chap 15: Tìm lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi ngoài trời vẫn còn hai mảng tranh sáng tranh tối chưa rõ ràng, thì Shuhua đã tinh giấc. Cô mở cửa bước ra bên ngoài hít thở chút không khí trong lành của buối sáng. Thật sảng khoái. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác yên bình thế này. Shuhua vô thức lia mắt sang cửa phòng bên cạnh, hơi ngạc nhiên vì cánh cửa đã được khoá lại cẩn thận.

" Đi rồi sao? " cô bất giác thở dài, trong lòng nghĩ chắc không có cơ duyên được gặp người đó rồi. Soojin phụ Miyeon chất mấy bao tải lên xe. Hôm nay là ngày thực phẩm về nên họ phải ra ngoài sớm để lấy hàng. Mặc dù hôm qua về trễ nhưng Soojin cũng không nỡ để Miyeon đi một mình. Khi chất xong bao tải cuối cùng lên xe, Soojin kiếm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi. Mồ hôi chảy dài hai bên thái dương của Soojin, cô tháo chiếc bao tay bảo hộ ra bỏ ngay ngăn sang bên cạnh.

" Jin uống đi. " Soojin đón lấy chai nước và mảu khăn giấy Miyeon đưa cho. Cô tu một hơi hết phân nửa chai, vài giot chảy dài từ khoé môi xuống cổ rồi mất hút sau lớp áo. Cảnh tượng thu hút này làm Miyeon bất giác nghĩ đển những điều đen tối nhưng ngay lập tức lắc đầu, ngượng ngùng đỏ mặt quay đi.

" Em sao thế? " Soojin đặt chai nước xuống.

" Không sao. " Miyeon lắc đầu ngồi xuổng khoảng trống bên cạnh Soojin. Hai người ngồi vui vẻ nói chuyện mà không biết, cách đó không xa, có một người đang run rây chăm chú nhìn họ.

Shuhua đến cửa hàng nơi ngày xưa mình làm việc. Lúc đầu hai vợ chồng chủ của hàng cũng chầng nhận ra cô. Sau khi cô lên tiếng họ mới ngờ ngợ.

Cả ba người vui vẻ trò chuyện. Theo lời kể của hai vợ chồng thì sau khi cô đi thì khoảng một năm sau Seonho cũng rời đảo lên thành phố tiếp tục học hành. Rồi họ nói chuyện xảy ra trong vài năm qua. Mải mê trò chuyện nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh mới đó mà đã quá trưa, Miyeon lúc này vẫn chưa thấy trở về.

" Shu. " Shuhua quay lại hơi ngạc nhiên khi thẩy Minnie ở đây.

" Minnie? Nie làm gì ở đây thế? " Shuhua đứng dậy đi đến bên cạnh Minnie.

" Nie đến đón em về. " Minnie mim cười chỉnh lại mái tóc giúp Shuhua.

" Cô đây là...? "

" Là chồng sắp cưới của cháu. " Shuhua giới thiệu.

" Xin chào tôi là Kim Minnie. " Minnie lịch sự cúi đầu chào hai người lớn tuổi.

" Ô. Vậy đứa nhỏ là con của Cô ấy sao? "
Shuhua nở nụ cười gượng gạo, trên mặt thoáng có chút buồn.

" Mình à. " người vợ bên cạnh tinh ý nhắc khéo.

" Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng cháu xin phép phải về đây. " Minnie thấy bầu không khí ngột ngạt liền lên tiếng giải vây.

" Phải, cũng không còn sớm nữa. Bác sẽ chuyền lời cho Miyeon là cháu ghé qua. " ông bà chủ dù hơi tiếc nhưng cũng không dám giữ Shuhua lại lâu hơn nữa.

" Vậy cảm phièn hai bác. Tụi cháu về đây. " Shuhua nói rồi cùng Minnie rời đi.

" Ba mẹ, chúng con về rồi. " Miyeon nhảy từ thùng xe xuống chạy vào nhà.

" Chúng cháu về rồi. " Soojin theo sau vào trong.

" Về rồi sao? Hai đứa vào rửa tay rồi ra ăn cơm. " Hai người đang định vào bên trong thì mẹ Miyeon gọi giật lại.

" Miyeon, con có nhớ Shuhua không? Con bé vừa ở đây xong, về sớm tí nữa là gặp được rồi. Mới có mấy năm không gặp trông bây giờ xinh đáo để. " Miyeon khựng lại.

" Mẹ bảo chị Shuhua vừa ở đây sao? "

" Ủa, nó ở đây cả sáng, nhưng vừa mới đi rồi. "

Shuhua! Shuhua! Shuhua!

Đầu Soojin đau nhức như có ai cầm bủa gõ vào, không hiểu sao cái tên này cứ lặp đi lặp lại liên tục trong đầu cô.

" Soojin! Cháu có sao không?" mẹ Miyeon hoảng hổt khi thấy Soojin tự dưng ôm đầu ngồi thụp xuống đất. Gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn.

" Mẹ, mẹ trông chừng Soojin giúp con, con sẽ về ngay. " Miyeon gấp gáp chạy nhanh khỏi nhà.

" Miyeon, Miyeon. " mẹ cô gọi với theo nhưng cô đã chạy đi mất. Bà không thể đi theo vì Soojin vẫn đang tỏ ra rất đau đớn. Bà hét lên gọi chồng đến giúp đỡ. Miyeon hướng về bến phà, chạy nhanh hết mức có thể mong có thể gặp được Shuhua.

Cô nghĩ kĩ rồi, cô muốn Soojin lấy lại được kí ức và Shuhua là hi vọng duy nhất của cả hai.

Miyeon đang chạy bỗng ở đâu một người con gái diện mạo phi phàm, ăn mặc bảnh bao đứng chản trước mnặt cô. Miyeon nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ đoán chắc chắn không phải là người ở trên đảo này.

" Tôi có việc gấp, cảm phiền cô tránh đường. " Miyeon hơi khó chịu khi người kia liên tục cản đường cô.

" Tôi muốn nói chuyện với cô, về Soojin. " Miyeon mở to mắt nhìn cô ấy, người này cũng biết Soojin sao?

" Trước tiên chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện. " Miyeon gật đầu, dẫn đường đến một quán trà nhỏ. Hai người ngồi đối diện với nhau, Miyeon dò xét lén quan sát biểu hiện của người kia.

" Tôi không có nhiều thời gian nên chúng ta vào luôn vấn đề chính nhé. Tôi là Kim Minnie, bạn của Soojin."

" Ừm. " Miyeon gật đầu.

" Có thể nói tôi biết tình trạng Soojin hiện tại như thế nào không? "

" Cách đây hai năm cô ẩy bị tai nạn, mất trí nhớ, hiện tại tôi muốn tìm Shuhua, họ quen biết nhau, vì vậy tôi hi vọng chị ấy có thể giúp Soojin lấy lại phần kí ức đã bị mất. "

Minnie trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi sợ hãi nhưng cô rất khéo léo không biểu lộ nó ra ngoài.

" Vậy à. "

" Cô...đến đón Soojin đi sao? " Miyeon hơi run sợ nói. Thực sự cô rất sợ phải rời xa Soojin dẫu vẫn biết ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng cứ nghĩ đến lúc ấy lại cảm thấy đau lòng. Hai bàn tay dưới bàn bấu chặt vào đùi.

" Cô thích Soojin? " Minnie không trả lời mà hỏi một câu khác không hề liên quan gì đến vẫn đề hai người đang đề cập đến.

" Tôi.. " Miyeon ngập ngừng.

" Nếu thích Soojin, tôi nghĩ cô nên giữ cậu ấy lại. Không giấu gì cô trong quá khú, cuộc sống của Soojin không tốt lắm, toàn những chuyện đau buồn. Thực ra chuyện cậu ấy mất trí nhớ cũng không hoàn toàn là xấu. Ít ra cậu ấy có thểquên đi đoạn kí ức đau buồn kia. " Minnie đan hai tay lên bàn. Nhìn Miyeon đang dần bị mình thuyết phục.

" Cô có thể nói rõ hơn không? " Miyeon tò mò hỏi

" Cậu ấy có vợ nhưng vợ cậu ấy lại bỏ đi theo người khác rồi. Bây giờ trở lại với cuộc sống cũ không người thân, không công việc, lại còn kí ức đau lòng kia nữa. Cô xem có nên giúp cậu ây lấy lại trí nhớ rồi buồn bực, bế tắc, hay là để cậu ấy ở lại bên cô bắt đầu một cuộc sống mới? "

" Cô ấy đã có vợ sao? " Miyeon mở to mắt ngạc nhiên nhìn Minnie.

" Thực ra cô cũng biết vợ Soojin đấy, là Shuhua. " Miyeon lặng người. Trước đây cô có nghi ngờ quan hệ của hai người nhưng không nghĩ được rằng bọn họ là vợ chồng.

" Đây, số tiền này cô giữ lấy. " Minnie rút tập ngân phiếu trong túi áo viết vào đó một dãy số rồi đẩy đến trước mặt Miyeon.

" Cái này...? " Miyeon nhíu mày nhìn tấm ngân phiếu.

" Một chút tấm lòng của tôi, hai năm qua cô chăm sóc cậu ấy chắc cũng vất vả. " Minnie mỉm cười.

" Không, cái này tôi không thể nhận được. " Miyeon nhìn dãy số trên tờ ngân phiếu không khỏi bất ngờ. Số tiền này có làm cả đời chắc cô cũng không thể kiếm ra.

" Cô cứ giữ lấy, coi như là giữ hộ cho Taeyeon đi. " Yuri nói đoạn giơ tay lên xem đồng hồ.

" Không Còn sớm nữa, tôi phải trở về. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện gì cần cô cứ gọi tới số này. "

Minnie để tấm danh thiếp đến trước mặt Miyeon sau đó đặt một tờ tiền lớn xuống bàn rồi rời khỏi quán trà. Miyeon nhìn tờ ngân phiểu và tấm danh thiếp ở trên bàn vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.

" Sao Nie lâu thế? " Shuhua xách hai túi lớn nhỏ trong tay đứng trước bến phà, vừa thấy Minnie đến liền nhíu mày hỏi.

" Bọn họ giữ Nie lại nói chuyện một lúc. Em mua được những gì rồi? " Minnie đón lấy hai cái túi trong tay Shuhua.

" Em mua cá thu, tôm và cua bễ, còn có chả cá và chả mực nữa. " Khi nãy Minnie nói quên đồ ở tiệm ăn nên phải quay lại lấy, còn Shuhua đột nhiên muốn ăn hải sản, nghĩ đến đồ hải sản ở chợ cá tươi ngon nên ghé vào mua, cũng là giết thời gian trong lúc đợi Minnie trở lại. Không ngờ lúc đỉ ra lại mua nhiều thứ đển vậy.

" Em tính cho cả nhà tháng này ăn toàn hải sản sao? "

"Ở Seoul lấy đâu ra mấy đô chất lượng thẽ này, nhân tiện thì em mua nhiều một chút. " Shuhua thè lưỡi làm Minnie chỉ biết lắc đầu cho qua. Vừa hay lúc đó phà cập bến, hai người họ nhanh chóng lên phà trở về Seoul.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sooshu