CHƯƠNG 1: NGƯỜI MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng đế, nam nhân, người Hán, 27 tuổi, đã kết hôn, thành viên trong gia đình……tương đối nhiều.

“Kỳ thật tuyệt đối không nhiều…..”

Hoàng đế đối với cận thị Mạnh Hiền An ai oán nói: “Nhóm phi tần của trẫm, không nói lớn lên, ít nhất cũng theo trẫm đã năm sáu năm, ngươi nói vì cái gì thời gian này lại mất hết lạc thú? Thời gian cùng nữ nhân có quan hệ nào không? Cái này đúng là chuyện lạ!”

  Mạnh công công theo hoàng đế từ khi hắn còn là thái tử, hoàng đế tự hỏi tự trả lời như thế này vốn đã thành thói quen, cho nên y cũng không có tiếp lời, mà là mở miệng hỏi hắn chuyện ngày nào cũng phải hỏi một lần.

“Như vậy đêm nay……”

“Đi xuống đi”

Hoàng đế phất tay, một lòng ở Trường Kiền điện kiên nhẫn chịu đựng qua một đêm.

“Đây là của ta!”

“Tỷ tỷ, tỷ không phải đã cầm cái màu đỏ rồi sao?”

“Trừ phi a, cái màu xanh biếc này vẫn là của ta đi!”

“…..Chư vị muội muội, có phải hay không quá nhàn rỗi…”

Nghe hoàng hậu mở miệng vàng, ban nãy vẫn còn đang tranh màu chỉ thêu, các phi tần liền lập tức an tĩnh, lại buồn bực cúi đầu thêu cái gì đó.

“Tốt lắm, tốt lắm, không cần giả bộ. Kỳ thật bản cung cũng rất nhàn”

Hoàng hậu ném châm tuyến trong tay, thở dài, việc “Thi đấu nữ hồng” này vốn là do nàng khởi xướng, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy thực không thú vị. Nghe được lời lão đại nói, các nữ nhân bên dưới sớm đã không kiềm chế được, nhất tề cùng nhau ném đồ trong tay, hoặc đấm vai hoặc nắn tay.

“Ai nha, ta đã nói rồi, cũng không phải là người khéo tay lanh lẹ gì….”

“Cổ nhân nói ‘quân tử xa nhà bếp’, ‘phi tần xa châm tuyến’”
 
“Thứ đồ này chưa chắc có khả năng kích thích mị lực của nữ nhân”

“Cung phi!”

Hoàng hậu nghe không nổi nữa….. Những nữ nhân này, còn muốn hồ đồ bao lâu, những việc riêng tư này thế nhưng cứ không chút kiêng nể gì nói ra.

“Cung phi a, hoàng thượng đã bao lâu rồi không qua chỗ ngươi?”

Cung phi bắt đầu xòe tay ra đếm, dùng hết cả mười ngón tay, nàng lại từ ngón tay thứ nhất bắt đầu đếm lại.

“Ai nha, cũng đừng khoe khoang trình độ tính toán của ngươi, đại khái là bao lâu?”

Hoàng hậu sốt ruột.

“Hoàn toàn đếm không hết…”

“Ai…”

Hoàng hậu lại một trận thở dài, nàng từ Kính sự phòng biết được tin tức, các vị đang ngồi ở đây, cùng cái Cung phi kia so ra còn kém hơn. Cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Hoàng thượng không phải là bị thất niên chi dương chứ?” (Thất niên chi dương, nghĩa đen là sự ngứa ngáy của bảy năm, nghĩa bóng là hôn nhân sau bảy năm sẽ trở nên nhàm chán, ngứa ngáy, khó chịu)

Khang phi vốn thông minh uyên bác liền nhắc nhở nói một câu. Thục phi cùng Dụ phi không hờn không giận mà cùng lên tiếng:

“Muội muội ta còn chưa tới bảy năm!”

“Chúng ta hoa tàn ít bướm, suy cho cùng cũng là lẽ tự nhiên…”

Thục phi cùng Dụ phi lại không hờn không giận mà đồng thời liếc nàng ta, trong lòng nhất tề nghĩ: “Đó là ngươi!”

“Hoàng thượng gần đây lại như thế nào nữa rồi? Hạ triều rồi cũng chẳng biết đã tản bộ ở chỗ nào, cũng không ở hậu cung, cũng không đến chỗ ai gia?”

Thái hậu hôm nay đích thân chạy đến Trường Kiền điện gặp hoàng đế, cái gọi là không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, lão nhân gia không có việc gì làm càng ưa thích kiếm chuyện, hoàng đế không những biết rõ điểm này mà còn tinh tường hiểu được lời nói của thái hậu hoàn toàn không có quan hệ gì với tuổi tác, đây đều là do bản tính, cho nên cũng không dám quấy nhiễu nàng.

“Đây là nói cái gì vậy, không phải vừa mới sáng nay hoàng nhi đã hướng mẫu hậu thỉnh an rồi sao?”

“Quả nhiên không phải ruột thịt chính là có ngăn cách a. Mỗi ngày thỉnh an một lần giống như việc công sự, bất quá hoàng thượng cũng chỉ là đang làm có lệ với lão bà này thôi”

Thái hậu giọng nghẹn ngào, hoàng đế không nói gì. Với kinh nghiệm của hắn mà nói, thái hậu chỉ cần lấy câu “Quả nhiên không phải ruột thịt chính là có ngăn cách” ra làm câu mở đầu, liền không có chuyện gì mà hắn không đáp ứng.

“Mẫu hậu có chuyện gì sao?” Hoàng đế cam chịu hỏi

“Bệ hạ muốn mở rộng hậu cung?”

“…..Đây chính là ý tứ của thái hậu”

Thôi đi! Chẳng lẽ ngươi không có ý tứ này?

Cung phi giả mù sa mưa cười. Thái hậu mới không cần để ý hậu cung này nhiều hay ít nữ nhân, nàng chính là thích xử lý, cũng không biết là ai vờ làm người tốt đề xuất chuyện này lên thái hậu.

Nói đến trong cung này thích giả làm người tốt nhất, hoàng hậu hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất. Cung phi sở dĩ nói nàng giả vờ, chính là biết nữ nhân này luôn che giấu mặt ác của mình.

Hoàng đế tuyển phi, cả nước huy động toàn lực.

Có người vui có người buồn, tóm lại chỉ cần trong nhà có cô nương chưa gả thì sẽ không được sống yên ổn.

Quần chúng đúng thực là lực lượng vĩ đại, xem hoàng đế như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, chưa đủ năm tháng liền gom đủ năm ngàn nữ tử từ mươi ba đến mười sáu tuổi, gia cảnh đàng hoàng trong sạch.

Ngày đầu tiên, hải tuyển, Cứ một trăm nữ tử xếp thành một nhóm, ấn theo tuổi tác từ lớn đến nhỏ mà đứng thành hàng, để các công công xem xét tỉ mỉ, sàng lọc qua rồi lược bớt, hơi cao một chút, béo một chút, gầy một chút đều không được. Một vòng như vậy liền bỏ bớt hai ngàn người.

Ngày hôm sau, tế tuyển. Mắt, miệng, tai, mũi, tóc, làn da, bả vai, cổ, thắt lưng, chỉ cần một cái không hợp quy cách liền gạch tên, sàng lọc như vậy cũng bớt đi hai ngàn.

Ngày thứ ba, tinh tuyển. Mỗi người đều đi ba mươi bước, xem dáng đi, tác phong, những người nào tay ngắn, chân to, người nào cử chỉ lệnh lạc, khinh thường, nóng nảy liền loại bỏ, lại bớt đi tám trăm người.

Như vậy còn lại đúng hai trăm, đó đều là nhân tài kiệt xuất, tiến cung tham gia chân tuyển.

Ngoài cung náo nhiệt, trong cung cũng náo nhiệt.

Các cung, hậu phi cùng tề tựu thảo luận xem dạng nữ nhân nào khiến người yêu thương, dạng nữ nhân nào làm người chán ghét.

“Tỷ tỷ muốn tìm một cái muội muội trông như thế nào gia nhập cùng chúng ta a?” Dụ phi hiếu kỳ hỏi.

Hoàng hậu nghĩ qua một chút, cười nói. “Tốt nhất là quyến rũ như Cung phi, trí tuệ như Khang phi, yên tĩnh như Ninh phi, hoạt bát như Dụ phi cùng Thục phi”

“Cộng thêm hiền lành như hoàng hậu nữa” Cung phi bổ sung một câu.

“Thiên a! Hoàng hậu nương nương yên tâm để cho những nữ nhân này tiến cung sao?” Thục phi kích động hô

Nàng cùng Dụ phi cùng tuổi, hiểu biết cũng không sai biệt nhau nhiều lắm, dù sao nàng cũng không lo lắng khi cho những nữ nhân này tiến cung, huống chi tìm được loại nữ nhân như vậy cũng là không có khả năng.

Cuối cùng cũng tới chân tuyển, thái hậu, hoàng hậu cùng toàn bộ phi tần hậu cung đều có mặt. Trên sân rộng trước Hoàn Khôn cung, lúc này tràn ngập muôn hồng nghìn tía, thướt tha khoe sắc, cảnh xuân tươi đẹp vô cùng.

Thái hậu đứng lên, thanh thanh cổ họng, khinh hô vài tiếng: “Uy uy” thử xem hiệu quả, sau đó mới bắt đầu diễn thuyết khai mạc.

Thái hậu yên vị hai mươi sáu năm, lại thêm tám năm làm thái hậu, công phu giảng đạo chẳng khác gì cưỡi xe nhẹ đi đường quen (thành thạo), hơn nữa bản thân nàng cũng yêu thích công việc này, thẳng từ buổi sáng, giảng đến khi mặt trời lên cao, từ vinh quang gia tộc đến lợi dân lợi quốc. Chờ nàng ân cần dạy bảo xong, chúng mỹ nhân bên dưới nhuệ khí đã giảm đi phân nửa.

Tiếp theo đến phiên hoàng hậu phát biểu. Hoàng hậu vô cùng có khí chất, cười nói: “Các vị cô nương, bổn cung chính là hi vọng các ngươi gia nhập!”

Hoàng hậu tuy rằng chỉ nói đúng một câu, thái hậu cũng không cảm thấy nàng không tốt, tán thưởng nàng hai chữ: “Sâu sắc!”. Mọi người trên sân lại như được đại xá, đều đối hoàng hậu mang ơn.

Hai trăm người này đều hiểu rõ, tuyển chọn đã đến hồi gay cấn.

Đầu tiên là tự mình báo danh, quê quán, tuổi tác, tỉ mỉ quan sát âm sắc, thần thái, những người phát âm không rõ, giọng nói thô tục, phản ứng chậm chạp đều bị đào thải, rồi sau đó đến biểu diễn tài nghệ, thi vấn đáp,…. Làm cho thái hậu bận bịu đến khoa chân múa tay vui sướng, chúng phi tần thì lại xem đến hoa hết cả mặt mày.

Cuối cùng chọn được mười người, tiến vào trong mật thất làm bước kiểm tra cuối cùng. Xem xét vú tư chất như thế nào, ngửi xem nách có mùi gì khác thường hay không, sờ ngoài da xem có thể có bệnh sử nào hay không. Sau cùng tuyển ra một người được ban phi vị, còn lại chín người sung làm nữ quan. Những nữ nhân kia hô to ba lần “Vạn tuế!”, an an phận phận theo chân cung nhân lui xuống.

Thục phi cùng Dụ phi là hưng phấn nhất, bắt đầu từ đây, hai nàng rốt cuộc cũng có “hậu bối”, chính mình trở thành “tiền bối”.

  “Nàng kia chính là người phù hợp với điều kiện của hoàng hậu nương nương?” Cung phi không nhìn ra được cái gì, không thể không hướng về phía hoàng hậu chứng thực.

“Bên trong nhất thời khó có thể phát hiện, nhưng là dung mạo kia chính là tập hợp đủ vẻ thanh lệ của các vị tỷ muội, hoàn toàn xứng đáng được lưu lại” Khang phi cẩn thận quan sát rồi kết luận.

Hoàng hậu chỉ cười mà không nói.

Đêm đó, nữ tử kia được thánh sủng, phong làm Huệ phi.

“Hoàng thượng, vị tân muội muội kia có làm cho người hài lòng không?” Đồng dạng hướng hoàng đế cùng thái hậu vấn an xong, hoàng hậu mở miệng hỏi.

  “………Hoàn hảo…….”

Hoàng đế thì thầm tán thưởng một câu, cũng không giống như bộ dạng hoa tâm nở rộ.

Đêm đó mỹ nhân ngủ ở trên giường, thoạt đầu vừa thấy hắn còn có chút kinh diễm, nhìn thêm lần nữa lại thấy vô cùng quen mắt. Dung mạo này thực giống Cung phi, khóe miệng lại giống Ninh phi, mũi cùng tai lại giống như Khang phi, giơ tay nhấc chân lại giống hệt Thục phi cùng Dụ phi, cả người hợp lại, tới thần sắc …….lại có điểm giống với hoàng hậu.

Đây không phải là hắn đối với sự kết hợp của mấy nữ nhân đó đã quá quen thuộc rồi sao, kết quả nhiệt tình cùng mãnh liệt mới mẻ suy giảm gần hết. Nghĩ đến đây, hoàng đế không khỏi lén thở dài: “Thời gian cùng nữ nhân đích xác là có quan hệ!”
Hoàng hậu vẫn như cũ cười vân đạm phong khinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro