vọng xanh, sóng chóc, biển sâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cho em được giải thoái đi, tựa vào vọng xanh mà mình nhớ khủng khiếp, thì sao lại sai? em nghe bao nhiêu tiếng đàn này nọ đi nữa, cũng không bằng đại dương. nó mặn mòi da em, lạnh tanh nhưng thật gần gũi, vầy là đủ cho một người trẻ đôi mươi.
người cho em sự sâu sắc ấy, xa đi thì đắng cay, xót xa từng mảnh da thịt này. mẹ đã giấu điều mà em muốn được biết, ba ở đây cơ? ừ, chỉ ở mỗi làn sống này mà thôi.
em đã mơ tưởng quá nhiều, trong khi, chỉ còn nơi biển là vỗ về bên em. chân không, hay dính đất cát cũng chẳng sao, rát da nhưng vẫn yêu thương cho em tựa vào.

không, nó muốn làm em tắt thở.

em đã nghĩ bao nhiêu điều vô nghĩa cuối cùng, viết cho riêng em, câu từ thật khó. mà thôi, cũng đủ rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro