Chương 2 : Cách Cua Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

Hiện tại Phi Nhung đang làm việc ở tập đoàn Nguyễn Thị, cũng nhờ vậy quen biết với Mạn Nhu khi cô ấy trở thành đồng nghiệp với cô trong phòng Marketing.

Trùng hợp, lúc này cô gặp Lăng Ngụy ở sảnh tập đoàn, cùng chờ thang máy để lên phòng làm việc.

" Chị Phi Nhung! "

Mạn Nhu và Gia Hào đi đến. Thấy Phi Nhung, cô ấy vui vẻ chạy tới khoác tay, nhưng cũng nhận ra ánh mắt ngập tràn tình ý của Lăng Ngụy đang dành cho cô.

" Phi Nhung, cho anh được mời em bữa trưa nha? "

Phi Nhung nhất thời không phản ứng, đôi mắt xáo động rõ ràng.

Dù gì cũng đã chia tay bốn năm, cô nên thả lỏng bản thân và mở cửa trái tim đón nhận tình yêu mới.

" Cũng được, nhưng trưa nay tôi có hẹn với chị Chu Đồng, hay là cùng đi được không? "

Mạn Nhu trố mắt, bờ môi giật giật run run.

Chết rồi! Chết rồi!

Chuyện này, cô phải báo cáo với người phụ nữ quyền lực nhất Nguyễn Gia mới được.

Sau đó...

" Uổng quá! Mẹ rất vừa bụng với Phi Nhung! "

" Chưa muộn mà mẹ, mẹ nghĩ cách gì đi. "

" Anh ba của con không chịu thì mẹ biết làm sao? "

Bỗng dưng, trong đầu của Mạn Nhu lóe lên cách hay, hai mắt lấp lánh sáng rỡ, gấp gáp đáp lại:

" Do anh ba chưa gặp chị Phi Nhung ở ngoài, lỡ đâu thấy khoái thì sao mẹ? Ngày mốt là chủ nhật, con sẽ rủ chị ấy về nhà mình chơi, phần anh ba do mẹ sắp xếp. "

" Ôi, con gái của mẹ thông minh quá~"

Mạn Nhu có chút hãnh diện về mình, vừa hắt cằm vừa ưỡn ngực kiêu ngạo mặc dù chỉ đang nói chuyện điện thoại, lên tiếng:

" Tất nhiên rồi! Nhưng lúc mẹ có con dâu thì thưởng gì cho con? "

" Ồ... chuyện đó thì liên hệ với tài khoản tên Nguyễn Mạnh Quỳnh. "

Tút...tút...tút...

Mạn Nhu hạ cánh tay xuống nhìn vào màn hình điện thoại, bĩu môi nói:

" Không chịu bỏ vốn thì đừng hỏi sao không có con dâu. "

Tuy nói thì nói vậy thôi, chứ cô ấy cũng rất nhiệt tình giúp đỡ anh trai thoát kiếp độc thân.

Sau đó, Mạn Nhu trở vào phòng làm việc. Lúc này, Phi Nhung đang rất tập trung vào màn hình vi tính lẫn những giấy tờ trên bàn, đâu để ý có người đang quan sát mình.

" Chị! "

Theo bản năng, cô ngẩng nhìn lên người vừa gọi mình, biểu cảm như muốn hỏi " có chuyện gì? ".

Mạn Nhu kéo chiếc ghế lại gần, ngồi xuống hỏi:

" Chủ nhật chị có rảnh không? "

Phi Nhung ngẫm nghĩ, như đang cố nhớ xem mình có hẹn với ai vào chủ nhật hay không.

" Chị rảnh, có gì không em? "

" Chị đến nhà em chơi nha, mẹ và chị dâu em bảo em rủ chị đến chơi. "

Sắc mặt của Phi Nhung sượng sùng đi nhiều phần, bởi do mười ngày trước bà Nguyễn đến đây đón con gái đi ăn trưa và còn rủ cô đi cùng, kết cục về đồng nghiệp đã xì xầm này kia, loáng thoáng nghe được thì họ bảo cô nịnh nọt Mạn Nhu và lấy lòng bà Nguyễn để được thăng chức, ác ý hơn còn nói cô muốn làm nhị thiếu phu nhân Nguyễn Gia.

" Ờ... chị chợt nhớ ra là hôm đó mình bận á, hẹn em dịp khác ha. Nhưng mà em nhỏ giọng một chút, mọi người sẽ nghe thấy đấy. "

" Thôi đi, nhìn sắc mặt của chị là biết chị muốn trốn tránh. "

" Hay là em đến nhà chị đi. "

Mạn Nhu nũng nịu, lay lay cánh tay của Phi Nhung, rù rì cất tiếng:

" Tuần sau em nhất định sẽ đến, nhưng tuần này chị phải đến nhà em trước, em có cái này muốn cho chị xem và thẩm định. "

...----------------...

Bởi do Mạn Nhu vô cùng tha thiết và kiên trì, năn nỉ Phi Nhung suốt hai ngày hai đêm liên tục nên cuối cùng cô cũng đồng ý.

Chiếc xe taxi dừng hẳn trước cổng dinh thự Nguyễn Gia. Phi Nhung trả tiền rồi bước xuống, không vội bấm chuông cổng mà đứng nhìn vào bên trong quan sát một lúc.

Sau đó, cô bấm chuông, người làm nhanh chóng chạy ra mở cổng, còn có Mạn Nhu bước ra mừng rỡ nồng nhiệt chào đón.

" Chị Phi Nhung, chị đến rồi. "

" Ừ. "

" Chị tới chơi là được rồi, còn mua này kia nữa. "

Vừa nói, Mạn Nhu cũng vừa cầm hai chiếc túi từ trên tay của Phi Nhung, nhưng sau đó nhanh chóng đưa sang cho người giúp việc và kéo cô vào trong.

Chỉ là bên trong có chút náo loạn, do con trai của Gia Hào bị bệnh, vừa uống thuốc nên nhõng nhẽo quấy khóc, gia đình đang tập trung dỗ dành.

Vừa bước vào, Phi Nhung đã cúi đầu chào hỏi:

" Chủ tịch, phu nhân, tổng giám đốc, thiếu phu nhân! "

" Phi Nhung, thật ngại quá, thằng bé quấy khóc um sùm. "

Bà Nguyễn vừa cười, vừa bước lại nắm tay của cô, cùng đi đến sofa ngồi xuống.

" Không sao, bé con bé nào cũng hay nhõng nhẽo ạ. "

Hứa Tuyết Nhàn bất lực, vừa mệt vừa xót đi đến sofa ngồi xuống cạnh bà Nguyễn, nhìn Phi Nhung lên tiếng:

" Đêm qua cứ bỏ xuống giường là khóc, chồng chị phải bế trên tay cả đêm. "

Oa... oa... oa...

" Nín nào, nín nào, ba thương nha. "

Phi Nhung quan sát, thực sự ngạc nhiên trước hình ảnh tổng tài cao cao tại thượng dỗ con thế này, cứ nghĩ sẽ giao trách nhiệm cho vợ hoặc bà vú.

" Mà em đừng gọi chị là thiếu phu nhân nữa, cứ gọi chị Tuyết Nhàn là được. "

" Đúng đó Phi Nhung, gọi ta là bác được rồi. "

Đột nhiên có tiếng cười vang lên, Mạn Nhu nhướn mày nhìn bà Nguyễn, nói:

" Sau này gọi là mẹ chồng luôn hả mẹ? "

Bà Nguyễn khoái khoái gật đầu, bật cười ha hả, lên tiếng trả lời:

" Được thế thì còn gì bằng. "

Phi Nhung chỉ biết cười gượng, toàn thân dường như cứng đờ.

Lúc này, bỗng dưng có một người đàn ông cao ráo lịch lãm bước vào, nhìn khung cảnh và nghe âm thanh bất giác chau mày, sau đó lắc đầu chán nãn đi đến chỗ Gia Hào và tiểu Nam, cất giọng:

" Qua chú ba bế, con trai mà khóc xấu hổ quá đi. "

Gia Hào bị hành cả một đêm, ông Nguyễn thì chịu buổi sáng và trưa, bây giờ đến lượt Mạnh Quỳnh. Quái lạ thay, tiểu Nam chỉ sủng những người đàn ông trong nhà.

Bế cháu trai trên tay, bị tiếng khóc vang dội của tiểu Nam làm cho anh nhăn mặt, nói:

" Ngoan nín, lớn lên chú ba dạy cách cua gái. "

Nghe vậy, bà Nguyễn làm mặt khinh thường, bĩu môi đáp lại:

" Chú ba về chơi còn đem theo bom nữa sao? Thân của chú còn lo chưa xong bày đặt chỉ dạy, giỏi thì kiếm bạn gái cho bà nội mừng đi! "

Quê! Rất quê! Cực kỳ quê!

Tàn ác hơn nữa là cả nhà còn cười phá lên, làm tăng thêm sự xấu hổ.

Anh nghiêm khắc hắng giọng cảnh tỉnh cả nhà, lên tiếng:

" Làm con trai mất mặt thì mẹ vui lắm. "

Mạnh Quỳnh có chút năng khiếu, hình như cũng hợp mạng với tiểu Nam, thế nên 15 phút sau đó cậu bé đã hoàn toàn nín khóc, chuyển sang phá nghịch đồ chơi.

Ngồi xuống sofa, đối diện với Phi Nhung. Có lẽ chỉ mình anh nhận ra, chứ cô hoàn toàn không biết, vốn dĩ hôm đó anh đâu xuống xe lộ diện danh tính.

" Chào cô! "

Phi Nhung gật đầu, lên tiếng:

" Chào chủ tịch Nguyễn! "

" Nghe nói cô làm việc ở Nguyễn Thị? "

" Vâng. "

Mạn Nhu thở dài, lắc đầu bất mãn nói:

" Tốt nhất anh đừng chỉ dạy tiểu Nam cách cua gái. Với năng lực của anh, em thấy thua nhiều hơn thắng! "

...----------------...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro