Không thể nói•3•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn mờ ảo, Bona và nàng cùng nâng ly rượu nhẹ. Chị cố ý đưa nàng đi chơi cho khoây khỏa sau một khoảng thời gian dài Yujin vùi đầu vào làm việc khi cú sốc lớn vẫn chưa vơi. Với trách nhiệm của một cấp trên, một người tiền bối hay có thể là người vẫn còn tình cảm dành cho nàng, chị muốn chăm sóc cho Yujin hơn hết thảy.

"Muốn nhảy chứ?" Chị hét lớn.

Nhận được cái gật đầu, Bona đưa tay ra và được nàng nắm lấy. Cả hai cùng nhảy trên sàn nhảy, theo điệu nhạc do Disk Jockey phát. Trong khi đang vui vẻ đung đưa theo điệu nhạc thì nụ cười trên môi nàng biến mất khi vô tình nhìn thấy cảnh tượng ở quầy bar đối diện. Xiaoting ngồi giữa, hai tay ôm ấp hai cô gái ăn mặc khiêu gợi, họ thậm chí còn cố hôn môi cô ấy. Yujin định đi đến đó thì bị Bona giữ lại, chị không muốn nhìn thấy Xiaoting làm tổn thương nàng nhưng nàng nhất quyết bỏ ngoài tai, lo lắng bước nhanh tới.

Yujin giật lấy chiếc ly từ tay Xiaoting.

"Ai lại... Sao cô lại ở đây nữa..." cô ấy nói giọng rệu rạo, nhìn như đã uống rất nhiều.

"Để tôi đưa cậu về..."

"Cô là ai? Tại sao lại làm phiền chúng tôi?" một trong hai cô gái bên cạnh Xiaoting kênh mặt nhìn nàng.

"Tôi là bạn cô ấy và các người nên đi đi"

"Cô ta đang nói dối, cô ta không phải bạn của tôi. Các người ở lại đây. Để cô ta đi..." Xiaoting xiết eo hai cô gái vào sát mình hơn.

Yujin mất bình tĩnh liền kéo tay buộc phải đi theo mình nhưng cô lại tức giận hét vào mặt nàng.

"ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG MUỐN!"

"Xiaoting, làm ơn..."

"Cô quan tâm làm gì?" Xiaoting giảm âm lượng giọng nói, đứng dậy khỏi ghế tiến tới gần nàng.

"Tớ quan tâm, Xiaoting. Tớ không thể bỏ mặc cậu được..."

Xiaoting đưa khuôn mặt của mình lại gần thì thầm vào tai nàng với nụ cười khinh bỉ và nhìn ra người đang đứng phía sau nàng.

"Dối trá. Tốt hơn cô nên biến đi, tôi nóng lòng muốn qua đêm với các cô gái này. Giống như cô, có vẻ cũng nôn muốn lên giường với sếp của mình"

Yujin đẩy cô ra, giáng một cái tát vào người con gái nàng yêu. Ừ thì Yujin vẫn yêu Xiaoting rất nhiều, sau ngần ấy năm, tình cảm dành cho người luôn làm tổn thương nàng không bao giờ thay đổi.

"Nếu tổn thương tôi là mục đích của cậu, thì cậu đã thành công Xiaoting. Cậu thực sự đã thành công. Cảm ơn cậu vì nó rất đau, đau đến mức không hề cảm thấy  gì cả. Cảm ơn cậu Xiaoting..."

Nàng giấu bàn tay vừa tán cô ấy giờ đang run rẩy phía sau lưng, nàng quay bước rời đi. Bona đã chứng kiến ​​mọi chuyện, tiến đến chỉ tay vào mặt Xiaoting.

"Đủ rồi, Xiaoting. Tôi đã im lặng năm năm, nhưng lần này là đủ. Tôi sẽ khiến Yujin thực sự quên cô, tôi sẽ khiến Yujin rời xa cô..."

Bona sau đó bỏ đi để đuổi theo Yujin.

"Chậc chậc... họ là ai? Thật phiền phức... Đi thôi..." một trong hai cô gái an ủi, còn chưa kịp chạm vào Xiaoting đã lập tức né tránh.

"Đừng chạm vào tôi.."

"Không muốn đi cùng chúng tôi sao?"

"Để tôi yên.."

"Không phải vừa nãy..."

"ĐỂ TÔI YÊN!!"

Tiếng hét lớn khiến hai cô gái sợ hãi bỏ chạy, Xiaoting ở lại cầm chai rượu lớn mà nóc vào cổ họng.

***

Nhật ký thân yêu,

Tôi vừa cãi nhau với Xiaoting, tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng tôi, muốn Xiaoting được tự do. Và rồi cô ấy giận tôi. Tôi có sai khi muốn nhìn thấy Xiaoting hạnh phúc không? Tôi không muốn cô ấy chịu đựng một người sắp chết như tôi.

Khi tôi nói với Yujin về điều đó, cậu ấy cũng tức giận với tôi.

Có chuyện gì với mọi người vậy?

.

.

Nhật ký thân yêu,

Tôi thực sự mệt mỏi với việc tới lui bệnh viện. Nhưng tôi rất biết ơn khi có Xiaoting và Yujin luôn bên cạnh và đồng hành cùng tôi.

Hmm... Vì lý do nào đó mà có một ý tưởng đặc biệt lướt qua tâm trí tôi khi nhìn hai người họ. Nhưng liệu nó có khả thi không?

***

Sáng hôm sau, cơn đầu dữ dội ập đến, xô nôn tháo bên cạnh giường đầy hơn nửa thùng. Lần này khác với những ngày trước, không có Yujin xoa bóp gáy hay vỗ lưng và giữ tóc cho khi cô ói, không có Yujin nào chuẩn bị nước và thuốc giải cảm cho cô, không có Yujin nào nấu món cháo nóng hổi bắt cô ăn cho hết. Không còn Yujin nào ồn ào mắng cô lên xuống trước khi nói "tạm biệt và hẹn gặp lại ở công ty"

Yujin không còn nữa, cô đã làm cho nàng ra đi.

Nhưng vì cái gì cơ chứ?

Sau này thì sao?

Với chút sức lực còn lại, cô bước ra khỏi giường. Tìm ra thuốc giảm đau đầu nơi nàng thường nhắc cô nhớ lấy mà uống. Xiaoting uống xong rồi lê bước về phía bàn của mình.

Cô ngồi rất lâu trên ghế thẫn thờ nhìn vào bức ảnh của mình và Mashiro đã chụp ở Disney Japan 2 năm trước. Nước mắt cô lại chảy dài.

Trong ngăn bàn, lấy ta cuốn nhật ký của Mashiro mà cô đang đọc dang dở.

Xiaoting thở dài, cố lấy hết can đảm lật sang trang tiếp theo.

Nhật ký thân yêu,

Nếu có danh hiệu người bạn xấu xa nhất trên thế giới, nó nên được giao cho tôi. Làm thế nào mà tôi không nhìn ra suốt thời gian qua? Làm thế nào mà tôi đã không biết gì cả suốt ngần ấy năm?

Tôi thực sự là người bạn tồi tệ nhất của Yujin. Tôi vừa trở về từ căn hộ của cậu ấy, đúng hơn là căn nhà cũ của hai đứa. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu ấy không muốn sống với tôi nữa.

Tôi đã lấy đi thứ quý giá nhất cậu cậu ấy.

Làm sao cậu ấy có thể ở bên người bạn đã cướp đi người mình yêu?

Xiaoting cau mày, không hiểu Mashiro đã viết gì vội vàng lật sang trang tiếp theo.

Nhật ký thân yêu,

Tôi chưa nói với bạn những gì tôi đã thấy ngày hôm qua tại căn hộ của Yujin. Tôi đã tìm thấy một lá thư. Một lá thư tình mà cậu ấy dành cho Xiaoting. Nó nằm trong cuốn album nơi có bức ảnh của cậu ấy với Xiaoting.

Hóa ra Xiaoting là người Yujin yêu suốt thời gian qua. Còn tôi và Xiaoting vô tâm thể hiện tình cảm trước mặt cậu ấy suốt 5 năm nay.

Yujin... Tha thứ cho tôi.

Xiaoting ôm ngực "Không thể... không thể..."

Nhật ký thân yêu,

Tôi thực sự yêu Xiaoting. Tôi muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, dù tôi sẽ ra đi nhưng tôi muốn cô ấy hạnh phúc.Tôi muốn cảm ơn cô ấy vì tình yêu và tình cảm mà cô ấy đã dành cho tôi trong 5 năm qua.

Và tôi biết làm thế nào, dường như ông trời đang hướng tôi đến một sự thật khác. Khi tôi đang dọn phòng thì vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn mà lần đó cô ấy đã giấu

Hóa ra nó không chỉ là một, mà là hai. Và có biết tôi đã thấy gì không? Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau có khắc trên đó tên của Xiaoting và Yujin.

Chắc bạn nghĩ rằng tôi sẽ giận? Không.

Đã đến lúc tôi phải làm điều gì đó cho hai người tôi yêu thương.

Lúc này Xiaoting đang xoa bóp trán, đầu cô như muốn nổ tung trước sự thật mà cô vừa phát hiện ra.

Xin chào nhật ký của tôi,

Tôi phải đến bệnh viện một lần nữa.

Nhưng Mashiro đầy nhiệt huyết vẫn hăng hái thực hiện sứ mệnh của mình.

Tôi thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi không thể hỏi trực tiếp Xiaoting hoặc Yujin. Hai con người cứng đầu nhất định không muốn nói ra sự thật.

Tôi tình cờ gặp Bona Eonnie ở một quán cà phê. Từ chị ấy tôi đã biết tất cả mọi thứ.

Huh

Nhật ký của tôi, bạn có biết rằng vào đêm trước khi tôi và Xiaoting quyết định hẹn hò, một điều gì đó đã xảy ra giữa Yujin và Xiaoting không?

Chiều hôm đó tôi gặp Xiaoting trước cửa nhà cô ấy, Xiaoting trông có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Tôi hỏi Yujin đang ở đâu, nét mặt cô ấy liền thay đổi, cô ấy có vẻ cay đắng trả lời Yujin đang bận hôn Bona.

Lúc đó tôi rất hồi hộp vì định bày tỏ tình cảm của mình với Xiaoting, tôi không đọc được tình hình, tôi không biết Xiaoting đang đau lòng.

Tôi quá hạnh phúc vì Xiaoting đã ngay lập tức nhận lời yêu khi tôi bày tỏ tình cảm, cô ấy còn hôn tôi ngay lập tức.

Lẽ ra tôi nên giận cô ấy vì có vẻ như tôi chỉ là một kẻ thay thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm sao tôi có thể tức giận được nếu trong suốt 5 năm qua, Xiaoting vẫn luôn tốt bụng và dành tất cả cho tôi?

.

.

.

Nhật ký thân yêu,

Tôi không tiếp tục những gì tôi đã nói với Bona Eonnie. Ngoài việc kể về chuyện đêm đó, Bona Eonnie thừa nhận sai lầm của mình, chị ấy hôn Yujin mà không có sự đồng ý của cậu ấy. Người bạn thân của tôi không đáp lại mà đẩy chị ấy ra.

Từ đó tôi bắt đầu rút ra sợi chỉ đỏ, Xiaoting đã chứng kiến ​​tất cả, cô ấy đã hiểu lầm. Cô ấy nhận lời yêu tôi chỉ vì cảm xúc nhất thời. Cô ấy hôn tôi ngay lúc đó vì một cảm xúc nhất thời.

Và người nhìn thấy tôi và Xiaoting hôn nhau sáng hôm sau thực sự là Yujin. Ôi trời, Yujin nhìn thấy tôi hôn người con gái cậu ấy yêu trên chiếc ghế sofa nơi ba chúng tôi thường vui đùa.

Ngay bây giờ tôi thậm chí không biết phải đổ lỗi cho ai. Tôi không thể giận Xiaoting và Yujin. Tôi cũng không thể giận bản thân mình.

Có lẽ tôi nên đổ lỗi cho thời gian?

Nếu như lúc nãy cô cảm thấy đầu mình đau nhức, thì bây giờ như mất đi khả năng hô hấp. Sự thật được hé lộ từ chữ viết của Mashiro khiến ngực cô thắt lại.

"Tôi đã làm gì? Trời ơi tôi đã làm gì thế này?"

"Shiro... Tớ xin lỗi..."

"Yujin... trời ơi... trời ơi..."

Cô cảm thấy mình là người tồi tệ nhất trên thế giới. Xiaoting bật khóc, ôm cuốn nhật ký do người tình quá cố để lại. Thật vậy, trong năm năm cô đã yêu Mashiro thật lòng, cố gắng trở thành người tốt nhất cho bạn gái mình.

Nhưng cô không thể lừa dối trái tim mình, dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa trái tim vẫn luôn khắc ghi tên người con gái ấy, Choi Yujin. Cô thường đối xử thô bạo với nàng mà không nhận ra điều đó, cô làm vậy là để che đậy tình cảm thực sự của mình dành cho Yujin. Cô giả vờ không quan tâm nhưng cô luôn theo dõi tình trạng và tin tức của Yujin, luôn nói những lời tổn thương với nàng, cô đã làm vậy nhiều lần để ngăn bản thân suýt đứng lên bày tỏ tình cảm của mình với Yujin.

Mỗi lần muốn từ bỏ và chuẩn bị nói thật lòng mình thì sự việc năm năm trước giữa Bona và Yujin lại hiện về làm trái tim cô tan nát, cảm thấy bị lừa dối khi đêm đó cô đã dành tất cả mọi thứ cho Yujin như vậy nhưng nàng lại chia sẻ tình yêu của mình với người khác. Lúc đó cô thề rằng không có người phụ nữ nào có quyền chơi cô, kể cả Yujin. Và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Yujin, dù cô yêu nàng rất nhiều. Nhưng hóa ra cô đã nhầm.

"Shiro, tớ sai rồi. Không phải cậu sai, tớ mới là người sai..."

"Và Shiro, tớ không biết liệu mình có đủ khả năng để theo đuổi tình yêu đích thực của mình hay không, tớ thậm chí không biết liệu mình có xứng đáng với Yujin hay không ..."

"Trong suốt năm năm qua tớ chưa từng làm gì cho cô ấy ngoài việc làm tổn thương cô ấy"

Xiaoting đưa tay lên nắm lấy hai chiếc nhẫn treo quanh cổ giấu trong áo.

"Yujin, tớ yêu cậu. Chưa bao giờ hết yêu. Nhưng tớ phải làm gì đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro