Chương 1: Hành trình mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Được rồi. Cô có thể sắp xếp hành lý và rời đi vào ngày mai”

“Cảm ơn bà, trưởng hầu nữ”

Tiếng cửa phòng trưởng hầu nữ đóng lại. Tôi đi bộ trên hành lang của dinh thự, ngắm nhìn xung quanh một lần nữa.

Thật là một quyết định táo bạo. Nhưng tôi không hề do dự.

Đây đã là mơ ước từ rất lâu về trước của tôi. Khát khao được tự do thật cháy bỏng.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi bị vứt trong một con hẻm nhỏ của khu chợ. Thật may mắn khi các hầu nữ của gia tộc công tước đã cưu mang và cho tôi một cuộc sống đủ đầy.

Giờ tôi sẽ đến gặp họ để tạm biệt cũng như tỏ lòng biết ơn của mình.

“Dì Ella. Con rất biết ơn vì dì đã dành tình yêu thương cho con”

“Ôi trời. Con bé này”

“Thật đáng trách khi con không thể ở bên cạnh dì và mọi người”

“Keva, em nói cứ như là em sẽ không bao giờ gặp chúng ta vậy. Em có thể gặp chúng ta bất cứ lúc nào khi em muốn”

Chị Doris lúc nào cũng vậy. Chị ấy luôn quan tâm đến tôi mặc dù không phải máu mủ của mình.

Dì Ella và chị Doris là hai người tôi yêu quý nhất. Khi rời xa hai người họ, chắc có lẽ tôi sẽ rất nhớ.

“Chị Doris à, em sẽ về thăm hai người mà”

“Ôi thôi nào, giờ cũng muộn rồi, con về chuẩn bị hành lý đi”

Tôi ôm dì Ella sau đó ôm chị Doris, nhờ hai người họ mà tôi được sống trong sự yêu thương của một người dì và một người chị gái.

Tôi rời khỏi phòng của dì Ella.

“Dì Ella, dì có nghĩ con bé sẽ gặp nguy hiểm không?”

“Ta cũng lo lắng bởi với vẻ ngoài xinh đẹp đó, con bé sẽ gặp khó khăn… Nhưng đó là lựa chọn Keva, Doris à”

———————

‘Mình có nên đến gặp tiểu thư không nhỉ?’

Alina Magnus, công nương của đế quốc và cũng là con gái duy nhất của đại công tước Magnus.

Tiểu thư Alina hơn tôi 2 tuổi. Thật thô lỗ khi so sánh cô ấy với tôi, một hầu nữ thấp kém.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã trở thành ‘bạn’ của cô ấy. Nói là bạn cũng không phải nhỉ. Bởi tôi chỉ là người giúp tiểu thư Alina giải tỏa bớt sự căng thẳng.

Là một công nương của đế quốc, thật khó để làm một đứa trẻ bình thường.

———————

“Thưa tiểu thư, đây là Keva. Con bé sẽ là hầu nữ của người trong thời gian tới”

Trưởng hầu nữ nói một cách trịnh trọng, bà ấy luôn ấn người tôi ra phía trước.

‘Đó là tiểu thư Alina sao? Cô ấy thật xinh đẹp’

Đôi mắt to tròn của tôi luôn hướng về cô ấy. Sự uyển chuyển, thanh lịch của cô ấy khiến tôi không thể rời mắt.

Tiểu thư Alina vẫn nhâm nhi tách trà mà không để ý đến tôi. Cô ấy đang đọc cuốn sách trên tay.

“T, tiểu thư. Tôi là Keva”

Sự hồi hộp khiến tôi nói lắp. Tiếng tách trà đặt xuống.

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“5 tuổi ạ”

“Tất cả trở về đi, ta muốn đi dạo. Keva cô đi cùng ta nhé”

‘Tiểu thư chỉ gọi một mình mình sao?’

Hào hứng xen lẫn vui mừng. Tôi cứ ngỡ rằng tiểu thư Alina đã yêu thích tôi.

Đi theo sau tiểu thư, đôi mắt tỏ rõ sự tò mò của tôi luôn nhìn ngó xung quanh. Bởi đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến khu vườn này.

Những đóa hoa hồng xinh đẹp với đầy màu sắc xen lẫn cánh hoa tulip và vài loại bông hoa khác. Chúng được chăm sóc tỉ mỉ bởi những người thợ của gia tộc công tước. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn là những bông cẩm chướng, loài hoa yêu thích của tôi, đang nở rộ.

Thật vinh hạnh khi được ngắm nhìn khu vườn trực diện mà chỉ quý tộc mới được.

“Cô thích khu vườn này nhỉ?”

“Vâng tiểu thư, khu vườn rất đẹp!”

Với sự hạnh phúc khi được ngắm nhìn cái đẹp, tôi trả lời một cách hào hứng.

“Nhìn những đóa hoa hồng xem, có vẻ chúng đã nở hết rồi”

“Dạ?”

“Ta muốn hái chúng, cô có thể hái giúp ta chứ?”

“Tất nhiên là vậy rồi, đó là nhiệm vụ mà tiểu thư giao cho tôi”

Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi lập tức chạy đến và hái những bông hồng đó.

Nhưng tôi vẫn rất ngây thơ khi không biết rằng những bông hồng ấy đầy gai. Khi chạm vào mà không cảnh giác, bàn tay tôi đã ứa máu, sự đau đớn cứ bắt đầu khiến giọt nước đã rơi dài trên má.

Tôi quay sang nhìn tiểu thư vẫn đứng đó với bàn tay vẫn cố gắng hái bông hồng. Hình như tiểu thư đang mỉm cười.

‘Tiểu thư đang cười với mình sao?’

Có lẽ vì là một đứa trẻ tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng tiểu thư rất quý mình.

Không vì sự đau đớn trên đôi bàn tay đầy vết xước và máu, để không khiến tiểu thư buồn tôi cố gắng giật mạnh bông hồng. May mắn thay tôi đã hái được.

Mỉm cười thật tươi, tôi chạy đến phía tiểu thư rồi khoe ra ‘chiến lợi phẩm’. Máu trên tay tôi không ngừng nhỏ giọt.

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, khuôn mặt của tiểu thư Alina tỏ vẻ khiếp sợ, dường như cô ấy đang tránh xa tôi.

“Xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ có thể hái được một…”

Chưa kịp nói xong tiểu thư đã quay lại và bước đi về phía cổng ra của khu vườn.

Tôi không hiểu vì sao tôi lại chạy theo tiểu thư trong khi tay vẫn nắm bông hồng.

“Thật ghê tởm”

Bỗng tôi dừng chân lại, đứng đờ tại một chỗ. Tiểu thư ghét mình sao? Mình làm gì sai à?

Sau khi tiểu thư Alina rời đi được một lúc, một hầu nữ liền chạy vào phía chỗ tôi.

“Keva, không sao chứ?”

Hầu nữ nhìn đôi bàn tay đang nắm bông hồng của tôi rồi hốt hoảng bế tôi rời đi.

Kể từ chuyện ngày hôm đó tôi bị trách phạt vì làm hỏng những bông hồng xung quanh khi đang mải miết hái bông hồng đó.

Tôi cứ nghĩ tiểu thư sẽ không bao giờ cho gọi mình, nhưng cô ấy vẫn cho gọi tôi. Tiểu thư bắt đầu yêu cầu tôi làm những việc khiến tôi trở nên đau đớn. Hễ cứ như vậy, tiểu thư luôn mỉm cười.

Dần dần khi lớn lên, tôi cũng nhận thức được điều này thực sự khó chịu. Thật ngu ngốc khi cứ nghĩ rằng được tiểu thư quý mến. Nhưng tôi chẳng khác gì món đồ chơi của cô ấy.

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo mệnh lệnh. Cũng may là khi lớn lên, tiểu thư đã bớt yêu cầu tôi làm những việc kỳ quặc. Tôi trở thành hầu nữ bên cạnh tiểu thư Alina.

Giờ nghĩ lại tôi chỉ cảm thấy mình thật ngốc. Tôi xoa đầu rồi đi về phòng của mình. Tôi quyết định sẽ không gặp tiểu thư bởi giờ này chắc cô ấy đã ngủ rồi.

Tiếng bước chân nhè nhẹ của tôi bắt đầu dừng lại.

“Tiểu thư, người chưa đi ngủ sao?”

Tiểu thư Alina ngồi trên chiếc ghế sofa, tay cầm ly rượu vang đã uống một nửa, đôi mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ.

Dưới sự soi chiếu của ánh trăng, mái tóc dài xoăn nhẹ, thướt tha, ánh đỏ rực rỡ đặc trưng của gia tộc Magnus.

Khi nghe thấy tiếng nói của tôi, tiểu thư liếc nhìn rồi uống một ngụm rượu.

“Ta nghe nói cô sắp rời đi”

“Vâng”

“Thích lắm nhỉ, rời xa cái nơi địa ngục này”

Tôi không nói gì mà vẫn cúi đầu xuống, bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau. Dường như tôi sợ tiểu thư sẽ lại yêu cầu tôi làm những điều kì quái trước khi rời đi…

Tiếng choảng của chiếc ly đập mạnh xuống sàn. Tôi giật mình. Rượu vang đỏ chảy lênh láng, mùi cũng bắt đầu nồng nặc hơn. Có vẻ tiểu thư đã uống một loại rượu mạnh.

“Dọn đi”

“Vâng”

Tôi lập tức chạy đến, cẩn thận nhặt từng mảnh sành còn vương vãi. Đột nhiên tiểu thư Alina đứng dậy và rời đi.

'Tiểu thư hãy cẩn thận với những mảnh vụn của thủy tinh, sẽ rất đau nếu người chạm vào chúng’

Tôi định nói như vậy, nhưng lại không thể bật ra. Nếu nói như vậy, tiểu thư sẽ lại muốn giữ tôi lại chăng?

Thật may mắn khi cô ấy chỉ yêu cầu như vậy.

Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy để chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa.

Điều đặc biệt tôi làm đó là giả thành đàn ông. Bởi nếu đi mà là phụ nữ, có lẽ tôi sẽ gặp rắc rối.

Mặc cho mình bộ trang phục nam, mái tóc đen dài của tôi đã được che bởi bộ tóc giả đen ngắn.

Nếu tôi cắt mái tóc dài này đi, dì Ella và chị Doris sẽ mắng tôi mất!

Bộ tóc ngắn giả này tôi đã mua khi đi mua đồ cho nhà công tước. Thật vô lý khi tôi đã mua nó với 5 lượng bạc. Bộ tóc giả này được bán bởi một cửa hàng vô cùng cũ kĩ. Tôi không biết bộ tóc giả sẽ có hiệu quả đến đâu, nhưng tôi nghĩ nó phù hợp với túi tiền của mình.

May thay đồ của tôi không nhiều, chỉ cần một cái túi là có thể đựng được tất cả. Không lâu tôi đã chuẩn bị xong, tôi bắt đầu chào tạm biệt mọi người và đi đến cổng sau của dinh thự. Ở đó đã có xe ngựa đang chờ tôi.

Dì Ella và chị Doris đã tiễn tôi ra tận cổng. Tôi ôm chầm lấy hai người rồi tạm biệt.

Bước lên xe ngựa, tôi đã sẵn sàng chuẩn bị cho mình tinh thần phấn chấn.

Sau một thời gian làm việc tại nhà công tước, tôi đã tích góp khá khá tiền để chuẩn bị cho chuyến du hành này.

Kể từ bây giờ, chuyến du hành của tôi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro