3. Chỉ mong thanh xuân ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mới yêu, em hay nhìn vào bản đồ thế giới, chấm hai điểm nhỏ xíu Sài Gòn North Carolina rồi nghĩ mông lung rằng: "Xa như vậy, liệu mình lòng chờ nhau được không?"

số lần trong những tháng ngày yêu xa, em đi về một mình thấy lòng nhói lên thứ " đơn một nửa". Em muốn lắm chứ, quãng đường nào em qua cũng anh sánh bước.

số lần nhìn nhau qua màn hình điện thoại rồi bất giác chạm tay vào đó, cầu mong phép lạ nào đó khiến em thể cảm thấy ấm áp.

số lần giả vờ mạnh mẽ, giả vờ chẳng làm sao cả để rồi tắt máy, nằm xuống khóc nấc lên.

số lần tủi thân kinh khủng, thấy người ta nắm tay nhau đi trên phố lòng mình lõm sâu một nỗi trống trải.

Vậy gần một nghìn ngày cũng qua, 14.791 km cũng qua. Cũng vẫn chờ được nhau hết lần này đến lần khác.

Yêu xa có một ưu điểm là mỗi lần gặp lại y như yêu lại từ đầu, hoan hỉ, hạnh phúc và tròn đầy. Vì để gặp nhau vài ngày, vài tháng thì ở hai đầu địa cầu đã không ngừng cố gắng trong cả năm dài. Thế nên từng giây, từng khắc đều là quý giá.

đôi lần cãi nhau, chỉ đến câu thứ hai, trong đầu em đã vội nghĩ: "Nếu cãi trong 20 phút thì nghĩa trong quỹ thời gian ít ỏi mình đã tình mất đi 20 phút để yêu thương nhau." Nên em im lặng, anh cũng im lặng ôm nhau. Giận nào cũng qua, buồn nào cũng tan.

Phi trường luôn nơi đặt chân đến thì nước mắt chực sẵn, chớp mắt thành sông ngay.

Lần nào cũng nói với nhau: "Mình phải làm thật nhanh, em quay đi, anh cũng phải quay đi, vài phút giây nhìn nhau thêm cũng không thay đổi được , chỉ làm cho anh thêm đau lòng, em không nỡ cất bước."

Ấy vậy làm được đâu, cứ ôm nhau cõi lòng tan ra, ruột gan xót xa cho cả người ra đi người lại. Buông tay lần này, đếm bao nhiêu ngày nữa để nắm lại tay nhau.

14.791 km thôi !

...

Anh một chàng trai sống nửa kia địa cầu, muốn gặp được thật khó khắn. Anh người đầu tiên em nắm tay không muộn phiền, không nghĩ xa xôi, không lo ngày sau.

Trước khi gặp anh, em từng một mối tình sâu đậm. Đó những tháng năm em còn rất trẻ, lần đầu mở lòng yêu bằng tất cả những mình , thanh xuân, tin tưởng, nhiệt huyết, đam . Rồi người ấy nỡ lòng đẩy em về phía nỗi đau, nơi em hoang mang gục ngã.

Làm sao em quên được cái ngày em vừa khóc vừa xếp đồ vào vali bay đi Nội. Em tự lao đầu vào cuộc chạy trốn đau thương của một người vừa thất tình. Chẳng thứ đẹp, chẳng điều hay, chẳng ai tốt. Mỗi bước đi mỗi bước đau lòng.

Nội mùa thu năm ấy đã chứng kiến sự đổ vỡ xót xa trong em về một tình yêu trẻ dại, một tình yêu cuồng si. Khi em khóc cạn nước mắt cũng không thể vơi đi những tổn thương, em mới hiểu một người dưng mang thứ quyền năng khiến em đau đớn đến vậy.

Tháng ngày sau đó trải dài những nỗi buồn, một khi niềm tin trôi mất lòng em cũng đóng lại. thể người ta không tàn nhẫn do em yêu quá nhiều.

Ba năm sau đó, đôi lần em vẫn ước được quay lại. Suy nghĩ đó thật ra quá tàn nhẫn với bản thân nhưng tình yêu làm lẽ. Em chỉ biết một nụ cười khiến em hạnh phúc, thế em đi theo.

Yêu nhau hơn một năm em phải mất ba năm tự mình em bôi xóa những kỉ niệm.

Ôi tình đầu!
Rồi anh đến.

giống như đã đến lúc nỗi đau phải rời đi nên cử người thay thế. May thay, đây một chàng trai quá đỗi ngọt ngào. Cả một năm trời đi khắp nơi cùng nhau, anh chưa từng nói yêu em, anh chẳng vội , chẳng gấp rút nhưng em luôn cảm nhận được những nồng nàn ấm áp. Anh hiểu những nỗi tổn thương nơi quá khứ anh cần nhẫn nại, vậy nên tình yêu đến rất nhẹ.

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ được hàn gắn. Nỗi đau của em cũng vậy. Giây phút nắm tay anh băng qua những con phố nhỏ giữa mùa thua Nội năm ấy, em biết lòng em đã thôi không nức nở, không vụn vỡ, không xót xa.

Vì khi có người buông tay.
Sẽ có người nắm lại.

"Trong cuộc đời, con sẽ rất nhiều do để hạnh phúc. Một trong những thứ đó nước, thứ khác gió, thứ khác nữa mặt trời, đó luôn những món quà đến sau những cơn mưa."
(Trích trong cuốn "Chuyện con mèo dạy hải âu bay"--Luis Sepulveda)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro