Chuyện trong câu chuyện•1•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có sấm chớp hay mưa giông nhưng Yujin vẫn im lặng. Cô đan chặt tay, cầu nguyện và xâu chuỗi những lời cần nói đã học thuộc trước đó.

"Thực ra, tôi đang rất sợ?" Xiaoting thì thầm vào tai Yujin

Yujin vẫn im lặng, cô không muốn phá vỡ sự tập trung của mình. Trong khi bạn gái của Yujin nghiêm túc lưu hình ảnh hồi hộp pha lẫn đáng yêu của cô.

"Thực ra, tôi..." Xiaoting cố tình làm cho Yujin lơ đãng.

Yujin bị làm phiền ngay lập tức quay sang bên cạnh, bạn gái đang cười khúc khích trong khi lấy điện thoại chụp hình cô "Chị à, trông chị dễ thương quá! Đâu cần lo như thế?"

Xiaoting sau đó chỉnh lại quần áo, bước xuống xe mở cửa cho bạn gái vừa hoàn thành nghi lễ 'chuẩn bị tinh thần'. Cô đưa tay trấn an "Chị có em, Jinni ah~"

Đôi trẻ bước vào nhà. Trong phòng khách được chào đón bởi cha mẹ Yujin. Cha cô tỏ ra nghiêm khắc và mẹ cô trông có vẻ lo lắng. Họ chờ đợi con gái mở miệng.

"Bác trai, bác gái, cháu xin lỗi. Tất cả là lỗi của cháu khi để Yujin ở cùng cháu đêm qua"Xiaoting thể hiện thái độ hối lỗi chân thành nhất có thể. Cô ấy không muốn để bạn gái của mình chịu trách nhiệm.

Cha Yujin lạnh lùng, nhìn thấy con gái mình vẫn đang núp sau lưng người yêu, đầu cúi gằm. Đối với Yujin appa, con gái ông luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn "Ai đã dạy con trở thành một cô gái bướng bỉnh vậy? Từ khi nào mà con lại thiếu suy nghĩ vậy? "

Dù mình là kẻ gây chuyện, nhưng Xiaoting vẫn muốn nêu ra lý do để Yujin không bị mắng. Tất nhiên không thể giải thích rõ ràng có vài chuyện quá riêng tư, nhưng cô đành làm mọi cách có thể để cứu Yujin.

"Được, nếu con cứ tiếp tục cứng đầu! Yujin vào phòng đi, ta muốn nói chuyện với Ting!" Cha cô muốn xem hai đứa trẻ đã lớn gan đến mức nào.

Yujin ngay lập tức buông tay ra khỏi Xiaoting, cô tiến ra phía trước, Xiaoting phía sau lưng. Đối mặt với bố mẹ mình "Appa cứ trách phạt con đi, đừng mắng bạn gái con!"

Trong thâm tâm, cha mẹ và người yêu của Yujin đang cố kìm lại tiếng cười. Đây là lần đầu họ nhìn thấy Yujin tỏ ra nghiêm túc và tức giận đến thế.

Nhưng khá ngộ nghĩnh, Yujin trông rất dễ thương. Khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cái miệng mím chặt và vầng trán hơi nhíu lại trông như một nhân vật hoạt hình.

Sự hờn dỗi của Yujin quá đáng yêu khiến ai cũng muốn véo má cô ấy một cái.

Không chịu được vẻ mặt hiện tại của Yujin. Cha cô hắng giọng để kìm lại nụ cười. Không quên nháy mắt với Xiaoting như một dấu hiệu 'đầu hàng'. Thực ra cha Yujin không tức giận mà ông cảm thấy lo lắng hơn, giờ thì con gái không bị tai nạn gì là được rồi.

Yujin lúc lắc cánh tay của appa, cô bắt đầu sử dụng chiến thuật aegyo và quên mất nỗi hờn dỗi "papa .. heungg .. làm ơn .. tha thứ cho con...tha thứ cho tụi con..."

Người cha nào mà không lo lắng khi con gái đêm qua không về nhà. Appa Yujin véo má cô con gái "Không được như vậy nữa, hiểu chưa? Cha sẽ không bỏ qua nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra! Còn cháu Ting! Cháu nhận được cảnh cáo cấp độ một! Hai đứa không được hẹn hò trong 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Nếu còn hành động bốc đồng vượt quá giới hạn cho phép, ta sẽ chia cắt hai đứa! "

Yujin và Xiaoting nhìn nhau 'một tuần? Đó không phải là quá nhiều?'

"Cha...con không thể xa Ting đến 5 ngày, chứ đừng nói là một tuần. Cha thật ác!" Yujin bĩu môi.

"Ok, vậy 10 ngày!" Cha Yujin rời đi. Dù thương con nhưng appa cũng rất nghiêm khắc, ông luôn áp dụng phương pháp "Thưởng - Phạt" để giáo dục con cái.

Mẹ Yujin chỉ có thể ôm đứa con gái yêu quý của mình, mẹ hiểu rằng luôn có hậu quả đằng sau những hành vi thiếu suy nghĩ.

Yujin sải bước trong sự bực tức tột độ, đi vào phòng, thả mình xuống giường. Chiếc gối vô tội trở thành bao đấm, cô thực sự không thích loại hình phạt này.

Xiaoting theo sau khóa cửa phòng để bố mẹ Yujin không nghe thấy tiếng hét của chị. Cô tiến đến ngồi ở góc giường, kéo cánh tay người yêu ngồi lên đùi mình, đối mặt với nhau để thảo luận về hình phạt của họ.

"Cha thật khó chịu, tại sao cái gì..." Yujin bắt đầu trút bỏ mọi ấm ức của mình.

Xiaoting mỉm cười nhìn cái miệng nhỏ của bạn gái, như thể dễ dàng bị mê bởi bất cứ hành vi nào của đối phương. Điều này là tất nhiên bởi vì Yujin rất dễ thương, dù có tức giận cũng trông rất đáng yêu.

Yujin cắn vai Xiaoting "Nè~ chị nói nghiêm túc đấy, sao em lại cười thế??"

Xiaoting vén tóc Yujin "Chúng ta là người có lỗi, nên phải chấp nhận! Tối nào cũng sẽ video call với chị, được không?"

Yujin phải thừa nhận bản thân nghiện Xiaoting. Cô không muốn chấp nhận hình phạt và giải pháp của em ấy. Nghĩ tới việc phải nhìn người yêu qua màn hình như thể khoảng cách xa vời giữa các lục địa. Nghĩ tới đó khiến cô không chịu nổi.

Và ngày chủ nhật trôi qua nhanh như thế, Xiaoting đã trở về nhà. Trong khi Yujin ôm gối đầy uất ức vì cô vẫn muốn nán lại trong vòng tay người yêu.


*FLASHBACK*


Nếu tình yêu quá khó để xác định, thì hãy khám phá từ chút tình cảm nhỏ, có thể từ từ chạm đến những ngóc ngách khác trong trái tim. Suốt những năm tháng lớn lên cùng nhau, Yujin không muốn nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu. Vậy mà hôm nay, cô đang băn khoăn về nó. Thật không giống cô thường ngày.

Hai đôi mắt nhìn nhau qua ảnh phản chiếu của tấm gương trên bàn trang điểm. Cô ngồi trên giường ôm con gấu bông còn Xiaoting cầm máy sấy tóc. Đếm từng giây, còn chưa đầy một phút, nhưng trong lòng lại có một tia rung động nhỏ. Bầu không khí rất lạ, nhưng rất thú vị.

Ánh mắt dừng lại khi Xiaoting nháy mắt phải, thật tinh quái. Yujin giả vờ mở điện thoại của mình, lờ đi cảm giác lúc này. Cô không muốn lay chuyển ý nghĩa của tình bạn sang một thứ gì đó được cho là vĩnh cữu. Thật là một canh bạc lớn.

Không thể phủ nhận, mái tóc đen ướt, áo sơ mi trắng và quần đùi jean mà Xiaoting đang mặc đã tấn công tâm trí Yujin. Yujin lắc đầu tự nhủ rằng người ngồi vào bàn trang điểm chỉ là cô em gái nhỏ.

'Từ khi nào em ấy trưởng thành và dễ thương như thế?' con quỷ trong đầu Yujin thì thầm.

'Yujin làm ơn, em ấy vẫn là trẻ con' thiên thần nhỏ đã tham gia cuộc tranh luận trong tâm trí Yujin.

Hong khô tóc xong, Shen Xiaoting đi tới bên giường, tay duỗi ra như muốn mượn một cái gối. Yujin giơ gối đưa cho em nhưng Xiaoting lại bước vào vòng tay của Yujin.

Xiaoting như biến thành một cô bé mười tuổi "Lâu lắm rồi mới được ôm chị!"

Nhịp tim của Yujin trở nên dồn dập, cô lo lắng sẽ có một vụ nổ "Ting à~ nóng quá, lớn rồi mà vẫn đòi ôm"

Xiaoting ngẩng đầu lên, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch "Em là một em bé lớn? Cho nên..."

Hối hận vì lời mình nói, Yujin liền vùi mặt Xiaoting vào trong vòng tay mình để tránh ánh mắt của cô em gái đã không còn nhỏ "Ừ em mãi mãi là một đứa trẻ."

Xiaoting không cố gắng từ chối lời chọc ghẹo của Yujin. Cô càng ôm chặt chị hơn, âu yếm như mong ước của cô.






Một tháng sau sự việc đó, Yujin đã dùng mọi cách có thể để tránh Xiaoting. Cô cần sắp xếp lại cảm xúc của mình. Thường ra ngoài vào cuối tuần để tham gia một số hoạt động sinh viên hoặc chỉ là những buổi hẹn hò thử mù quáng.

Điện thoại của Yujin rung lên, cô nhìn thấy cái tên Xiaoting trên màn hình.

Một cuộc gọi khiến Yujin lập tức bỏ rơi cuộc hẹn của mình chạy đến gặp người mà cô luôn xem là em gái thân yêu.

Phải có lý do, Xiaoting sẽ không bao giờ làm phiền cô vào những buổi hẹn hò mù quáng hay bất kỳ sự kiện nào. Cô gái nhỏ sẽ chỉ liên lạc với cô khi có việc gấp.

Vào một ngày cuối tuần như thế này, Xiaoting sẽ luôn ở thư viện, bởi vì em ấy bây giờ đang là năm ba trung học. Shen Xiaoting đang rất châm chỉ để vượt qua kỳ thi, đến nỗi tuần trước vô tình bị chảy máu cam.



Thư viện thành phố, tầng hai, bàn trong góc hướng ra cửa sổ là chỗ ngồi yêu thích của Xiaoting.

Yujin có mặt chỉ chưa đầy hai mươi phút, cảnh tượng đứa em gái đang nằm mê man ôm bụng khiến người ta phải sốt ruột.

Nhờ giúp đỡ từ thủ thư, Yujin đã có thể đưa Xiaoting đến một phòng khám cách đó không xa.



Bên giường bệnh, Yujin nhìn vào cuốn sách màu nâu trong cặp Xiaoting, một sự tò mò trỗi dậy. Không muốn trở nên thô lỗ nên từ bỏ việc mở nó ra.

Nhận được cuộc gọi từ người bạn đại học. Người đó cằn nhằn đây là lần thứ năm Yujin trốn khỏi một buổi hẹn hò. Ánh mắt mềm nhũn nhìn Xiaoting xanh xao trên giường, trái tim nhỏ bé này càng muốn phủ nhận chuyện thích cô gái nhỏ của mình.

'Là cô em bé nhỏ' Yujin tự nguyền rủa bản thân cái tình cảm trên mức tình chị em đơn thuần mà cô dành cho Xiaoting. Cô cứ chạy đến khi Xiaoting cần cô và ngược lại. 'Nếu là chị em, ai lại mỉm cười và nhìn nhau bằng đôi mắt ấm nóng đó?'

Câu hỏi trong đầu Yujin sẽ không bao giờ được giải đáp. Vẫn cố gắng từ chối cho đến khi chấp nhận sự thật rằng Xiaoting không còn là một đứa em gái nhỏ nữa. Hãy để thời gian trả lời tất cả.

"Chị...chị Yujin" Xiaoting vuốt ve bàn tay đang yên lặng của chị.

Yujin chớp mắt nhiều lần để tỉnh táo "Sao em lại học kiểu đó? Em tính làm gì vậy? Em bị ngốc hả?"

"Không phải chỉ là vì tốt nghiệp đâu, em muốn vào đại học, trường của chị, cùng khoa với chị. Mặc dù có thể là khóa học khác. Em muốn biết học ở đó có mệt đến thế không để chị chỉ luôn nghĩ về em như một đứa trẻ. Khi em hỏi hôm nay như thế nào thì lúc nào chị cũng bận. Em muốn luôn ở gần chị, chỉ một buổi thôi cũng làm em đỡ lo lắng hơn. Em muốn trở thành người để chị có thể dựa vào..."

Câu nói ngây thơ đó làm lung lay ý chí của Yujin về thái độ và lời nói của Xiaoting trong suốt thời gian qua. Ngày càng có nhiều hy vọng rằng cô gái nhỏ thích cô hơn là một người em và một người chị.

"Em có chắc không? Đã năm lần chị chạy đến cứu em? Em mới là người khiến chị lo lắng, biết không? " Yujin cố làm một người chị lớn trước mặt Xiaoting.

Xiaoting thở dài "Chị đừng bỏ chạy nữa! Chúng ta đừng chơi trốn tìm nữa! Chị ở yên một chỗ với em, không được sao? "

Câu nói trách móc của Xiaoting khiến tim Yujin đập bất thường.

Xiaoting không có bất kỳ phản ứng nào, cô buông tay Yujin ra, "Hahaha, vẻ mặt của chị nghiêm túc quá. Em hứa, đây là lần cuối cùng em phá buổi hẹn hò của chị. Lần sau, em sẽ gọi cho Wenzhe, Ruiqi hoặc người nhà. Xin lỗi..."

Xiaoting lập tức lấy di động thay đổi số điện thoại khẩn cấp.

Yujin cố nở nụ cười trên gương mặt để che giấu nỗi thất vọng. Cô không muốn bị loại khỏi số đầu tiên của em ấy khi chẳng may Xiaoting lại bị thương. Nhưng cô không nói ra được, lưỡi của cô như bị tê liệt.

"Khi nào được nhận vào trường chị, ta sẽ gặp nhau. Giờ em sẽ làm mọi thứ một mình. Em cũng có thể tự học. Đề phòng nếu em không được nhận, hãy gặp nhau trong lễ tốt nghiệp!"

Yujin vẫn không nói gì. Không khí yên lặng đến ngộp ngạt, cả hai đều sợ đau, sợ nó sẽ là một hố sâu không đáy.

"Chị về đi, em buồn ngủ rồi" Xiaoting xoay lưng lại với Yujin.

Yujin im lìm bước ra cửa, thật khó nói ra những điều trong lòng. Ra khỏi phòng, Yujin ngồi xổm trước cửa, cơ thể trở nên nặng nề hơn bình thường. Cô muốn ở đó, với người con gái đang cần cô.




Những ngày Yujin không có Xiaoting là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời. Trống rỗng, không có tiếng cười và vô vị.

Nhiều lúc cô không muốn tuân theo thỏa thuận giữa hai người, chẳng hạn như khi vô tình thấy một video hài hước gần như sắp nhấn gửi cho Xiaoting vì em cũng thích chúng. Cũng có khi tức giận với giảng viên hoặc tranh luận thua với bạn bè ở trường, cô suýt nhấn nút gọi video cho em để than thở. Và cô nhận ra rằng mình đã phụ thuộc quá nhiều vào sự hiện diện của Xiaoting.

Yujin uể oải nhìn lịch, đếm số ngày trôi qua mà không có Xiaoting. Cơn đói giảm đi được bù đắp bởi nhiều nụ cười giả tạo trên gương mặt không ổn chút nào, một sự tàn phá cơ thể trầm trọng. Tâm lý được thử thách trong một trận đấu không biết phần thưởng cuối cùng là gì.

Những ngày tồi tệ của Yujin càng kéo dài năng lượng càng kiệt quệ. Cô không mạnh mẽ, cố trút bầu tâm sự với mẹ nhưng mẹ chỉ có thể xoa dịu cô mà không thể mang lại nụ cười trở lại như trước. Chỉ có Xiaoting mới làm được.

"Mẹ ơi, con nhớ em ấy" Cô nức nở vì hai tháng đã trôi qua không một lần gặp mặt.

Mẹ Yujin biết rằng cả hai đang bối rối. Bị mắc kẹt trong ranh giới chị em, bạn bè, một mối quan hệ. Có thể mẹ biết câu trả lời nhưng bà ấy chọn im lặng lắng nghe. Vì muốn tìm kiếm ý nghĩa của một mối quan hệ phải được tìm thấy bằng nhận thức của chính bản thân mình, không phải bằng lời nói của người ngoài cuộc.

Không còn những cuộc hẹn hò mù mịt, Yujin dành thời gian ngồi trong vườn. Ở đây có một đài phun nước không quá lớn, nhưng những tia nước của nó có khả năng làm dịu đi những xáo trộn trong tâm hồn. Cô cố nhớ mình đã chờ được bao lâu, vì cô đã quên mất lễ chào mừng tân sinh viên mới chính xác là ngày nào. Chỉ nhớ đã cô đơn được bốn tháng rồi.

Đêm đen kéo đến, đèn vườn được bật sáng. Đôi khi chim bồ câu bay đến và cá trong ao tung khỏi mặt nước như thể làm cô vui, hy vọng một trong số chúng có thể biến thành Xiaoting.

Tiếng rì rào của cỏ bị ma sát, một chiếc cốc chứa đầy sô cô la nóng đặt bên cạnh Yujin, một hình bóng mà cô nhung nhớ đang lặng lẽ ngồi bên cạnh mình. Em ấy đến mà không nói một lời và em ấy rời đi không lời từ biệt. Chỉ để lại sô cô la nóng.

"Ở lại đi..." Yujin vẫn ngồi im, không dám nhìn thẳng "Chị sẽ im lặng..."

Như một thói quen, em làm theo mà không nói gì thêm. Ngồi bên cạnh, cách nhau bởi một tách sô cô la nóng.

'Thiên thần bé bỏng của chị. Khoảng thời gian chúng ta xa nhau có lẽ sẽ khiến tình cảm bộc lộ rõ ​​ràng hơn, nhưng nó đau quá. Chị không thể chịu đựng được lâu hơn nữa. Chị ước mình có thể từ bỏ ngay bây giờ' Yujin độc thoại, muốn giữ nguyên cam kết 'im lặng' của mình.

'Xiaoting, chúng ta lớn lên cùng nhau. Không hiểu vì sao chị rất sợ mình không thể cùng em già đi' viễn cảnh tồi tệ nhất mà bộ não của Yujin vẽ ra, phá hủy quyết tâm cố tỏ ra mình vẫn ổn. Yujn đã cố rất nhiều để không bật khóc.

Cô gái mang sô cô la nóng đưa cho cô một phong bì.

Cô biết rõ nó có ý nghĩa gì, không phải cô nghi ngờ trí thông minh của Xiaoting, nhưng để vào được trường đại học của cô đôi khi cần phải có một chút may mắn.

Tay run, Yujin từ từ mở niêm phong ra, không ngừng cầu nguyện. Trong đó có hai tờ giấy, một tờ giấy công bố kết quả tốt nghiệp và một tờ giấy khác ghi kết quả xét tuyển vào đại học.

Đôi mắt đỏ hoe làm Yujin khó đọc, cô nói với Xiaoting giọng nghèn nghẹn "Chị không đọc được..." nước mắt Yujin ứa ra.

Xiaoting nhếch mép.

Cô đang bận quay video về phản ứng của chị gái mình.

Ai đó liền trở nên ảm đạm.

"Em chơi khăm chị hả???" Yujin đánh vào vai Xiaoting nức nở.

Xiaoting cười lớn rồi kéo Yujin vào lòng "ututu khóc đi baby yujin ... cry cry đi huhuhuuu" cô vẫn trêu đùa người chị gái trong vòng tay ấm áp của mình.

Mặc kệ những sự chế giễu của ai kia, trái tim Yujin thấy nhẹ nhõm hơn, cô không cần mất thêm 2 năm nữa để gặp Xiaoting.

Trong niềm hạnh phúc, Yujin đâu biết với kết quả đó Xiaoting còn vui hơn gấp trăm lần. Có một sự thật là cô ấy vẫn thường đi theo Yujin và âm thầm quan sát chị từ xa. Làm thế nào một Xiaoting có thể chịu nổi khi không thể nhìn thấy Yujin dù chỉ một ngày.

'Xiaoting, cho dù một ngày nào đó chúng ta lại đẩy nhau ra, chị sẽ không để em đi, chị sẽ giữ em và sẽ luôn ở đây để em có thể dễ dàng tìm thấy chị' Yujin hứa trong vòng tay người con gái mà cô thương nhớ rất nhiều.

*FLASHBACK OFF*

(Còn tiếp)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro