đây. Nhanh lên.

Chương 89: Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, đáng lẽ mẹ không nên giấu con
Mạc Phi Nhi được bác sĩ tiêm cho một chút thuốc an thần cuối cùng cũng khó khăn đi vào giấc ngủ. Hải Giang đắp chăn lên cho cô, có lẽ cô đã rất sốc khi tận mắt chứng kiến cảnh đó.

- Bác sĩ, anh ấy sao rồi? - Hải Giang quay ra nhìn bác sĩ.

- Phẫu thuật khá thành công nhưng anh ấy có khả năng bình phục hay không phải qua đêm nay mới rõ.

Hải Giang quay trở lại phòng bệnh trên tay còn cầm theo cặp lồng cháo. Mạc Phi Nhi đã tỉnh dậy, cô ngồi thẫn thờ trên giường bệnh. Cô chắc đã nghe tin tức về anh rồi.

- Cô ăn cháo đi. An An còn đang chờ cô. Bây giờ cô phải khỏe mạnh mới được.- Hải Giang kê bàn rồi lấy thìa đút vào tay Phi Nhi

Cô vốn không định ăn nhưng nghe đến An An cô cũng cố gắng cầm thìa đút vào miệng từng miếng.

- An An là con của Tuấn Thiên phải không? - Hải Giang chăm chú nhìn cô.

Chiếc thìa trên tay của Phi Nhi rơi xuống nền đất, cô hốt hoảng định cúi người nhặt lên.

- Cô định giấu đến bao giờ nữa? - Hải Giang thở dài cúi người nhặt lên giúp cô. Phi Nhi trầm mặc rất lâu, một lúc sau cô mới yếu ớt nói:

- Sao chị biết?

- Lúc cô hôn mê cô liên tục nói Tuấn Thiên là bố của Đậu Đậu. Tôi vô tình nghe được. Thêm nữa, lúc đó có An An bên cạnh tôi.

- Chị nói gì cơ? An An biết rồi sao? Thằng bé giờ đang ở đâu?- Phi Nhi hốt hoảng hỏi lại.

Hải Giang rót cho cô cốc nước, cô nhẹ nhàng vỗ về cô:

- Thằng bé theo hàng xóm của cô về nhà ăn cơm tắm rửa rồi. Cô đừng quá lo lắng, tôi thấy thằng bé không có biểu hiện gì. Giống như kiểu nó đã biết rồi, nó còn bảo tôi giữ bí mật, cũng đừng nói cho cô nó đã biết.

Mạc Phi Nhi đau lòng nhớ đến An An. Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, đáng lẽ mẹ không nên giấu con.

Phi Nhi rảo bước đến quầy trực y tá. Cô ái ngại nhìn nữ y tá đang chăm chú làm việc:

- Cô y tá, cô y tá cho tôi hỏi bệnh nhân Tuấn Thiên nằm phòng bao nhiêu vậy ạ?

- Cô chờ tôi chút. Tuấn Thiên? Anh ấy mới ra viện từ hôm qua rồi.

- Cảm ơn cô.

Hóa ra anh xuất viện rồi sao? Mới có một tháng thôi mà. Anh phẫu thuật xong cô cũng không rời giường được, định hôm nào đỡ mệt hơn sẽ sang thăm anh.May quá, anh đã khỏe rồi, cũng ra viện rồi. Cô quay trở lại phòng bệnh, lấy điện thoại bên cạnh định gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng máy bận vô nghĩa như thường lệ. Những ngày nằm viện, cô không kìm được lòng mà gọi điện hỏi thăm anh nhưng tất cả hầu như là máy bận. Chỉ có duy nhất một lần có người bắt máy, nhưng không phải là anh. Là Uyển Nhi. Cô không biết mình sao nữa, cô nhanh chóng tắt máy, tắt nguồn. Có lẽ cô sợ phải nghe Uyển Nhi nói lí do, sợ anh ngay cả nói chuyện với cô cũng không muốn nữa. An An cùng bác hàng xóm ngày nào cũng ghé qua, thi thoảng có thêm đồng nghiệp và cô giáo Lục. Nhờ có thằng bé mà Phi Nhi cũng bớt dần cảm giác cô đơn trong bệnh viện. Ăn trưa một mình, ngủ một mình, đi dạo một mình, xem ti vi một mình. Một tháng qua lại làm cô nhớ đến những ngày tháng mang thai ở Bắc Kinh, lúc đó cũng như bây giờ, cô lại tiếp tục một mình... Cô phải ở viện hơn tháng vì cơ thể bị suy nhược, cô hoảng sợ, cô trốn tránh,và rồi... cô tự thừa nhận mình vẫn còn yêu anh, mấy tháng qua cô đã vô hình coi anh là chỗ dựa để giờ đây anh biến mất cô loay hoay tìm nơi bám víu. Có lẽ ngay từ đầu là cô sai, ngay từ đầu là cô hèn nhát, là cô đẩy hai người vào tình cảnh mông lung hiện tại. Nhưng anh không đến nữa có lẽ anh chán phải chờ đợi một người phụ nữ như cô rồi, Phi Nhi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh An An đang vẽ tranh.

An An thấy cô đến vội giấu bức tranh đang vẽ xuống dưới gối. Thằng bé ngước lên nhìn cô:

- Mẹ, sao mẹ lại khóc? Sao thế ạ?- Thằng bé đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô.

- Không sao hết. Mắt mẹ hơi đau thôi. Ngoan con vẽ gì thế? - Mạc Phi Nhi lấy bức vẽ ở dưới gối lên xem. Bức tranh ba người đi cắm trại, có mẹ, có ba, có An An. Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. An An mẹ phải làm sao đây?

Thanh Tâm ra viện, ép mình quay lại cuộc sống cũ- cuộc sống không có anh, ngày ngày tiếp tục bận bịu với công việc.

Mạc Phi Nhi mệt mỏi đưa xe vào gara nhà trẻ, hôm nay là ngày họp phụ huynh của An An nên từ chiều cô đã xin phép về sớm hơn mọi ngày.

- Chị Mạc, mời ngồi.- Lục Quyên vui vẻ sắp xếp lại tập sách vở.

- Cô giáo, thật ngại quá, đường bị tắc nên làm phiền cô phải ở lại đợi.- Mạc Phi Nhi ái ngại xoa đầu, thật ra cô vừa lái xe vừa suy nghĩ lung tung nên mới đi trễ.

Lục Quyên mỉm cười khua tay rồi đưa cho Phi Nhi bảng đánh giá của An An: " Chị Mạc, như chị thấy An An rất ngoan, hoạt bát, lễ phép nhưng..." Cô giáo ngừng giữa chừng làm cho cô càng lo lắng, mắt chăm chú nhìn bảng đánh giá trên tay, sức khỏe tốt, học tập tốt nhưng quan hệ với bạn bè không được tốt lắm, chẳng lẽ do lần trước đánh nhau với bạn sao? Cô vội tiếp lời: " Nhưng sao..."

- Nhưng An Huy khá nhạy cảm, rất dễ xúc động vì lời nói bông đùa của các bạn. Có lẽ là do An An mặc cảm chuyện gia đình, em hi vọng chị có thể dành nhiều thời gian hơn chăm sóc cháu, dạo gần đây thằng bé khá ít nói, có vẻ đang có chuyện phiền lòng...- Lục Quyên thẳng thắn nhìn Phi Nhi nói. Cô rất yêu quý An An, có lẽ cũng vì hoàn cảnh của thằng bé mà cô càng thương nó nhiều hơn các bạn khác, cũng chú ý nhiều hơn nên dễ dàng nhận ra biểu hiện bất thường của nó trong thời gian gần đây. Cô cũng giống An An, sinh ra mà không có cha bên cạnh nên cô rất đồng cảm cũng rất thương xót thằng bé.

Mạc Phi Nhi nghe từng câu nói của cô giáo mà lòng quặn đau, đúng, cô cứ tưởng chỉ cần kiếm đủ tiền cho hai mẹ con sống là đủ, cô tưởng rằng chỉ cần người ta yêu một cô thương hai là có thể thay vị trí người cha chăm sóc cho An An nhưng cô lầm rồi, cô không bao giờ có thể bù đắp những thiếu thốn cho thằng bé. Chuyện phiền lòng, cô giáo không cần nói cô cũng dễ dàng nhận ra, đó là sự biến mất của Tuấn Thiên. Có lẽ anh ít nhiều đã ảnh hưởng đến cả thằng bé.

Chương 90: Chỉ cần con hạnh phúc, mẹ có thể đánh đổi tất cả...
- Cảm ơn cô giáo đã quan tâm An An tôi sẽ chú ý hơn.- Phi Nhi cầm túi xách chuẩn bị ra về.

Lục Quyên băn khoăn cuối cùng cũng thốt ra: " Chị Mạc, anh Tuấn Thiên... ý em... anh ấy thực sự... thực sự... rất yêu chị. Anh ấy là bố của An An, em cũng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của chị trong bệnh viện..., nếu hai người có thể quay lại... điều đó... theo em là tốt nhất cho An An..."

Cô bất ngờ nhìn cô gái trước mặt, vậy là mọi người đều đã biết rồi sao, hóa ra bí mật cô giấu bấy lâu lại dễ dàng bị phát hiện như vậy.

Trời đã vào thu, gió càng ngày càng lạnh hơn, Mạc Phi Nhi lẳng lặng nhìn ánh trăng. Trăng hôm nay rất sáng, An An cũng đã ngủ say bây giờ chỉ còn mỗi mình cô là còn thức. Từ hồi Tuấn Thiên về Bắc Kinh, cô tại tự tập cho mình một thói quen kì lạ, cô luôn mong ngóng nhìn xuống dưới đường, mong đợi sẽ thấy một chiếc xe quen thuộc, một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Lời nói của Lục Quyên cứ văng vẳng bên tai, ngay từ khi Tuấn Thiên xuất hiện Phi Nhi đã biết An An cần anh nhưng chỉ là cô muốn trốn tránh, muốn cứng đầu giấu diếm đến cùng. Không có bí mật nào là mãi mãi, cô biết sẽ có ngày phải đứng trước mặt anh nói cho anh biết sự thật nhưng cô lại lo lắng về phản ứng của anh. Mấy ngày qua cô cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu Tuấn Thiên chấp nhận An An, hẳn là điều tốt nhất cho thằng bé nhưng nếu anh không chấp nhận, vậy có thể anh sẽ chối bỏ thằng bé, như vậy chả phải cô lại tiếp tục tạo tổn thương cho con traimình hay sao? Anh còn yêu cô, như vậy tức là cô và con còn hi vọng nhưng tại sao anh không xuất hiện nữa, cơ thể anh không khỏe sao, hay anh mệt mỏi rồi, anh không muốn ở bên cạnh cô nữa? Mỗi ngày trôi đi, nghi vấn trong lòng cô ngày một lớn, nhưng hôm nay cô đã hạ quyết tâm, cô là mẹ của An An, cô phải dành những điều tốt nhất cho thằng bé. An An cần anh và... cô cũng vậy.

- Giám đốc Hà, tôi muốn xin thôi việc- Mạc Phi Nhi đưa đơn xin thôi việc lên trên bàn làm việc của Hải Giang. Hải Giang nhìn đơn xin thôi việc mỉm cười: " Tôi biết cô sẽ làm vậy mà. Nhưng lá đơn xin thôi việc này không cần thiết, công ty chúng ta có chi nhánh bên Bắc Kinh, vừa may có một vị trí còn trống. Mấy năm qua làm việc với cô, không thể phủ nhận cô đã bỏ ra rất nhiều công sức đối với công ty này. Cho nên tôi sẽ giúp cô hoàn thành thủ tục chuyển công tác." Mạc Phi Nhi bất ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt, xúc động nói: " Giám đốc Hà, cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị."

- Dù sao chúng ta cũng đều là những người phụ nữ hiện đại, nên tự lập trong tài chính thì tốt hơn. Với lại, công ty chúng tôi cũng không thể để mất nhân viên có năng lực như cô được.Lên đường bảo trọng, hẹn gặp lại. - Hải Giang vứt đơn xin thôi việc vào thùng rác rồi vỗ vai cô đi ra ngoài.

Ánh mắt Mạc Phi Nhi dõi theo bóng lưng của Hải Giang, cô thực sự đã quyết tâm rời khỏi đây, đã nghĩ rằng mình sẽ phải từ bỏ công việc này, từ bỏ ước mơ này nhưng không ngờ Hải Giang lại giữ cô lại, thời gian qua không thể phủ nhận cô ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều cả trong công việc và cuộc sống. Đúng, cô sẽ phải rời khỏi Thượng Hải, mảnh đất mà bốn năm qua hai mẹ con gắn bó, rời khỏi công ty, rời khỏi văn phòng marketing vui vẻ, luôn đầy ắp tiếng cười nhưng phải kết thúc thì mới có khởi đầu, Mạc Phi Nhi không còn là cô gái của bốn năm trước nữa, Phi Nhi của bốn năm sau sẽ không trốn chạy mà đối mặt...

Sân bay Bắc Kinh

- Mẹ, mẹ, có thật mẹ sẽ đưa con đi gặp bố không? Cả ông bà ngoại. Cả dì nữa sao?- An An hớn hở ôm tay cô nói.

Phi Nhi mỉm cười gật đầu, phải, cô muốn trông thấy nụ cười này của An An, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ có thể đánh đổi tất cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff