Kí ức ngày ta gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu Joo Seok Hoon có bạn gái, cậu sẽ thế nào?"

Rona sững người một lúc. Nếu cậu có bạn gái thì sao đây? Vấn đề này, cô đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, nếu có một ngày cậu có bạn gái, cô nên làm thế nào? Có nên tiếp tục giữ hình bóng cậu trong lòng không? Hay nên gạt cậu ra để tiếp tục sống cuộc sống tạm bợ? Vốn dĩ không hề có đáp án! Bất kể cậu ra sao cũng không liên quan đến cô nữa rồi, bọn họ đã chia tay lâu như vậy, sớm đã không còn dây dưa gì nữa. Mà ngay từ đầu mối quan hệ của  họ cũng xuất phát từ sự lừa dối lợi dụng nhau thì có gì mà thương với luyến tiếc.

Cô đã từng trải qua đủ kiểu đủ loại thăm dò của bạn bè, người thân, nhưng kết quả vẫn cứ là người ấy...

Cô thầm thở dài trong lòng, trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười. Nhưng đâu có ai ở bên cạnh chứ, cô giả vờ làm gì?

"Còn thế nào được nữa, đương nhiên là chúc phúc cậu ấy rồi!" Cô nhẹ nhàng nói liền một hơi, giọng điệu bình thản đến mức chính cô cũng tin rằng mình thật sự sẽ không sao, thật sự có thể chúc cậu hạnh phúc bên người cậu yêu.

Cô đã từng nửa đêm nằm mơ, mơ thấy cậu có bạn gái. Đó là một cô gái xinh đẹp, thùy mị, biết quan tâm chăm sóc cậu, gia cảnh cô gái ấy cũng rất tốt, ưu tú hơn cô về mọi mặt. Cô thấy hai người họ đi dạo trên đường, thấy cậu dịu dàng với cô gái ấy như đã từng dịu dàng với cô.

Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ có mình cô giữa căn phòng trống trải. Còn có thể thế nào đây? Cô vốn đã chẳng còn là gì với cậu ấy nữa rồi, dù cậu ấy có yêu ai cũng không tới lượt cô quan tâm.

"Lúc ấy tôi cứ tưởng các cậu sẽ... Thôi quên đi, không nói đến chuyện này nữa. Mai cậu nhập học lại Cheong Ah à? Tối bận gì đi ăn với tôi đi."

"Có gì là cậu không biết không vậy?"

"Có đó! Tôi đang không biết sao giờ tôi với cậu sao có thể làm bạn được cơ đấy dự bị à "

Hai người tiếp tục hàn huyên những chuyện vui thời đi học, hỏi thăm tình hình  hiện tại của mọi người. Rona nhiều lần muốn hỏi có thật Seok Hoon đã có bạn gái rồi hay không, nhưng mãi vẫn không mở miệng được. Cô sợ làm vậy sẽ chứng tỏ mình quá cố chấp, dù trong lòng cô đã biết, Jeni thăm dò cô như thế thì chắc chắn đó là sự thật.

Vậy thì cô cũng nên dập tắt hy vọng đi thôi. Cũng phải, cô và cậu mãi sẽ không bao giờ có kết quả, mẹ cô đã sát hại cô Soo Ryeon mẹ của cậu dù cô luôn tin mẹ không làm vậy nhưng thầy đổi được gì khi chỉ có mình cô tin. Cô và cậu đã cắt đứt liên lạc bao lâu nay, cậu có bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường.

Người sai chính là bản thân cô, cô cứ tha thiết níu kéo đoạn hồi ức ấy, không muốn để nó trôi vào dĩ vãng. Nhưng cô lại không biết rằng, người khóa cô trong mớ tình cảm ấy không phải ai khác mà chính là bản thân cô, cô không chịu đi ra, cứ khiến mình mắc vào tấm lưới tình kia.

Rona nhận lời mời ăn tối với Jeni. Khi cô gặp khó khăn không có lấy một người thân bên cạnh chỉ có cô bạn Jeni này quan tâm an ủi cô.Lúc đó không có Jeni chị Eun Se cô chả thiết sống nữa nên cô rất trân trọng họ. Jeni dặn đi dặn lại cô đủ thứ điều cần chuẩn bị để mai đi học lại rồi dặn dò cô nghỉ ngơi sớm không mai lại đi học muộn

Buôn chuyện với Jeni xong cũng đã hơn mười hai giờ, Rona không còn thấy buồn ngủ nữa. Cô xuống giường, xỏ dép lê, chậm chạp đi tới bình đun nước. Cứ nửa đêm đang ngủ mà tỉnh giấc là y như rằng cô sẽ bị đau họng. Trước kia còn ở Deagu, cô thường chuẩn bị một bình sữa phòng lúc tỉnh giấc thì uống, hôm nay mới về lại Seoul, chưa kịp đi siêu thị nên đành phải uống nước nóng. Cô kéo ghế ra ngồi đối diện trước bình đun nước, bất động nghe tiếng nước reo trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh kêu "o, o" như tiếng ngáy của loài động vật nhỏ nào đất đang ngủ rất say, rất thoải mái.

Rona chống cằm, ngồi đợi đèn báo chuyển sang chế độ ủ ấm.

Cô lấy nhật kí ra, tuy lâu đã không còn viết nhật kí nữa nhưng cô vẫn giữ cuốn nhật kí này làm kỉ niệm. Đây là cuốn nhật kí mẹ đã tặng khi cô mới đỗ vào Cheong Ah nên cô rất trân quý. Viết nhật kí là sở thích hồi cấp 2 của cô, cô muốn lưu giữ những khoảnh khắc đẹp những điều tốt đẹp vào để lưu giữ. Nhưng từ ngày chuyển về Deagu, cô đã không còn viết nhật kí nữa vì cuộc sống này đối với cô đã không còn gì đẹp để lưu lại. Lục tìm đọc lại, khi ngón tay lướt qua trang ảnh 2 hộp sữa socola, cô bỗng dừng lại. Cô nhớ ngày đầu tiên tiếp xúc với Seok Hoon , ngày đó do gây sự với Eun Buyn mà cô bị cô Seo Jin trừ 10 điểm giờ mà thêm đi muộn chắc cô chỉ còn nước bị đuổi học thôi nên cô bèn nghĩ đến trèo tường để vào trường để không bị bắt. Nhưng người tính không bằng trời tính tường quá cao cô loay hoay mãi mà không trèo lên được." Cậu cũng đi học muộn à" Seok Hoon bất thình lình xuất hiện sau lưng cô, cô chưa kịp phản ứng Seok Hoon chắp tay kêu cô treo lên tay cậu rồi cậu đẩy cô để có thể trèo qua bức tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro