2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh của phòng bật mở và Park Jihu, một trong những người điều hành đầu của dự án bước vào. Theo sau anh là một phụ nữ, dáng vẻ cứng nhắc trong bộ quần áo nâu đen sang trọng. Có chuyện gì nhỉ? Cậu đứng dậy, cúi đầu chào. Jihu khẽ cười, nhìn về phía người phụ nữ nọ:

- Jaemin, đây là bà Akina - Phó chủ tịch tập đoàn. Bà Akina muốn bàn cụ thể hơn với cậu về phương án cấp phát điện và kế hoạch cho dự án đầu năm 2023. - Tất nhiên anh ta nói bằng tiếng Anh.

Hơi bất ngờ, nhưng cậu vẫn giữ được thái độ bình tĩnh. Tự tin bắt tay và chào bằng mấy câu tiếng Nhật - thứ ngôn ngữ mà dù cần cù luyện tập trong suốt mấy năm qua cậu vẫn không sao nói cho lưu loát. Và, chỉ có mấy câu chào thế thôi, cậu vẫn quay về với thứ tiếng trung thành của mình - English. Cả buổi ngày hôm ấy, cậu không rời văn phòng một phút. Cuộc "bàn cụ thể hơn" ấy kéo dài từ sáng cho đến tận chiều tối. Xong, cũng là lúc cậu và Park Jihu lên ô tô đưa bà ấy về lại Inchoen để 9h tối bà bay về Nhật.

Quay về, hai người ngồi lại một quán café ven hồ. Ánh đèn sáng lấp lánh bên những chùm nho giả cùng khúc nhạc Aloha khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Chiếc ghế đá bên hồ, một cô gái đang ngồi đan khăn. Giữa cái thành phố không có mùa đông này mà lại có cô gái ngồi đan khăn. Kỳ lạ chưa. Và cậu nhớ, nhớ mùa đông năm nào cũng vẫn thường đan tặng khăn cho anh. Người ta nói, yêu nhau là không được tặng khăn, nhưng cậu cho rằng đan khăn cho người mình yêu là mang lại hơi ấm cho người ấy. Còn anh thì thường trêu, cười:

- Anh quàng chiếc khăn này là cả đời anh bị em thâu tóm.

Ôi, cậu nhớ Seoul, thèm biết bao chút mùa đông Seoul, thèm biết bao ánh mắt âu yếm, và nụ cười cún tinh nghịch của anh... Biết rằng, anh có còn quàng chiếc khăn cậu tặng.

- Jaemin này, em đã suy nghĩ về lời anh đề nghị chưa?

Cậu giật mình thoát ra khỏi ý nghĩ, ngơ ngác.

- Gì ạ, anh?!

- Anh nói rằng, em đã suy nghĩ gì về chuyện anh nói với em chưa?

Im lặng.

Ba năm qua, Park Jihu luôn luôn đi bên cạnh cậu, song hành cùng bao niềm vui, nỗi buồn, thành công, thất bại với cậu. Những lúc cậu cảm thấy mình gần như thất bại trong bất cứ việc gì thì anh ấy ở bên, động viên, an ủi, tế nhị giúp đỡ mà vẫn không làm tổn thương đến cái lòng tự cao thái quá của cậu. Cậu sẽ không thể nào yêu được nơi này, nếu như nơi này không có anh.

Nhớ ngày đầu tiên triển khai dự án, dự án của cậu đưa ra không chính xác, con số không chuẩn và không khớp. Cậu bị cấp trên mắng, cấp dưới hậm hực. Vì cậu mà cả phòng phải họp lên họp xuống hết ngày không xong. Bước ra khỏi văn phòng là cậu oà khóc, cậu khóc nức nở như một đứa trẻ, tủi thân, buồn chán, không một lời động viên, không một lời an ủi... Cậu thấy mình thật là cô độc...

Đúng lúc đó, anh bước tới, ngượng nghịu và bối rối đưa tay áo đồng phục trắng muốt về phía cậu: 

- Tôi không tìm được khăn giấy, thì thôi, cho mượn tạm áo đồng phục vậy.

Và thế là hai người trở thành bạn. Đi đâu anh cũng có cậu, và hễ có chuyện gì cậu cũng gọi anh. Chỉ có điều, trong trái tim cậu, anh mãi chỉ như một người bạn, một người anh. Chỉ vậy thôi, vì trái tim đâu thể chứa hai người. Huống hồ, trái tim cậu đâu còn thuộc quyền sở hữu của cậu nữa.
Ngày liên hoan chia tay những đồng nghiệp, mọi người về lại công ty, cậu ở lại. Anh về Seoul, cậu không về. Chuyện của cậu, anh hiểu. Vì thế, anh chẳng khuyên cậu lời nào, chỉ hứa sẽ thường xuyên lên thăm.

Những ngày đầu ở lại nơi đây, những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn của anh là thứ cậu mong chờ nhất. Nó làm cậu cảm thấy ấm lòng giữa chốn rừng núi xa xăm này. Ấy vậy mà, ba năm qua, anh vẫn chờ ở cậu một câu trả lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro