Hạ Hãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Hãn

Green Park | Thụy Miên

Thể loại: Hiện đại / Ngược / HE

.

1.

Giống như mọi ngày bình thường, cậu tăng ca.
Lúc về nhà đèn đường đã sáng trưng, cửa sắt trước sân ánh lên thứ ánh sáng vô cùng lạnh lẽo.
Cậu đẩy cửa sắt ra, đi dọc theo con đường rải sỏi tới cửa lớn, vói tay vào túi tìm chìa khóa, mở cửa, vào nhà, đóng cửa. Hết thảy động tác đều hoàn thành trong vô thức.
Cuộc sống là thế, không hề thay đổi.
Ngoại trừ đôi giày chơi bóng dính đầy bùn nằm dưới gầm lò sưởi.
Nhưng cậu không phát hiện.
Cậu đi xuyên qua dãy hành lang, vào phòng khách, vứt cặp da lên sô pha, cởi áo gió, thở ra một hơi, như vừa gỡ xuống một tấm áo giáp nặng nề. Cậu tháo cà vạt, mở nhạc, bật tất cả đèn trong phòng khách lên. Cậu cởi áo vest, thong thả bước vào phòng tắm. Và hoảng sợ.
Tấm thảm lót vốn luôn phơi bên cạnh bồn tắm giờ ướt đẫm rơi trên sàn.
Đồ dùng tắm rửa trước nay luôn được xếp chỉnh tề đang lăn lóc khắp nơi.
Khăn vừa dùng xong vắt vẻo trên bồn rửa mặt, bọt ngập đầy bồn, râu thưa thớt xen lẫn trong đám bọt, bình thuốc cạo râu rơi ở một góc.
Cậu sắp nghẹt thở rồi.
Dù nghẹt thở nhưng vẫn không kiềm được nhìn vào gương.
Trong gương, ai đó đang dùng ánh mắt oán hận trừng cậu.

2.

Hạ Hãn đã về.
Sau khi làm xáo trộn cả phòng tắm của cậu, hắn lại nằm trên giường nhà cậu ngủ say sưa.
Cậu đã đoán trước được hình ảnh này, dăm ba lần, mấy chục lần, có lẽ là hàng trăm lần.
Cậu cũng từng suy nghĩ nên đối phó thế nào nếu Hạ Hãn đột nhiên trở về, mỗi lần nghĩ đều đi đến kết luận:
Cút!
Có lẽ sẽ bày ra vẻ mặt nghiêm túc như lúc ở công ty, có lẽ sẽ thốt lên vài câu đanh đá, có lẽ sẽ mất khống chế rít gào, nhưng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối sẽ không như bây giờ.
Tuyệt đối sẽ không như bây giờ, thất thần nhìn Hạ Hãn trần trụi nằm đó, thất thần suy nghĩ lung tung.
Sao Hạ Hãn lại phơi nắng đen như vậy?
Đi đâu phơi nắng?
Với ai?
Một khi thất thần, cậu không hề tập trung được. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Hãn đã tỉnh. Hạ Hãn cứ mở miệng là cậu nhất định sẽ bại.
Nực cười chính là Hạ Hãn không cần nói gì cả.
Chỉ cần vươn cánh tay dài về phía cậu, trên gương mặt ngăm đen xuất hiện nụ cười chân thành ngây thơ như một đứa trẻ.
Là đủ rồi,
Cậu ngay lập tức đã cảm động suýt rơi nước mắt.

3.

Cậu hận Hạ Hãn.
Hạ Hãn là kẻ thù của cậu.
Kể từ lần đầu tiên Hạ Hãn không từ biệt đã biến mất, cậu hận hắn như hận địch nhân.
Vì Hạ Hãn không từ mà biệt, nỗi cô đơn của cậu càng ngày càng sâu, đêm dài hơn, tường buốt giá, giường lạnh lẽo, thảm lạnh lẽo, áo ngủ ra giường gối nằm toàn bộ đều lạnh lẽo, thậm chí cả ánh sáng của ngọn nến cũng tỏa ra hơi lạnh. Càng hận hơn là Hạ Hãn luôn bỏ rơi cậu những khi trời lạnh nhất.
Hạ Hãn bỏ rơi cậu không chỉ một lần.
Lần nào cũng không từ mà biệt.
Trăm lần như một.

4.

Trước khi quen Hạ Hãn, cậu từng gặp gỡ sáu người đàn ông.
Sáu người đàn ông thành công, chững chạc và tao nhã, đều là những người cậu đã cẩn thận quan sát rất lâu mới cho phép mình qua lại với họ. Ban đầu họ dùng sự nhiệt tình có thể hòa tan băng giá để yêu cậu, cuối cùng, đều bỏ cậu đi khi những cuộc thương lượng có dấu hiệu rạn nứt.
Đàn ông trường thành có xa lạ gì với chuyện đàm phán, nhưng cậu biết nắm giữ giới hạn của sự đổi chác và lòng kiên trì.
Cậu biết bảo vệ bản thân.
Cậu hiểu phải luôn giữ bình tĩnh trên bàn đàm phán. Ích lợi có thể trao đổi, nhưng nguyên tắc không thể xâm phạm, cho dù vượt qua 0,00000001 cm cũng không.
Đây là điều quan trọng nhất mẹ từng dạy cậu, cậu chưa bao giờ quên.
Cậu luôn thắng.
Vì thế người yêu đều bỏ cậu mà đi.

5.

Cậu luôn thắng.
Nhưng cậu cũng từng nghĩ sẽ thua.
Nhất là vào mùa thu bốn năm trước, khi gã người tình thứ sáu rất mực dịu dàng thừa nhận đã ngoại tình, xin cậu tha thứ. Nhất là vào thời điểm cậu nhận được điện thoại của luật sư, báo rằng mẹ cậu sinh bệnh đã đột ngột qua đời. Nhất là khi, cả hai sự việc này xảy ra cùng một lúc.
Cậu cúi đầu nhìn ngón tay cắt tỉa sạch sẽ của mình, cậu chớp mắt nhiều hơn ngày thường, cậu nghe thấy gã tình nhân thành khẩn cầu xin với thứ lôgíc vô cùng hoàn mỹ, nào là "Em không muốn ở chung với anh" , nào là "Anh khó tránh khỏi có thể kiềm chế được".
Cậu không muốn nghe.
Cậu chỉ hy vọng gã lập tức ngậm miệng, không dùng giọng điệu như đang đàm phán nói với cậu, cậu không muốn thảo luận, thỏa hiệp hay kiên nhẫn tiếp nữa, cậu chỉ ước một cái ôm –
Đừng thanh minh nữa mà hãy ôm cậu vào lòng, dùng cánh tay khóa chặt lấy cậu, tựa như cứu một kẻ sắp chết đuối.
Cậu khát vọng nó, đến vô cùng, cái ôm mà cậu chưa bào giờ được cảm nhận.
Gã tình nhân vươn tay, áp lên bàn tay cậu đặt trên bàn, dịu dàng nói: "Em nghe anh này..."
Nhưng cậu không muốn nghe.
Cậu dùng thái độ phẫn nộ, gần như là thô lỗ hất tay kẻ chỉ biết đàm phán kia ra. Cậu ôm vai mình, bày ra vẻ nhàm chán. Cậu nhíu mày nhắm mắt lại, trong bóng tối như hiện ra ô cửa sổ giăng đầy sương mờ nơi ký túc xá đại học, thấy căn phòng tự kiểm điểm cách ly ở sân sau trong ngôi nhà cũ, thấy bóng dáng kiên quyết rời đi của mẹ. Cậu sợ hãi, nhưng sợ hãi là thứ không được phép, cậu buộc phải mở to mắt.
Cậu mở mắt, trông thấy gã tình nhân thứ sáu của cậu cũng như những gã trước đây, chật vật biến mất khỏi cuộc đời cậu.

6.

Cậu xin nghỉ phép một tuần để về nước lo hậu sự cho mẹ.
Cậu không rơi giọt nước mắt nào, trằn trọc suốt đêm.
Cậu là đứa con trai duy nhất, thừa hưởng dung mạo và huyết thống của bà, dưới chế độ giáo dục hà khắc cũng di truyền trọn vẹn cả phong thái kiêu ngạo lạnh lùng nơi bà.
Sự kiêu ngạo của mẹ là kết quả rèn luyện từ cuộc sống phức tạp này, mà cậu, cũng là loài cây lớn lên từ mảnh đất cứng cỏi mẹ tận tâm vun trồng. Như mẹ kỳ vọng, cậu mạnh mẽ, dù đối mặt với thử thách lớn đến đâu cũng không đổi sắc mặt, nhưng tiếc thay khi gặp được tình yêu và sự dịu dàng, cậu cũng vì vẻ hờ hững ấy mà để vuột mất khỏi tầm tay.
Cậu là đứa trẻ chưa một lần được ôm.
Dù bây giờ có muốn, cậu cũng không biết phải mở rộng vòng tay như thế nào.

7.

Chôn cất mẹ xong xuôi, cậu xử lý tài sản y theo di chúc của bà, đối với những kẻ trong dòng tộc đột nhiên cố ra vẻ thân thiện an ủi, cậu vờ như không thấy. Trong vòng một tuần, cậu giải quyết rốt ráo mọi chuyện lớn nhỏ, thậm chí còn xếp hết gia sản trong nhà cũ vào thùng để chuẩn bị vận chuyển. Cậu biết cậu sẽ không bao giờ trở về, bởi lẽ nơi này nào còn ánh mắt nghiêm khắc và bóng dáng cương quyết của mẹ.
Cậu tự do.
Từ nay về sau, cậu chính thức chỉ còn lại một mình.

8.

Trên máy bay, cậu không chống nổi sự mệt mỏi mấy ngày qua, liền tựa đầu vào chiếc gối trắng tinh ngủ say như chết.
Máy bay cách mặt đất mấy vạn feet, càng lúc càng rời xa nơi chôn nhau cắt rốn. Thân thể cậu nhẹ hẫng, nhẹ hơn cả lông tơ của chim non mới ra đời. Cậu là một quả trứng Phục Sinh, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong rỗng tuếch, vỏ mỏng và giòn, nếu gõ sẽ vỡ tan.

9.

Cậu mua một ngôi nhà lớn hơn, chịu khó tốn thời gian dọn dẹp và trang hoàng. Cậu lấy đồ đạc trong ngôi nhà cũ ra bày ở nơi thích hợp, sân vườn cũng đã cắt tỉa xong, ngôi nhà được sửa sang hoàn tất, hôm ấy cậu tròn hai mươi tám tuổi, đúng ngày chủ nhật.
Nhà mới hoàn thành.
Sinh nhật hai mươi tám tuổi.
Ngoài hai thứ này ra không có gì khác.
Một thân một mình, cậu trải qua những ngày cuối tuần như thế.
Nếu buổi sáng trời không mưa, cậu đem sách theo, đến công viên chèo thuyền. Buổi chiều nếu không đi nhà sách hoặc triển lãm hội họa, cậu mang sách đến quán cà phê. Chập tối nếu không có kế hoạch thưởng thức ca nhạc, cậu mang sách đến quán quen dùng bữa. Đêm khuya nếu không có đối tượng muốn làm tình, cậu mang sách lên giường ngủ sớm.
Sách là người bạn duy nhất của cậu, cũng là nơi để cậu chạy trốn, chỉ là sách không giúp cậu ngủ được. Đọc sách đến tận lúc mắt cay xè, cậu vẫn phải uống một ly rượu Brandy, nuốt nửa viên thuốc ngủ mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.

10.

Sáng sớm cuối tuần, cậu bị đánh thức.
Gần chín giờ mà trời vẫn còn âm u, gió mạnh quất vào ô cửa sổ vang lách cách liên hồi, như là đội ngũ bạo dân đang kêu gào muốn dỡ nhà.
Gió lớn tiếp tục quét qua, cuốn đám lá khô rơi thành cụm trên đất xoay tít lên không trung, gieo lại sức sống vào những chiếc lá khô vốn đã 'chết'.
Cậu ngồi nhìn chằm chằm đám lá khô như đang quan sát chính mình.
Cái cảm giác cách mặt đất mấy vạn feet, chênh vênh, không giới hạn, nhẹ hẫng, trống rỗng, lần này xuất hiện rất rõ ràng.
Cậu phát hiện mình muốn động đậy cũng không được.
Mà cũng chẳng phải.
Cậu thử nhúc nhích ngón tay, phát hiện mình còn sống, chỉ là cậu không muốn động đậy.
Gió lớn tiếp tục quét qua, cuốn đám lá khô rơi thành cụm trên đất xoay tít lên không trung, gieo lại sức sống vào những chiếc lá khô vốn đã 'chết'.
Cậu ngồi nhìn chằm chằm đám lá khô như đang quan sát chính mình.
Cuộc đời của cậu, vô cùng thuận lợi đi theo kế hoạch đã được xếp đặt tỉ mẩn, chưa bao giờ xảy ra sai lầm.
Cậu xuất chúng.
Cậu đẹp đẽ.
Cậu có quyền lựa chọn một người bầu bạn cũng ưu tú như cậu, nhưng họ đến rồi đi, xuất hiện rồi lại biến mất khỏi nhân sinh của cậu, cuối cùng, cậu vẫn lẻ bóng.
Ngay cả khi ở cùng họ, cậu cũng cô đơn.
Mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ, cậu đều lấy việc không ràng buộc lẫn nhau làm ràng buộc duy nhất. Vì cậu sợ hứa hẹn mà không thể nỗ lực, cậu hiểu bản thân trời sinh không thể ở cạnh bất kỳ ai. Vì chỉ có khi ở một mình, cậu mới cảm thấy an toàn và chân thực.
Cậu dùng sự lãnh đạm xây nên một tòa tháp cao.
Cậu trốn trong tòa tháp, lấy cô đơn làm sức mạnh để cảm nhận yên bình.
Cậu là nàng công chúa trong tòa tháp ấy, lấy mái tóc dài mời hoàng tử bước vào, bầu bạn, vỗ về trong những phút giây ngắn ngủi. Nếu người tình của cậu không hài lòng cách yêu này, cậu chia tay, bởi vì nguyên tắc không thể phá vỡ, cho dù vượt qua 0,00000001 cm cũng không.

11.

Sau khi chia tay hoàng tử, cậu nhanh chóng quên lãng anh ta.
Nhưng hôm nay, cậu nằm đó, không muốn động đậy, lòng bi ai lạ.
Cậu bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của mình liệu có ý nghĩa gì không?
Chỉ còn một mình, tồn tại hay không tồn tại, khác nhau sao?
Cậu lại nhúc nhích ngón tay, xác định mình còn sống, nhưng cậu không muốn động đậy.
Nếu cậu cứ nằm như vậy, nằm mãi, nằm mãi đến tận thế, thì có sao không?
Dù sao thì...
Sẽ không ai trách cậu ngủ nướng, cũng không ai chờ cậu về ăn một bữa cơm.
Cậu nằm suốt một ngày, chỉ nhìn chăm chú ô cửa sổ.
Những tưởng sẽ vì cô đơn mà lặng lẽ chết trên giường, kết quả không có.
Dĩ nhiên nào có ai tới cứu cậu.
Bên ngoài tòa tháp cao không có chàng hoàng tử ngẫu nhiên dạo bước qua, công chúa cũng không tình cờ buông thả mái tóc dài kia xuống.

12.

Trời tối, cậu cảm thấy khát.
Đèn đường đã sáng, cửa sắt trước sân ánh lên thứ ánh sáng vô cùng lạnh lẽo.
Cậu đẩy chăn bông ra, ngồi dậy lê thân thể đi rửa mặt, cạo râu, mặc quần áo. Hết thảy động tác đều hoàn thành trong vô thức.
Cuộc sống là thế, không hề thay đổi.
Rất nhiều việc hoàn thành trong vô thức. Cậu đi bộ nửa tiếng, đến quảng trường nhộn nhịp ăn tối. Chỉ là theo bản năng tránh đi đám đông đang ăn uống tán gẫu, tới một góc ngoài trời tương đối yên tĩnh gần bếp lò ấm nóng. Nhai thức ăn như một cái máy, đồng thời thuần thục lật cuốn sách để giữa hộp dao nĩa và những lọ gia vị.
Ăn cơm là một chuyện vô cùng nhàm chán và phiền phức, vì sinh tồn không thể không làm.
Cậu có gì khác con giun vì sinh tồn mà ăn bùn đất nhỉ?
Khác nhau ở chỗ: cậu có thể vừa ăn cơm vừa uống rượu đỏ thượng hạng, mãi đến khi say khướt mới thôi.

13.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu không thể bước đi đàng hoàng, lúc rẽ ngang qua công viên, cậu đập mặt vào một thân cây to sụ, thân cây nắm áo cậu, treo cậu lên. Dùng sức rất mạnh, rất thô bạo, hơn nữa còn nồng nặc mùi rượu.
Ban đầu cậu chỉ tưởng là ảo giác, mãi đến khi bị ném mạnh vào song sắt, hai chân như không chạm đất, cậu mới nhận ra thứ kia không phải thân cây, mà là một gã say vai u thịt bắp.
Gã ta hung hãn nhìn cậu, khóe miệng dính đầy nước bọt dơ bẩn, cậu cúi đầu nhìn áo khoác dài của mình, hy vọng nước bọt không phun trúng áo. Kết quả cậu bị gã đấm một cái bên má phải. Ngay sau đó lại bị đá vào bụng. Hiện tại cậu chỉ hy vọng mình không phun ra làm bẩn áo khoác.
Gã say áp cậu vào song sắt lắc mạnh, bắt đầu lục lọi túi áo cậu. Cậu vươn tay muốn chống cự, nhưng lại phát hiện mình không đeo bao tay, đành chần chừ không dám đẩy.
Cậu có bệnh sạch sẽ, cho dù say đến lảo đảo, cậu vẫn yêu sạch sẽ.
... Tôi cho anh tiền, anh đừng gặp tôi nữa.
Vùng vẫy, vất vả lắm mới thốt ra được vài lời, gã say kia không trả lời, đột nhiên bay sang bên cạnh, té phịch một tiếng, giống như con bò tót vừa bị đánh ngã.
Cậu được buông ra, ngã ngồi trên đất.
Cậu ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông đang nắm chặt nắm tay.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, cậu quay sang trái, gã say kia đang vắt chân lên cổ chạy về phía góc đường.
Cậu nghe thấy một tràng cười ha hả, bèn nhìn sang bên phải.
Người đàn ông vừa cứu cậu đang dùng tay chống gối, cười đến mức ngã ngửa ra sau, hơn nữa không cần nghi ngờ, nhất định là cười nhạo cậu.
Cậu muốn chống tay đứng lên, anh ta bèn ngừng cười, chạy lại đỡ cậu.
Cậu phớt lờ, cố bám vào song sắt gượng dậy, nhưng vừa định bước đã trượt ngã.
Anh ta lập tức ôm cậu, dùng cánh tay khóa chặt cậu, tựa như đang cứu một người sắp chết đuối.
Cậu sắp ngừng thở.
Dù sắp ngừng thở cũng không nhịn được cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Đó dường như là một cái ôm.
Kiểu ôm cậu cực kỳ khao khát nhưng chưa bao giờ được cảm nhận.

14.

"Đừng bướng nữa, đồ ngốc!" Đó là câu đầu tiên Hạ Hãn nói với cậu.

15.

Trước khi quen Hạ Hãn, cậu từng gặp gỡ sáu người đàn ông.
Sáu người đàn ông thành công, chững chạc và tao nhã, đều là những người cậu đã cẩn thận quan sát rất lâu mới cho phép mình qua lại với họ.
Hạ Hãn hoàn toàn khác xa những gã đó.
Sau ngày quen biết đầu tiên, Hạ Hãn về nhà cậu ngủ.
Hôm sau, cậu tỉnh giấc trong vòng tay của Hạ Hãn, một đêm an lành không mộng mị.
Ngày thứ tư, nhà cậu có thêm khu hút thuốc.
Ngày thứ bảy, nhà cậu có thêm bộ đồ dùng vệ sinh và hai chiếc gạt tàn thuốc.
Ngày thứ mười một, Hạ Hãn chính thức lọt vào tòa tháp cao vời vợi của cậu.

16.

Hạ Hãn hoàn toàn khác xa sáu gã tình nhân trước đây.
Hạ Hãn không có nhà, không có xe, không có quần áo sang trọng và cổ điển.
Hạ Hãn không có lương cố định, không có việc làm ổn định, càng không có tham vọng gầy dựng sự nghiệp.
Mỗi ngày Hạ Hãn đều chơi.
Hạ Hãn không hiểu ngôn ngữ đàm phán, bài xích việc nói chuyện chỉ dựa trên lý trí.
Mỗi khi bắt đầu thảo luận, thỏa hiệp hay trao đổi, Hạ Hãn liền tặng cho cậu một cái ôm rất lưu manh.
Nếu cậu vẫn muốn tiếp tục thuyết giáo, Hạ Hãn sẽ bắt đầu chiến tranh lạnh với cậu.
Nếu cậu dùng sự lạnh lùng đáp lại, Hạ Hãn không nói một lời đi mất.
Hạ Hãn không từ mà biệt, tựa như một đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn bỏ nhà trốn đi, chơi mệt sẽ quay về. Lúc về hoàn toàn quên mất sự khó chịu trước khi đi, còn mang một ít quà hoặc đồ lưu niệm về cho cậu, kể cho cậu nghe những chuyện hắn trải qua.
Mỗi khi Hạ Hãn không từ mà biệt, cậu quyết định không bao giờ muốn Hạ Hãn trở về. Chỉ là, giống như bà mẹ đơn thân dốc lòng nuôi nấng một đứa trẻ quấy phá, hay như người vợ đã chấp nhận số mệnh của mình, chỉ cần Hạ Hãn xuất hiện, cậu đều quên hết mọi thứ.
Đối mặt với Hạ Hãn, cậu thường có cảm giác bất lực như dùng kiếm chẻ đôi mặt nước, một loại cảm giác thất bại lại thẹn quá nổi giận, còn một loại nữa, không hiểu vì sao, xúc động muốn òa khóc.

17.

Cậu nằm mơ.
Mơ thấy một sơn cốc sương mù dày đặc, hai bên vách đá sừng sững, mặt đất ngập đầy cát. Cậu đi giữa hai vách đá, đi rất vất vả, lại chẳng biết mình muốn đi đâu. Bộ âu phục Armani trên người mướt mồ hôi, cát bụi dinh dính, vừa bẩn vừa khó chịu.
Cậu đi rất lâu, đi đến độ lưng sắp cong quèo, bỗng nghe thấy có người đứng trên vách đá gọi cậu, cậu ngẩng đầu, là Hạ Hãn.
"Tôi phải đi rồi, tạm biệt." Hạ Hãn đứng trên cao nhìn xuống, vẫy tay buông lời từ biệt.
Cậu biết một khi Hạ Hãn nói lời từ biệt, hắn sẽ không trở về.
Cậu muốn Hạ Hãn ở lại, nhưng cổ họng đầy cát, cậu không thốt lên được.
Cậu chỉ có thể lắc đầu liên tục.
"Em nói gì?" Hạ Hãn đứng trên cao nhìn xuống, gọi cậu từ một nơi xa xăm nào đó.
Cậu nói không được, chỉ có thể lắc đầu, không ngừng lắc đầu.
Và Hạ Hãn đi.

18.

Nước mắt lăn dọc theo nếp tóc dính trên gối, tóc lẫn trong nước mắt dính lên mặt, cậu chỉ có thể không ngừng lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu.
Cậu tỉnh.
Cậu nghe thấy giọng của Hạ Hãn.
Cậu cảm giác Hạ Hãn đang vuốt ve hai má cậu, ôm cậu vào lòng.
Giữa bóng tối vô tận, những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt chảy qua trước mắt cậu, chảy ra từ khóe mắt cậu. Cậu há miệng, giãy dụa phát ra âm thanh như kẻ sắp chết đuối.
Đừng đi...
Hạ Hãn dùng cánh tay khóa chặt lấy cậu, tựa như cứu một kẻ sắp chết đuối.

19.

Khác với mọi ngày, cậu tan tầm đúng giờ.
Lúc về nhà đèn đường còn chưa sáng, cửa sắt trước sân phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh vàng.
Cậu đẩy cửa sắt ra, đi dọc theo con đường rải sỏi tới cửa lớn, vói tay vào túi tìm chìa khóa, vừa lấy chìa khóa ra, cửa bật mở.
Hạ Hãn đứng trước cửa chờ cậu.
Trước tiên hắn cầm chìa khóa của cậu lên soi, kiểm tra có gắn móc treo hình con khỉ vào chưa.
Đó là quà Hạ Hãn mua cho cậu bằng tiền làm thêm ở bãi biển, mặt mày nó nhăn nhúm như tức giận, Hạ Hãn bảo giống cậu.
Cả hai đi bộ nửa tiếng, đến quảng trường nhộn nhịp ăn tối. Mặt trời đang lặn về phía đằng Tây, sắc trời từ đỏ cam chuyển thành tím thẫm rồi biến đen. Họ tránh đám đông ầm ĩ, chọn một chỗ ngồi ngoài trời cạnh quảng trường, vừa khéo kế bên hồ ước nguyện.
Cậu gọi cá cơm kho tiêu và nước chanh cho thêm thạch.
Hạ Hãn gọi cá hồi nướng giấy bạc, salad khoai tây bạch tuộc và beefsteak.
Cả hai gọi thêm một chai rượu trắng và nước suối.
Nhấm nháp rượu trắng, Hạ Hãn như trước lấy tiền xu ra, hỏi cậu muốn ước gì không.
Lần này cậu không nhún vai từ chối, cũng không cười khẩy, cậu nhận đồng xu, nhắm mắt lại thành tâm nói với hồ ước nguyện:
Mong Hạ Hãn đừng rời bỏ tôi.
Keng.
Đồng xu rơi vào hồ, nằm chung với hằng hà sa số đồng xu khác.
Anh thì sao?
Cậu hỏi Hạ Hãn, hắn đang trộn salad.
Sao hôm nay anh không ước?
"Ước nguyện của tôi đã thành hiện thực rồi."
Ước nguyện gì?
Hạ Hãn há mồm cắn khoai tây, ánh mắt có chút ngây ngẩn.
Anh ước gì vậy?
Hạ Hãn vuốt mũi, hơi xấu hổ: "Thực ra lần nào cũng như lần nấy, tôi đều ước chung một điều."
Đó là gì?
Hạ Hãn lại vuốt mũi, trên gương mặt ngăm đen xuất hiện nụ cười chân thành ngây thơ như một đứa trẻ.
"Tôi ước rằng em đừng bướng bỉnh nữa."
Là sao cơ?
"Tôi ước, nếu em có thể khóc cầu xin tôi đừng đi, là tốt lắm rồi."
Anh –
"Đã thành hiện thực, em xem, hồ ước nguyện rất linh!"

20.

Hồ ước nguyện quả nhiên rất linh.
Nếu vậy ước nguyện của cậu hẳn cũng thành hiện thực, đúng không.

Hết.

Hạ Hãn: hạ của mùa hạ, hãn của hiếm có. Một anh chàng đầy sức sống và hiếm có :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei