Chương 3 : Rốt Cuộc Bị Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Nhung rất muốn ra về, nhưng chẳng thể về, cuối cùng phải ép buộc bản thân ở lại dùng cơm tối. Cô không biết nên khóc hay nên cười trong hoàn cảnh thế này, đến giờ vẫn còn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Nhận biết không nên vồ vập, bà Nguyễn sắp xếp cho cô ngồi cạnh Hứa Tuyết Nhàn, để tự nhiên và thoải mái ăn uống.

Cô ấy thực sự rất tốt và tinh tế, liên tục gấp thức ăn cho cô, không uổng công bà Nguyễn yêu thương và bênh vực bất chấp đúng sai.

" Ăn đi em, đừng ngại nhá! "

" Cảm ơn chị! "

Lúc này, Mạn Nhu ngồi đối diện với cô trên bàn ăn, lên tiếng:

" Chị Phi Nhung, lát nữa em bảo tài xế đưa chị về nha. "

Bảo là tài xế, nhưng tại sao cô ấy lại lén lút đá vào chân của Mạnh Quỳnh, như vậy là có ý gì?

Ừ thì ý cô ấy muốn cho anh ba của mình ga lăng lên tiếng nói rằng: "Để anh đưa em về.".

Như vậy, sẽ ghi điểm trong mắt của cô, chứ từ chiều đến giờ, có lẽ anh ba của cô ấy tuột điểm kha khá rồi.

" Không cần đâu em, chị gọi taxi là được. "

Mạn Nhu chẳng còn đá nữa, chuyển sang khều móc bên hông của Mạnh Quỳnh, nhưng anh vẫn vô tư và thoải mái ăn uống, là không hiểu hay cố tình không biết?

Cuối cùng, cô ấy cười khan, lực tay mạnh hơn:

" À... haha. "

Mạnh Quỳnh buông đôi đũa và cái bát trên tay xuống bàn, lấy khăn giấy lau miệng nhìn qua Mạn Nhu bằng ánh mắt không thể hòa nhã hơn được nữa, sau đó xoay sang nhìn thẳng vào Phi Nhung, lên tiếng:

" Một lát tôi cũng về, tôi cho cô quá giang. "

Mặc dù không đúng ý cô ấy lắm, nhưng đỡ hơn im lặng, vui mừng nói:

" Phải đó, phải đó, đỡ tốn tiền taxi đó chị. "

" Vậy cũng được, cảm ơn chủ tịch Nguyễn. "

Những chuyện xảy ra sau đó vô cùng vừa ý bà Nguyễn và Mạn Nhu, chủ nhật Tôn Đạt được nghỉ nên hôm nay Mạnh Quỳnh tự mình lái xe.

Lúc này, trên xe chỉ có hai người, thậm chí Phi Nhung còn ngồi ghế phụ, nhưng suốt 10 phút trôi qua cả hai giữ im lặng tuyệt đối.

Mạnh Quỳnh lái theo địa chỉ Phi Nhung đã nói từ lúc lên xe, đột nhiên anh âm thầm nhìn sang, khi cô đang tập trung ngắm cảnh bên ngoài.

Sau đó, anh vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn đường, đấu tranh tâm tư rồi quyết định hắng giọng gây sự chú ý, định chủ động lên tiếng thì trùng hợp chuông điện thoại của anh lại vang.

Là Vu Duẫn, bạn thân của anh gọi đến.

Do có kết nối Bluetooth điện thoại với xe ô tô, cho nên cuộc trò truyện này Phi Nhung cũng được nghe.

" A lô. "

" Đến quán bar không? Tôi và Đông Bách đang ở đây. "

" Cậu ta xuất viện hôm trước, hôm nay đến quán bar? "

" Thất tình thì đương nhiên phải đau khổ rồi, nói chung cậu có đến không? "

" Đến, nhưng khoảng 40 phút nữa. "

Nghe thế, Vu Duẫn hỏi:

" Đang bận gì sao? "

" Ừ, phần lớn do đang kẹt xe, lát gặp! "

Mạnh Quỳnh vội vàng bấm tắt, không muốn cho Vu Duẫn hỏi nhiều, do cuộc trò truyện đang được công khai với cô.

Thế nhưng, thực sự bị kẹt xe.

Phi Nhung có chút ngại ngùng, lên tiếng:

" Hay anh cho tôi xuống xe ở đây đi. "

Anh cười khẽ, nhìn sang cô trả lời:

" Tôi nhận nhiệm vụ phải đưa cô về nhà, nếu không hoàn thành chắc chắn sẽ bị người phụ nữ quyền lực nhất Nguyễn Gia mắng mỏ. "

Phi Nhung mỉm cười, và lúc trước cô từng được mọi người trong trường đánh giá là có nụ cười đẹp nhất, đặc biệt rất thu hút đối phương khiến phải dõi mắt nhìn theo.

Mạnh Quỳnh nhất thời mất kiểm soát, dao động và lúng túng, vội vàng đưa mắt nhìn đường, hỏi:

" Cô sống ở đây một mình sao? "

" Tôi sống cùng bạn, nhà tôi ở thành phố V. "

" Thành phố V không phát triển nhiều như ở đây. "

Không gian đã giảm phần nào ngộp ngạt, cả hai dần dần tự nhiên hơn trong giao tiếp.

Phi Nhung xoay sang nhìn Mạnh Quỳnh, góc nghiêng của anh thực sự vô cùng xuất sắc, nhỏ nhẹ lên tiếng:

" Đúng rồi! Anh từng đến chưa? "

" Chưa! "

Miệng thì nói chưa, nhưng trong lòng lại nghĩ " Chưa đến, nhưng biết đâu sau này sẽ đến! "

Tự nghĩ rồi lại tự cười, Mạnh Quỳnh nói tiếp:

" Mẹ, chị dâu và em gái tôi thích cô lắm đấy, thường xuyên nhắc đến. "

" Chắc là hợp gu nói chuyện. "

" Mạn Nhu từ trước đến nay chưa từng thích người nào nhiều bằng cô, thậm chí muốn cô làm chị dâu nên cứ hay gán ghép, còn gửi danh thiếp qua cho tôi. "

Phi Nhung đột nhiên chau mày, ánh mắt dao động, là do cô quá nhạy cảm hay sâu xa trong lời nói của Mạnh Quỳnh thực sự có ẩn ý. Thế nhưng, với tâm thế một người tiếp nhận, cô lại cho rằng anh đang suy nghĩ và đánh giá không tốt về mình.

Mạn Nhu từ trước đến nay chưa từng thích người nào nhiều bằng cô, trong khi cô và em ấy chỉ mới gặp nhau hai tháng nay, thân thiết khoảng một tháng.

Gửi danh thiếp, nhưng anh không hề gửi yêu cầu kết bạn.

Câu nói, thậm chí muốn cô làm chị dâu nên hay gán ghép.

Chung quy mọi điều và nụ cười vừa rồi của anh, chắc anh đang nghĩ cô cố tình nịnh nọt và lấy lòng Mạn Nhu để tiếp cận với mình.

Nụ cười trên môi của Phi Nhung lúc này vô cùng xả giao, lên tiếng:

" Thế à! "

Sau đó, cô giả vờ nhìn sang bên đường, trùng hợp xa xa phía trước có một cửa hàng bách hóa, tiếp tục cất lời:

" Phiền anh cho tôi xuống ở đây, tôi chợt nhớ ra mình cần vào cửa hàng bách hóa mua ít đồ dùng. "

" À. "

Mạnh Quỳnh đưa mắt di chuyển liên tục tứ phía, tốc độ đang chậm bây giờ còn chậm hơn, và sau đó đạp phanh dừng lại trước cửa hàng bách hóa.

" Cô vào mua đi, tôi đợi. "

Phi Nhung vừa tháo dây thắt an toàn, vừa nói:

" Không cần đâu, chủ tịch Nguyễn. Anh còn có cuộc hẹn và tôi mua đồ khá lâu, tôi thực sự rất ngại khi làm phiền đến anh, cũng không muốn ai phải chờ đợi mình. "

Và tiếp theo, cô mở cửa bước xuống, trước khi đóng cửa cúi đầu trước Mạnh Quỳnh, tiếp tục nói:

" Cảm ơn anh! "

Chuyện gì vậy?

Mạnh Quỳnh có đôi chút ngơ ngác, nhưng không lên tiếng giữ lại, và cũng không lái đi mà dõi mắt nhìn theo Phi Nhung đang tiến vào cửa hàng bách hóa.

Rốt cuộc bị sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro