-1-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em có lẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được, cái cảm giác phải ngước lên nhìn người mình thương bằng đôi mắt của kẻ bề dưới.


Tôi cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh.


. . . .


Câu truyện bắt đầu bằng ngày xửa ngày xưa, có một tiểu Cận Vệ âm thầm mến thương một tiểu Công Chúa kiêu ngạo. Cận Vệ yêu Công Chúa lắm. Cậu yêu Công Chúa bằng tất cả những tiếng cười cậu có thể đem đến cho nàng.

- Công chúa, đã đến giờ uống trà rồi. - Cận Vệ cung kính đặt một khay chứa ấm và tách trà đến trước bàn Công Chúa. - Bánh kem chút nữa tôi sẽ mang tới cho người.

- Nhưng ta muốn ăn bánh kem ngay cơ. - Công Chúa nhìn Cận Vệ, đôi mắt to tròn long lanh. - Len, ta muốn ăn cơ!

- Nhưng mà . .

- Được rồi. Ngươi không thương ta. - Công Chúa bĩu môi hờn dỗi, sau đó cầm tách trà lên uống từng ngụm nhỏ.

Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đang nhăn nhó lại của nàng, Cận Vệ không khỏi bật cười một tiếng.

- Tôi sẽ mang bánh tới cho người. - Cậu luôn như vậy, luôn không thể kiềm chế bản thân không thực hiện những nguyện vọng của nàng.

- Ta yêu Len nhất.

Thịch.

Cận Vệ nghe được tiếng trái tim mình đập thật mạnh, mạnh đến nỗi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.


Chỉ là lời nói vô tư của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, vậy mà lại làm cậu mang hi vọng đến tận bây giờ.

Có lẽ Công Chúa vĩnh viễn không biết, giây phút đó, chính là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của người Cận Vệ luôn yêu thương nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yuu