Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cậu rất yêu Riky, nhưng chỉ mỗi tình yêu thôi thì không đủ để khiến cho anh ấy yên tâm được, cái anh ấy cần là cảm giác an toàn. Một cảm giác an toàn đủ lớn để anh ấy có thể trút bỏ hết mọi âu lo, ngoài hành động ra, tôi nghĩ cậu với anh ấy nên thẳng thắn nói chuyện rõ ràng với nhau, ít nhất thì hãy để cho anh ấy hiểu được tình cảm, sự chân thành và quyết tâm của cậu."

————————

Những gì AK nói trong bữa tối vẫn còn vang vọng trong tâm trí của Châu Kha Vũ, hắn vô thức ôm Riki đang ngủ say vào trong lòng, bây giờ mới hơn 11 giờ, thực ra giờ này không phải là quá sớm nhưng đối với Riki thì đây lại là một giấc ngủ sớm chưa từng có. Anh ấy thật sự rất quan tâm đến đứa trẻ này. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Riki, bên trong có một sinh mệnh nhỏ, là con của hắn với Riki, đó là con của bọn họ, hắn không khỏi suy nghĩ

"Riki, em nghĩ chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện với nhau về một số chuyện."

"Ồ, anh thì nghĩ chúng ta không có chuyện gì cần phải nói đâu."

Riki vô thức lấy tay nắm chặt lấy góc áo. Châu Kha Vũ giật tay anh ra khỏi áo và nắm chặt lấy tay anh

"Từ trước đến nay chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau nhỉ, hình như em cũng chưa từng kể cho anh nghe về tuổi thơ của em"

Châu Kha Vũ không để ý đến phản ứng của Riki, sau đó tiếp tục nói

"Mối quan hệ của bố mẹ em trước khi em được sinh ra đã rất tệ, sau khi em sinh ra số lần em gặp ông ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay, sau khi em đi nhà trẻ thì ngay cả mẹ cũng ít quan tâm đến em, bỏ mặc em cho hai anh trai chăm sóc. Mặc dù tụi em không ở cùng bố mẹ nhưng vẫn có thể nói là được sống trong sung túc, vì hàng tháng họ sẽ gửi về cho chúng em rất nhiều tiền, vì vậy bọn em cũng không cần phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, các anh trai cũng đối xử và chăm sóc em rất tốt. Em vẫn luôn cảm thấy điều đó không tệ, không có bố mẹ quan tâm cũng chẳng sao, vì ít ra em vẫn còn hai anh trai chăm sóc mình. Đó là những suy nghĩ của em cho đến khi anh cả của em kết hôn."

Châu Kha Vũ cảm nhận được Riki đang nhẹ nhàng vuốt ve tay mình bằng tay còn lại của anh ấy.

"Khi đấy em 16 tuổi, và chị dâu muốn có thế giới riêng của hai người, và em cũng cảm thấy rằng độ tuổi lúc đó của em không phù hợp sống chung với vợ chồng anh trai, anh hai thì công việc bận rộn, không có thời gian chiếu cố cũng như chăm sóc em. Vì vậy, lúc đó em đã làm một việc cực kì nổi loạn, đó là mua vé máy bay trở về nước. Từ nhỏ em thấy mọi người ca hát, nhảy múa, diễn xuất trên TV, em khi đấy cũng khao khát được hàng vạn người theo dõi giống như vậy. Vì thế, sau khi về nước em đã đến một công ty và phỏng vấn, nhờ vào vẻ ngoài đẹp trai mà em đã được nhận vào công ty một cách suôn sẻ, thuận lợi bắt đầu một cuộc sống làm thực tập sinh, thỉnh thoảng em cũng sẽ may mắn được góp mặt vào một vài tác phẩm lớn, điều đó cũng không tệ. Hai anh trai của em đều biết em khao khát muốn được đứng trên sân khấu từ nhỏ nên cũng không nói gì, cũng không đến tìm em. Nhưng vẫn đều đặn hàng tháng gửi tiền vào trong thẻ của em, mấy năm nay em chưa từng động đến số tiền đó. Với mức lương của thực tập sinh và những công việc lặt vặt mà em làm khi rảnh rỗi, em vẫn đủ để sống qua ngày nhưng không thể so sánh với cuộc sống trước đây. Thực tế thì chỉ cần em dùng số tiền đó, ngay cả khi em không làm gì, thì em vẫn có thể sống thoải mái cả một đời với số tiền mà anh trai cho em. Vì vậy đấy là lý do tại sao vào thời điểm đó, em có can đảm để từ chối những vị kim chủ trước đây muốn chạm vào mình. Nhưng em không muốn, không muốn mãi bị nhốt trong phòng tập cả đời, không muốn bị phớt lờ mãi. Đó cũng chính là lý do tại sao vào thời điểm đó em lại đồng ý ký hợp đồng với anh. Nhưng mà thật may là người đấy là anh, nếu không thì có thể em.... em đã..."

Nói đến đây Châu Kha Vũ nắm chặt tay của Riki hơn một chút

"Riky à Riky, em thật sự rất thích anh, em muốn được ở bên cạnh anh, em đã đi tìm AK, em biết quá khứ của Riky, em biết sự bất an của Riky, nhưng mà, Riky có thể tin tưởng em một lần không? Tin rằng tình cảm em dành cho anh không phải chỉ là một lời nói suông, tin rằng em có thể cho anh và bé con có một tương lai hạnh phúc, em sẽ không để bắt kỳ chuyện gì xảy ra với chúng ta và bé con."

"Kha Vũ, em nói rằng em thích anh, em yêu anh? Nhưng con người thật của anh không giống như những gì anh thể hiện trước mặt em. Con người thật của anh rất phiền phức, có rất nhiều yêu cầu, kiểm soát em cũng rất nhiều, và rất đáng ghét, em sẽ không yêu dáng vẻ đấy của anh đâu." Riki cố gắng rút bàn tay của mình đang bị nắm chặt ra, nhưng đối phương dùng lực và nắm chặt tay anh hơn, giọng của Riki dần trở nên mất kiểm soát

"Ngay cả khi bây giờ em chấp nhận, sau này em cũng sẽ mệt mỏi và chán ghét nó thôi. Khi đó, nó sẽ trở thành dáng vẻ mà chúng ta ghét nhất, và đứa bé cũng sẽ trở thành phiên bản tiếp theo của chúng ta (chỗ này bản gốc ghi là 孩子也会成为下一个我们 mà em không biết dịch sao cho thuận á, nên cô nào biếc thì góp ý em với nhaa) Vì vậy, chúng ta cứ như vậy mà kết thúc không phải là tốt hơn sao!"

"Không tốt! Không thể!" Châu Kha Vũ ôm Riki và áp sát anh vào người mình. "Không thể kết thúc! Rõ ràng là Riky đồng ý cho em vượt qua ranh giới hết lần này đến lần khác, cũng là Riky biến tình yêu của em dành cho anh ngày càng lớn dần lên, Riky rõ ràng biết tất cả mọi thứ không phải sao? Như mọi khi em muốn cái gì thì anh đều cho em, nhưng tại sao khi anh nói rằng muốn kết thúc thì nó liền kết thúc, như vậy là như thế nào." Giọng của Châu Kha Vũ dần dần trở nên nghẹn ngào và nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi

Riki nghe đến đây thì không khỏi sửng sốt, đúng vậy, rõ ràng là anh dung túng cho em ấy không phải sao? Dung túng cho em ấy gọi mình là Riky, dung túng cho em ấy ngủ chung với mình, dung túng cho em ấy làm quen, kết thân với bạn bè của mình, dung túng cho phép em ấy từ từ bước chân vào cuộc sống hàng ngày của mình. Biết là rất khó để giải thoát, nhưng vẫn ảo tưởng cho rằng hợp đồng có thể dễ dàng bị phá vỡ khi hết hạn hợp đồng, muốn giả vờ vô tội, nhưng lại bị đối phương vạch trần "tội ác" của mình một cách trần trụi, đúng vậy, anh chính là thủ phạm khiến cho tình cảm của em ấy dành cho anh ngày càng lớn dần lên

"Kh... Kha Vũ..." Riki cảm thấy giọng mình có chút run rẩy, nhưng cái con người đang ôm anh vẫn đang không ngừng khóc, chắc là không cảm nhận được

"Chỉ một lần thôi có được không! Trước khi hợp đồng kết thúc hãy cho em thấy con người thật của anh, chúng ta thử sống chung, và để em tiếp tục được yêu anh. Có được không..."

"Được" Riki trả lời, người đang ôm anh không dám tin hỏi lại "Thật sao! Là thật ạ!"

"Là thật." Mắt của Riki ngậm nước, anh nghĩ nhất định là bởi vì bé con, nếu không thì sao mình có thể dễ dàng trở nên mềm lòng như vậy, nếu không tại sao lại rơi nước mắt, nhất định là bởi vì đang mang thai, anh mới biến thành như vậy, không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.

——————-

Mấy tháng tiếp theo mối quan hệ của hai người vẫn như trước đây không có quá thân thiết vẫn giống như trước đó. Châu Kha Vũ không đóng phim mới mà chỉ nhận làm khách mời một số chương trình tạp kỹ, cũng không tính là quá bận rộn, mà lúc đấy vừa hay Riki cũng trở lại phòng tập nhảy. Lúc đầu Châu Kha Vũ lo lắng việc Riki đến phòng tập tập nhảy, mặc dù Riki đã hứa là anh ấy sẽ không làm động tác gì quá nguy hiểm làm tổn thương bản thân và bé con, nhưng Châu Kha Vũ vẫn lo rằng Riki sẽ bị cuốn theo khi cảm thấy phấn khích, sợ rằng anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cậu đã không đồng ý cho anh đến phòng tập nhảy. Kết quả là, mặt Riki xụ ra, ngồi sang một bên và bắt đầu phớt lờ Châu Kha Vũ, đây là hành động mà Riki thường làm mỗi khi anh ấy tức giận. Mấy tháng gần đây Châu Kha Vũ cũng nhận ra là mỗi khi Riki tức giận thì anh sẽ chiến tranh lạnh với cậu, anh ấy chỉ ngồi một bên không nói bất kì một lời nào, khuôn mặt thì lạnh lùng, bất kể bạn có nói gì hay làm gì thì anh ấy đều phớt lờ bạn. Châu Kha Vũ lần đầu tiên gặp phải tình huống này, vừa sợ hãi cũng vừa bất ngờ, sợ rằng lúc anh tức giận không biết làm thế nào để an ủi anh, còn bất ngờ là anh đã từ từ tháo bỏ lớp mặt nạ của mình xuống, bắt đầu bộc lộ ra con người thật của mình với cậu. Châu Kha Vũ khi đó biết rằng mình không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý cho Riki đến phòng tập, nhưng với điều kiện anh phải cho cậu đi cùng.

Khi đến phòng tập Châu Kha Vũ chọn cho mình một chỗ ngồi ở trong góc có ít người chú ý đến và xem Riki dạy nhảy, anh ấy đã dừng làm một số động tác khó, thay vào đó là những độc tác đơn giản nhưng vẫn mang lại hiệu quả rất cao. Đôi khi trong lớp có những trận battle giữa học sinh, đến cả Châu Kha Vũ cũng không nhịn nổi mà muốn đứng dậy hò hét, cổ vũ với mọi người xung quanh, còn Riki anh chỉ đứng sang một bên xem rồi im lặng mỉm cười rồi sau đó vì cảm thấy phấn khích mà vỗ tay kịch liệt. Kể từ đó, Châu Kha Vũ đã không đến phòng tập cùng Riki nữa, mặc dù bình thường trông Riki có chút ngốc ngốc, ngay cả khi đi bộ trên một mặt phẳng cũng có thể khiến anh ấy bị vấp ngã, nhìn thì có vẻ như sẽ dễ dàng bị bắt cóc đi bất cứ lúc nào, nhưng thực chất là do anh ấy không để tâm, nếu anh ấy thật sự để tâm thì anh ấy sẽ thận trọng hơn bất kì ai, Châu Kha Vũ nghĩ. Chính mình là người muốn đối phương tin tưởng mình, nhưng đổi lại mình cũng phải tin tưởng anh ấy.

Ngoài việc tức giận, Châu Kha Vũ còn phát hiện ra Riki thực chất là một người rất cố chấp, nhưng Châu Kha Vũ chấp nhận sự cố chấp ấy của anh vì Châu Kha Vũ cảm thấy anh giống một đứa trẻ, đang từng chút từng chút một thăm dò và thử thách giới hạn của người lớn.

——————-

Châu Kha Vũ nhìn phía trước cao tốc bằng con mắt đỏ hoe, trong lòng đầy sự thấp thỏm và lo âu. Giọng nữ quen thuộc vẫn vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không..." vì vậy mà trong lòng Châu Kha Vũ không khỏi càng thêm bực bội.

Chuyện là tối hôm qua, Châu Kha Vũ đã hứa với Riki là sau khi mình tan làm thì sẽ đến phòng tập đón Riki, sau đó đến nhà hàng mà anh thích và hai người sẽ cùng nhau ăn tối. Kết quả công việc phát sinh một số việc ngoài ý muốn, và Châu Kha Vũ sẽ phải đến muộn một lúc, cậu nghĩ rằng lúc này chắc Riki vẫn đang ở trong lớp dạy nhảy liền gửi cho anh một tin nhắn, nói anh ấy đợi mình một lúc. Kết quả là buổi tối gặp phải giờ cao điểm, gọi điện cho Riki thì chỉ nhận được lời nhắc là đối phương đã tắt máy, chắc là hết pin rồi, Châu Kha Vũ nghĩ.

"Dí dì, dí dì" Châu Kha Vũ nhanh chóng bật bluetooth sau khi nghe thấy tiếng nhạc chuông của mình

"Alo, xin chào, đây có phải Châu tiên sinh không ạ? Thời gian đặt bàn của ngài ở nhà hàng của chúng tôi sắp đến, nếu 20 phút nữa ngài vẫn chưa đến, chúng tôi đành phải hủy bàn mà bạn đã đặt trước đó."

"Tôi biết rồi."

Châu Kha Vũ trực tiếp cúp điện thoại, đã tắc đường được hơn nửa tiếng rồi. Châu Kha Vũ nghĩ, có lẽ lúc này chắc Riki cũng đã bắt xe trở về nhà rồi cũng nên, bên ngoài trời lạnh đến như vậy cơ mà. Châu Kha Vũ một bên vừa tự an ủi chính mình, một bên thì nóng lòng chỉ muốn bay đến phòng tập nhảy ngay lập tức.

Đợi đến lúc đến phòng tập, Châu Kha Vũ nhìn thấy Riki đang mặc một chiếc áo phao màu tím, đang ngồi ôm chân ở trước của phòng tập đã bị khóa, anh đội một chiếc mũ len và vùi mình vào trong chiếc áo khoác tím mà anh ấy tự đặt và người ta mới giao đến sáng nay. Châu Kha Vũ nhìn thấy anh thì chạy nhanh đến

"Riky! Riky thật sự xin lỗi anh vì em đến muộn, có phải là rất lạnh đúng không chúng ta lên xe trước đi đã!" Châu Kha Vũ vừa cầm tay của anh thấy tay của anh lạnh buốt, liền muốn đưa anh lên xe trước.

Châu Kha Vũ một bên vừa giúp anh làm ấm tay, một bên tự trách bản thân

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều là lỗi của em. Vừa rồi trên đường đến đón anh bị kẹt xe, đợi lâu như vậy có phải là lạnh lắm đúng không."

"Không có a, vẫn ổn, hờ hờ. Anh đoán là Kha Vũ đang bị kẹt xe, hơn nữa điện thoại của anh hết pin, không có cách nào để liên lạc với Kha Vũ, Kha Vũ khẳng định sẽ rất lo lắng a." Riki vẫn luôn cười kể từ khi nhìn thấy Châu Kha Vũ.

"Tại sao không vào phòng tập đợi em, hoặc là gọi xe về nhà trước, bên ngoài lạnh như vậy."

"A... bởi vì anh không mang theo chìa khóa, nghĩ rằng Kha Vũ rất nhanh sẽ đến đón anh, kết quả là đợi rất lâu nhưng không có thấy Kha Vũ đến. Sau đó anh nghĩ... có thể công việc xảy ra một vài vấn đề, sau đó nhìn thời gian và nghĩ là cũng có thể là bị tắc đường, nên anh ở đây đợi Kha Vũ đến." Riki nói xong liền ôm lấy Châu Kha Vũ, vùi đầu của mình vào lòng cậu, giọng dần trở nên nhỏ đi

"Nhưng may mắn là Kha Vũ đã đến, anh biết rằng Kha Vũ sẽ đến muộn vì bị kẹt xe, thật tốt khi mà Kha Vũ đã nghĩ đến anh" Châu Kha Vũ siết chặt vòng tay của mình ôm lấy anh thật chặt

"Riky... Cảm ơn anh."

"Vì điều gì?"

"Cảm ơn anh vì đã đợi em."

"Hờ hờ, là Kha Vũ tự mình đến đón anh mà."

"Phải, nhưng mà có một chuyện này em mong Riky có thể tha thứ cho em." Châu Kha Vũ đột nhiên buông Riki ra, và nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuyện gì?" Riki không khỏi trở lên lo lắng theo cậu

"Nhà hàng mà Riky muốn ăn, đã quá giờ hẹn đặt bàn trước, vì vậy hôm nay chúng ta không thể ăn được rồi." Riki nghe xong không nhịn được đánh vào vai Kha Vũ,

"Kha Vũ, ấu trĩ."

"Uhm, vậy Riky trưởng thành mau mau tìm một nhà hàng khác rồi cùng Kha Vũ ấu trĩ chúng ta cùng nhau đi ăn thôi, không thể bỏ đói bảo bối với tiểu bảo bối của em được a."

———————

Còn chưa đầy hai tuần nữa là hết hạn hợp đồng, nhưng cả hai ngầm hiểu và đều không nhắc đến nó. Cho đến một ngày Châu Kha Vũ vừa đi làm về, vẻ mặt hớn hở chạy đến chỗ Riki, lúc này bụng của Riki đã nhô lên không ít nên Châu Kha Vũ rất cẩn thận, và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, cầm một cuốn sổ màu đỏ đặt trước mặt Riki

"Anh, anh nhìn nè! Đây là cái gì a!" Riki nhìn năm chữ trên quyển sổ, cực kì ngạc nhiên

"Em mua nhà rồi?"

"Đúng vậy, em mua biệt thự hiện tại chúng ta đang ở, thực chất chủ nhà không muốn bán nó đi, chỉ muốn cho thuê, em phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục, nài nỉ đối phương bán nhà cho mình á."

"Tại sao?" Riki cúi thấp đầu xuống

"Bởi vì Riki rất thích ở đây mà, mua nhà xong chúng ta cũng không phải trả tiền thuê nhà hàng tháng nữa, nơi này hoàn toàn thuộc về chúng ta. Hơn nữa, một năm nay em tham gia rất nhiều chương trình tống nghệ nên dành được không ít tiền, với lại bình thường không có đồ gì quá đắt muốn mua, vì anh đều chuẩn bị xong hết mọi thứ mà em cần rồi, mỗi như vậy không thì không phải tiền mua nhà sẽ đủ sao." Châu Kha Vũ dùng hai tay nâng mặt của Riki lên, để anh nhìn thẳng vào mắt mình.

"Em dự định, năm nay sẽ chuyên tâm làm một diễn viên, tuy rằng so với trước đây bận rộn hơn và cũng kiếm được ít tiền hơn, nhưng chi tiêu vẫn đủ cho gia đình ba người của chúng ta, và em sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho anh và bé con. Còn có, tiền em kiếm được sẽ đưa hết cho anh quản, anh vẫn sẽ mãi là tiểu kim chủ của em như cũ, có được không?"

"Kha Vũ, cảm ơn em." Riki lại khóc rồi.

Thực ra, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ muốn cái gọi là tiền bồi thường của cha mình. Mỗi lần anh ấy nhìn thấy nó, dường như nó muốn nhắc nhở anh rằng anh là một đứa bé bị bố mình bỏ rơi, không một ai biết anh ấy nghĩ gì, và anh chấp nhận tất cả những điều đó giống như nó là một điều đương nhiên. Chỉ có Châu Kha Vũ hiểu được cảm giác đó nên cậu ấy vẫn luôn dùng hành động để nói với Riki rằng nếu Riki không muốn nói thì Châu Kha Vũ vẫn hiểu anh đang nghĩ gì, Riki sẽ luôn luôn có Châu Kha Vũ ở bên cạnh, và Riki vĩnh viễn có được tình yêu của Châu Kha Vũ .

"Được rồi, đừng khóc nữa, không phải trước đây Riky từng nói là không cần em nói lời cảm ơn sao, Riky cũng như vậy, chúng ta sẽ trải qua một đời cùng nhau không phải sao?"

"Uhm." Riki vẫn không ngừng nức nở, Châu Kha Vũ vừa dỗ anh vừa giúp anh lau nước mắt.

"Châu Kha Vũ" Châu Kha Vũ vẫn chưa quen đối phương gọi đầy đủ cả họ tên của mình, đang định hỏi là có chuyện gì, thì lại nghe thấy âm thanh của đối phương đang kề sát vào tai mình và nói

"Anh yêu em."

"Cái gì cơ?" Châu Kha Vũ không tin những gì mà mình vừa nghe được. Mặc dù mấy tháng nay mối quan hệ của hai người họ đã thân thiết giống như một căp vợ chồng, và Châu Kha Vũ cũng cảm nhận được tình cảm mà Riki dành cho mình ngày càng sâu đậm, nhưng từ trước đến nay Riki không hay bày tỏ với cậu lần nào.

"Kha Vũ, anh yêu em. Chúng ta kết hôn đi."

"Được, được, kết hôn, cùng Riky kết hôn." Châu Kha Vũ vui mừng không kìm được nước mắt, hai người nhìn nhau mỉm cười nhưng trên mặt thì lại giàn giụa nước mắt.

"Chúng ta giống như hai tên ngốc vậy." Riki nói

"Uhm, không chừng bé con trong bụng đang cười nhạo chúng ta đó."

"Vậy thì không được, sau này chúng ta không thể thường xuyên khóc như vậy được, nhỡ may sau khi sinh ra bé con là một đứa trẻ thích khóc thì phải làm sao."

"Được, vậy chúng ta sau này mỗi ngày nhất định đều phải vui vẻ hạnh phúc. Gia đình của chúng ta sẽ trở thành một gia đình cực kì hạnh phúc."

Hai người ngồi tưởng tượng dáng vẻ của tương lai sau này. Cuối cùng thì họ cũng có một ngôi nhà, một ngôi nhà là của chính họ và đầy ắp sự yêu thương.

Một tuần sau, lần này đổi lại là Riki kích động chạy đến chỗ của Châu Kha Vũ

"Em mau nhắm mắt lại đi!" Châu Kha Vũ mắt mắt lại và đợi xem Riki đem đến cho hắn bất ngờ gì.

"Được rồi, em mở mắt ra đi."

Châu Kha Vũ mở mắt ra thì thấy Riki đang quỳ trên mặt đấy, trên tay cầm một hộp trang sức được mở ra, trong đó có hai chiếc nhẫn nam. Phản ứng đầu tiên của cậu là đưa tay muốn kéo anh dậy, nhưng Riki lại hất tay cậu ra, sau đó trịnh trọng nói

"Châu Kha Vũ tiên sinh, em có nguyện ý muốn ở bên anh cả một đời không?"

"Đương nhiên là em nguyện ý."

Châu Kha Vũ nhìn Riki lấy chiếc nhẫn lớn hơn ra, cẩn thận đeo vào tay của cậu, sau đó lấy chiếc còn lại đeo cho mình.

"Bởi vì em đã đeo nhẫn của anh, vì vậy sau này em sẽ phải ở bên cạnh anh cả đời." Riki đứng dậy và vòng tay qua cổ Châu Kha Vũ

"Đương nhiên là em nguyện ý." Nói xong Châu Kha Vũ cúi xuống hôn lên môi của anh.

Ngoài cửa sổ mặt trời vừa hay đúng lúc, thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp, và mùa xuân đang bắt đầu đến. Mọi thứ đang dần dần trở nên tốt hơn.

"Nhưng mà, em cũng đặt mua một cặp nhẫn rồi, không ngờ Riki lại đi trước em một bước, vậy nhẫn của em phải làm thế nào đây a?" Châu Kha Vũ tận dụng khoảnh khắc này nói với Riki

"Vậy Kha Vũ đeo nhẫn của anh, anh đeo của Kha Vũ, hai chiếc còn lại chúng ta luồn vào vòng cổ đeo cho bé con thì sao?" Riki suy nghĩ một lúc rồi nói

"Không hổ là Riky của em, thật thông minh a."

"Hờ hờ."

Thế là cả hai lại mỉm cười và hôn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro