Intro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuấn sẽ ôm tớ lần cuối chứ?"

Tôi ngẩng ra; chẳng ngờ Hạo Thạc lại nói như vậy. Cũng không phải do chúng tôi ít tiếp xúc thân thể hay né tránh đối phương gì sất. Tôi chỉ giật mình, trước vòng tay rộng mở của cậu, đôi mắt buồn miên man và bờ môi khẽ mím như nuốt lại điều gì đắng cay. Đôi mắt tôi lảng đi do sự bối rối nhất thời, và tôi lại để ý một điều: hình như mọi vật gắn liền với Thạc đều ấm áp lắm. Đằng sau cậu là hành lang lát gạch có thứ hoa văn kỳ lạ, đôi chỗ bị vỡ do bom đạn. Cả chùm nắng vàng ruộm hắt vào cậu nữa. Tôi nhìn chằm chằm xuống bóng lưng dài, của tôi lẫn cậu, và đột nhiên thấy rầu rĩ làm sao.

Bởi lẽ, sau này tôi không còn thấy được gương mặt phảng phất u sầu ấy nữa.

Bởi lẽ, rồi cạnh tôi có thể chẳng còn ai như Hạo Thạc: cùng tôi đọc sách, cùng tôi đi hái rạ về đốt cho đỡ muỗi, cùng tôi làm mấy chuyện vặt mà người thường chỉ làm một mình.

Bởi lẽ, nơi tôi và cậu đang đứng sắp thành một đống bể nát, cùng những ký ức mơ hồ tôi chôn giấu ở khắp nơi trong làng.

Tôi không trả lời cậu vội. Cậu đứng yên ở đó, hai cánh tay vẫn chưa thu về và nụ cười trên miệng cũng chưa tắt hẳn. Tôi tự hỏi liệu cậu có còn chờ tôi trong bình thản như vậy khi tất cả mọi thứ - chiến tranh, cái đói, tình cảm của cậu - chấm dứt vào một ngày có thể rất, rất xa, thậm chí lúc chúng tôi không còn tồn tại trên cõi đời. Ngay cả sau hàng trăm hay hàng nghìn năm khi tôi trở thành cát bụi? Tôi cũng chẳng rõ. Nhưng ít ra, tôi biết có người sẽ trông ngóng tôi về dù kết cục có tồi tàn đến đâu đi chăng nữa. Một cảm giác rất yên tâm, vỗ nhẹ trên bờ vai vác hành trang đi lính của tôi và dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng.

Thạc bỗng nhiên bảo tôi: "Sẽ ổn thôi, Tuấn à."

Cậu ấy luôn trấn an tôi như thế. Và lúc nào tôi cũng đổ sập trong vòng tay cậu, dù cho tôi có cố đứng vững đến đâu. Thế là tôi ôm chầm cậu - một cái ôm rất chặt, siết lấy bờ vai gầy guộc, làm nhàu nhĩ tấm áo dính vệt máu khô. Thơm. Hạo Thạc có thứ mùi cơ thể đặc trưng mà tôi gọi nôm na là "mùi quê", vì mỗi lần ngửi thấy tôi lại nghĩ đến đồng ruộng vàng ươm, vườn trái cây trĩu quả và mùi củi ai đốt bốc lên tận trời. Chắc tôi sẽ nhớ mùi hương này lắm. Chốc nữa thôi, nó sẽ trở thành một phần trong hàng đống kỷ niệm tôi luôn giữ mà không vứt vào góc xó - vì tôi là con người của quá khứ, và do tôi cũng chẳng muốn quên cậu.

Bàn tay thon của Thạc vỗ vào vai tôi đúng hai cái. Bất thình lình, cậu cởi bỏ cái áo khoác ngoài, gấp lại vuông vức rồi bỏ gọn vào túi đồ của tôi. Có một chút u buồn, một chút nuối tiếc và rất nhiều đớn đau trong ánh mắt của cậu, tôi nghĩ. Cậu sờ nhúm tóc gáy lọt khỏi nón tôi và lẩm bẩm, "Tạm biệt Tuấn nghen". Giọng cậu nhẹ tênh như thể cậu và tôi chỉ đang xa cách vài ngày để đi du ngoạn đâu đó. Dẫu biết là Thạc đang cố an ủi tôi và làm nhẹ đi cái nỗi buồn canh cánh trong lòng, tôi vẫn sầu não lắm. Rốt cuộc tôi chỉ đáp lại một câu:

-Ừ, hẹn Thạc sau.

Chúng tôi nhìn thẳng vào đối phương. Hai đôi mắt mở trừng trừng đối diện nhau, đồng tử đen láy không di chuyển dù chỉ một chút; sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không lia mắt tới đôi môi của Hạo Thạc. Một bờ môi mới xinh đẹp làm sao: sắc hồng phớt tựa khóm hoa trồng trước nhà, và là thứ luôn rù quyến tôi đặt lên đó cái hôn nho nhỏ. Tôi biết chứ, rất rõ là đằng khác, về sự ái ngại khi tôi công khai thân mật với cậu đâu đó không phải bên trong nhà.

Hạo Thạc là một chàng trai không thích chờ đợi, không vồn vập khiến người khác sợ hãi, nhưng đủ chủ động để tôi bớt ngại ngùng đi. Ngay bây giờ tôi càng thấy điều ấy đúng đến nhường nào. Cậu vừa mới rời khỏi vai tôi ít phút, đã nhào tới và hôn lấy hôn để miệng tôi. Cái cảm giác mềm mại khi được bờ môi kia ấn lên làm ruột gan tôi cồn cào. Chẳng nhịn nổi nữa, tôi cắn nhẹ vào lớp thịt hơi đỏ, day nghiến đến chán trong khi ép cậu sát vào ngực - tôi chợt nhận ra Thạc gầy đi rất nhiều. Tôi thì thầm: "Tớ đi rồi cậu phải ăn nhiều hơn nghen. Thiệt là tình, đã nhẹ cân mà còn nhường cơm cho tớ nữa...". Thạc lắc đầu và nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Có sao đâu. Tớ ở nhà, còn cậu phải đi lính. Trai tráng lại không ăn nhiều vào thì chả có sức đánh Tây mới khổ hơn chứ!"

Tôi xoa mái đầu có mùi nắng khét ấy, đặt lên đó một nụ hôn và hít một hơi sâu toàn là mùi hương của Hạo Thạc. Cứ coi như tôi mang theo một mảnh tình trong hành trang vậy. Hạnh phúc của một người lính, có lẽ chỉ giản dị đến thế là cùng.

Tiếng còi tập trung vang lên. Một tiếng kêu rất khó chịu, khiến con người ta phải lo lắng và không tài nào bình tĩnh nổi - như tôi bây giờ. Người trong lòng lập tức đẩy nhẹ ngực tôi ra. Gò má cậu đỏ ửng, làn mi mềm chớp liên tục, khóe mắt khẽ rỉ vài hạt lệ làm ươn ướt áo tôi. Tôi đột nhiên thấy có cơn đau chẳng rõ nguyên cớ. Như thể tim tôi vừa bị ai thò tới bóp nghẹn và vắt kiệt đến từng giọt tình.

"Ngay cả Thạc cũng giục tớ đấy sao?", Tôi giả vờ rầu rĩ, hất cái túi đồ lên vai. Cậu cười khúc khích và đẩy tôi ra xa, hôn lên gò má tôi cái chóc.

Cậu chỉnh lại mép áo cho tôi, cột chặt miệng túi và thỏ thẻ: "Tuấn nhớ về với tớ nhé? Đi đánh giặc tớ biết là khổ nhiều, nhưng tớ tin bộ đội ta thể nào cũng làm được thôi. Cậu phải tự bảo vệ mình này, phải chú ý vết thương này, ôi cậu có quên gì ở nhà không nhỉ?"

"Tớ không quên đâu. Còn Thạc phải chăm sóc sức khoẻ chứ không được nhịn cơm đó. Cậu phải khoẻ thì tớ mới an tâm mà đánh giặc được... Tớ hứa là sẽ về với cậu, cùng cậu trồng rau nuôi gà, sống thật bình yên tới già luôn. Cậu cũng hứa nhé?"

"Tớ lại muốn lên thành phố cơ, cậu đúng là đồ mê ruộng." Cậu vờ giận dỗi, vài nếp nhăn hờ xuất hiện giữa hai hàng mày. Nhưng ẩn nấp đâu đó cũng là niềm tin - ôi, Hạo Thạc bao giờ cũng tràn ngập hy vọng như thế! Trong từng cái hôn, nụ cười, cả cái cách cậu nắm chặt tay tôi.

Chúng tôi hứa kiểu ngoắc ngoéo hai ngón tay út vào nhau. Đúng là trẻ con, tôi thầm nghĩ, nhưng Thạc chỉ tin mỗi kiểu giao kèo này thôi.

Tôi quyết định quay người lại và bước thẳng đều như những ngày học tập khi trước. Đến lúc đã tập hợp cùng những người khác rồi, tôi mới dám nhìn về mái nhà tôi hằng yêu. Có phải đó là Hạo Thạc không? Hẳn vậy. Cậu bước vào sân nhà và đóng cái cổng gỗ lại, hình như chẳng thèm tưới chậu hoa ngoài sân như mọi ngày. Sao hôm nay cậu tuỳ hứng thế nhỉ  - thật chẳng giống chàng trai quy củ tôi hằng quen.

Nhưng dòng suy nghĩ của tôi mau chóng bị tiếng chỉ huy cắt đứt. Tai tôi ù đi, và bây giờ chỉ toàn mấy câu khẩu lệnh quen thuộc vọng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro