Chuyện Những Đường Thẳng, (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thế hồi đó có bao giờ bạn cố tình bịa ra một lý do nào đấy để nhắn tin cho mình và chờ mong mình nhắn lại một tin trả lời không?
- Có.
- Có bao giờ bạn nhắn tin mà phải rất lâu sau mình mới trả lời, mà trả lời thật qua quýt, rồi lại im lặng không?
- Có.
- Có bao giờ bạn gọi chỉ để nghe giọng mình, và phải viện cớ này nọ?
- Có.
- Có bao giờ...?
- Bạn đừng hỏi mình nữa. Bây giờ đến lượt mình hỏi bạn.
Sơn rời mắt khỏi màn hình smartphone. Mắt Phương Thảo đã ươn ướt tự lúc nào. Cậu bối rối gật đầu, thầm mong những gì mình đọc lên từ bài trắc nghiệm của một fanpage trên facebook không phải là nguyên nhân dẫn đến giọng nói đang khản đặc lại lúc này của cô bạn.
- Bây giờ bạn đã thấy bạn nhẫn tâm như thế nào với mình chưa hả? Ngày đó, mình đã thích bạn nhiều đến thế, vậy mà bạn...
- Mình không có nhẫn tâm. Chỉ là... chỉ là vô tâm thôi.
Phương Thảo đưa tay quệt vội qua mắt mình, khẽ sụt sịt mấy cái. Rồi gượng cười :
- Đó không phải là câu trả lời tớ chờ đợi, ngốc ạ!
Phương Thảo không bất ngờ với tình huống vừa xảy ra. Có lẽ đó là lý do khiến cô có thể phản ứng nhẹ nhàng như thế. Người ta chỉ tránh né những câu hỏi "tế nhị" khi tìm được một điều kiện bất khả kháng làm cái cớ. Trên đoàn tàu này, oái ăm thay, tuyệt nhiên chẳng thể viện lý do gì. Một dãy những khối hộp xếp khít vào nhau di chuyển trên đường ray dài bất tận. Không gian bó gọn, khiến thế giới vốn đã không đủ nay lại càng nhỏ hẹp hơn. Thời gian mất đi ý nghĩa, vì đặt chân lên tàu đồng nghĩa với chấp nhận rời xa tất cả.
Huống chi, đây còn không phải là Sơn ngày xưa của cô.
- Ăn mỳ đi! - Phương Thảo với tay lấy mấy ly mỳ ống đặt trên bàn. - Lúc nãy mình mua ở ga dừng.
- Sao bạn không nói cho mình biết?
Một thoáng im bặt. Rồi Phương  Thảo đáp, cố lấy giọng tỉnh bơ :
- Vì bạn đang ngủ say. Mà bạn hay cau có khi bị ai đánh thức lắm. Thôi thì cứ để bạn chìm trong giấc mơ đẹp vậy.
Những tưởng Sơn sẽ lên tiếng đính chính lại nghĩa của câu hỏi vừa rồi, còn không thì cũng im lặng. Thế nên khi nhận được câu trả lời từ cậu bạn, Phương Thảo suýt tí nữa thì đánh rơi ly mỳ xuống đất.
- Mình thà tỉnh dậy mà có thể nhìn mọi thứ rõ ràng, chậm lại, còn hơn cứ di chuyển mãi trong một giấc mơ. Dẫu đẹp đến mấy, biết được đó không phải là hiện thực vẫn khiến con người ta hụt hẫng.
Một hạt mưa đập vào tấm kính chắn đá, kéo theo sau đó là hàng trăm hàng ngàn hạt nước nhỏ khác. Tiếng mưa rơi lộp bộp. Phong cảnh ngoài kia nhòa dần. Dòng ký ức từ đâu chảy tràn qua tâm trí Phương Thảo. Ừ thì đã có một thời cô thích Sơn nhiều như vậy đấy. Người nào chẳng có một khoảng nào đó trong cuộc đời mà trái tim chỉ dành chỗ cho một hình bóng, một ánh mắt, một nụ cười? Người nào chẳng có cảm giác nhoi nhói trong lồng ngực khi "ai kia" tỏ ra chẳng đoái hoài gì đến tình cảm của mình? Nhưng không phải người nào cũng có đủ can đảm để giải bày hết mọi tâm sự của mình. Tình yêu một chiều được ngụy trang khéo léo dưới vỏ bọc tình bạn thân thiết, để tránh những xáo động có thể đẩy cả hai rời xa nhau, để nuôi niềm hi vọng mỏng mảnh trong mình rằng một ngày nào đó đối phương sẽ tự nhận ra, chẳng phải là một biện pháp an toàn hay sao?
Một thứ gì đó bay vụt qua trước mắt. Phương Thảo đứng bật dậy như một phản xạ, đưa tay chộp lấy nó vừa kịp lúc. Là tờ giấy của chàng thanh niên ngồi ở ghế đối diện. Trong cơn ngủ say, bàn tay anh nắm chặt tờ giấy bị nới lỏng, rồi chỉ cần một cơn gió nhẹ ghé qua đã cuốn được nó đi ngay. Đêm qua, hình như người này thức trắng. Hình ảnh cuối cùng Phương Thảo còn lưu lại trong trí nhớ trước khi thiếp đi bên cạnh Sơn là chàng trai đang cặm cụi vẽ gì đó lên trên tờ giấy. Không nén nổi tò mò, cô lén đưa mắt liếc trộm trước khi đặt nó trở lại vị trí cũ.
Trên đó có một đường thẳng kéo dài, chạy kề bên một đường thẳng kéo dài khác.
Trong hình học, chúng là hai đường thẳng song song.
Ai đó nhìn vào, sẽ thấy một khoảng trống ngăn cách giữa hai đường thẳng. Không lớn lắm, nhưng mang lại cảm giác xa vắng lạ kỳ.
Đoàn tàu dừng bánh ngay lúc đó. Một cách đột ngột. Cú giật của khối kim loại khá mạnh, khiến cho người đang chìm trong giấc mộng cũng phải giật mình tỉnh dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro