chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17.

“Tôi là Oh Seunghee, người yêu của Lee Siyeon”

- Cái gì? – Bora ngạc nhiên, Siyeon có người yêu từ khi nào vậy….

“Tôi vô tình nghe thấy việc cô ép Lee Siyeon nói ra khách sạn cô ấy đang ở, có đúng không, tôi gọi cho cô để khuyên là cô không nên đến, vì chúng tôi sẽ có một đêm vui vẻ với nhau”

- …………………. – Bora sốc toàn tập, cô không thể nói được gì.

“Sao cô không nói gì? Vậy tôi cúp máy nhé”

---

Seunghee cúp máy với tinh thần hài lòng, rồi nhìn Lee Siyeon đang ngủ say trên giường, cô ngồi xuống, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của Siyeon ra.

Cởi được 1 cúc, đến cúc thứ 2, rồi đến cúc thứ 3, tới cúc thứ 4, Siyeon cựa mình, rồi mở mắt tỉnh dậy, cô ấy bật dậy và ngăn Seunghee lại.

- Seunghee, cậu làm gì vậy?

- Cậu say quá thì tôi cởi đồ hộ cậu có gì đâu – Seunghee tiến mặt lại gần Siyeon.

- Cậu về phòng của cậu đi, để tôi tự lo – Siyeon nhăn mặt, né tránh động chạm của Seunghee.

- Này Lee Siyeon, những lần đi ăn với tôi chẳng lẽ cậu không nhận ra là tôi rất thích cậu hả, tôi vừa giúp đỡ cậu cái tờ giấy phê duyệt kia đó, giờ cậu thưởng cho tôi đi chứ.

- Oh Seunghee, tôi chỉ coi cậu là bạn thôi, tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cậu bất cứ điều gì về mối quan hệ của chúng ta khi cậu giúp tôi cái việc kia, đừng nhầm lẫn giữa công việc và mối quan hệ riêng tư – Siyeon đôi phần bực mình, tay cài lại nút áo.

- Cậu nghĩ tôi không biết gì về cậu ư? Cậu đã kết hôn và đã có con đúng không, và đã ly hôn, vợ cũ của cậu tên gốc là Kim Bora.

- Rồi sao? – Siyeon nhướn lông mày, cô không vui vì Oh Seunghee dành thời gian đi điều tra về cô, cô cứ nghĩ cô có thể làm bạn được với người này một cách chân thành.

- Đã ly hôn rồi sao vẫn còn đeo nhẫn cưới? Vẫn còn lưu số vợ cũ, lại còn lưu là Wifey nữa chứ.

Seunghee và Siyeon ngồi cạnh nhau trong nhà hàng lúc ăn tối và cô thấy điện thoại Siyeon rung chuông, với cái tên Wifey hiện lên, và cô đã nghe trộm được cuộc hội thoại của Siyeon và Bora lúc đó, cô đã lợi dụng lúc Siyeon đang say, dụ cô ấy mở mã khóa điện thoại, và tìm số của Bora. Kim Bora là cái tên mà cô đã điều tra ra khi tìm hiểu hoàn cảnh của Lee Siyeon, cô điều tra cụ thể về Siyeon, chỉ vì muốn hiểu cô ấy nhiều hơn mà thôi, vậy mà chuyện lại thành ra như này đây.

- ……………. – Siyeon trầm ngâm, cái sự lụy tình quá đáng của cô đã bị một người khác nhìn ra.

- Sao không trả lời? Sao cậu không thử ngủ với tôi đi, cậu nên mạo hiểm trải nghiệm những thứ mới mẻ, thì cuộc đời mới phát triển được, cứ mãi đắm chìm vào quá khứ để làm gì? – Seunghee nhẹ nhàng nói.

Lee Siyeon vẫn tiếp tục trầm ngâm, điều Seunghee đang nói, thực sự không sai…

Cô đã và đang đắm chìm vào những mảnh ký ức tươi đẹp với Kim Bora, và nguy cơ cao là cô sẽ còn đắm chìm tiếp trong tương lai.

- Seunghee, cậu về phòng của cậu đi.

- …………….

- Tôi yêu Kim Bora, cô ấy là mối tình đầu của tôi, là mẹ của các con của tôi, và sẽ là tình cuối của tôi.

- ………………

- Cô ấy không còn ở cạnh tôi nữa, nhưng tôi vẫn sẽ luôn yêu cô ấy, đó là việc riêng của tôi, chẳng liên quan đến cậu, và tôi chẳng cần ai thương hại hết, cậu về phòng đi.

- Được thôi – Seunghee nhún vai rồi rời khỏi phòng.

---

Sau khi Seunghee rời khỏi, Siyeon thở dài, bật dậy thay đồ rồi leo lên giường nằm.

Mắt cô mở thao láo nhìn lên trần nhà, rõ ràng vừa nãy cô rất buồn ngủ vì say rượu, giờ đầu óc cô vẫn hơi đau vì hơi men, nhưng khi cái tên Kim Bora được nhắc đến, cô lại chẳng ngủ tiếp được. Cô thắc mắc rằng Kim Bora đang ở đâu, có thực sự là bay đến đây gặp cô không, giờ cũng sắp đến đêm rồi, sao giờ chưa thấy cô ấy, hay là do không có chuyến bay?

Và cô thực sự tò mò chuyện Bora muốn nói với cô, cô ấy giọng nghe rất gấp gáp, chắc là việc quan trọng.

Trong những dòng suy nghĩ miên man, thì Siyeon nhận được một cuộc gọi của giám đốc Park.

“Xin chào Siyeon”

- Bộ trưởng Oh đã ký vào giấy rồi, mọi việc đã hoàn thành.

“Ôi tuyệt quá, cô thật xuất sắc Lee Siyeon, tôi biết ơn cô rất nhiều”

Siyeon cúp máy, rồi thả người xuống giường một lần nữa. Giám đốc Park là một người bạn của Kim Minji, anh ta làm bên xây dựng và đang triển khai một dự án rất lớn, nhưng anh ta không thể xin được giấy phê duyệt tiến hành công trình từ Bộ trưởng bộ xây dựng, ông Oh, nên anh ta nhờ cô.

Thực ra việc này chẳng liên quan đến nghề luật sư của Siyeon cho lắm, nhưng Minji đã quảng cáo với giám đốc Park rằng Lee Siyeon là người đàm phán giỏi, nên anh ta nhờ cô, với một khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Cô đã tiếp cận Oh Seunghee, con gái của bộ trưởng Oh, cô tiếp cận là để biết lịch trình của ông Oh tốt hơn mà thôi, chứ chẳng có dã tâm lợi dụng Seunghee gì hết.

Và cô phải bay đến tận Nhật để nói chuyện với ông Oh, vì ông Oh đang có kỳ nghỉ vui vẻ ở đây, khi con người đang ở trong trạng thái thoải mái, thì họ sẽ ký giấy tờ dễ dàng hơn đúng không….

Lee Siyeon giỏi giang là vậy, ai cô cũng giúp đỡ, trừ người vợ cũ yêu dấu của cô, Kim Bora.

Khoảng 1 tiếng trôi qua với những suy nghĩ trằn trọc, Siyeon lăn qua hết bên này đến bên khác ở trên giường, cô không thể kiên nhẫn chờ Kim Bora được nữa, cô nhấc máy gọi cho Bora.

“Alo”

- Chị đã đến Tokyo chưa?

“À…..tôi có việc đột xuất, nên tôi không đi nữa”

- Thế mà lúc nãy kêu cần phải đến ngay – Siyeon bĩu môi.

“Không sao, khi nào em về Seoul, chúng ta sẽ nói chuyện”

- Nhưng tôi không chờ được, chuyện có vẻ quan trọng, chị nói luôn bây giờ đi.

“Thực ra thì…….” – người đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng.

- Sao, chuyện gì thế? – Siyeon nhấc người dậy, cô hồi hộp chết đi được.

“Tôi thực ra muốn hỏi em một câu”

- Chị hỏi đi.

“Chúng ta…..có phải…đã từng gặp nhau ở Bắc Kinh…có đúng không?”

- …………….

“ ……………………Sao em không nói gì?”

- Hóa ra chị nhớ hôm đó hả?

“…….Vậy là………”

- Đúng, chúng ta đã gặp nhau ở Bắc Kinh.

“Thật hả? Em chính là người đó hả?”

- Ở trong con hẻm đó, đúng chứ? – Siyeon mỉm cười.

“…………………………………………………..”

- Lúc đó trong con hẻm không có đèn, nên tôi nghĩ rằng chị sẽ không thấy tôi, cho nên khi chúng ta gặp nhau ở trường đại học, tôi cũng không có nhắc đến, vì chị sẽ không nhớ ra tôi đâu.

“ ……………………………………………”

- Kim Bora, tôi bắt đầu thích chị từ hôm đó, chị có biết không?

“………………………………..”

- Chị không nhìn thấy tôi, nhưng tôi thì nhìn thấy chị, nhìn thấy khá là rõ, lúc đó trông chị rất xinh.

“…………………………..”

- Khuôn mặt xinh đẹp của chị, ám ảnh tôi cả cái năm đó, cho đến khi tôi vào trường đại học, tôi vô tình gặp lại chị, tôi cảm thấy thật may mắn vì đã được gặp lại chị.

“………………………..”

- Sao chị không nói gì, chị có đang nghe tôi nói không?

“…………………………………..”

“Tít” – Kim Bora không hề hồi âm, và chủ động cúp máy.

End chap 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro