Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc sống dần ổn định trở lại, Rona đã thích ứng với thời tiết và cả con người nơi đây. Mọi thứ diễn ra cũng không quá tệ, sau vụ nhập viện tuy cô vẫn bị lớp cô lập ghét nhưng chỉ dừng lại mấy câu mắng chửi chứ không dùng hành động như trước kia, ngay cả Seok Gyeong cũng vậy thái độ cậu ta với cô vẫn vậy nhưng cũng không gây chuyện đả động gì đến cô nữa có chi thi thoảng cậu ta lại lườn nguýt cô mấy cái. Tuy hơi ngạc nhiên về sự thay đổi này của mọi người nhưng cô lại thấy vui mừng với sự thay đổi này, cô đã cảm thấy quá mệt mỏi mỗi ngày đi học phải cảnh giác lo lắng hôm nay mình sẽ bị các bạn ở lớp đem ra bạo hành bắt nạt thế nào.

Cuối tuần, Rona gọi điện hẹn Sohye, người bạn thân chí cốt mà cô quen khi cô ở Daegu. Hai người cũng lâu chưa liên lạc, hơn nữa, thời điểm hai người kết bạn với nhau chính là quãng thời gian vô cùng tồi tệ của Rona, sự cảm động khi ấy khiến Rona mãi mãi không thể quên.

Người ta ai cũng có lúc thích hoài niệm, hai người hẹn nhau ở một quán cạnh trường Cheong Ah. Năm ấy khi Rona còn ở Deagu, do không muốn nhận sự giúp đỡ nhiều từ chị Eun Se và chú Logan cô tự kiếm việc làm thêm để kiếm tiền học phí cũng như trang trải cuộc sống của hai bà cháu, cũng nhờ vậy mà cô mới được gặp gỡ Sohye. Sohye là đàn chị khóa trên của trường khi cô còn học ở Deagu, cô với Sohye quen biết khi hai người cùng làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, cô ấy bắt Rona không được dùng kính ngữ với cô ấy vì cho rằng như thế ý đang chê cô ý già hơn Rona mà thực tế cô ấy chỉ đẻ sớm hơn Rona có 3 tháng.

Quán ăn này là nơi mà cô thích ăn nhất, trước mẹ cô hay dẫn cô đến đây ăn, món tokkboki ở đây rất ngon. Đáng tiếc bây giờ đã đổi chủ rồi.

Sohye vội vàng tới hội ngộ cùng Rona.

Ngồi trong quán , hai người nhìn nhau cười. Có những người bạn, sau khi mất liên lạc thì sẽ không còn là bạn, nhưng lại có những người bạn, cho dù năm tháng vô tình thế nào đi nữa, thì tình cảm trước sau vẫn như một.

Sohye ngồi ghế đối diện với Rona, chiếc bàn nhỏ ở giữa hai người. Sohye cầm lấy tờ thực đơn trên bàn nhét vào tay Rona. Giống như trước đây, mỗi lần đi ăn cố ấy đều để Rona chọn món, coi Rona như em gái của mình, lúc nào cũng nhường nhịn.

"Đúng là cậu đã quay trở về đây, tớ còn tưởng cậu nói đùa." Trong lúc Rona đang chọn món, Sohye lên tiếng nói với giọng đầy xúc động. Trước kia cô đã từng rất nhiều lần khuyên Rona quay lại Soeul nhưng mà cô ấy không nghe.

Sohye cho rằng mình hiểu rất rõ cô bạn thân. Rona là một cô gái bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong rất yếu đuối, cô ấy là người rất hướng nội có việc gì cô ấy đều giữ trong lòng một mình chịu đựng không nói với ai cả. Cô ấy luôn chỉ biết suy nghĩ cho người khác mà chả thèm nghĩ cho bản thân mình khiến Sohye thật muốn biết đầu cô rốt cuộc là được làm bằng gì. 

Rona đưa thực đơn cho Sohye, bảo cô ấy gọi vài món.

"Đương nhiên là phải quay về rồi, lá rụng về cội." Cô khẽ cười, nét mặt không hề có đau khổ, không phải cô giả vờ bình thản, cái hờ hững ấy dường như trở thành một thói quen.

Từ khi Rona quay lại Seoul, nhiều thứ cũng đã thay đổi. Sohye nhíu mày, trước đây khi Rona quá trong sáng thì cô cảm thấy cô ấy rất ngốc, nhưng hiện tại, cô ấy không còn vẻ ngốc nghếch đó nữa thì cô lại rất khó chịu, tựa như trong khoảnh khắc lơ đễnh đã đánh mất thứ gì, sau đó tìm mãi cũng không bao giờ thấy nữa.

"Cậu còn nhớ chủ cũ quán Tokkboki trước cổng trường cấp 3 nữ sinh chứ  ." Sohye chủ động tìm chuyện để nói.

"đương nhiên còn nhớ rồi?"

"tớ mới về Deagu có ghé qua quán đó. Cô chú chủ quán vẫn nhớ chúng ta đó còn hỏi sao lâu không thấy tớ và cậu đi ăn với nhau." Trước kia, hai người các cô đi đâu cũng không rời nhau nửa bước giờ nhớ lại khoảng thời gian đó thật là hoài niệm mà

Ăn cơm xong, hai người tới rạp chiếu phim. Rạp này rất nhỏ, giá cũng phải chăng, nhưng chỉ chiếu lại những bộ phim cũ. Nam sinh thường đưa bạn gái tới đây xem phim vì phong cảnh hữu tình, giá cả hợp túi tiền. 

Hai người  mua bắp rang bơ và Coca đi vào trong rạp.

Bộ phim được chiếu hôm nay là Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu, nghe nói bộ phim này dựa trên câu truyện đời thực. Người sản xuất là nữ chính ngoài đời.

Phim kể về một cô gái yêu thầm một chàng trai. Cô ta luôn tự ti nên không dám thổ lộ đoạn tình cảm của mình với chàng trai ấy, nhiều năm sau gặp lại hai người mới phát hiện hóa ra hai người đều có cảm tình mới đối phương, họ tiến tới với nhau , sau đó kết thúc họ kết hôn sống với nhau trọn đời. Rona thật sự không hiểu nổi vì sao bộ phim này lại ăn khách đến vậy. Ăn mấy miếng bắp rang bơ, cô quay sang bên cạnh mới phát hiện Sohye đang rơi lệ.

Không phải là Rona chưa từng thấy Sohye khóc. Lần đầu tiên là khi cô chia sẻ với Sohye gia cảnh của mình,  rồi Sohye òa khóc nức nở ôm chầm lấy cô . Lần thứ hai là khi cô ấy đỗ ngành luật của đại học Seoul  Sohye cũng ôm cô khóc

Và đây là lần thứ ba.

Dù cho tự nhận mình là bạn thân nhất của Sohye nhưng Rona cũng không biết vì sao cô ấy khóc. Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có nỗi đau riêng, cho dù là người thân nhất cũng không muốn chia sẻ. Bạn bè thật sự, dù chưa chắc đã hiểu rõ nhau, nhưng sẽ ở bên cạnh nhau bất kể bạn mình là người thế nào.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Rona liền vứt cả hộp bắp rang bơ và cốc Coca còn dở vào thùng rác rồi đi tới bên cạnh Sohye.

"Người đó..." Sohye nhỏ nhẹ nói: "Thật ra người khác đều nghĩ rằng anh ấy không tốt, vừa không đẹp trai, vừa không có tiền. Thậm chí, học hành cũng không phải giỏi nhất. Nhưng mình thích anh ấy".

Rona từ lâu đã biết trong lòng Sohye có một người đàn ông như vậy, nhưng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến.

Đến ngay cả Sohye cũng không hiểu vì sao mình lại yêu người đàn ông ấy. Có lẽ là vì, người ấy ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ mình. Anh ta cầm theo số tiền học phí trong tay ra đi tìm người mẹ đã bỏ rơi mình từ lâu. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trên người, vác bụng đói ngồi xe khách lên tận Seoul. Anh tìm đi tìm lại ba lần, lúc ấy, mẹ anh đã hỏi anh, nếu như không tìm được thì có quay lại đây không? Anh trả lời là có. Đối với Sohye, ánh mắt của người đàn ông ấy chính là ánh mắt kiến định nhất mà cô từng được thấy trong cuộc đời.

Sau này, Sohye nghĩ, cô đã trầm mê trong đôi mắt kiên định ấy, trái tim cô đã bị một người đàn ông vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ đoạt lấy, để rồi vạn kiếp không quên.

"Sau này thì sao?" Rona lẳng lặng nghe, trong anh mắt cô, Uông Thiển Ngữ tuyệt đối là một cô gái đáng được hưởng sự che chở từ một người đàn ông tốt, đáng tiếc cô ấy vẫn độc thân nhiều năm qua.

Đèn đường bật lên, nơi nơi tràn ngập ánh sáng lung linh.

"Sau này, anh ấy vào đại học. Tớ mượn cớ tìm anh ấy cùng học bài, thực ra là muốn gặp anh ấy nhiều hơn. Rồi anh ấy có bạn gái, hai người họ đã kết hôn. Anh ấy là một người chồng tốt."
Sohye bình thản kể lại, trong niềm hạnh phúc của người khác, cô đã từng dùng thế giới của riêng mình để chiếm giữ một góc nhỏ trong đó.

"Cậu không nói với anh ấy à?"

"Không."

Sohye cười thành thật, cô đã từng yêu một người đàn ông, một người đàn ông rất tốt. Nhưng người anh yêu không phải cô. Anh ấy đương nhiên cũng rất thật lòng, nhưng là với một cô gái khác. Cô sẽ không nói tình cảm của mình với anh ấy vì cô không muốn phá hoại hạnh phúc của người ấy, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc cô thấy đã mản nguyện rồi.

Rona lặng nhìn Sohye, nắm chặt lấy tay cô ấy.

"Tớ đã từng hối hận vì trước đây không thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy dù cho anh ấy  nhưng tớ không có dũng khí đó đến khi có dũng khí đó thì anh ấy đã có người yêu ." Sohye cười hiền lành, không hề oán giận. Đã là con đường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa. "Tớ cầu chúc anh ấy hạnh phúc, đồng thời cũng tin tưởng rằng, bản thân tớ sẽ chọn được cách sống tốt nhất, tự đem lại hạnh phúc cho mình."

Dù sao thì, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, con người ấy đã trở thành quá khứ.

Sohye vỗ hai bàn tay để trấn an bản thân.

Rona coi Sohye là người bạn tốt nhất của mình, quan trọng là vì cô ấy không giống những người khác, không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thiếu tin tưởng hay khinh thường . Cô ấy luôn ở bên cô, đợi tâm trạng cô bình tĩnh lại, từ từ khuyên bảo, giống như một người chị gái.

Hôm nay Sohye tâm sự với cô chuyện của cô ấy, thực ra cũng là để nhắc Rona rằng, cô nên dũng cảm đối diện với mọi chuyện.Nếu còn yêu còn thương hãy thẳng thắn đối diện nói ra với người đó đừng để đến phải hối tiếc như cô ấy vì sự tự ti mà không dám đối diện không dám thổ lộ với người đó.

Sohye đang ngầm ám chỉ với cô rằng, trong hai người họ, Sohye sống tốt hơn cô rất nhiều. Người đàn ông mà cô ấy yêu thậm chí còn không biết có một người con gái yêu mình, vậy mà cô ấy cũng không hối hận, không tiếc nuối.

Còn cô thì sao? Yêu đương với Seok Hoon cũng một thời gian dài nhưng giây phút chia tay cô vẫn còn oán hận, mặc dù oán hận cái gì chính bản thân cô cũng không biết. Cô đúng là quá trẻ con! Năm đó tình yêu của họ đã đi tới ngõ cụt, đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu.Rồi đến lúc gặp lại dù biết hai người giờ chỉ là người dưng nhưng cô vẫn mong cậu nhớ đến cô, vẫn mong cậu còn tình cảm với mình và khi nhìn cậu hạnh phúc với người khác con gái cô lại ghen. Cô thật điên , thật đáng ghét ,ích kỷ mà.

Cô nên bình thản đối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng. Người con trai đó chưa từng phản bội cô, chỉ là vụ án năm đó khiến giữa mối quan hệ của họ có vách ngăn lớn. Cả hai đều tự ti không dám tiến tới phía trước phá bỏ vách ngăn đấy.

Rona mỉm cười: "Tớ tin, chúng ra đều sẽ hạnh phúc."

Cho dù, người đàn ông mà chúng ta từng yêu, đều không thuộc về chúng ta....

Ngồi trên xe bus đi về cô nhớ lại cuộc đối thoại của cô với chị Eun Se khi cô ở viện

"Người cứu em là Seok Hoon, cậu ấy ngồi canh em đến lúc chị đến cậu ấy mới về, còn dặn chị phải giữ bí mật việc cậu ấy cứu em nhưng chị nghĩ không nên giấu em việc này. Chị thấy cậu ta vẫn còn rất quan tâm em"

" Em biết nhưng chuyện của em với cậu ấy quay lại là điều không thể. Mẹ của em đã sát hại mẹ của cậu ấy."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro