Chuyện Những Đường Thẳng, (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa học văn, Đăng sợ nhất là viết phần mở bài. Nếu câu chữ dùng thật ưng ý thì mạch văn sau đó tuôn trào như thác chảy. Ngược lại, nếu viết mà chính bản thân anh đọc lại còn thấy ngán ngẩm thì cứ xác định trước ngày trả bài sẽ phải nhận một con điểm chẳng đâu vào đâu.
Vậy nên trước khi đặt bút viết phần mở đầu của bất cứ cái gì, Đăng đều cẩn trọng hết mức. Đến nỗi có những thứ đã ấp ủ rất lâu nhưng mãi mà anh không diễn tả ra ngoài được. Chỉ sợ phần mở bài của mình quá tệ, để rồi những thứ đã từng rất tuyệt vời trong tâm tưởng lại trở thành một đống hổ lốn không có giá trị gì.
Cũng như bây giờ, anh đang ngồi trước trang giấy trắng, cố gắng tìm một mở đầu cho thích hợp. Ấy thế mà đã nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có cách diễn đạt nào hay ho tìm đến trí não. Buông bút thở dài, Đăng cảm nhận được sự bất lực của chính bản thân mình.
Loa tàu vang lên lời thông báo. Trong đêm thanh vắng, tiếng người phụ nữ đọc tin cứ như một cỗ máy không có cảm xúc, đều đều và tẻ nhạt. Tàu sẽ dừng lại ở ga tới trong khoảng mười lăm phút. Anh đứng dậy vươn vai, định bụng sẽ xuống ga để hít thở chút không khí trong lành, thứ không khí mà một khi đã đặt chân vào cái khối kim loại lạnh lẽo này, người ta khó có thể cảm nhận được dù chỉ là một ít.
Trời đã về khuya, nhưng lượng khách đi xuống cũng khá nhiều. Họ, sau khi cho cái không khí lành lạnh của màn sương đêm ùa vào lồng ngực, bắt đầu tản đi khắp các quầy hàng nhan nhản trên sân ga. Đăng tách khỏi đám đông xa lạ, chạy đến vòi nước nằm ở lối đi ngăn cách giữa hai đường ray,xả một ngụm lớn thứ chất lỏng lạnh lẽo vào lòng bàn tay rồi úp thẳng lên mặt. Anh cảm nhận sự mát lành thấu đến từng tế bào trên da, và thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.
- Anh gì ơi, cho em xin một ít nước được không ạ?
Một giọng nữ lảnh lót vang lên từ đằng sau lưng Đăng. Cô gái trẻ khoác trên người chiếc áo gió hợp thời đang chìa chai nước rỗng về phía anh bằng một tay, tay kia khư khư giữ lấy tuýp kem đánh răng và bàn chải như sợ ai đó giật mất. Đăng không nói không rằng, đón lấy chai nước đặt trước miệng vòi và xả đầy vào bên trong rồi đưa lại cho cô gái. Sau vài câu cảm ơn rối rít, cô nhanh chóng chạy đi.
Nhìn bóng dáng người lạ đã gần như biến hẳn vào trong góc tối bên cạnh đường ray, nhớ lại nụ cười "nhờ vả" của cô lúc nãy, Đăng đột nhiên có những suy nghĩ lạ lùng. Chúng ta trao nhau nụ cười mỗi ngày, dù là xa lạ, dù là thân thuộc, để rồi không biết người mình chia sẻ khoảnh khắc đó sẽ đi về đâu ngày sau.
Nụ cười còn lưu giữ trong tâm trí của cả hai, nhưng người thì đã đi mất. Biết đến khi nào gặp lại?
Đăng mua một tờ báo sớm, vội vã trở ngược lên tàu. Trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, anh muốn viết ra giấy nhưng chần chừ mãi không thôi, thế là cứ đặt tờ báo xuống rồi lại cầm lên mãi. Cậu thanh niên đang ngủ gục ở ghế đối diện nghe tiếng giấy xoành xoạch, khẽ hé mắt nhìn anh rồi lại gà gật tiếp bên khung cửa sổ. Cô bạn ngồi cạnh cậu ta vừa mới từ dưới ga trở lên, đem theo mấy ly mỳ ống và lốc sữa hộp, khẽ khàng đặt lên bàn rồi dựa vào vai cậu, mỉm cười trong giấc ngủ ập đến ngay sau đó.
Đăng dẹp tờ báo sang một bên. Lấy cây bút từ trong túi áo ra, anh cầm tờ giấy và vạch lên đó không chút đắn đo. Đầu tiên là một đường thẳng kéo dài, rồi sau đó là một đường chéo cắt ngang đường ban đầu.
Trong hình học, chúng là hai đường thẳng cắt nhau.
Ai đó nhìn vào, sẽ thấy một chữ X  không cân xứng. Phần dưới thì ngắn, mà phần trên lại kéo quá dài.
Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh trở lại. Tiếng xình xịch vang lên chẳng đủ để kéo một ai ra khỏi giấc mơ của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro