Say•Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người con gái ấy không ngừng khóc.

Dù tình trạng này thu vào mắt bao nhiêu cũng không thể chai lỳ cõi tan nát lòng trong cô. Nàng luôn tươi sáng và tích cực, là kiểu cuốn hút ánh nhìn vạn người. Nàng cũng là ánh dương bên trong Xiaoting. Nhìn nàng lúc này bị phủ bởi màn sương mù u ám chỉ khiến tâm trạng người nhìn chìm xuống đáy.

Cô muốn đến gần và ôm nàng, muốn thì thầm những lời ngọt ngào với nàng, thực sự rất muốn. Nhưng thật khó, đúng ra là không thể nữa, bởi nó sẽ phá vỡ cái lằn ranh cô đã duy trì cho đến giờ. Rốt cuộc cô không phải là người mà Yujin chọn. Cũng chẳng phải người nàng cần lúc này.

Cô nuốt chửng cảm xúc của mình, gọi cho người yêu nàng và báo bạn gái chị ấy đang trong tình trạng tệ hại. Nhưng đầu dây bên kia có vẻ hơi dửng dưng với những gì cô nói.

"Ồ, văn phòng còn có việc. Phải xong báo cáo càng sớm càng tốt. Chị sẽ sớm về, em hãy chăm sóc cô ấy giúp chị!"

Và cùng với đó, cuộc gọi kết thúc.

Xiaoting thở dài rời khỏi phòng mình, trở lại với vị khách say rượu. Xem xét vẻ ngoài của nàng hiện tại, thật là một phép màu, tự hỏi sao nàng có thể đi được đến tận đây mà không bị thương chứ?

"Yujin..."

Nghe gọi, nàng quay đầu về phía Xiaoting. Nàng đã ngừng khóc cùng đôi mắt đỏ nhắm lại. Có lẽ tất cả những tiếng khóc nấc cuối cùng đã đánh ngục nàng, nàng mệt rồi.

Xiaoting khá chắc chắn người nào đó sẽ không về sớm nên cô bước đến, tiếp cận nàng.

"Yujin, buồn ngủ?" cô hỏi nhỏ và nhận được một cái gật đầu cẩu thả "Được, mình đi ngủ trước. Cai Bing vẫn đang làm việc, chắc nay sẽ không về"

Xiaoting đỡ người phụ nữ say rượu, nàng tựa vào lòng cô hoàn toàn trong cái ôm. Những bước đi không quá khó vì Yujin thực sự rất nhẹ.

Đến trước phòng Cai Bing, cô định đẩy cửa nhưng nàng lắc đầu "Chỗ em" nàng lẩm bẩm. Cô khựng lại kèm tia hoang mang.

"Làm ơn... chị nhớ em" Yujin tiếp tục trong khi bĩu môi. Xiaoting trầm mặc nhìn đôi môi nàng, điều này không làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn. Người phụ nữ lớn tuổi luôn đáng yêu một cách tự nhiên, và Xiaoting chắc chắn không đủ sức chống lại.

"Được rồi, được rồi. Đừng tỏ ra đáng yêu nữa" cô đầu hàng. Yujin ngay lập tức mỉm cười, cúi người gần hơn để hôn lên má cô gái cao hơn mình và kéo cô đang choáng váng cùng khuôn mặt đỏ bừng sang phòng khác.

Yujin hay vô tư thể hiện tình yêu với mọi người, đặc biệt là khi có hơi men, nhưng thói quen đó đã mất đi khi nàng hẹn hò với Cai Bing. Xiaoting sẽ không thừa nhận với bất cứ ai nhưng cái hôn khiến cô nhớ về hồi ấy, cái hồi mà cô có thể hồn nhiên nhận lấy nó từ nàng mà không phải mang cảm giác tội lỗi.

Cuối cùng khi bước về phòng cô, Yujin liền thả mình lên giường và ngủ. Nhìn hiện trạng, một nụ cười bất lực hiện trên khuôn mặt Xiaoting. Đành tiến lại gần và bế Yujin lên một chút, đặt nàng xuống ở một tư thế thích hợp, để đầu lên gối và đắp chăn cho nàng. Sau cô chuyển sang phía bên kia, nằm xuống và nghỉ ngơi.

Mắt dán trên trần nhà tối đen cùng với hơi thở đều đều bên tai, cô suy tư nghĩ. Đây không phải là lần đầu tiên cô và Yujin ngủ cùng nhau. Cô đã từng là người mà nàng tìm đến, là nơi nương tựa của nàng mỗi đêm khi buồn hoặc lo lắng về điều gì đó.

Cô vẫn nhớ rõ từng từ từng chữ trong bức thư Yujin gửi cho mình vào ngày sinh nhật của cô hai năm trước.

Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh chị, nhất là lúc buồn hay cảm thấy hụt hẫng. Chị xin lỗi đã luôn chạy đến em và làm phiền mỗi khi gia đình có chuyện. Nhưng chị thực sự biết ơn khi có em, bởi em luôn ở đó chấp nhận chị với vòng tay rộng mở cũng không bao giờ thúc giục chị nói về những vấn đề của mình mà em chỉ đơn giản là chào đón chị trong vòng tay của em và thậm chí để mặc cho quần áo em bị vấy bẩn bởi nước mắt của chị. À! Và cảm ơn em đã luôn nấu món canh giải rượu mỗi khi chị đến nhà em trong tình trạng say xỉn quên cả trời đất! Sau tất cả, em luôn là người quan trọng đối với chị, hy vọng chúng ta có thể ở cạnh nhau mãi mãi!

Và tất cả đã dừng lại, đó là khi Xiaoting phát hiện một tình huống nực cười rằng Cai Bing, người bạn, người chị em thân thiết ở cùng cô trong căn hộ này đã thổ lộ tình cảm với Yujin. Khi đó cô đã không nghĩ ngợi mà gấp gáp chạy nhanh đến nhà nàng và tỏ tình mà chẳng chuẩn bị trước. Nhưng người Yujin chọn cuối cùng là Cai Bing.

Từ ấy, khi buồn Yujin vẫn đến đây nhưng là để gặp Cai Bing. Mọi thứ trông có vẻ ổn và chả có vẻ gì ngượng ngập, cô bảo Yujin có thể đến thăm và ở lại với Cai Bing bất cứ khi nào nàng muốn. Nhưng Xiaoting vẫn chẳng thể không mang cảm giác bị tổn thương và bị thay thế.

Cô hiểu, nếu Yujin đến để được Xiaoting an ủi hẳn sẽ rất kỳ lạ trong khi bạn gái của nàng đang ở ngay đây. Xiaoting cũng muốn tôn trọng cảm xúc của Cai Bing. Hơn thế nữa cả ba người đều nhận thức được tình cảm dành cho nhau, là bạn bè với nhau. Một lý do khiến cô cũng ghét chính mình vì luôn buồn và ghen tị khi nhìn vào họ.

Nghĩ đến đó thôi đã khiến cô sợ hãi. Ngày mai phải giải thích thế nào với Cai Bing khi thấy nàng và cô cùng một chỗ? Cô chắc rằng chị Cai Bing sẽ hiểu nếu giải thích nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện diện.

Bất chợt nhận thấy chuyển động bên cạnh, cô thấy Yujin tiến lại gần mình. Không rõ từ bao giờ, nhưng nàng có vẻ đã tỉnh hơn ban nãy.

"Đã lâu không gặp"

"Ừm" cô đáp gọn lỏn.

Rồi sau đó là một khoảng lặng, nàng có vẻ đang chìm sâu trong suy nghĩ "Ước gì chúng ta có thể trở lại..." cuối cùng nàng cũng lên tiếng.

"Hm? Trở lại đâu?"

"Ngày 14 tháng 12"

Xiaoting biết quá rõ về ngày đó. Đó là ngày Yujin và Cai Bing bắt đầu hẹn hò, cũng là ngày cô bị từ chối. Nhưng "Tại sao?" là điều mà Xiaoting không dám hỏi.

"Ước gì mình đã đưa ra quyết định đúng đắn hơn khi đó" dù không được hỏi, Yujin vẫn nói ra trong khi nhìn cô với vẻ mặt buồn bã. Xiaoting ngạc nhiên và bối rối. 'Điều này không thể là thật'

"Cái gì? Ý chị là sao?"

"Chị yêu em, Ting. Ngày đó, Bing là mẫu người lý tưởng mà chị luôn ngưỡng mộ. Vì vậy khi chị ấy thích ngược lại... chị nghĩ đó là lý do tại sao hiểu sai cảm xúc của mình và ngỡ cũng thích lại chị ấy. Nhưng thực tế là chị không thích Cai Bing đến vậy"

Xiaoting nhíu mày, phân tích khuôn mặt đối phương, cố tìm kiếm một dấu hiệu cho thấy Yujin chỉ đang đánh lừa. Điều đó thực sự có thể xảy ra khi nhớ lại ai đó đã say thế nào cách đây chưa đầy một giờ. Nhưng cô không thấy nó, Yujin là đang nghiêm túc thật sao?

"Chị..." cô cố gắng nhưng thật khó để thốt ra khỏi miệng "Chị không say, đúng không?" Xiaoting cuối cùng cũng nói dù nó yếu ớt như một lời thì thầm.

"Ừm" Yujin khẳng định với một nụ cười nhỏ trông buồn hơn là vui "Nếu giờ tỉnh táo, chị có thể thú nhận không?"

Những gì tiếp theo là sự thinh lặng. Bởi vì rõ ràng cả hai đều đã biết câu trả lời thật sự rồi.

"Đó là tất cả những gì tối nay chị muốn nói..."

Buông thỏng một câu rồi nàng nằm quay đi. Cô nhìn lưng chị cùng một giọt nước nóng chảy xuống gối.

'Và chị sẽ không làm gì cả... chúng ta vẫn chỉ có thế thôi'

____________

Drunk_happymitsakes
Link: https://archiveofourown.org/works/37619953

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro