[Chủy Tuyết][Song Tuyết] Đường lê chiên tuyết 7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Không gian dưới gầm giường rất hạn chế nên hai người chỉ có thể chen chúc nhau lẫn trỗn vào nơi chật chội này. Đuôi mắt Cung Viễn Chủy nhìn thấy một phần giày của mình còn lộ ra ngoài nên liền dứt khoát đẩy người nhỏ hơn vào sát bên trong, gần như ôm trọn vào lòng.


Nha hoàn ngoài cửa vẫn kiên trì gọi "Tử Y cô nương" rồi đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng chắc chắn không có người mới lắc đầu với nha hoàn còn lại. Cô nhìn thấy bức tranh treo trên tường đã nằm chễm chệ dưới mặt đất, thở phào nhẹ nhõm: "Sợ chết khiếp.... Cứ tưởng có tên trộm nào đó đã đột nhập vào phòng Tử Y cô nương, nhưng hóa ra chỉ là do ngươi đã rơi xuống đất." cô nói xong đặt bức tranh lại chỗ cũ rồi rời khỏi phòng.


Hai người nằm dưới gầm giường gần như nín thở, nghe nha hoàn đã đóng cửa, lại nhìn quanh một lần nữa, không phát hiện động tĩnh gì thì nhẹ nhàng thở phào.


"Chúng ta đi ra ngoài đi." Tuyết Trùng Tử đẩy Cung Viễn Chủy, hai người nằm gần đến mức có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của nhau, Cung Viễn Chủy liền đặt lên bước tường sau lưng y để thuận tiện đẩy người nhưng lại vô tình tạo nên một tư thế đỏ mặt.


"Được, được......."


CẠCH!


"Chờ đã, hình như ta đã kích hoạt phải cơ chế nào đó."


Vốn dĩ Cung Viễn Chủy đang định lui ra ngoài nhưng khuỷu tay của Tuyết Trùng Tử đã đẩy vào tường, khiến một mảng lớn gạch ốp tường bị sứt mẻ.


"Làm sao vậy?" Cung Viễn Chủy đưa tay sờ sờ, với cơ chế này chỉ có thể là khí độc hoặc ám khí, nếu đến bây giờ khí độc vẫn không phụt ra thì nhất định là ám khí. Trong lúc nhất thời, cả hai đều không dám động đậy.


"Ngươi đi trước đi, đây là cơ chế ta chạm vào, ngươi không cần mạo hiểm."


Tuyết Trùng Tử dùng sức gỡ tay Cung Viễn Chủy ra khỏi người mình, thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.


Cung Viễn Chủy cũng sốt ruột: "Ta đã đưa ngươi đi, ngươi nhất định phải trở về nguyên vẹn."


"Ngươi... Còn mạnh miệng như vậy!" Tuyết Trùng Tử lời nói mang một chút tức giận.


"Được rồi, không nói với ngươi nữa, chúng ta đếm đến ba rồi cùng nhau lăn ra." Cung Viễn Chủy lui về phía sau, âm thầm suy tính điều tiếp theo sẽ làm gì.


"Được."


3


2


1


Cung Viễn Chủy nắm lấy cơ hội và đẩy Tuyết Trùng Tử ngay khi y buông tay ra, hắn hiện tại không muốn Tuyết Trùng Tử phải mạo hiểm.


Sau khi xác nhận người nhỏ hơn an toàn, Cung Viễn Chủy buông tay và nhanh chóng lăn ra, nhưng hắn ta không thể tránh được khi một mũi kim mỏng đâm vào vai phải của mình.


Tuyết Trùng Tử đương nhiên nhìn thấy.


"Ngươi! Tên khốn." Tuyết Trùng Tử mệt mỏi, đè nén thanh âm, hai mắt chỉ hơi đỏ lên


"Ngươi lừa ta!"


"Ta không sao. Ngươi không thấy ta vẫn ổn sao?" Cung Nguyên Chủy bĩu môi, vẻ mặt đáng thương, kỳ thật hắn cũng không xác định được kim tiêm có độc hay không.


Tuyết Trùng Tử không bị lay động bởi điều này, mặc dù có Bách Thảo Tụy nhưng không có gì đảm bảo rằng Tư Đồ Hồng sẽ không có chất độc nào mà Bách Thảo Tụy không chống được, vì vậy y đã đưa ra quyết định: "Đừng sử dụng nội lực của ngươi nữa, chúng ta quay lại Cung Môn."


"Không, nhiệm vũ đã xong, như ta còn chưa đi chơi ở..."


Nói được nửa chừng, Tuyết Trùng Tử trừng mắt nhìn hắn buộc hắn im lặng.


Cung Viễn Chủy quẩn cây kim mỏng và con dao găm vào trong khăn tay, cả hai lặng lẽ chỉnh đốn lại tinh thần. Nhìn lại phía dưới giường, kim tiêm dày đặc, Tư Đồ Hồng này cũng kỳ quái, ai lại đặt một cơ chế phức tạp như vậy dưới gầm giường? Cô ta không sợ một ngày nào đó cơ chế này sẽ xuyên thủng ván giường sao?


Mặc dù có rất nhiều khách ở Vạn Hoa Các nhưng hầu hết đều tập trung ở tầng một vì muốn xem mãi nghệ nên hai người rời khỏi nơi này một cách suôn sẻ.Người đàn ông mặc áo choàng đen dẫn họ vào đứng ở tầng một cau mày bước lên lầu thì thấy hai người còn nguyên vẹn rời đi.


------------------------------------


8


Đầu ngón tay của Tuyết Trùng Tử đang nắm quần áo của Cung Nguyên Chủy trở nên trắng bệch, y sợ hắn trúng độc mà ngã xuống không kịp đỡ lấy.


Trên đường người đến người đi, tiếng rao bán liên tục vang lên, cả hai đều bị mê hoặc bởi ánh đèn rực rỡ của khu chợ. Đang đi, họ bị một tiếng rao bán thu hút sự chú ý, nhìn sang cũng đang có rất nhiều người bị thu hút giống họ.


Người lái buôn quảng bá viên ngọc của mình cho hai người: "Hai vị thiếu gia, hãy đến xem viên ngọc này. Nó có chất lượng tốt đến mức có thể dùng làm bảo vật gia truyền. Nếu không phải gia tộc khó khăn ta sẽ không lấy ra. Hai vị có thể xem qua."


Ai tinh ý đều có thể thấy đây là chiêu thức bán hàng rong thường được những người bán hàng áp dụng, nhưng một trong hai người chưa bao giờ rời khỏi Cung Môn, còn người kia thậm chí còn chưa bao giờ rời khỏi núi sau đương nhiên họ không biết điều đó. Mặc dù chất lượng của viên ngọc này không được tốt lắm nhưng những đồ vật được chạm khắc nhỏ rất tinh xảo và dễ thương.


Tuyết Trùng Tử không để ý đến chúng lắm, chủ yếu là vì y không mang tiền, nhưng Cung Viễn Chủy thì có, hắn đã vung tay và lấy được mười món đồ.


Viên khắc hình rồng dũng mãnh được dành cho ca ca, con hổ trông rất ngộ nghĩnh dành cho Tử Thương tỷ, dù sao thì hắn cũng nhận được một đôi găng tay từ cô, còn có một con bò sừng to cồng kềnh hắn bất đắc dĩ đưa cho Cung Tử Vũ, thôi thì chọn thêm hai món đồ nhỏ cho chị dâu sắp trở về, còn lại những thứ đẹp nhất đưa cho Tuyết Trùng Tử, lúc đó y đã nói hắn mua quá nhiều.


Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy một cơn gió từ thắt lưng thổi qua, khi hắn nắm lấy thì đó là một bàn tay bẩn thỉu. Người đàn ông thấy mình bị phát hiện, muốn cướp túi ngân lượng nhưng Cung Viễn Chủy đã đá gã ta ra xa, cú đá mạnh khiến người đàn ông ngã xuống đất, chưa kịp hét lên đã trợn mắt và ngất đi..


Người đó cũng thật xui xẻo, nếu không có Tuyết Trùng Tử ở đó, hắn nhất định không thể buông tha. Cung Viễn Chủy nghĩ nghĩ, liền lấy ra rất nhiều thỏi vàng đưa cho thương gia. Cuối cùng, hai người bước ra ngoài trong ánh mắt ghen tị của những người xung quanh, ông chủ bán ngọc thậm chí còn cười tươi đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn.


Cung Viễn Chủy cầm chúng trong tay, nhìn đi nhìn lại sau đó lấy ra một tiểu hươu màu trắng như tuyết đưa cho Tuyết Trùng Tử: "Này, cái này cho ngươi."


"Cảm ơn nhưng chúng ta nên trở về trước đi." Tuyết Trùng Tử vui mừng phát hiện đây chính là con mà hắn yêu thích nhất, cầm trong tay nhìn mãi mới đưa y. Sau khi cất nó đi đàng hoàng, y sờ sờ nó hai lần.


Cứ như vậy, Cung Viễn Chính một đường tiêu tiền, Tuyết Trùng Tử một đường lo lắng, cuối cùng lại bị một gian kẹo hồ lô chinh phục.


Tuyết Trùng Tử được hắn mua cho túi kẹo lớn và bị ép ăn gần như sắp hết một túi, Cung Viễn Chủy còn tốt bụng lấy đi túi giấy vo lại cầm trong tay. Y giơ cây kẹo ra tính bảo hắn thử một viên đi, lời còn chưa dứt, người bên cạnh phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, không hề báo trước ngã xuống đất, đồ ăn vặt và ngọc bội rải rác trên mặt đất xung quanh, dễ thấy nhất chính là con bò sừng lớn, có một trong hai cái sừng của nó bị gãy.


"Ngươi làm sao vậy?" Tuyết Trùng Tử ý cười trên mặt cứng đờ, nhất thời cơ mặt không cử động được, cây hồ lô rơi xuống đất, còn quả táo gai bọc đường văng ra xa.


Tuyết Trùng Tử quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ lau máu cho hắn, khàn giọng hỏi hắn: "Không phải người nói ngươi không sao sao?"


"Yên tâm....mạng ta rất lớn." Cung Viễn Chính tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn là cảm thấy mọi thứ quay cuồng, hắn chỉ vào đống đồ vương vãi trên mặt đất khó khăn nói: "Tất cả... đều cho ngươi, ngươi nhặt chúng lại đi . "


Tuyết Trùng Tử không quan tâm, y cõng Cung Viễn Chủy trên lưng, phát huy hết khả năng khinh công của mình, đồng thời hai tay cũng không ngừng tuôn ra nội lực.


Theo lời kể của Cung Tử Thương, khi y quay về được Cung Môn gương mặt đều cắt không còn giọt máu, tay chân lạnh ngắt.


-----------------------------------------------------


9


Một vòng y sư vây quanh giường của Cung Viễn Chủy, nhóm người của Cung Tử Vũ cũng đã đến xem tình hình. Tuyết Trùng Tử bị ép ra bên ngoài, dù không muốn nhưng y vẫn nghe lời của vị y sư lớn tuổi, đứng ở bên ngoài tay cầm tiểu hươu trắng như tuyết.


Cung Thượng Giác là người đến sau cùng, hôm nay hắn vừa từ bên ngoài xa trường về, không ngờ thứ hắn nhìn thấy không phải sự chào đón của Viễn Chủy đệ đệ mà là một Cung Môn hoảng loạn, bừa bộn.


Tuyết Trùng Tử từ trong phòng đi ra cửa, ngồi xổm trên bậc đá, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Khi y ngẩng đầu liền thấy Cung Thượng Giác đang nhìn y với ánh mắt lạnh lùng, không chút ấm áp nói: "Viễn Chủy đệ đệ thể nào?"


Tuyết Trùng Tử lắc đầu, bước sang một bên nhường đường cho Cung Thượng Giác: "Hắn còn chưa tỉnh, y sư không xác định được là loại độc gì, Nguyệt trưởng lão đang...." lời còn chưa dứt, Cung Thương Giác đi ngang qua huých vào y mở cửa bước vào.


Tuyết Trùng Tử lại ngồi xổm xuống, nước mắt bắt đầu rơi. Nếu y cẩn thận hơn không để va vào cơ chế, thà kiên trì để Cung Viễn Chủy đi trước, thà sau đó liền trở về Cung Môn thì mọi việc không tệ như vậy. Dù có nhiều cơ hội như thế nhưng Cung Viễn Chủy vẫn nằm bất tỉnh trên giường. Tinh thần của Tuyết Trùng Tử từ chuyện của Tuyết Thư đồng vẫn còn dư âm, y đang cảm thấy ai ở gần y đều sẽ bị y liên lụy, đều sẽ nằm bất động trên chiếc giường trắng ấy. Y càng nghĩ càng khóc nhiều đến nổi toàn thân run lên.


Khi Nguyệt trưởng lão đến, hắn dụi mắt không thể tin được, việc Tuyết Trùng Tử rơi nước mắt sẽ gây tiếng vang lớn, nhưng hiện tại có vẻ tinh thần y đang rất hoảng loạn, chỉ dám lén lút mở cửa xem tình hình bên trong. Không ngờ khi Tuyết Trùng Tử nhìn thấy hắn còn dữ dội hơn, nhìn người với khuôn mặt trẻ con khóc lóc đến đáng thương cầu xin hắn cứu lấy Cung Viễn Chủy, hắn thật sự không nhịn được, Nguyệt trưởng lão thấy nếu cứu không được người trong kia thì thiếu niên tóc lam này sẽ như cọng dây kéo căng đứt đoạn, suy sụp cực độ như khoảnh khắc mang Tuyết Thư đồng đến Nguyệt cung hôm đó.


Hắn vội vàng trấn an y rồi lại rồi vội vã bước vào.


Tuyết Trùng Tử khóc, nước mắt không thể ngừng rơi, y đứng trong sân ngơ ngác nhìn trăng, người ra vào trong sân đều không để ý đến y. Có vài thị vệ đến khuyên y nên về phòng gian dành cho khách của Chủy cung nghỉ ngơi nhưng y nhất quyết không nghe, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với họ.


Cứ như vậy, Tuyết Trùng Tử đứng suốt đêm trong sân, trong phòng chỉ còn lại Cung Thượng Giác và Nguyệt trưởng lão cùng với một số y sư đang thay phiên túc trực.


"Ta không thể giải loại độc này, nhưng tạm thời có thể cầm cự mạng sống." Nguyệt trưởng lão nói với Cung Thượng Giác.


Tuyết Trùng Tử ở trong sân dán chặt vào cửa, chăm chú lắng nghe.


"Thật sự không còn cách nào khác sao?"


Nguyệt trưởng lão lắc đầu: "Ta cứu không được hắn, có lẽ chỉ có hắn mới có thể tự cứu mình."


"Có ý gì?" Cung Thượng Giác cau mày.


"Còn cách khác là nhờ một người có nội lực cao hấp thụ phần lớn chất độc trong cơ thể Chủy công tử sang người đó. Chỉ cách đó mới có thể để Chủy công tử tỉnh táo và tự nghiên cứu thuốc giải." Nguyệt trưởng lão suy nghĩ một lúc lại lắc đầu., "Phương pháp này sẽ có tác dụng. Nhưng nó rất nguy hiểm, chưa kể nội lực tổn thất rất lớn và rất có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của người thứ hai."


Cung Thượng Giác do dự, đệ đệ của hắn quan trọng, nhưng Cung Môn càng quan trọng hơn.


Nguyệt trưởng lão nhìn thấy hắn do dự: "Đừng lo lắng, ít nhất hiện tại hắn đã tạm vượt qua nguy hiểm."


Tuyết Trùng Tử lúc này mở cửa đi vào: "Ta có thể, ta nguyện ý làm."


Cả hai đều rất ngạc nhiên nhìn y, không nghĩ nãy giờ y đều nghe được tất cả. Vừa rồi y sợ đi vào căn phòng này, sợ nhìn thấy Cung Viễn Chủy nguy hiểm bản thân lại không thể làm gì nên không dám vào, hiện tại có thể giúp được y rất vui mừng.


"Huynh nghĩ kỹ chưa? Tuyết Thư đồng đã tỉnh rồi."


"Nếu hắn không tìm được thuốc giải, ta còn có bao nhiêu thời gian?"


"Một tháng."


"Được rồi, bắt đầu đi." Tuyết Trùng Tử bước đến ngồi đối diện Cung Viễn Chủy, nói với Nguyệt trưởng lão: "Sau khi kết thúc hãy đưa ta trở lại Tuyết cung. Dù có thành công hay không, ta cũng không nên ở lại đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro