chương5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đời nàng muốn biết là kỹ năng chinh chiến ác liệt của Gareth. Nàng chỉ muốn dập tắt ý nghĩ nàng đã cưới một người đàn ông mà cho đến lúc này, những gì anh ta thể hiện đều quy về một mối: Anh ta quá quen với cuộc sống phải sử dụng đến bạo lực.
Dalian hiện ra ở cửa bếp bên kia sân, cậu đang nhai tóp tép mẩu bánh mì to.
"Chào buổi sáng, tiểu thư". Cậu chào to khi thấy Clare và vội nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng để chạy đến bên nàng, "Xin chúc
"Chúc cậu một ngày tốt lành, Dalian. Hi vọng cậu không bị nghẹn bữa sáng chứ?"
"Không, thưa tiểu thư". Dalian nuốt vội miếng bánh mì và chùi miệng vào tay áo. "Tối qua chị ngủ ngon chứ?"
"Có, cảm ơn cậu".
"Thật là kỳ diệu". Dalian cau mày nhăn nhó. "Thật cảm ơn các vị thánh đã giữ bình yên cho giấc ngủ cho chị. Sau khi chị đi khỏi, đại sảnh tối qua thật là kinh khủng".
Clare nhướng mày, "Chị không nghĩ có việc gì kinh khủng đến thế xảy ra tối qua. Đại sảnh đúng là không được ngăn nắp lắm, nhưng cũng có thể lường trước được vì quá nhiều thực khách đã bầy bừa ra".
Gương mặt gầy gò của Dalian sắt lại với vẻ đau khổ, "Cảnh tượng đó hẳn khiến một tiểu thư xinh đẹp và duyên dáng như chị khiếp sợ lắm. Phải, đúng là một cảnh đáng sợ chỉ có thế thấy ở địa ngục".
Clare cau mày, "Thôi nào, đâu có đến nỗi thế chứ".
"Chị không ở đây, tiểu thư của em. Ơn các vị thánh phù hộ". Dalian vươn thẳng vai, mắt cậu lấp lánh vẻ căm phẫn. "Có cẩn em kể lại cho chị những sự kiện kinh khủng Hung thần đã gây ra không?"
"Sự kiện gì hả, cậu hát rong?" Gareth tình cờ hỏi khi chàng bước xuống những bậc thang để đứng cạnh Clare. "Kể chuyện cổ tích vào sáng sớm hả? Ta nghĩ cậu có thể tìm ra việc có ích hơn để giết thời gian của cậu đó".
Dalian giật mình bước lùi lại, hai tay run run nắm chặt. Rồi sau đó cậu lấy lại được bình tĩnh, nhăn nhó phẫn uất rồi quay sang Clare nói, "Xin thứ lỗi, em phải đi thưa tiểu thư".
"Tất nhiên rồi".
Nàng nhìn Dalian đang hấp tấp bỏ đi và thầm nhẩm trong óc phải bình tĩnh để quay mặt lại nói chuyện với người đàn ông sẽ trở thành ông chủ của nàng. Chồng của nàng, ý nghĩ đó khiến nàng choáng váng.
"Chúc nàng một ngày tốt lành, tiểu thư". Gareth nói.
"Chúc ngài một ngày tốt lành". Clare cố mỉm cười và quay mặt lại chào chàng. Mặc dù nghĩ mình đã chuẩn bị tốt, nàng nói vẫn như thể hụt hơi.
Sau cuộc trò chuyện với Ranulf trẻ tuổi, nàng không lấy làm ngạc nhiên nếu Gareth trông vẫn tỉnh queo sau cuộc đấu rượu ác liệt với Nicholas. Nàng ngờ rằng phần lớn số rượu của Gareth, thực tế đều được đổ cả xuống sàn, nơi mà hiện giờ Nicholas và những kẻ lâu la đang nằm la liệt. Đó cũng chính là mánh khóe nàng dùng để đối phó Nicholas suốt những ngày nguy hiểm tại Seabern Keep.
Nàng đã chạy thoát khỏi Nicholas vào ngay đêm đó sau khi mời mọc gã uống rượu say mèm rồi vội vàng lên lầu trên tháp cao đóng chặt cửa lại.
Clare đã trải qua suốt ba ngày trong phòng, mặc cho Nicholas gào thét đấm thình thịch vào cửa. Nàng tự giải thoát cho mình vào chiều ngày hôm sau, khi Nicholas bỏ đi săn vì gã điên tiết khi không thể ép buộc Clare phải đồng ý để gã cưới nàng làm vợ.
Clare chợt nghĩ rằng, nếu kẻ bắt cóc nàng là Hung thần có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ thoát được.
Sáng nay, nàng có cảm giác Gareth trông thậm chí còn to lớn hơn. Ở anh ta toát ra sức mạnh dồi dào, sự quyết đoán cũng như trí thông minh sắc sảo. Clare chợt nghĩ giá mà cha và anh trai nàng còn sống ở đây để gặp anh ta.
Nhưng nàng tự nhắc nhở bản thân, nếu cha và anh trai vẫn còn sống, nàng sẽ chẳng bao giờ gặp Gareth xứ Wyckmere để mà phải một mình thu xếp chuyện hôn nhân này. Nàng sẽ chẳng bao giờ lấy anh ta làm chồng cũng như anh ta chẳng quan tâm nàng là ai vì nàng không có đất đai thừa k
Số phận thật chơi khăm nàng.
Gareth mặc một chiếc áo xám bên ngoài, bên trong diện chiếc áo chẽn màu khói. Sáng nay anh ta không mặc áo giáp, nhưng thanh Cổng Địa Ngục vẫn luôn đeo sát bên hông, và đang nằm yên trong vỏ. Chuôi kiếm bằng pha lê phản chiếu màu mắt xám khói của người đeo nó. Clare có cảm giác thanh gươm là một phần trang phục không thể tách rời của Garet
cũng như giày và quần áo vậy.
Ánh mắt của anh ta có vẻ suy tư khi dõi theo dáng đi vội vã của Dalian, "Tôi và anh chàng nhạc sĩ của nàng chắc sẽ có một cuộc trò chuyện lâu với nhau đây".
"Dalian không có ý hại ai cả, thưa ngài. Cậu ấy chỉ lo lắng cho tôi thôi". Clare cau mày. "Tôi tin ngài không định làm cho một trong những gia nhân của tôi hoảng sợ đấy chứ?"
"Tôi sẽ không làm đau cậu nhạc sĩ yêu quý của nàng, chỉ định dạy cho cậu ta cách cư xử cho phải phép mà thôi. Cậu ta không đơn thuần chỉ muốn bảo vệ nàng không đâu. Tôi tin là cậu ta đang ghen".
"Ghen á?" Clare há hốc miệng.
"Phải, cũng không khó hiểu".
Clare đỏ mặt, "Cảm ơn ngài, nhưng sự thật là tôi có rất ít kinh nghiệm với sự ghen tuông của đàn ông".
"Tình trạng này không phải hiếm, tiểu thư của tôi. Rất nhiều cậu trai trẻ mắc bệnh tương tư khi ở tuổi của Dalian".
"Bệnh tương tư?"
"Ốm vì tình, triệu chứng dễ nhận lắm. Khi bệnh bắt đầu bộc phát, những chàng trai trẻ trở nên sốt sắng và đam mê đến nỗi, tôn thờ cả vạt áo của người con gái họ yêu".
"Tôi hiểu
"Dalian rõ là sẵn sàng hiến dâng cả trái tim non trẻ để phục vụ nàng và hẳn nhiên không muốn nàng chú ý đến một người đàn ông nào khác".
"Ngài chắc như vậy chứ? Tôi không nhận ra cảm xúc của cậu ấy lại mạnh mẽ đến mức này".
Gareth nhún vai, "Như tôi đã nói, bệnh này thường bộc phát ở tuổi của cậu ta. Cậu ta đâu phải trường hợp ngoại lệ".
Clare nắm hai bàn tay vào nhau, "Theo cách ngài quả quyết thì có vẻ ngài đã từng là nạn nhân của căn bệnh này?"
"Có một thời gian ngắn ngủi tôi cũng bị hành hạ bởi sự si mê không được đáp lại. Nhưng chuyện đó đã qua lâu lắm rồi". Mắt Gareth lấp lánh, "Tôi đã quyết định chấm dứt tình trạng đó vì nó chả mang lại lợi lộc gì, chỉ tổ mệt mỏi bởi đau khổ. Hơn nữa tôi không mấy tài cán trong việc tôn thờ một người con gái xa xôi nào đó".
"Thật là đáng tiếc". Clare không muốn thừa nhận, nhưng sự thật việc Gareth dễ dàng gạt bỏ đam mê và chuyện yêu đương trai gái đã làm nàng nhụt chí. Nàng buộc phải nhắc nhở mình cuộc hôn nhân này không hơn gì một thương vụ làm ăn với cả nàng và anh ta.
"Tôi tin nàng không nghĩ tôi vẫn còn mắc bệnh tương tư ở tuổi này". Gareth dịu dàng nói.
Clare nhìn vào đôi mắt pha lê xám cúa anh ta và chợt giật mình tự hỏi liệu có phải anh ta đang thấy thích thú thêm một lần nữa chăng? Ý nghĩ đó đã nâng đỡ nàng rất nhiều. Gareth là một người đàn ông rất giỏi tự chủ và kiềm chế, nhưng ít nhất thì anh ta cũng đã thể hiện đôi chút cảm xúc. Ngày hôm qua nàng còn không chắc về điều này.
Nàng tự nhắc nhở bản thân rằng nàng không trông mong việc tìm kiếm một người tình say đắm trong cuộc hôn nhân này. Tất cả những gì nàng có thể hi vọng ở chồng của nàng là một người bạn thông minh và sẵn sàng chia sẻ.
Nàng cần
Clare nuốt khan và quyết định nắm lấy cơ hội, "Mặc dù ngài đang nói đùa, ngài Gareth, tôi muốn..."
"Không bao giờ, thưa bà".
Nàng chớp mắt bối rối, "Xin lỗi, ngài nói gì cơ?"

Tôi không bao giờ nói đùa".
Nàng phản đối, "Vô lý, chắc chắn ngài đang nói đùa, tuy nhiên lời nhận xét cuối cùng của ngài làm tôi chợt nghĩ ra một chuyện có lẽ cả hai cần phải bàn thảo với nhau trước khi tiến hành cuộc hôn nhân này".
"Để sau được không, nếu nàng không phiền? Tôi có một vài vấn đề cần phải xử lý trước khi Nicholas và đám tùy tùng thức dậy". Gareth nhìn qua sân và vẫy tay gọi Ulrich.
"Nhưng ngài Gareth, vấn đề tôi định nói với ngài hết sức quan trọng".
"Việc phải dọn dẹp sạch sẽ đống hỗn độn trong đại sảnh của nàng cũng thế".
Clare bị phân tâm bởi lời nhắc này, "À, tất nhiên rồi, ngài định đứng ra thu xếp việc này à?"
"Đúng thế, bởi vì tôi là người gây ra vụ này mà".
Nàng cố nhịn cười, "Phải, trong trường hợp này, tôi cũng muốn được ngó qua sự tình".
"Nhưng nàng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, không thích hợp để dành cho những việc nặng nhọc bất đắc dĩ này".
"Tôi rất hài lòng vì ngài nghĩ như vậy". Nàng cau mày suy nghĩ. "Tôi nghĩ cuộc nói chuyện riêng của chúng ta có thể để lại sau. Có lẽ ngài rảnh vào chiều nay
"Tôi luôn sẵn sàng vì nàng, tiểu thư ạ".
"Chỉ trừ những khi ngài bận dọn dẹp đại sảnh đường thôi phải không?"
"Phải".
Gareth bước đi, chàng ra hiệu cho người giữ ngựa dắt chú ngựa chiến to lớn băng qua sân. Móng sắt của con chiến mã gõ vang trên sân đá làm vài người còn đang ngái ngủ tỉnh giấc. Một giọng rên rỉ khổ sở vang ra từ sảnh đường.
"Quỷ sứ chết tiệt, cái tiếng ầm ầm đáng nguyền rủa nào vậy?" Nicholas lảo đảo bước ra từ cánh cửa còn mờ tối đằng sau Gareth. Gã gãi mớ râu lởm chởm, hé cặp mắt đỏ ngầu, đờ đẫn nhìn ra sân.
"Ồ, là nàng à Clare?"
Clare cố lờ đi mùi hôi thối bốc lên từ gã, "Chúc ngài một ngày tốt lành".
"Ngày tốt lành á? Tôi chả thấy thế tí nào".
Nàng cau mày, "Trông ngài có vẻ không được khỏe?"
"Đúng thế". Nicholas nhăn nhó. "Đầu tôi đau như thể bị thằng cha nào dùng làm bị bông để đấm vậy".
"Xin ngài đừng trông mong sự thông cảm nơi tôi". Clare nói. "Với cách cư xử tồi tệ của ngài tối qua, ngài không đáng được thương hại".
Nicholas nhìn Gareth vẻ van ơn, "Anh đã thắng, giờ nàng là của anh. Tôi xin chúc mừng anh, nhưng ít ra anh cũng phải bảo vệ tôi khỏi miệng lưỡi sắc bén của nàng ta chứ".
Gareth nhìn Clare, "Tiểu thư Clare đang định đi dạo ngoài biển vào buổi sáng cho thư thái
"Tôi định thế à?" Clare nhìn chàng sửng sốt.
"Tôi nghĩ như vậy là tốt nhất". Chàng nói. "Khi nàng trở về, đại sảnh đã được quét dọn sạch sẽ".
Clare lưỡng lự, "Có lẽ một cuộc đi dạo không phải là ý tưởng tồi, tôi vẫn thường dạo chơi vào sáng sớm. Nhân thể, tôi cũng phải sắp xếp vài chuyện ở làng". Nàng tươi tỉnh hẳn. "Tôi sẽ lên tầng lấy một vài thứ đã hứa sẽ mang đến cho Beatrice, bà ẩn sĩ. Xin phép cả hai ngài thứ lỗi cho tôi".
"Phải", Nicholas lầm bầm. "Nàng cứ đi đi, cho thoát nợ".
Clare liếc nhìn Nicholas khi đi lướt ngang qua gã. "Ngài Nicholas, ngài phải lấy làm xấu hổ với bản thân vì cách cư xử tệ hại tối hôm qua".
"Tôi van nàng đừng giảng bài cho tôi thêm nữa". Nicholas rên rỉ. "Cơn đau đầu như búa bổ này đã là sự trừng phạt thích đáng cho mọi tội lỗi tôi đã gây ra tối qua rồi. Nàng sẽ là vợ của Hung thần với lời chúc của tôi, nếu quả thật đó là sự lựa chọn của nàng".
Chàng không còn là Hung thần xứ Wyckmere nữa", Clare hùng hồn nói. "Ngài mai, chàng sẽ là Gareth, lãnh chúa chủ nhân của Ước Mơ, và tôi yêu cầu ngài phải bày tỏ lòng kính trọng xứng đáng với vị thế của chàng".
Gareth nhướn một bên lông mày và ngắm nhìn Clare hơi ngỡ ngàng, như thể nàng là một tạo vật kỳ lạ nào vậy.
Nicholas lấy hai tay vò đầu, "Tôi sẽ gọi anh ta bằng bất cứ tên nào nàng muốn, miễn là nàng đừng có thét lên nữa".
"Tôi không có thét". Clare đi vòng quanh gã và bước lên cầu thang.
"Cũng gần như thét thôi".
Clare lờ gã đi, nhưng nửa đường bước trên chiếc cầu thang xoắn, nàng chợt nhớ ra đã quên không hỏi Nicholas và tuỳ tùng của gã có định lưu lại dự đám cưới hay không. Nếu thật gã định ở thêm một ngày dưới mái nhà của nàng, thì phải báo cho bác Eadgar tội nghiệp mới được.
Nhấc váy lên, nàng lại hối hả chạy xuống cầu thang, bay qua một anh chàng vẫn ngáy khò khò, nửa người trượt khỏi ổ rơm lăn lóc trên sàn nhà. Nàng băng qua đại sảnh đường vẫn còn mờ tối để đi ra cổng chính.
Gareth và Nicholas vẫn đứng thì thầm nói chuyện với nhau tại ngưỡng cửa, không một ai trong họ nhận ra nàng tiến lại gần và nàng chợt nghe thấy tên nàng được nhắc đến.
"Không, có các thánh thần trên trời cứu rỗi linh hồn tôi, tôi không muốn ở lại đây dự đám cưới của tiểu thư Clare thêm một ngày nào nữa", Nicholas nói. "Nàng ta là của anh và tôi chúc anh sống hạnh phúc với nàng".
"Anh thật là tử tế quá!" Gareth mỉa mai.
"Đừng nghĩ tôi nói kháy anh. Nàng sẽ mang lại cho anh một lãnh địa giàu có, trù phú làm của hồi môn. Trước đó, tôi đã nghĩ mình bắt buộc phải chiếm được nó và tôi tiếc rẻ vì bị mất nó vào tay anh. Nhưng nói thật, anh sẽ phải trả giá đắt. Khốn khổ thay cho người đàn ông nào dám lấy Clare làm vợ. Anh sẽ thấy là tôi nói đúng ngay thôi".
"Đó không phải là việc của anh". Gareth trả lời.
"Đúng đấy, sáng nay tôi đã tạ ơn Chúa về điều đó", Nicholas xoa xoa thái dương. "Chúa cứu tôi khỏi những người phụ nữ ghê gớm".
"Ít nhất thì Chúa cũng cứu anh khỏi người phụ nữ này"
"Cái khó ở chỗ nàng đã quản lý lãnh địa này từ khi còn là một cô gái nhỏ". Nicholas phàn nàn. "Việc ra lệnh đã ăn vào máu của nàng rồi. Tôi cảnh báo cho anh nhé Hung thần, nàng sẽ không chịu để cho người đàn ông nào dây cương đâu".
"Có lẽ điều đó còn phụ thuộc vào ai là người nắm giữ dây cương đó".
"Không, anh vẫn chưa hình dung ra mình đang dấn thân vào việc gì đâu". Nicholas thở ra một hơi dài thành thực. "Tôi đã rắp tâm lên một kế hoạch để quản lý nàng ta".
"Thật à?"
"Phải, và là chỗ cánh đàn ông với nhau, tôi sẽ cho anh một lời khuyên tuyệt cú mèo".
"Gì vậy?"
"Một khi anh đã chiếm được nàng hoàn toàn rồi, hãy ân ái với nàng ta cả ngày lẫn đêm, cứ cần mẫn gieo hạt cho đến khi chắc chắn nàng đã mang thai đứa con của anh, lúc đó anh có thể rời hòn đảo này được rồi".
"Rời khỏi đây ư?" Gareth ngạc nhiên hỏi.
"Sao lại không? Hãy cứ để nàng lại đây, tiếp tục điều hành Ước Mơ. Đó chính là tài năng bẩm sinh của nàng. Và rồi anh có thể chuồn đi chu du đâu đó tránh xa khỏi miệng lưỡi sắc bén của nàng".
Một phút im lặng, không ai nói gì.
Đây là kế hoạch hoàn hảo để đối xử với tiểu thư Clare của anh đó à?" Gareth cuối cùng cũng hỏi. "Làm cho nàng mang thai và rồi rời khỏi đảo?"
"Phải, và nó sẽ có tác dụng đó. Nếu như anh chỉ có một nửa trí thông minh mà anh thường nói, Hung thần, anh sẽ thấy lời khuyên của tôi hữu ích đấy".
Những lời nói của Nicholas thực sự làm nàng đau đớn. Clare đã quá mệt mỏi để kiềm chế những cảm giác đau đớn và sự tổn thương nhưng không được. Nàng bước thêm một bước lại gần cánh cửa hơn.
"Anh thậm chí còn ngu ngốc hơn tôi nghĩ, Nicholas ạ", Gareth nhẹ nhàng nói.
Clare vui hơn một chút, thật là an ủi khi được bảo vệ bởi chính người chồng, chủ nhân tương lai của nàng.
"Bậy, rồi anh sẽ thấy tôi có ngốc không sau khi áp dụng phương sách của tôi để đối phó hiệu quả với Clare". Nicholas lầm bầm. "Đừng có mong đợi tôi dành cho anh một chỗ nương náu tại Seabern khi tai anh đã nghe quá đủ lời lẽ thốt ra từ miệng lưỡi xinh xắn đó nhé".
"Seabern Keep là nơi cuối cùng tôi muốn đến để lẩn trốn vợ mình".
"Tuỳ anh thôi". Nicholas dợm bước quay trở lại đại sảnh. "Nếu anh không phiền, tôi sẽ đánh thức người của mình dậy và lên đường ngay. Tôi cầu chúa mình sẽ không bao giờ còn phải dong thuyền quay lại hành trình này một lần nữa".
"Còn một việc nữa tôi muốn anh làm rõ trước khi anh đi".
"Hả, anh muốn gì nữa thế?"
"Về chuyến viếng thăm của Clare tại Seabern Keep một tháng trước đây".
"Có vấn đề gì hả?"
"Tôi có nghe nói tình trạng của nàng khi lưu lại vùng đất của anh và biết anh cố tình giam giữ trái với ý muốn của nàng".
"Đó đơn thuần chỉ là một chuyến viếng thăm bạn bè mà thôi, anh tự đi mà hỏi nàng ấy".
"Đó là một vụ bắt cóc. Chừng nào nó còn liên quan đến tôi, anh hãy nghe cho rõ nhé, Nicholas, tôi sẽ tính sổ vụ này đó".
Clare tá
"Quỷ sứ địa ngục!" Nicholas loạng choạng gào lên thành thực. "Anh không định thách đấu tôi vì chuyến viếng thăm đó chứ?"
"Không phải hôm nay, Clare không muốn có bạo lực xảy ra ở Ước Mơ và tôi sẽ chiều theo ý nàng. Nhưng một ngày tới chúng ta sẽ tìm ra thời gian và địa điểm thích hợp để xử lý vấn đề này".
"Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra mà", Nicholas bực bội gào lên. "Tôi chưa bao giờ chạm đến nàng".
"Nghe có vẻ không giống những gì tối qua anh nói nhỉ?"
"Tối qua tôi cố tình nói thế để chọc tức hòng làm anh thách đấu với tôi nếu anh tin điều đó là sự thực. Tôi biết, bịa ra chuyện đó là cơ hội duy nhất của mình, hơn nữa nếu anh còn nhớ, tối qua tôi say mèm. Đó là do rượu nói chứ đâu phải tôi".
"Anh đừng trông mong tôi tin anh một khi anh đã bắt cóc nàng, giam giữ bốn đêm ở Seabern mà lại không chạm vào nàng".
"Anh chưa hiểu nhiều về Clare", Nicholas phản pháo. "Quỷ bắt anh đi, sao tôi phải đứng đây tranh cãi với anh nhỉ? Anh sẽ biết sự thật vào tối mai khi ngủ với cô dâu của mình".
"Phải". Gareth trả lời. "Tôi sẽ làm thế". Giọng nói của chàng thể hiện rõ chàng không tin cô dâu của mình vẫn còn trong trắng.
Clare không thể thốt lên được, những lời nói của Nicholas quả thật làm nàng đau đớn, nhưng sự bình thản kiêu căng của Gareth mới thực sự khiến nàng hoá điên. Anh ta thậm chí còn không buồn tử tế hỏi thẳng nàng sự thật. Anh ta đơn giản thản nhiên chấp nhận lời đàm tiếu của thiên hạ về nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro