3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoay tròn li café trong tay, cậu không dám nhìn vào mắt anh - đôi mắt vẫn thường nhìn cậu với tất cả sự yêu thương, trăn trở, vỗ về... Đôi mắt làm ấm tim cậu trong bao mùa đông lạnh giá:

- Jaemin, hãy cho anh và cũng là cho em cơ hội. Ba năm qua, chưa đủ dài để em quên một chuyện tình, nhưng cũng đâu quá ngắn để em hiểu anh yêu em đến nhường nào. Jaemin...

Anh nắm lấy bàn tay cậu siết chặt, cậu để nguyên tay mình trong tay anh. Cậu nhận lời là bạn trai của anh, nhưng cậu muốn anh đừng vội công bố. Hãy cho cậu thời gian, cậu muốn gói ghém những kỷ niệm cũ thật chặt. Anh nghiêm mặt:

- Anh không thể chịu đựng thêm em nữa!

Cậu ngơ ngác...

- Sao em cứ bắt anh càng ngày càng yêu em hơn vậy nhỉ?

 Và anh phì cười, ôm lấy cậu, thủ thỉ:

- Hãy gói ghém những kỳ niệm ấy thật chặt, em nhé. Trái tim em đã chứa 2/3 dung lượng về chuyện đó rồi, nếu vẫn có những thứ em không muốn quên thì chỉ nên chứa thêm 1/6 nữa thôi, 1/6 còn lại để dành cho anh.

Cậu khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn tròn trên má. Anh cuống quýt tìm khăn giấy. Không có. Anh nhăn nhở: "Cho mượn tay áo này!" Đợi cậu ngẩng lên, anh liền đặt vào môi cậu nụ hôn, dịu ngọt.

Anh muốn cậu trở lại thành phố làm việc. Cậu ngỡ ngàng như vừa nghe một tin thật kinh khủng. Anh nhìn cậu, ánh mắt chợt buồn.

Cậu chưa có ý định sẽ quay lại thành phố dù nhớ Seoul lắm, nhớ góc nhỏ liêu xiêu những quán nướng ven hồ lắm, nhớ con phố phủ khắp những hoa đào hồng phấn và nhớ anh lắm, Jeno ạ... Nhưng, cậu không muốn về, cậu sợ những ký ức ngủ vùi sống dậy. Sợ tình yêu cậu dành cho Jeno bao ngày qua nén chặt lại vùng lên...

Cậu nhìn Park Jihu, và chỉ thế thôi, nước mắt cậu lại rơi rồi. Anh không nói, kéo cậu vào lòng ôm thật chặt. Anh hiểu cậu chưa thực sự có thể cùng anh xây dựng một tổ ấm. Anh hiểu đôi mắt kia vẫn dõi theo nơi nào, trái tim Jaemin kia vẫn hướng về một phía. Nhưng anh đang cố gắng vun đắp, cố gắng giữ gìn, anh hi vọng hạt tình trong lòng cậu sẽ nảy mầm, và hạt tình ấy sẽ là của anh...

Cậu vẫn thường xuyên đan khăn, dù anh chẳng quàng khăn được - anh bị dị ứng với khăn len, cứ quàng là ngứa cổ. Nhưng chiếc khăn len đan cẩn thận được xếp vào một góc tủ. Những chiếc khăn màu trắng - nâu xinh xắn như mang cả nỗi lòng của cậu - màu mà ngày còn yêu Jeno cậu vẫn thường bướng bỉnh: "Rất hợp với anh!", để cho anh chàng nhăn nhở phải quàng. Màu của bao nỗi nhớ và kỷ niệm...

Đêm vùng núi, cây cối ngủ im lìm. Vừa nghe điện thoại với những lời yêu thương dặn dò của Jihu, cậu mỉm cười: Có thể đây là hạnh phúc của cậu. Cậu nghĩ đến chuyện sẽ về lại Seoul. Cậu không chắc sẽ làm việc tại đó nữa, nhưng cậu nghĩ nên về lại Seoul. Thật lâu rồi còn gì... Nhớ Seoul lắm thôi.

Hai giờ sáng, tiếng chuông điện thoại reo làm cậu tỉnh giấc. Bình thường cậu không mở điện thoại, nhưng chắc rằng hôm qua cậu đã quên không tắt.

- Anh đang ngủ, bỗng tỉnh giấc. Và tự nhiên, anh thấy nhớ em quá. Đêm nay lại là một đêm anh thức trắng, nhưng anh vẫn muốn lòng thấy em được bình yên.

Cậu ôm chiếc điện thoại vào lòng, hôn lên những dòng chữ. Em nhớ anh, Jeno.

Cậu nhớ, nhớ ngày nào còn là một cậu nhóc, cậu đã đánh anh sưng mặt chỉ vì anh muốn nghe một câu chuyện vui vẻ khác trong khi cậu đang thao thao bất tuyệt về bà cô bên ngoại của cậu bị ma nhập. Và cái anh nhận được là tiếng quát:

- Kể cái gì là chuyện của tôi chứ chuyện của cậu à?- kèm theo cú đấm giáng trời.

Nhớ nét mặt anh lúc đấy, không tức giận, thản nhiên nhưng im lặng... Cậu hơi hoảng hồn, khẽ khàng hỏi lại:

- Giận à?

Anh quay lại, giáng một quả trời đánh xuống...đệm bông, quát:

- Giận hay không là chuyện của tôi chứ chuyện của cậu à? Rồi toét miệng cười.

Cậu đã "chết lặng 15 giây" với nụ cười ấy.

Sau này, mỗi khi có chuyện gì xảy ra với cậu là anh luôn có mặt giúp đỡ. Hôm đi học thêm, buổi tối về, trời bỗng đổ mưa to. Chiếc áo mưa để trong giỏ xe thì đứa nào đó vô duyên đã lấy mất rồi. Anh xuất hiện, dúi cho cậu chiếc áo mưa rồi chẳng chờ cậu phản ứng chạy ra trời mưa, mất hút. Khi cậu bị mấy thằng nhóc đi đường trêu, anh tới "giải cứu" và mấy thằng chạy mất dép. Rồi lúc xe cậu bị đứt xích, anh cũng ở bên, giúp cậu sửa xe, sau đó chở cậu về mà chẳng để ý tới "cây trắng" của mình nhem nhuốc dầu xe.

Cậu cảm động lắm, yêu anh lúc nào chẳng biết. Mãi sau này ra trường, đi làm cậu mới biết mình bị lừa. Hoá ra ngày đó, chính anh là "hung thủ" bày trò. Lấy áo mưa của cậu là anh, mấy lũ trêu cậu là bạn của anh, cậu bị đứt xích xe cũng là do anh làm... Anh cười, thanh minh:

- Hồi đó tán em khó quá, anh chả còn cách nào. Lấy áo mưa đưa cho em, đi được một đoạn anh lấy áo mưa của em ra mặc. Mấy thằng bạn trêu em, anh cấm không được gặp em lần hai, thế mà chúng nó vẫn cứ để lộ. Còn chuyện cái xích xe, anh phải mất 5000 ra nhờ bác thợ sửa xe dạy cách tháo xích rồi lắp lại đấy. Anh hỏng cả cây trắng con gì...ha ha ha

- Gớm! Chắc em bắt anh làm đấy à?

Thấy anh khổ sở, cậu vừa bực, vừa giận lại vừa thương, vừa yêu... cậu đã yêu anh đến nhường nào... Vậy mà anh... Cậu khóc.

Ba năm qua, khoảng thời gian ấy, cậu nhận được bao lời xin lỗi và thanh minh của anh. Cậu biết rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm, rằng người đó thầm thương anh nhưng không được đáp lại. Hôm ấy là đêm cuối cùng cô ấy ở lại Hàn Quốc, cô ấy muốn được anh ôm một lần... Chỉ có thế thôi, nhưng cậu cứ bắt lòng không được tha thứ cho anh. Dù trái tim thì đã tha thứ từ rất lâu rồi.
Nỗi nhớ anh trong cậu như một mặt hồ nước bỗng tràn con đê ngăn. Hồi ức mang những nhớ nhung trào lên, mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro