chương5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Clare đưa chiếc túi thơm của nàng lên mũi khi ngập ngừng bước xuống sảnh đường vào buổi sáng.
Ngay cả mùi hương hoa nồng nàn từ những bụi cây ngoài vườn cũng không thể át được mùi rượu nồng nặc, mùi thức ăn ôi thiu và mùi mồ hôi chua trên người những thực khách đang nằm la liệt.
Chắc phải mất hàng giờ mới dọn sạch được gian đại sảnh, phải xông thơm tất cả phòng ốc lại mới có thể ngủ được. Clare nhăn mũi hãi hùng, các gia nhân của nàng chắc chắn không thể bắt đầu nhiệm vụ quét dọn gian phòng khi mà đâu đâu cũng có người nằm la liệt.
Nàng tìm đường len lỏi giữa các nệm rơm, cố lờ đi những tiếng ngáy khò khò rền rĩ của các vị khách và quyết tâm dấn những bước quả quyết mà không bị vấp vào ai đó. Cậu lính trẻ đang đứng canh gần đó cúi chào nàng lễ phép.
“Xin chào, nữ chủ nhân”.
“Xin chào”. Clare thả túi phân thơm để nó đung đưa thắt lưng nàng. “Anh là một trong những chiến binh của Gareth phải
“Phải, thưa bà. Tên tôi là Ranulf”.
“Sáng nay làm sao anh vẫn tỉnh táo được thế hả Ranulf? Mọi người khác đều đang ngủ mê mệt như thể trời có sập cũng chẳng làm họ dậy nổi”.
Ranulf mỉm cười, “Những người đang ngủ la liệt kia đều là quân của ngài Nicholas cả. Bà có thể yên tâm rằng tất cả anh em dưới quyền ngài Gareth chúng tôi đều đã thức dậy và đang thực hiện nhiệm vụ mình được giao. Giờ này hầu hết bọn họ đang làm việc ở chuồng ngựa”.
“Điều gì giúp những chiến binh của ngài Gareth chống lại được tác hại của rượu bia tối qua thế?”
Ranulf cười khúc khích, “Hung thần cấm tất cả binh sĩ phục vụ ngài uống rượu quá say đến mức không kịp dậy đúng giờ và không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao”.
Clare tán thành luật lệ này, nhưng lời nói của Ranulf lại gây cho nàng mối lo mới, “Ngài Gareth là một ông chủ tàn nhẫn ư?”
Ranulf nhìn nàng sửng sốt, “Không, thưa bà. Ông ấy là vị hiệp sĩ công bằng và hào hiệp nhất tôi từng biết. Tôi chỉ muốn nói hẳn nhiên ngài không tha thứ cho những kẻ lười biếng không tuân lệnh ngài. Ngài đã nói sự lười biếng và vô kỷ luật có thể giết chết chúng tôi”.
Clare khẽ thở phào. Cậu lính trẻ có vẻ rất thành thật, “Tôi không chấp nhận một ông chủ khắc nghiệt ở xứ sở này cho dù anh ta có thông minh đến mức nào”. Nàng thì thầm. “Thà lấy một kẻ ngốc như Nicholas còn hơn là một người đàn ông tài giỏi nhưng tàn bạo”.
“Xin lỗi, bà nói gì vậy, thưa chủ nhân?”
“Không có gì”. Nàng mỉm cười với Ranulf. “Tôi tin đã không có việc gì nghiêm trọng xảy ra tối qua phải không?”
Ranulf chớp mắt, cậu ta có vẻ bị hoa mắt trong một lúc bởi nụ cười của nàng. Cậu cáu kỉnh đỏ mặt, “Không thưa bà”.
“Không ai bị thương chứ?”
“Tôi tin ngài Ulrich có choảng cốc vào đầu một vài người vì say rượu, nhưng không có ai bị thương nặng cả. Ngài Gareth đã ra lệnh không được phép có máu đổ”. Ranulf nhún vai. “Thế nên không có giọt máu nào rơi cả”.
Clare hài lòng vì Gareth đã thực hiện nghiêm túc yêu cầu của nàng, có vẻ đó là một sự khởi đầu tốt cho tương lai. “Có đúng không khi tôi cho rằng ngài Gareth đã chuốc rượu say bí tỉ ngài Nicholas và thuộc hạ của ông ta?”
“Phải, thưa bà. Ông ây đã nói đó là cách tốt nhất trong trường hợp này”.
“Rất thông minh”. Clare mỉm cười tươi hơn. Nụ cười của nàng biến thành tiếng khúc khích khi nhớ lại chính xác cùng một mánh khóe nàng sử dụng để đối phó với Nicholas suốt những đêm nguy hiểm ở Seabern. “Ngài Gareth có vẻ hành động rất khôn ngoan như tôi vẫn tin thế”.
Ranulf toe toét cười tự hào, “Trong phòng chỉ toàn những anh chàng chè chén no say mà thôi, thưa nữ chủ nhân. Hiếm thấy một trận chiến nào thực sự gây khó khăn cho Hung thần xứ Wyckmere. Bà phải thấy cách ông ấy xử lý cả một băng cướp giết người ở Galtonsea năm ngoái cơ. Ngài Gareth đã giăng ra một cái bẫy, lũ giết người ấy tự động chui vào và để cho chúng tôi...”.
“Tôi chắc chuyện đó rất là thú vị”. Clare nhanh chóng ngắt lời. Điều cuối cùng trên đời nàng muốn biết là kỹ năng chinh chiến ác liệt của Gareth. Nàng chỉ muốn dập tắt ý nghĩ nàng đã cưới một người đàn ông mà cho đến lúc này, những gì anh ta thể hiện đều quy về một mối: Anh ta quá quen với cuộc sống phải sử dụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro