Chuyện Những Đường Thẳng, (IV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành khách trên con tàu Ký Ức thường chứa đựng trong mình những tâm sự không hề đơn giản. Cũng dễ hiểu thôi, phải thế nào đó người ta mới chọn bỏ mặc mọi thứ để lao vào cuộc hành trình vô định này. Thế nhưng mặc cho họ đã mang cái gì lên tàu theo mình, đa phần số hành khách cũng tự xuống ga Hiện Tại sau một khoảng thời gian. Kể cả những hành khách trên khoang Nguyện Ước - vốn dĩ được coi là khoang khó rời bỏ nhất, vì con người có thể tạo ra những ảo ảnh ký ức riêng cho mình, chứ không đơn thuần là sống lại những kỉ niệm ở thì quá khứ.
- Anh có biết lý do của họ không? Những người đã bỏ đi ấy? - Phương Thảo đột nhiên hỏi, khi cả hai đang xem lại hồ sơ hành khách được đặt ở cuối khoang. Đăng đã bảo với cô rằng biết đâu, cô sẽ tìm được ước muốn thực sự của mình thông qua ước muốn của các hành khách khác được lưu trữ trong những hồ sơ này. - Họ không ghi rõ đã đạt được ước muốn của mình trên con tàu này hay chưa...
- Lý do ư? Đa dạng lắm! Nhưng theo tôi nghĩ, thì chẳng qua cũng vì bản năng của con người thôi.
- Bản năng gì?
- Tìm đến những hạnh phúc mới thực sự, chứ không phải những ngụy tạo cho riêng mình.
Phương Thảo vờ như không nghe thấy lời đáp đó, tiếp tục lật lật mấy tờ giấy. Hạnh phúc mới thực sự ư? Cô không biết chúng có thật sự đẹp đẽ như lớp vỏ bên ngoài hay không. Ai dám chắc những con người đang mỉm cười ngoài kia đều vui vẻ từ tận đáy lòng? Có những vai diễn chúng ta cứ tự khoác lên mình, để rồi miễn cưỡng hài lòng vì nghĩ rằng chúng sẽ không làm xáo động cái thế giới tưởng như rất an yên. Dần dà, nó trở thành một thứ hạnh phúc nửa vời mà chúng ta cứ ngỡ là thật sự.
- Sao cô im lặng thế? Đã tìm ra được cái gì hay ho rồi à? - Đăng cất tiếng hỏi.
- Đâu có - Chưa kịp nói dứt câu, Phương Thả đã phải ngừng lại. Cô mở to mắt, hạ giọng xuống. - Khoan đã, không phải chứ?
Đăng ngó nghiêng qua tập hồ sơ mới toanh trên tay Phương Thảo.  Rồi anh "À" lên ra vẻ thích thú :
- Ra là người quen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro