chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18.

Trong phòng chờ của chuyến bay.

“Tất cả các hành khách đi chuyến bay SY945 của Japan Airlines, điểm đến Seoul, Hàn Quốc, xin vui lòng ra cửa khởi hành,máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong 10 phút nữa”

- Thưa cô, cô không sao chứ ạ? – một cô gái nhân viên sân bay đặt tay lên vai Bora, cất giọng hỏi thăm một cách lo lắng, vì cô nhân viên thấy Bora cứ cúi mặt xuống, người thì run.

- Không, tôi không sao – Bora quệt nhanh nước mắt, rồi mỉm cười nói với cô nhân viên.

Sau khi nói chuyện xong với bạn gái mới của Siyeon, Oh Seunghee, Bora đã không còn ý định nào mà đi vào thành phố Tokyo nữa, cô đứng yên ở sân bay Haneda, rồi mua một vé quay trở về Seoul, khi cô đi vào trong phòng chờ bay, thì cô lại nhận được một cuộc gọi của Lee Siyeon.

Cô đã rất mừng rỡ về cuộc gọi này, nên cô đã nghe máy ngay lập tức….

Nhưng cái tính nhút nhát và ngại ngùng của Bora lại xuất hiện, tâm trạng cô bị trùng xuống khủng khiếp, cô mất hết mọi sự gấp gáp và tự tin lúc ngồi trên chuyến bay đến Tokyo, cô không thể nói chuyện trôi chảy với Lee Siyeon được, cô đã nói dối rằng cô không đi Tokyo nữa.

Thật sự vô lý, rõ ràng cách đó hơn 1 tiếng Seunghee gửi cho cô hình ảnh Siyeon đang ngủ rồi mà, giờ Siyeon lại gọi cho cô, và có vẻ như cô ấy đang ở một mình chứ không ở cùng Seunghee.

Seunghee… có khi nào là cái cô gái mà Bora đã từng bắt gặp ở cổng nhà hàng khi cô chạy đến gặp Siyeon đó không, là cái người mà Siyeon hẹn ăn tối vào cái hôm cô đến nhà Siyeon?

Kim Bora thật khù khờ, Siyeon đi cùng với một người phụ nữ nhiều lần như vậy mà cô không đoán được ra mối quan hệ của họ, hóa ra họ đang yêu nhau.

Vậy là họ cùng nhau ở Nhật….là đang đi du lịch cùng nhau đó hả?

Trong cuộc gọi đầu tiên, Siyeon phàn nàn về cái sự phiền phức của cô, cô ấy cũng chẳng muốn nói mục đích đi Nhật để làm gì….

Vậy thì chứng tỏ là đi chơi với người yêu rồi, nên mới nói né như thế….

Cô mà cứ làm phiền Siyeon hoài, thì cô là người thứ 3 rồi còn gì….

Lee Siyeon….chuyện cô ấy có người yêu, cũng là điều dễ hiểu thôi mà, Siyeon đã một mình suốt mấy năm rồi, vì Bora và Siyeon chơi chung với một nhóm bạn, nên dù không gặp nhau suốt 2 năm sau ly hôn, cô vẫn biết trạng thái độc thân của Siyeon.

Bora cũng không muốn nghĩ nhiều, cô định sẽ về Seoul trước đã rồi tính tiếp, vì cô vẫn còn quá bất ngờ việc Siyeon có bạn gái mới, và sau đó Siyeon lại hỏi dồn cô, nên cô đành nói ra mọi thứ trong cuộc gọi. Cuộc nói chuyện mà Bora muốn nói trực tiếp, cuối cùng lại xảy ra trong cuộc gọi.

Và cô nhận được vài câu trả lời của Lee Siyeon, cô như muốn vỡ òa.

Cô đã không thể ngừng khóc, cô che miệng để ngăn tiếng khóc lại, không để cho Siyeon nghe thấy, và cô đang ngồi trong phòng chờ bay, sẽ có nhiều người nhìn thấy.

Hóa ra…cái người mà cô đang đi tìm suốt hơn chục năm đó, lại chính là Lee Siyeon sao….

Lúc cô nhận lời yêu của Lee Siyeon, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy là tình đầu của cô, dù mối quan hệ của cô và Siyeon là chính thức lần đầu tiên đối với đời cô, Bora luôn nghĩ rằng Handong mới là tình đầu, vì Handong là người đem lại cho cô rung động đầu đời.

Nhưng hóa ra không phải, tình đầu của cô, chính xác là Lee Siyeon cơ.

Cái cô gái mà đã cứu cô đó, là Lee Siyeon.

Thực sự thì đến tận bây giờ, Kim Bora cũng không thể hiểu sao bản thân mình lại đắm chìm vào cái hình ảnh mập mờ của 17 năm trước đến vậy, cô chỉ gặp người con gái tóc vàng đó đúng 1 lần, bị ấn tượng, bị rung động. Tuy Bora có một tính cách mạnh mẽ và lý trí, nhưng cô không giải thích được sự quỵ lụy của chính mình với hình ảnh thoáng qua đó.

Có thể khi có người biết chuyện này, họ sẽ cười nhạo cô, vì cô khi không đâu lại luôn đi tìm và nhớ nhung một hình ảnh thoáng qua như vậy, trong một quãng thời gian quá dài.

Có thể do lúc ở Bắc Kinh, Bora được cứu, nên cô rất cảm kích, nếu không có người đó cứu, thì chắc gì cô còn toàn mạng đến giờ này, hoặc cô sẽ bị hãm hiếp, mất đi thanh xuân đầu đời. Cô sẽ bị ám ảnh kinh hoàng đến cuối đời nếu không được cứu.

Cho nên, cái người cứu cô năm đó, có công sức rất lớn phải không?

Cô đã rất khao khát được gặp lại người đó.

Và cô tưởng như mình đã tìm được người đó, rồi cô đã thất vọng tràn trề khi nhận nhầm người.

Và sự may mắn lại mỉm cười với Bora một lần nữa, cô đã tìm được ra chính xác người đó, thậm chí đó còn là người đang ở rất gần cô, không hề xa lạ.

Cái người mà cô luôn nhớ nhung, luôn tìm kiếm, lại là vợ cũ của cô đó sao, là cái người mà đã kết hôn với cô, là người đã cùng cô xây dựng gia đình đó sao….

Thật không thể tin được, Kim Bora thật sự muốn ngất xỉu sau khi biết hết mọi chuyện…

Vậy là…tất cả những cuộc tranh cãi của cô và Siyeon, mọi thứ đều vô nghĩa…

Cô tranh cãi với Siyeon, vì cái người ở Bắc Kinh đó, mà cái người đó, lại chính là Lee Siyeon.

Cô cứ nghĩ rằng Siyeon thích cô từ lúc vào trường đại học, nhưng không, cô ấy thích cô từ cuộc gặp ở Bắc Kinh, giống cô.

Và ngay tại giây phút này, khi mọi thứ đã quá rõ ràng, thì Lee Siyeon có người yêu mới.

Trớ trêu.

Chẳng lẽ cô sắp sửa đánh mất Lee Siyeon thật sao?

---

Vài ngày trôi qua, Siyeon bước chân vào quán coffee Piri, Minji và Yoohyeon hẹn mọi người gặp nhau để nói chuyện vì đã quá lâu rồi không gặp.

Một bàn tròn bao gồm Minji, Yoohyeon, Siyeon, Dami và Handong.

- Siyeon, cám ơn em nhiều nha, vì đã giúp đỡ giám đốc Park, anh ấy khen em nhiều lắm – Minji tươi cười.

- Không có gì đâu, chuyện cũng đơn giản mà – Siyeon cười lại.

- Dami, dạo này cậu sao rồi hả, đã tìm được bến đỗ chưa? – Yoohyeon nhướn mày hỏi.

- Mình còn trẻ mình vẫn chưa muốn kết hôn đâu – Dami nhăn mặt phẩy tay.

- Sao hả? Bạn gái vẫn chưa đồng ý cưới đúng không? – Handong buồn cười.

- Cô ấy là ca sỹ mà, sự nghiệp phải đặt lên đầu, kết hôn tính sau – Dami phản biện.

- Danh sách người yêu của em có mấy cô là ca sỹ rồi nhỉ, hình như cô này cô thứ 5 đúng không? – Minji giả vờ lấy bàn tay ra đếm đếm.

- Thôi ngay – Dami cao giọng.

- Hahahaha – cả bọn cười vang.

Mọi người cùng nói chuyện một lúc rồi đứng dậy ra về, trời đã ngả tối, trước khi ra bãi đỗ xe, Handong nói riêng với Siyeon.

- Siyeon, đi uống bia với em không?

Siyeon ngạc nhiên, rồi đi theo Handong.

Hai người ngồi ở bờ sông Hàn, trên chiếc ghế đá, cùng với mấy lon bia.

- Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi riêng với nhau thì phải – Siyeon nhìn lơ đãng ra con sông thơ mộng.

- Đúng vậy, hồi ở câu lạc bộ âm nhạc, chúng ta cũng không thân đến mức mà đi riêng được với nhau – Handong uống một ngụm.

- Vậy rốt cuộc em hẹn chị ra đây để làm gì?

- Em thắc mắc không biết chị còn ghét em không? – Handong nhẹ nhàng nói.

- Em biết là chị ghét em hả? – Siyeon bật cười.

- Bora đã chủ động đến tìm em và tỏ tình, sau đó em biết được thông tin chị và Bora ly hôn, em đã rất sốc, và em nghĩ rằng có thể liên quan đến em.

- Handong, nếu để nói ghét, thì chị ghét em từ thời đại học cơ.

- Sao cơ?

- Kim Bora rất thích em, thích từ lúc gặp em ngày đầu tiên ở câu lạc bộ âm nhạc, và em không nhận ra điều đó ư? – Siyeon quay sang nhìn Handong.

- Em thực sự không chú ý lắm, em thấy Bora là người nhiệt tình, cô ấy nhiệt tình với tất cả mọi người.

- Nhưng đối với em, sự nhiệt tình của cô ấy có chút khác biệt, và sau khi biết em hẹn hò với Gahyeon, Bora đã đứng dưới trời mưa và khóc rất nhiều.

- Thật sao? – Handong ngạc nhiên.

- Khi Bora nhận lời yêu với chị, chị đã rất vui, chị đã hạnh phúc với cô ấy hơn chục năm, vậy mà chỉ cần nghe tin em độc thân thôi, cô ấy đã chạy đến tỏ tình với em rồi, sau khi chị và Bora ly hôn, chị đã nghĩ Bora sẽ hạnh phúc với em cơ.

- Hôm đó em đã từ chối Bora, vì thực sự em không có tình cảm gì với cô ấy cả.

- ……………

- Nhưng em có cảm giác, Bora thích em, vì em giống một người nào đó, chứ cô ấy không hoàn toàn thích em đâu.

- Là sao?

- Bora chủ động đề cập đến Bắc Kinh và võ thuật, và sau khi biết em từng học trung học ở Bắc Kinh, rồi xuất thân gia đình dạy võ nữa, cô ấy trở nên thích em hơn.

- …………. – Siyeon ngẫm nghĩ những câu nói của Handong, thật sự rất trùng hợp với cái việc mà Bora đã đề cập đến qua cuộc gọi hôm trước.

Sau cuộc gọi đó, Siyeon ngày hôm sau đã quay trở về Seoul, cô cũng có ý định gọi cho Bora hỏi về chuyện kia, lý do tại sao Bora lại hỏi như vậy, và lý do tại sao cô ấy lại đột ngột cúp máy. Lúc ở khách sạn, Siyeon đã nghĩ rằng điện thoại bị mất sóng, cô gọi lại cho Bora luôn, nhưng Bora lại không nhấc máy.

Cô từ tò mò như vậy mấy ngày qua, cô muốn gọi cho Bora một lần nữa để hỏi lại, nhưng mấy ngày vừa rồi công việc chồng chất, nên cô chưa dành được thời gian, cô định ngày mai hoặc ngày mốt sẽ gọi cho Bora, cô muốn gặp cô ấy nói chuyện trực tiếp cho rõ ràng.

- Cách đây không lâu em vô tình gặp Bora, em và cô ấy đã đi dạo một chút, và có hai gã đàn ông tiến tới định giở trò.

- Gì cơ? – Siyeon hoảng hốt.

- Sau đó em và Bora chạy đi, lúc ấy Bora mới biết rằng em không biết võ, không phải như cô ấy mong đợi, hôm đó em đã hỏi thẳng Bora, rằng cô ấy còn thích em hay không, thì Bora trả lời là không, vì cô ấy đã nhận nhầm người, Bora đã xin lỗi em và đi về.

- ……………….

- Có thể hình mẫu lý tưởng của cô ấy là một ai đó biết võ thuật và từng sống ở Bắc Kinh hả? – Handong nheo mắt suy nghĩ, uống thêm một ngụm bia nữa.

---

Ngày hôm sau, Siyeon thẫn thờ ngồi trong văn phòng, đầu óc cô bị mắc kẹt về tất cả những câu nói của Handong ngày hôm qua.

- Luật sư Lee? – Yuna quơ quơ tay, mong muốn kéo người đối diện về với thực tại.

- À….em vừa nói gì nhỉ? – Siyeon chớp chớp mắt.

- Em gửi chị một vài tài liệu của thân chủ sắp tới.

- Ừ - Siyeon mệt mỏi nhận lấy.

Cô ngẫm nghĩ một hồi, rồi cô gọi Yuna lại.

- Shin Yuna !.

- Dạ?

- Đem tài liệu của vụ kiện của khách sạn SuA cho chị nữa đi, chị sẽ nhận vụ này, báo với bên đó đi.

- À, dạ được ạ - Yuna mừng rỡ rồi đi ra ngoài.

Siyeon ngồi làm việc được thêm chục phút, thì có cuộc gọi của trợ lý Jang của Bora.

- Alo

“Mẹ…..” – có tiếng khóc của Ayeon.

- Lee Ayeon? Sao thế? –Siyeon đứng bật dậy vì hoảng hốt.

“Mẹ đến khách sạn SuA đi, mẹ Bora ở lỳ trong phòng 3 ngày liền rồi, hình như mẹ Bora bị ngất xỉu hay sao đó”

End chap 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro