Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù có bận rộn với công việc nhiều như thế nào đi nữa, sẽ có những ngày tháng mặc nhiên kéo đến và thế chúng ta mặc nhiên buồn. Trên thế gian này không nỗi buồn nào là tự nhiên cả, chẳng qua chúng ta muốn chối bỏ nguyên nhân dẫn đến nỗi buồn đó mà thôi. Trong ánh sáng le lói của ánh đèn ngủ, khói trắng lãng đãng bay, cả gian phòng tràn ngập mùi bạc hà thoang thoảng thứ tôi cần nó vào lúc này. Trước đây tôi cực ghét những người hút thuốc lá vì vô vàng những tác hại của nó dành cho bản thân người sử dụng và cả những người xung quanh, vậy mà giờ đây nó đang cháy trong tay tôi. Vào 1 giây phút nào đó của cuộc đời, tôi dừng chân ở 1 tiệm bán tạp hóa lúc nhìn vào chiếc tủ thuốc tôi đã bị hung thần quyến rũ và thốt lên "Cô ơi lấy cho con gói này". 

Là 1 hung thần chết chóc, ẩn chứa 1 sức mạnh quyến rũ vô cùng to lớn. Có những người hút thuốc vì thói quen, có những người hút thuốc vì trào lưu muốn thể hiện, cũng có những người hút thuốc vì xem nó như 1 liều thuốc giảm đau. Tôi không là 1 người hút thuốc nhưng tôi lại là 1 người thích đốt thuốc, thích nhìn làng khói trắng ấy bay trong đêm, thicsh thả hồn mình phiêu lãng theo đó. Và lẽ tất nhiên thuốc lá không có bất kì 1 chất nào có khả năng giúp giảm đau hay chữa lành vết thương hay giải tỏa những cơn stress kinh điểm. Tất cả các chức năng tốt lành mà người ta dành cho nó chỉ là 1 lời biện hộ dành cho hành động của bản thân khi họ không biết nên vịnh vào đâu, họ không muốn đặt niềm tin của bản thân vào bất kì ai, họ không thể hay không dám chia sẻ để người khác thấy được những nỗi niềm sự yếu đuối của họ, và trong vô vàng thứ họ có thể tìm kiếm họ đã chọn làm bạn với hung thần, nơi họ nghĩ mình được an toàn với chính thế giới của mình. 


Tôi sẽ ho sặc sụa khi cố thử dung nạp làng khói đó vào cơ thể, cơ thể tôi bài xích nó xong tâm hồn tôi cần nó. Nhờ có nó tôi cảm thấy mình đỡ cô đơn hơn, nhìn những làn khói biến khóa liên hồi ấy, nó giúp tôi nhớ nhiều chuyện, nó tái hiện lại nhiều kí ức mà tôi đang chối bỏ, nó giúp tôi thấy gương mặt em, cho tôi thấy em cười, em thẹn, em làm nũng, em bông đùa, em giận em của ti tỉ viễn cảnh lúc ta ở gần nhau. Và hơn hết nó giúp tôi cảm thấy không còn cô đơn nữa, nó lúc này là người duy nhất là tôi tin tưởng để tôi có thể trút hết được nỗi lòng của mình, có thể mặc nhiên nhìn tôi khóc và những lúc như thế khói thuốc bỗng tỏa ra nhiều hơn như đang ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lên vai tôi và nói rằng hãy cứ khóc đi để nỗi nhớ đong đầy được với đi, để cho những nỗi uất ức được giải phóng, để con tim thôi thổn thức để nhẹ lòng rồi tôi sẽ bình yên, và cứ thế tôi đã vắt cạn những nỗi đau, sự nhớ nhung hóa thành nước mắt mà tuông ra như suối đầu nguồn. Rồi tôi sẽ quên được em mà đúng không.


Khi 1 cánh cổng này đóng lại thì sẽ có 1 cánh cổng khác mở ra. Việc cần làm của bạn là có muốn bước tới cánh cửa đang mở kia không. Hay vẫn mãi đứng bên ngoài cánh cổng đóng kín kia, chờ phép màu sẽ đến, cửa đóng sẽ lại được mở.  Điều gì là cần thiết cho người luôn sống trong những tưởng niệm của bản thân, luôn xem những hoài niệm kia mới là điều đẹp nhất mà thôi. Chưa từng nghĩ phải cầu xin ai ở lại, nổ lực để nếu kéo 1 người muốn ra đi, hay dang rộng tay đón ai trở về. Vì đi 1 lần sẽ có lần 2, nếu muốn ở lại sẽ không bao giờ có suy nghĩ ra đi. Có những việc đã qua, có những việc làm được,  có những việc không muốn làm, có những lời hứa còn dang dở đó, những việc đã rõ cùng những điều chưa biết, điều là hành trang trong chiếc vali kỉ niệm. Kỉ niệm dù có hạnh phúc, hay đau thương thì chưa 1 lần hối hận. Chỉ là lúc này đây mọi thứ đều trở nên nhàn nhạt, mờ ảo, vì tất cả đều đã đi xa thật xa. Dù có ra sau đường vẫn dài, trời vẫn cao đất vẫn rộng, là người đều phải bước đi. Dù là bước nhanh bước chậm, quay mặt về sau mà bước, tất thảy đều là bước đi không ai dừng lại 1 chổ bao giờ. Đi 1 mình, hay đi bao nhiêu mình đi nữa thì vẫn là phải đi

Nào ai có thể kề cạnh mãi 1 người mà tim người ta luôn hướng về 1 người khác. Cuối cùng cũng đau quá, cuối cùng cũng phải xa. Mong ước rằng mình xa người sẽ cảm thấy muốn gần. Ai cũng có 1 thời yêu điên cuồn ngây dại, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thôi, không còn quan tâm gì nữa cả. Cho dù trong tim nhiều lần đớn đau, nhói buốt đến bật khóc, vậy mà không có cách nào buông bỏ được.

Mãi mãi không bao giờ nhìn thấy, hình ảnh người con gái, giữa màn đêm tối đen tĩnh lặng, ngồi ôm mình bó gối, rung rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng 1, nước mắt như mưa tuông xuống. Vừa khóc, lại vừa lấy tay quệt đi, không muốn nhòe ướt, lấm lem mặt mình.

Tới một giai đoạn, người ta dùng sự im lặng làm thứ chống chọi với cuộc đời ngoài kia.

Khi thật sự quá buồn, chúng ta im lặng. Thật sự rất vui, cũng muốn giữ trong lòng và im lặng. Khi thật sự yêu thương, cũng không muốn nói quá nhiều mà chỉ im lặng bên cạnh nhau. 

Và khi mỏi mệt, sẽ im lặng rời xa.


Có những lúc tôi đã dừng lại và tự hỏi lí do vì sao tôi dấng thân vào con đường người mẫu này, nó có đáng để cho tôi hy sinh nhiều thứ đến như vậy không. Tại sao tôi chỉ mong muốn được như nhiều người khác được làm điều mình thích và được ở bên cạnh người mình yêu thế thôi nhưng sao lại khó đến vậy. Tôi đã tự nhốt mình lại và nghiền ngẫm về cuộc sống tôi muốn bỏ hết tất cả những gì đang có chỉ để đổi lấy được em, và em đã biết, tôi lại được gặp em. 


Em trông chẳng khá hơn tôi là mấy, em đã mất đi khá nhiều sự vui tươi hồn nhiên, em ưu tư nhiều hơn, đôi mắt trong sáng ấy đang chất chứa quá nhiều tâm sự, nhưng vẫn đầy sự lạnh lùng, tôi không đoán được em đang nghĩ gì. Điều bi ai nhất của 1 cuộc tình không phải là ai rời bỏ ai, hay ai phản bội ai, với tôi bi ai nhất là khi chúng ta ngỡ rằng ngoài mình ra không ai hiểu rõ đối phương nữa. Vậy mà khi chia xa rồi ta mới chầm chậm mà phát hiện, hóa ra ta chưa hiểu gì về nhau cả.

Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh.
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không giấu em một điều gì.
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh ("Bài thơ tình số 28-Tango")  


Em hỏi tôi vì sao lại muốn từ bỏ những gì mình cố gắng bao nhiêu năm để xây dựng, em hỏi tôi em có đáng để tôi làm thế không, em hỏi tôi có biết lí do vì sao lúc trước em yêu tôi không. Em nói quyết định như thế nào là do chính tôi lựa chọn, nhưng em không muốn yêu 1 người bạc nhược và rồi em lại rời xa tôi. Tôi còn chưa kịp quan sát em thật kĩ, chưa kịp trả lời em, tôi còn chưa được em ôm vào lòng, cảm nhận về trái tim của nhau, hơi thở của em, mùi hương của em, tất cả tôi chưa kịp làm gì hết thì em đã đi rồi. Ta xa nhau


  Tạm thời tôi muốn một mình...
Hôm qua, có người nói yêu tôi
Mà trái tim tôi chai lì
Cảm xúc trong tôi đã ra đi
Tôi không, không còn dám tin tôi
Sợ tình vội đến nhanh đi
Lại thêm hoài phí nghĩ suy
Sài Gòn không còn thương tôi nữa
Tôi phải thương mình
Dọc ngang hè phố đông, nhưng lòng cô đơn
Sài Gòn ơi đừng quên tôi nhé
Tôi sẽ trở lại Chỉ là không phải
Là hôm nay thôi....
Tạm thời tôi muốn một mình. (Tạm thời tôi muốn một mình - Hamlet Trương)

https://youtu.be/wM-DD1biuaA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro