chương1: Ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên chuyển từ Hải Phòng đến Hà Nội, Phạm Ngọc Linh Đan cảm thấy như bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Tạm biệt thành phố biển quen thuộc, cô đến với Hà Nội - nơi mà tiếng xe cộ ồn ào và nhịp sống hối hả bao trùm lấy mọi ngõ ngách. Trái tim cô đập nhanh khi nhìn những tòa nhà cao chọc trời và những con phố đông đúc.

Linh Đan cảm thấy vừa háo hức vừa lo lắng. Trong khi một phần của cô mong muốn khám phá cuộc sống mới, phần khác lại cảm thấy nhớ nhà và e dè trước những thay đổi quá lớn. Khi bước vào trường mới, cô cảm thấy mình như một chú cá lạc giữa dòng nước lớn, lạc lõng giữa những khuôn mặt xa lạ và môi trường hoàn toàn mới.

Nỗi nhớ về Hải Phòng, về những con đường thân quen, những quán ăn nhỏ và bạn bè cũ, khiến lòng cô chùng xuống. Nhưng Linh Đan tự nhủ phải mạnh mẽ lên, bởi vì Hà Nội chính là nơi cô sẽ bắt đầu một hành trình mới, với những thử thách và cơ hội đang chờ đón phía trước.

Ngày đầu tiên đến trường mới ở Hà Nội, Phạm Ngọc Linh Đan không may bị trễ giờ. Chiếc đồng hồ báo không kêu đúng lúc, và cô đã vội vàng chuẩn bị, chạy nhanh ra khỏi nhà với trái tim đập mạnh vì lo lắng. Khi đến cổng trường, cô hốt hoảng nhận ra rằng sân trường đã vắng lặng, chỉ còn lại vài học sinh đang vội vã vào lớp. Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã vang lên từ lâu.

Trong lúc hấp tấp chạy vào trường, Linh Đan không may va phải một nam sinh khác cũng đang hớt hải bước vào. Cả hai giật mình lùi lại, ngước nhìn nhau. Nam sinh ấy là Ngọc Hải, với mái tóc hơi rối và khuôn mặt còn ngái ngủ, rõ ràng cũng gặp phải tình huống tương tự như Linh Đan. Họ cười bối rối với nhau, nhận ra rằng cả hai đều đang trong cùng một hoàn cảnh.

Ngọc Hải, với sự tự tin tự nhiên, nở một nụ cười thân thiện, như muốn trấn an Linh Đan rằng chuyện đi muộn cũng không phải là điều quá tệ. "Coi như chúng ta cùng chung số phận trong ngày đầu tiên này," Hải đùa, khiến Linh Đan cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Hai người cùng nhau bước nhanh vào lớp, cố gắng không gây thêm sự chú ý. Khi cả hai bước vào lớp, thầy giáo và các bạn học quay lại nhìn với ánh mắt tò mò. Dù vậy, sự hiện diện của Ngọc Hải bên cạnh giúp Linh Đan bớt căng thẳng. Ngọc Hải khẽ nháy mắt và mỉm cười động viên trước khi cả hai ngồi vào chỗ của thầy giáo phân và đương nhiên là không thể thiếu phần giới thiệu bản thân của Linh Đan trong giờ ra chơi khiến cô vô cùng xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro