[Chủy Tuyết][Song Tuyết] Đường lê chiên tuyết 4-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Cung Hoán Vũ ra tay về phía Cung Viễn Chủy đứng gần hắn nhất, khi Cung Viễn Chủy bị đánh bay hắn liền được hai lực đồng thời kéo lại.


Cung Hoán Vũ nhìn thật sâu nào Tuyết Trùng Tử, cơ hồ mọi người đều biết Cung Viễn Chủy chính là điểm yếu của Cung Thượng Giác. Nhưng Tuyết Trùng Tử toàn bộ thời gian đều ở Tuyết cung phía sau núi với băng tuyết, vậy tại sao y lại quan tâm đến Cung Viễn Chủy nhiều như vậy?


Mọi thứ đang trở nên thực sự thú vị.


Đáng tiếc nội lực của mọi người còn chưa ổn định, cứ cách vài giờ sẽ suy yếu đi rất nhiều, mục đích của hắn lần này đoạt lấy Vô Lượng Lưu Hỏa nhanh nhất và hữu hiệu nhất chính là dùng Vân Vi Sam uy hiếp Cung Tử Vũ, nhưng hắn không có ý định đối phó với họ, Cung Hoán Vũ thổi tắt ngọn nến và nhảy ra khỏi cửa động.


Trong lúc nhất thời, mọi thứ xung quanh tối om, tất cả đều hết sức cảnh giác nhưng đồng thời cũng lộ ra một tia nghi hoặc.


Cung Viễn Chủy ở trong bóng tối mò mẫm hồi lâu, hắn muốn bảo vệ Tuyết Trùng Tử ở phía sau lại bị Tuyết Trùng Tử tay kiếm chặn lại. Cung Viễn Chủy bĩu môi, làm mặt với người nhỏ hơn trong bóng tối, dù sao trời cũng tối như vậy sẽ không ai có thể nhìn thấy.


Cung Thương Giác thắp một ngọn nến, trong nháy mắt phần lớn đại sảnh sáng lên, mọi người nhìn quanh, nhưng bóng dáng của Cung Hoán Vũ đâu rồi?


Lúc này, có người chỉ ra Cung Hoán Vũ sẽ đến gặp Vân Vi Sam uy hiếp muốn lấy được nửa bản đồ sau lưng của Cung Tử Vũ. Ngoài cửa như đang chứng minh cho suy nghĩ đó, vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.


Cung Tử Vũ muốn lao ra bảo vệ Vân Vi Sam liền bị mọi người ngăn lại, Tuyết trưởng lão thì thầm với hắn những ưu nhược điểm của việc này. Cung Thương Giác quyết định đi ra ngoài trước, đổi mặt trực diện với Cung Hoán Vũ.


"Ca!" Cung Viễn Chủy vội vàng muốn ra ngoài hỗ trợ, người ở gần nhất là Tuyết Trừng Tử nắm lấy vạt áo của hắn


"Ngươi cùng hắn không phải đổi thủ, ngươi không thể ra ngoài."


Nhìn lại thì ra đó là khuôn mặt thanh tú Tuyết Trùng Tử. Nếu là người khác, chữ "cút" chắc chắn thoát ra khỏi miệng hắn ngay lập tức, bây giờ đối mặt với Tuyết TrùngTử, hắn chỉ có thể nuốt xuống, kiên nhẫn lý luận: "Cung Hoán Vũ tu luyện tà thuật, nội lực tăng lên rất nhiều, có Thượng Quan Thiển ở bên ngoài càng tăng thiêm cơ hội để lọt Vô Lượng Lưu Hỏa vào tay bọn họ, nếu ta không ra, ca ca sẽ gặp nguy hiểm."


Tuyết Trùng Tử cởi áo choàng, rút đao trong tay ra nói: "Vậy ta đi cùng ngươi."


Hai người cùng nhau bay ra ngoài, Cung Viễn Chủy ném ba ám khí về phía Cung Hoán Vũ, ngoài ra còn có Vân Vi Sam và Cung Thượng Giác đang khống chế hắn, Cung Hoán Vũ mặc dù không bị ám khí đánh trúng, nhưng mọi người đều bị đánh bật ngã xuống đất, Vô Lượng Lưu Hỏa cũng rơi ra ngoài.


Cung Viễn Chủy đưa tay nhặt lên, nhưng Thượng Quan Thiển lại đánh hắn. Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm, Cung Thượng Giác đuổi theo Thượng Quan Thiển, Cung Nguyên Chủy hết lần này đến lần khác do dự, nhưng quyết định đi theo yểm trợ ca ca mình.


Tuyết Trùng Tử nhìn hắn rời đi chỉ trong chốc lát, sau đó y cùng Vân Vi Sam đều bị đánh bay, y lập tức lấy lại tinh thần: "Quả nhiên, hắn tu tà đạo."


Hai người nhanh chóng đứng dậy, trao đổi ánh mắt đánh ra Phất Tuyết tam thức và Phong Tống tam thức cùng một lúc, Phong Tống tam thức tuy tốt nhưng lần đầu tiên sử dụng nó chắc chắn không quen thuộc. Thiếu nội lực, Cung Hoán Vũ đã sớm lợi dụng sơ hở đánh một chưởng hai người lộn ngược bay ra ngoài, Tuyết Trùng Tử không quên bảo vệ Vân Vi Sam, lấy bản thân làm chiếc đệm đỡ Vân cô nương.


Tuyết Trùng Tử phun ra một ngụm máu, nội tạng đảo lộn, cảm giác thật khó chịu, hơn nữa lưng cọ xát với mặt sàn đá gồ ghề cũng đau nhức, thậm chí trong chốc lát y thậm chí không còn sức để đứng dậy...


Y đợi một lát cũng nghiến răng đẩy mình đứng dậy lại thấy thân ảnh Nguyệt công tử ngã xuống cạnh mình, miệng cũng đầy máu. Cung Hoán Vũ dần dần tụt lại phía sau dưới sự bao vây của Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam, mọi người có mặt vẫn bình an vô sự.


Nhưng có một người khác mà y quan tâm lại không có mặt...


Đôi mắt Tuyết Trùng Tử dần trở nên tối sầm.


-----------------------------------------------

5


Khi Tuyết Trùng Tử tỉnh dậy thì trời đã sáng, đập vào mắt y là những chiếc đèn lồng kỳ lạ và xấu xí treo trên trần nhà, Tuyết Trùng Tử cười khúc khích, y không đoán được chủ nhân gian phòng là ai mà tâm trí cũng thật trẻ con.


Y đẩy người đứng thẳng dậy, cơn đau nhức khắp người gần như buộc y phải ngã ngửa lại chăn gối ấm áp. Đây là một gian phòng rất đơn giản, thoang thoảng mùi thuốc, nếu ở trong Cung Môn, ngoại trừ Nguyệt Cung ra thì chỉ có thể là Chủy cung.


Như để xác minh sự nghi ngờ của Tuyết Trùng Tử bên ngoài liền có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, người ở ngoài phòng háo hức mở cửa bước vào trước khi nhận được phản hồi.


"Ngươi tỉnh rồi!" Cung Viễn Chủy một tay cầm khay đặt lên chiếc bàn thấp cạnh giường.


"Tới uống thuốc đi."


Tuyết Trùng Tử cau mày nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen ngòm, muốn lừa gạt hắn: "Ở đây không hợp quy tắc, tốt nhất ta nên về hậu sơn càng sớm càng tốt."


Cung Viễn Chủy bĩu môi: "Hậu sơn có cái gì tốt? Băng tuyết lạnh cóng. Hơn nữa, Cung Tử Vũ và Tuyết trưởng lão đều đồng ý, ngươi tạm thời có thể ở tiền sơn."


"Thật sao?" Tuyết Trùng Tử hai mắt sáng lên, hắn vẫn là rất muốn ở lại tiền sơn chơi đùa, lập tức hướng hắn mỉm cười nói: "Chỗ của ngươi cũng rất tốt."


Tiết Trùng Tử nhìn xung quanh: "Trong phòng của ngươi có rất nhiều đồ mới lạ." Cung Viễn Chủy biết y đang nói đến những chiếc đèn lồng quái dị treo trên xà nhà, đêm qua quá vội vàng, còn chưa dọn dẹp xong, hắn có chút xấu hổ: "Đó là thứ ta làm trước đây, lúc đầu rất xấu nhưng ta không nỡ vứt nó đi nên bị treo ở đây."


"Thật ra nó khá đẹp, nếu ngươi bán nó ở dưới trấn vào ngày Lễ hội đèn lồng, ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền." Điều này có vẻ hơi giống như đang giễu cợt hắn.


Cung Viễn Chủy không để ý, ghé sát vào tai y thần bí nói: "Ngươi vẫn chưa bao giờ ra khỏi Cung Môn phải không? Mấy ngày nữa sẽ có yến hội hoa mận độc nhất vô nhị của Lão Trần cốc, chúng ta đi chơi cùng nhau nhé?"


Tuyết Trùng Tử rất cảm động, trong lòng đấu tranh hồi lâu vẫn từ chối: "Không phải, ngươi đang xem thường gia quy sao? Ta không thể đi, ngươi cũng không thể."


"Nghe ta nói." Cung Viễn Chủytiến lại gần, hơi thở phả vào giữa tai và cổ Tuyết Trùng Tử.


"Thật ra đây là ca ca ta giao nhiệm vụ điều tra nơi ở cũ của Tư Đồ Hồng. Tư Đồ Hồng là người ngoài mặt xinh đẹp nhưng tâm độc địa, cho nên ta đến đó là hoàn hảo." Cung Viễn Chủy giải thích, không để ý đến phần lớn tai người nghe đnag dần chuyển sang màu đỏ.


"Nhột." hắn nói xong, Tuyết Trùng Tử đưa tay đẩy hắn ra, hướng hắn nói "Được, ta đi cùng ngươi."


Cung Viễn Chủy cũng bị y đẩy đến sửng sốt, sau đó nhớ ra điều gì đó đứng dậy, khoanh ngực nhìn y "Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng phải chỉ muốn tránh uống thuốc sao?" Sau đó hắn lẩm bẩm, giả vờ đáng thương: "Sáng sớm ta đã thức rất sớm để nấu thuốc này. Nếu trời lạnh mất tác dụng, chẳng phải ta phải thức thêm mấy tiếng nữa sao?"


"Không... Ta uống." Tuyết Trùng Tử quay người, một ngụm uống hết bát thuốc...


Không đắng?


Từ đó y xác định loại dược phục hồi nội lực này đều không đắng, tất cả thuốc đắng y từng uống ở sau núi đều là bị Nguyệt trưởng lão cố ý làm khó.


Cung Viễn Chủy vui vẻ bước ra khỏi phòng, bước đi nhẹ nhàng hơn bình thường, tuy đã trưởng thành, tóc được buộc cao nhưng số chiếc chuông nhỏ trên bím tóc không hề giảm mà còn tăng lên, tạo nên những âm thanh leng keng khi bước đi.


---------------------------------------

6


Tuyết Trùng Tử liền đến Nguyệt cung thăm Tuyết Thư đồng ngay khi y có thể tự do đi lại, tuy cậu chưa tỉnh nhưng sắc mặt đã hồng hào. Y trong Hàn Trì lại vớt thêm hai đóa tuyết liên tặng cho Nguyệt trưởng lão làm quà cảm ơn, suy nghĩ một hồi, y lại lấy đóa tuyết liên khác, bỏ vào một hộp gấm nhỏ hơn.


Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày diễn ra yến hội. Người đến và đi trong Cửu Tuyền trấn, ai cũng khoác lên mình những chiếc áo hoa mới toanh, trên môi mỉm cười. Trước nhà nào cũng có một chậu hoa mận.


Ngồi trong tửu quán nơi góc phố một lớn một nhỏ nhìn nhau.


"Ngươi không biết đường à?"


"Ta chưa bao giờ ra khỏi núi sau, làm sao có thể biết được? Mà ngươi, ngay cả mật thám ở Cung môn như ngươi cũng không tìm được."


"Chúng ta nên làm gì?"


"Chỉ còn hỏi ai đó thôi"


Cung Viễn Chính rất xấu hổ, lông mày nhíu lại, nhưng Vạn Hoa Các lại giống như pháo hoa liễu ngõ, hắn làm sao có can đảm hỏi.


Lúc này, một người đàn ông cao gây thần bí nói với họ "Ta nghe nói hoa mận ở tháp Vạn Hoa là độc nhất vô nhị, có thể sẽ mọc lên cao phía trên. Ông chủ của Vạn Hoa cũng vậy, lão bản rất vui vẻ ăn mừng, Chúng ta hiện đang thiếu người cùng ngồi và xem các cô gái nhảy múa trong Vạn Hoa. Cơ hội tốt như vậy, các ngươi có muốn đi cùng không?"


Hai người vẻ mặt nghi hoặc, một người nhanh chóng nói lại: "Vậy còn chờ gì nữa? Nếu đến muộn sẽ không có chỗ ngồi. Chúng ta đi nhanh thôi." Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy nhìn nhau và nhanh chóng đi theo.



Vạn Hoa Các được bao quanh bởi núi và sông, vị trí và phong cảnh rất tuyệt vời, sau khi đến nơi, hai người không chú ý quá nhiều đến ba người đi lên lầu có những cô gái trước cửa của mỗi phòng. Điều họ thắc mắc là người đàn ông cao to nói chuyện đầu tiên đi vòng đến góc tầng một, người trong góc ném tiền vào người anh ta rồi biến mất.


Hơn nữa, hai người này cũng rất may mắn, sớm tìm được gian của Tư Đồ Hồng, nhưng Tuyết Trùng Tử lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, sao có thể thuận lợi như vậy? Nhưng nghĩ rằng để ngăn cản đám người Vô Phong vào trong Cung Môn, ngoại trừ Nguyệt trưởng lão, Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác biết chuyện, nên y lại yên tâm.


Cung Viễn Chủy đeo găng tay và giơ tay ra hiệu cho Tuyết Trùng Tử không được chạm vào những thứ ở đây. Bản thân hắn cẩn thận thu thập những món đồ có độc, nhưng nó nhiều hơn hắn nghĩ. Những chiếc kẹp tóc trên bàn trang điểm, những chiếc khăn tay dùng để lau tay, thậm chí cả kim chỉ mà các nữ nhân sử dụng đều đã được tẩm độc.


Trên bàn trang điểm còn có một chiếc hộp khác khiến Cung Viễn Chủy chú ý, hắn ta mở nó ra vô tình kích hoạt cơ chế, kết quả một mũi ám khí ngắn phóng ra, hắn nhanh chóng né được nhưng nó đâm vào bức bình phong phía sau phát ra tiếng "vạch",  âm thanh thu hút sự chú ý của người bên ngoài.


"Tử Y cô nương, cô về rồi sao?"


"Tử Y cô nương?"


Tuyết Trùng Tử cùng Cung Viễn Chủy hoảng sợ, nhanh chóng đặt hộp gỗ trên tay xuống. Cùng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


Hai người bất đắc dĩ nhìn bốn phía, trong phòng bày trí cực kỳ đơn giản, không có chỗ nào có thể trốn... ngoại trừ dưới gầm giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro