Hoa Hồng của Cecilia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là người rất si tình,

Một kẻ si tình ngu ngốc.

Một kẻ si tình tội nghiệp.

Bước vào tuổi thanh xuân tôi đã không biết bản thân mình rơi vào tơ nhện của tình yêu vô nghĩa đến bao nhiêu lần. Dường như chúng thu hút, kêu gọi hay mê hoặc tôi. Mùi vị của chúng toả lên mùi hương thơm của trà sữa truyền thống, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa mùi tinh hoa đằm thắm của trà và một lít sữa béo thơm ngất ngây.

Tình yêu là vậy đó. Chúng thật sự là món gây nghiện đều tạo ra cảm giác ảo giác về tình yêu ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng cũng điều có hậu quả như nhau.

Nếu như có một hàng cây cao su được xếp thẳng hàng với nhau, bạn sẽ thấy có một cây cao su đang đứng chệch hướng với những cây cao su khác trong hàng. Hãy coi đó là cuộc sống của tôi. Tôi là một người kì lạ. Không phải tôi có những biểu hiện thất thường gì , chắc chắn là không bị quá đỗi bình thường. Chỉ là tôi chưa bao giờ là người mà người ta hay gọi là "trendy" hay "bắt kịp xu hướng" gì. Tôi là người tiền sử, là Apeman chính nghĩa.

Những giá trị trong quá khứ là chính là thứ tôi đem lòng yêu thương hết mực. Từ phim ảnh đến âm nhạc, từ công nghệ của những năm 80 tại xứ sở hoa anh đào cho đến thời mà điện thoại không có khả năng gửi emoji. Đó là vì sao tôi khó mở lòng với mọi người . Có một lần tôi bắt gặp một chiếc máy Sony Walkman WM -FX315 và nó thật là một tuyệt tác trong thiết kế. Với màu đen nổi bật chiếc máy, tiếng mở nắp khi chúng ta mở đóng đút lấy cassette. Đó thật sự là một âm thanh dễ chịu thật gần gũi. Sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến nó chứ! . Và tôi chưa bao giờ sở hữu nó , nên tôi đã rất chăm chỉ lao động từng ngày từng tháng tiệt kiệm từng tí từng ti một. Nhưng nhiều người thân trong gia đình phản đối với mong muốn của tôi. "Nó chỉ là một vỏ nhựa cũ kĩ bỏ đi". Dù tôi vẫn giữ điều mong muốn đó nhưng hạn chế nói cho ai biết. Kể cả người tôi tin tưởng nhất.

Trong tình yêu đời đầu tôi như vậy. Chuyện ngắn ngọn là tôi đã đem lòng rơi vào tình yêu với một cô bạn nữ. Thực sự là "Love at first sight". Đây là lần đầu tiên tôi có cảm xúc như thế. Từ nhỏ thứ mà tôi chú ý và để tâm chỉ là những mảnh Lego ngẫu nhiên và siêu nhân mà thôi. Và hai bọn tôi có quen biết nhau, có thể cho là bạn thân nhưng không cũng đến nỗi thân. Chuyện là chúng tôi ít khi nói chuyện với nhau, ngoài trừ một số trao đổi chào hỏi vớ vẩn ra thì không gì đến nỗi.

Có lẽ một phần là do tôi. Như tôi nói ở trên, tôi là người tiền sử bất ngờ thức tỉnh và sinh tồn trong thể kỷ XXI, tôi chỉ biết và hiểu những gì thời gian đã bỏ rơi. Đồng thời tôi lại có cái tật nhát gái. Lý do là bởi tôi e sợ rằng, với tính vô tư, nhẫn tâm và thiếu hiểu biết, tôi có thể làm tổn thương đến cô gái nào đấy mà tôi không thể lường trước được.

Nhưng cô bạn đó.... Chà cô ấy thực sự đẹp. Có thứ gì đó ở cô toát ra một vẻ trưởng thành, lịnh lãm, sang trọng. Với mái tóc đen xoả dài đến vai, đôi mắt nâu long lanh , trán thấp và chân mày nhợt nhạt , bờ môi hồng hào và đôi má bầu bĩnh làm xoá tan đi những ngày tồi tệ và sở hữu cho mình làn da trắng hồng thanh mảnh với bầu ngực nhỏ. Điểm ăn tiền nhất là cô ấy có nụ cười rất đẹp. Nụ cười cô ấy.... (nụ cười có phần thơ ngây, dịu dàng) không thể quên được, không được gặp nó một ngày tôi gần như bị tước đi khả năng để hít thở, có thể chết lúc nào cũng chả biết. Nụ cười, đặc biệt của cô gái, lại chính là vũ khí tàn bạo nhất, chắc chắn và gây ra đòn chí mạng nhất. À quên béng mất, nàng ấy có tên là Cecilia.

Cecilia thấp hơn tôi một tuổi nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ, bạo dạn, đôi lúc cứng rắn hơn bội phần tôi. Chính vì thế tại trường, cô luôn là trung tâm của bàn luận, nhiều người để ý đến bao gồm cả nam cả nữ. Nhưng đằng nữ thì lại luôn tỏ ra ghen tuông, căm phận với Cecilia (có lần Cecilia đã nhận một tin nhắn đe doạ từ một bạn nữ khác. Tin nhắn chứa đầy những ngôn từ ác độc, thô khiển) . Thì cũng phải thôi, với nhan sắc ấy của cô thì khó lòng mà không có cảm xúc đố kỵ.

Vẻ đẹp hoàn mỹ phải làm thoả mãn với giác quan của mình nhưng nó cũng kéo đến những sự xấu xa, lũ tín đồ của sự độc mồm độc miệng.

Từ đó tôi đã hoàn toàn yêu cô ấy. Tôi yêu cô ấy một cách điên cuồng, như mùi nước hoa còn đang luẩn quẩn ở cơ thể cô. Luôn tìm cách đứng gần ở cô, dù chỉ một khoảng cách nhỏ thôi cũng đã làm cho tôi phải ngỡ ngàng, sốc bởi mùi hương được thoát ra từ cô, một mùi huơng chi hoa tím ngan ngát đang được trải ra khắp mọi khu vực, mọi ngóc ngách của cơ thể giản dị này.

Và tên của cô: Cecilia. Quả là một cái tên đơn giản, dễ phát âm. Không cần mở miệng ta vẫn có thể hình dung được cách đọc tên của cô, cách sử dụng môi và cơ lưỡi của mình trong đầu. Nó dễ đọc và dễ nhớ vậy đó. Cái tên đấy là sự kết hợp hoàn hảo giữa mối quan hệ của ngôn từ và nhịp điệu samba nổi lên khắp biển cả. Ôi Cecilia, em có nghe không?

Không những thế, cô ấy nhiều lần đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tìm đến tại giấc ngủ trưa nắng nóng gay gắt như hầm thiêu của mùa hè hay buổi tối lặng ru mà tiếng gió thổi thưa thưa hé đến thì thầm đôi tai của tôi. Cô ấy ở trong giấc mơ ở mọi tình huống ở mọi vũ trụ trong não tôi, cô ấy đang xuất hiện ở trước mắt tôi, cô ấy tồn tại và trú ngụ trong tôi. Tôi với cô ấy sẽ yêu nhau và bên nhau mãi mãi. Vào những lúc "nóng nực" chỉ cần liên tưởng một hình ảnh, dù bị móc méo của cô, tôi chỉ muốn nằm và thủ dâm trong khi vẫn gọi đến tên cô. Cứ nghĩ đến cô khoả thân như thiếu nữ Lolita, bầu vú hồng hào với nước da trắng sữa thôi.... Với bụi lông đen xì xì hôi rình đó....Begonia Sizemoreae.... Nhanh ...... Nhanh lên..... Nhanh hơn nữa.... Đúng rồi..... Em không biết sao??. Tiếng thở cô trở nên có nhịp nhàng, dốc xuống, tiếng rên của cô....... Tên cô vang lại trong đầu của tôi: "Cecilia! Cecilia!! Cecilia!!!!". Thật cả những gì tinh túy nhất của tôi đều gắm gửi cho cô.

Tôi và cô ấy là một.

Hoặc lẽ ra là một.

Vào một buổi tối bình thường, tôi lên mạng xã hội và biết được rằng.... Như một tia sét bất ngờ ậm đến, đẩy tôi ra ngoài rìa của thế giới, bầu trời âm u đen đục đã xả hết nước mưa xuống lên tôi, bị lũ lụt kéo đi xa.....xa....xa mãi.

Cô ấy đang hẹn hò một anh chàng mà tôi không quen biết.

Cô ấy đã lập mối quan hệ mới.

Cô ấy đã bỏ tôi lại...... Bỏ tôi lại một mình trên thế gian này. Vậy đó. Không hề dự báo trước một điều. Tôi không còn sống nữa.

Tôi đã chết lúc nào không hên.

Từ đó trở đi tôi đã không hề liên lạc với cô nữa. Lỗi là tại tôi. Có thể chúng tôi không nhất thiết phải là người yêu để có thể có mối quan hệ lành mạnh nhưng không kém phần lãng mạn được. Bọn tôi vẫn có thể là bạn của nhau

Nhưng chao ôi! Tôi than vãn than than than than. Làm sao tôi để Cecilia mất đi được. Tôi đã đánh mất cô ấy. Cô ấy sẽ không còn ở bên vai tôi nữa. Cô ấy cũng như tôi, đã chết lúc nào không hên. Chỉ vì tôi đã uống nhiều trà sữa rồi.

Từ sau bí mật động trời đó, tôi hoàn toàn bị suy sụp. Tôi gần như mất khả năng để thở, để nghĩ, để sống, để nói..... Thật cả đều bị vô hiệu hoá. Qua ngày tôi chỉ có ngủ dậy và thờ ờ với thời gian còn lại.

Tất cả cảm xúc về cô ấy tôi đều đá bay ra ngoài hết. Còn gì nữa đâu....

Giờ đây khi viết lại những cảm xúc này, tôi đã chấp nhận những gì xảy ra giữa hai người và tiếp tục sống cho một cuộc sống có nghĩa. Tôi cũng bắt đầu theo đuổi với nhiều cô gái khác nhưng chỉ Cecilia, chỉ có nàng mà tôi đã dành tình cảm đặc biệt. Tôi vẫn còn nhớ nhung đến cô. Vẫn ảo tưởng rằng cô ấy sẽ đổi ý và quay lại với tôi những. Nhưng đó là tác hại của trà sữa. Tôi uống quá nhiều rồi đấy.

Tôi vẫn chỉ mong cô ấy sẽ hạnh phúc đến suốt đời với người cô ấy chọn. Tôi mong cô hãy quên tôi đi cũng như mong tôi hãy quên cô ấy. Cuối cùng sự thỉnh cầu đó vẫn không đến với tôi. Tôi vẫn còn yêu cô ấy.

"Chà Cecilia.

Làm thế nào để quên em được đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro